Khi nhóm Ronan quay về đến nơi, họ thấy Jans, Leon và Gisele đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, riêng Jans thì chĩa khẩu súng bắn tỉa hạng nặng vào bên trong cái lỗ đen ngòm.
Ronan lập tức nói lớn để Jans hoặc ai đó nhanh chóng cập nhật tình hình cho nhóm của anh.
-Có chuyện gì sao?
-Lũ quái vật! Chúng sắp đến!
Jans đáp lại với một vẻ căng thẳng hiện rõ.
Do không mang theo thiết bị thu thập thông tin loại chuyên dụng của Kamikaze, mà chỉ dùng loại bình dân mua ở tiệm Ellie, Ronan lúc này buộc phải biến đổi con mắt của mình thêm một lần nữa để quan sát chi tiết bên trong cái lỗ, xem lý do tại sao mà Jans và hai người kia lại căng thẳng như vậy.
Chỉ vài giây sau khi biến đổi, Ronan nhanh chóng nhăn mặt lại một cách đầy khó chịu. Anh lập tức thả ba lô trên người xuống, làm rơi rớt đạn ở bên trong ra nền đất, sau đó lên đạn cho khẩu súng W97-GR và vào tư thể chuẩn bị.
Ronan hét lớn gọi cho Tokita đang cảnh giới với Michell ở một bên đường hầm.
-Tokita qua đây! Tôi cần hỏa lực của cậu. Nhanh! Còn Michell, cô qua chỗ Leon và Gisele để họ hỗ trợ.
Thấy nhóm chủ lực bắt đầu hành động gấp gáp, Leon bất giác cảm thấy bối rối. Lúc trước, khi thấy Jans căng thẳng bất thường mà suốt mấy phút chẳng xuất hiện con quái nào, cậu còn tưởng cô đang lo lắng quá mức đến mức sinh ra ảo giác.
Nhưng khi Ronan cũng có phản ứng tương tự khiến Leon chột dạ, cậu vội kiểm tra thiết bị thu thập thông tin của mình, thế nhưng lại hoàn toàn không có bất kì tín hiệu nào. Cảm giác bất an ngày càng rõ rệt, Leon quay sang phía họ và lên tiếng hỏi.
-Thiết bị của mọi người tìm thấy gì sao?
-Bọn tôi sẽ lo hướng này, những người còn lại lo những hướng còn lại nhé.
Nhóm phụ trách cái lỗ đã chuẩn bị để nổ súng, họ đã để ngón tay sẵn sàng trên cò súng.
Ronan cẩn thận quan sát thiết bị, sau đó nói lớn để thông báo cho mọi người.
-Có khoảng 200 tín hiệu bên trong tầm quét và vẫn còn đang tăng lên.
Rồi anh quay sang phía Jans, nhìn đầy cô với một vẻ tin tưởng.
-Đã sẵn sàng chưa Jans? Với khẩu súng đó, nhóc hiện tại nắm vai tấn công chủ lực đấy.
-Ừ...ừm, tôi có thể nói sao nhỉ...tôi lúc nào cũng dính vào mấy tình huống như thế này mà.
Ronan sau đó cười nửa miệng, hướng đôi mắt về phía bóng tối trước mặt.
-Lần này đông lắm đấy, cố đừng để ngất giữa chừng như lần trước.
-Tôi biết rồi, không cần phải nhắc.
Thay vì cảnh giác xung quanh, Gisele lại để ý đến Jans nhiều hơn trong khi cô ngắm vào cái lỗ, Ronan và Tokita cũng vậy, cả ba người chĩa khẩu súng của mình như thể đã có mục tiêu rõ ràng. Cô thủ khẩu súng trường của mình lên, nạp loại đạn được dùng để tăng độ chính xác cho thiết bị thu thập thông tin vào ống phóng lựu của khẩu súng, rồi chĩa vào cái lỗ và khai hỏa.
Viên đạn phóng đi, đầu đạn mở bung và tỏa ra những viên đạn phát sáng rực rỡ, xóa đi bóng tối bao trùm cái lỗ và chiếu sáng hầm đất cùng sàn nhà nằm bên dưới. Ba phát đạn tương tự như vậy được bắn đi, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu nào của quái vật, kể cả sau khi Gisele kiểm tra lại thiết bị thu thập thông tin, thì cô vẫn không thấy bất kì dấu hiệu nào của kẻ địch.
-Ngài Ronald, có khi ngài nhẫm lẫn rồi đấy ạ!
Ronan phớt lờ Gisele, giữ tập trung cao độ về phía chiếc lỗ, không nhúc nhích dù chỉ một giây.
Đột nhiên, bóng tối lập tức bao phủ lên cái lỗ đang được chiếu sáng, khiến cho bên trong không thể thấy được gì. Đạn pháo sáng nằm ở xa nhất đột nhiên bị dập tắt và ngừng phát sáng. Những viên đạn pháo loại Gisele dùng có thể phát sáng ít nhất là 10 phút, nên rõ ràng là quá nhanh để viên đạn tự tắt đi. Leon và Gisele cũng nhận ra điểm bất thường này, rồi từng viên pháo sáng một bị dập tắt cho đến khi cái lỗ hoàn toàn tối mịt.
Thấy những gì đang diễn ra, Leon và Gisele cuối cùng mới thủ thế để chuẩn bị cho cuộc chiến. Âm thanh vang vọng từ sâu bến trong cái lỗ như thể có rất nhiều sinh vật sống đang tiến đến gần chỗ họ. Tiếng rầm rầm ngày càng lớn hơn. Rất nhiều vật thể lớn chặn đi anh sáng lao về phía đội phụ trách cái lỗ. Họ không cần phải kiểm ra thiết bị thu thập thông tin để biết thứ đó là gì.
-Jans, nhóc sẽ đánh đòn phủ đầu. Cứ xử lý lũ nằm ở đường chính, còn những con hai bên rìa cứ để tôi và Tokita lo.
Jans gật đầu nhẹ đáp lại trong khi vẫn tập trung nhắm bắn. Ronan sau đó bắt đầu đếm ngược.
-Tất cả giữ vững vị trí! Chúng đang đến trong 5...4...3...2...1...
Cùng lúc đó, tất cả ánh sáng từ những phần còn lại của đạn pháo sáng đột nhiên biến mất.
-Không.
Jans kéo cò khẩu súng bắn tỉa công phá trên tay. Tia lửa đạn lóe lên từ khẩu súng, ánh sáng từ tia lửa đó tạm thời chiếu sáng và làm lộ rõ bên trong cái lỗ là thứ gì. Tất cả mọi người thoáng thấy một đàn Demonizer đang lao ra.
Viên đạn bay ra khỏi khẩu súng của Jans và trúng vào con Demonizer đang dẫn đầu đàn, lập tức thổi tung con quái vật đó thành từng mảnh nhờ sức công phá dữ dội của viên đạn. Nó còn đi xuyên qua con quái vật đó và biến những con khác ở gần thành thịt băm. Jans đã tiêu diệt hàng tá con Demonizer chỉ với một phát bắn.
Đó là vì Jans đang dùng loại đạn đặc biệt dành riêng cho khẩu súng bắn tỉa công phá của mình. Thường thì người ta sẽ không dùng loại đạn như vậy để săn quái vật cỡ nhỏ vì nó quá mạnh và cũng quá đắt. Nhưng Jans không do dự mà dùng loại đạn này. Đương nhiên là vì cô đã yêu cầu bên Hiệp hội Thợ săn phải trả toàn bộ tiền cho nó, nhưng quan trọng hơn, cô đang không ở trong tình huống phải do dự khi dùng loại đạn này.
-Tốt lắm, Jans. Hãy tiêu diệt nhiều con Demonizer nhất có thể trước khi chúng tiến đến gần nào.
-Đã rõ.
Cơ thể Jans giật về sau mỗi lần cô bóp cò. Độ giật từ viên đạn đặc biệt thực ra tương đối nhỏ nếu so với hỏa lực của nó, tất cả đều nhờ vào thiết kế phức tạp được tạo ra bởi công nghệ hãm giật tiên tiến. Nhưng dù thế, độ giật của nó vẫn đủ để thổi bay một người ra xa đằng sau. Jans vẫn có thể duy trì ổn định tư thế bắn súng là nhờ vào bộ đồ gia cường của mình.
Những con Demonizer đã bị bắn nát thành từng mảnh bởi phát bắn đó như những tờ giấy bay rải rác trong gió. Jans rất kinh ngạc trước khung cảnh đó, nhưng cô không hề ngơi tay dù chỉ một chút mà vẫn tiếp tục nã đạn trong khi giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Những con Demonizer phớt lờ những miếng thịt rơi lả tả của đồng loại đã chết và tiếp tục “hành quân” về phía miệng lỗ. Chúng giẫm đạp lên xác đồng loại đã chết, những con quái vật bị thường nặng và không thể di chuyển cũng nhận kết quả tương tự. Không có dấu hiệu nào cho rằng chúng đang chậm lại.
-Có vẻ như chúng không chịu rút lui nhỉ, chúng không thấy sợ hay gì sao?
Ronan vừa ngắm bắn vào đầu, vào chi để tiêu diệt và vô hiệu hóa lũ Demonizer, vừa mỉm cười đáp lại một cách thản nhiên.
-Lần đầu thấy hả? Có vẻ nhóc chưa chạm trán đủ đám kì hoa dị thú bên ngoài rồi.
-Vừa rồi khi giải cứu thợ săn bị mắc kẹt thì chú có gặp chúng không?
-Có khá nhiều con tập trung quanh đó. Lúc giao chiến thì vài con khác kéo đến hỗ trợ, nhưng được một lúc lại rút lui, không tiếp tục tràn ra nữa. Có thể chúng quay về để báo cho cả bầy biết vị trí và hỏa lực của chúng ta. Tôi không nghĩ chúng bỏ đi chỉ vì sợ đâu.
Jans tỏ ra bất ngờ trước thông tin vừa rồi.
-Vậy đây là bầy chính đến để tấn công điểm 22 sao ông chú?
-Đừng hỏi tôi. Nhưng với quy mô cái tổ lớn như thế này, khả năng không phải là con số không đâu.
-Nếu đây là bầy quái chính...thì chắc phải có giới hạn cho cái xui xẻo của tôi chứ!!!
-Thôi được rồi, đừng nói chuyện ngớ ngẩn nữa và tập trung bắn đi. Bọn chúng lại tới thêm nữa kìa.
Ronan không nói suông. Ngay khi dứt lời, khẩu W97-GR trên tay anh lập tức khai hỏa, găm một loạt đạn vào những con Demonizer đang cố gắng vượt qua xác đồng loại la liệt phía trước. Mỗi phát bắn của Ronan đều liên tục kết liễu hoặc làm chậm bước tiến của chúng, tạo điều kiện cho Jans có thêm thời gian căn chỉnh phát bắn hủy diệt tiếp theo.
Tokita cũng không hề có dấu hiệu chậm trễ, nhanh chóng vào vị trí bên cạnh Ronan, hơi lùi một chút để có góc bắn tốt hơn mà không cản trở tầm nhìn của Jans. Khẩu shotgun MG-77 của cậu cũng bắt đầu “lên tiếng”, nhưng âm thanh trầm đục và đầy uy lực hơn hẳn. Cậu không bắn liên tục mà chọn cách khai hỏa từng phát một.
Mỗi khi một viên slug rời nòng, nó xé lập tức toạc lớp da rắn chắc của con Demonizer, tạo ra những lỗ thủng kinh hoàng và thổi bay một mảng lớn cơ thể của chúng, khiến chúng buộc phải khựng lại hoặc gục ngã ngay lập tức.
Tokita tập trung vào những con thoát khỏi làn đạn của Jans hoặc những con có vẻ ngoài lì lợm hơn, cần một đòn để làm suy yếu lớp giáp trước khi có thể ra đoàn kết liễu. Cậu cũng đảm nhiệm vai trò dọn dẹp những mối nguy hiểm ở cự ly gần, nếu có con nào may mắn vượt qua được lưới hỏa lực tầm xa của Jans và Ronan.
Họ không chiến đấu một cách riêng lẻ. Ronan liên tục quét mắt bao quát toàn bộ miệng lỗ, vừa bắn vừa điều phối giúp từng phát bắn đạt được hiệu quả cao nhất.
-Jans! Tốp bên trái, con to đầu đang cố leo lên!
Giọng anh vang lên át cả tiếng súng. Ngay lập tức, Jans sẽ khẽ điều chỉnh nòng súng và một tiếng nổ vang lên sau đó trong chưa đến một giây, con Demonizer được chỉ định biến mất trong một đám khói bụi và mảnh vụn.
-Tokita, một con lọt qua, ngay dưới chân!
Ronan hét lớn lần nữa, đồng thời giương khẩu W97-GR nhả đạn dữ dội về phía trước, ép con quái vật ngã gục xuống nền đất. Không cần ngoái lại, Tokita xoay người bắn thẳng. Khẩu shotgun vang lên một tiếng khô rát, và đầu con Demonizer bị thổi tung trong tích tắc.
Cả ba người phối hợp một cách vô cùng ăn ý, Ronan tin tưởng vào khả năng phán đoán và hỏa lực của Jans để dọn dẹp phần lớn kẻ địch từ xa, tạo ra những khoảng trống trong đội hình của chúng. Jans biết Ronan và Tokita sẽ bọc lót những mục tiêu lọt lưới hoặc những mối đe dọa bất ngờ ở cự ly gần hơn. Tokita, với khẩu MG-77 và đạn slug, là tuyến phòng thủ cuối cùng đáng tin cậy, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ con quái nào đủ can đảm hoặc may mắn vượt qua được hai lớp hỏa lực đầu tiên.
Tiếng súng rền vang không ngớt trong đường hầm chật hẹp, dội vào vách đá tạo thành một bản giao hưởng của sự chết chóc. Mùi thuốc súng nồng nặc hòa lẫn với mùi tanh tưởi của máu và dịch thể từ đám Demonizer tạo nên một bầu không khí đặc quánh, ngột ngạt. Ánh lửa đầu nòng liên tục xé toạc bóng tối của cái lỗ, thi thoảng lại được tô điểm thêm bởi những vụ nổ từ đạn của Jans.
Xác Demonizer chất đống ngày một cao ở miệng lỗ, tạo thành một chướng ngại vật tạm thời, nhưng lũ quái phía sau vẫn điên cuồng trèo qua, bất chấp mọi nguy hiểm đang chờ đón phía sau.
-Chúng đông quá!
Michell đứng phía sau cùng Leon và Gisele, cô vừa lắp thêm một băng đạn mới vào khẩu súng tiểu liên của mình, giọng không giấu nổi vẻ lo lắng khi quan sát trận địa. Cô và nhóm của Leon chủ yếu đảm nhận việc cảnh giới các hướng khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn bắn yểm trợ vào miệng lỗ khi thấy có cơ hội.
Ronan không đáp lại, anh quá tập trung vào việc ngắm bắn. Khẩu W97-GR của anh hoạt động như một phần mở rộng của cơ thể, mỗi loạt đạn ba đến năm viên đều tìm đến những điểm yếu chí mạng. Anh không bắn lãng phí, mỗi viên đạn đều phải đổi lấy một mạng Demonizer hoặc ít nhất là vô hiệu hóa nó.
Giữa làn đạn dày đặc, Ronan phát hiện vài con Demonizer nhỏ con nhưng cực kỳ nhanh nhẹn. Chúng lắt léo, luồn lách qua những kẽ hở trong lưới hỏa lực của họ, rõ ràng đang tìm cách vượt tuyến phòng thủ.
-Tokita, mấy con nhỏ bên phải!
Tokita gật đầu và lập tức di chuyển nòng súng. Cậu biết những con nhỏ này khó trúng hơn với súng bắn tỉa của Jans, và đạn slug của cậu lại cực kỳ hiệu quả ở cự ly này để “quét” chúng.
-Đã thấy!
Cậu siết cò không chút do dự, loạt tiếng “đoàng” liên tiếp vang lên, thổi tung những con Demonizer cỡ nhỏ.
Jans gầm lên một tiếng nhỏ khi cô phải nạp lại một băng đạn mới. Quá trình này diễn ra nhanh chóng nhờ sự hỗ trợ của bộ đồ gia cường, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng đủ để một vài con Demonizer tiến gần hơn.
-Ronan, chúng đang áp sát!
-Thấy rồi!
Ronan chuyển mục tiêu, tập trung hỏa lực vào những con đang ở gần nhất. Loạt đạn từ W97-GR của anh tạo thành một bức tường lửa tạm thời, chặn đứng đà tiến của chúng. Cùng lúc đó, Tokita cũng tăng tốc độ bắn của mình lên, phóng ra liên tiếp những viên đạn đẩy lùi lũ quái.
Khi Jans nạp đạn xong, cô không ngắm bắn vào giữa bầy nữa mà chọn những con đang ở gần nhất, những con mà Ronan và Tokita đang phải chật vật đối phó. Một phát bắn từ khẩu súng của cô thổi bay cả một cụm Demonizer đang cố gắng trèo qua đống xác.
-Tốt lắm, Jans!
Dù mồ hôi đã túa ra trên thái dương, Ronan vẫn giữ giọng bình tĩnh khi lên tiếng khen ngợi cô.
-Giữ nhịp độ này! Tokita, chú ý hai bên sườn, đừng để chúng lẻn vào từ góc chết!
-Rõ!
Tokita đáp lại một cách ngắn gọn, khẩu shotgun MG-77 vẫn liên tục gầm vang. Những vỏ đạn màu đỏ tươi văng ra tung tóe, chất thành hàng đống ở dưới chân. Tokita cảm nhận được sức nóng từ nòng súng phả lên gương mặt, nhưng lúc này cậu không có thời gian để bận tâm về điều đó nữa, mọi sự tập trung đều dồn vào mục tiêu trước mắt.
Cả ba người tiếp tục gồng mình bắn đàn Demonizer. Nhờ chỗ đất cao hơn và hỏa lực áp đảo, họ không ngừng tiêu diệt đám quái vật đang lao ra khỏi cái lỗ. Họ hỗ trợ nhau bắn luân phiên, khi một người hết đạn và nạp một băng mới, những người còn lại phải tăng cường hỏa lực để bù đắp lại, hạn chế để bầy quái có cơ hội thu hẹp khoảng cách. Vòng lặp này cứ liên tục lặp lại đến khi họ có thể phối hợp một cách nhịp nhàng để đẩy chúng ra xa.
Leon và Gisele sửng sốt trước việc Jans đang gồng mình đẩy lùi lũ Demonizer, đồng thời liên tục phối hợp hiệu quả với Ronan và Tokita dù cô không phải là thành viên của nhóm họ. Cảnh này đã chứng minh rõ rằng kĩ năng và hồ sơ chiến đấu của cô là thật.
-
Leon nhận thấy Jans đang sử dụng loại đạn đặc biệt của súng bắn tỉa công phá hạng nặng. Những băng đạn nằm rải rác trên sàn cũng cùng một loại.
Cậu tỏ ra ngạc nhiên vì biết loại đạn đó mạnh và đắt tiền đến thế nào.
-Sao cô lại dùng đạn đặc biệt của khẩu BM-179 thế?! Dùng loại đạn đó để xử lý đám Demonizer là quá mức cần thiết không phải sao? Cô đang định bắn hạ xe thiết giáp hay gì à?
-Tôi chỉ dùng loại đạn này để bổ sung cho sự yếu kém của mình thôi! Chứ có điên tôi mới định đấu với xe tăng!
-Nhưng làm thế nào mà cô có nhiều loại đạn này thế? Cô hẳn phải trả một lượng lớn tiền cho đống này đó? Hay là cô kiếm ra nhiều tiền lắm hả?!
-Bên yêu cầu đã đề nghị thanh toán! Muốn tôi chấp nhận đề nghị thì phải trả hết tiền đạn.
Jans than thở về tình hình của mình, cô thề với bản thân rằng sẽ tận dụng tốt cơ hội này, vừa để tăng hạng, vừa được tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu.
-Và họ chấp nhận điều kiện cô sử dụng loại đạn đặc biệt siêu đắt.
Leon tỏ ra ngạc nhiên với thông tin mình nghe được, điều đó chứng tỏ Jans phải có năng lực đáng gờm cỡ nào mà đến cả Hiệp hội cũng phải gật đầu đồng ý.
-Đúng thế! Nên tôi mới có mặt ở đây. Hẳn mấy người đó cũng tính đến trường hợp như thế này nên mới đồng thuận với mọi điều kiện.
-Đừng mất tập trung nữa! Tiếp tục duy trì tốc độ bắn đi, đừng có ngơi tay vào lúc này. Tokita chuẩn bị thay đạn, sẵn sàng yểm trợ.
Giọng Ronan lập tức vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện, đồng thời lôi Jans trở lại chiến trường khốc liệt phía trước.
Leon quay sang Gisele, cậu đang thắc mắc liệu cô có tính ra được tình huống này hay không, bởi cậu thì không tính được chuyện này sẽ xảy ra.
-Tôi có tính tới việc này, nhưng khả năng lại quá nhỏ. Tôi tin bầy quái sẽ không nguy hiểm đến thế nếu chúng ta đối đầu với chúng bằng những tháp vũ khí lắp đặt ở điểm phòng thủ cùng với sự giúp đỡ từ những Thợ săn đóng quân ở đó.
Gisele đột nhiên chĩa súng về phía giữa hành lang và bắt đầu nổ súng. Leon vô tình quay sang hướng đó và thấy rất nhiều Demonizer đang di chuyển ra hành lang và liên tục tắm đạn.
Không hề có một con Demonizer nào lọt qua tuyến phòng thủ của nhóm Ronan, nên Leon sửng sốt khi thấy lũ quái vật đó đang di chuyển về phía mình.
-Lũ Demon đó đến từ đâu thế?! Còn mấy cái lỗ khác ngoài cái lỗ này sao?!
Michell nhanh chóng đáp lại.
-Không, lúc tôi tuần tra thì không thấy. Có lẽ những đụn đất đổ sập xuống đã che chúng lại.
-Thiếu chủ, cô Michell! Chúng đang đến từ phía hai người kìa!
Mặc dù số lượng thì không nhiều, nhưng lũ quái vật đó đang tiến gần lại từ phía bên trái và phải của nhóm Ronan và nhóm Leon. Leon, Gisele và Michell bắt đầu bắn những con Demonizer đến từ hướng mà họ đang đối mặt.
Ronan liếc nhanh thiết bị rồi hét lên.
-Số lượng quá ít để đến từ mấy cái lỗ khác! Có thể chúng là những con đang quay về sau khi thăm dò khu vực khác ngoài điểm phòng thủ số 22! Giờ bọn tôi đều đang bận cả rồi, nên mấy cô cậu phải tự giải quyết chúng đấy, được không?
-Được! Cứ giao cho bọn tôi.
Sau khi nghe câu trả lời của Leon, Jans trông rất tuyệt vọng và nói.
-Tôi để mấy con quái đó cho cậu đấy!! Tôi rất trông cậy vào mấy cậu đấy!! Tôi thật sự để mất con Demonizer đó cho mấy cậu giải quyết đấy!!
Jans đang rất tuyệt vọng và hét lên như thế. Trong lúc đó, cô cùng Ronan và Tokita phải giải quyết với bầy quái đang lao ra khỏi cải lỗ trước mặt họ, nên chắc chắn không thể giải quyết những con đến từ hai bên sườn. Dù trong lòng không muốn, cô thật sự vẫn cần sự giúp đỡ của Leon và Gisele trong tình huống này.
Leon kinh ngạc, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh mà mỉm cười tự tin.
-Cứ...cứ để đó cho chúng tôi!
Vì Jans là một Thợ săn có đủ kĩ năng để phát hiện ra được bầy Demonizer và đang hợp sức với Ronan và Tokita để đẩy lùi bầy quái, không những thế còn nắm vai trò hỏa lực chính của đội nên Leon rất vui khi được một người như cô nhờ giúp đỡ. Dù sao Leon cũng đã suy sụp và cảm thấy kém cỏi khi Jans nói cho cậu về đánh giá của mình.
Nhưng giờ thì Jans đã trông cậy vào cậu. Về cơ bản có nghĩa là cô đã công nhận kĩ năng của cậu và việc này đã động viên Leon rất nhiều. Nó xóa tan đi cái cảm giác kém cỏi đang dấy lên trong lòng mình. Tính tình nóng nảy và thiếu kiên nhẫn đang làm chậm cậu lại và khiến cậu đưa ra những quyết định dại dột đã biến mất.
Giữa tiếng đạn đinh tai nhức óc, Ronan nghe loáng thoáng vài câu của Jans và lời đáp lại của Leon liền cười nửa miệng.
-Sao lúc này lại động viên dữ dằn thế! Vài giờ trước còn sỉ vả người ta dữ lắm mà!
Jans dù đang phải gồng mình chỉ để đứng vững, nhưng cũng cố lấy hơi và đáp lại ngay sau đó.
-Kệ tôi đi ông chú! Giờ chúng ta bận tay cả rồi, không nhờ họ thì nhờ ai bây giờ. Tôi không quay mòng mòng khẩu súng trường chống tăng to đùng này như của chú được đâu.
-
Ngay sau lời của Jans, sự chú ý của Leon nhanh chóng chuyển sang Michell, cô đang giữ vị trí ở một bên hành lang, đối mặt với một nhóm Demonizer bất ngờ tràn ra từ khe nứt trên bức tường. Michell hơi lùi lại, giữ vững thế đứng. Khẩu tiểu liên trong tay cô gầm lên liên tục, từng loạt đạn rít qua không khí, vỏ đồng nóng hổi rơi lách tách xuống mặt đất.
Dù kỹ năng bắn của Michell không thể so với Ronan hay Jans, thậm chí còn vụng về hơn Tokita, nhưng cô vẫn giữ được nhịp bắn khá ổn định nhờ bộ giáp hỗ trợ đang mặc. Giáp giúp cô kiểm soát độ giật và tăng cường sức mạnh cơ bắp, còn khẩu MP-4, với băng đạn xuyên giáp đặc chế, lo phần còn lại.
Những viên đạn đỏ rực vạch thành vệt dài trong bóng tối, tạo nên cơn mưa kim loại dội thẳng vào bầy Demonizer đang tràn tới. Lớp vỏ cứng cáp của chúng bị xuyên toạc đôi khi chỉ cần một viên sượt qua cũng đủ khiến một mảng cơ thể vỡ tung. Những con trúng đạn trực tiếp thì chỉ còn là đống thịt nhầy nhụa nằm vắt ngang hành lang.
Michell nghiến răng, tiếp tục siết cò không ngừng. Mỗi lần thấy mục tiêu trong tầm ngắm, cô lập tức bóp cò theo bản năng mà không tỏ ra do dự hay sợ hãi.
Lúc này, cô có thể không phải là tay súng giỏi nhất, nhưng lại là một phần không thể thiếu của tuyến phòng thủ. Nhờ giáp hỗ trợ và hỏa lực mạnh mẽ, khẩu tiểu liên trong tay Michell đang giữ vững tuyến bên, biến lũ Demonizer thành những đống thịt nát trước khi chúng kịp áp sát.
Trong khi Michell giữ vững tuyến bắn bên hành lang, Leon đã bước lên trước cô vài bước một cách bản năng. Không nói một lời, cậu xoay người, vào thế đứng chắc chắn, nâng súng lên và bắt đầu khai hỏa.
Cậu hỗ trợ Michell bằng cách bắn những con Demonizer đang di chuyển nhanh đến chỗ họ. Thêm nhiều con nữa đang xuất hiện tước mặt cậu. Ở giữa trận chiến, tài năng hiếm có của Leon bắt đầu tóa sáng, bản thân cậu đã nhận ra rằng tinh thần mình đã lên cao và những phát bắn trở nên sắc sảo hơn, cậu bắt đầu mỉm cười một cách tự tin trong lúc bắn những con quái vật. Từng con Demonizer xuất hiện trong tìm nhìn của cậu bị bắn hạ một cách nhanh chóng.
Gisele đang kiểm tra xem Leon chiến đấu như thế nào ở giữa trận chiến, và cô đã sửng sốt khi thấy cậu đang chiến đấu rất khéo léo và chính xác đến nỗi hình ảnh của cậu hiện lên thật mạnh mẽ.
-Không ngờ Thiếu chủ lại có kĩ năng tốt như thế này. Có vẻ mình đã đánh giá nhầm kĩ năng của ngài ấy rồi, nhưng mà sao đột nhiên lại...
Mặc dù Gisele thấy hạnh phúc vì sự phát triển không ngờ đó, nhưng cô cũng thấy lạ khi Leon đột nhiên chiến đấu tốt như vậy. Dù hoàn toàn không ngờ đến, nhưng đó lại là một bất ngờ đáng hoan nghênh, nên Gisele không định nghĩ sâu về việc này. Dù sao thì cô cũng không ở trong một tình huống có thời gian rảnh để làm việc đó.
Leon, Gisele và Michell đang cho thấy rằng họ có đủ khả năng để bảo vệ lực lượng chủ lực trong khi họ đang gồng mình bắn bầy quái vật Demonizer.
Tokita và Jans đã dùng hết rất nhiều băng đạn độc quyền cho khẩu súng của mình, và họ tiếp tục sử dụng những viên đạn đắt tiền đó mà không chút do dự dù chỉ trong suy nghĩ. Nếu người yêu cầu mà không trả tiền thì họ có lẽ đã bể nợ từ lâu rồi.
Với vai trò là tay súng chính, Jans đang phải khói khăn khi giữ bầy quái vật không cho chúng đến gần. Nhờ vào hỗ trợ của Ronan, Tokita và sức mạnh kinh tế của chính phủ Pháp nên cô lúc này mới có thể sống sót trước bầy quái chứ không phải nhờ vào khả năng của bản thân. Và dù hỏa lực có lớn như thể nào đi nữa, cô cũng chỉ có thể đầy lùi bầy Demonizer trong gang tấc.
-Ronan! Cho dù chú có giải thích thể nào đi nữa, thì không phải chúng quá nhiều sao?!
-Ta đang đẩy lùi chúng mà, nên cứ bình tĩnh và giữ vững vị trí đi. Nhóc có càu nhàu thì chúng cũng không giảm đi đâu.
-Nhưng nếu cứ thế này thì không lâu nữa ta sẽ hết đạn thôi!
-Vậy thì hãy chạy nhanh nhất có thể khi chuyện đó xảy ra, ta tin nhóc sẽ có thể chạy khỏi bầy quái nếu dùng hết khả năng của bộ giáp, và có thể là bỏ cả vũ khí lại nếu nó quá nặng.
Nghĩ tới cảnh tượng đống vũ khí đắt tiền mà cô phải cày cuốc cực khổ mới mua được bị bỏ lại khiến bản thân cảm thấy bực bội.
-Chết tiệt! Chỉ nên làm việc đó nếu chúng ta không còn lựa chọn nào khác thôi nhé!
-Đương nhiên là bọn tôi sẽ không bỏ nhóc lại với chúng đâu. Mong là ta sẽ có thể diệt hết bầy Demonizer hoặc tiếp viện từ Trự sở đến đây trước khi chúng ta cạn kiệt đạn dược hoàn toàn.
-Đúng rồi! Tiếp viện! Họ đang đến phải không?! Họ đã ở đâu đó gần đây chưa?!
-Tôi vẫn chưa tìm thấy tín hiệu nào trong tầm quét.
-Khỉ thật!
Jans hét lên một tiếng thật lớn rồi bóp cò xả đạn liên tục, tiếp tục đẩy lùi lũ quái vật trong khi cố gắng duy trì tinh thần chiến đấu.
Sự cố gắng của mọi người đã không vô ích, bầy quái cuối cùng cũng dừng lại. Họ vắt kiệt năng lượng còn lại để quét sạch tàn dư sót lại của bầy Demonizer.
Dù mệt mỏi nhưng Ronan cố mỉm cười để động viên tất cả mọi người vì sự cố gắng của mình.
-Tốt lắm! Kết thúc rồi. Khá là may mắn đấy, chết tiệt. Chúng lùi đi trước khi ta dùng hết những băng đạn cuối cùng trên người.
-X...xong rồi à...!
Jans ngã khuỵu xuống sàn ngay chỗ cô đang đứng, cô thở ra một hơi dài cứ như đang xả ra hết mọi mệt mỏi tích tụ trong người.
Quan sát lại thiết bị đầu cuối thông tin, Ronan từ trạng thái tích cực, thoải mái nhanh chóng chuyển sang vẻ đầy khó chịu.
-Nhưng chết tiệt, mấy tên tiếp viện vẫn chưa tới. Chẳng biết có chuyện gì xảy ra với họ nữa.
Rồi anh lấy thiết bị đầu cuối và liên lạc tới Trụ sở.
-Đây là số 63! Trụ sở! Có đó không?!
-Đây là Trụ sở. Có chuyện gì sao?
-Tiếp viện đâu rồi?! Sao tôi chẳng thấy họ đâu cả.
-Chúng tôi đã bảo họ đến vị trí của anh rồi. Họ vẫn chưa đến ư?
Ronan đáp lại một cách đầy bực bội.
-Tôi không thấy ai ở đây cả! Nhờ ơn họ mà chúng tôi phải đối phó với một bầy Demonizer lên tới 5-600 con trong khi chỉ có 6 người thôi đấy! Nói họ nhanh chân lên!
-Đã rõ. Trước đó, tôi cần truy cập vào xem hồ sơ của mọi người trong trận chiến vừa rồi, đợi một chút.
Màn hình thiết bị đầu cuối của tất cả mọi người bỗng nhiên sáng lên hàng loạt và lập tức thay đổi gần như cùng lúc. Có vẻ nó đang gửi thông tin gì đó. Nhưng ngay lúc nó gửi xong, Trụ sở lại không trả lời ngay. Ronan đang định nói gì đó với Trụ sở, thì đột nhiên nhân viên liên lạc với anh hoảng hốt.
-C...cái gì đây?! C...chờ một chút đã nào!
Ngay sau đó, thiết bị đầu cuối của những người còn lại đồng loạt vang lên, đó là cuộc gọi từ Trụ sở.
Leon trả lời cuộc gọi và quát lên.
-Đây là số 27, có chuyện gì với đội tiếp viện thế hả?
-Đây là Trụ sở. Cậu có thể kể cho chúng tôi chuyện gì xảy ra được không?
-Chúng tôi vừa chiến đấu chống lại một bầy Demonizer.
Gisele xen vào.
-Đây là số 28. Hãy để tôi giải thích chi tiết hơn. Chúng tôi vừa đối mặt mới một bầy Demonizer rất lớn. Đa phần lũ quái đều đến từ cái lỗ, có thể có một cái tổ lớn hơn nằm ở dưới cái lỗ đó. Xin hay xem xét điều này và gửi một đội trinh thám cùng một đội tiêu diệt đến đây.
-Hiểu rồi...chúng tôi chỉ không biết liệu thiết bị đầu cuối của số 37 có trục trặc hay không thôi. Hãy chờ một chút trong lúc chúng tôi truy cập hồ sơ của trận chiến trước đó. Chúng tôi đã liên lạc với đội tiếp viện, nên hãy chờ thêm một chút cho đến khi họ tới nơi.
-Chờ đã, ý anh trục trặc là sao?
-Là lịch sử thiết bị đầu cuối của số 37. Số lượng Demonizer cô ta tiêu diệt trông chẳng hợp lý gì cả. Nên chúng tôi cần kiểm tra trên cả hồ sơ từ thiết bị đầu cuối của tất cả mọi người để xác nhận...
Ronan nhanh chóng chen ngang.
-Chính mắt tôi đã tự chứng kiến cô nhóc dùng chính sức mình để tiêu diệt lũ quái vật lao ra từ cái lỗ. Do khẩu súng số 37 dùng rất mạnh và lũ này thì di chuyển trên một đường thẳng nên chỉ cần một viên là có thể xử lý cả chục con.
-Nghiêm túc sao? Vậy một khi xác nhận an toàn của nơi đó xong, ai đó có thể chụp một ấm ảnh và gửi qua cho chúng tôi được không? Ngoài ra, nếu cài thêm vài cái đèn chiếu sáng nữa thì đỡ quá.
-Chà...nghe chẳng vui vẻ gì mấy khi làm việc này đâu, nhưng cá là sẽ có người phải làm rồi.
-Vậy nhé, xin hết.
Sau đó Trụ sở hết thúc cuộc gọi.
Tokita và Jans lúc này đang tranh thủ nhặt đống băng đạn rải rác trên sàn và cất chúng vào ba lô.
Bởi vì đạn đặc biệt của khẩu súng bắn tỉa BM-179, cũng như shotgun MG-77 rất đắt, và nó còn đắt hơn khi mua theo băng thay vì mua theo từng viên. Họ đã dùng hàng tá băng và có rất nhiều băng đạn rỗng đang rải rác trên mặt đất.
Trong lúc Jans đang nhặt những băng vẫn còn đạn và cất vào trong ba lô, cô tưởng tượng ra số tiền phải trả cho đống đạn đó nếu phải dùng tiền của mình. Không mất nhiều thời gian để cô tính ra được bản thân sẽ không thể nào trả hết số tiền đó nên gương mặt trở nên u ám.
Jans quay sang Ronan, người lúc này đang nhặt lại những hộp đạn súng trường của mình đang nằm trải rác trên mặt đất, cũng như giúp Tokita nhặt hộp đạn của khẩu MG-77. Cô lo lắng hỏi.
-Ông chú này! Nếu tôi đã yêu cầu họ trả tiền hết số đạn này như một điều kiện để tôi tham gia, và họ cũng đã thông qua, thì họ sẽ không bảo tôi phải tự trả tiền đâu nhỉ? Sẽ không sao đâu, đúng không?
Ronan nhìn cô, sau đó cười gượng.
-Đừng lo, không sao đâu...Có lẽ thế...
-C...có lẽ?
Tokita giật bắn mình khi nghe được, sau đó đồng thanh cùng lúc với Jans. Vẻ hốt hoảng hiện rõ trên gương mặt cả hai.
-Thì tôi có phải là nhân viên của Cục Điều tra sinh vật của Chính phủ đâu mà hỏi. Nên tôi cũng không dám chắc, dù điều kiện của nhóm tôi yêu cầu giống nhóc. Nhưng đừng lo, không sao đâu, tôi nghĩ vậy, có lẽ, có thể, và mong là thế...
-Ông chú dừng lại ở “không sao đâu” là được rồi.
Ronan chỉ đang trêu chọc Jans và cô cũng biết rất rõ điều đó qua cách nói chuyện bỡn cợt của anh, nhưng cô vẫn nhăn mặt vì tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu trường hợp hi hữu đó lại thành sự thật.
Tokita liếc nhanh sang Jans, thấy vẻ mặt cô vẫn còn tái đi vì lo nghĩ, ánh mắt như đang tính nhẩm lại chi phí một lần nữa. Cậu cũng nhìn xuống ba lô của mình đã gần đầy nhóc băng đạn đã qua sử dụng rồi đưa mắt về phía đống vỏ đạn còn nằm ngổn ngang trên sàn.
-Nhưng nếu chuyện đó xảy ra thật thì nhóm mình cũng đỡ, vì tiền được chia đều ra hết cả ba người rồi. Kiếm lại thì chắc cũng sẽ nhanh thôi, anh Ronan nhỉ?
Ronan nhún vai lấy một cái, mắt nhanh chóng đảo đi chỗ khác.
-Ờ...không...thật ra thì....tiền vũ khí và đạn là dùng tài khoản của cậu, nên về cơ bản là cậu người đang nợ họ chứ không phải tôi.
Nghe thế, Tokita liền ngẩn người, hai mắt trợn tròn lại, suýt đánh rơi chiếc ba lô trên tay.
-Cái gì chứ?! Lúc thảo luận thì anh nói là tiền được chia đồng đều ra mà. Sao giờ lại tráo trở thế?
Anh chậm rãi khoanh tay trước ngực, cái nhìn vẫn bình thản, xa xăm đến lạ, gương mặt thì chẳng hề tỏ ra ăn năn chút nào.
-Tôi nhận ra là nếu cả ba đều chi tiền ra thì ta sẽ không nợ họ quá nhiều, do đó tôi nói Ellie chỉ dùng thẻ của cậu và Michell để thanh toán cho đống vũ khí và đạn được, như thế thì họ mới phải dùng đến tiền của mình để bù vào như yêu cầu chứ? Đúng không? Mục tiêu vẫn là rút nhiều tiền của Hiệp hội và Cục Điều tra nhất có thể mà.
-Nhưng ít ra cũng phải nói với em và Michell một tiếng chứ?
-Nếu nói thế thì cậu có dám mua súng to để dùng đâu. Có khi còn không dám mua đủ đạn để đem theo bên người nữa ấy. Mà tôi cũng nói họ “có thể” sẽ trả mà, làm gì mà phải căng thế.
-Khi cả đám thảo luận anh không dùng từ “có thể” đâu nhé! Mà cái “có thể” của anh giữa không và có và bao nhiêu phần trăm thế?
Ronan đáp lại ngay tắp lự, trước cả khi Tokita kịp chớp mắt.
-Năm mươi, năm mươi!
-Vậy thì có cái đầu anh ấy. Ôi thánh thần ơi!
-Đừng có nói như thể sắp chết vậy, chúng ta đã phân tích luật lệ, điều khoản rất kĩ rồi mà. Mà tôi cũng sẽ giúp cậu trả nợ nếu họ không chịu chi trả mà. Yên tâm, tôi sẽ không để mấy tên đó ném cậu vào trại Auschwitz của đám tư bản đó đâu.
Tokita vẫn chưa hết bàng hoàng.
-Nhưng em là người nợ, tức là sẽ phải cày cuốc để trả đấy. Còn anh thì có bị cái gì đâu.
Ronan bước tới và vỗ vai an ủi Tokita, nhưng cái vỗ lại trông hơi giả lả.
-Đừng lo! Có gì thì tôi nhường cậu hết phần khó để kiếm nhiều tiền hơn. Tôi sẽ chỉ ở vai trò hỗ trợ, hoặc muốn nữa thì đứng từ xa chỉ tay năm ngón thôi.
-Nghe cứ như anh đang cố tình gài em vào chuyện nào để có cớ ăn không ngồi rồi vậy. Anh nên nhớ nếu không làm hoạt động gì thì hạng không tăng được đâu.
Anh cười nhẹ.
-Toàn suy diễn lung tung. Tôi nhường phần khó cho cậu để lên hạng với kiếm tiền trả nợ cho là tốt lắm rồi đấy. Hay muốn tôi giành hết việc luôn rồi ngồi đó nợ chổng mông sau đó đi làm cu li trả nợ. Mà sao cứ nhìn 50 phần trăm còn lại thế nhỉ, cái 50 khả năng kia đâu rồi?! Đó là lý do ta chấp nhận tham gia đấy.
Michell bất ngờ ló đầu vào hóng hớt khi thấy Ronan và Tokita nói mãi không dứt. Cô sau đó không nhịn được cười khi biết được chuyện hai người đang bàn với nhau.
-Haha! Vậy là cậu đang nợ họ một đống tiền đấy.
-Đừng vội mừng! Không chỉ Toki đâu, mà cả cô nữa đấy.
Nụ cười trên môi Michell tắt ngúm, cô trừng mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Cái gì cơ?! Anh đùa tôi đấy à, Ronan.
-Nếu chỉ dùng mỗi tiền của Toki thì bên họ sẽ sinh nghi ngay, nên cần thêm cô tham gia nữa. Việc tôi không tham gia thì có thể bị nghi ngờ đấy, nhưng tôi có thể nói đây là tiền được cho vay từ bên thứ ba để tránh bị họ làm khó.
Anh không hề tỏ ra chút nao núng nào và giải thích một cách rất bình thản.
Chính điều đó Michell càng trở nên tức tối hơn, nghiến răng ken két. Cô siết chặt tay thành nắm đấm, tiến sát tới Ronan, ánh mắt tóe lửa như muốn đốt anh tới nơi.
-Anh muốn chết thật đấy à?!
Cô gằn giọng, gần như hét lên.
-Cái tên đầu tổ quạ khốn kiếp này?!
Ronan hơi co rúm lại, giơ hai tay lên theo phản xạ phòng thủ.
-Đau! Đau! Này này, bình tĩnh đi chứ! Đừng có đánh tôi khi cô đang mặc bộ đồ đó! Thốn lắm đấy!
Anh cố gắng làm dịu tình hình khi nhìn thấy tay Michell hơi nhúc nhích.
-Thôi được rồi, thôi được rồi. Để khi nào họ liên lạc lại thì tôi hỏi lần nữa cho chắc chắn, được chưa? Bây giờ bình tĩnh lại đi nào, đừng có dùng giáp đánh người thế chứ...
Vốn chỉ nói đùa về chuyện thanh toán bằng tài khoản của Michell và Tokita, nhưng Ronan có vẻ đã đùa hơi quá trớn khiến cho họ bây giờ nhìn anh với con mắt hình viên đạn. Chỉ đến khi cả hai giận dỗi, không ai thèm nói chuyện nữa thì Ronan mới đứng ra đính chính lại cho họ, nhưng đương nhiên họ vẫn chưa tha cho anh vì tội đùa dai của mình.
Còn về Gisele, cô đứng ra nhận nhiệm vụ quét khu vực bên trong cái lỗ đúng như Trụ sở bảo. Trước tiên, cô cài đèn chiếu sáng ở gần lối vào cái lỗ. Khi đã hoàn tất, ánh đèn tỏa sáng rực rỡ và chiếu sáng khung cảnh bên trong.
Leon chỉ biết kinh tởm khi nhìn qua khung cảnh đó.
-Ughh!
Vì loại đạn mạnh mẽ mà Jans và Tokita sử dụng, họ thổi bay những con Demonizer thành từng miếng thịt nhỏ. Những miếng thịt đó trộn lẫn cùng với những cái xác quái vật chết mà cả hai còn bị giẫm đạp bởi những con đang lao ra khỏi cái lỗ. Chúng trộn lẫn lại với nhau và tạo thành một mảng thịt khổng lồ.
Chân, tay và những bộ phận khác của đám Demonizer nhô lên và tạo thành một mảng thịt lớn, nó khiến cho bất cứ ai nhìn vào mảng thịt đó cũng phải ngạc nhiên không biết chuyện kinh khủng gì đã xảy ra ở đây. Nhìn vào mảng thịt đó, họ không thể nào đếm được chính xác hay xác định được rõ Jans đã tiêu diệt bao nhiêu con Demonizer, hay trong đống đó còn có phần của Tokita. Giờ họ chỉ có thể ước tính số lượng bằng cách tính toán thời gian mà Jans đã chiến đấu với lũ quái vật, số đạn mà cô bắn, độ dày và bề ngang của mảng thịt, hay mức độ phá hủy khác nhau đặc trưng của khẩu BM-179 và MG-77.
Cả Gisele và Leon đều không có thời gian rảnh để quan sát Jans giữa trận chiến và họ cũng không ngờ được nó lại dữ dội đến thế này. Gisele tỏ ra hối hận vì đã đứng ra chấp nhận lệnh đó từ Trụ sở.
Gisele ngăn Leon đang định đi với cô.
-Thiếu chủ, xin hãy chờ ở hành lang. Đây không phải là nơi mà người nên bước vào...
Leon nhăn mặt và đáp lại.
-T...tôi không sao. Tôi có thể chịu được.
-Thiếu chủ không cần phải cố gắng quá đâu ạ. Tôi là người đã chấp nhận công việc này từ Trụ sở, nên xin người hãy chờ ở hành lang đi ạ.
-Không sao đâu. Tôi cũng sẽ giúp. Vì tôi cũng đã nhận yêu cầu này vì mong muốn của bản thân, nên có thể tôi sẽ phải thấy những thứ như thế này thường xuyên hơn kể từ bây giờ. Tôi nên cố làm quen được với nó khi có cơ hội.
Leon trông vẫn sợ khi cố nở ra một nụ cười và cậu bước về phía trước để nhìn vào cái lỗ. Mảng thịt bao phủ mặt đất từ những con Demonizer đã chết cảm giác rất mềm nhũn vì nó hấp thụ tác động từ bước chân. Leon nhăn mặt khi cảm thấy điều đó, nhưng cậu không lùi bước và tiếp tục tiến về trước.
Leon và Gisele tiến sâu vào cái lỗ trong khi cài đèn chiếu sáng. Ở trên tường hầm cũng có những miếng thịt của Demonizer đang dần rơi rụng xuống đất. Mỗi lần họ bước một bước, họ có thể cảm nhận thấy miếng thịt mềm nhũn trên sàn. Họ cố gắng chịu đựng tình huống này và tiếp tục cài đèn chiếu sáng.
0 Bình luận