Ngày tiếp theo, nhóm Ronan quay lại tòa nhà kết nối với tổ quái vật để tiếp tục đăng kí nhiệm vụ. Tòa nhà đó giờ được biết đến như là Trụ sở cho những Thợ săn đi thám hiểm tổ quái vật.
Bên trong vẫn đặc quánh bầu không khí căng thẳng, mùi kim loại han gỉ và bụi đất len lỏi khắp hành lang. Tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp hành lang, hoà cùng âm thanh lách cách của thiết bị và những cuộc trao đổi gấp gáp giữa các nhóm Thợ săn hoặc nhân viên với nhau. Tất cả khiến nơi này như một chiếc tổ ong, một chiếc tổ ong với những chú ong thợ đang hoạt động liên tục, không ngơi nghỉ.
Tuy nhiên, tâm trạng của nhóm Ronan lại không mấy lạc quan. Michell, người vốn luôn tràn đầy năng lượng, giờ đây bước đi chậm chạp, gương mặt nhợt nhạt ẩn dưới lớp áo khoác dày để chống lại cái lạnh. Cô bị cảm lạnh sau ngày làm việc kiệt sức hôm qua, và nguyên nhân một phần đến từ “lời khuyên chí mạng” của ai đó, bảo cô cởi bỏ áo giáp cho dễ cõng. Hậu quả là, trong lúc cơ thể yếu nhất khi chìm vào giấc ngủ, cô đã ngã bệnh.
Dù Tokita đã nhanh chóng phát hiện và điều trị kịp thời, Michell vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Sức khỏe suy yếu khiến khả năng chiến đấu của cô ít nhiều bị ảnh hưởng. Ronan cân nhắc việc để cô nghỉ ngơi trong xe, nhưng khu vực xung quanh tổ quái vật vẫn đầy rẫy nguy hiểm. Với tình trạng hiện tại, nếu bị quái vật tấn công bất ngờ, Michell khó lòng tự vệ.
Cuối cùng, anh quyết định rằng cô nên đi theo, làm các công việc phòng thủ nhẹ nhàng cùng nhóm, tránh những nhiệm vụ đòi hỏi di chuyển nhiều như trinh sát hay tiêu diệt. Những thay đổi nhiệt độ khắc nghiệt trong tổ hoặc công việc nặng nhọc có thể khiến bệnh tình của cô trầm trọng hơn.
Khi nhóm bước vào sảnh chính của Trụ sở, ánh sáng từ những màn hình lớn trên tường chiếu lên khuôn mặt họ, tạo nên những bóng mờ kỳ lạ. Một nhân viên Trụ sở, người từng cử nhóm Ronan đến điểm phòng thủ số 23 hôm qua, ngay lập tức nhận ra họ. Anh ta rời mắt khỏi màn hình, bước nhanh về phía họ. Dù nhìn có phần vội vã, căng thẳng, nhưng trên môi anh ta vẫn cố giữ nụ cười lịch sự.
-Nhóm 63, cuối cùng các anh cũng đến! Hôm nay các anh muốn gia nhập đội trinh sát hay đội tiêu diệt?
Ronan nhíu mày, hơi bất ngờ trước câu hỏi. Hôm qua, nhóm anh vẫn được chọn giữa đội phòng thủ và trinh sát, nhưng giờ đây, lựa chọn phòng thủ dường như đã bị gạt bỏ. Anh bình tĩnh đáp, cố giữ giọng điềm đạm.
-Còn lựa chọn vào đội phòng thủ không? Nếu được, tôi muốn đăng ký cả nhóm vào đội phòng thủ như hôm qua.
Người nhân viên lắc đầu, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối nhưng giọng nói vẫn cứng rắn.
-Không được. Chỉ có đội trinh sát hoặc tiêu diệt thôi. Kỹ năng các anh thể hiện hôm qua quá ấn tượng, nên Trụ sở cho rằng để các anh làm phòng thủ là phí phạm. Được đánh giá cao thế này, đáng ra các anh phải vui chứ, đúng không?
Ronan cảm thấy một chút bực dọc len lỏi trong lồng ngực. Anh không phủ nhận sự công nhận từ Trụ sở là điều đáng tự hào, nhưng tình hình của nhóm lúc này không cho phép mạo hiểm. Anh cố gắng giải thích, giọng nói trầm xuống, mang theo chút kiên nhẫn.
-Chờ đã. Nếu anh đánh giá chúng tôi qua trận chiến hôm qua, thì cũng nên xem xét cả đội phòng thủ nữa chứ.
Gã nhân viên nhún vai, vẻ mặt bất lực.
-Này, đừng làm khó tôi. Quyết định này đến từ cấp trên. Anh có phàn nàn cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Thôi, chọn một trong hai đội đi. Dù nguy hiểm hơn, nhưng với năng lực của các anh, tôi tin chẳng có gì khác biệt cả.
Biết rằng tranh cãi thêm cũng vô ích, Ronan thở dài, ánh mắt lướt về phía Michell đang đứng phía sau, đôi vai khẽ run vì lạnh. Anh quyết định trình bày thẳng thắn, hy vọng người nhân viên sẽ thông cảm.
-Thôi nào, anh bạn. Một người trong nhóm tôi đang ốm. Tôi không thể để cô ấy tham gia nhiệm vụ nặng như trinh sát hay tiêu diệt được. Bệnh tình sẽ nặng thêm mất.
Gã nhân viên liếc qua vai Ronan. Ánh mắt anh ta dừng lại ở Michell, gương mặt cô xanh xao, ánh nhìn mệt mỏi ẩn dưới vành mũ áo khoác dày. Michell ho khẽ. Gã khựng lại.
-Khỉ thật! Tôi cũng không muốn ai bỏ mạng dưới đó chỉ vì một cơn cảm lạnh đâu.
Anh ta quay lại thiết bị đầu cuối trước mặt.
-Để tôi xem có cách nào không.
-Cảm ơn.
-Đừng cảm ơn vội.
Gã nhân viên khoát tay, nói với vẻ không lấy gì là chắc chắn.
-Coi như tôi chuộc lỗi vì hôm qua đã hơi nặng lời với các anh. Nhưng tôi không hứa trước là sẽ được đâu.
Anh ta nhanh chóng cúi xuống thiết bị đầu cuối, ngón tay lướt nhanh trên màn hình để tra cứu bảng phân công nhiệm vụ.
Sau khi gã nhân viên tỏ thiện chí và đồng ý kiểm tra lại bảng nhiệm vụ, cả nhóm chờ trong im lặng. Michell tựa nhẹ vào bức tường gần đó, thỉnh thoảng đưa tay che miệng ho khẽ. Ronan liếc nhìn cô rồi quay lại tập trung vào phần xử lý từ phía nhân viên.
-Đây rồi! Có một đội trinh sát đang thiếu người. Họ đã đủ bốn người, nhưng cần thêm một người hỗ trợ. Các anh chọn người tham gia đi. Một người ở lại chăm sóc số 65 là được, tôi sẽ sắp xếp hai người đó vào đội phòng thủ.
Ronan gật đầu, cảm thấy phương án này khả thi, ít nhất là với tình hình hiện tại khi họ không có nhiều lựa chọn.
-Như vậy cũng được.
Gã nhân viên nhún vai, nói với giọng pha chút hài hước.
-Tôi chỉ có thể lách luật thế này thôi. Trụ sở yêu cầu các anh phải tham gia trinh sát hoặc tiêu diệt. Nếu cả nhóm đều vào đội phòng thủ, tôi sẽ khó ăn nói với họ lắm.
Không cần suy nghĩ thêm, Ronan quay sang Tokita và Michell.
-Tokita, cậu và Michell vào đội phòng thủ nhé. Cậu có kinh nghiệm chăm sóc cô ấy, sẽ ổn hơn nếu giao cho cậu.
Tokita gật đầu, đáp lại bằng một cách đầy chắc chắn nhưng không kém phần nhẹ nhàng.
-Không vấn đề gì, anh Ronan. Em cũng đang nghĩ vậy.
Giọng Michell sau đó vang lên nhỏ nhẹ, có phần run và khàn vì mệt nhưng trong đó vẫn nghe ra được chút áy náy.
-Xin lỗi… vì tôi đã thành gánh nặng cho mọi người. Khụ! Khụ!
Cô ho khẽ, bàn tay siết chặt lớp áo khoác.
-Đừng nói thế. Lỗi là do tôi vì đã khiến cô ra nông nỗi này.
Trước khi Michell kịp đáp, gã nhân viên chen ngang, giọng nó có phần gấp gáp.
-Không muốn làm phiền đâu, nhưng các anh nên quyết định nhanh lên. Đội trinh sát kia đã đợi gần 30 phút rồi. Nếu chậm trễ nữa, họ sẽ phải xuất phát để đúng tiến độ, và cơ hội này không dễ có đâu.
Ronan trả lời một cách dứt khoát.
-Được rồi. Số 63 tham gia đội trinh sát.
-Vậy số 64, 65 sẽ vào đội phòng thủ. Tôi sẽ hỏi lại lần nữa để xác nhận.
Anh lập tức đáp lại.
-Đúng.
Gã nhân viên sau đó gõ vài thao tác lên thiết bị đầu cuối để nhập liệu vào hệ thống. Chỉ chốc lát sau, màn hình hiển thị hoàn tất, xác nhận xử lý xong phần công việc của từng thành viên.
-Vậy nhé, đã xong. Số 64, 65 sẽ đến điểm phòng thủ số 27 để thực hiện công việc. Còn số 63 thì tới điểm phòng thủ số 29, chờ mệnh lệnh tiếp theo của anh ở đó.
-Đã rõ.
Ronan quay lại nhìn Tokita và Michell lần cuối. Đôi mắt anh vẫn nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.
-Hẹn gặp lại hai người. Nhớ cẩn thận đấy.
Michell dù mệt mỏi vẫn cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt toát lên sự biết ơn và lo lắng.
-Anh cũng cẩn thận.
Tokita vỗ nhẹ vào vai Michell như một cách để trấn an cô.
-Anh yên tâm. Michell cứ để em lo.
Ronan gật đầu rồi quay người bước đi, bóng dáng anh hòa vào dòng người hối hả trong sảnh Trụ sở, mang theo quyết tâm đối mặt với những hiểm nguy đang chờ đợi phía trước.
-
Ronan đã đến điểm phòng thủ số 29. Điểm phòng thủ số 29 nằm ở một sảnh lớn trong tổ quái vật. Điểm này được xây dựng ở đây để chiếm đóng những nơi chưa được khai phá nằm xung quanh nó.
Có rất nhiều Thợ săn đóng quân ở đây để bảo vệ điểm phòng thủ quan trọng này. Đây cũng là nơi để cho đội tiêu diệt và đội trinh sát nghỉ ngơi. Bởi vì thế, sảnh này toàn là những Thợ săn bận rộn với công việc.
Có một vài nhân viên Trụ sở ở giữa sảnh đang đưa ra mệnh lệnh cho những Thợ săn. Ronan đi theo hướng dẫn trên thiết bị đấu cuối và đến trung tâm sảnh, một trong những nhân viên ở đây nhận ra anh và gọi lại.
-Anh là số 63 phải không? Đội trinh sát mà anh tham gia vừa tiến hành đi thăm dò sơ bộ rồi. Đợi một chút ở đây đến khi họ quay lại. Anh có thể làm gì cũng được miễn là không rời khỏi đây. Nếu không có gì làm thì ít nhất cũng giúp bọn tôi canh gác và dọn dẹp bất kì con quái vật nào mà anh thấy nhé.
-Được rồi.
Ronan tìm một nơi trống trải và đi đến chỗ đó, để lại người nhân viên một mình tiếp tục công việc.
Người nhân viên đó lấy thiết bị đầu cuối ra và liên lạc với đội trinh sát.
-Đây là điểm phòng thủ số 29. Đội trinh sát số 13, trả lời tôi.
Một giọng nữ vang lên từ thiết bị đầu cuối.
-Đội trinh sát số 13 đây. Không phải còn quá sớm để báo cáo thường trực sao? Có chuyện gì à?
-Thợ săn bổ sung mà cô yêu cầu đã đến rồi. Quay lại đây nếu cô muốn dón anh ta nhé.
Một giọng nam đột nhiên xen vào, dò hỏi về người Thợ săn mới đó.
-Tốt nhất là một người có ích đi nha? Chúng tôi có đủ người để quét khu vực rồi, thứ chúng tôi cần là hỏa lực đó, biết không?
-Thôi nào, đừng kén chọn mãi thế. Lần này may mắn cho anh là có một người rất mạnh tham gia cùng. Tôi dám chắc anh ta sẽ hữu ích cho đội. Còn nếu anh vẫn không hài lòng, thì xin mời quay lại với mấy người anh đã từ chối lần trước đi. Anh có biết là chúng tôi đã phải gặp rất nhiều rắc rối để chọn được anh ta vì anh không thích mấy người lần trước không hả?
Người bên kia đáp lại một cách khó chịu.
-Tôi thà đi một mình còn hơn đem theo mấy người đó.
Sau đó giọng nói quay lại là giọng nữ lần trước.
-Chúng tôi sẽ quay lại điểm phòng thủ. Chuẩn bị nhận dữ liệu mà chúng tôi đã thu thập đi. Hết!
Người nhân viên kết thúc cuộc gọi. Anh ta quay sáng một người nhân viên khác và nói.
-Đội trinh sát sô 13 sẽ quay về sớm. Chuẩn bị gửi dữ liệu về Trụ sở đi. Nếu việc chuyển dữ liệu từ lần trước còn chưa xong thì ít nhất hãy chuẩn bị để nhận hết dữ liệu mới nhé!
-Đã rõ!
Người nhân viên kia giơ tay chào và rời đi để chuẩn bị. Người nhân viên hiện tại nhìn vào thiết bị đầu cuối, vẻ mặt lập tức sững lại đầy kinh ngạc, như thể không tin nổi vào những gì mình đang thấy. Anh ta phải kiểm tra lại thêm một lần nữa cho chắc, vừa xem vừa lẩm bẩm không ngớt với đầy vẻ ngạc nhiên pha lẫn thán phục.
-Mới hơn một tháng mà chiến tích đã dày đặc như cái sớ thế này. Cho vào đội thì từ thiếu “một ít” chắc sẽ thành thừa một mớ mất. Xuất hiện đâu ra gã quái vật này vậy.
Gã nhân viên tra nhanh thông tin cá nhân của Ronan dựa trên hồ sơ đã khai với Văn phòng Thợ săn. Chỉ sau vài thao tác, kết quả hiện lên khiến anh ta gần như ngớ ra. Mọi thắc mắc vừa rồi lập tức được giải đáp. Anh quay sang nhìn Ronan lần nữa, ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn sự nể phục hiện rõ trên gương mặt.
Trong lúc rảnh rỗi, Ronan quan sát xung quanh và kiểm tra khu vực điểm phòng thủ, đồng thời âm thầm tính toán sẵn vài phương án đối phó trong đầu phòng khi bị bọn quái vật tấn công bất ngờ, bởi anh biết không phải đơn giản mà nơi này lại có nhiều Thợ săn đến vậy.
Lối đi dẫn đến điểm phòng thủ được chiếu sáng rất rõ, nhưng những nơi khác ở xung quanh thì vẫn tối mịt. Tổ quái vật bị bao phủ trong bóng đêm, không hề có một tí ánh sáng nào. Ronan không rõ là họ không lắp đèn ở những nơi khác là vì họ đã hết đèn hay là vì những nơi đó vẫn chưa đảm bảo an toàn.
Trong số những Thợ săn đang canh gác hoặc đang nghỉ ngơi trong sảnh, Ronan nhận thấy một vài khuôn mặt thân quen. Đó là nhóm của Aldric.
Khi nhận ra họ, anh tỏ ra có phần khó chịu.
-Mấy đứa nhóc này cũng được cử đến đây à? Mong chúng không tiếp tục làm phiền mình như hôm qua là được.
Lúc đang ngồi yên để nghỉ ngơi, đột nhiên có ai đó gọi Ronan từ phía sau.
-Ronald.
Ronan quay về phía giọng nói đó và thấy Selene đang bước về chỗ mình trong khi nhẹ vẫy tay.
Anh bước đến gặp cô, đồng thời giơ tay chào lại và hỏi.
-Lâu rồi không gặp. Sức khỏe cô ổn lại rồi chứ?
Selene lấy tay vỗ ngực đầy tự tin, nụ cười hiện rõ trên gương mặt.
-Còn tốt hơn cả lúc trước. Thật ra cũng phải mất một thời gian để ổn định lại, lúc đó chỉ có thể làm được mấy việc nhẹ nhàng thôi. Kiểu như trinh sát hoặc huấn luyện chẳng hạn.
Ronan im lặng một lúc, đôi mắt đảo nhẹ như đang “quét” Selene từ đầu đến chân. Không phải kiểu xét nét, mà là đang kiểm tra xem cô có thực sự khỏe như lời nói hay không.
Sau khi dừng lại ở phần ngực “khá lâu”, anh gật gù ngầm xác nhận và chuyển qua chủ đề khác.
-Thế cô cũng nhận nhiệm vụ này nữa à? Thế Darwin có đi cùng không vậy?
-Có chứ, cậu ta đang làm việc với nhân viên. Đúng ra thì bọn tôi chỉ nhận nhiệm vụ canh gác Trụ sở tạm thời thôi, nhưng vì sao đó mà bọn tôi lại bị cử đi thăm dò tổ quái vật này.
Ngay khi nhắc đến Darwin, ánh mắt của Selene khẽ liếc sang bên phải, nơi có vài Thợ săn đang trao đổi với nhân viên Trụ sở. Dường như cô đang dò tìm một bóng người quen. Nhưng rồi ánh nhìn nhanh chóng quay lại phía Ronan, nét mặt vẫn giữ sự thoải mái, song trong đó có chút đăm chiêu nhẹ như thể vừa nhớ ra điều gì chưa thấy hợp lý.
-Cho tôi Tokita với Michell đâu, họ không được cử đi trong nhiệm vụ này à?
Ronan đưa tay gãi đầu, gương mặt lộ rõ vẻ ngại ngùng. Mắt anh đảo nhẹ sang hướng khác, cố tránh cái nhìn dò hỏi từ phía Selene.
-Họ có! Nhưng mà...vì một số lý do ngoài ý muốn mà họ phải chuyển qua đội phòng thủ, còn tôi thì phải bắt buộc tham gia nhiệm vụ trinh sát hoặc tiêu diệt theo yêu cầu từ Trụ sở.
Sau khi nghe Ronan nói, Selene thoáng trầm lại. Cô khẽ cau mày rồi liếc sang một góc tường, vẻ mặt như đang suy nghĩ về chuyện gì đó chưa kịp hoàn thành. Một tiếng thở dài nhẹ thoát ra, nét hoạt bát vừa rồi cũng dịu đi đôi chút.
Không muốn để Ronan bận tâm, Selene nhanh chóng lấy lại thần thái. Cô đứng thẳng, thả lỏng vai, hai tay đan nhẹ trước bụng. Giọng nói khi cất lên lại có phần chậm rãi hơn, mang theo một chút tiếc nuối khó lòng giấu được.
-Ồ tiếc thật! Tôi muốn gặp mặt trực tiếp Tokita để cảm ơn anh ấy mà chưa có cơ hội. Nếu vậy anh là Thợ săn bổ sung đúng không?
-Ừ, đúng rồi. Tôi đang đợi chỉ thị từ người ở đây. Mà sao cô biết?! Không lẽ, đội trinh sát mà tôi tham gia là...
-Anh đoán đúng rồi đấy. Đó là đội của tôi và Darwin. Đội trưởng là Darwin, đi theo tôi.
Selene đưa Ronan đến giữa sảnh, chỗ của Darwin, nhân viên Trụ sở và những Thợ săn khác. Darwin ngay lập tức nhận ra Ronan và vẫy tay với anh trong lúc anh đáng bước tới gần.
-Chào mừng đến đội trinh sát số 13, tôi là đội trưởng, Darwin, số hiệu 109.
Ronan nhanh chóng đứng thẳng, đưa tay lên và chào kiểu quân đội.
-Tôi là Ronald, số hiệu 63, xin tiếp nhận mệnh lệnh.
Darwin đùa cợt giới thiệu bản thân, Ronan cũng hùa theo trò đùa đó và cũng lịch sự giới thiệu bản thân, rồi cả hai cùng cười lớn một cách sáng khoái.
-Không ngờ Thợ săn bổ sung lại là anh đấy, Ronald. Mong được giúp đỡ nhiều nhé.
-Tôi vẫn chỉ là một Thợ săn quèn thôi mà. Chỉ hi vọng không làm vướng chân mọi người thôi.
Darwin nhướn mày, nghiêng đầu tỏ vẻ không tin.
-Sao lại đánh giá thấp bản thân như thế?! Mà Tokita với Michell không đi cùng với anh à?
-À, vì một số việc nên họ không đi cùng được.
Darwin khẽ thở dài rồi chống tay lên hông. Những lời anh nói sau đó rõ ràng chứa đựng sự tiếc nuối.
-Chà! Tiếc nhỉ. Tôi có thể thắc mắc lý do tại sao không?
-Chút nữa nếu được thì tôi giải thích luôn cho mọi người. Giờ anh đang phải làm việc với nhân viên mà, phải không?
Darwin bật cười, gật đầu một cái rồi chỉ tay về bàn thiết bị
-Ừ, xin lỗi. Tại có anh tham gia làm tôi bất ngờ quá.
Anh nhanh chóng chuyển sang chế độ làm việc, lấy ra dữ liệu thu thập từ lần thám hiểm trước, vận hành thiết bị đầu cuối để gửi cho nhân viên.
Mặc dù thiết bị đầu cuối mà Trụ sở cấp cho Darwin cũng có thể thu thập thông tin, nhưng anh đều chủ yếu sử dụng thiét bị thu thập thông tin của bản thân.
Vì là Thợ săn chuyên và mảng trinh sát, nên độ chính xác của dữ liệu từ thiết bị thu thập thông tin của Darwin ở một đẳng cấp khác so với dữ liệu thu thập được từ thiết bị đầu cuối do Trụ sở cung cấp. Nhưng vì định dạng dữ liệu từ thiết bị thu thập thông tin của anh khác với của người nhân viên, nên họ cần phải chuyển đổi thành đúng định dạng trước khi Trụ sở có thể dùng dữ liệu đó.
Thường thì Cục Điều tra cũng như Hiệp hội sẽ không chấp nhận dữ liệu có định dang không chuẩn so với họ để tránh chuyển đổi dữ liệu, nhưng vì dữ liệu của Darwin thu thập rất đáng giá nên Trụ sở mới ngoại lệ cho anh đến mức tự mình chuyển đổi dữ liệu.
Ronan tỏ ra bất ngờ khi nghe Darwin giải thích.
-Anh còn được họ đặt cách cho như vậy luôn à! Có vẻ như anh không đùa về việc mình là Thợ săn “nhiều thành tích”.
Darwin thấy vui khi được Ronan khen ngợi, rồi anh bắt đầu nói một cách đầy tự hào.
-Anh biết đấy. Có những Thợ săn không đánh giá cao sự hữu dụng của loại dữ liệu như thế này. Họ nghĩ rằng chỉ cần tiêu diệt bất cứ con quái vật nào mà họ thấy là được, thậm chí còn có vài người nói rằng họ sẽ không bao giờ bị lạc trong tổ quái vật hoặc tàn tích dù bố cục có phức tạp cỡ nào đi nữa, và nếu có bị lạc thì họ cũng sẽ tìm được đường ra. Có rất nhiều Thợ săn bước vào với suy nghĩ như thế, và kết cục là họ phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
-Ừm, tôi hiểu mà. Tôi cũng ít thấy Thợ săn nào chuyên về mảng thông tin như anh, phần lớn đều chỉ chăm chăm tiêu diệt và mổ xẻ xác quái vật đem bán. Họ không biết là những người như anh chính là lý do mà còn họ sống khi đối đầu với những con quái vật ngoài kia hoặc là đi thám hiểm một nơi phức tạp như thế này. Họ dường như muốn một cái gì đó dễ làm, dễ kiếm, dễ có hơn là một việc phải động não phức tạp.
Darwin nghe xong khẽ gật đầu, ngầm đồng tình với ý kiến của anh.
Mỗi Thợ săn đều có đều có những ý kiến khác nhau về một Thợ săn tài giỏi là như thế nào, hầu hết những Thợ săn đều đánh giá thực lực của người khác dựa trên việc họ có dễ dàng tiêu diệt được quái vật mạnh hay không. Đúng là khi họ làm công việc Thợ săn, năng lức chiến đấu chính là một kĩ năng khong thể thiếu. Đó cũng là cách dễ nhất để cho thấy họ tài giỏi như thế nào đối với những Thợ săn khác.
Bởi vì lý do này, một vài Thợ săn vẫn còn xem thường những Thợ săn không tập trung vào việc trau dồi khả năng chiến đấu và coi việc cải thiện kĩ năng thu thập thông tin, trinh sát là không cần thiết, chính Darwin đã trải qua tình huống khó chịu như thế này rất nhiều trong quá khứ.
Cũng không cần nói đâu xa, vai trò chính của Ronan trong quân đội trước đây cũng là đi trinh sát, mổ xẻ quái vật hoặc bất cứ công việc gì đem lại lợi thế cho quân đội ngoài việc chiến đấu, đó chính là lý do anh hiểu được công việc của Darwin quan trọng như thế nào.
Khi biết được xuất thân của Ronan, Darwin phần nào cảm nhận được anh thật sự hiểu được vị trí của mình và tầm quan trọng của nó. Anh cảm thấy rất vui từ tận đáy lòng nên tiếp tục vui vẻ nói.
-Đáng buồn là có rất nhiều Thợ săn có lối suy nghĩ như anh nói. Nhưng chưa kết thúc ở đó đâu, có một số người khi gặp phải quái vật, họ chẳng hề có thông tin gì về nó mà chỉ chăm chăm chiến đấu để rồi thu hút thêm quái vật đến, rồi lại tiếp tục lãng phí rất nhiều đạn trước khi chửi rủa và bỏ chạy, sau đó là bị lạc vào bên trong tàn tích, xui hơn là vào trong một cái tổ lộ thiên. Họ không chỉ lãng phí đạn, thời gian mà thậm chí còn ảnh hưởng đến cả tính mạng, thế mà họ còn dám nói rằng đó là do bọn tôi không làm tốt công việc của mình nữa chứ?! Mấy tên Thợ săn đó đúng là lũ tệ của tệ. Ở trong quân đội thì anh không gặp mấy chuyện này đâu nhỉ, tự nhiên tôi cảm thấy ganh tị kiểu gì ấy.
Ronan cười nhẹ rồi chia sẻ ý kiến của mình.
-Thì Thợ săn có nhiều kẻ tay ngang, không được đào tạo cùng với cái tôi to tướng mà. Mấy kẻ đó thì tôi cũng không biết nói gì thêm thật. Phải kiểu ở trong những tình huống nguy hiểm tới tính mạng thì mới mong họ rút kinh nghiệm.
Darwin nhận ra rằng cứ thế này thì anh sẽ than vãn mãi mất, và tất nhiên Ronan cũng sẽ không thoải mái gì nếu nghe anh than vãn liên miên như vậy, nên anh ngừng than vãn lại và đổi sang một chủ đề khác.
-À để tôi nói điều này trước! Mặc dù đúng là tôi để hỏa lực cho Selene lo liệu, nhưng về chiến đấu thì tôi cũng không kém cạnh đâu. Tôi có thể dùng thiết bị thu thập thông tin của mình để tăng độ chính xác cho vũ khí. Hơn nữa, tôi cũng mặc bộ đồ cường hóa mới mua không lâu. Nhờ đó mà tôi có thể dùng súng trường hạng nặng mà bình thường không thể dùng được. Nên lần này đừng chỉ vì thấy công việc chính của tôi là thu thập thông tin mà nghĩ rằng khả năng chiến đấu của tôi kém nhé.
Ronan quan sát bộ giáp mới của Darwin rồi gật đầu tán thưởng.
-À giờ mới để ý thấy bộ giáp cường hóa của anh. Mới mua nó gần đây à.
-Ừ, do thiết bị thu thập thông tin của tôi khá là nặng. Mà đây cũng chỉ là loại hạng nhẹ, hỗ trợ được thêm vài chục cân ấy mà, nên tôi chỉ có thể đem theo khẩu súng nhẹ hơn so với Selene. Nhưng dù vậy thì vẫn ổn lắm đấy, đủ mạnh để không bị bọn quái vật hành tỏi như lần trước. Haha.
Anh nghe vậy thì mỉm cười nhẹ, đáp lại bằng giọng chân thành.
-Nhìn anh với Selene như thế này là tốt rồi.
Darwin gật đầu, rồi như sực nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi lại Ronan.
-Mải nói chuyện tự nhiên quên mất. Sao Tokita với Michell không đi cùng với anh nhỉ?
Ngay khi Darwin vừa dứt câu hỏi, một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía sau lưng Ronan.
-Ông chú?!
Ronan chậm rãi quay người lại, và chẳng thể nhầm đi đâu được, người duy nhất gọi anh như vậy chỉ có thể là cô nhóc Jans.
Trước khi Jans định nói tiếp, Ronan giơ tay lên ra hiệu cho cô dừng lại.
-Yên nào! Để tôi đoán nhé, nhóc trong đội trinh sát của Darwin và Selene đúng không?
Jans nghe xong liền gật đầu xác nhận.
-Được rồi, và tôi cũng vậy. Rất vui vì được gặp lại nhóc. Sớm hơn tôi dự kiến đấy.
Không khí bỗng trở nên sôi động hơn khi Darwin nhanh chóng xen vào, anh nhìn Jans rồi lại quay sang nhìn Ronan, lông mày nhíu lại như thể vừa phát hiện ra một bí mật thú vị.
-Gì vậy? Hai người...quen nhau à?
Selene bên cạnh Jans cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên. Cô nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh vẻ tò mò xen lẫn thích thú.
-Ồ! Ra là vậy! Không ngờ đội mình lại có thêm người quen cũ của anh đấy, Ronan. Cứ tưởng đây là lần đầu hai người gặp mặt chứ. Phản ứng của anh lúc đầu làm tôi hơi khó hiểu đấy.
-Chúng tôi từng hợp tác trong nhiệm vụ phòng thủ thành phố. Và hôm qua vừa cùng giải quyết đám Demonizer.
Selene khẽ nghiêng người về phía Ronan, nụ cười nửa đùa nửa dò hỏi nở trên môi.
-Phản ứng thế kia chắc anh yên tâm hơn rồi, phải không, Ronan?
Ronan mỉm cười nhạt, liếc sang Jans một lần nữa rồi đáp.
-Với khả năng của Jans thì yên tâm được rồi. Ít nhất thì...tôi không phải lo lắng về việc cô nhóc sẽ vướng chân hay làm những trò thiếu suy nghĩ của đám thiếu niên.
Rồi anh chủ động chuyển hướng, hướng câu hỏi về phía Darwin và Selene.
-Sao hai người lại quen biết cô nhóc này? Tôi thấy Jans không phải loại người dễ dàng làm việc chung với người khác.
Darwin lên tiếng.
-À, bọn tôi vô tình gặp nhau khi tôi với Selene làm nhiệm vụ cách đây mấy tháng trước. Bọn tôi đang nhắm vào cùng một mục tiêu, do nó khó nhằn quá nên cả hai bên đề nghị hợp tác. Nghĩ lại thì nếu không có Jans, bọn tôi còn khướt mới hạ được con quái vật đó.
Jans suốt từ nãy vẫn đứng im lặng, không nói một lời. Đôi mắt liên tục nhìn xung quanh như đang kiếm một ai đó. Khi thấy cuộc nói chuyện đã dịu xuống, cô lên tiếng một cách đột ngột khiến mọi người không khỏi giật mình.
-Anh Tokita và chị Michell đâu rồi, ông chú?
Cô hỏi thẳng thừng, không chút vòng vo. Dường như sự vắng mặt của hai người họ mới là điều Jans thực sự quan tâm.
Ronan nghe xong khẽ gật đầu, ngầm đồng ý với câu hỏi được đưa ra.
-À...được rồi, quay lại câu hỏi của mọi người.
Anh quay sang nhìn Darwin và Selene.
-May là cô nhóc xuất hiện sớm đấy, không thì lại phải nói đi nói lại lại nữa.
Selene không để lỡ cơ hội. Cô lại sốt ruột hơn, ánh mắt đầy thúc giục hướng về phía Ronan.
-Thế lý do họ không tham gia cùng anh là sao vậy?
-Michell bị bệnh, và Tokita phải ở lại chăm sóc cho cô ấy.
Darwin cắt ngang, giọng đầy lo lắng.
-Michell bị bệnh nặng lắm hả. Có cần hỗ trợ y tế gì không?
-Không, không, cô ấy bị cảm, kiểu cảm lạnh thông thường thôi. Nhưng bị cảm ở đây thì cũng đâu an toàn, phải chứ?! Nên Tokita phải đi cùng để chăm sóc. Họ bây giờ đang làm việc ở điểm phòng thủ số 27.
Sự im lặng bao trùm trong chốc lát. Vẻ căng thẳng ban đầu trên mặt Darwin và Selene dần tan biến, thay vào đó là nét hơi chùng xuống. Ai cũng biết chuyện bị ốm ở tổ quái vật hay khu tàn tích là không đơn giản. Nó nguy hiểm thật, không ai phủ nhận điều đó. Nhưng sau cách Ronan mở lời nghiêm trọng đầy ẩn ý, thì lý do đơn thuần “cảm lạnh” lại khiến mọi người…hơi chưng hửng.
Selene nhún vai nhẹ, giọng lẩm bẩm đủ để Ronan và Darwin nghe thấy.
-...Chỉ là cảm lạnh à...Mong cô ấy khỏe lại sớm nhé.
Darwin thở ra một hơi rõ dài, vừa nhẹ nhõm vì Michell không gặp rắc rối quá nghiêm trọng, nhưng ánh mắt cũng lộ chút thất vọng, không phải thất vọng vì anh mong chờ sẽ diễn ra như vậy, mà thất vọng vì anh cứ ngỡ nó là chuyện gì đó hơi hướng nghiêm túc hơn. Tất cả mọi người đều hiểu, chỉ là nó không đáng lo đến mức mà Ronan phải làm căng thẳng như vậy.
Dù không khí đang có phần kì quặc, Jans vẫn đứng im lặng lắng nghe, gương mặt tỏ ra bình tĩnh. Khác với Darwin và Selene, trong đầu cô chỉ nghĩ đơn giản là bệnh thì sức chiến đấu sẽ yếu đi, mà yếu đi thì cả nhóm dễ gặp nguy hiểm. Vì thế, chuyện Ronan để Tokita ở lại chăm Michell và giao cho họ công việc nhẹ nhàng là quyết định đúng đắn, vừa đảm bảo an toàn cho người bệnh, vừa tránh gây rủi ro bản thân và những người xung quanh
-Vậy là chị Michell bị bệnh sao? Tôi mong chị ấy sớm khỏe lại.
Dù vẫn hơi bối rối trước tin Ronan vừa nói, Darwin vẫn lên tiếng đầy lịch sự như một cách thể hiện sự quan tâm tối thiểu dành cho Michell.
-Gửi lời hỏi thăm của tôi đến cô ấy nữa nhé.
Thấy mọi người bỗng tỏ ra ngại ngùng và không khí trở nên kỳ lạ, Ronan mới nhận ra có vẻ chính mình đã làm quá chuyện chỉ vì lười nói rõ từ đầu. Nếu chịu dành vài giây giải thích cho tử tế cho từng người thì tình huống chắc chắn đã không rơi vào cái kiểu gượng gạo như lúc này.
Để thay đổi bầu tâm trạng, anh cố nghĩ ra một chủ đề khác.
-Tôi nghe nói nhóm mình có 5 người mà, đúng không?! Theo tôi thấy thì...không phải nhiêu đó hơi ít người so với một đội trinh sát thông thường sao? Nếu đi trinh sát một khoảng ngắn thì ổn thôi, nhưng nếu định đi khoảng vài cây số cảm giác lại không ổn lắm. Quá nhiều việc để làm và quá nhiều rủi ro phải đối phó.
Ronan hiểu rõ, nhiệm vụ của đội trinh sát là chỉ cần thăm dò những khu vực chưa được khai phá, nhưng anh nghĩ rằng 5 người vẫn là quá ít. Đương nhiên nếu số thành viên ít như thế nhưng bù lại là thực lực của họ thì cũng không thành vấn đề, nhưng con số đó không đủ làm cho những Thợ săn thấy yên tâm mà không có giải thích gì thêm.
Darwin và Selene nhíu mày khi Ronan hỏi câu đó rồi họ quay sang nhìn nhau. Có vẻ đây không phải một chủ đề dễ chịu cho lắm.
Selene trả lời câu hỏi của Ronan.
-Thành thật mà nói, bọn tôi cũng muốn có thêm Thợ săn lắm...Nhưng đã có chuyện xảy ra ấy mà.
-Tôi đoán đó hẳn phải là một chuyện rắc rối.
Lần này, Darwin là người đáp lại.
-Đại loại vậy. Có vài vấn đề về việc hòa hợp với những Thợ săn tham gia nhóm lần trước. Mặc dù tình huống như thế này không hiếm gặp, nhưng tôi thật sự mong họ cẩn thận hơn với những chuyện như thế này trước...
Đột nhiên, người còn lại trong nhóm xuất hiện và tham gia vào cuộc trò chuyện.
-Tôi thật sự xin lỗi. Tôi đảm bảo sẽ nói họ cẩn thận hơn về vấn đề này trước vào lần tới.
Thành viên còn lại của nhóm là Vincent, một Thợ săn từ Wolfkenstein giống như Aldric và bạn của cậu ta. Anh là Thợ săn được phái đi làm giám hộ cho nhóm của Aldric trong quá khứ. Nhưng ây giờ, Vincent đã rời khỏi vị trí đó và nhóm của Aldric đã hoạt động tách riêng với anh.
Vincent quay sang Ronan và nói.
-Tôi là Vincent, thành viên của đội trinh sát số 13. Trước đây ta gặp nhau rồi. Anh là Thợ săn sẽ tham gia vào đội này à?
-Phải, tôi là Ronald. Rất vui khi gặp lại anh, Vincent. Mong được giúp đỡ.
Vincent nghe vậy khẽ nhếch môi, gương mặt hào hứng thấy rõ.
-Có vẻ cậu nhân viên kia không đùa là có “hàng khủng” tham gia.
Ronan liền bật cười nhẹ, kiểu cười xã giao đáp lại câu đùa của Vincent.
-Haha! Anh lại nói quá rồi. Tôi có làm được gì đâu mà “khủng”.
Vincent ngắt lời bằng giọng điệu cứng rắn hơn như thể đang trách móc.
-Đùa gì chứ, chẳng Thợ săn bình thường nào mà tự mình hạ được cả đám Weaponized Insect đâu.
Ronan khẽ nhún vai rồi đáp lại.
-Thì tôi cũng đâu có một mình hạ hết lũ quái vật đó. Nếu mà phải nói thì tôi chỉ là vô hiệu hóa thôi, còn những người còn lại mới là ra đòn kết liễu chúng.
-Anh lại làm như vô hiệu hóa được chúng dễ lắm đấy, nên bớt khiêm tốn lại đi. Kẻ mạnh thì kiêu ngạo một chút cũng chẳng chết ai đâu.
Vincent im lặng quan sát Ronan thêm vài giây, ánh mắt như đang cố đọc vị con người trước mặt. Sau đó, anh khẽ gật đầu thể hiện rõ sự công nhận. Không phải kiểu gật đầu xã giao thông thường, mà giống như anh vừa xác nhận Ronan là người có thể tin cậy được.
Darwin nhướn mày khi biết Vincent và Ronan từng gặp nhau. Anh lập tức tỏ ra hứng thú, tay gác hờ lên bàn thiết bị.
-Thật hả? Hai người quen nhau từ trước à? Thế thì đội này đúng là toàn người quen rồi còn gì! Hay thật đấy!
Darwin khẽ quay sang nhìn Selene, rõ ràng anh cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra một cách bất ngờ, nhưng lại theo chiều hướng rất đáng mong đợi. Anh thích thú cười và không giấu được niềm tin rằng đội trinh sát số 13 lần này sẽ vận hành suôn sẻ.
Selene nghiêng đầu, đôi sáng rỡ. Cô chống tay lên hông rồi đùa một cách nhẹ nhàng nhưng đầy thiện cảm.
-Gì thế này? Cứ như đầy là buổi họp nhóm cũ vậy. Tôi với Darwin bắt đầu thấy mình là người mới ở đây rồi đấy. Từ lúc đến đây, có nhiều chuyện xảy ra với anh quá nhỉ, Ronald?
Cô liếc sang Vincent rồi nhìn Ronan, ánh mắt đầy tò mò và tiếp lời.
-Tôi cứ nghĩ anh không phải dạng người thích kết bạn, ai ngờ lại biết cả Vincent nữa. Nhưng mà tốt rồi, có người quen thì chắc đội sẽ phối hợp ổn thỏa hơn tôi nghĩ.
Ronan cười khổ trước câu đùa của Selene.
-Bọn tôi gặp nhau trong tình huống không lấy gì là thoải mái lắm đâu. Gọi là biết mặt thôi chứ còn chưa biết tên nhau nữa mà, nên vừa nãy phải giới thiệu lại đấy.
Selene gật gù, môi vẫn giữ nụ cười thân thiện.
-À, vậy hả. Hy vọng lần này mọi việc sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Ngay sau lời nhận xét nhẹ nhàng của Selene, không khí trong nhóm trở nên thoải mái hơn. Ai nấy đều bắt đầu thả lỏng, bớt căng thẳng và trò chuyện tự nhiên hơn. Ronan đảo mắt qua từng người một cách kín đáo rồi khẽ thở ra.
Ronan biết mình đã góp phần khiến cuộc trò chuyện bị lệch nhịp vì cách mở đầu hơi căng, nên giờ anh muốn kéo mạch hội thoại về đúng hướng, hoặc ít nhất là về một chủ đề mang tính xây dựng.
-Hỏi cái này có vẻ hơi nhiều chuyện một chút. Nhưng tôi nghe nói là nhóm đủ 4 người để đi rồi, thế sao lại phải đợi thêm Thợ săn bổ sung nữa. Ừ thì nghe nó hơi mâu thuẫn với thắc mắc ban đầu của tôi, chỉ là tôi muốn tọc mạch chuyện này một chút.
Darwin lặng người vài giây sau câu hỏi của Ronan, mắt anh khẽ đảo sang Vincent như muốn kiểm tra xem liệu có nên nói rõ ra mọi chuyện hay không. Bàn tay đặt trên bàn thiết bị hơi siết lại, cho thấy chủ đề này không thật sự dễ nói.
Sau một thoáng lưỡng lự, anh thở nhẹ rồi quay lại với Ronan.
-Chà...nói cái này có thể sẽ hơi rắc rối. Nhưng vấn đề vẫn là ở việc hợp tác với những Thợ săn ở nhóm lần trước. Sau cùng thì chỉ còn lại ba người: tôi, Selene và Vincent. Vì ít người quá nên tôi chủ động yêu cầu Thợ săn bổ sung và may mắn có Jans tham gia. Nhưng Vincent thì không thoải mái với Thợ săn trẻ lắm, vì sợ thiếu hỏa lực nên yêu cầu thêm một người có năng lực nữa. Chúng tôi thật sự gặp kha khá rắc rối chỉ vì tính kén chọn của anh ta đấy...
-Vậy anh là người ra yêu cầu còn Vincent là người chọn.
-Chung quy là vậy! Tôi cũng cố thuyết phục Vincent về khả năng của Jans rồi. Thông tin của cô bé cũng ấn tượng. Tiếc là anh ta cứng đầu quá, nói thế nào cũng không chịu.
Ronan lập tức nhướn mày, đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
-Hiệp hội cho anh truy cập vào mấy thông tin đó luôn à?!
Darwin hơi nghiêng đầu, vai nhún nhẹ như để xác nhận điều vừa được Ronan nói ra.
-Nếu anh là “công thần” của một hội Thợ săn thì anh sẽ có nhiều quyền lợi lắm. Tiếc là không có tiền trợ cấp trong đó thôi.
Ngay khi Darwin nói xong, Vincent liền lên tiếng như để ngầm khẳng định lại thông tin của anh.
-Tôi rất chào mừng Thợ săn bổ sung, nhưng tôi rất ghét loại người làm chậm chân chúng tôi như người lần trước. Tôi chỉ không muốn mọi người vướng vào sai lầm mà tôi từng gặp phải, vậy thôi. Thích thì cứ nói tôi là tên chết nhát cũng được.
Vincent nói xong quay sang nhìn Jans và đánh giá cô.
Cách Vincent nói cứ như là đang khiêu khích Jans, nhưng cô chỉ trả lời lại một cách bình tĩnh.
-Nếu anh nghĩ tôi là gánh nặng thì cứ nói với Trụ sở. Tôi đã thử rồi...Trụ sở là bên cử tôi đến đây. Nên nếu anh muốn phàn nàn thì đi mà phàn nàn với Trụ sở và bảo họ kiếm người thay tôi đi.
Vì không thay người được chính là lý do Vincent phải yêu cầu thêm Thợ săn bổ sung. Còn Darwin và Selene thì đơn giản thấy rằng nhóm 4 người là quá ít để thám hiểm sâu vào tổ quái vật nên cũng đồng ý cho chắc. Mặt khác cũng là bởi cả hai muốn chuộc lỗi với Vincent, vì lần trước họ đã chủ động hủy hợp đồng với băng Wolfkenstein bởi yêu cầu nhiệm vụ đột xuất từ Cục Điều tra sinh vật, và việc đó đã khiến cho Vincent gặp khá nhiều rắc rối với cấp quản lý bên họ.
Để đáp lại người đang tỏ vẻ nghi ngờ thực lực của mình, Jans đáp lại với ý nói rằng hãy trách người đã gửi cô tới đây mới đúng.
Ngay từ đầu, Jans chỉ mong được chuyển sang đội phòng thủ, mong sẽ ít việc và có thể yên ổn ngồi đọc sách như hôm qua. Nhưng vì năng lực của cô được Trụ sở đánh giá cao, nên họ buộc cô phải chọn giữa việc tham gia đội trinh sát tuyến đầu hoặc đội tấn công.
Biết rõ rằng cả hai đội đều không dễ thở chút nào, nhưng Jans chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn đội trinh sát. Ít ra thì so với đội tấn công, cô nghĩ mình có cơ hội tránh phải đụng độ quá nhiều, chỉ mong làm xong nhiệm vụ càng êm xuôi càng tốt.
Nên giờ đây, Jans thật sự không muốn nghe những lời than phiền từ mấy Thợ săn khác. Cô nghĩ rõ ràng nếu ai có gì không hài lòng, thì họ tốt nhất nên nói với người đã quyết định cử cô vào đội trinh sát thay vì đổ hết bực tức lên người cô, dù bản thân cô cũng chẳng hề tình nguyện.
Câu trả lời của Jans đi ngược lại với những gì Vincent mong đợi, anh ta đã nghĩ rằng Jans sẽ bắt đầu khoe khoang về kĩ năng của bản thân, hoặc sẽ quát ngược lại anh ta vì đã nghi ngờ kĩ năng của mình.
Vincent cố che đậy vẻ ngạc nhiên trong khi tiếp tục cố tình nói móc và khiẻu khích Jans.
-Nghe thảm hại thế, cô không tự tin vào kỹ năng của bản thân à.
Nhưng Jans chỉ đáp lại một cách bình tĩnh.
-Tôi không rõ anh đang mong đợi cái gì ở thực lực của tôi. Nhưng ít ra tôi còn biết rằng mình không đủ thực lực để nói “mọi thứ sẽ ổn miễn là có tôi ở đây” hoặc “đừng lo, tôi sẽ giải quyết việc đó”. Nên nếu anh đang nói đến việc như thế, thì đúng, tôi không tự tin vào kỹ năng của mình để có thể nói ra những lời đó.
Sau khi nghe câu trả lời của Jans, Vincent phá lên cười. Tâm trạng của anh ta tốt hơn và nói.
-Chà! Được đấy, xin lỗi về vụ đó nhé. Tôi biết rất nhiều Thợ săn ngu ngốc thường rất tự cao về thực lực của mình mặc dù họ không có bằng chứng nào để chứng minh cả. Ít nhất thì tôi đã rõ cô không phải là một trong những kẻ ngu ngốc đố. Mà, tôi cá là sẽ không sao. Người thuộc Trụ sở không đần đến nỗi gửi một người với kĩ năng còn chưa rõ đến đây.
Vincent cằn nhằn như thế và xin lỗi Jans.
-Giờ tôi đã chuẩn bị xong rồi, tôi có thể đi bất cứ khi nào anh ra lệnh. Xin lỗi vì nãy đã không đi cùng được, tôi vừa phải giải quyết chút việc riêng với Wolfkenstein.
-Không sao, bọn tôi hiểu mà.
Darwin vừa nói vừa kiểm tra thiết bị thu thập thông tin đang trong quá trình chuyển đổi dữ liệu.
Thiết bị của anh đưa ra khoảng thời gian ước tính để chuyển đổi xong dữ liệu trên màn hình.
-Chúng ta sẽ khởi hành một khi dữ liệu chuyển đổi hoàn tất, mất khoảng 10 phút nữa. Em có thấy được không, Jans?
-Không sao. Em thì lúc nào cũng được!
Trong lúc rảnh rỗi, Ronan vô thức đưa mắt nhìn quanh như một thói quen. Anh quan sát những Thợ săn, nhân viên ở đây và đánh giá năng lực, vai trò, nhiệm vụ,...mọi thứ từ họ như cách để giải trí giết thời gian. Bỗng một nhóm người đang tiến đến khiến anh lập tức chú ý tới.
-Vincent này, có vẻ “việc” của anh vẫn chưa xong đâu.
Không xa so với họ, Ronan có thể thấy Aldric đang dẫn đầu nhóm và bước về phía mình, cụ thể hơn là về phía nhóm của anh. Vẻ mặt cậu ta trông rõ khó chịu.
0 Bình luận