Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 2.2 (remake)

0 Bình luận - Độ dài: 14,809 từ - Cập nhật:

ĐÙNG! Trong một phần nghìn của một giây, một khoảnh khắc ngắn ngủi đến mức không thể nhận thức bằng các giác quan thông thường, mặt đất bằng hợp kim siêu bền dưới chân cả hai chiến binh nổ tung như thể vừa bị một quả bom xuyên phá cày nát. Một vết lõm sâu hoắm, đường kính lớn vài mét xuất hiện ngay lập tức, gạch đá, bê tông cốt thép và những mảnh kim loại vỡ vụn bị hất tung lên không trung, văng tứ tung như một cơn bão mảnh đạn, tạo ra những tiếng rít ghê rợn khi chúng xé rách không khí.

Tiếng va chạm chói tai, đinh tai nhức óc của kim loại đập vào kim loại, của xương cốt va chạm với thép hợp kim vang lên dữ dội, át đi mọi âm thanh khác trong căn căn phòng vốn đã tan hoang. Nắm đấm của Ronan, được bao bọc bởi một lớp giáp xương đen tuyền cứng như kim cương, đã đập thẳng vào đầu cây búa chiến khổng lồ của Đại tướng Curningham, ngay tại điểm mà ông vừa giáng xuống.

Một làn sóng xung kích năng lượng bùng nổ từ điểm va chạm, lan tỏa ra tứ phía với một tốc độ khủng khiếp. Toàn bộ căn phòng rung chuyển dữ dội như sắp sụp đổ hoàn toàn đến nơi. Khói bụi từ những mảnh vỡ bê tông và kim loại bay lên mịt mù, che khuất tầm nhìn, tạo ra một khung cảnh hỗn loạn, mờ ảo.

Mặc dù đã dùng toàn bộ sức mạnh để đỡ được đòn tấn công trực diện đó, nhưng sức mạnh hủy diệt phát ra từ cây búa chiến của Đại tướng Curningham vẫn kinh hoàng đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cánh tay phải của Ronan từ phần vai trở xuống, bị xé toạc ra ngay tức thì, nổ tung thành hàng trăm mảnh thịt vụn, những mảnh xương gãy nát và máu tươi bắn tung tóe khắp không gian, như một cơn mưa máu đỏ thẫm.

Ronan nghiến chặt hàm răng sắc nhọn, gương mặt biến dạng vì đau đớn tột cùng nhưng đôi mắt của anh vẫn rực lên một sự bất khuất đến điên rồ, một sự thách thức không hề suy giảm mà ngược lại còn tăng lên theo cấp số nhân.

Nhân lúc Đại tướng Curningham bị mất đà đôi chút sau cú đánh toàn lực, và tầm nhìn của ông tạm thời bị che khuất bởi làn mưa máu và bụi bặm, Ronan đã hành động ngay lập tức, không một chút do dự.

Cánh tay trái còn lại của anh vung lên mạnh mẽ như một ngọn roi thép, những bó cơ cuồn cuộn căng cứng bên dưới dưới lớp da đen tuyền. Anh táng thẳng một cú trời giáng vào phần mạn sườn không được che chắn kỹ càng của bộ giáp WAT-02.

Đại tướng Curningham với phản xạ chiến đấu kinh ngạc cố gắng xoay người và tung ra một cú đấm từ tay phải để cản phá đòn tấn công bất ngờ đó. Nhưng lần này, có vẻ như may mắn đã không còn mỉm cười với ông nữa. Cú đấm của Ronan, tuy không mang theo uy lực hủy diệt như những đòn tấn công của cây búa chiến, nhưng lại được tung ra ở một góc độ hiểm hóc, vào một thời điểm không thể ngờ tới.

Bộ giáp WAT-02 dù được chế tạo từ những vật liệu siêu bền cũng không thể nào triệt tiêu hoàn toàn được lực tác động của cú đánh đó. Đại tướng Curningham bị hất văng đi như một khối đá nặng trịch, đâm sầm vào bức tường kim loại phía sau lưng, tạo ra một tiếng nổ vang trời và một vết lõm sâu hoắm, chằng chịt những vết nứt.

Không cho ông một giây nào để kịp hồi phục, Ronan đã lao tới như một viên đạn bắn ra từ khẩu súng vô hình. Làn hơi nước nóng bỏng, mang theo mùi máu tanh nồng bốc lên ngùn ngụt từ phần vai phải của anh, nơi cánh tay vừa bị xé toạc đang bắt đầu quá trình tái tạo với một tốc độ không thể tin nổi. Anh dồn toàn bộ sức mạnh còn lại, toàn bộ năng lượng sống đang cuộn trào trong cơ thể để tung ra một cú đấm kinh hồn, một cú đấm mang theo tất cả sự phẫn nộ và ý chí sinh tồn, nhắm thẳng vào Đại tướng Curningham đang cố gắng gượng dậy.

Đại tướng Curningham dù bị choáng váng sau cú va chạm mạnh, cố gắng nghiêng người né tránh đòn tấn công đó trong một tích tắc cuối cùng. Cú đấm của Ronan sượt qua mặt ông, đập thẳng vào bức tường kim loại phía sau, lập tức phá tan một mảng tường lớn, khiến cả căn phòng lại rung lên một cách dữ dội. Những mảnh vỡ kim loại và bê tông rơi xuống như mưa.

Ở cự ly chiến đấu cận chiến cực gần như thế này, cây búa chiến khổng lồ đã trở thành một thứ vũ khí vướng víu, khó sử dụng. Đại tướng Curningham nhanh chóng quăng nó xuống đất với một tiếng “rầm” nặng nề, rồi chuyển sang chiến đấu hoàn toàn bằng tay không. Đôi tay của ông, cỗ máy nghiền thịt bắt đầu tung ra một loạt những cú đấm liên hoàn, nhanh như chớp giật. Mỗi một cú đánh đều nặng tựa như một quả đạn pháo hạng nặng, không khí xung quanh liên tục bị xé rách, rít lên từng nhịp theo quỹ đạo của những nắm đấm.

Những cú đấm không ngừng trúng vào những điểm yếu trên cơ thể Ronan, những khớp xương, những huyệt đạo, những vùng cơ bắp mỏng manh. Anh choáng váng, lảo đảo, cơ thể như muốn đổ sụp xuống bất cứ lúc nào. Ronan nghiến chặt răng, gồng cứng toàn bộ cơ bắp, cố gắng lấy lại thế đứng và giữ vững sự tỉnh táo. Cánh tay trái còn lại của anh di chuyển một cách điên cuồng, cố gắng làm chệch hướng, hóa giải từng đòn tấn công vũ bão của Đại tướng Curningham. Đồng thời anh cố gắng nghiêng người, xoay vai, uốn lượn cơ thể nhiều nhất có thể để giảm thiểu tối đa áp lực của những cú đánh.

Đây là một loại kỹ thuật chiến đấu cận chiến đặc biệt mà Ronan đã tự mình mài giũa, hoàn thiện qua vô số những trận chiến sinh tử, những lần đối đầu với những kẻ thù mạnh hơn mình gấp nhiều lần. Một cách phòng thủ chủ động, nhằm mục đích giảm thiểu tối đa lực sát thương của những đòn đánh bằng cách thay đổi quỹ đạo của chúng, bảo vệ những đường trung tâm quan trọng của cơ thể, và quan trọng nhất, là giữ lại chút sức lực để có thể tung ra một đòn phản công quyết định.

Nhưng với tốc độ ra đòn và sức mạnh hủy diệt của Đại tướng Curningham trong bộ giáp WAT-02, Ronan không thể nào thực hiện được những tiểu xảo phòng thủ quá phức tạp, quá tinh vi. Anh chỉ có thể dựa vào bản năng chiến đấu thuần túy, vào những phản xạ đã ăn sâu vào tiềm thức.

Vào đúng khoảnh khắc va chạm, anh dùng những phần xương cứng nhất trên cơ thể, những bó cơ đã được gồng chặt đến mức cực đại, cố gắng hấp thụ một phần lực tác động, và cuối cùng làm lệch hướng những đòn đánh chết người đó đi một chút. Cố gắng hết sức để tránh cho những cơ quan nội tạng quan trọng, những điểm yếu chí mạng bị trúng đòn trực diện. Bởi vì đó là những nơi mà cho dù anh có khả năng tái tạo siêu phàm đến mức nào đi chăng nữa, thì cơn đau đớn khủng khiếp từ những cú đánh đó cũng đủ để khiến anh phải gục ngã, mất đi ý thức chiến đấu.

Nhưng sáu con mắt cảm biến quang học, được gắn trên khắp bộ giáp WAT-02 của Đại tướng Curningham, không phải chỉ để trang trí cho đẹp. Chúng là những con mắt điện tử tinh vi, hoạt động với một tốc độ xử lý thông tin chóng mặt, có khả năng nắm bắt, phân tích từng cử động nhỏ nhất, từng thay đổi trong biểu cảm, từng dao động trong nhịp thở của đối thủ.

Chỉ trong vòng vài nhịp thở ngắn ngủi, tốc độ ra đòn của Đại tướng Curningham đã vượt qua hoàn toàn khả năng phản ứng của Ronan. Những cú đấm của ông, nhanh như gió, mạnh như bão đã xuyên thủng qua lớp phòng thủ vốn được cho là kín như bưng của anh.

Những cú đấm dày đặc, liên tiếp tựa như một cơn mưa rào trút xuống không ngừng nghỉ. Mỗi một đòn đánh sau luôn luôn mạnh hơn, hiểm hóc hơn đòn đánh trước. Khiến cho Ronan nhanh chóng không còn đủ sức lực để chống trả nữa. Các động tác phòng thủ của anh dần trở nên vụng về, chậm chạp. Cơ hội để có thể phản đòn cũng tan biến đi từng chút một, theo một cách nhanh đến chóng mặt, không thể nào cứu vãn. Trong khi đó, Đại tướng Curningham ngày càng tiến sát lại gần hơn, chiếm ưu thế hoàn toàn trên chiến trường.

Ronan chỉ còn một cách duy nhất đó là cố gắng lùi lại, kéo giãn khoảng cách, thoát ra khỏi tầm tấn công vũ bão của đối thủ. Nhưng với sức ép khủng khiếp, mãnh liệt như hiện tại từ phía Đại tướng Curningham, cơ hội để có thể tạo ra một khoảng cách an toàn gần như là không tồn tại. Mọi cử động, mọi ý định của anh dường như đều đã bị ông nắm bắt, đọc vị một cách hoàn hảo. Chỉ cần anh tung ra một đòn tấn công để cố gắng phá vỡ thế trận không đúng thời điểm, hàng loạt những sơ hở chết người sẽ lộ ra ngay lập tức, và đó sẽ là dấu chấm hết cho anh.

Những phần cơ thể bị tổn thương của Ronan không còn bị xé toạc ra, bị nghiền nát thành từng mảnh như lúc đầu nữa, bởi vì anh đã cố gắng điều chỉnh lại cấu trúc cơ thể, tăng cường độ cứng của lớp giáp xương. Nhưng mỗi một cú đấm của Đại tướng Curningham vẫn lún sâu vào từng thớ thịt, từng lớp cơ bắp. Tiếng xương cốt bị rạn nứt, bị vỡ vụn vang lên răng rắc phát ra liên tục.

Sau khi phải hứng chịu một loạt những đòn công kích không ngừng nghỉ, không khác gì một cơn mưa giông bão táp trút xuống, cơ thể của Ronan lúc này đã trở nên nặng trịch, như thể đang phải vác trên người hàng tấn chì. Nhiều phần trên cơ thể đã hoàn toàn mất đi cảm giác, tê liệt vì đau đớn, đến mức anh có cảm giác như mình không thể nào đứng vững được nữa.

Đại tướng Curningham lùi lại một bước, rồi bất ngờ giơ tay phải lên. Cây búa chiến khổng lồ đang nằm trên mặt sàn cách đó vài mét, lập tức bay vút về phía tay ông như thể bị hút bởi một lực vô hình. Ông siết chặt lấy cán búa, đưa đầu búa ra phía sau lưng, một động tác lấy đà quen thuộc. Rồi ông dồn toàn bộ sức mạnh, toàn bộ năng lượng của bộ giáp WAT-02, giáng một đòn quét ngang kinh thiên động địa, một đòn tấn công mang theo ý chí hủy diệt, thẳng vào phần ngực của Ronan.

UỲNH! XOẠT! Cú đánh nhanh như một tia chớp, mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng nổi. Toàn bộ nội tạng bên trong lồng ngực của Ronan bị nghiền nát thành một đống bầy nhầy ngay tức thì. Máu tươi, những mảnh vụn của tim, phổi, gan, phun ra từ miệng anh như một dòng suối xiết, nhuộm đỏ cả sàn nhà.

Cơ thể của Ronan bị xé làm đôi ngay tại phần thắt lưng. Nửa thân trên vẫn còn dính một phần cột sống văng xa hàng chục mét, đập mạnh vào bức tường kim loại phía đối diện rồi rơi bịch xuống đất. Máu tươi từ hai phần cơ thể bị xé toạc bắn ra tung tóe như một cơn mưa máu, rơi lả tả xuống khắp mọi nơi trên bề mặt sàn nhà đã loang lổ những vết máu cũ.

Đại tướng Curningham định lùi lại một chút để lấy hơi, để chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo. Nhưng bất ngờ nửa thân dưới của Ronan, vẫn còn đứng vững trên mặt sàn, đột nhiên xoay người một cách nhanh nhẹn. Lấy chân trái làm trụ, chân phải tung ra một cú đá cực mạnh, cực hiểm hóc, nhanh như một lằn sét đánh, nhắm thẳng vào phần thân bộ giáp WAT-02.

Đại tướng Curningham dù có chút bất ngờ nhưng vẫn kịp phản ứng lại ngay tức thì. Ông dùng phần cán của cây búa chiến để đỡ đòn tấn công đó, rồi đẩy mạnh theo hướng ngược lại, hất văng nửa thân dưới đó của Ronan ra xa.

Nhưng đó chỉ là một đòn tấn công đánh lạc hướng. Ngay khi nửa thân dưới bị hất văng đi, nó lập tức lao tới vị trí của nửa thân trên đang nằm bất động trên mặt sàn. Từ hai phần cơ thể bị xé toạc, hàng trăm, hàng ngàn những sợi xúc tu bằng thịt, màu đỏ sẫm, mọc ra một cách nhanh chóng, ngọ nguậy một cách dữ dội, như những con rắn đói mồi.

Đại tướng Curningham biết rõ điều gì sắp xảy ra tiếp theo. Không một chút chần chừ, ông siết chặt lấy cây búa chiến rồi lao tới như một cơn lốc và giáng một đòn cực mạnh xuống, toan nghiền nát hoàn toàn phần cơ thể đó của Ronan trước khi chúng kịp hợp nhất lại với nhau để tái tạo.

Nhưng bất ngờ lại một lần nữa xảy ra. Như có mắt ở phía sau, nửa thân dưới của Ronan đã xoay người một cách kỳ lạ và bật mạnh sang bên trái, né tránh được đòn tấn công chí mạng đó của Đại tướng Curningham trong đường tơ kẽ tóc.

Sau đó nó tái tạo phần thân trên với một tốc độ không tưởng. Khung xương, những bó cơ bắp, các cơ quan nội tạng, não bộ, đôi mắt... tất cả mọi thứ nhanh chóng được hoàn thiện trở lại, chỉ trong vòng một tích tắc ngắn ngủi. Làn hơi nước nóng bỏng bốc lên ngùn ngụt từ cơ thể anh, như thể vừa bước ra từ một lò luyện kim đang rực cháy dữ dội.

Ngay khi cánh tay phải vừa mới tái tạo xong hoàn toàn, Ronan đã lao tới như một con mãnh hổ và tung một cú đấm kinh hồn, một cú đấm mang theo tất cả sức mạnh của một cơ thể vừa được tái sinh, nhắm thẳng vào phần ngực của Đại tướng Curningham. Thân mình anh xoay chuyển một cách nhịp nhàng theo chiều hướng của đòn tấn công, trọng tâm cơ thể dồn toàn bộ về phía trước, tối đa hóa lực của cú đấm nhất có thể.

Tốc độ tái tạo kinh hoàng cộng với làn hơi nước nóng bỏng bất ngờ bốc lên đã làm cho Đại tướng Curningham bị mất tập trung trong giây lát. Ông đã không kịp né tránh hoàn toàn cú đấm đó, và đã phải hứng trọn một đòn tấn công trực diện, cực mạnh.

Đại tướng Curningham gầm lên một tiếng đau đớn, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của mình, ông nhanh chóng lấy lại thế chủ động. Ông chộp lấy cánh tay phải của Ronan ngay trước khi anh kịp thu về, xoay mạnh sang bên trái để khóa khớp khiến cho Ronan không thể nào cử động được nữa. Sau đó, ông giáng một cú búa cực mạnh, từ trên cao bổ thẳng xuống.

Ở một cự ly gần như thế này, việc né tránh là hoàn toàn bất khả thi. Cơ thể vừa mới tái tạo hoàn chỉnh của Ronan một lần nữa lại bị phá hủy hoàn toàn. Sóng xung kích từ đòn đánh mạnh đến mức khiến cho lớp vật liệu hấp thụ va đập đặc biệt của căn căn phòng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Các thiết bị đo đạc, các cảm biến ẩn sau những bức tường rơi vãi ra bên ngoài, để lộ ra những bó dây cáp kết nối đã bị đứt lìa, hỏng hóc nặng nề ở bên trong.

Cơn đau đớn tột cùng như một ngọn lửa địa ngục thiêu đốt từng tế bào trên cơ thể Ronan. Nhưng anh không hề rên rỉ một tiếng nào, không hề có bất kỳ một dấu hiệu nào của sự đầu hàng, của sự khuất phục trước đối phương.

Đống thịt máu lẫn lộn, những gì còn sót lại của Ronan sau cú đánh hủy diệt của Đại tướng Curningham chỉ tồn tại trong một tích tắc ngắn ngủi. Trước khi hàng trăm, hàng ngàn những sợi gân cơ màu đỏ rực giống như những con đỉa khổng lồ, lại bắn ra từ đống đổ nát đó, quấn chặt lấy cánh tay đang nắm cây búa chiến của ông.

Chúng tái tạo với một tốc độ cực nhanh, ngày càng trở nên dày đặc, cứng cáp hơn. Tạo ra một lực siết mạnh đến kinh hoàng như thể muốn bẻ gãy cả bộ giáp WAT-02, muốn nghiền nát cánh tay của vị Đại tướng. Đôi mắt xanh lục của Ronan, giờ đây đã biến thành màu đỏ máu, sáng rực lên trong bóng tối. Hàm răng sắc nhọn của anh nghiến chặt lại, ken két. Giọng nói của anh gầm gừ như một con thú hoang, vang lên đầy vẻ thách thức.

-Lão già khốn kiếp! Ông nghĩ rằng, cứ đập nát tôi ra thành từng mảnh như thế này, là xong chuyện rồi sao?!

Đại tướng Curningham bật cười lớn, một tiếng cười sảng khoái, giọng nói trầm khàn của ông vang vọng như sấm rền, đôi mắt đỏ rực ánh lên một sự phấn khích điên cuồng.

-Khá lắm, thằng nhãi ranh chết tiệt! Rất khá! Nhưng mày nghĩ rằng, chỉ với mấy cái sợi dây nhợ bằng thịt yếu ớt này, thì có thể làm được cái gì tao nào, hả?

Không hề chờ đợi câu trả lời của Ronan. Ngay lập tức, ông xoay người, dùng chính cái lực siết khủng khiếp của đám gân cơ đó để kéo mạnh Ronan về phía mình. Cây búa tạ khổng lồ trong tay ông bắt đầu phát sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, vòng tròn năng lượng trên đầu búa phát ra một luồng ánh sáng cực mạnh, đồng thời tạo ra một làn sóng nhiệt nóng bỏng đến cực độ, khiến cho không khí xung quanh cũng phải bị bóp méo.

Ông giáng mạnh cây búa tạ xuống nhưng lần này không phải nhắm trực diện vào Ronan. Thay vào đó, ông nhắm xuống đất và tạo ra một vụ nổ năng lượng cực lớn, lan tỏa ra khắp mọi nơi trong căn phòng.

ẦM! Một làn sóng xung kích hủy diệt bùng lên từ điểm va chạm, thổi bay Ronan đi cùng với đám gân cơ màu đỏ rực vẫn đang bám chặt vào cây búa chiến, làm cho cả căn căn phòng rung chuyển dữ dội như sắp có động đất. Các bức tường kim loại dày cộp, vốn đã bị hư hỏng nặng nề giờ đây nứt toác ra thành từng đường dài, những mảnh vỡ kim loại sắc nhọn văng ra như những viên đạn ghém, cắm sâu vào các bề mặt xung quanh, tạo ra những tiếng kêu ken két ghê rợn.

Bị hất văng đi như một mảnh giẻ rách không hơn không kém, cơ thể của Ronan đập mạnh vào một bức tường ở phía đối diện cách đó hàng chục mét, để lại một vết lõm sâu hoắm hình người trên bề mặt kim loại. Máu thịt và các mảnh vỡ cơ thể lại một lần nữa bắn tung tóe khắp nơi.

Nhưng chỉ trong vòng một tích tắc ngắn ngủi, một làn hơi nước nóng bỏng, dày đặc lại bốc lên nghi ngút từ cơ thể gần như đã tan nát của anh. Đó là dấu hiệu của sự tái tạo, một sự tái tạo đang diễn ra với một tốc độ nhanh đến mức hãi hùng, một tốc độ vượt xa mọi định luật vật lý và sinh học thông thường. Những mảnh xương gãy nát tự động ráp lại với nhau. Những bó cơ bắp bị xé toạc, những cơ quan nội tạng bị dập nát, đang tái sinh không ngừng nghỉ. Lớp vảy giáp xương màu đen nhạt một lần nữa phủ kín những vết thương hở, những chỗ da thịt bị tổn thương đang dần dần lành lại.

Anh từ từ đứng thẳng dậy giữa đống đổ nát của chính mình. Đôi mắt phát sáng rực rỡ trong bóng tối. Hàm răng sắc nhọn, lởm chởm, lộ ra trong một nụ cười hung tợn, man rợ.

-Lão già này, có vẻ như lão rất thích chơi trò bạo lực, phải không? Được thôi! Nếu lão đã muốn như vậy, thì hôm nay, tôi sẽ chiều lão đến cùng!

Đại tướng Curningham khẽ nhếch mép, một nụ cười đầy vẻ thách thức. Ánh mắt của ông ánh lên một sự phấn khích tột độ, của một kẻ săn mồi vừa tìm được một đối thủ xứng tầm, một con mồi đủ mạnh để ông có thể tung ra toàn bộ sức mạnh của mình. Ông giơ cây búa chiến của mình lên cao, tay điều chỉnh lại tư thế cầm sát gần hơn về phía vị trí chuôi búa.

Lần này Đại tướng Curningham không còn vung cây búa nữa. Thay vào đó ông bắt đầu xoay tròn nó trên không trung, với một tốc độ nhanh đến mức không thể nào tưởng tượng nổi. Đầu búa chiến khổng lồ bắt đầu phát ra những tiếng rít chói tai, đặc trưng của không khí bị xé rách. Áp suất Không khí xung quanh cây búa nhanh chóng bị thay đổi một cách dữ dội, tạo thành một cơn lốc xoáy thu nhỏ, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.

Khi vận tốc quay của cây búa đã lên đến mức cực đại, Đại tướng Curningham hét lớn một tiếng rồi ném mạnh cây búa chiến về phía Ronan. Với một động năng đã được tích lũy đến một lượng kinh khủng, cây búa bay thẳng tới với một tốc độ kinh hoàng, kéo theo một luồng nhiệt nóng bỏng từ lõi năng lượng trung tâm của nó, xé toạc không khí trên đường đi, tạo ra những vệt sáng xanh lam mờ ảo.

Nhưng Ronan không hề có ý định né tránh đòn tấn công đó. Anh chỉ khẽ cúi thấp người xuống, đôi chân căng cứng lại đến mức cực đại, những bó cơ bắp cuồn cuộn co giãn tựa như những sợi lò xo thép.

Đúng vào cái khoảnh khắc cây búa chiến khổng lồ chỉ còn cách anh vài mét nữa, Ronan đã bật mạnh người về phía trước, với một tốc độ nhanh đến mức tạo ra một vệt dư ảnh màu đen nhạt trong không khí. Thay vì cố gắng đối đầu trực diện với một đòn tấn công có sức mạnh hủy diệt như vậy, Ronan đã khôn ngoan lách người sang một bên. Đồng thời bàn tay phải của anh, với những móng vuốt sắc nhọn như dao găm vươn ra, cắm sâu vào phần cán của cây búa chiến.

RẮC! Phần cán búa bị những móng vuốt của Ronan làm cho biến dạng một mảng nhỏ. Anh cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh của mình để thay đổi quỹ đạo bay của cây búa, và dù đã có thể điều chỉnh được đôi chút để giảm bớt lực tác động, nhưng lực quán tính cực lớn, không thể nào tưởng tượng nổi vẫn còn tích tụ bên trong cây búa, khiến cho Ronan bị hất văng ngược về phía bức tường ở sau lưng.

Trước khi vụ va chạm kinh hoàng đó kịp xảy ra, Ronan đã kịp xoay người một vòng trên không trung rồi đạp mạnh cả hai chân vào mặt sàn bê tông, tạo ra một vụ nổ nhỏ để có thể chuyển hướng bay hoàn toàn, tránh được việc bị đập nát vào tường.

Cả Ronan và cây búa chiến đều bị hất tung lên cao, bay lơ lửng trong không trung trong giây lát, cho đến khi toàn bộ động năng của cây búa đã bị triệt tiêu hết. Sau đó anh xoay người một vòng trên không trung để lấy đà, rồi ném ngược cây búa chiến khổng lồ đó về phía Đại tướng Curningham, với một lực không hề thua kém.

Đại tướng Curningham bật cười lớn, một tiếng cười sảng khoái, gương mặt không hề tỏ ra một chút gì hoảng loạn hay bất ngờ. Ông chỉ khẽ giơ cánh tay trái của mình lên. Ngay lập tức một tấm khiên năng lượng hình tròn trong suốt hiện ra từ không khí trước mặt ông, dày đặc, rắn chắc như một bức tường thép vô hình.

ĐÙNG! Cây búa chiến đâm thẳng vào giữa tấm khiên năng lượng. Một làn sóng xung kích cực mạnh lan tỏa ra tứ phía làm cho cả căn căn phòng vốn đã tan hoang lại một lần nữa rung chuyển dữ dội. Các thiết bị đo đạc, các máy móc còn sót lại, nằm lộ thiên trong căn phòng, nổ tung thành từng mảnh vụn. Khói bụi dày đặc, mịt mù một lần nữa bao phủ lấy toàn bộ không gian.

Nhưng trận chiến vẫn chưa dừng lại ở đó. Ngay sau khi ném cây búa đi, lợi dụng làn khói bụi dày đặc, che khuất tầm nhìn, Ronan đã lao tới với một tốc độ nhanh đến mức gần như là vô hình đối với mắt thường. Cơ thể anh hạ thấp sát mặt đất, di chuyển một cách uyển chuyển, linh hoạt như một con báo săn mồi.

Anh không hề có ý định tấn công trực diện vào Đại tướng Curningham. Thay vào đó, anh nhảy vọt lên cao, đôi chân đạp mạnh vào phần trần nhà bằng bê tông cốt thép, tạo ra một tiếng nổ lớn và khiến cho những mảng trần vỡ vụn, rơi xuống như một cơn mưa đá.

Từ trên cao, Ronan xoay người giữa không trung, hai tay vươn dài, móng vuốt sắc nhọn ánh lên màu xanh lam sáng tựa như đôi mắt của chính mình. Anh lao thẳng xuống Curningham như một mũi tên, sẵn sàng xé toạc mọi thứ trên đường đi của mình.

Đại tướng Curningham phản ứng lại ngay tức thì, không một chút do dự. Ông tắt tấm khiên năng lượng vừa mới kích hoạt đi, nhanh chóng thu hồi lại cây búa chiến của mình và vung mạnh, nhắm thẳng vào Ronan đang lao xuống từ trên cao.

ẦM! Một vụ nổ xung kích năng lượng cực lớn lại một lần nữa xảy ra, ngay tại điểm va chạm giữa những móng vuốt của Ronan và đầu cây búa chiến của Đại tướng. Cả hai đẩy nhau trong một thế giằng co dữ dội, cơ bắp của Curningham căng phồng lên dưới lớp bộ giáp WAT-02, trong khi cơ thể của Ronan rung lên bần bật vì áp lực khủng khiếp của cú va chạm, nhưng ánh mắt của anh vẫn cháy rực lên một ý chí bất khuất.

Trong lúc cả hai chiến binh đang giằng co quyết liệt, cố gắng thể hiện sức mạnh vượt trội của mình để áp đảo đối phương, thì Đại tướng Curningham bất ngờ buông cây búa chiến ra khỏi tay. Hành động bất ngờ đó đã khiến cho Ronan bị mất đà, chúi người về phía trước theo quán tính.

Ngay lập tức, Đại tướng Curningham đã lao tới tiếp cận. Cặp găng tay chiến đấu của bộ giáp WAT-02 bắt đầu phát sáng rực rỡ ở vị trí những lõi năng lượng thu nhỏ, báo hiệu rằng chúng đang ở trong trạng thái sẵn sàng hoạt động với công suất tối đa. Một loạt những cú đấm được tung ra một cách liên hoàn, không ngừng nghỉ, giáng xuống cơ thể của Ronan với một sự tàn bạo, không chút khoan nhượng. Tạo ra một chuỗi vụ nổ kéo dài khi chúng va chạm với lớp vảy giáp xương cứng rắn của anh.

Cơ thể của Ronan liên tục tái tạo sau những vết thương chí mạng, gây ra bởi hàng trăm, hàng ngàn cú đấm nhanh như điện xẹt. Làn hơi nước nóng bỏng bốc ra từ người anh trộn lẫn với làn khói bụi dày đặc kéo theo từ những cú đấm không ngừng nghỉ của Đại tướng. Chúng nhanh chóng nhấn chìm toàn bộ cảnh vật xung quanh bởi một sự mờ ảo, hỗn loạn.

-

Khi làn khói bụi dày đặc dần dần tan đi, Ronan đứng ở một góc phòng, dựa lưng vào một mảng tường đã bị phá hủy gần hết. Cơ thể của anh hiện lên với đầy những vết cháy xém, đen kịt, do bị áp suất và nhiệt lượng khổng lồ sinh ra từ đòn tấn công. Một cánh tay của anh đã bị thổi bay hoàn toàn, nhưng đang trong quá trình tái tạo lại với tốc độ không tưởng.

Đại tướng Curningham cũng không ở trong một tình trạng khá khẩm hơn là bao. Bộ giáp WAT-02 của ông vốn được cho là bất khả xâm phạm, giờ đây cũng đã đầy những vết nứt, những vết lõm sâu hoắm. Một bên vai của bộ giáp đã bị hư hỏng nặng nề, những dây cáp điện và ống dẫn năng lượng lòi cả ra bên ngoài, tóe lửa lẹt xẹt. Gương mặt của ông, lúc này đỏ bừng lên vì bị phỏng bởi nhiệt độ cực cao do làn hơi nước nóng bỏng bốc ra từ cơ thể Ronan, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng ánh lên phấn khích không thể nào diễn tả bằng lời.

-Hộc! Hộc! Vẫn...vẫn chưa xong đâu, thằng nhãi!

Đại tướng Curningham hét lớn lên, giọng nói khàn đặc vì mệt mỏi, rồi lại một lần nữa lao tới tấn công.

Ronan thấy vậy chỉ cười gằn một tiếng. Khi cơ thể vừa mới tái tạo hoàn chỉnh, anh cũng lập tức lao tới, sẵn sàng cho một hiệp giao tranh mới, một cuộc chiến không khoan nhượng.

Cả hai chiến binh lại một lần nữa lao vào nhau như hai con quái vật thực thụ. Mỗi một đòn đánh của họ đều mang theo một sức mạnh hủy diệt khủng khiếp, khiến cho tình trạng căn phòng lại càng trở nên tan hoang, đổ nát hơn theo tốc độ cấp số nhân, đến mức không thể nào nhận ra được hình dạng ban đầu của nó nữa.

Đám đông những người đang quan sát trận đấu trong phòng điều khiển từ xa không khỏi cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi. Một nhà khoa học trẻ tuổi không thể nào kiềm chế được nữa đã hét lớn lên, giọng nói đầy vẻ tuyệt vọng.

-Chết! Chết thật rồi! Cái phòng luyện tập đó... nó sắp bị phá tung ra rồi! Đây là cái phòng vững chắc nhất, kiên cố nhất mà chúng ta có được đấy! Nếu nó mà sụp đổ...

Giáo sư Martinez, vẫn giữ được một vẻ bình thản đến lạ thường, đáp lại bằng một giọng điệu lạnh lùng, không một chút cảm xúc:

-Mới chỉ bị vỡ có ba lớp bảo vệ ở bên ngoài thôi. Đừng có mà làm quá lên như vậy. Căn căn phòng này, nó được thiết kế đặc biệt để có thể chịu đựng được một áp lực tấn công gấp đôi sức mạnh của một con quái vật đột biến có khả năng hồi phục ở cấp độ 10. Tức là nó có thể chịu được một lực phá hủy gấp đôi sức mạnh tối đa của Đại tướng Curningham khi ông ta bung hết sức. Lão già đó mà thực sự đánh hết sức của mình, thì chút hư hại cỏn con này, có đáng là gì đâu cơ chứ.

Sau một lúc trao đổi những đòn tấn công vũ bão, bất phân thắng bại, hai con “quái vật” đó, bây giờ lại đang đứng đối diện nhau, ở hai đầu của căn phòng tan hoang. Ánh mắt của cả hai đều đang bừng bừng sát khí, họ sau đó chậm rãi bước tới gần nhau, sẵn sàng cho một đợt giao tranh tiếp theo, một cuộc chiến không hồi kết.

Trong đầu Ronan, hàng loạt những suy nghĩ, những tính toán chiến thuật, chạy qua với một tốc độ chóng mặt, nhanh như một siêu máy tính lượng tử.

[Không ngờ ở khoảng cách ngắn thế này, lão lại dám thu cây búa để tấn công tay không. Cán búa ngắn và phạm vi hẹp làm lực giảm đi đáng kể, nhưng lão vẫn vung vẩy nó nhẹ nhàng như không, rồi tung ra đòn mạnh kinh hồn. Lão biết cây búa lớn sẽ gây vướng víu khi đối đầu với đối thủ nhỏ hơn, nên chuyển sang dùng nắm đấm để tăng tính linh hoạt và số lượng đòn đánh, từ đó áp chế tốc độ và sức chịu đựng của mình. Chỉ khi muốn tạo khoảng cách hoặc tung đòn chắc chắn trúng, lão mới dùng búa, với uy lực không hề giảm dù ở khoảng cách nào.]

Đại tướng Curningham khẽ nhếch mép, một nụ cười đầy vẻ khiêu khích, thách thức. Giọng nói khàn khàn, đầy vẻ tự tin của ông vang vọng khắp căn phòng.

-Này, Ronan! Mày còn nói được nữa không đấy? Hay là mày đã định thần lại, chuẩn bị sẵn sàng để “xử lý” lão già này luôn rồi? Cái cú đấm ban nãy của mày, cũng khá đấy chứ. May mà tao đã kịp thời kích hoạt tấm khiên năng lượng để hấp thụ bớt phần lớn lực tác động, không thì có lẽ tao đã bị mày đấm cho thành một cái bánh donut rồi cũng nên!

Tấm khiên năng lượng cá nhân trên bộ giáp WAT-02 của Đại tướng Curningham là một loại công nghệ phòng thủ tối tân, gần như là vô hình, chỉ có thể được kích hoạt khi được cấp một nguồn năng lượng cực lớn. Nó có độ cứng ngang với thép hợp kim hoặc kim cương nhân tạo, nhưng lại nhẹ hơn và linh hoạt hơn rất nhiều. Nhờ có nó, ông không hề bị ảnh hưởng bởi những làn sóng xung kích năng lượng, hay những rung chấn cực mạnh từ chính những đòn tấn công hủy diệt của mình, cho dù ông không hề đội mũ bảo vệ.

ẦM! Một chấn động cực lớn nữa lại vang lên, khi cả hai chiến binh lại một lần nữa lao vào nhau, bắt đầu một hiệp giao tranh mới, một cuộc chiến không khoan nhượng. Căn căn phòng liên tục phải hứng chịu những cú va chạm cực mạnh, số lượng các thiết bị ghi hình, các cảm biến đo đạc còn hoạt động giảm đi một cách nhanh chóng. Hơn ba mươi phần trăm khả năng chống chịu tối đa của căn phòng đã bị phá hủy hoàn toàn chỉ trong một trận đấu tập luyện như thế này.

Đại tướng Curningham lại quăng cây búa chiến đang cầm trên tay xuống đất một cách đột ngột. Ông lại một lần nữa chuyển sang lối đánh tay đôi, sử dụng những cú đấm hạng năng để xử lý đối thủ.

ẦM! ẦM! ẦM! BỐP! BỐP! BỐP! Những cú đấm từ cả hai phía được tung ra như một cơn bão táp không ngừng nghỉ. Chúng va chạm vào nhau tạo nên những vụ nổ xung kích năng lượng liên hoàn. Âm thanh của những cú va chạm đó lớn đến mức như thể có hàng trăm quả bom đang phát nổ cùng một lúc, át đi mọi tiếng động khác trong căn phòng. Những vết nứt trên các bức tường, trên trần nhà, và trên mặt sàn lan rộng ra như những mạng nhện khổng lồ.

Cuộc chiến tay đôi kinh hoàng đó, dường như đã đạt đến đỉnh điểm của sự khốc liệt, khi cả hai chiến binh đều đã bắt đầu có thể đọc được, phán đoán được những cú đấm tấn công trực diện của đối phương. Họ bắt đầu xen kẽ thêm những cú đấm móc, những cú đấm vòng cung hiểm hóc để có thể tạo ra được những hiệu ứng bất ngờ, khó lường. Từng cú đấm, từng cú đá cứ thế dần dần vượt qua được hàng rào phòng ngự của đối thủ, đánh thẳng một cách trực tiếp vào cơ thể của họ.

Cho dù phải hứng chịu không biết bao nhiêu những chấn thương nghiêm trọng, những vết thương đau đớn, cả hai chiến binh vẫn không hề có ý định dừng lại. Thậm chí, họ còn tung ra những đòn tấn công ngày càng mạnh mẽ hơn, ngày càng hiểm độc hơn. Một chuỗi những đòn tấn công liên hoàn, kéo dài như vô tận không hề để cho đối phương có được lấy một khoảnh khắc nào để nghỉ ngơi, để có thể tính toán, suy nghĩ. Chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là phải chịu đòn, và đánh trả lại.

Đây không chỉ đơn thuần là một cuộc chiến về sức mạnh thuần túy nữa. Mà nó còn là một bài thử thách cực đại về sức bền, về khả năng chịu đựng, và về ý chí chiến đấu của cả hai người.

Những chấn động ngày càng trở nên lớn hơn, dữ dội hơn. Những vết nứt trên tường xuất hiện ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc hơn. Độ bền vững của căn căn phòng đang giảm đi một cách nhanh chóng, đến mức đáng báo động.

Ronan gồng mình lên để né tránh một cú đấm chí mạng của Đại tướng Curningham, rồi nhanh chóng nhảy bật về phía sau để giữ khoảng cách. Từng hơi thở của anh lúc này trở nên nặng nề, khó nhọc, như thể có một tảng đá lớn đang đè nặng lên lồng ngực. Đại tướng Curningham đang cố gắng dồn ép anh phải chiến đấu một cách không ngừng nghỉ, không cho anh một chút thời gian nào để hồi phục. Mỗi một đòn đánh mà ông tung ra đều có thể dễ dàng xé nát cơ thể của anh ra thành từng mảnh nếu trúng đích.

Hơi nóng liên tục bốc lên từ bộ giáp WAT-02 của Đại tướng, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy rằng hiệu suất chiến đấu của nó đã được nâng lên đến mức độ cao nhất có thể. Như một lời khẳng định chắc nịch rằng ông đã không còn kìm hãm lại chút nào sức mạnh thực sự của mình nữa. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc Ronan sẽ không thể nào có được một cơ hội thứ hai, nếu như anh bị trúng một đòn tấn công trực diện nào của ông.

Đại tướng Curningham lại một lần nữa lao đến, với một tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi. Không khí xung quanh bị nén lại một cách dữ dội, tạo ra những tiếng nổ siêu thanh khi bàn chân của ông đạp mạnh xuống mặt sàn. Một cú đấm thẳng được vung ra từ cánh tay phải, mang theo một lực phá hủy kinh hoàng, nhắm thẳng về phía Ronan.

Không còn một lựa chọn nào khác, Ronan xoay người một vòng, dồn toàn bộ chút sức mạnh ít ỏi còn sót lại trong cơ thể vào cánh tay trái rồi đấm chéo lên trên không trung, với hy vọng có thể làm lệch hướng được cú đánh hủy diệt đó của đối thủ.

Hai nắm đấm lại một lần nữa va chạm vào nhau. Một làn sóng xung kích năng lượng cực mạnh lại lan tỏa ra tứ phía, khiến cho những mảnh kim loại còn sót lại trên các bức tường bị bóc ra từng mảng lớn, rơi xuống như những tờ giấy mỏng manh.

Nhưng sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người vào lúc này là quá lớn. Ronan cho dù có kỹ thuật chiến đấu tốt đến mức nào đi chăng nữa, vẫn bị cú đấm hất văng đi hàng chục mét, cơ thể lăn lộn nhiều vòng trên mặt sàn trước khi anh có thể cố gắng gượng dậy, tiếp tục cuộc giao tranh.

Ngay khi bản thân anh còn chưa kịp ổn định lại tư thế, chưa kịp lấy lại hơi, Đại tướng Curningham đã xuất hiện ngay trước mặt Ronan như một bóng ma. Ông dùng một tay tóm chặt lấy phần đầu của Ronan, rồi nhấc bổng anh lên một cách dễ dàng, như thể đang nhấc một con búp bê rách nát. Bàn tay của ông siết chặt, lại đến mức những tiếng xương sọ bị rạn nứt, bị vỡ vụn ở bên trong vang lên răng rắc, nghe rợn hết cả sống lưng.

Không một chút do dự, Đại tướng Curningham quật mạnh Ronan xuống mặt sàn, với một lực đủ để có thể tạo ra một cái miệng hố sâu hoắm ngay dưới chân của mình. Cả căn căn phòng lại một lần nữa rung chuyển dữ dội như sắp sụp đổ đến nơi.

Máu tươi chảy dài trên trán Ronan, tầm nhìn của anh nhòe đi trong giây lát. Nhưng thay vì khuỵu xuống, thay vì gục ngã, anh nghiến chặt răng, cắn mạnh vào môi dưới đến mức bật máu, cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo.

Đại tướng Curningham giơ tay phải lên, thu hồi lại cây búa chiến khổng lồ của mình. Ông định vung nó xuống một lần nữa, để thực hiện một đòn kết liễu cuối cùng.

ẦM! RẦM! Ronan bằng một nỗ lực phi thường đã lập tức bật người sang một bên, né tránh được đòn tấn công chí mạng đó trong đường tơ kẽ tóc. Không chỉ có vậy, anh còn tận dụng được cái khoảnh khắc sơ hở của đối thủ, khi ông vừa mới tung ra một đòn đánh hụt để tung một cú đấm móc bằng tay trái, nhắm thẳng vào phần bụng dưới của bộ WAT-02.

SẦM! Cho dù bộ giáp đã hấp thụ được phần lớn lực tác động của cú va chạm, Đại tướng Curningham vẫn hơi khựng lại một chút vì chấn động bất ngờ mà nó tạo ra. Sau đó ông cười gằn một tiếng rồi nhanh chóng phản đòn. Chớp lấy cái khoảnh khắc Ronan còn chưa kịp rút tay về, ông liền giơ chân phải lên rồi tung một cú đá thẳng cực mạnh vào chính giữa lồng ngực của anh.

Hành động phản công đó nhanh và dứt khoát đến mức bất ngờ khiến cho Ronan không tài nào kịp phản ứng lại được. Cả cơ thể của anh lập tức bị hất bay đi một lần nữa, trước khi rơi mạnh xuống mặt sàn với một lực nặng nề.

Cơn đau đớn tột cùng lại một lần nữa lan tỏa khắp cơ thể, nhưng Ronan không có thời gian để bận tâm. Ngay khi vừa mới chạm đất, anh đã lập tức lăn người né sang một bên và tránh được một cú đánh bồi tiếp theo, một cú bổ búa từ trên cao xuống của Đại tướng Curningham đang lao tới ngay phía sau.

Không thể nào tiếp tục ở trong thế bị động, bị dồn ép như thế này mãi được nữa. Ronan vội vàng bật người dậy, lần này, anh tập trung toàn bộ sức lực còn lại của mình vào việc tăng tốc độ di chuyển, thay vì cố gắng đối đầu trực diện về sức mạnh.

Ronan bắt đầu di chuyển theo những quỹ đạo bất định, khó lường xung quanh Đại tướng Curningham. Các giác quan của anh, giờ đây đang hoạt động ở một mức độ tối đa, vượt xa giới hạn của sinh vật thông thường. Chúng dẫn lối cho cơ thể của anh, giúp anh có thể lách qua được từng đòn tấn công của đối thủ một cách hoàn hảo, như thể bản thân lúc này là một bóng ma.

Đại tướng Curningham cho dù có được sự hỗ trợ của hàng loạt những cảm biến tân tiến nhất trên bộ giáp WAT-02, cũng không thể nào theo kịp được hoàn toàn tốc độ di chuyển khó lường đó của Ronan. Những cú đấm, những cú đá, những cú bổ búa của ông liên tục sượt qua người Ronan, không thể nào giáng được bất kỳ một đòn tấn công chí mạng nào nữa.

Thế nhưng, Ronan hiểu rất rõ một điều rằng, nếu như anh không chịu phản công, nếu như anh cứ tiếp tục chạy trốn, né tránh như thế này, thì sớm muộn gì, anh cũng sẽ bị cạn kiệt toàn bộ năng lượng, trước khi điều tương tự có thể xảy ra với bộ giáp của Đại tướng Curningham.

Nhận thấy một sơ hở nhỏ, một khoảnh khắc mất tập trung thoáng qua trong chuỗi đòn tấn công của đối thủ, Ronan đã không bỏ lỡ cơ hội. Anh tận dụng toàn bộ chút sức mạnh ít ỏi còn lại mà mình có thể huy động được, dồn toàn bộ lực vào hai chân rồi lao thẳng về phía Đại tướng Curningham, như một con thiêu thân lao vào lửa.

Anh khéo léo né tránh được một cú đấm móc cực mạnh từ đối phương, rồi lách người vào bên trong tầm tấn công cận chiến gần nhất, tung ra một đòn đánh chỏ cực kỳ sắc bén, hiểm hóc nhắm thẳng vào phần khớp nối ở cổ của bộ giáp WAT-02.

UỲNH! KENG! Đại tướng Curningham rùng mình một cái vì đòn tấn công bất ngờ, hiểm hóc đó. Nhưng ông đã lập tức đáp trả lại bằng một cú thúc gối cực mạnh, thẳng vào phần bụng dưới của Ronan, ngay trước khi cú đánh chỏ đó của anh kịp chạm tới mục tiêu.

Lực tác động của cú thúc gối đó khiến cho Ronan phải quỵ người xuống, máu tươi lại một lần nữa trào ra từ khóe miệng. Nhưng anh vẫn cố gắng bám chặt lấy cánh tay của đối thủ, dùng toàn bộ sức nặng của cơ thể để kéo mạnh ông xuống cùng với mình.

Đại tướng Curningham bị mất thăng bằng trong một tích tắc ngắn ngủi. Và đó, chính là tất cả những gì mà Ronan cần.

Ronan vung cánh tay phải của mình lên, giáng một đòn tấn công toàn lực nhắm thẳng vào phần mặt của Đại tướng Curningham, hất văng ông bay ra xa. Lớp giáp năng lượng bảo vệ trên mặt của bộ giáp WAT-02 lại một lần nữa bị nứt toác ra, sau khi nó vừa mới phải tốn cả một mớ năng lượng để có thể tái tạo lại được. Sóng xung kích từ cú đánh đó lan tỏa ra khắp căn phòng, hất văng những mảnh vỡ kim loại và bê tông bay đi tứ tung khắp mọi nơi.

Không để cho Đại tướng Curningham có bất kỳ một cơ hội nào để có thể phản công lại, Ronan dùng chân phải của mình đạp mạnh xuống mặt sàn, tạo ra một vết nứt sâu hoắm để có thể lấy được đà. Anh tung ra một cú đấm thẳng bằng tay trái, nhắm thẳng vào phần mạn sườn của Đại tướng, chính là nơi mà lớp giáp năng lượng bảo vệ đã bị mỏng đi rất nhiều, sau hàng loạt những đòn tấn công dữ dội từ trận tay đôi trước đó.

Đại tướng Curningham lập tức phản ứng lại, ông xoay người một vòng, dùng phần cùi chỏ của cánh tay phải để đỡ đòn tấn công. Nhưng lực tác động từ cú đấm của Ronan vẫn khiến cho cơ thể của ông bị dao động mạnh. Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, khi lớp giáp năng lượng ở khu vực đó cuối cùng cũng đã vỡ tan thành từng mảnh sáng lấp lánh, trước khi hoàn toàn biến mất vào không khí.

-Chậc, chậc, chậc! Chỉ có từng đó thôi sao, hả? Vẫn còn chưa đủ để có thể làm tao bị ngứa đâu!

Đại tướng Curningham gầm lên một tiếng lớn, rồi nhanh chóng thu hồi lại cây búa chiến của mình. Ánh mắt của ông tỏ rõ sự phấn khích tột độ của một kẻ săn mồi, đang thực sự tận hưởng cuộc đi săn của mình.

Ông xoay người một vòng, rồi quét ngang cây búa chiến với một tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào phần đầu của Ronan. Anh chỉ kịp cúi gập người xuống theo phản xạ, cảm giác được luồng gió mạnh mẽ lướt sát qua đỉnh đầu của mình, khiến cho bản thân rợn hết cả tóc gáy.

Không hề dừng lại một chút nào, Ronan tận dụng cái tư thế cúi thấp đó, tung ra một cú đấm móc cực mạnh từ dưới lên, nhắm thẳng vào phần cằm của Đại tướng Curningham. Cú đánh đó đã trúng đích một cách hoàn hảo, khiến cho ông phải bật ngửa người ra phía sau. Một tiếng “răng rắc” nữa lại vang lên, lớp giáp năng lượng bảo vệ trên mặt của bộ giáp WAT-02 lại bị vỡ thêm một mảng lớn nữa.

Nhưng Đại tướng Curningham dường như không hề cảm thấy nao núng chút nào. Ông bật cười lớn một tiếng, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

Ông phản đòn lại ngay tức thì, tung ra một cú đấm bằng tay phải. Cú đấm đó nhanh như một tia chớp, không khí xung quanh bị xé rách, rít lên thành tiếng, nhắm thẳng vào phần ngực của Ronan. Anh vội vàng giơ cả hai tay của mình lên để đỡ chặn đòn tấn công đó. Nhưng lực tác động từ cú đấm đó là quá mạnh, nó đã hất văng cả cơ thể của anh bay ngược ra phía sau, lưng đập mạnh vào một bức tường bằng kim loại.

Ronan nghiến chặt răng, máu tươi lại một lần nữa chảy ra từ khóe miệng. Nhưng anh không hề để cho bản thân mình dừng lại dù chỉ là một giây. Anh đẩy mạnh người để bật ra khỏi bức tường rồi lại lao thẳng về phía Đại tướng Curningham với một tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi. Cơ thể của anh lại một lần nữa bốc lên một làn hơi nước nóng bỏng, dày đặc không ngừng nghỉ để có thể giữ cho bản thân được sống sót trong cái trận chiến điên cuồng, hủy diệt này.

Đại tướng Curningham bật cười lớn một tiếng nữa, rồi lại quăng mạnh cây búa tạ khổng lồ của mình xuống đất. Tiếng kim loại nặng nề va chạm vào nhau, vang vọng khắp căn căn phòng đổ nát. Ông từ từ hạ thấp trọng tâm người xuống, hai tay giơ lên cao trong một tư thế quyền anh cổ điển, sẵn sàng cho một cuộc chiến tay đôi thực sự.

Không một chút chậm trễ, không một chút nao núng dù chỉ là một phần nghìn giây. Ronan lại lao tới, rồi tung ra một loạt những đòn tấn công liên hoàn, nhanh như một cơn vũ bão.

Một cú đấm bằng tay phải, nhắm thẳng vào phần mặt của Đại tướng Curningham. Nhưng ông đã khéo léo nghiêng đầu né tránh được, đồng thời tung ra một cú đấm móc cực mạnh bằng tay trái, nhắm thẳng vào phần mạn sườn của Ronan. Anh kịp thời xoay người lại, dùng cánh tay của mình để chặn đòn tấn công đó. Nhưng lực tác động từ cú đấm đó vẫn khiến cho anh phải lùi lại một bước, cảm giác đau đớn tột cùng lại một lần nữa lan tỏa khắp vùng xương sườn dù cho đã được cánh tay chống đỡ.

Nhưng từng đó vẫn chưa đủ để có thể khiến cho Ronan dừng lại. Anh tung ra một cú đá quét bằng chân phải, tiếp tục nhắm vào phần khớp gối của Đại tướng Curningham, với hy vọng có thể phá vỡ được thế đứng vững chắc của ông. Nhanh chóng phản ứng lại với đòn tấn công đó, Đại tướng dùng chân của mình đạp mạnh vào cú đá đó để cản lại. Nhưng lực tấn công của Ronan mạnh đến mức khiến cho ông phải lùi lại một bước chân nữa để có thể giữ được thăng bằng.

Tận dụng cái khoảnh khắc quý giá đó, Ronan lại lao tới và tung ra một cú đấm thẳng bằng tay trái, nhắm vào phần ngực của Đại tướng Curningham. Cú đấm trúng đích khiến cho lớp giáp năng lượng bảo vệ ở khu vực đó lại bị nứt thêm một đường dài nữa. Nhưng ông chỉ cười gằn một tiếng, gương mặt không hề có một chút gì dao động.

Chủ động lao tới như một cơn bão táp, Đại tướng Curningham lại tung ra một loạt những đòn tấn công nhanh tựa như chớp giật. Những cú đánh cực kỳ nặng nề, với một mức độ công phá như thể là những quả pháo kích, với mỗi một đòn được tung ra đều khiến cho không khí xung quanh bị xé rách, rít lên từng hồi.

Ronan vội vàng giơ cả hai tay của mình lên để phòng thủ, cố gắng làm lệch hướng đi của từng cú đấm bằng cách liên tục nghiêng người và xoay vai, kết hợp với sử dụng cùi chỏ. Nhưng tốc độ ra đòn và sức mạnh vật lý của Đại tướng Curningham vào lúc này là quá áp đảo. Một cú đấm thẳng bằng tay phải của ông đã xuyên thủng qua được thế phòng thủ tưởng như là kín kẽ của Ronan, đập thẳng vào lồng ngực và hất văng anh bay ngược ra phía sau, đâm sầm vào một mảng tường đã bị vỡ nát, khiến cho bụi kim loại lại một lần nữa bốc lên mịt mù.

Máu tươi lại chảy ra từ miệng Ronan thành một dòng lớn, hơi thở của anh trở nên nặng nhọc, khó khăn hơn bao giờ hết.

Bề ngoài, cả hai người dường như đang ở trong một thế trận ngang tài ngang sức, không ai chịu nhường ai. Nhưng trên thực tế, Đại tướng Curningham vẫn đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong, áp đảo đối thủ bằng tốc độ ra đòn và sức mạnh vật lý vượt trội của mình.

Tuy nhiên những tấm khiên năng lượng bảo vệ của ông, sau khi phải liên tục hấp thụ quá nhiều những chấn động cực mạnh từ những cú đấm của Ronan, cũng đã bắt đầu có những dấu hiệu bị quá tải. Các thiết bị tạo khiên bắt đầu bị hư hỏng dần, khiến cho những tấm khiên năng lượng ngày càng trở nên mỏng manh hơn, yếu ớt hơn.

Đại tướng Curningham có thể từ từ cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, sức mạnh từ những cú đấm của Ronan đang ngày càng trở nên lớn hơn, nguy hiểm hơn, sau mỗi giây trôi qua. Nhưng từng đó vẫn còn chưa đủ để có thể gây ra bất kỳ một ảnh hưởng đáng kể nào đến những đòn tấn công tiếp theo của ông.

Ronan cho dù có thể phản ứng lại kịp thời để có thể đánh trả, nhưng sức mạnh vật lý của Đại tướng Curningham vào lúc này đã vượt xa hoàn toàn khả năng chịu đựng, cơ thể anh đang dần dần bị nghiền nát, bị phá hủy dưới từng cú đấm, từng cú đá của Đại tướng. Sau mỗi một đòn đánh là một phần cơ thể của anh lại bị thổi bay đi, bị nghiền thành bột mịn. Tay, chân, lồng ngực, các cơ quan nội tạng,... không một chỗ nào trên cơ thể là thoát khỏi được sự hủy diệt đó.

Việc phải liên tục tái tạo lại những bộ phận cơ thể đã mất, khiến cho làn hơi nước nóng bỏng bốc lên từ Ronan ngùn ngụt như đầu tàu hỏa. Nguồn năng lượng và vật chất bên trong cơ thể anh cũng đang cạn kiệt đi một cách nhanh chóng. Duy chỉ có phần đầu là thứ Ronan vẫn cố gắng để có thể bảo vệ được một cách tốt nhất cho dù anh có phải trả một cái giá đắt đến mức nào đi chăng nữa.

[Đau bỏ mẹ! Đánh kiểu này cuồng bạo quá, chẳng khôn ngoan gì cả. Đấu tay đôi với lão chưa bao giờ là ý hay. Người từng mang danh “Người đàn ông mạnh nhất Bộ Quốc phòng” không phải cái danh hão!]

Ronan thầm nghĩ trong đầu, trong khi cơ thể của anh vẫn đang bị đối thủ giã cho liên tục, không ngừng nghỉ.

Cuộc so găng tay đôi kinh hoàng đó, kéo dài gần một phút đồng hồ cuối cùng cũng tạm thời dừng lại, khi Ronan đã hoàn toàn lảo đảo, xiêu vẹo vì kiệt sức. Đại tướng Curningham dùng chân của mình đá mạnh một cái, hất văng anh ra xa. Đồng thời ông cũng bật lùi lại về phía sau để có thể tạo ra một khoảng cách an toàn, tranh thủ lấy lại một nhịp thở, điều chỉnh lại trạng thái.

Khi đã ổn định lại được rồi, ông nhanh chóng thu hồi lại cây búa chiến của mình, rồi lại một lần nữa lao tới với một tốc độ kinh hoàng, vung mạnh cây búa, đập thẳng xuống Ronan.

Vào đúng cái khoảnh khắc cây búa chiến đó đã đạt đến một tốc độ cao nhất, khi mà ông không thể nào dừng lại kịp thời để có thể phản ứng lại với bất kỳ một đòn tấn công bất ngờ nào nữa, anh đã nghiến chặt răng, dồn toàn bộ chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, tăng tốc độ di chuyển của mình lên mức tối đa, rồi lách người sang bên phải một cách nhanh như chớp.

Anh từ từ hạ thấp cánh tay phải của mình xuống, xuống dưới tầm bụng của Đại tướng Curningham. Đầu gối của anh nhún xuống một chút để có thể lấy được thế. Rồi tung ra một cú đấm cực mạnh từ dưới lên, nhắm thẳng vào phần ngực của ông, theo một hình vòng cung hoàn hảo. Đồng thời anh đẩy mạnh đầu gối của mình lên cao, xoay người theo đúng quán tính của cú đấm đó.

UỲNH! RẦM! Cú đấm đó đã xuyên thủng qua được lớp tấm khiên năng lượng bảo vệ yếu ớt còn sót lại, vượt qua cả khả năng hấp thụ lực của bộ giáp WAT-02, làm cho mấy cái xương sườn của Đại tướng Curningham bị gãy nát, rồi hất văng ông bay ra xa, đâm sầm vào một bức tường ở phía sau lưng. Cú va chạm mạnh đến mức khiến cho bức tường đó bị vỡ nát ra hoàn toàn, tạo ra một cái lỗ thủng lớn. Những vết nứt lan rộng ra khắp căn phòng như những mạng nhện khổng lồ.

Ronan khuỵu một bên gối xuống mặt sàn, anh đã không thể nào tránh được hoàn toàn đòn tấn công bằng cây búa chiến đó của ông. Toàn bộ phần bên trái của cơ thể anh đã bị nghiền nát hoàn toàn, biến thành một đống thịt xương lẫn lộn, không còn ra hình thù gì nữa. Chỉ còn lại nửa phần thân bên phải và một phần của chân trái của anh là còn được nguyên vẹn sau cú đánh hủy diệt đó.

Đại tướng Curningham từ từ đứng thẳng dậy, nhặt lại cây búa chiến của mình lên. Ông khạc mạnh một tiếng rồi phun ra một bãi máu tươi xuống mặt sàn. Nhưng giọng nói của ông, vẫn đầy vẻ khiêu khích, thách thức.

-Cái đòn đó của mày, cũng khiến cho tao phải bất ngờ đấy! Không thể nào nghĩ được rằng, mày lại có thể đấm được mạnh đến thế. Này, còn đúng 10 giây nữa thôi đấy. Nếu mày mà còn tỉnh táo, thì nghe cho rõ đây. Tao sắp sửa tung ra một đòn tấn công mạnh nhất của mình rồi đấy. Ráng mà tránh cho được đi, không thì mày sẽ chết thật đấy, chứ không phải là đùa đâu!

Ronan lảo đảo, cố gắng đứng thẳng dậy nhưng không thể nào nổi nữa rồi. Cơ thể của anh đã thực sự đến giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng. Anh không còn lại một chút sức lực nào nữa, cảm giác như thể mình sắp sửa gục ngã xuống bất cứ lúc nào. Cơ thể của anh bắt đầu mất đi sự kiểm soát nhưng mọi giác quan lại đang hoạt động ở một mức độ tối đa, vượt xa giới hạn bình thường. Nhịp tim của anh tăng vọt lên đến hàng chục nghìn nhịp mỗi một giây. Đồng tử mắt giãn ra đến mức cực đại. Hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, khó khăn hơn. Mọi thứ xung quanh, dường như đang chậm lại, chậm đến mức thời gian gần như là đang đứng yên hoàn toàn.

[Khốn nạn, lại cái cảm giác này! Lại bị Tachypsychia nữa rồi. Cơ thể mình đến giới hạn thật rồi. Nó đang dồn chút năng lượng cuối cùng để tăng tốc tư duy, cho mình trăng trối đây mà. May mà trạng thái này không còn bộ phận giữa hai chân, không thì bị lão thấy mình tè dầm chắc nhục chết! Nói chung, tạm biệt, tôi nằm ở kia.]

Đại tướng Curningham siết chặt lấy cán của cây búa chiến, từ từ hạ thấp trọng tâm người xuống, rồi bật mạnh người về phía trước. Mặt đất bằng kim loại dưới chân ông bị nứt toác ra thành nhiều mảnh. Ông vung mạnh cây búa, đập thẳng xuống theo một phương thẳng đứng với một tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào Ronan, lúc này đang từ từ gục ngã xuống mặt sàn.

ĐÙNG! Một chấn động khủng khiếp vang lên. Một làn sóng xung kích năng lượng cực mạnh lan tỏa ra khắp mọi nơi, khiến cho toàn bộ hệ thống điện bên trong căn căn phòng bị sập nguồn ngay tức thì. Cả khu phức hợp thí nghiệm rung chuyển dữ dội, như thể vừa có một trận động đất mạnh 10 độ rích-te vừa xảy ra. Còi báo động khẩn cấp hú lên inh ỏi từ phía xa. Những vết nứt lớn, sâu hoắm xuất hiện ở khắp mọi nơi trong căn phòng, độ bền vững của nó, từ con số 30% còn lại đã giảm thẳng xuống con số không tròn trĩnh.

Căn phòng kiên cố nhất, hiện đại nhất đã chính thức bị phá hủy hoàn toàn. Nền nhà và các bức tường xung quanh, vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống đất. Hệ thống AI quản lý trung tâm buộc phải kích hoạt ngay lập tức hệ thống bảo vệ khẩn cấp, tự động mở ra những thanh đỡ bằng thép hợp kim ẩn trong tường, tránh cho toàn bộ cấu trúc của khu nhà bị sụp đổ hoàn toàn. Đồng thời nó cũng tự động đóng kín tất cả các cánh cửa thông tới căn căn phòng đó lại, để có thể đảm bảo an toàn cho những khu vực khác.

Từ trong bóng tối dày đặc, đặc quánh, giọng nói của Đại tướng Curningham vang lên, pha lẫn một chút gì đó bực bội, khó chịu, nhưng cũng đầy vẻ bất ngờ, không thể nào tin nổi.

-Chậc, thế mà tao đã nghĩ rằng, mày chắc chắn sẽ phải chết queo ở dưới đó rồi cơ đấy! Cái thằng khốn kiếp chết tiệt này!

Làn khói bụi dày đặc dần dần tan đi. Ánh sáng duy nhất còn sót lại trong căn phòng, là những tia sáng yếu ớt, le lói đến từ những bóng đèn khẩn cấp ở hành lang bên ngoài, chiếu qua những khe nứt, những lỗ thủng trên tường.

Ngay dưới đầu cây búa chiến khổng lồ của Đại tướng Curningham, là một đống thịt xương lẫn lộn, bầy nhầy, không còn ra hình thù gì nữa. Nhưng ở ngay bên trái của ông, Ronan vẫn còn đang đứng đó, sừng sững, hiên ngang. Anh vừa mới định tung ra một cú đấm tấn công vào người ông nhưng đã kịp thời dừng lại. Phần bụng của anh, lúc này đã bị bàn tay của Đại tướng Curningham đấm thủng một cái lỗ lớn, máu tươi chảy ra ròng ròng như suối.

Những con mắt cảm biến trên bộ giáp của Curningham nhìn về phía anh, ánh lên vẻ đáng sợ.

[Nó dùng cơ thể mình làm mồi nhử, rồi tái tạo bằng nửa cơ thể ban nãy bị đánh văng ra. May mà nhờ mấy con mắt cảm biến thì ta mới theo kịp. Dù đã bật khiên năng lượng lên mức tối đa và dùng nắm đấm hãm lại chuyển động của thằng nhóc kịp thời, ta vẫn cảm nhận rõ uy lực của sóng xung kích từ cú đấm của nó. Rõ ràng nó ém sức suốt cả trận!]

Đại tướng Curningham thầm nghĩ trong đầu, ánh mắt của ông vẫn nhìn Ronan một cách sắc lạnh, đầy vẻ dò xét.

Ông bật cười lớn một tiếng, giọng nói hào sảng, sảng khoái, vang vọng khắp căn căn phòng đã hoàn toàn tan hoang, đổ nát.

-HA HA HA! Mày vẫn còn tin vào cái vụ hai phút đồng hồ đó à, thằng ngu? Đó chẳng qua chỉ là tao nói mồm giao kèo với mày như vậy thôi! Cái trận đấu này, nó sẽ chỉ có thể kết thúc, khi nào tao cho phép nó kết thúc. Hoặc là khi nào mày có đủ khả năng để có thể “xử lý” được tao, khiến cho cái đám chỉ huy ở bên ngoài kia phải cuống cuồng nhảy vào để can thiệp!

Ông dừng lại một chút, đôi mắt ánh lên một vẻ hài lòng, mãn nguyện.

-Nhưng phải công nhận một điều rằng, mày đã thể hiện tốt hơn rất nhiều so với những gì mà tao đã mong đợi đấy, Ronan ạ! Nếu như mày không chịu dừng cái cú đấm ban nãy đó lại thì tao chắc chắn là đã bị thương nặng lắm rồi. Tao thậm chí còn đã nghĩ rằng, ngày hôm nay, có lẽ tao sẽ phải đích thân tiễn mày xuống dưới địa ngục thật sự rồi cũng nên. Nếu như mày biết cách để có thể tận dụng được hết toàn bộ những năng lực của mình một cách tốt hơn, thì có lẽ giờ này tao đã không còn có thể đứng ở đây để nói chuyện với mày được nữa đâu.

Ronan khẽ nhếch mép, một nụ cười gượng gạo, yếu ớt. Giọng nói của anh khàn đặc, đứt quãng.

-Chậc, hai phút thì vẫn là hai phút chứ! Cái cú đấm vừa rồi đó, tôi đã phải xài hết sạch toàn bộ chút năng lượng ít ỏi còn sót lại trong cơ thể rồi. Ông cũng đã kịp thời chọc thủng cả bụng của tôi rồi còn gì, cho nên lực sát thương của nó chắc chắn cũng đã bị giảm đi khá nhiều rồi. Có lẽ nếu như nó mà đấm trúng được vào cái bản mặt đáng ghét của ông, thì chắc cũng chẳng còn lại được bao nhiêu lực nữa đâu.

Ngay khi Đại tướng Curningham rút cánh tay trái của mình ra khỏi phần bụng đang bị thủng một lỗ lớn của Ronan, máu tươi lại một lần nữa chảy ra thành một dòng lớn, nhuộm đỏ cả mặt sàn. Ông nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói trở nên điềm tĩnh, bình thản hơn.

-Thôi được rồi, coi như là mày đã vượt qua được cái bài kiểm tra chết tiệt này của tao rồi đấy. Phải công nhận là, mày đã mạnh hơn rất nhiều, so với cái lần đầu tiên mà tao đã “tẩn” cho mày một trận ra trò rồi đấy.

Ronan thở hắt ra một tiếng, giọng nói vừa có vẻ mệt mỏi, vừa có vẻ cáu kỉnh, bực bội.

-Rồi rồi, tôi cũng chỉ mong cho cái bài kiểm tra chết tiệt này có thể kết thúc sớm đi một chút thôi. Tôi chẳng hề muốn phải dùng đến mấy cái trò mưu mẹo, tính toán đó với ông để làm cái gì cho nó tốn công, mệt xác ra cả. Ông thì chỉ toàn có lợi dụng sức mạnh mà đánh thôi, toàn là dùng mấy cái đòn tấn công phổ thông, dễ đoán. Nếu như ông mà thực sự nghiêm túc, muốn giết chết tôi ngay từ đầu, thì chắc là... khụ! khụ!

Anh đột nhiên ho sặc sụa, rồi nôn ra một ngụm máu tươi lớn, gương mặt trở nên tái nhợt, trắng bệch như một tờ giấy.

-Cảm phiền để tôi hấp thụ lại đống thịt kia. Cơ thể tôi hết cả vật chất lẫn năng lượng để tái tạo rồi.

Đại tướng Curningham nhíu mày, giọng nói của ông trầm xuống, mang theo một sự lo lắng không hề che giấu.

-Mày có biết rằng, cái việc ăn thịt sống theo cái kiểu đó, nó rất dễ khiến cho mày bị mất kiểm soát, bị “đồng hóa” hoàn toàn bởi bản năng thú tính hay không hả, thằng ngu?

Ronan gắt lên một tiếng đầy vẻ bực bội, khó chịu.

-Tôi thừa biết điều đó rồi! Nhưng đây là thịt của chính tôi, cho nên sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra đâu! Ông không cần phải lo!

Anh ngồi phịch xuống mặt sàn bê tông lạnh lẽo rồi đưa tay ra, bốc lấy từng nắm thịt bầy nhầy, những mảnh xương vụn bị nghiền nát trên mặt sàn, nhét thẳng vào miệng mình một cách ngon lành. Những vết thương hở trên cơ thể, những phần cơ thể còn đang bị thiếu hụt bắt đầu quá trình tái tạo lại một cách từ từ, chậm chạp.

Đại tướng Curningham cũng từ từ ngồi xuống một chỗ gần đó, toàn thân ông cũng thấm mệt sau một trận chiến căng thẳng. Ông ngắt kết nối hoàn toàn với bộ giáp WAT-02.

- Vanessa, cô ấy sao rồi?

Curningham thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh:

-Hừ! Tự dưng mày quan tâm đến nó thế? Đương nhiên là nó vẫn ổn.

Ronan lặp lại câu hỏi đó một lần nữa, giọng nói của anh, lần này lại xen lẫn một chút gì đó lo lắng, bất an.

-Cái nét mặt ban nãy của ông, khi nhắc đến cô ấy, không giống như vậy chút nào đâu, Rosen à. Cô ấy, có thật là vẫn đang ổn cả chứ? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông lại tỏ ra não lòng, phiền muộn đến như vậy, chỉ vì nhắc đến tên của cô ấy đâu.

Đại tướng Rosen gắt lên một tiếng, với một vẻ mặt đầy cáu bẩn, khó chịu.

-Mày đừng có mà nói chuyện với tao bằng cái giọng điệu như thể mày đang đi guốc ở trong bụng của tao vậy! Khó chịu chết đi được!

Ronan khẽ nhếch mép, một nụ cười đầy vẻ châm chọc, mỉa mai.

-Tôi thì lúc nào mà chẳng đi guốc được ở trong bụng của ông cơ chứ! Hồi trước, lúc nào mà chúng ta gặp nhau, ông chẳng kể lể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất về con gái của ông hay sao? Nhưng mà, mấy năm gần đây, qua mấy cái cuộc gọi điện thoại ngắn ngủi, ông đã không còn kể nhiều về cô ấy nữa rồi, thậm chí là đã dừng hẳn lại luôn. Nếu như ông mà thực sự muốn giấu diếm chuyện gì đó, thì ít ra cũng đừng có mà để lộ liễu ra như vậy chứ, lão già.

Đại tướng Rosen thở dài một tiếng nặng nề, giọng nói đầy vẻ bất lực, cam chịu.

-Khốn nạn thật! Mày lại làm cho tao phải nhớ đến lão già Jonathan rồi đấy. Cái khả năng đặc biệt, chuyên đi làm cho người khác bị cụt hứng, mất hứng của mày, chắc chắn là cũng phải ngang ngửa với hắn ta rồi. Mà này, nhắc đến mới nhớ, mấy hôm nữa, lại sắp đến ngày mất của cha mày rồi đấy. Kể từ cái hồi mà mày bị bắt giữ đến giờ, tao lại phải tốn thêm một tay nữa để có thể cầm giúp bông hoa cho mày rồi đấy, biết không hả?

Ronan đáp lại ngay lập tức, bằng một giọng điệu đầy vẻ khó chịu, bực bội.

-Này, ông ta không phải là cha của tôi! Tôi chỉ đi theo ông ta, bởi vì có ích cho tôi mà thôi! Ông đừng có mà gọi vơ vào như vậy!

Đại tướng Rosen đưa tay lên, rồi gõ mạnh một cái vào đầu Ronan, một cái cốc đầu rõ đau, khiến cho anh phải ôm đầu kêu la, xoa xoa mãi mới hết.

-Tao thích gọi như thế nào, thì đó là việc của tao! Đố mày có thể cấm được tao đấy! Trong người tao, bây giờ vẫn còn một đống năng lượng dự trữ đây này, mày có tin là tao sẽ “tẩn” cho mày thêm một trận nữa không hả? Tao không có hiền lành, nhân từ như cha của mày đâu đấy nhé!

Ronan lườm nguýt ông một cái, rồi làu bàu một mình trong cổ họng, giọng đầy vẻ bất mãn.

-Chậc, đúng là một lão già bạo lực, vũ phu mà! Bảo sao mà con gái của ông cũng bạo lực, hung dữ y chang như vậy! Đúng là cha nào con nấy mà!

-

Căn phòng tập luyện đã hoàn toàn tan hoang, đổ nát khiến cho những người đang quan sát ở bên ngoài không khỏi cảm thấy lo lắng đến thắt cả ruột gan. Toàn bộ hệ thống điện bên trong đã bị phá hủy hoàn toàn, không còn bất kỳ một thiết bị nào có thể hoạt động được nữa để họ có thể truy cập vào, hay theo dõi tình hình đang diễn ra ở bên trong.

May mắn thay, một số những cảm biến theo dõi các chỉ số sinh học, được gắn trực tiếp trên bộ giáp WAT-02 của Đại tướng Curningham, vẫn còn đang hoạt động một cách bình thường. Nhưng chỉ số đồng bộ hóa của ông với bộ giáp, đột nhiên lại bị tụt xuống một cách đột ngột, trở về mức không, rồi hoàn toàn mất kết nối.

Điều này, đã khiến cho cái đám chỉ huy quân sự ở bên ngoài, trở nên cực kỳ kích động, hoảng loạn. Một nỗi sợ hãi mơ hồ, về một kịch bản tồi tệ nhất có thể xảy ra, bắt đầu len lỏi, xâm chiếm lấy tâm trí của họ. Họ lập tức ra lệnh cho các đơn vị chiến đấu, chuẩn bị sẵn sàng mọi phương án đối phó, bao gồm cả khả năng xấu nhất, đó là phải dùng vũ lực để tiêu diệt Ronan Harrison, nếu như mọi chuyện thực sự vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Nhiều phút đồng hồ trôi qua, mà các thiết bị theo dõi ở bên ngoài, vẫn cứ im lìm, không hề có bất kỳ một tín hiệu phản hồi nào từ bên trong. Từng tốp, từng tốp lính Đặc biệt, được trang bị vũ khí đến tận răng, nhanh chóng di chuyển về phía căn căn phòng đang trong tình trạng sắp sửa sụp đổ hoàn toàn. Họ không chỉ mang theo những loại vũ khí cơ bản, như súng trường xung kích, súng phóng lựu, áo giáp phòng hộ hạng nặng, và những người máy chiến đấu hỗ trợ. Mà họ còn mang theo cả những khẩu pháo năng lượng hạng nặng, được đặt trên những thiết bị di chuyển tự hành có tám chân bằng cơ học, sẵn sàng để có thể san bằng mọi thứ, nếu như có mệnh lệnh được ban ra.

-

Bên trong căn căn phòng đã tan hoang, đổ nát, Đại tướng Rosen ngồi dựa lưng vào một mảng tường đã bị vỡ nát, giọng nói của ông trầm xuống, kể lại cái lần cuối cùng mà ông đã được gặp Vanessa, với một vẻ mặt đượm buồn, sầu não.

-Lúc đó, con bé Vanessa, nó đang là đội trưởng của một trung đội lính Đặc biệt tinh nhuệ. Nó được giao một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, đó là phải tìm mọi cách để có thể ngăn chặn được cái cây đột biến khổng lồ kia, không cho nó tiếp tục sinh sôi, nảy nở, bành trướng thêm nữa. Không chỉ có một mình cái cây đó là mối đe dọa duy nhất. Sự bành trướng, lan rộng một cách nhanh chóng của nó, còn kéo theo cả một đội quân lũ quái vật đột biến, tấn công và càn quét thành phố cảng Calais, một điểm kết nối giao thông quan trọng, duy nhất còn lại giữa Châu Âu và nước Anh.

Ông dừng lại một chút, đưa mắt nhìn xa xăm, như thể đang cố gắng sống lại những ngày tháng chiến đấu ác liệt, gian khổ đó.

-Cái trận chiến đó, nó thực sự rất là khắc nghiệt, tàn khốc. Nó đã kéo dài ròng rã cả một tháng trời, đến mức mà Bộ Chỉ Huy Trung Ương đã phải liên tục điều thêm quân tiếp viện ra ngoài chiến trường. Nhưng mọi chuyện, đâu có thể nào dễ dàng đến như vậy được. Cùng một lúc đó, các mặt trận ở trong đất liền, cũng đang phải căng mình ra để chống lại đám bộ rễ khổng lồ của cái cây đó, đang lan rộng ra khắp mọi nơi, kéo theo từng đợt, từng đợt sóng thần quái vật đột biến, trải dài từ vùng Broadstairs cho đến tận Great Yarmouth. Mọi thứ, dường như đều nằm trong một kế hoạch, một sự tính toán trước của cái cây khốn kiếp đó. Nó đã khiến cho toàn bộ lực lượng quân đội của chúng ta, bị chia năm xẻ bảy ra, để có thể cầm cự, phòng thủ ở khắp mọi nơi.

Đại tướng Rosen thở dài một tiếng nặng nề, giọng nói của ông đượm một vẻ cay đắng, chua xót.

-Do lũ quái vật đột biến đã tấn công vào quá sâu bên trong đất liền, Bộ Quốc Phòng, sau nhiều ngày đêm họp bàn căng thẳng, cuối cùng đã phải đứng trước hai sự lựa chọn cực kỳ khó khăn, đau đớn. Và cuối cùng, họ đã quyết định ra một mệnh lệnh, đó là phải rút toàn bộ quân đội đang phòng thủ ở Calais về, để có thể dồn toàn bộ sức lực, tập trung vào việc phòng thủ những khu vực quan trọng khác ở trong đất liền. Nhưng việc rút quân, vào cái thời điểm đó, đâu có thể nào dễ dàng đến như vậy được. Việc phải rút quân một cách nhanh chóng, đột ngột, đã khiến cho thành phố Calais bị thất thủ ngay lập tức, và chúng ta đã phải chịu một tổn thất cực kỳ nặng nề, mất đi gần một nửa quân số.

Ông khẽ nhếch mép, nhưng đó lại là một nụ cười đầy vẻ chua xót, cay đắng.

-Con gái của tao, con bé Vanessa, nó đã may mắn nằm trong số một nửa những người lính còn lại, đã có thể rút lui an toàn. Nhưng nó, con bé ngốc nghếch đó, nó lại đã tự nguyện xin được ở lại, để có thể cầm chân lũ quái vật đột biến, tạo thêm thời gian, cơ hội cho những người đồng đội của mình có thể rút lui một cách an toàn, và quan trọng nhất, là để có thể đóng kín lại được cánh cửa giao thông cuối cùng của đường hầm xuyên qua eo biển Manche đó.

Đại tướng Rosen lại thở dài một tiếng nữa, giọng nói của ông càng trở nên trĩu nặng hơn.

-Việc phòng thủ ở các mặt trận từ Broadstairs cho đến Yarmouth, thì cuối cùng cũng đã thành công. Cho đến tận bây giờ, người ta vẫn còn có thể nhìn thấy được cả một đống những bộ rễ khổng lồ, đen ngòm, của cái cây chết tiệt đó, chết khô nằm dọc theo khắp các bờ biển. Nhưng cái giá mà chúng ta đã phải trả cho sự thành công đó, thì lại quá đắt, quá tàn khốc, chúng ta đã hoàn toàn bị mất liên lạc với toàn bộ khu vực Châu Âu, cùng với một tổn thất về quân lực, về trang thiết bị, không thể nào có thể bù đắp nổi. Nói một cách thẳng thắn ra, thì cái mục tiêu chính của chiến dịch đó, đã hoàn toàn bị thất bại một cách thảm hại. Việc có thể đẩy lùi được lũ quái vật đột biến ra khỏi đất liền, và giữ lại được cái tuyến phòng thủ ven bờ đó đã là một điều may mắn lắm rồi.

Kể xong câu chuyện đó, Đại tướng Rosen hoàn toàn im lặng, ánh mắt của ông trĩu nặng một nỗi buồn không thể nào nói thành lời. Căn căn phòng lại một lần nữa chìm trong một bầu không khí nặng nề, u ám. Chỉ còn lại tiếng những hạt bụi đá rơi lách tách, lạo xạo, từ những mảng tường đã bị vỡ nát.

Ronan ngồi ở phía đối diện, tay vẫn đang tiếp tục bốc lấy từng nắm thịt bầy nhầy của chính mình, nhét thẳng vào miệng một cách ngon lành. Nghe xong câu chuyện đó, anh chỉ lặng im, không nói gì, trong một lúc lâu. Rồi sau đó, anh mới từ từ lên tiếng, giọng nói đều đều, thờ ơ, như thể chẳng có bất kỳ một điều gì đáng để phải bận tâm cả.

-Không thể nào ngờ được rằng, lại có một chuyện lớn đến như thế này đã xảy ra. Xin được chia buồn cùng với ông.

Đại tướng Rosen lườm nguýt anh một cái, con mắt phải của ông thoáng một chút gì đó bực bội, khó chịu, xen lẫn một sự bất ngờ không thể nào che giấu.

-Không thể nào ngờ được rằng, mày lại có thể ác đến như thế đấy, thằng mất dạy này! Mày biết rất rõ rằng, tao đang định nhờ vả mày cái chuyện gì rồi, mà mày vẫn còn có thể nói ra được những lời như vậy hay sao?

Ronan khẽ nhếch mép, một nụ cười gượng gạo, giọng nói vẫn giữ một vẻ lạnh tanh, không một chút cảm xúc.

-Tôi không nghĩ rằng, ông lại có thể lạc quan một cách mù quáng đến như thế đâu, Rosen à. Đến cả một cái đám quân trinh sát tinh nhuệ, được vũ trang đến tận răng, mà đi được có vài tuần lễ còn chẳng thể nào có thể trở về nổi, chứ đừng có mà nói đến cái chuyện có thể toàn mạng trở về. Mà ông lại còn đang nói đến cái việc đi giải cứu một người, đã bị mắc kẹt ở ngoài đó, trong suốt ba, bốn năm trời nay rồi. Tôi thấy, cái chuyện đó, nó còn hơi bị hoang đường, phi thực tế quá đấy.

Đại tướng Rosen lại thở dài một tiếng nữa, ánh mắt của ông thoáng một chút gì đó mệt mỏi, nhưng vẫn giữ một vẻ kiên định, không hề lay chuyển.

-Mày biết rất rõ tao là người như thế nào rồi đấy, Ronan à. Tao biết rằng, cái mong muốn ích kỷ này của tao, nó thực sự rất là khó khăn cho mày. Và ở ngoài cái thế giới chết tiệt đó, thì nó lại càng trở nên bất khả thi hơn nữa. Nhưng tao, tao chỉ muốn rằng, ít nhất thì, con gái của tao, nó cũng có thể được an nghỉ một cách trọn vẹn, thanh thản.

Ông ngập ngừng một chút, rồi giọng nói lại trầm xuống, mang theo một nỗi buồn sâu thẳm.

-Tao đang nhờ vả mày chuyện này, không phải với tư cách là một người cấp trên, ra lệnh cho cấp dưới. Mà là, với tư cách của một người cha, đang cầu xin sự giúp đỡ.

Ronan nhìn thẳng vào mắt ông trong một lúc lâu, ánh mắt xanh lam băng giá không hề có một chút gì thay đổi. Rồi sau đó, anh mới từ từ đáp lại, giọng nói vẫn giữ một vẻ lạnh lùng, thờ ơ như mọi khi.

-Ờ, được rồi. Ông không cần phải giải thích thêm bất cứ điều gì nữa đâu. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình, coi như là để trả lại cái ơn mà ông đã từng giúp đỡ tôi trong quá khứ.

Sự đồng ý một cách bất ngờ, dễ dàng đó của Ronan, đã khiến cho Đại tướng Rosen phải thoáng giật mình một cái. Con mắt đỏ rực của ông lộ rõ một sự ngạc nhiên, không thể nào tin nổi.

-Tao... tao không thể nào nghĩ được rằng, mày lại có thể đồng ý một cách dễ dàng đến như thế đâu đấy.

Ronan chỉ khẽ nhún vai một cái, giọng nói vẫn đều đều, bình thản, nhưng lại pha lẫn một chút gì đó châm biếm, mỉa mai.

-Dù gì thì sắp tới đây, tôi cũng sẽ phải chết ở một xó xỉnh nào đó ngoài kia mà thôi. Vậy thì, tại sao lại không đồng ý cơ chứ? Ít ra thì, nếu như tôi mà có bị chết, trước khi có thể làm được cái việc đó, thì tôi cũng sẽ chẳng cảm thấy có lỗi cho lắm đâu.

Đại tướng Rosen gầm lên một tiếng lớn, giọng nói vừa có vẻ bực bội, khó chịu, lại vừa có vẻ buồn cười.

-Cái thằng ranh chết tiệt này! Lúc nào cũng toàn là thở ra mấy cái câu nghe ngứa hết cả mông như vậy thế! Tao biết là mày vốn dĩ đã rất là hời hợt, thờ ơ từ trước tới nay rồi. Nhưng nếu như mày mà đã quyết định làm một cái việc gì đó, thì cho dù có phải chết đi chăng nữa, cũng phải cố gắng mà làm cho bằng được. Mày đừng có mà dám chết, trước khi có thể tìm được con bé!

Ronan chỉ nhếch mép, không đáp lại, tiếp tục bốc đống thịt bầy nhầy nhét vào miệng, ánh mắt chẳng chút dao động. Trong khi đó, bên ngoài căn phòng, tiếng bước chân của đám lính và tiếng cơ khí của các cỗ máy hạng nặng ngày càng gần, mang theo sát khí của những kẻ sẵn sàng xả súng bất cứ lúc nào. Nhưng bên trong, giữa đống đổ nát, hai con người vẫn ngồi đó, giữa những lời nói đầy cay đắng và một chút hy vọng mong manh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận