Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 19.7 (remake)

0 Bình luận - Độ dài: 5,876 từ - Cập nhật:

Chỉ trong nháy mắt, hơn 90% lực lượng Hộ vệ còn lại trong khu vực bị ảnh hưởng đã bị vô hiệu hóa về mặt công nghệ. Họ trở nên mù, điếc và gần như không còn khả năng chiến đấu hiệu quả. Nhận ra tình hình nguy hiểm, những Hộ vệ còn tỉnh táo và đủ sức di chuyển nhanh chóng ra lệnh rút lui, cố gắng tìm đường trở lại các khu vực an toàn hơn của Gigantic trước khi đám cướp còn lại tràn tới hoặc lũ quái vật bên ngoài tìm được cách xâm nhập. Họ trở thành những con mồi bất lực, chỉ biết chạy trốn trong bóng tối.

Và bên dưới, bộ giáp hạng nặng của Ferris, giờ đây không còn người lái và hệ thống ổn định pin đã bị phá hủy, chịu tác động trực tiếp của luồng EMP mạnh. Dòng điện cảm ứng cực lớn chạy dọc theo khung kim loại và tràn vào hệ thống pin năng lượng vốn đã bất ổn.

BÙM! Một vụ nổ thứ hai, lớn hơn và dữ dội hơn nhiều so với vụ nổ hòm đạn, bùng lên từ bên trong bộ giáp. Lõi pin năng lượng quá tải và phát nổ như một quả bom nhỏ. Toàn bộ bộ giáp bị xé toạc từ bên trong, biến thành một quả cầu lửa khổng lồ. Mảnh kim loại nóng chảy và các bộ phận cơ khí văng ra tứ tung, đập vào tường và các kệ hàng xung quanh. Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm lấy xác bộ giáp, tràn vào cả buồng lái trống rỗng qua lỗ thủng. Nếu Ferris còn kẹt lại ở đó dù chỉ một giây, hắn sẽ bị thiêu sống thành than, đúng như những gì hắn lo sợ.

Trên không trung, ghế lái của Ferris bắt đầu rơi xuống sau khi đạt đến đỉnh điểm của quỹ đạo phóng. Hệ thống đệm khí tự động bung ra từ bên dưới và xung quanh ghế, tạo thành một quả bóng khí khổng lồ màu cam để giảm chấn khi va chạm.

Nhưng cơn ác mộng của Ferris vẫn chưa kết thúc.

Khi ghế lái còn cách mặt đất khoảng mười mét, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng chờ sẵn bên dưới, ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt đỏ rực trong bóng tối. Lucas. Tên khốn chết tiệt đó vẫn còn sống và đang đợi hắn.

Ferris cố gắng điều khiển hướng rơi của ghế lái bằng các van xả khí nhỏ, nhưng vô ích. Cơn đau từ vết thương và tác dụng phụ của thuốc giảm đau khiến hắn gần như không còn sức lực.

Ghế lái rơi xuống, nhưng trước khi nó chạm đất, Lucas đã nhảy lên. Cậu ta di chuyển với tốc độ và sức mạnh phi thường, đạp vào thành của một container gần đó để lấy đà, và lao thẳng vào chiếc ghế đang rơi.

Cậu ta tung một cú đấm trực diện bằng tay phải, bàn tay với những móng vuốt đen bóng ẩn hiện, nhắm thẳng vào ngực Ferris.

BỐP!

Lực đấm cực mạnh, được tăng cường bởi sức mạnh quái vật tiềm ẩn, đánh trúng vào lớp giáp ngực cá nhân của Ferris. Dù lớp giáp này khá tốt, nó cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu một lực tác động lớn như vậy. Cú đấm không chỉ đẩy lùi Ferris mà còn hất văng cả chiếc ghế lái và hệ thống đệm khí đang căng phồng về phía cuối khoang hàng, nơi có cánh cửa dẫn sang khu vực khác, cũng chính là nơi những Hộ vệ cuối cùng đang cố thủ.

Ferris và chiếc ghế lái đập mạnh vào bức tường kim loại gần cánh cửa với một tiếng “RẦM!” lớn. Lớp đệm khí xẹp đi một phần nhưng cũng đã hấp thụ phần lớn lực va chạm, cứu mạng hắn một lần nữa. Nhưng cú đấm của Lucas và cú va đập mạnh đã khiến hắn gần như bất tỉnh.

Mắt hắn mờ đi. Cơn đau từ mỏm vai cụt, sự kiệt sức vì mất máu, và có lẽ cả tác dụng an thần của ống thuốc cầm máu mà hắn đã kịp tiêm vào mình trước đó đang kéo hắn vào bóng tối.

Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy lờ mờ là những bóng người mặc giáp Hộ vệ đang tiến lại gần, chĩa súng vào hắn. Kỳ lạ thay, hắn không cảm thấy sợ hãi. Có lẽ vì kiệt sức, hoặc có lẽ vì trong tiềm thức, hắn cảm thấy bị bao vây bởi những người lính có kỷ luật còn an toàn hơn là đối mặt với con quái vật vừa đấm bay hắn. Hắn thở dài một hơi, gần như là nhẹ nhõm, rồi ý thức tắt lịm hoàn toàn.

Nhưng hình ảnh thực sự khắc sâu vào tâm trí hắn trước khi ngất đi, hình ảnh sẽ ám ảnh hắn trong những cơn ác mộng sau này nếu hắn còn sống sót, không phải là những nòng súng của Hộ vệ. Mà là đôi mắt của Lucas. Đôi mắt đỏ rực, không một chút cảm xúc, không giận dữ, không hả hê, chỉ có sự lạnh lẽo, trống rỗng của một con thú săn mồi đang nhìn con mồi đã bị hạ gục. Một cái nhìn phi nhân tính đến đáng sợ.

Lucas đáp nhẹ nhàng xuống đất sau cú đấm, phủi bụi trên bộ đồ rách nát của mình. Hơi thở cậu vẫn còn chút hổn hển, và ánh đỏ trong mắt chưa hoàn toàn biến mất, nhưng sự tỉnh táo đã trở lại hoàn toàn. Cậu bước về phía Ferris đang bất tỉnh, nắm đấm siết chặt lại, sẵn sàng tung ra đòn kết liễu để đảm bảo tên khốn này không bao giờ có cơ hội gây rắc rối nữa. Hắn đã gây ra quá nhiều cái chết, quá nhiều đau đớn. Hắn đáng phải chết.

Nhưng đúng lúc đó, thiết bị liên lạc của cậu lại reo lên tín hiệu kết nối từ Kami.

-

Lucas hơi giật mình khi nghe tiếng bíp từ tai nghe. Cậu dừng bước, lưỡng lự nhìn Ferris đang nằm bất động dưới sự canh gác của các Hộ vệ, rồi lại nhìn về phía bóng tối nơi Kami có thể đang ẩn náu. Cậu bấm nút nhận cuộc gọi, giọng vẫn còn chút khàn và mệt mỏi.

-Bên cậu thế nào rồi?

Giọng Kami vang lên, vẫn đều đều và lạnh tanh như thường lệ.

-Hạ được tên chỉ huy chưa?

-Rồi, ông anh!

Lucas đáp, có chút tự hào xen lẫn bực bội trong giọng nói.

-Hắn nằm kia kìa, bất tỉnh nhân sự. Tôi chuẩn bị ‘xử lý’ hắn đây. Đảm bảo hắn không tỉnh lại được nữa.

Cậu nhấn mạnh từ “xử lý”, ánh mắt nhìn về phía Ferris đầy sát khí.

-Hắn có phải là Ferris không?

Kami hỏi, dường như không quan tâm đến ý định của Lucas.

-Kẻ chỉ huy nhóm cướp tấn công khoang hàng?

-Phải, là hắn chứ ai!

Lucas đáp lại một cách gắt gỏng.

-Rồi sao? Quan trọng lắm à? Hắn vừa mới hành tôi ra bã đấy! Suýt nữa là tôi mất kiểm soát, biến thành cái thứ mà ông vẫn hay dè chừng đấy! May mà tôi tỉnh táo kịp thời, nếu không thì ông biết hậu quả rồi đấy! Anh chuẩn bị sẵn mấy em gái người Pháp nóng bỏng đi là vừa! Sau vụ này, tôi xứng đáng được hưởng thụ!

Cậu cố gắng pha trò để che giấu sự run rẩy còn sót lại sau trận chiến và quá trình biến đổi.

Kami hoàn toàn phớt lờ lời đề nghị về “những em gái người Pháp”.

-Có ai khác ở đó cùng cậu không?

-Ừ, có mấy tên Hộ vệ còn sống sót đây này

Lucas liếc nhìn nhóm lính đang thận trọng chĩa súng vào Ferris.

-Toàn một lũ ăn hại. Định bỏ chạy để tôi một mình solo với tên khốn kia đấy.

-Vậy thì tốt. Cứ để tên Ferris đó lại cho họ xử lý. Đừng giết hắn.

-CÁI GÌ?!

Lucas gần như hét lên.

-Để lại cho họ? Ông anh đùa tôi à? Thiện chí cái đầu ông ấy! Thiện chí cái mông tôi này! Tôi muốn tự tay xé xác hắn ra! Hắn phải trả giá vì dám biến tôi thành ra thế này! Bộ đồ của anh cho tôi mượn cũng gần thành sắt vụn rồi đấy! Tôi phải giết hắn thì mới hả giận được!

Cơn tức giận và bản năng bạo lực lại trỗi dậy trong cậu.

-Cậu muốn xả giận, đúng không?

Giọng Kami vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.

-Còn tàn dư của bọn cướp ở bên ngoài đoàn xe đấy. Sáu chiếc xe bọc thép hạng nhẹ, theo báo cáo cuối cùng. Chắc là đủ để cậu ‘xả giận’ rồi chứ?

Lucas khựng lại. Sáu chiếc xe địch. Một mục tiêu hấp dẫn hơn nhiều so với một tên chỉ huy đã bị hạ gục và mất một tay. Cậu có thể tha hồ bắn phá, tha hồ thể hiện sức mạnh mới của mình mà không cần phải lo lắng về việc giết nhầm đồng đội hay bị đánh giá về đạo đức.

Cậu suy nghĩ nhanh. Giết Ferris bây giờ chỉ thỏa mãn cơn tức giận nhất thời, nhưng có thể gây rắc rối với các Hộ vệ và ban chỉ huy. Để lại hắn cho họ xử lý, coi như một món quà, một hành động “thiện chí” dù bản thân ghét chuyện đó, nhưng nó có thể giúp cậu tránh được những câu hỏi khó xử sau này về tình trạng của mình và những gì đã xảy ra trong khoang hàng. Còn việc trả thù? Sáu chiếc xe địch ngoài kia là một sàn diễn hoàn hảo hơn nhiều.

-Hừm…

Lucas lẩm bẩm, cơn giận nguội đi đôi chút.

-Nghe cũng có lý… Được rồi, tạm tha cho cái mạng chó của hắn.

Cậu liếc nhìn Ferris với vẻ khinh bỉ.

-Nhưng mà này, anh đang ở cùng cái lão Sydney gì đó đúng không?

-Đúng vậy. Tôi vừa đưa ông ta đến khu vực an toàn hơn trên Gigantic số 2. Cậu muốn hỏi gì?

-À thì… lúc tôi bị đánh bay vào đống kệ hàng ấy...

Lucas nói, giọng có chút ngập ngừng.

-Tôi có tình cờ ‘nhặt’ được một thanh kiếm năng lượng trông khá xịn từ một cái hòm bị vỡ ở kệ D14. Hàng của lão Sydney đấy. Hỏi lão xem tôi ‘mượn’ dùng luôn được không? Coi như là bồi thường thiệt hại tinh thần và thể xác. Anh dặn là không được tùy tiện dùng hàng hóa trên xe, nhưng chỉ mất một cái kiếm thì nhằm nhò gì đúng không? Với lại, tôi còn làm nổ tung cả một hòm đạn của hắn rồi, coi như là bù qua sớt lại.

Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, Lucas gần như có thể hình dung ra vẻ mặt cau có của Kami.

-Chậc! Lại gây thêm chuyện!

Kami làu bàu.

-Thanh kiếm đó trông như thế nào? Màu gì? Có ký hiệu đặc biệt gì không?

Lucas cố nhớ lại.

-Ừm… Vỏ màu đen nhám, lưỡi kiếm khi chưa kích hoạt màu bạc, có vài đường khắc hoa văn lạ màu đỏ dọc thân kiếm. Trông khá là… đắt tiền.

Lại một khoảng im lặng.

-Để tôi hỏi lão ta xem sao.

Giọng Kami có chút bực bội nhưng rồi cũng dịu lại.

-Thôi được rồi. Coi như cậu có công lớn trong việc hạ tên chỉ huy và cứu mạng lão già này, dù có lắm mồm và hay gây rối. Tôi sẽ thương lượng thử. Nhưng trong lúc đợi, cậu chụp một tấm ảnh rõ mặt tên Ferris rồi gửi qua cho tôi. Cần xác nhận danh tính để báo cáo và nhận tiền thưởng.

-Chụp ảnh? Selfie với hắn á?

Lucas nhướng mày, nhưng rồi nhún vai.

-Được thôi, chuyện nhỏ.

Kami ngắt máy. Lucas thở dài, cất đi ý định kết liễu Ferris. Cậu bước về phía nhóm Hộ vệ, giơ hai tay lên ra hiệu mình không có ý định thù địch.

-

Ánh mắt của cả bốn người hộ vệ giờ đây không còn tập trung vào Ferris đang nằm bất động dưới sàn, mà đổ dồn vào bóng người đang đứng sừng sững giữa đống đổ nát cách đó không xa. Lucas. Kẻ đã một mình chiến đấu và hạ gục cỗ máy khổng lồ kia.

Ban đầu, là sự nhẹ nhõm tột độ. Kẻ thù chính đã bị loại bỏ. Họ đã sống sót. Adrenaline bắt đầu rút đi, để lại sự kiệt sức và cơn đau từ những vết thương của chính họ. Nhưng khi ánh mắt họ tập trung kỹ hơn vào người “đồng đội” vừa thực hiện cú kết liễu phi thường kia, sự nhẹ nhõm nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác bất an, rồi từ từ chuyển thành nỗi kinh hoàng lạnh sống lưng.

Lucas đứng đó, hơi thở vẫn còn nặng nhọc nhưng đã đều hơn. Bộ đồ tăng cường của cậu ta gần như đã tan nát, để lộ nhiều mảng da thịt bên dưới. Khắp người cậu ta phủ đầy bụi bẩn, dầu máy và máu, cả máu đỏ của Ferris và vài vệt máu đen kỳ lạ của chính mình. Vẻ ngoài đó đã đủ để khiến người ta phải dè chừng, một chiến binh vừa bước ra từ địa ngục.

Nhưng không chỉ có vậy. Có gì đó… sai sai. Cực kỳ sai.

Một Hộ vệ, người trẻ nhất trong nhóm, dụi mắt, không tin vào những gì mình đang thấy dưới ánh sáng đỏ nhập nhoạng.

-Mắt… mắt của cậu ta…

Cậu ta lắp bắp, giọng run rẩy.

Những người khác cũng nhìn kỹ hơn. Đôi mắt của Lucas. Chúng không còn là màu nâu hay xanh bình thường nữa. Chúng đang phát ra một ánh sáng đỏ mờ ảo, như hai hòn than hồng đang âm ỉ cháy trong bóng tối. Đồng tử dường như hơi dài ra, giống như mắt của loài mèo, hay một loài săn mồi nào đó nguy hiểm hơn nhiều. Ánh mắt đó quét qua họ, không giận dữ, không hả hê, chỉ có sự lạnh lẽo, trống rỗng, một sự tập trung đáng sợ.

-Cái… cái quái gì vậy?

Một Hộ vệ khác thì thầm, vô thức lùi lại một bước, nòng súng hơi nhích lên.

Rồi một người nữa chú ý đến hai bàn tay của Lucas, những ngón tay đó… không còn là ngón tay người bình thường. Chúng trông dài hơn, thô ráp hơn, và phần móng tay… Chúa ơi, chúng đã biến thành những móng vuốt thực sự! Dài, cong, đen bóng như vỏ chai, và sắc nhọn đến mức có thể nhìn thấy rõ chúng đang cào nhẹ lên bề mặt kim loại của chuôi kiếm, để lại những vết xước nhỏ.

-Móng… móng vuốt kìa!

Tiếng kêu sợ hãi bật ra từ cổ họng một Hộ vệ thứ ba. Anh ta giơ súng lên cao hơn, ngón tay run rẩy đặt trên cò súng.

Da của Lucas, ở những chỗ lộ ra qua lớp giáp rách, cũng có vẻ khác thường. Nó có màu xám nhạt, trông cứng và dày hơn da người, với những đường gân đen nổi lên mờ ảo như mạng nhện. Và khi cậu ta nghiến răng vì khó chịu trước sự chú ý của họ, họ thoáng thấy hàm răng bên trong… những chiếc răng nanh dường như dài và sắc nhọn hơn bình thường.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Thứ đứng trước mặt họ không hoàn toàn là con người. Hoặc ít nhất, không còn là con người mà họ biết.

Sự thật kinh hoàng đó đánh sập hoàn toàn bức tường phòng thủ tinh thần cuối cùng của các Hộ vệ. Nỗi sợ hãi về Ferris bị thay thế bằng một nỗi kinh hoàng còn nguyên thủy hơn. Họ đang đối mặt với một thứ không xác định, một thứ mang hình dạng con người nhưng lại ẩn chứa bản chất của quái vật. Có phải cậu ta cũng là một trong số bọn cướp, một loại Modifier biến đổi sinh học kỳ dị? Hay cậu ta là một thứ gì đó còn tệ hơn, một sinh vật với trí thông minh bậc cao bằng cách nào đó đã trà trộn vào đoàn xe?

-Quái vật! Hắn là quái vật!

Người Hộ vệ trẻ tuổi hét lên, lùi nhanh về phía sau, vấp phải một mảnh vỡ và suýt ngã.

-Đứng yên! Đứng yên đó!

Người Hộ vệ thứ ba quát lên, giọng lạc đi vì sợ hãi, nòng súng run rẩy chĩa thẳng vào Lucas.

-Mày là cái thá gì?!

Người còn lại, có vẻ là đội trưởng tạm thời của nhóm nhỏ này, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói cũng không giấu được sự căng thẳng.

-Bình tĩnh! Tất cả bình tĩnh! Cậu kia… cậu Lucas… Cậu… cậu có ổn không?

Một câu hỏi ngu ngốc trong tình huống này, nhưng anh ta không biết phải nói gì khác.

Lucas, vẫn đang cố gắng kiểm soát sự biến đổi còn sót lại và cơn đau âm ỉ, nghe thấy tiếng la hét và nhìn thấy những nòng súng đang chĩa về phía mình. Một sự khó chịu và bực bội dâng lên. Cậu vừa cứu mạng họ, vừa hạ gục kẻ thù chính, vậy mà giờ đây họ lại chĩa súng vào cậu như thể cậu là mối đe dọa tiếp theo?

Một tiếng gầm gừ trầm thấp, đầy đe dọa, bật ra từ cổ họng cậu gần như theo bản năng. Đôi mắt đỏ rực của cậu lóe lên dữ dội hơn trong giây lát. Móng vuốt trên tay phải siết chặt hơn vào chuôi kiếm, tạo ra tiếng kim loại ken két.

Phản ứng đó chỉ càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi của các Hộ vệ.

-Bắn! Bắn hạ nó!

Người Hộ vệ trẻ tuổi hét lên, gần như mất kiểm soát.

-Đợi đã! Đừng…

Viên đội trưởng cố gắng can ngăn, nhưng tình hình đang tuột khỏi tầm tay. Chỉ cần một người nổ súng, những người khác chắc chắn sẽ làm theo, và một cuộc thảm sát mới sẽ bắt đầu.

Đúng vào khoảnh khắc căng thẳng cực điểm đó, khi một Hộ vệ đã chuẩn bị bóp cò, một giọng nói lạnh lùng, vô cảm đột nhiên vang lên từ thiết bị liên lạc nhỏ gắn trên tai Lucas. Nhưng không hiểu sao, có lẽ do hư hại hoặc do Kami cố tình khuếch đại, âm thanh đó đủ lớn để cả bốn Hộ vệ đang đứng gần đó cũng có thể nghe thấy rõ ràng trong sự im lặng căng thẳng.

“Lucas, ngừng gầm gừ dọa người đi. Thu móng vuốt lại. Nhìn cậu như con mèo xù lông vậy, thật mất mặt.”

Giọng nói đó hoàn toàn bình tĩnh, không một chút sợ hãi hay ngạc nhiên, như thể đang nói về một chuyện hết sức bình thường. Sự bình thản đó tương phản một cách kỳ lạ với khung cảnh địa ngục và nỗi kinh hoàng đang bao trùm.

Các Hộ vệ sững sờ. Giọng nói đó phát ra từ đâu? Từ thiết bị liên lạc của con quái vật kia? Ai đang nói?

Giọng nói lạnh lùng tiếp tục, lần này như thể đang nói chuyện trực tiếp hơn với các Hộ vệ, dù vẫn phát ra từ phía Lucas.

“Hộ vệ Tập đoàn Kellion, nghe đây. Tình hình đã được kiểm soát. Mục tiêu chính, Ferris, đã bị vô hiệu hóa như các người đã thấy. Người của tôi, Lucas, chỉ đang trong tình trạng… hơi quá tải về mặt sinh học sau trận chiến. Không có mối đe dọa trực tiếp nào từ anh ta, miễn là các người không có hành động ngu ngốc nào như chĩa súng vào cậu ta và chuẩn bị khai hỏa.”

Các Hộ vệ chết lặng, nhìn nhau bối rối. Người của tôi? Quá tải sinh học? Giọng nói này là ai? Đồng bọn của Lucas? Một người khác giống như cậu ta?

“Các người làm việc cho một tập đoàn vận tải lớn như Kellion, hoạt động trong cái thế giới chết tiệt này, phải biết rằng cấy ghép cơ khí, liệu pháp gen tăng cường, hay thậm chí là biến đổi gen có kiểm soát là những phương pháp phổ biến để tăng cường khả năng sống sót và chiến đấu chứ?” 

Giọng nói có một chút mỉa mai. 

“Thứ các người đang thấy chỉ là tác dụng phụ cấp thấp của một hệ thống tăng cường sinh học khi bị đẩy đến giới hạn. Chuyện thường ngày ở các thành phố lớn hoặc trong giới Thợ săn chuyên nghiệp thôi. Đừng làm quá lên như mấy đứa nhà quê lần đầu thấy người máy.”

Sự bình tĩnh và giọng điệu gần như xem thường của người nói khiến các Hộ vệ cảm thấy… bối rối hơn là sợ hãi. Biến đổi gen? Tăng cường sinh học? Họ đã từng nghe nói về những thứ đó, những lời đồn đại về các Modifier, các chiến binh được cải tạo bằng công nghệ cao hoặc các phương pháp sinh học bí ẩn. Nhưng họ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến một hình dạng nửa người nửa quái vật đáng sợ như Lucas ngay trước mặt. Tuy nhiên, giọng nói kia lại khẳng định đó là “chuyện thường”, là “cấp thấp”. Điều đó làm giảm đi phần nào sự kinh hoàng ban đầu, thay vào đó là sự tò mò và hoang mang.

“Giờ thì...” 

Giọng nói bỗng trở nên mang tính mệnh lệnh hơn.

“Hạ vũ khí xuống. Tập trung vào nhiệm vụ chính của các người đi. Trói tên Ferris lại cho cẩn thận, thu thập vũ khí của hắn. Bảo vệ hiện trường và chờ lệnh tiếp theo từ trung tâm chỉ huy của các người. Và nhớ cho kỹ điều này: Đừng bắn vào người của tôi. Tin tôi đi, các người sẽ không muốn thấy cậu ta ở trạng thái biến đổi hoàn toàn đâu. Hậu quả sẽ không dễ chịu chút nào đâu, cho cả các người và cái khoang hàng này.”

Lời nói cuối cùng mang một sự đe dọa không hề che giấu, lạnh lẽo và thực dụng. Nó nhắc nhở các Hộ vệ rằng, dù giọng nói kia có vẻ bình tĩnh, nhưng mối nguy hiểm từ Lucas vẫn còn đó, tiềm ẩn và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào nếu họ hành động thiếu suy nghĩ.

Các Hộ vệ nhìn nhau, rồi lại nhìn Lucas. Ánh đỏ trong mắt cậu ta dường như đã dịu đi một chút sau khi nghe giọng nói kia. Móng vuốt vẫn còn đó, nhưng cậu ta không còn gầm gừ nữa, chỉ đứng yên lặng, hơi thở dần ổn định.

Sự căng thẳng vẫn còn đó, nỗi sợ hãi chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cơn hoảng loạn tức thời đã được dập tắt. Lời giải thích dù khó tin và mệnh lệnh rõ ràng từ giọng nói bí ẩn kia, cộng với sự đe dọa ngầm, đã đủ để kéo họ ra khỏi bờ vực của hành động điên rồ. Họ là những người lính, những người được huấn luyện để tuân lệnh và đối mặt với nguy hiểm một cách có tính toán.

Viên đội trưởng là người đầu tiên hạ súng xuống, dù vẫn giữ ở tư thế sẵn sàng. Anh ta ra hiệu cho những người còn lại.

-Hạ vũ khí. Nhưng vẫn phải giữ cảnh giác.

Ba Hộ vệ kia, sau một thoáng do dự, cũng từ từ hạ nòng súng xuống. Họ vẫn giữ khoảng cách an toàn với Lucas, ánh mắt không rời khỏi cậu ta, nhưng sự thù địch trực tiếp đã giảm đi đáng kể.

Viên đội trưởng hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại giọng nói bình thường.

-Rõ… rõ lệnh. Chúng tôi sẽ bảo vệ hiện trường và trói giữ tù binh.

Anh ta nói vọng về phía Lucas, hoặc có lẽ là về phía giọng nói vừa phát ra từ thiết bị của cậu ta.

Sau đó, anh ta quay sang hai Hộ vệ khác.

-Hai người, lại kiểm tra và trói tên Ferris lại. Cẩn thận, hắn có thể còn giấu vũ khí hoặc thiết bị tự hủy nào đó.

Hai Hộ vệ gật đầu, thận trọng tiến về phía Ferris đang bất tỉnh, súng vẫn cầm chắc trong tay, sẵn sàng phản ứng nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào. Người Hộ vệ trẻ tuổi nhất vẫn đứng lại cạnh viên đội trưởng, mắt không rời khỏi Lucas, cơ thể căng cứng như dây đàn.

Lucas nhìn họ bắt đầu hành động, rồi cậu cũng từ từ thả lỏng cơ thể. Cơn giận và sự bực bội đã nguội đi phần nào. Ít nhất thì, Kami đã xử lý xong mớ hỗn độn này giúp cậu. Giờ thì cậu có thể tập trung vào nhiệm vụ tiếp theo.

Lucas tiến lại gần họ, tay chỉ vào Ferris.

-Tôi cần chụp ảnh tên này để xác nhận. Yêu cầu từ tên cấp trên vừa nãy ấy.

Các Hộ vệ nhìn nhau, rồi viên đội trưởng gật đầu đồng ý. Lucas lấy ra thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, với màn hình đã nứt nhưng camera vẫn hoạt động. Cậu cúi xuống cạnh Ferris đang bất tỉnh, làm một vẻ mặt ngầu nhất có thể và chụp một tấm selfie, với khuôn mặt bê bết máu và cánh tay cụt của Ferris làm nền, cùng mấy nòng súng của Hộ vệ đang chĩa vào. Cậu gửi tấm ảnh qua cho Kami với một nụ cười nhăn nhở.

Một lúc sau, Kami liên lạc lại.

-Được rồi, nhận được ảnh rồi. Trông cậu như thằng hề vậy...

Kami bình luận khô khốc.

-Về thanh kiếm. Nó có dính máu hay bị hư hại gì không?

Lucas nhìn xuống thanh kiếm năng lượng cậu đang cầm trên tay phải.

-Ờ… có dính máu của tôi lúc nhặt nó lên đấy. Tay tôi lúc đó nát bét mà. Có tính không?

-Cứ dính bẩn hoặc trầy xước là được. Lão Sydney nói hàng đã qua sử dụng hoặc bị ‘ô uế’ sẽ bị giảm giá trị, nên lão đồng ý cho cậu ‘mượn dùng’ coi như chi phí xử lý hàng tồn. Nhưng nếu cậu làm mất hoặc phá hủy nó hoàn toàn, cậu sẽ phải trả tiền đấy.

-Quá tuyệt vời! Được dùng hàng hiệu, dù là hàng thải!

Lucas cười toe toét, quên cả đau.

-Mà này, bộ đồ tôi gần hết pin rồi. Bình năng lượng dự phòng cuối cùng cũng sắp cạn.=

-Biết rồi. Tôi sẽ điều khiển chiếc Pegasus lại gần ném một chiếc xe máy chiến đấu ra bên ngoài cho cậu. Tôi cũng sẽ bảo Reinhard bỏ sẵn một bình năng lượng đa dụng loại trong ngăn chứa đồ của xe. Ra ngoài nóc xe số 4, nhảy lên xe, lấy pin ra mà thay. Nhanh lên.

Kami ra lệnh.

-À mà, cậu biết cách dùng thanh kiếm năng lượng đó không đấy? Nó không giống mấy món đồ chơi cậu hay dùng đâu.

-Anh nghĩ tôi là ai vậy, đồ mọt sách chỉ biết ngồi sau máy tính?

Lucas vênh mặt.

-Kiếm nào mà chả là kiếm! Chém là được chứ gì!

Cậu nói vậy nhưng trong lòng cũng hơi chột dạ. Cậu chưa từng dùng loại kiếm năng lượng cao cấp như thế này bao giờ.

-Nhưng mà khoan đã! Chết tiệt! Có cả Reinhard ở ngoài đó mà vẫn bắt tôi đi xử lý đám xe địch á? Thật đấy à? Sao tôi cứ phải làm mấy việc khổ sai này vậy…?

-Ra ngoài nhanh!

Kami ngắt lời, giọng không cho phép cãi lại.

Lucas bĩu môi nhưng biết không thể tranh luận thêm.

-Rồi rồi, đi ngay đây, đồ độc tài!

Cậu chủ động ngắt máy, quay lưng lại với Ferris và nhóm Hộ vệ, để họ tự lo liệu phần còn lại.

Cậu bắt đầu di chuyển về phía cái lỗ thủng lớn trên trần khoang hàng, hậu quả từ một vụ nổ trước đó hoặc do chính nhóm cướp tạo ra để xâm nhập. Trên đường đi, ánh mắt cậu quét qua đống đổ nát. Cậu để ý thấy nhiều hòm kim loại chắc chắn, giống hệt nhau, nằm lăn lóc khắp nơi, có lẽ đã rơi xuống từ các kệ hàng bị phá hủy. Trên vỏ hòm ghi rõ dòng chữ “LƯƠNG THỰC KHÔ - TIÊU CHUẨN QUÂN ĐỘI”.

Tuy nhiên, một vài chiếc hòm đã bị vỡ tung trong trận chiến, và thứ bên trong rơi vãi ra ngoài không giống lương thực khô chút nào. Đó là những túi nhựa trong suốt, chứa đầy những viên tinh thể nhỏ, trắng trong, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, trông rất giống kẹo cứng. Nhưng có điều gì đó không đúng.

[Chà, kho hàng này chứa toàn đồ “thú vị” nhỉ? Lương thực quân đội mà trông như thế này sao?]

Lucas tò mò dừng lại. Cậu cúi xuống nhặt một túi kẹo còn nguyên vẹn lên xem xét kỹ hơn. Rồi cậu lại nhìn những mảnh tinh thể vương vãi trên sàn. Bằng một sự thôi thúc khó hiểu, hoặc có lẽ là kinh nghiệm đường phố từ quá khứ, cậu lấy một viên từ bên trong và liếm thử.

Vị đắng ngắt và cảm giác tê tê lan tỏa ngay lập tức. Đôi mắt Lucas nheo lại, đồng tử lập tử giãn ra rồi co lại. Đây chắc chắn không phải là đường. Dựa vào hình dạng tinh thể, độ cứng, và phản ứng hóa học trên đầu lưỡi, cậu nhận ra ngay lập tức.

Đây là ma túy đá. Methamphetamine tinh thể, loại có độ tinh khiết cực cao, được ngụy trang thành kẹo à. Một lượng lớn ma túy đá, được đóng gói cẩn thận trong các hòm ghi nhãn lương thực quân đội.

Một nụ cười đầy ẩn ý và có chút đen tối nở trên môi Lucas. 

[Xem ra chuyến hàng này không chỉ đơn giản là vận chuyển công nghệ hay bảo vệ một lão già quan trọng. Còn có cả hàng cấm quy mô lớn nữa. Thú vị thật.]

Cậu nhanh chóng cất túi tinh thể vừa nhặt được vào một ngăn túi trống trên bộ đồ của mình. Sau đó, cậu dành vài phút để thu gom những túi tinh thể còn sót lại trên sàn, nhét chúng trở lại vào một chiếc hòm “lương thực” còn tương đối nguyên vẹn. May mắn là khóa từ tính của chiếc hòm vẫn hoạt động tốt. Cậu đóng chặt nắp hòm lại, đảm bảo bằng chứng về món hàng cấm này tạm thời được che giấu.

Với một nụ cười bí ẩn trên môi, Lucas rời khỏi hiện trường vụ “tai nạn lương thực”, tiếp tục di chuyển về phía lỗ thủng trên trần nhà. Cậu sẽ giữ bí mật này cho riêng mình, ít nhất là trong lúc này. Biết đâu nó sẽ có ích sau này.

Cậu tìm một điểm tựa vững chắc, dùng sức bật của đôi chân được cường hóa bởi tế bào quái vật và sự hỗ trợ còn lại của bộ đồ, nhảy vọt lên cao, bám vào mép lỗ thủng trên trần nhà và kéo người lên trên nóc chiếc Gigantic số 4 đang lao đi vun vút.

Gió lạnh và mạnh táp vào mặt Lucas ngay khi cậu vừa lên đến nóc xe. Khung cảnh bên ngoài hiện ra: bầu trời xám xịt của vùng đất hoang, những cỗ xe vận tải khổng lồ khác trong đoàn xe đang di chuyển song song, và phía xa xa, sáu chấm đen nhỏ, sáu chiếc xe bọc thép của đám cướp còn sót lại, đang duy trì ở một khoảng cách nhất định.

Đúng lúc đó, cửa sau của chiếc Pegasus đang di chuyển cách đó không xa, chậm rãi mở cửa sau ra. Một chiếc xe máy chiến đấu màu đen hầm hố được đẩy ra. Động cơ của chiếc xe máy gầm lên, tự động điều chỉnh hướng và tốc độ theo dữ liệu được lập trình sẵn. Nó lượn một vòng rồi tiếp cận gần chiếc Gigantic số 4, liên tục duy trì với tốc độ ổn định.

Lucas nhìn chiếc xe máy đang di chuyển cách chiếc xe khổng lồ vài mét. Đây là “phương tiện di chuyển” mà Kami chuẩn bị cho cậu. Nhảy từ nóc một chiếc xe khổng lồ đang chạy tốc độ cao lên một chiếc xe máy di chuyển ở tốc độ tương đương, nghe có vẻ điên rồ, nhưng đối với những kẻ như cậu, đó chỉ là một việc làm hết sức bình thường.

Cậu lùi lại vài bước để lấy đà, xác định kỹ vị trí và thời điểm. Rồi cậu lao tới và nhảy.

Một cú nhảy chính xác. Cậu đáp thẳng lên yên chiếc xe máy chiến đấu từ độ cao khoảng 6-7 tầng. Lực va chạm mạnh khiến chiếc xe máy bị nẩy lên cao một đoạn, chao đảo và mất kiểm soát hướng di chuyển trong giây lát.

Nhưng Lucas đã lường trước được điều đó. Cậu dùng sức mạnh cơ thể và phản xạ phi thường của mình để ghì chặt tay lái, dùng trọng lượng cơ thể để ổn định lại chiếc xe ngay lập tức. Động cơ của xe gầm lên đáp lại, nhanh chóng lấy lại đường đi ổn định.

Không lãng phí thời gian, Lucas mở ngăn chứa đồ nhỏ phía sau yên xe, bên trong là một bình năng lượng đa dụng sáng bóng. Cậu nhanh chóng tháo bỏ bình năng lượng cũ đã cạn kiệt trong bộ đồ của mình và lắp bình mới vào.

Ngay lập tức, các hệ thống trên bộ đồ của cậu sáng trở lại. Màn hình hiển thị đầy đủ thông tin, các chỉ số năng lượng nhảy vọt lên mức tối đa. Cậu cảm nhận được sức mạnh quen thuộc trở lại, dù bộ đồ vẫn còn hư hại nặng nề.

Lucas đóng ngăn chứa đồ lại, tay phải nắm chặt tay lái, tay trái cầm thanh kiếm năng lượng vừa “mượn” được. Cậu nhìn về phía sáu chiếc xe địch ở phía xa, đôi mắt ánh lên vẻ háo hức và nguy hiểm.

Cậu vặn mạnh tay ga. Động cơ phản lực của chiếc xe máy gầm lên dữ dội. Chiếc xe tăng tốc đột ngột, lao vút đi một cách nhanh chóng, bỏ lại đoàn xe Gigantic phía sau, hướng thẳng về phía những con mồi cuối cùng.

Cuộc đi săn chỉ vừa mới bắt đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận