Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 32: Như kiến vỡ tổ

0 Bình luận - Độ dài: 9,977 từ - Cập nhật:

Nhóm Ronan và nhóm của Aldric đang đứng gác ở đại sảnh trong lúc nhóm của Aimes thì đã rời đi để tìm kiếm ở khu vực xung quanh và quay về mấy lần.

Leon đã gọi cho Trụ sở để ngăn nhóm của Aimes lại, nhưng họ không tỏ ra quan tâm lắm vì cho rằng đây không phải việc nghiêm trọng. Điểm phòng thủ số 23 cung không phải là một trạm quan trọng, đó là lý do Trụ sở còn không thèm đưa ra mệnh lệnh cụ thể nào cho họ.

Không mất quá lâu để nhóm Aldric nhận ra rằng nhóm Aimes không phải rời khỏi điểm tập trung chỉ để đi giải tỏa.

Từng giây trôi qua, Leon ngày càng bực tức thêm. Họ phải canh gác nơi này và im lặng trong khi nhóm Aimes không nghiêm túc thực hiện công việc của mình và cứ đi xung quanh.

-Aldric này. Sao chúng ta cũng không đi tuần tra chút nhỉ? Để lại nhóm Ronald ở đây canh chừng cũng được rồi. Trông họ có vẻ sẽ không rời khỏi đây đâu.

-Không!

Aldric nhanh chóng trả lời lại mà không do dự, nhưng thế chỉ làm tâm trạng của Leon vốn đã tệ lại càng thêm xấu đi. Vì đó là lệnh từ trưởng nhóm Aldric, nên là thành viên trong nhóm của cậu ta, Leon phải tuân lệnh. Cậu hiểu rõ điều đó, nhưng sự bực tức chồng chất cứ liên tục gặm nhấm lấy cậu.

-Tại sao chứ? Tại sao chúng ta phải canh gác ở đây trong khi họ thì không hả?

Để tránh Aldric lại lỡ lời, Maylee nhanh chóng đứng ra trấn an Leon.

-Tớ biết cảm giác của cậu, nhưng ráng chịu đựng đi. Chúng ta đã quyết định ngay từ đầu rằng chúng ta sẽ chỉ di chuyển theo nhóm để đảm bảo an toàn cho các thành viên mà, nhớ chứ? Hơn nữa, nếu 5 trong số 15, tức là 11 người rời nếu tính thêm cả họ rời khỏi vị trí, tớ đảm bảo Trụ sở sẽ không vui về việc này đâu. Họ sẽ phàn nàn với Wolfkenstein và chúng ta sẽ phải nhận hình phạt vì việc đó. Nên chúng ta phải ở lại đây.

Leon lập tức câm nín, cậu không thể phủ nhận lại lý lẽ của Maylee. Nhưng dù vậy, nó cũng không xoa dịu được nỗi bực tức của cậu, cậu vẫn còn thấy rất khó chịu. Maylee nhận ra và nhìn vào ánh mắt Leon, ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc và có một chút quan tâm.

-Nhưng quan trọng hơn, tớ không muốn cậu phải làm điều tương tự như lũ cặn bã đó.

Maylee tiếp tục nhìn Leon, cậu thấy hơi sợ hãi nhưng rồi thư giãn, vẻ mặt chuyển từ bực tức sang hơi xấu hổ.

Lúc đầu, Leon không thừa nhận thực lực của nhóm Aldric. Nhưng sau khi nghe rằng họ đã tự sức mình hạ gục được một con quái vật Combine, Leon đã tự mình đề nghị tham gia nhóm của họ để xác nhận thực lực. Khoảng thời gian mới gia nhập nhóm của Aldric, cậu vẫn chưa công nhận thực lực của họ, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để Leon kiểm chứng được điều đó. Kể từ đó, phần nào cậu đã thấy hứng thú với nhóm của Aldric, đặc biệt là với khả năng cũng như tiềm năng của Aldric.

Ngay cả nhiệm vụ lần này cũng vậy, ban đầu là do Aldric, Maylee và Eila đảm nhận. Nhưng Leon đã cố hết sức để đưa Gisele với mình và gia nhập nhóm của Aldric, và cậu ta đã vui vẻ chào mừng họ.

Gisele bên cạnh dịu dàng chỉ bảo Leon.

-Thiếu gia. Xin đừng làm phiền cậu nhóm của cậu Aldric nhiều quá. Tôi cũng không đồng tình với ý kiến đó đâu. Xin hãy nhớ rằng tôi ở đây là để đảm bảo an toàn của ngài và nhóm của cậu Aldric.

 -Đ...được rồi...

Leon tỏ ra yếu thế trước Gisele bởi cô là người hầu thân cận của cậu. Cô đã phục vụ Leon một khoảng thời gian dài trước đây và được cậu tin tưởng. Như một điều kiện, mỗi khi Leon rời nhà để làm Thợ săn, Gisele sẽ đảm nhiệm vai trong hộ vệ cũng như cố vấn, nên cậu quyết định từ bỏ và ngừng cứng đầu.

Gisele tiếp tục.

-Như tôi đã nói với người trước đây, xin hãy hạn chế tiếp xúc không cần thiết với người khác ạ. Có rất nhiều thứ khác mà người phải cận thận ngoài quái vật đấy. Vì tôi là người duy nhất được chỉ định làm hộ vệ cho người, tôi biết điều này thật thảm hại nhưng tôi không thể đảm bảo an toàn hoàn toàn cho người được đâu. Nên xin hãy hạn chế tiếp xúc với những Thợ săn khác ngoài Wolfkenstein, hoặc ít nhất cũng nên thông qua tôi để nỏi chuyện với họ. Bản chất nóng nảy của người dễ gây ra xung đột không cần thiết lắm, thế nên...

Leon thấy đây sẽ là một bài giảng dài, nên cậu đã xen vào ngăn Gisele lại.

-Biết rồi, biết rồi. Nhưng mà...không phải cô đang bảo vệ thái quá đó à?

-Thiếu gia. Tôi tin là không cần phải nhắc lại cho người nhưng chúng ta đang ở vùng hoang dã đấy ạ. Đây là một nơi vô cùng nguy hiểm nếu so với những tầng nằm ở dưới cùng của Paris. Lúc người nghĩ rằng tôi đang bảo vệ thái quá nghĩa là người vẫn còn rất ngây thơ. Xin hãy hiểu điều này, thiếu gia!

Những người sống ở tầng dưới cùng của Paris có những quan điểm khác nhau về vùng hoang dã, nhưng đa phần họ đều nghĩ rằng những tầng nằm sát mặt đất hoặc những khu vực nằm ngoài Paris đã là vùng hoang dã rồi. Những khu rừng rậm rạm, đồng bằng cằn cỗi, biển, bầu trời, tàn tích,...tất cả những nơi đó đều được mô tả là vùng hoang dã và đều là những nơi nguy hiểm. Đối với những người dành cả đời để sống ở những tầng cuối cùng trong thành phố Paris, mọi thứ ở bên trên họ, bao gồm cả quận dưới đều được xem là một phần của vùng hoang dã.

Bất chấp mọi quan điểm khác nhau, có một điểm chúng đó là vùng hoang dã là một nơi hoàn toàn đối lập với cuộc sống an toàn ở những tầng nằm ở dưới cùng mặt đất, nơi con người có thể sống bình yên từ lúc sinh ra đến hết phần đời còn lại của họ. Vùng hoang dã là một nơi vô cùng nguy hiểm, sự đáng giá của một người được đánh giá qua khả năng kiếm tiền của họ, từ việc tiêu diệt quái vật, buôn bán hàng cấm cho đến giết người.

Leon hiểu rõ rằng mình đang sống ở vùng hoang dã đầy nguy hiểm, nhưng sự quyết tâm và mục đích của cậu khi đến đây vẫn còn quá ngây thơ.

Có Gisele ở bên để bảo vệ, đồng thời ở chung nhóm với một người có đầu óc nhanh nhạy và khả năng phán đoán tốt như Aldric và bạn của cậu ta khiến cho Leon thấy an toàn hơn, nhưng đồng thời cũng làm giảm đi khả năng nhận ra nguy hiểm thật sự của vùng đất hoang dã đầy nguy hiểm.

Gisele hiểu rất rõ điều đó nhưng cô cũng không thể để cho Leon rơi vào nguy hiểm. Đó là lý do cô không còn cách nào khác ngoài dạy cho Leon nhưng bài giảng dài.

Mặc dù Leon đã nghe đủ những bài giảng dài ngoằn của Gisele, nhưng cậu cũng không tỏ vẻ chống cự. Leon thực ra đang thấy vui khi biết họ đang còn nghĩ đến sự an toàn cho cậu, nhưng cùng lúc đó, cậu đã lo rằng nhiệm vụ này cứ thế sẽ kết thúc mà không có điều gì đáng chú ý xảy ra, đó là lý do khiến cậu thấy hơi lo lắng.

Bởi Leon luôn có Gisele đồng hành bên cạnh mỗi khi ra ngoài làm công việc của Thợ săn, dẫn tới việc cậu không chỉ phải đối mặt với những Thợ săn xem thường những Thợ săn trẻ mà còn phải đem theo người trông chừng suốt bất cứ đâu, vì thế mà đánh giá của cậu ở Wolfkenstein khá thấp. Mặc dù hạng thợ săn của Leon tăng rất thuận lợi hơn bất kỳ ai nhưng cậu ấy lại là người nghi ngờ thực lực của mình nhất.

Aldric và bạn của cậu ta đã có thể chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách giết một con quái vật Combine, những Thợ săn khác ở Wolfkenstein cũng đã từng xem thường họ chỉ vì họ là lũ nhóc. Mặc dù Demonizer thì không mạnh bằng quái vật Combine, nhưng Leon nghĩ rằng nếu cậu gia nhập nhóm của Aldric và đóng góp vào việc xóa sổ tổ của Demonizer, thì những Thợ săn khác sẽ dừng xem thường cậu.

Vì nhóm của Aldric đã có thể giết một con quái vật Combine cỡ lớn nên họ được Wolfkenstein gửi đến để tham gia chiến dịch này. Ban đầu Trụ sở đã chấp nhận đội của họ và đang định đưa họ vào đội tiêu diệt, nhưng sau khi biết được đó là một nhóm toàn lũ nhóc, nên Trụ sở đã quyết định đưa họ vào đội phòng thủ. Việc đó làm Leon thấy khó chịu và bực tức vì người ta vẫn còn xem thường họ.

Trong đội phòng thủ không có nghĩa là họ sẽ không gặp lũ quái vật, đó là lý do Trụ sở gửi những Thợ săn đi làm công việc đó. Leon cố kiểm chế sự bực tức của mình bằng cách nghĩ rằng cơ hội của cậu ấy rồi sẽ đến thôi. Nhưng không may, điểm phòng thủ số 23 lại là một nơi rất an toàn.

[Chúng ta đã ở đây khá lâu rồi. Lý do mà mấy kẻ đó rời đi là vì chúng nghĩ rằng nếu chúng không ở đây thì cũng chẳng có gì xảy ra. Mình cá đó cũng là lý do tại sao Trụ sở không nói họ giữ nguyên vị trí...Nhiệm vụ này thật sự sẽ kết thúc mà không có gì thú vị xảy ra sao?]

Leon bắt đầu mong rằng sẽ có gì đó xảy ra sớm mà quên mất rằng an toàn chính là ưu tiên hàng đầu và dần mất đi kiên nhẫn.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ thiết bị liên lạc được lắp đặt ở nơi này.

-Đây là Trụ sở. Điểm phòng thủ số 23, trả lời tôi.

Mọi người nhanh chóng tụ tập lại quanh thiết bị liên lạc, Aimes ở gần nhất lập tức đáp lại.

-Điểm phòng thủ số 23 trả lời.

-Cậu có thấy điều gì bất thường ở đó không?

-Không, mọi thứ vẫn bình thường.

-Cậu...cậu là số 247 đúng không? Tín hiệu định vị của cậu và một vài người khác mất đi rồi xuất hiện lại đến mấy lần, cậu có chắc là không có gì bất thường chứ? Có chạm trán sinh vật nào có khả năng gây nhiễu tín hiệu không?

-Chúng tôi chỉ đi vệ sinh thôi. Dù sao thì đi một mình rất nguy hiểm và chúng tôi cũng đâu thể mắc vệ sinh cùng một lúc được. Nên đừng căng thẳng thế chứ? Có lẽ là có một thứ gì đó hoặc sinh vật nào đó ở gần đây gây mất tín hiệu thật mà bọn tôi không để ý.

Mọi người ở đó đều nghĩ rằng Aimes và bạn của hắn đã gặp vấn đề ở điểm phòng thủ, nên Aimes cho rằng Trụ sở đã liên lạc và ngay lập tức phàn nàn khi thấy hắn ngay là vì lý do đó. Sau khi viện cái cớ đó, Aimes nghĩ rằng cũng đã đến lúc họ nên dừng việc rời khỏi trạm, nhưng câu trả lời tiếp theo từ Trụ sở đã bác bỏ hết giả thiết của họ.

-Tôi không quan tâm, cậu có gặp con Demonizer nào lúc rời khỏi điểm phòng thủ không? Hoặc ít nhất là nhận thấy bất kì dấu hiệu nào của chúng trong khu vực không?

-Không, không có gì hết. Có chuyện gì sao?

-Điểm phòng thủ số 22 vừa bị một bầy Demonizer tấn công dữ dội. May mắn là lực lượng ở đó đã đẩy lùi được chúng mà không ai bị thương, nhưng trong lúc rút lui, một đội trinh sát đã bị kẹt lại bên trong. Hiện tại, chúng tôi cần cử một đội hỗ trợ để giải vây và hộ tống họ quay lại điểm phòng thủ số 21 an toàn.

Anh ta sau đó bổ sung thêm.

-Bầy Demonizer rất có thể xuất phát từ khu vực chúng ta từng kiểm soát. Có thể nhóm trinh thám trước đã bỏ sót một vài đường hầm, hoặc lũ quái vật đã tự khoét đất để mở thêm lối đi mới. Chúng có thể đã chui qua những lớp đất đá bị nứt yếu, hoặc nới rộng từ một hốc nhỏ thành đường hầm đủ lớn để cả đàn tràn qua. Vì vậy, hãy rà soát lại khu vực này thêm một lần nữa khi có cơ hội. So sánh thực tế với bản đồ đã có từ lần thăm dò trước, xem có điểm nào khác lạ. Nếu phát hiện đường hầm mới, phải lập tức báo về cho đội trinh sát và đội tiêu diệt để họ triển khai ngay.

Aimes và bạn của hắn nhìn nhau, mỉm cười rồi trả lời một cách quả quyết.

-Đã rõ. Chúng tôi sẽ đi làm nhiệm vụ ngay.

-Không, mấy người ở lại đó! Im lặng và lo canh gác đi! Tôi cá là vừa rồi mấy người chỉ đi để tìm diệt lũ quái vật chứ thèm gì tuần tra khu vực. Cử mấy người đi thì chắc chắn sẽ có chuyện.

Bị nói trúng tim đen, Aimes lập tức trở nên lúng túng.

-...Không...Đương nhiên là chúng tôi sẽ không làm vậy.

-Mấy người cứ ở đó!

Aimes tặc lưỡi, trông rõ khó chịu.

Nhìn vào họ, Leon cười khẩy và nói.

-Đáng đời các người.

Aimes lần lượt quay sang nhóm của Aldric, kế đó là nhóm của Ronan và nhìn họ, rồi hắn quay sang trả lời Trụ sở.

-Hừm. Vậy chúng tôi phải gửi Thợ săn Ronan và đồng đội của anh ta đi à?

Nhân viên Trụ sở trả lời lại.

-Hãy để nhóm của số 63 và số 57 đi. Các người có thể đem thêm người nếu cần thiết, nhưng phải giữ lại đây tối thiểu 7 đến 8 thợ săn để bảo vệ điểm phòng thủ. Còn không thì đi từng đó người cũng được.

Nhóm của Aimes và Aldric chỉ biết đến số hiệu thành viên trong nhóm của họ, nhưng nếu nói đến nhóm của số 63 thì đang chỉ đích danh số hiệu của đội trưởng.

Aimes với vai trò đội trưởng đã bị loại trừ, số hiệu 63 cũng không phải là của Aldric, vậy thì chắc chắn số đó chỉ có thể là của Ronan. Tất cả đồng loạt quay sang nhìn anh cùng cả nhóm với vẻ ghen tị, bởi không nghĩ những kẻ thảnh thơi nhất ở đây lại là những kẻ được chọn.

Tuy nhiên, sự ghen tị nhanh chóng bị lấn át bởi sự tò mò vì số 57 lại đang chỉ đích danh một người, họ không thể biết đó là ai và nhìn nhau bối rối.

-Đây là số 57, đã rõ.

Mọi người đều chuyển ánh nhìn của mình về phía giọng nói đó. Số 57, chính là Jans.

Khi những nhóm khác còn chưa hết hoang mang, Ronan liền tiếp lời, phá vỡ bầu không khí im lặng dù chỉ trong thoáng chốc đó.

-Số 63, 64 và 65 đã rõ.

Nói xong, nhóm anh và Jans nhanh chóng lấy ba lô và rời khỏi điểm phòng thủ.

Những Thợ săn khác đều thấy sốc và nhìn một cách chăm chú vào bóng lưng của Jans khi cô đang rời khỏi nơi đó. Vài người thì chỉ ngạc nhiên, vài người thì tỏ ra khó chịu nhưng cô không thèm để mắt đến và tiếp tục bước đi, cùng nhóm Ronan biến mất vào trong đường hầm.

Aimes cuối cùng cũng lấy lại minh mẫn và lập tức hỏi Trụ sở, giọng nói lẫn gương mặt gã hiện lên đầy vẻ bối rối.

-Nhóm của 63 thì tôi có thể hiểu...nh...nhưng tại sao lại là con nhãi đó? Là nhầm lẫn gì hay sao? Anh không có nhầm số 57 với ai khác đó chứ?!

-Tôi không có nhầm, là số 57.

Sau khi Trụ sở phủ nhận mối nghi ngờ của Aimes, lần này Aldric là người đặt ra câu hỏi.

-Có lý do cụ thể nào mà anh lại chọn số 57 không? Nếu anh chọn ngẫu nhiên thì tôi muốn an chọn chúng tôi hơn.

Nếu Trụ sở ngẫy nghiên chọn một ai đó đi có thể sẽ gây ra vấn đề sau đó về việc thiếu tính công bằng. Đó là suy nghĩ của Aldric, nên với vai trò là trưởng nhóm, cậu phải hỏi lại Trụ sở để suy nghĩ lại về quyết định của họ.

Nhưng Trụ sở cũng phủ nhận.

-Không có vấn đề gì cả, chúng tôi chọn nhóm của số 63 và số 57 đi vì thành tích của họ.

Aldric thấy sốc trước câu trả lời. Cậu nhở lại lúc bản thân bị xem thường và bị đưa vào đội phòng thủ thay vì đội tiêu diệt bởi một ai đó ở Trụ sở, người đó có thể là cùng một người mà cậu đang nói chuyện vào lúc này.Nhưng người đó nghe như đã công nhận Jans, cũng là một Thợ săn trẻ như cậu, giống như lúc cậu lần đầu gặp Jans.

Lần này Gisele tham gia vào cuộc nói chuyện.

-Ý anh là thành tích của cậu ấy sao? Cậu Aldric đây và hai người bạn của cậu ấy đã tự mình hạ gục một con Combine đấy. Nếu lựa chọn theo thành tích thì không phải anh nên chọn họ sao? Khả năng làm việc nhóm cũng sẽ có ích hơn nhiều khi đối đầu với dạng quái vật theo bầy đàn. Nên bọn tôi có thể hiểu tại sao các anh chọn nhóm của số 63, còn việc chỉ chọn mỗi số 57 để đi cùng họ thì lại không. Tôi không chắc một thợ săn thiếu kĩ năng làm việc nhóm lại có khả năng phối hợp hiệu quả được.

-Aldric?! Ồ, trưởng nhóm đội Thợ săn trẻ của Wolfkenstein à. Chiến đấu với đám Demonizer không giống như chiến đấu với đám Combine. Tình huống mà cậu ta đang ở cũng khác nữa, nên dựa vào thành tích, số 57 phù hợp hơn trong tình huống này. Các người cũng dừng phàn nàn về những thứ nhỏ nhặt đi, hay cách làm việc của đám Wolfkenstein các người là cứ chất vấn quyết định của cấp trên?

Wolfkenstein đã dùng sức ảnh hưởng của mình để gửi Thợ săn trẻ vào nhiệm vụ này, nhưng có nhiều trường hợp những Thợ săn họ gửi đều không có thực lực và kĩ năng để hoàn thành nhiệm vụ, do vậy người nhân viên này có ấn tượng không mấy tốt đẹp về Wolfkenstein.

Và ngay cả sau đó, anh ta đã bị chất vấn hai lần liên tiếp bởi những Thợ săn có liên kết với Wolfkenstein về quyết định mà Trụ sở đưa ra, đó là lý do anh ta có vẻ khó chịu và cáu gắt khi đưa ra câu trả lời.

Câu trả lời của người nhân viên khiến cho những Thợ săn ở đó tò mò không biết Jans mạnh đến thế nào. Nhưng Aimes vẫn chưa thuyết phục lắm nên đã hỏi lại.

-Hồ sơ chiến đấu của cô nhóc đó như thế nào?

-Số 57 có thể sơ tán và giải cứu một nhóm Thợ săn ở trong toà nhà đầy quái vật và đã có thể chống lại một bẩy Demonizer trong lúc đang sơ tán cho những Thợ săn đó. Hơn nữa, bao gồm những con Demonizer bị giết trong toà nhà khi cô ta cứu những Thợ săn đó và những con Demonizer đã đuổi theo họ, số 57 đã tiêu diệt ít nhất 50 con Demonizer. Số 57 đều thực hiện tất cả những việc đó một mình. Cái tổ này cũng tương tự như tòa nhà bỏ hoang đẩy quái vật và cô ta đã từng chiến đấu chống lại một bầy Demonizer trong tình huống như vậy rồi. Tôi nghĩ những lý do đó là đủ để chọn số 57. So với đó, bắn và giết một con Combine từ đằng xa và có hỗ trợ từ bên ngoài sao tốt bằng hồ sơ của cô ta. Phải chứ?

Gã thở dài rồi nói tiếp.

-Còn đây là thành tích của nhóm số 63 cho các người đỡ phải thắc mắc. Tiêu diệt khoảng 120 con Demonizer để giải cứu nhóm Thợ săn mắc kẹt trong tòa nhà cũng như trên đường đưa họ về điểm an toàn. Hạ 6 con Combine với kích thước trung bình 10 mét trở lên. Diệt hơn 300 con Chaser các loại ở một khu dân cư bỏ hoang. Riêng số 63 đã gần như tự mình xử lý đám Weaponized Insect ở điểm phòng thủ Tây Nam thành phố.

Aimes lẩm bẩm trong kinh ngạc và những Thợ săn khác cũng kinh ngạc không kém sau khi nghe câu trả lời.

-A...Anh đang đùa đấy à? Bọn họ...là siêu nhân chắc?!

-Đó là thông tin từ Văn phòng Thợ săn. Ít nhất anh cũng nên hiểu điều đó không phải là đùa. Tôi không quan tâm anh có tin hay không, cứ đứng gác ở nơi đó đi. Hết!

Cuộc gọi từ Trụ sở kết thức không lâu sau. Aimes, Aldric và những Thợ săn khác đều ngơ người và đứng nhìn nhau.

Mặc dù cơn sốc trong đầu Leon đã giảm đi, nhưng cậu vẫn không thể ngừng suy nghĩ về Jans và nhóm của Ronan.

So với Aldric, Leon tỏ ra vượt trội hơn bởi lẽ Aldric luôn mang trong mình cảm giác cạnh tranh với Jans. Và khi nghe về những thành tích ấn tượng của cô, Aldric càng tin chắc rằng những nghi ngờ và phán đoán trước đây của mình là hoàn toàn đúng.

Aldric đang tìm kiếm thứ sức mạnh của Jans và Jans là người đã thúc đẩy tinh thần cạnh trạnh của cậu ta. Nên Leon nghĩ rằng nếu cậu đi theo Jans, cậu có thể đạt được gì đó giống như cô. Thứ gì đó khiến cậu tự hào về sức mạnh của mình, một khả năng, một cơ hội, một vận may, hay bất cứ thứ gì tương tự như vậy.

Lúc Leon suy nghĩ như thế thì cậu đã quên mất rằng an toàn chính là ưu tiên số một ở vùng đất hoang dã này và khả năng cậu sẽ tự đem nguy hiểm về cho bản thân.

-Miễn là ở đây có tổi thiểu 7 đến 8 người canh gác là được mà nhỉ?

Gisele nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa đằng sau câu hỏi của cậu.

-Thiếu chủ?!

-Chúng ta sẽ theo sau họ, sẵn sàng đi.

Leon đã đưa ra quyết định của mình, cho dù đó có là quyết định mà cậu bất cẩn đưa ra hay là quyết định mà cậu đã hoàn toàn biết được hậu quả của nó, thì cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Nhưng Leon chỉ là một chàng trai ngây thơ, may mắn được sống ở nơi quá đỗi an toàn nên không hiểu ra được điều này.

-

Những đường hầm dưới lòng đất được tạo ra bởi đám Demonizer hoặc lũ Weaponized Insect đã hình thành nên một mê cung, đồng nghĩa cũng sẽ khiến nơi này kém ổn định bởi những vách tường sẽ yếu đi và có thể dàng sụp đổ bất cứ lúc nào, như thế rất dễ làm cho người thăm dò bị lạc khi lối đi bị chặn hoặc một con đường mới mở ra thông với đường khác.

Nhóm Ronan và Jans đã dùng thiết bị đầu cuối đã được tải thông tin mà Trụ sở cung cấp để mở bản đồ do đội trinh sát lập ra và kết hợp nó với thiết bị liên lạc để kiểm tra vị trí của mình. Dĩ nhiên vào những ngày đầu đặt chân đến đây, đội trinh sát không hề có trong tay một tấm bản đồ như thế này, nhưng bằng sự cố gắng không ngừng, họ đã có thể tự mình lập ra nó.

Chính nhờ những nỗ lực đó trong giai đoạn đầu, Trụ sở đã dự đoán ra những tuyến đường mà lũ quái vật đã đi qua. Từ đó, họ thiết lập các điểm phòng thủ chiến lược và chỉ định mục tiêu cho đội tiêu diệt thực hiện nhiệm vụ “dọn dẹp” một cách hiệu quả.

Nhưng nếu lũ quái vật có thể đào lỗ xuyên qua tường và tọa ra những đường hầm mới, thì khu vực họ đã chiếm đóng sẽ một lần nữa trở thành khu vực nguy hiểm. Mặc dù vào lúc này đó chỉ là dự đoán, nhưng từng đó cũng đủ để đi thăm dò những khu vực cực kì nguy hiểm đó, và nhóm của Ronan cùng Jans đang chuẩn bị bước vào khu vực đầy rẫy mối đe dọa tiềm ẩn, đang chực chờ để ăn tươi nuốt sống họ.

Trong khi đang di chuyển, Jans quay sang hỏi Ronan.

-Chúng ta nên làm gì đây? Có nên thăm dò khu vực trên đường không?

-Có lý do nào để ta làm điều đó không?

Thay vì trả lời ngay, anh hỏi ngược lại cô bé.

-Thì...điểm phòng thủ số 22 bị tấn công đúng không?! Nghĩa là bọn quái có khả năng sẽ tràn ra từ đâu đó, hoặc tệ hơn, chúng đang ẩn mình chờ phục kích con mồi. Nếu không cẩn thận rà soát kỹ khu vực này thì chúng ta rất dễ bị đánh úp từ phía sau, chưa kể nếu vô tình lại gần nơi bọn quái đang đổ ra thì lúc đó sẽ không kịp phản ứng trước số lượng áp đảo của chúng, tăng nguy cơ đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm.

Nghe xong, Ronan ngạc nhiên về khả năng tư duy chiến đấu của Jans, nhất là khi cô bé còn trẻ tuổi như vậy.

-Phán đoán tốt đấy. Đặc biệt là lý do cuối cùng, một lý do rất tốt. Nhiệm vụ của chúng ta là hộ tống, không phải giải cứu. Tức là họ đang ở trong trạng thái tương đối an toàn, chỉ là không thể rời khỏi điểm phòng thủ số 22 để rút lui. Và không thể rút lui đồng nghĩa là quái vật đang tập trung quanh họ hoặc bị kẹt lại do đất đả sạt lở chặn đường. Việc liều mình chạy tới đó mà không suy nghĩ đồng nghĩa là tự mình lao vào chỗ chết.

Không còn quá cẩn trọng hay thiếu kinh nghiệm như lần trước, Jans dường như đã trải qua vô số tình huống éo le và bằng cách nào đó vẫn xoay sở thoát khỏi tất cả, trước khi định mệnh sắp đặt cho họ cuộc hội ngộ bất ngờ này.

-Những Thợ săn đó đã quá thoải mái và chia thành các phe chẳng vì lý do chính đáng nào cả.Tôi không nghĩ họ có thể chiến đấu tốt nếu bị phục kích đâu, và cũng an toàn hơn khi tôi đến nơi có những người đã từng đấu với bầy quái vật rồi.

Mặc dù là người không tham gia vào hai nhóm kia, cũng như chỉ đến chỗ của nhóm Ronan để tránh bị họ làm phiền, nhưng cô lại không ở trong vị trí có thể nói được điều gì. Jans hiểu điều đó nhưng cô không còn cách nào khác ngoài càu nhàu với nhóm Ronan, những người mà cô cho nằm ở thế trung lập cũng như hiểu chuyện nhất với vai trò là Thợ săn ở đây.

Mặc dù không để mức cô sẽ tới và nói với họ rằng hãy thân thiết với nhau đi như cách giải quyết mấy đứa trẻ con đang gây gổ, nhưng Jans mong rằng ít nhất họ đừng ngáng đường nhau hay thậm chí là gây tổn hại cho người khác bằng cách bắn sau lưng họ. Cô cơ bản chỉ không muốn phải lo về chuyện ai đó “vô tình” bắn người khác.

Ronan quay sang nhìn Jans rồi cười khổ.

Ờ... Nhóc đang nói bọn ta luôn đấy à?

Jans giật mình xua tay lia lịa.

-Không! Không có! Ý tôi là... trừ nhóm của mọi người ra! Nhưng mà... nếu phải nói thì chắc chú là người cảnh giác nhất nhóm. Nhìn thì như đang ngủ đấy, nhưng tôi đoán là vẫn đang cảm nhận môi trường xung quanh, đúng không?

Ronan lập tức đưa tay lên gãi đầu, nở nụ cười gượng đến mức trông như đang mắc lỗi giữa giờ kiểm tra.

-Haha! Nhóc đừng tâng bốc ta dữ vậy chứ. Lúc đó ta ngủ thật mà. Ngủ sâu luôn ấy.

Jans nheo mắt nhìn anh rồi nghiêng đầu như thể vừa khám phá ra một bí mật vĩ đại.

-Thế tức là...ông chú có thể vừa ngủ vừa cảm nhận xung quanh như mấy con cá heo à?

-Không. Ta không phải cá heo.

-Thế chú giống tuần lộc à? Nhưng nếu so sánh thì cá heo vừa ngủ vừa bơi đi săn dưới nước, còn tuần lộc thì chỉ biết gặm cỏ chống lạnh... Tôi nghĩ cá heo vẫn ngầu hơn đấy.

-Nhóc à... Về lý thuyết thì ta với cá heo hay tuần lộc đều có tổ tiên giống nhau. Nhưng ta không phải chúng. Ta là con người! Người bình thường!

Ngay lúc đó, Tokita ở phía sau bất ngờ hắt xì một cái rõ to, vang vọng trong đường hầm như tiếng súng nổ. Tất cả mọi người xung quanh lập tức quay lại nhìn Tokita chằm chằm khiến cậu bối rối.

-Em xin lỗi! Mũi em ngứa quá. Với lại...hình như càng đi thì càng lạnh thì phải...

Ronan nhướn mày, không giấu nổi vẻ ngán ngẩm nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên như đang nhịn cười.

-Ừ, biết là ngứa, nhưng lần sau cậu cố kiềm chế cái tiếng hắt xì xuống. Lỡ gặp bọn định vị bằng âm thanh thì xong luôn cả nhóm đấy!

-Vâng! Em hiểu rồi! Nhưng…nó đến bất ngờ quá…

Rồi anh quay lại tiếp tục nói chuyện với Jans.

-Nhớ cái lúc nhóc tới trả tiền cho ta không? Khi đó ta cũng đang ngủ đấy. Michell phải gọi ta cả phút mới dậy. Còn mấy lần khác là tỉnh đúng lúc thôi.

Để tránh bầu không khí thêm phần kỳ quặc, anh nhanh chóng đổi chủ đề, tập trung lại vào nhiệm vụ chính.

-Thôi, chúng ta nên đi tiếp. Còn phải đến điểm 22 để hộ tống người ta về nữa. Việc đó tốn không ít thời gian đâu.

-

Sau một lúc lặng lẽ di chuyển, Ronan đột nhiên dừng lại và lên tiếng.

-Có gì thì lộ mặt ra! Không cần phải lén lút theo sau như vậy.

Giọng anh điềm tĩnh và có độ lớn vừa phải, đủ để phía sau có thể nghe được anh đang nói.

Trừ Tokita ra thì Michell và Jans đều tỏ vẻ bối rối, nhưng nhìn phản ứng bình tĩnh của hai người đàn ông trong nhóm, dường như đó không phải là kẻ thù. Nên họ từ từ quay lại và hạ thấp khẩu súng xuống.

Jans và Michell nhanh chóng cảm thấy bối rối khi thấy “vị khách” của mình là ai.

-Hai người này...

Michell chợt thốt lên khi nhận ra danh tính của “vị khách” theo sau.

Họ thấy Leon và Gisele đang ở phía sau lưng họ.

Gisele nhận ra Ronan không hề quay người lại để kiểm tra nhưng lại có thể phát hiện được hai người đang bám đuôi. Chính điều đó đã khiến cô trở nên cảnh giác với anh.

Không đời nào Ronan biết được có gì sau lưng anh ta. Cả hai vẫn chưa ở đủ gần để anh có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ. Có thể Ronan đã nhận ra họ bằng cách sử dụng thiết bị thu thấp thông tin, nhưng với thứ đồ phổ thông anh đang cầm trên tay thì cô lại không nghĩ như vậy. Mặc dù thế, Ronan vẫn nói một cách đầy tự tin như thể biết rõ họ đang theo sau. Gisele không thể nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp hay là một đòn rung cây dọa khỉ được.

Ở phía Đông nơi tiền tuyến, có một số Thợ săn hoặc quân nhân chiến đấu lâu năm có thể cảm nhận được ánh mắt hoặc sự hiện diễn của người khác, thậm chí có thể chỉ ra chính xác vị trí của họ mà thường thức thông thường không thể giải thích được. Gisele đã nghĩ rằng Ronan là một trong số họ, hoặc ít nhất anh ta đã có một phần tài năng của những người đó, nên sẽ cực kì nguy hiểm nếu đối đầu với anh ta. Vì thế, Gisele hỏi Leon để nghĩ lại về quyết định của mình.

-...Thiếu chủ, xin người hãy suy nghĩ lại được không ạ?

-Không! Sẽ cực kì đáng nghi nếu chúng ta chạy đi ngay sau khi bị họ nhìn thấy. Sẽ không hay nếu họ hiểu nhầm rằng chúng ta ở đây để phục kích họ.

-Chúng ta không có lý do gì để phục kích họ hết, nhất là với một số lượng áp đảo như vậy. Nên tôi đảm bảo họ sẽ hiểu một khi chúng ta giải thích.

-Vậy hãy đến để xin gia nhập cùng. Có vẻ họ đang đợi chúng ta kìa, nhanh lên thôi.

Leon bắt đầu chạy về phía cả nhóm, Gisele từ bỏ thuyết phục và đi theo sau.

Trước khi nói lớn để Leon và Gisele lộ diện, Ronan đã nghĩ rằng có thể sẽ gây ra vài vấn đề lớn khi họ cứ để hai người kia theo sau như vậy.

Ở bên trong một tổ quái vật lớn và không thể xác định được rõ ràng, nơi đám Demonizer có thể đang ẩn náu bên dưới đống đổ nát và rải rác khắp nơi trong khu vực, Ronan nghĩ nếu thêm người thì sẽ hạn chế được sai sót khi kiểm tra, cũng như tránh đạn lạc và bổ sung thêm được ít nhiều hỏa lực, nhất là từ phía Gisele.

Khi Leon đến chỗ họ, Jans bước tới và hỏi một cách cộc lốc.

-Chuyện gì hả?

Leon lập tức trả lời lại với tông giọng nghiêm túc.

- Chúng tôi cũng đến đây để tham gia nhiệm vụ hộ tống.

-Thế sao! Tôi định thăm dò khu vực này, nhóm của Ronan sẽ thăm dò khu vực phía trước, nên cậu có thể thăm dò khu vực khác.

Leon sững người. Thăm dò khu vực? Cậu không thể tin vào tai mình. Toàn bộ lý do cậu bất chấp sự phản đối của Aldric, phớt lờ lời khuyên của Gisele để bám theo họ là vì đây là một nhiệm vụ giải cứu, một cơ hội để hành động, để chứng tỏ bản thân. Cậu đã mường tượng ra một cuộc đột phá chớp nhoáng, một trận chiến anh dũng để giải vây cho những người bị mắc kẹt. Vậy mà giờ đây, họ lại đang bàn chuyện chia nhau ra để đi…thăm dò?

Cậu đã nghĩ rằng cái tốc độ di chuyển chậm như sên của họ nãy giờ là biểu hiện của sự cẩn trọng. Nhưng giờ thì cậu nhận ra, có lẽ họ không hề vội vã. Sự hoang mang nhanh chóng chuyển thành nỗi tức giận quen thuộc.

-Thăm dò?

Leon buột miệng, giọng cậu cao hơn bình thường một quãng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

-Cô đang nói cái gì vậy? Đây là một nhiệm vụ hộ tống! Có người đang bị kẹt ở Điểm 22, họ đang chờ chúng ta đến cứu!

Jans chỉ liếc cậu một cái rồi quay đi, vẻ mặt không hề thay đổi, cứ như thể lời nói của Leon chỉ là tiếng gió thoảng qua. Thái độ đó càng khiến máu trong người Leon sôi lên.

Gisele vội vàng bước lên, khẽ đặt tay lên vai cậu như để trấn an.

-Thiếu chủ, xin hãy bình tĩnh. Họ đang làm đúng đấy ạ. Chúng ta không thể cứ thế lao thẳng đến Điểm 22. Việc đội trinh sát bị mắc kẹt đã chứng tỏ con đường không còn an toàn. Có thể lũ Demonizer đã đào thêm đường hầm mới hoặc đang giăng bẫy phục kích ở đâu đó. Rà soát khu vực trước khi hành động là để đảm bảo an toàn cho cả chúng ta và những người chúng ta cần cứu. Đó là cách làm việc của những thợ săn chuyên nghiệp. Bên trụ sở cũng đã yêu cầu thêm cho chúng ta như vậy cũng có lý do cả.

Nhưng lời giải thích hợp lý của Gisele không thể nào dập tắt được ngọn lửa thiếu kiên nhẫn và lý tưởng hóa trong lòng Leon. Đối với cậu, mạng người đang bị đe dọa, và mọi sự trì hoãn đều là không thể chấp nhận được.

Cậu gạt tay cô ra và lập tức cãi lại.

-Nhưng mà, Gisele! Người ta đang chờ được cứu! Mỗi giây chúng ta lãng phí ở đây để đi vòng vòng như thế này, họ có thể bị tấn công bất cứ lúc nào! Ưu tiên hàng đầu phải là đến chỗ họ càng nhanh càng tốt chứ!

Cuộc tranh cãi của họ cuối cùng cũng khiến Ronan, người nãy giờ im lặng quan sát cũng phải phải lên tiếng cắt đứt ngang lời của Leon, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

-Ồn ào quá đấy. Cứu người à? Cậu định cứu họ bằng cách nào? Bằng cách cả đám chúng ta lao thẳng vào một cái bẫy và chết chung với họ à? Hay cậu nghĩ mình là nhân vật chính trong truyện siêu anh hùng, chỉ cần xuất hiện là lũ quái vật sẽ tự động lăn ra chết?

Lời nói của Ronan như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Leon khiến cậu sững sờ, không nói nên lời.

-Nghe này, đây là cách bọn tôi làm việc. Bọn tôi tìm hiểu tình hình, đảm bảo an toàn, rồi mới hành động. Vì một người chết còn hơn là cả đám cùng chết. Nếu cậu thấy ngứa ngáy chân tay quá, có hai lựa chọn. Một, quay về cái xó an toàn của cậu với đám bạn Wolfkenstein. Hai, tự mình đi trước mà làm anh hùng. Nhưng nói trước, đừng có mà kéo bọn này theo cái chết ngu ngốc của cậu.

Sự mỉa mai trong từng câu chữ của Ronan khiến mặt Leon nóng bừng, tai cậu ù đi. Cậu muốn gào lên phản bác, muốn lao vào ăn thua đủ với kẻ dám coi thường mình, nhưng cái nhìn lạnh lẽo và khí thế áp đảo của Ronan khiến cậu chết đứng tại chỗ. Cậu biết Ronan không hề nói đùa.

Leon nghiến chặt răng, hai nắm tay siết lại đến trắng bệch. Cuối cùng, sau một hồi giằng co nội tâm, cậu cúi gằm mặt xuống, lẩm bẩm qua kẽ răng.

-Được rồi...chúng tôi sẽ đi với mọi người.

Khác với Ronan, Jans không muốn có người làm vướng chân mình nên đang cố gián tiếp từ chối lời đề nghị hợp tác của cậu, nhưng có vẻ Leon không hiểu hoặc có thể là cậu phớt lờ điều đó. Không may, cô lại không có đủ trải nghiệm giao tiếp để phân biệt được, nên chuyển sang nhìn Gisele như thể đang trách cứ cô ấy.

-...Thiếu chủ, có vẻ họ không có ý muốn lập đội với chúng ta. Tôi tin sẽ tốt nhất nếu chúng ta rút lui từ đây.

Mặt Leon lập tức trở nên hung dữ khi yêu cầu không được đáp ứng. Cậu trông như chuẩn bị nói gì đó nhưng lại thôi rồi thở dài và bình tĩnh, hoặc ít nhất là trông có vẻ như cậu đang cố trấn tĩnh bản thân mình lại. Cậu nghĩ rằng sẽ không hay nếu gây hấn với Jans ở nơi này, nhất là khi cô có đồng đội, đặc biệt là Ronan ở phía sau lưng, người được Gisele đánh giá có khả năng không thua kém gì những thợ săn cấp cao. Rõ ràng đó là lý do cậu đang cố trấn tĩnh mình lại.

Lúc Leon đang tự nói với chính mình rằng phải bình tĩnh, cậu tiếp tục thương lượng để có thể đi cùng với họ. Lần này, cậu chuyển mục tiêu cụ thể sang Ronan.

-Nếu chúng tôi đi với mọi người...chúng tôi sẽ tỏ ra hữu ích...Ừ...thì ít nhất là Gisele sẽ hữu ích với mọi người.

Ánh mắt Gisele dần tỏ ra quan ngại khi thấy hướng nhìn của cậu.

Ronan đáp lại một cách thẳng thừng.

-Nói đúng vế sau rồi đấy! Lý do tôi kêu hai người ra là để nhờ hỗ trợ từ phía Gisele. Cô ấy trông có vẻ sở hữu hỏa lực lớn với khả năng chiến đấu tốt đấy, hơn hẳn cậu và những người còn lại trong điểm phòng thủ.

Jans nhíu mày, ném ánh nhìn sắc như dao về phía Leon rồi quay sang Ronan.

-Vậy ta chỉ cần đem theo cô ấy mà không cần cậu ta.

Anh nghe xong liền thở dài và lắc đầu ngán ngẩm.

-Nhóc nhìn đi! Gisele bám theo cậu ta như hình với bóng. Dựa vào cách xưng hô thì cũng rõ được mối quan hệ của họ. Nên chắc chắn không có chuyện Gisele sẽ theo ta mà không có cậu Leon kia đâu.

-Nếu đúng là vậy, thì hai người họ có thể quay về.

Leon lập tức chen ngang vào cuộc nói chuyện của cả hai bằng giọng đầy quả quyết.

-Chúng tôi sẽ đi với mọi người. Nên là dù có đuổi thì bọn tôi cũng không về đâu.

-Không, cảm ơn! Về đi!

Sau khi Jans hét vào họ, cô quay người, phớt lờ phản ứng từ phía Leon và Gisele rồi bắt đầu thăm dò xung quanh.

Khi thấy cô bé ở cách mọi người một khoảng đủ xa, Ronan quay sang phía Tokita và Michell.

-Thế ý kiến hai người thế nào?

Tokita đưa mắt nhìn Leon và Gisele một lượt. Cậu hiểu rõ cảm giác bị từ chối phũ phàng trong lúc cố gắng làm điều gì đó hữu ích. Với bản tính vốn ít khi làm khó ai, Tokita khẽ nghiêng đầu và tự hỏi liệu thêm hai người nữa có thật sự là vấn đề lớn đến thế không.

-Chuyện này thì em không có vấn đề gì. Miễn là họ đừng vô tình đặt mình vào tình thế nguy hiểm khi cuộc giao tranh với đám quái vật bất ngờ xảy ra là được.

-Được rồi! Thế còn Michell. Ý kiến của cô thế nào?

Michell khoanh tay lại trước ngực, ánh mắt liếc sang Leon đầy khó chịu.

-Tôi thì giống bé Jans nhé. Tôi đã không có cảm tình với cậu Leon từ lần đầu gặp rồi, nhất là cái thái độ trịch thượng, ra vẻ hơn người của cậu ta. Nhưng vì chỗ này khá xa với điểm phòng thủ của ta nên không thể nào cứ thể bắt họ về được.

Ronan bật cười khẽ, rồi bất ngờ vỗ hai tay vào nhau.

-Vậy cơ bản là chúng ta đều đồng ý để họ đi theo.

Dù không biết vô tình hay cố ý, Leon từ đây có thể nghe rõ từng câu, từng chữ trong cuộc thảo luận của nhóm Ronan.

Mỗi lời nói của họ khiến lòng tự trọng của Leon tổn thương sâu sắc. Gương mặt cậu dần tối lại, ánh mắt dao động giữa bực bội và bất lực. Nhưng rồi cậu cắn môi dưới, cố giữ giọng bình tĩnh và nói vọng tới.

-...Tôi biết mọi người không ưa gì tôi, nhưng tôi không tới đây để gây thêm rắc rối. Nếu các người không tin tôi thì cứ để tôi đi sau cùng, giữ khoảng cách cũng được.

Cậu quay sang Gisele, nói nhỏ đến mức gần như thì thầm.

-Đúng là... đi đâu tôi cũng trở thành người thừa nhỉ.

Gisele khẽ quay đầu sang nhìn Leon, ánh mắt dịu lại khi thấy gương mặt cậu tràn đầy thất vọng. Cô trầm ngâm một chút, rồi nhẹ giọng nói, đủ để chỉ hai người nghe thấy.

-Thiếu chủ, người không phải là người thừa...chỉ là...cách thể hiện chưa đúng lúc thôi.

Ronan không xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người kia, nhưng tai vẫn nghe rõ từng câu nói của họ. Khi Gisele vừa dứt lời, khóe miệng Ronan khẽ nhếch lên, như thể mọi điều vừa nghe chỉ càng củng cố thêm điều anh vốn đã biết từ trước. Anh khoanh tay lại trước ngực, tựa nhẹ lưng vào vách đá bên cạnh.

-Với cái sự cứng đầu của cậu, tôi biết là dù tất cả mọi người ở đây dù có đuổi thì cũng bám theo thôi. Nên cuộc nói chuyện vừa rồi ít nhất là để cậu hiểu thái độ của mọi người ở đây dành cho cậu và hành xử cho phải lẽ một chút.

Rồi anh giơ hai ngón tay lên trước mặt Leon và nói tiếp.

-Hai phiếu chống, hai phiếu đồng ý. Về cơ bản là cậu đang ở thế trung lập, bọn tôi không đuổi nhưng không có nghĩa là cho cậu tham gia. Hiểu chứ?

Leon liền đứng sững, hai bàn tay siết chặt lại. Cậu ngẩng đầu nhìn Ronan, đôi mắt đầy giằng co giữa sự tự ái của bản thân và việc cố gắng giữ bình tĩnh để không nói ra điều gì ngu ngốc. Lồng ngực phập phồng như nuốt xuống những lời đáp trả gay gắt đang kẹt lại nơi cổ họng.

Cuối cùng, cậu hít sâu rồi trả lời, giọng khô khốc và thấp hơn thường lệ.

-...Hiểu rồi.

Cậu ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp, lần này giọng còn nhỏ hơn, pha lẫn chút cay đắng.

-T...Tôi sẽ không đòi hỏi gì thêm đâu. Chỉ là... dù đi sau cùng hay lặng lẽ hỗ trợ từ xa, thì cũng mong mọi người hiểu rằng tôi không tới đây chỉ để làm gánh nặng.

-Thế thì hai người biết phải làm gì rồi đấy. Tôi cũng không muốn nhắc lại nữa đâu.

Nói xong, anh quay người, cùng cả nhóm tiến thẳng tới khu vực phía trước.

-

Lúc này Jans đang cẩn thận thăm dò xung quanh, và di chuyển ngày càng sâu hơn vào bên trong khu vực của mình. Sau vài phút, cô cảm thấy có ai đang bám theo liền quay người lại, và đúng như Jans nghĩ, cô thấy Leon và Gisele đang chậm rãi theo sau. Hơn nữa, họ giữ khoảng cách khá gần với Jans, cứ như họ đang thăm dò khu vực cùng với cô vậy.

Jans dừng việc đang làm lại và bước về phía họ, thở dài bực tức và nói.

-Vậy luôn? Cậu sẽ không rời đi trừ khi tôi chĩa súng vào và đe dọa để cho tôi yên đúng không?

Gisele nhanh chóng đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.

-Nếu là thế, tôi sẽ hết sức chống trả. Việc này sẽ gây ra mất mát không cần thiết cho cả hai chúng ta, nên tôi mong cô sẽ xem xét lại.

Ánh mắt của Gisele đang nói rằng cô thực sự nghiêm túc. Jans có thể cảm nhận được ý chí mạnh mẽ muốn bảo vệ Leon cho dù có phải hi sinh bản thân cô ấy.

Jans vô cùng ngạc nhiên bởi ý chí mạnh mẽ đó, nhưng cô nghĩ đây không phải là lúc để quyết tâm đến thế, nên cô chỉ có thể bực tức lườm Leon.

-Nếu cô sẽ làm đến mức đó, sao không đen tên cứng đầu này quay về đi?

-Vị trí của tôi là phục vụ cho Thiếu chủ, vậy nên nghĩa vụ của tôi là tôn trọng ý chí của cậu ấy miễn là chấp nhận được. Thời điểm duy nhất tôi được phép bỏ qua yêu cầu của Thiếu chủ là lúc cậu ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Jans tiếp tục thở dài và bấu tóc, cố suy nghĩ cách để có thể xua họ đi chỗ khác.

-Thế sao hai người lại không đi theo nhóm Ronan? Chính ông chú đó là người đề xuất việc mấy người tham gia nhóm để bổ sung thêm hỏa lực mà.

-Bên Ronan đã có nhóm ba người để bảo vệ lẫn nhau rồi. Mà đến cả mạnh như Ronan còn phải đi theo nhóm, nên bọn tôi đâu thể để một cô gái như cô đi một mình được, đúng chứ?

-Cậu...! Thật hết nói nổi với hai người.

Jans liền nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, khẽ thở ra một tiếng nặng nề rồi quay đi, đôi vai hơi rũ xuống như thể bị dồn vào một cuộc đối thoại vô vọng

Lý do thực sự mà Leon đi theo Jans là muốn học hỏi khả năng tác chiến một mình của cô, và may mắn là cậu đã nghĩ ra được một lý do khá thuyết phục để cô không thể từ chối được.

Để giảm bớt sự khó chịu, Jans thầm nhủ trong đầu để an ủi chính mình.

[Ít nhất mình có thể dùng họ làm mồi nhử hoặc khiên chắn. Đảm bảo cô ta sẽ kéo tên kia về một khi hắn bị thương thôi.]

Jans phớt lờ Leon và Gisele đang theo sau và tiếp tục thăm dò khu vực trong lúc hướng về điểm phòng thủ số 22. Cô kiểm tra định kỳ thiết bị thu thập thông tin để xem có con quái vật nào ở quanh mình không. Cho dù thiết bị thu thập thông tin không thu được gì, nhưng Jans vẫn giữ sự cảnh giác ở mức tối đa và cẩn trọng di chuyển để tránh bị đám Demonizer phục kích.

Sau khi đi được một lúc, Jans gặp lại nhóm Ronan tại điểm giao của hai con đường.

Cảm thấy thiết bị thu thập thông tin bản thân đang sử dụng hoạt động khá kém hiệu quả, cũng như đám Demonizer lại có khả năng nguy trang thành đống đất đá xung quanh một cách hoàn hảo, buộc Jans phải cẩn thận mỗi khi di chuyển để tránh bỏ lỡ bất kì thứ gì khả nghi.

Điều này đang dần ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của cô, đặc biệt là khi bản thân ngày càng tiếp cận gần đến điểm được chỉ định, nơi mà khả năng cao sẽ đụng độ đám Demonizer đang nằm mai phục ở khắp nơi. Một thiết bị kém hiệu quả là một thiết bị sẽ làm tăng nguy cơ đẩy cô vào chỗ chết.

Nên khi thấy nhóm của Ronan, Jans lập tức chạy tới để nhờ giúp đỡ. Cô tin rằng với công việc trước đó của họ, những vấn đề này sẽ chỉ là những chuyện đơn giản.

-Ông chú! Cho tôi hỏi là còn cần phải thiết lập lại thiết bị thu thập thông tin không? Hình như nó hoạt động khá yếu ở dưới đây thì phải.

-Ừ, có đó.

-...Rồi, đúng như tôi nghĩ. Thảo nào thiết bị hoạt động kém thế.

-Thiết lập tối ưu thay đổi theo môi trường xung quanh của nhóc hoặc với cả những thiết bị ngắm của vũ khí nếu dùng nó song song với thiết bị thu thập thông tin. Có một vài loại quái vật có khả năng ẩn nấp, nên nhóc cần phải điều chỉnh thiết bị thu thập thông tin của mình để có thể phát hiện ra chúng. Việc điều chỉnh tầm quét cũng quan trọng nữa. Nếu làm tầm quét nhỏ đi, quái vật có thể phát hiện ra nhóc trước khi nhóc nhận ra chúng, nhưng nếu làm tầm quét quá rộng, độ nhạy của nó sẽ giảm và nhóc có thể sẽ bị phục kích. Nên cần phải xem xét mọi yếu tố và điều chỉnh thiết lập sao cho hợp lý.

-Vậy ông chú có thể hướng dẫn tôi cách thiết lập được không?

-Được, đưa cái của nhóc đây.

Khi nhận được thiết bị của Jans, Ronan bắt đầu chỉ cô từng bước một, từ việc lưu cấu hình hiện tại cho đến điều chỉnh tầm quét và giao thức quét dựa theo các trục tọa độ, sao cho phù hợp với môi trường hẹp và kín của đường hầm hiện tại.

Độ nhạy và hiệu quả từ thiết bị thu thập thông tin sau khi Ronan điều chỉnh xong lập tức tăng lên một cách chóng mặt.

Tín hiệu đến từ thiết bị của những người xung quanh Jans trở nên rõ hơn và bản đồ bị mờ đang hiển thị vị trí của cô đã được cập nhật. Nó còn cho thấy và hiển thị sự khác biệt giữa tình hình hiện tại và bàm đồ do đội trinh sát lập ra, chính xác đến từng đống đất đá. Nó dùng định vị bằng sóng âm và những thứ khác để mở rộng tầm thăm dò và phát hiện ra có gì đằng sau những đống đất đá và góc chết.

Jans vô cùng ngạc nhiên.

-Woa! Thay đổi lớn thật đấy. Tôi sẽ chỉ nhận được thông tin ở cấp độ trước nếu không nhờ chú điều chỉnh lại, phải không?

-Cách thì tôi đã chỉ nhóc rồi. Giờ nhóc cần phải học cách tự kiểm tra xem nó có đưa ra thông tin chính xác hay không nữa. Hoặc có cần phải điều chỉnh hay không đấy?

Jans cúi đầu cảm ơn.

-Cảm ơn chú....Tôi sẽ cố hết sức.

-Ừ, nên vậy!

Ronan cười nhẹ và đáp lại, sau đó tiếp tục công việc thăm dò.

Khi đã di chuyển thêm một đoạn, để phá vỡ sự im lặng có phần ngượng ngùng và cũng để thỏa mãn sự tò mò của mình, Leon quyết định bắt chuyện. Cậu tiến lại gần nhóm Ronan, giọng điệu đã có phần ôn hòa hơn so với lần đầu gặp mặt.

-Này, Ronald. Tôi phải thừa nhận là cách chú tinh chỉnh thiết bị đó khá ấn tượng đấy. Nhưng mà...chúng ta có cần phải di chuyển chậm như rùa bò thế này không?

Ronan liếc nhìn Leon qua khóe mắt, không hề dừng bước lại, giọng điệu vẫn bình thản với không chút cảm xúc.

-Nếu cậu nghĩ mình có thể đi nhanh hơn mà không bị con gì đó gặm mất chân thì cứ tự nhiên. Đừng có kéo chúng tôi theo là được.

Gisele nhanh chóng bước lên, khẽ đặt tay lên vai Leon như một cách trấn an trước khi quay sang Ronan với một nụ cười chuyên nghiệp.

-Thiếu chủ chỉ hơi sốt ruột thôi, ngài Ronald. Nhưng ngài ấy nói cũng có phần đúng. Với thành tích của nhóm ngài mà tôi nghe được, tôi đã nghĩ chúng ta sẽ di chuyển với tốc độ dứt khoát hơn.

Michell, người đi gần đó, nghe vậy liền xen vào.

-Ôi, chúng tôi chỉ đang cẩn thận thôi mà. Dưới này tối tăm ẩm thấp, ai biết được có gì đang nấp trong mấy cái hốc kẹt chứ. Chúng tôi không muốn bị phục kích bất ngờ đâu.

Tokita tiếp lời, giải thích một cách bình tĩnh.

-Sự cẩn trọng không bao giờ là thừa, đặc biệt là khi thông tin của chúng ta về khu vực này đã lỗi thời. Một cuộc phục kích bất ngờ sẽ là thảm họa. Cách tiếp cận của chúng tôi có lẽ hơi khác so với các thợ săn thông thường.

Leon nhíu mày khó chịu vì tự dưng đang yên đang lành lại bị lôi vào một màn thuyết giảng chẳng mấy hứng thú. Tất cả đều im bặt sau đó, không khí bỗng chùng xuống vì chẳng ai biết nên nói gì tiếp theo. Thấy vậy, Gisele liền nhanh trí chuyển sang chủ đề khác để phá tan khoảng lặng đang lấp đầy không gian.

-Ở lần gặp trước chúng tôi có hơi thô lỗ, nếu được thì cho phép tôi xin được giới thiệu lại. Tôi là Gisele, đây là Thiếu chủ của tôi, Leon. Chúng tôi đang làm việc cùng với băng đảng Thợ săn Wolfkenstein. Rất hân hạnh được hợp tác với mọi người.

Michell thấy thái độ nhã nhặn của Gisele thì không để bụng chuyện trước đó nữa. Cô nở một nụ cười thân thiện và đáp lại.

-Tôi là Michell. Còn hai anh chàng này là Ronan và Tokita.

-Nghe nói nhóm của mọi người không thuộc băng đảng nào, hoạt động tự do sao?

Tokita mỉm cười lịch sự.

-Đúng vậy. Chúng tôi chỉ là một nhóm thợ săn tự do, nhận nhiệm vụ từ Văn phòng. Trước đây tôi là bác sĩ quân y, Michell là thợ máy, còn anh Ronald...anh ấy có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Ánh mắt Gisele dừng lại ở Ronan một cách đầy dò xét. “Nhiều kinh nghiệm chiến đấu” là một cách nói khá khiêm tốn so với những gì cô cảm nhận được từ anh.

-Một cựu quân nhân, một bác sĩ quân y, và một thợ máy? Một tổ hợp khá thú vị đấy. Không giống một nhóm thợ săn thông thường chút nào.

Ronan nhún vai, giọng có chút mỉa mai.

-Ai nói chúng tôi bình thường? Mà cô thì sao, Gisele? Trông cô không giống một thợ săn bình thường. Vệ sĩ chuyên nghiệp? Hay là quản gia đa năng?

Gisele hơi bất ngờ trước sự thẳng thừng của Ronan, nhưng cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

-Có thể nói là cả hai. Nhiệm vụ chính của tôi là đảm bảo an toàn cho Thiếu chủ.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc khi họ tiếp tục tiến sâu hơn vào đường hầm, nhưng ít nhất, sự căng thẳng ban đầu đã phần nào được xoa dịu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận