Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 34: Imposter

0 Bình luận - Độ dài: 5,628 từ - Cập nhật:

Hai ngày tiếp theo, nhóm Ronan tiếp tục hướng đến tổ quái vật. Lần này, trụ sở đã giao cho họ công việc cài đèn chiếu sáng bên trong tổ quái vật.

Đèn chiếu sáng cũng được tăng lên gấp đôi vì loại này được tích hợp thêm công dụng của thiết bị thu thập thông tin và trạm chuyển phát thông tin. Nó có thể giúp thợ săn liên lạc với trụ sở miễn là họ ở gần nó. Một vài cái đèn còn được gắn camera và thiết bị phát hiện chuyển động để nhận diện những con quái vật ở xung quanh khu vực.

Đa phần đèn chiếu sáng được cài bên trong tổ quải vật trước đó chỉ là loại đèn thông thường, nên công việc của nhóm Ronan đó là đi thay những loại đèn thông thường này thành những loại đèn công nghệ cao kể trên, bắt đầu từ những khu vực nằm xung quanh trụ sở.

Tổ quái vật lớn hơn nhiều so với những gì mà Cục Điều tra dự đoán, số lượng quái vật cư trú cũng nhiều hơn so với mong đợi của họ. Lúc đầu, Chính phủ chỉ có ý định nhờ Hiệp hội tiêu diệt tổ quái vật cho đến khi không còn con nào có thể bò lên mặt đất, rồi nhanh chóng rút lui khỏi đó như những tổ quái vật khác. Nhưng bây giờ, dưới sự tham gia của Cục Điều tra với những phát hiện về các sinh vật kì lạ với một số lượng không tưởng thì Chính phủ đã quyết định thay đổi kết hoạch, họ muốn khám phá hết tổ quái vật để có thể kiểm soát toàn diện khu vực rồi sau đó tiến hành thu thập mẫu vật phục vụ nghiên cứu.

Nhóm Ronan cùng những thợ săn khác ở đây đang đem theo xe đẩy chứa toàn là đèn chiếu sáng công nghệ cao, tới những vị trí được phân công và bắt đầu thay thế những cái đèn cũ. Một khi xe đẩy chỉ còn lại những chiếc đèn chiếu sáng cũ, họ sẽ quay về trụ sở để lấy thêm một lô đèn mới trước khi tiếp tục hướng ra nơi đó.

Lúc Michell đang thay đèn chiếu sáng thì cô nảy ra một suy nghĩ gì đó.

-Tại sao họ lại không dùng loại đèn công nghệ cao này ngay từ đầu nhỉ?

Ronan suy nghĩ một chút trong lúc thay đèn rồi đáp lại.

-Tôi đoán là chiến dịch đang thay đổi theo chiều hướng chiếm đóng lâu dài, vậy thôi. Nếu tổ quái vật này không lớn đến vậy và cũng không có nhiều quái vật đến thế, tôi tin họ vẫn sẽ giữ nguyên loại đèn cũ để tiết kiệm chi phí.

Michell khẽ gật gù sau khi nghe xong.

-Ra vậy.

Còn có những thợ săn khác ở quanh nhóm Ronan, một số người thì đang thay đèn, một số người thì đang đẩy xe đẩy ra vào, một số người thì đang canh gác quái vật. Đôi khi một vài thợ săn rời đi sau khi hết ca làm và thay ca là những thợ săn mới.

Những khu vực mà thợ săn phải thay đèn chiếu sáng đều là những nơi đã được kiểm soát toàn diện nên họ cơ bản đang ở một nơi tương đối an toàn. Nhưng không có gì đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, lũ quái vật có thể ào ra từ một cái lỗ mới đào bất cứ lúc nào. Đống đất đá nằm rải rác xung quanh hành lang chật hẹp cũng có thể là lũ Demonizer ngụy trang. Đó cũng là lý do mà trụ sở gửi đi rất nhiều thợ săn chỉ để đi thay đèn chiếu sáng cũ.

Vì công việc khá nhẹ nhàng, nhóm của Ronan tiếp tục ở lại làm thêm một lúc. Đến khi những thợ săn cuối cùng của ca trực, những người đến cùng thời điểm với họ chuẩn bị rút về trụ sở, thì cả nhóm cũng định đi theo. Ronan sau đó chủ động liên lạc với trụ sở để báo cáo, nhưng anh lại bị trụ sở bảo tiếp tục làm việc và ở yên nơi đó cho đến khi gặp những thợ săn mới được trụ sở phái đến. Bởi vì thế, cả nhóm không còn lựa chọn nào khác ngoài đợi ở đây.

Trong hành lang được chiếu sáng bởi những ánh đèn vừa thay xong, nhóm Ronan đang đợi những thợ săn do trụ sở phái đến để thay ca trực. Nhưng vẫn chưa có ai tới dùng một khoảng thời gian đã trôi qua, cứ như trụ sở đang cố lợi dụng họ canh chừng nơi này để tiết kiệm thêm chút chi phí vậy.

Michell thở dài chán nản.

-Chưa ai đến cả...

Ronan đáp lại với vẻ bình thản.

-Cứ chờ thêm một chút đi. Cứ xem việc này như may mắn của ta vì chỉ đứng đây không làm gì trong khi đợi đến lúc hết ca làm.

Anh nói như vậy với Michell để trấn an cô rằng xung quanh không có quái vật. Thấy như thế, Michell cố kìm lại tất cả sự khó chịu của mình lại, nhưng cô vẫn thấy chán vì không có gì để làm.

Sự yên tĩnh của hành lang bị xé toạc bởi một tiếng “bíp” vang lên đồng loạt từ thiết bị đầu cuối của cả ba người. Đó là một tín hiệu cầu cứu ưu tiên, được gửi trực tiếp từ một thợ săn khác trong cùng khu vực, bỏ qua mọi kênh liên lạc trung gian thông thường.

Màn hình hiển thị sáng lên, hiện rõ thông tin người gửi là Leon, số hiệu 27.

Michell giật bắn mình và ngay lập tức ngồi thẳng dậy. Vẻ chán nản trên mặt cô biến mất mà thay vào đó là sự lo lắng.

-Leon? Số hiệu này...là nhóm của Aldric! Họ đang gặp nguy hiểm!

Dựa vào vị trí phát tín hiệu, Tokita nhanh chóng kiểm tra bản đồ địa hình trên thiết bị của mình để xác định chính xác nơi Leon đang có mặt.

-Điểm G-7! Cách đây không xa. Khoảng 5 phút di chuyển nếu đi nhanh. Họ đang làm nhiệm vụ lắp đặt thiết bị như chúng ta. Có vẻ như họ đã đụng phải một đàn quái vật bất ngờ xuất hiện.

Trái ngược với phản ứng của hai người còn lại, Ronan chỉ liếc nhìn màn hình một cách thờ ơ rồi tắt nó đi. Anh tựa lưng vào tường và khoanh tay lại, gương mặt không tỏ ra chút biến sắc nào.

-Kệ bọn họ.

Câu nói lạnh lùng của anh khiến cả Michell và Tokita sững sờ.

Michell gần như hét lên vì không tin vào tai mình.

-Anh nói gì vậy, Ronan? Họ đang ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp đấy! Chúng ta phải đến giúp họ!

Ronan đáp lại mà không cần bỏ thời gian để suy nghĩ.

-Tại sao à? Đó không phải nhiệm vụ của chúng ta, đơn giản vậy thôi. Ở gần đó cũng có nhiều thợ săn nên chẳng phải lo đâu. Sẽ có người khác tới giúp thôi.

-Họ cũng đã hỗ trợ ta từ nhiệm vụ mấy bữa trước mà, anh quên rồi sao?!

-Đó là nhiệm vụ của họ phải làm khi đã cố chấp đi theo. Đừng đánh đồng nó với việc giúp đỡ. Cho dù họ không có ở đó thì chúng ta vẫn dư sức xử lý thôi. Ngược lại, nếu họ không hỗ trợ thì sẽ bị Hiệp hội kỉ luật vì chẳng có đóng góp gì cả.

Tokita lần này không thể giữ im lặng. Cậu nhìn thẳng vào Ronan bằng ánh mắt đầy nghiêm túc.

-Ronan, em hiểu sự lo lắng của anh về những rủi ro không cần thiết. Nhưng quy tắc bất thành văn của thợ săn là hỗ trợ lẫn nhau khi gặp nguy hiểm. Bỏ mặc họ không chỉ đi ngược lại với điều đó, mà còn có thể khiến chúng ta bị Hiệp hội chất vấn nếu họ biết chúng ta đã nhận được tín hiệu cầu cứu mà không hành động.

-Tôi không quan tâm đến mấy quy tắc vớ vẩn đó. Cái tôi quan tâm là sự an toàn của đội mình. Lao vào một trận chiến không rõ tình hình, đối đầu với một kẻ địch không rõ số lượng chỉ vì một thông báo cầu cứu hoảng loạn? Đó là hành động tự sát. Tôi sẽ không đẩy hai người vào tình huống đó.

Cuộc tranh cãi trở nên căng thẳng. Michell thì tỏ ra giận dữ, Tokita cố gắng bình tĩnh và đưa ra những lý lẽ thuyết phục để anh suy nghĩ lại, còn Ronan thì vẫn giữ vững lập trường của mình một cách lạnh lùng.

Vụt! Tín hiệu cầu cứu trên màn hình của Tokita và Michell đột ngột biến mất. Chấm đỏ hiển thị vị trí của Leon nhấp nháy vài lần rồi tắt ngúm. Hoàn toàn im lặng. Không có một thông báo nào, không một lời nhắn nào nữa. Cứ như thể họ vừa tan biến vào không khí.

Sự im lặng đột ngột còn đáng sợ hơn cả lời cầu cứu hoảng loạn trước đó.

-Tín hiệu...mất rồi.

Michell mặt tái đi.

-Mất rồi? Ý anh là sao? Họ...họ không sao chứ?

-Tôi không biết.

Tokita bắt đầu phân tích các khả năng.

-Có thể thiết bị của họ bị hỏng, bị phá hủy, hoặc họ đang ở trong khu vực nhiễu sóng mạnh... hoặc trường hợp xấu nhất...

Cậu không nói hết câu nhưng ai cũng hiểu ý cậu là gì.

Dù không thể hiện rõ ra bên ngoài, nhưng Ronan ghét những tình huống thế này. Một lời cầu cứu rõ ràng còn dễ xử lý hơn một sự im lặng đột ngột đầy bí ẩn như vậy. Nó có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, dù theo cách này hay cách khác.

Nhưng rồi anh nghĩ đây là Leon, một thợ săn non trẻ, nên việc cậu ta phát tín hiệu cầu cứu khẩn cấp có khi chỉ với mục đích kêu gọi mới người tới hỗ trợ nhanh hơn để đảm bảo an toàn cho khu vực của mình, mặc dù có khi nguy hiểm mới vượt ngoài tầm kiểm soát mới chỉ một chút, hoặc nếu không thì cũng là Gisele với mục đích bảo vệ chủ nhân mình.

Ronan nói một cách bình tĩnh để trấn an.

-Đừng suy nghĩ sâu xa quá. Chắc tên nhóc Leon cùng cô hầu của cậu ta xử xong chúng rồi nên tắt tín hiệu cầu cứu thôi. Tín hiệu cầu cứu khẩn cấp thì luôn đi kèm tín hiệu định vị nên nó biến mất cũng là điều dễ hiểu.

Đúng lúc đó, thiết bị đầu cuối của Ronan vang lên. Là cuộc gọi trực tiếp từ Trụ sở. Ronan liếc nhìn màn hình, khẽ thở dài rồi nhận cuộc gọi.

-Số 63 nghe.

- Số 63, chúng tôi vừa mất liên lạc hoàn toàn với đội của số 27. Lần cuối cùng họ gửi tín hiệu là một lời cầu cứu khẩn cấp từ điểm G-7. Theo bản đồ, nhóm của anh đang ở vị trí gần họ nhất.

-Tôi biết. Tín hiệu của họ vừa biến mất.

-Chính xác. Chúng tôi không thể liên lạc được với họ, cũng không có bất kỳ báo cáo nào về tình hình ở đó.

Giọng của người nhân viên lập tức trở nên nghiêm trọng.

-Đây là mệnh lệnh từ Trụ sở. Nhóm của anh được yêu cầu ngay lập tức di chuyển đến điểm G-7 để kiểm tra tình hình. Chúng tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra ở đó. Anh có quyền tự quyết định hành động tiếp theo dựa trên tình hình thực tế, nhưng chúng tôi cần một báo cáo.

-Sao lại là bọn tôi, còn có những thợ săn khác ở gần hơn mà?

-Những người khác không có nhiều thành tích cũng như cấp bậc nổi trội, chưa kể không một ai khác tự nguyện nhận nhiệm vụ thì bọn tôi phải cử người đủ khả năng đến đó. Và chẳng có ai khác ở gần đây đáp ứng đủ tiêu chí ngoài nhóm các anh cả, nên các anh buộc phải đi.

Thấy Ronan không đáp lại và có trạng thái lưỡng lự trước yêu cầu, người nhân viên nói lớn đến mức gần như quát lên qua đường truyền để cảnh cáo anh.

-Tôi nhấn mạnh đây là mệnh lệnh từ Trụ sở! Nhóm của anh được yêu cầu ngay lập tức di chuyển đến điểm G-7 để kiểm tra tình hình và hỗ trợ nếu cần thiết. Đây là ưu tiên hàng đầu! Anh không có quyền từ chối!

Nhân viên đó làm vậy cũng không phải vô lý. Dù nhóm Ronan sở hữu bảng thành tích dày đặc chỉ trong thời gian ngắn, nhưng khi tham gia chiến dịch lần này  họ lại thể hiện sự thiếu tích cực trong đóng góp, chỉ nhận những nhiệm vụ quá đơn giản so với năng lực. Điều đó đã khiến các quản lý của Hiệp hội Thợ Săn tại sở chỉ huy có cái nhìn không mấy thiện cảm về họ.

Ronan im lặng trong giây lát. Anh ghét bị ra lệnh, đặc biệt là những mệnh lệnh đẩy anh và cả đội vào nguy hiểm. Nhưng anh cũng đủ thông minh để biết rằng chống lại một mệnh lệnh trực tiếp từ Trụ sở trong tình huống này sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều.

-...Đã rõ.

Ronan đáp lại một cách ngắn gọn rồi ngắt cuộc gọi. Sự thờ ơ trên gương mặt anh đã biến mất, thay vào đó là một vẻ trầm ngâm, suy tính hiện rõ. Michell và Tokita nhìn anh để chờ đợi quyết định cuối cùng.

Ronan chăm chú nhìn vào bản đồ địa hình ba chiều hiện lên từ thiết bị của Tokita. Khu vực hành lang trong tổ quái vật vốn đã chật hẹp, và điểm G-7 cũng không phải ngoại lệ. Nếu kẻ địch đông thật thì việc đưa cả đội ba người vào đó sẽ rất bất lợi, họ dễ vướng víu nhau và trở thành mục tiêu dễ dàng cho đám quái vật. Chưa kể, nhiệm vụ chỉ mang tính chất thăm dò, không cần quá nhiều người. Chỉ cần một người vào, kiểm tra tình hình rồi quay ra báo cáo cho trụ sở là đủ. Dù kết quả tốt hay xấu, mục tiêu vẫn là cập nhật thông tin, không cần thiết phải đưa cả nhóm vào.

-Được rồi.

Anh cuối cùng cũng ra quyết định.

-Chúng ta sẽ đến đó.

Michell thở phào nhẹ nhõm khi nghe quyết định của anh, nhưng Ronan ngay lập tức dội cho cô một gáo nước lạnh.

-Nhưng chỉ mình tôi đi thôi.

-Sao cơ?!

Cả Tokita và Michell đồng thanh.

Ronan nhanh chóng giải thích một cách ngắn gọn để tránh mất thêm thời gian.

-Hành lang quá hẹp. Ba người vào đó chỉ tổ vướng chân nhau. Tôi di chuyển một mình sẽ linh hoạt hơn, dễ dàng ẩn nấp và đánh giá tình hình mà không bị phát hiện.

Anh nhìn thẳng vào Tokita và Michell bằng đôi mắt đầy quyết đoán.

-Hai người ở lại đây, hoặc di chuyển đến một vị trí an toàn bên ngoài khu vực đó và chờ lệnh của tôi. Tôi sẽ vào trước để kiểm tra. Nếu tình hình có thể kiểm soát, tôi sẽ gọi hai người vào hỗ trợ. Nếu có gì bất trắc xảy ra với tôi, hai người phải lập tức rút lui về Trụ sở, không được do dự. Đó là mệnh lệnh.

Tokita hiểu sự logic trong kế hoạch của Ronan. Dù không muốn để đội trưởng của mình đi một mình vào chỗ nguy hiểm, nhưng cậu biết đây là phương án tối ưu nhất để giảm thiểu rủi ro cho cả đội.

-...Em hiểu rồi. Anh hãy cẩn thận.

Như để kết thúc cuộc nói chuyện, Ronan quay sang kiểm tra lại vũ khí và trang bị của mình một cách nhanh chóng trước khi bắt đầu hành động.

-Nhớ giữ liên lạc. Tôi đi đây.

Nói xong, Ronan quay lưng bước đi và bắt đầu di chuyển với tốc độ ngày một nhanh hơn, bóng dáng đơn độc của anh nhanh chóng biến mất khỏi hành lang sâu thẳm.

-

Hành lang dẫn đến điểm G-7 chìm trong một sự im lặng đến rợn người, một sự tĩnh lặng bất thường đến mức chính nó đã là một lời cảnh báo. Ronan bước vào, di chuyển thận trọng từng chút một. Mỗi bước chân đều nhẹ hết mức, tránh gây tiếng động trên nền đất đá gồ ghề. Khẩu W97-GR trong tay anh được giữ ở tư thế sẵn sàng, nòng súng hơi hạ thấp nhưng chỉ cần một giây là có thể nâng lên và khai hỏa ngay lập tức.

Khi đến gần khu vực được đánh dấu trên bản đồ, sự im lặng càng trở nên nặng nề hơn. Nơi đây là một hành lang tương đối rộng, được chiếu sáng bởi vài chiếc đèn công nghệ cao vừa mới được thay thế. Cảnh tượng trước mắt khiến Ronan phải nheo mắt lại, bộ lọc thị giác trong thiết bị thu thập thông tin của anh tự động điều chỉnh độ tương phản.

Nơi đây rõ ràng đã xảy ra một cuộc đọ súng ác liệt. Vách tường đá chi chít những vết đạn còn mới, những lỗ thủng sâu hoắm và những vết nứt hình mạng nhện lan tỏa ra xung quanh. Vỏ đạn bằng đồng nằm vương vãi khắp sàn, lấp lánh yếu ớt dưới ánh đèn. Mùi thuốc súng khét lẹt vẫn còn nồng nặc trong không khí, quyện với một mùi khói có vị chua nhẹ, đặc trưng của loại lựu đạn gây nhiễu điện tử được thiết kế để vô hiệu hóa các thiết bị cảm biến.

Nhưng có một điều vô cùng kỳ lạ, đó là một sự trống trải đến rợn người.

Ở đây không có lấy bất kì một cái xác nào, dù cho đó là xác quái vật hay xác người. Không dịch thể, không mảnh vỏ, hay bất kì một dấu tích nào của chúng. Chỉ có những vũng máu đỏ thẫm còn mới, đang dần đông lại trên nền đất lạnh lẽo.

Ronan quỳ một chân xuống, ngón lướt nhẹ qua một vũng máu. Vẫn còn hơi ấm, nghĩa là chuyện này vừa mới xảy ra. Dựa vào màu sắc và độ đặc, anh chắc chắn đây là máu người. Có đến ba hoặc bốn vũng máu lớn nhỏ như vậy nằm rải rác. Trực giác của anh đang nhắc nhở rằng có điều gì đó không ổn. Đây không phải là một cuộc chiến giữa thợ săn và quái vật. Đây rõ ràng là một cuộc đụng độ giữa người với người.

Anh đứng dậy, tiếp tục thận trọng tiến sâu hơn vào hành lang bên trong, nơi những dấu hiệu của cuộc chiến dường như tập trung nhiều nhất. Bất chợt, anh khựng lại. Ở cuối hành lang, trong vùng tranh tối tranh sáng, có một bóng người có vũ trang đang đứng quay lưng về phía anh, dường như đang kiểm tra thứ gì đó.

Ronan kiểm tra thiết bị đầu cuối của mình và lập tức nhận thấy có điều gì đó rất lạ liên quan đến kẻ kia. Với những thợ săn thực hiện chiến dịch, họ sẽ buộc phải bật tín hiệu định vị của mình để báo vị trí, nếu thiết bị không có tính năng đó thì phải báo cáo để được thay thế.

Để tiết kiệm pin, nó không thể phát tín hiệu đi quá xa mà chỉ đủ để đảm bảo những thợ săn trong phạm vi nhất định để có thể không bắn nhầm nhau, chỉ trong trường hợp phát tín hiệu khẩn cấp thì chế độ này mới được khuếch đại như lúc Leon phát tín hiệu như vừa rồi.

Nhưng kẻ đó thì không có tín hiệu nào như vậy. Chỉ có một vài lý do như thiết bị của hắn đã hết pin hoặc bị hỏng, hoặc ngay từ đầu hắn ta đã không chủ động bật tín hiệu định vị của mình. Nếu là vì thiết bị hết pin hoặc người đó ngay từ đầu đã không có, thì việc đó sẽ khiến họ bị nghi ngờ. Nói ngắn gọn, có 66.6% người đó là kẻ khả nghi có vũ trang.

Ronan tập trung ánh mắt của mình vào kẻ đó, tầm nhìn của anh đã được cường hóa nhờ biến đổi một bên mắt để có thể nhìn thấy khu vực xung quanh kẻ đó. Có vẻ hắn chỉ có một mình. Hắn ta vẫn còn ở khá xa so nên hẳn vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của anh ở đây.

Sau một hồi quan sát, anh quyết định liên lạc với trụ sở để kiểm tra xem ngoài anh ra, còn ai khác được cử đến khu vực này hay không, phòng khi có chạm trán xảy ra không cần thiết. Dù nhiệm vụ của anh là trinh sát, và theo lý thuyết có thể có thợ săn khác được điều đến sau khi nhận tín hiệu khẩn cấp, nhưng Ronan cho rằng tình hình lúc này đủ nghiêm trọng để anh chủ động xác nhận. Nhất là khi trụ sở chưa từng thông báo có thêm người nào đã đặt chân đến đây.

-Đây là số 63. Trụ sở, có nghe tôi nói không?

-Trụ sở đây. Nếu muốn gửi thông tin thì dùng thiết bị đầu cuối của mình để lưu lại ấy, đừng có gọi vì chúng tôi sẽ không xác nhận qua lời kể của anh đâu.

Người nhân viên tưởng Ronan gọi cho trụ sở để nói về nhiệm vụ nên anh ta đã nói như thế và định ngắt cuộc gọi.

-Đừng có vội ngắc liên lạc. Tôi tìm thấy một người không phát tín hiệu định vị. Tôi muốn hỏi anh ta có phải người đến để hỗ trợ không. Hãy thông tin cho tôi biết, nếu không thì tôi sẽ mặc kệ và xử lý theo ý mình đấy.

-Thật sao?!

-Anh nghĩ tôi rảnh rỗi gọi như vậy à?!

-Không! Không phải, do tôi không thấy có người nào chấp nhận tín hiệu khẩn cấp quanh khu vực đó cả. Có thể có trục trặc gì đó ở thiết bị đầu cuối. Anh kiểm tra người đó được không? Nếu thiết bị người đó bị tắt vì nhầm lẫn, bảo người đó mở nó lên và liên lạc với trụ sở ngay.

-Nếu không phải như thế thì sao?

-Vậy hãy áp giải người đó về trụ sở nếu có thể. Nếu chống trả, anh được phép dùng vũ lực để giải quyết người đó. Phối hợp với những thợ săn ở xung quanh và báo cáo chi tiết lại cho tôi sau.

-...Đã rõ.

Ronan ngắt cuộc gọi và thở dài. Không một chút do dự, anh nâng súng lên, tâm ngắm ngay lập tức khóa chặt vào mục tiêu. Anh không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ áp sát, từng bước chân vẫn nhẹ nhàng như một con thú săn mồi, lợi dụng những khối đá đổ nát để làm vỏ bọc che chắn khi cần thiết. Khoảng cách dần được thu hẹp. 50 mét...40 mét...

Khi còn cách khoảng 30 mét, bóng người đó dường như cảm nhận được điều gì, chậm rãi quay người lại. Ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn hỏng hắt lên gương mặt của kẻ đó. Là Leon.

Ronan hơi hạ nòng súng nhưng ngón tay vẫn đặt hờ trên cò, tư thế sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Cậu ta trông có vẻ mệt mỏi và tả tơi, quần áo dính đầy bụi đất và vài vết rách, nhưng không có vẻ gì là bị thương nặng.

Thấy Ronan, Leon dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước nhanh về phía anh.

-May quá! Cuối cùng cũng có người đến! Anh là người của Trụ sở cử đến hỗ trợ phải không?

Ronan gật đầu xác nhận, mắt vẫn không rời khỏi Leon. Có điều gì đó không đúng. Ngay từ lúc Leon chủ động bước tới và bắt đầu nói chuyện, một cảm giác bất an đã nhen nhóm trong lòng anh.

Dù cậu ta vẫn giữ cái vẻ ngông nghênh, trịch thượng như lần trước, nhưng cách cậu ta nói chuyện lại giống như đang nói với một người hoàn toàn xa lạ. Không có một chút dấu hiệu nào cho thấy cậu ta nhận ra Ronan, người mà cậu ta mới chỉ vài ngày trước và thậm chí còn có những cuộc đối đầu và hợp tác đầy căng thẳng.

Vốn dĩ anh chẳng bận tâm việc Leon có thân thiện hay tỏ ra tôn trọng với mình hay không. Nhưng cách nói chuyện kỳ lạ của cậu ta khiến anh không khỏi nghi ngờ. Dù vậy, anh cũng chẳng có bằng chứng gì rõ ràng, nên trước mắt cứ giữ đúng quy trình, trao đổi thông tin, quan sát hành động tiếp theo của Leon rồi tính sau.

-Tôi là Ronan, số hiệu 63. Trụ sở mất liên lạc với đội của cậu và cử tôi đến đây để kiểm tra tình hình. Sao cậu không bật tín hiệu định vị của mình, tôi suýt chút nữa là bắn cậu rồi đấy.

-À, xin lỗi nhé. Tại thiết bị của tôi bị hỏng trong lúc giao tranh rồi.

Nói xong, Leon đưa thiết bị của mình ra để Ronan kiểm chứng. Màn hình của thiết bị đã bị một viên đạn cày qua một đường rõ sâu, trông như sắp rơi rụng để nơi nếu không được giữ một cách cẩn thận.

-Vậy chuyện gì đã xảy ra? Lũ quái vật đâu? Đồng đội của cậu đâu? Hay cậu hành động một mình?

Leon dừng lại cách Ronan vài bước rồi thở ra một hơi dài, vẻ mặt tỏ ra vừa tức giận vừa kiệt sức.

-Lũ quái vật? Chẳng có con quái vật nào cả! Đó là một cái bẫy! Một đám khốn nạn! Chúng là những thợ săn khác, có lẽ là bọn trộm mẫu vật. Chúng tôi tình cờ phát hiện ra chúng đang giấu một thứ gì đó trong một cái kẽ hở trên tường. Bị phát hiện thì chúng lập tức tấn công.

Cậu ta vung tay chỉ vào những vết đạn trên tường.

-Cuộc chiến diễn ra rất căng thẳng. Bọn chúng đông và được trang bị tốt. Tôi đã phải gửi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp. Nhưng trong lúc giao tranh, có lẽ do quá tự tin, bọn chúng đã sơ suất. Gisele và tôi đã tận dụng cơ hội và hạ gục được chúng. Mọi chuyện kết thúc nhanh như lúc nó bắt đầu.

Ronan gật gù, vẻ mặt tỏ ra đã hiểu. Câu chuyện nghe có vẻ hợp lý. Những cuộc xung đột giữa các thợ săn vì tranh giành tài nguyên không phải là hiếm.

-Vậy những tên trộm đó đâu? Xác của chúng?

-Chúng ở sâu bên trong kia, bọn tôi đã phải truy đuổi một lúc.

Leon đáp xong liền nhún vai một cách thản nhiên.

-Dù sao cũng phải báo cáo lại cho Trụ sở.

Khi ở khoảng cách gần hơn, Ronan càng nhận thấy rõ những điểm bất thường. Gương mặt này đúng là của Leon, nhưng có những chi tiết rất nhỏ lại sai lệch. Gò má có vẻ cao hơn một phần nhỏ, ánh mắt thiếu đi sự bốc đồng trẻ con mà thay vào đó là một sự lạnh lùng, tính toán. Chiều cao và kích thước cơ thể cũng có vẻ nhỉnh hơn một chút so với trí nhớ của anh. Nó giống như một bản sao chép, nhưng là một bản sao không hoàn hảo.

Ronan quan sát một lúc nhưng vẫn không thấy Gisele đâu. Với vai trò của cô ấy, việc đi cùng Leon lẽ ra là chuyện đương nhiên. Vậy mà từ đầu đến giờ, chẳng thấy bóng dáng Gisele xuất hiện quanh khu vực này. Điều đó khiến anh bắt đầu nghi ngờ.

Không báo trước, Ronan bất ngờ đổi chủ đề và buông một câu hỏi mang tính dò xét, như thể đang thử phản ứng đối phương.

-Thế Gisele đâu rồi? Cô ấy không sao chứ?

Vẻ mặt của Leon thoáng một chút khó chịu, gần như là khinh bỉ.

-À, cái bà cô lắm chuyện đó à? Bị thương rồi. Cô ta cố gắng bảo vệ tôi một cách ngu ngốc và hứng trọn một loạt đạn. Giờ đang nằm ngắc ngoải ở phía sau, khả năng là không qua khỏi rồi. Đúng là một món hàng lỗi, chỉ được cái trung thành vô điều kiện.

Từng từ, từng chữ trong câu nói đó như một tiếng chuông báo động vang lên trong đầu Ronan. Lần trước, dù có cãi vã hay bất đồng thì Leon vẫn luôn thể hiện một sự tôn trọng nhất định đối với Gisele, một sự tôn trọng dành cho người chị, người cố vấn đã luôn ở bên cạnh cậu. Cái thái độ coi thường, xem Gisele như một món đồ vật vô tri vô giác này hoàn toàn không phải là của Leon.

Sự nghi ngờ của Ronan đã lên đến đỉnh điểm. Nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

-Tôi cần phải kiểm tra hiện trường và những cái xác để thu thập thông tin, sau đó báo cáo tình hình về cho Trụ sở. Đó là yêu cầu của họ. Dẫn tôi đến chỗ đó.

-Đương nhiên rồi!

Leon thản nhiên đáp lại, và điều khiến Ronan càng thêm cảnh giác là vẻ hí hửng không thể che giấu trong giọng nói và ánh mắt của cậu ta, một sự háo hức kỳ lạ trước việc dẫn một người đến xem những cái xác.

-Đi lối này. Để tôi kể cho anh nghe trận chiến đã diễn ra ác liệt như thế nào.

Leon quay người và bắt đầu dẫn đường. Ronan nhanh chóng theo sau, cố giữ một khoảng cách an toàn với cậu ta, khẩu súng vẫn ở tư thế sẵn sàng. Càng đi sâu vào bên trong, những dấu vết của cuộc chiến càng trở nên rõ ràng hơn. Máu vương vãi khắp nơi, vỏ đạn chất thành từng đống nhỏ ở những góc khuất, nơi các tay súng có thể đã ẩn nấp.

Leon bắt đầu tường thuật lại một cách sống động bằng một giọng đầy kịch tính.

-Bọn chúng có ít nhất là sáu tên! Xuất hiện từ cả hai hướng. Chúng dùng cả lựu đạn gây nhiễu, khiến chúng tôi trong giây lát không thể nhìn thấy gì. Gisele đã lao lên che chắn cho tôi...

Ronan chăm chú nghe Leon trình bày, đồng thời không ngừng quan sát hiện trường một cách kín đáo. Những gì Leon nói dường như hoàn toàn mâu thuẫn với các dấu vết trước mắt.

Theo lượng máu và cách phân bố các vũng máu, chỉ khoảng ba, nhiều lắm là bốn người từng tham chiến và bị thương ở đây. Con số hoàn toàn khác so với con số sáu mà Leon khẳng định. Những vỏ đạn vương vãi dưới đất càng khiến nghi ngờ gia tăng, chủ yếu là đạn súng lục 9mm, chỉ lẫn vài vỏ đạn súng trường cỡ nhỏ.

Với một nhóm trộm mẫu vật chuyên nghiệp, sử dụng súng lục để đối đầu với những tay thợ săn trang bị súng trường tự động quả là điều bất thường, trừ khi chúng có lợi thế tuyệt đối về kỹ năng cận chiến và khả năng áp đảo trong không gian hẹp. Nhưng như thế, cách báo cáo của Leon lại càng thiếu hợp lý.

Ronan tiếp tục tiến sâu vào bên trong, đôi mắt đảo qua từng góc khuất. Và rồi anh phát hiện ra một chi tiết nhỏ nhưng cực kỳ đáng chú ý. Phía sau đống đổ nát, hai vệt máu mảnh kéo dài nằm tách biệt và mờ nhạt, dẫn về phía một hành lang tối tăm khác. Dấu vết đó không giống máu của người bị thương nặng, mà là những vết như thể đang nhỏ giọt khi có ai đó bị khiêng đi. Điều đó chỉ ra một khả năng là ai đó vẫn còn sống và đã bị đưa ra khỏi đây.

Trong khoảnh khắc Ronan vừa nhận ra điều đó, trực giác của anh gào thét một cách dữ dội.

Không một lời cảnh báo, Leon, người vẫn đang đi phía trước và thao thao bất tuyệt về “trận chiến anh dũng” của mình, đột nhiên hành động.

Cơ thể hắn vẫn hướng về phía trước nhưng cánh tay phải của lại bẻ quặt ra sau theo một góc độ không tưởng. Cẳng tay hắn xoay ngược một góc hơn 90 độ, và khẩu súng lục trong tay chĩa thẳng vào đầu Ronan. Một tiếng “cạch” vang lên khi búa đập được kéo về.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận