Năm 2067, một loại vi-rút có nguồn gốc không xác định có tên là Zion đã gây ra đại dịch có quy mô toàn cầu, khiến toàn bộ thế giới vào cảnh gần như bị tuyệt diệt. Dưới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Mĩ cùng nhiều quốc gia đã tiến hành chiến dịch Noah, mục tiêu của chiến dịch là chọn một nơi đủ an toàn để làm nơi trú ẩn sau đó tiến hành ném bom tiêu diệt những quốc gia còn lại.
Sức ép vô cùng lớn trong thời điểm đó khiến kế hoạch nhanh chóng được thông qua, với cam kết là sẽ không làm ảnh hưởng đến các quốc gia không đồng ý với tham gia kí kết.
Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy, một sự cố bất ngờ với tàu ngầm hạt nhân của Mĩ đã khiến hàng chục quả bom hạt nhân được phóng đi, nhắm toàn bộ tới khu vực thuộc Liên bang Nga. Trong tình cảnh rối ren và tuyệt vọng gây ra bởi đại dịch, những quốc gia đang nắm giữ vũ khí hạt nhân khác đã coi đây là một lời tuyên chiến, tiến hành triển khai vũ khí hạt nhân đơn phương như một sự trả đũa.
Sự ảnh hưởng từ những cuộc rải thảm bom hạt nhân chẳng mấy chốc khiến nền văn minh vĩ đại trải khắp thế giới suốt hàng ngàn năm nhanh chóng bị phá hủy. Những gì còn lại là các thành phố hoang tàn, các tòa nhà đổ nát, các công trình lịch sử bị hỏng hóc nặng nề. Chưa kể, hậu quả của những đợt rải bom là vô cùng khủng khiếp, nhiều vùng đất bị phủ kín trong phóng xạ, bụi phóng xạ lan rộng ra khắp mọi nơi, làm ảnh hưởng đến môi trường xung quanh, cuối cùng là một mùa đông kéo dài liên tục trong rất nhiều năm.
Anh Quốc là một trong những quốc gia không tham gia kí kết Noah, là một trong những nước kiểm soát được đại dịch và ít phải chịu ảnh hưởng bởi những cuộc tấn công hạt nhân. Chỉ trong vòng vài năm đã khôi phục lại được nền kinh tế, thậm chí còn hỗ trợ cho một vài nước lân cận, tạo ra một liên minh vững chắc để trụ vững đến hiện tại.
Dù gọi là trụ vững nhưng bây giờ họ đang phải đối đầu với những thách thức mới, những con quái vật đột biến xuất hiện ở khắp mọi nơi, với đủ chủng loại, hình dạng và kích thước. Chúng tấn công, tàn phá mọi thứ, tìm cách bành trướng lãnh thổ của mình để tìm nguồn thức ăn và nơi làm tổ, ảnh hưởng rất nhiều đến sự phát triển của quốc gia. Chỉ tính riêng vùng phía bắc nước Anh hiện tại, kể từ thành phố Durham trở đi là đã trở thành vùng đất do lũ quái vật cư ngụ.
Phần nhiều trong số chúng chính là những “sản phẩm” của cuộc tấn công hạt nhân từ kế hoạch Noah. Thay vì bị tiêu diệt, bụi phóng xạ và tia gamma đã khiến cho chúng đột biến trở thành những con quái vật đáng sợ. Quá trình đột biến diễn ra mạnh mẽ đến mức, chúng nhanh chóng đạt được kích cỡ khổng lồ mà những con khủng long to nhất cũng không thể so sánh, mạnh hơn, khỏe hơn, nhanh hơn,…phá vỡ định luật về tương quan sinh trưởng được đưa ra cách đây hàng trăm năm.
Những binh lính đang vận chuyển Ronan được gọi là Quân Đặc biệt hay Special Force, là những sĩ quan được đào tạo vô cùng nghiêm ngặt đi cùng với những trang thiết bị hiện đại, sức mạnh của một số người còn có thể vượt qua cả một đội quân hùng hậu, được tạo ra với một mục đích duy nhất là tiêu diệt lũ quái vật. Họ được thêm vào biên chế từ những năm đầu thế kỉ 22 như một phần của quân đội chính quy, được đưa đến những tiền đồn quan trọng trên đất nước bảo vệ, không cho ảnh hưởng của bọn quái vật tiến sâu vào bên trong.
-
Càng dần đến thành phố Luân đôn, sự sống con người càng hiện lên rõ rệt. Vùng phía Nam của nước Anh có thể nói hiện tại đang nơi cư ngụ của con người, có rất nhiều thành phố tập đoàn nằm dưới sự quản lý của chính quyền Anh Quốc. Thành phố London là một trong số chúng và là trung tâm của cả quốc gia, nơi đặt trụ sở chính của chính quyền trong khoảng thời gian hơn một trăm năm kể từ sau đại dịch.
Thành phố London được bao quanh bởi một bức tường khổng lồ cao hàng trăm mét, được xây với mục đích làm ranh giới bảo vệ những người bên trong khỏi những con quái vật khát máu bên ngoài. Đồng thời cũng nhờ sự tồn tại của nó, đã giúp cho những khu vực bên ngoài bức tường trở nên an toàn hơn rất nhiều, trở thành một nơi có thể sinh sống được. Tuy nhiên vì chỉ là các khu vực dân cư tự phát nên dù cho thuộc Đại London, là tập hợp những khu vực lân cận thành phố London, hai khu vực này vẫn có sự khác biệt vô cùng lớn.
Khu vực bên trong bức tường được chia làm hai phân khu lớn. Phân khu quân sự-hành chính, nơi diễn ra các hoạt động kinh tế, chính trị, xã hội của cả đất nước, phân khu còn lại được gọi là phân khu dân cư, nơi dành cho việc sinh sống của người dân.
Các khu vực bên ngoài bức tường được gọi là phân khu hạ lưu, nơi mà có đủ các hoạt động từ sản xuất đến sinh hoạt được diễn ra đan xen nhau, không có sự phân vùng rõ rệt như ở bên trong bức tường. Và bởi nơi đây vốn là các khu vực không nằm dưới sự quản lý trực tiếp, nên sự hỗ trợ từ chính phủ là không nhiều trong khi dân cư cũng như mức độ nguy hiểm ngày một tăng lên mất kiểm soát.
Càng xa ra khỏi thành phố, sự bảo vệ càng ít đi và nếu đi tới được đến phần rìa của hệ thống Đại London, có thể thấy được các khu dân cư nằm ngoài sự bảo vệ của thành phố được gọi là các khu ổ chuột, chúng được xây dựng nằm ngay sát với những khu vực nguy hiểm không được quản lý được gọi là vùng đất hoang.
Dù cho có sự xuất hiện của quân đội ở tiền tuyến và Lực lượng Đặc biệt để tiêu diệt quái vật. Tuy nhiên, không có sự bảo vệ nào là hoàn hảo, vẫn sẽ có một số lượng quái vật may mắn lọt qua, ẩn nấp trong những khu rừng hoặc những đống đổ nát như tình huống mà đoàn xe vừa phải đương đầu. Khi không tìm được nguồn thức ăn, chúng sẽ liều mình ra khỏi lãnh thổ để tấn công thành phố, và người chịu thiệt hại nhiều nhất chính là những kẻ sinh sống bên ngoài bức tường đặc biệt là các khu ổ chuột.
Từ đó những kẻ hành nghề thợ săn xuất hiện như một lẽ tất yếu. Ban đầu họ chỉ làm việc ở quanh rìa thành phố giống những lính đánh thuê với mức giá rẻ mạt, như một phương án cuối cùng để lấp đầy chiếc bụng. Nhưng rồi họ nhanh chóng nhận ra giá trị của những con quái vật, thế là dần chủ động tiến vào những khu rừng lớn hoặc những đống đổ nát trong các vùng đất hoang để kiếm tiền và danh tiếng cho riêng mình, dù cho nó là những nơi nguy hiểm không khác gì những khu vực tiền tuyến.
Những con quái vật tấn công con người đều là những sinh vật đột biến gen, nên chúng vô cùng đáng giá trong công nghệ sinh học giống như những kho báu biết đi. Chỉ cần bất cứ ai đủ khả năng mang chúng trở lại thành phố, đều sẽ được thưởng một khoảng tiền hậu hĩnh. Một vài thợ săn có năng lực đã trở thành những kẻ giàu có, thậm chí trở thành thế lực lớn trong thế giới ngầm, đem về cho họ không chỉ là tiền tài, mà thậm chí còn là nhiều quyền lực hơn.
Hai bên đường lúc này là vài chiếc xe của các nhóm thợ săn đang đi làm công việc của mình. Cảnh một vài người đang hì hục bên xác lũ Spike, dùng cưa máy hoặc tay để rã cơ thể chúng ra thành những mảnh nhỏ, sau đó chất lên chiếc xe Jeep của mình là không hề hiếm gặp.
Ban đêm là khoảng thời gian cho những thợ săn đích thực, là lúc mà lũ đột biến hoạt động mạnh nhất, khả năng gặp đa dạng lũ quái vật cao hơn vào ban ngày rất nhiều. Chính sự đa dạng là miếng mồi ngon cho những tay thợ săn, vì họ biết những kẻ có tiền hay các trung tâm nghiên cứu sẽ sẵn sàng chi một số tiền khủng chỉ để sở hữu được chúng, sử dụng với vô vàn mục đích khác nhau.
Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, sinh vật càng đa dạng thì càng nhiều tiền thưởng nhưng kéo theo sự nguy hiểm cũng tăng lên, bởi chúng chúng sẽ luôn có những đặc điểm sinh học khác nhau, gây ra rất nhiều khó khăn cho các cuộc săn. Chưa kể nếu đụng độ với titan thì nguy cơ mất nhiều hơn được, đến cả những tay săn cừ khôi với sự hiểu biết về chúng nó có rõ hơn lòng bàn tay của mình đi chăng nữa, cũng phải e dè dù chỉ là một con titan cấp thấp bởi các đặc điểm sinh học của nó.
Vì thế những tay săn không chỉ biết lượng mình mà còn phải ngó ta. Tuy vũ khí hay hỏa lực cũng lớn đấy nhưng nếu không biết đi săn, hay gặp lũ loai choai cứ nghĩ đồ thật xịn thì đó là một điều sai lầm. Nhưng đây là đi săn quái vật và bản chất của nó vốn là may rủi, những kẻ dám đùa giỡn với thần chết mới là kẻ chiến thắng ở đây.
Một chiếc xe bán tải lớn, với phòng lái nằm tách biệt hẳn với khu vực ngồi ở phía sau, chạy thoáng qua bên mắt của Ronan. Trên xe có rất nhiều người trang bị vũ khí, giáp bảo vệ đầy đủ đang ngồi phía sau xe. Ronan nhắm mắt lại và cười nhẹ, như đang nhớ về trước đây của mình, trước khi trở thành một khoa học gia, anh cũng đã từng là một người lính.
Ông Hames thấy anh cười liền hỏi với giọng vui vẻ.
-Cậu cười gì thế? Nhớ lại hồi máu lửa à?
Ronan im lặng một lúc, rồi đáp, giọng trầm và có chút xa xăm:
-Mấy gã lính đó làm tôi nhớ lại con người mình trước đây!
Câu nói của cậu khiến William lập tức ngạc nhiên.
-Lính nào? À mấy tên ban nãy ấy hả? Chúng là thợ săn mà. Khác với mấy tên dọc đường, chúng là thợ săn có tổ chức, do mấy cơ sở nghiên cứu tư nhân thuê về để đi săn quái vật. Nói đúng ra thì chúng là lính đánh thuê, chúng cũng có logo riêng của hãng để tránh đụng độ lẫn nhau.
Ronan nghe xong, đôi mắt mở to, phải mất vài giây để định hình lại những suy nghĩ của mình. Anh cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài hàng thế kỷ.
-Khốn nạn! Thế còn cái quái gì tôi chưa biết về thế giới này nữa vậy? Mới có năm năm trôi qua mà tôi cảm thấy như mình là một người tối cổ vừa chui ra từ một cái hang sâu nào đó vậy?
Anh buột miệng, giọng có phần cay cú xen lẫn sự bất ngờ không thể che giấu.
-Chắc lúc tôi vắng có thêm người ngoài hành tinh đến cả đây để ngoại giao luôn rồi đấy!
Anh thở hắt ra một tiếng, một chút bất lực.
William Hames khẽ mỉm cười trước sự châm biếm của Ronan, nhưng nụ cười của ông có chút buồn bã.
-Bình tĩnh đi anh bạn. Thời thế nó thay đổi nhanh lắm, nhất là trong cái thời buổi loạn lạc này. Lúc cậu ‘ở ẩn’ trong cái Viện nghiên cứu đó, rất nhiều chuyện đã xảy ra bên ngoài. Khi nào có thời gian rảnh, ta sẽ kể cho cậu nghe chi tiết hơn. Hoặc là, chốc nữa cậu có thể đi hỏi thẳng Đại tướng Rosen. Ông ta là người nắm rõ tình hình hơn chúng ta rất nhiều đấy. Ta thì, dù sao cũng chỉ là một nhà khoa học, thông tin của tôi chủ yếu là qua những tài liệu nghiên cứu được giao, hoặc những tin tức hạn chế từ nội bộ.
Ronan nghe vậy chỉ biết thở dài, đưa mắt nhìn ra màn hình, tiếp tục quan sát thế giới bên ngoài đang thay đổi từng phút.
Đoàn xe đặc biệt nhanh chóng tiến sâu hơn vào khu vực Đại London. Từ phía xa, tiếng chuông đồng hồ Big Ben, một biểu tượng cổ kính của London, vẫn còn vang vọng, dù âm thanh của nó có phần lạc lõng giữa những tiếng ồn ào, hỗn tạp của một siêu đô thị thời hậu tận thế.
Hình ảnh đầu tiên khi bước vào khu vực Đại London là những khu ổ chuột trải dài hai bên đường, nằm ngay sát vùng đất hoang. Đây là một nơi đầy rẫy tội phạm cùng với một nền kinh tế kém phát triển, là nơi sinh sống của những kẻ nghèo khó, phải sống trong những căn nhà tạm bợ hoặc từ trong những công trình đổ nát bị bỏ hoang. Cuộc sống hằng ngày tồn tại bằng cách nhặt nhạnh đồng nát để bán lấy tiền lót dạ, dẫn tới thường xuyên đối mặt với sự tấn công từ những lũ quái vật đi kiếm ăn ở ngoài rìa, hoặc là những tên cướp, tên trộm ở bên trong.
Sự phân bố của khu vực xung quanh thành phố London khá dễ hiểu, càng đi vào sâu khu vực trung tâm, an ninh và kinh tế sẽ ngày càng phát triển hơn. Lính canh cũng được bố trí ngày một nhiều hơn, những căn nhà dần khang trang và kiên cố hơn, phương tiện giao thông và các công trình với quy mô lớn nhỏ khác nhau trông ngày một tân tiến hơn, con đường ngày càng hiện đại và bóng bẩy, đời sống vật chất ngày càng được cải thiện hơn. Thậm chí vài khu vực gần bức tường trông hiện đại không khác gì thành đô năm năm trước trong trí nhớ của anh.
Tuy trời đang là ban đêm nhưng ánh sáng từ những chiếc đèn đường, những tòa nhà hiện đại xung quanh sáng đến độ nhìn rõ mọi vật. Sự tân tiến và hiện đại của thành phố khiến cho anh có phần choáng ngợp, nhưng thứ khiến anh bất ngờ nhất là vũ trang của thợ săn hiện giờ không khác gì vũ khí của lính trong thành.
Trước mặt đoàn xe chính là bức tường lớn bao bọc thành phố London, chiều cao của nó phải đến gấp rưỡi đến gấp đôi những tòa cao ốc ở khu vực xung quanh, đến cả độ dày của bức tường cũng phải ngang chiều cao của 10 tầng nhà. Số lượng những khẩu pháo năng lượng lớn được lắp đặt ở trên đỉnh bức tường nhiều đến mức đáng nể phục, với số lượng phải lên tới hàng trăm, thậm chí còn phải xây dựng cả một con đường riêng trên bức tường thành để có thể dễ dàng di chuyển chỉ để thực hiện công tác bảo trì, sửa chữa những khẩu pháo. Biến nơi đây trở thành một pháo đài bất khả xâm phạm.
Không chỉ riêng mỗi bức tường mà trên nóc những tòa nhà ngay bên cạnh nó cũng được trang bị các khẩu pháo lớn, những vũ khí tấn công tầm xa có kích thước khổng lồ. Tuy nom kích thước và số lượng chỉ bằng một nửa, nhưng đủ để thể hiện được sự đe dọa không hề kém cạnh.
Ronan sau một hồi quan sát, chậm rãi quay mặt về phía ông Hames. Đôi mắt anh trầm lặng, chứa đựng nhiều suy nghĩ, giọng nói cất lên một cách điềm tĩnh.
-Ông Hames, có phải hoạt động của lũ quái vật ở bên ngoài đã tăng lên một cách đột biến trong những năm qua đúng không? Tôi chưa bao giờ thấy lực lượng phòng thủ của London lại được tăng cường đến mức độ này, ngay cả trong những thời điểm căng thẳng nhất trước đây. Lũ quái vật bây giờ thậm chí còn có thể lảng vảng được ngay bên ngoài vùng ngoại ô của Đại London, điều mà trước đây gần như không thể. Có phải là… có một sự thay đổi lớn nào đó đã xảy ra mà tôi không biết?
Ông ngắt lời, dường như hiểu anh định nói gì, gương mặt vui vẻ của ông lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lo lắng dần hiện lên.
- Rất tiếc phải nói với cậu điều này, Ronan, nhưng đúng là như vậy. Hoạt động của lũ quái vật không chỉ tăng lên, mà chúng còn trở nên thông minh hơn, có tổ chức hơn, và nguy hiểm hơn rất nhiều. Số lượng các cuộc tấn công vào các khu định cư và thậm chí là các tiền đồn quân sự đã tăng vọt trong ba năm trở lại đây.
William ngập ngừng một lúc rồi mới tiếp tục kể. Bởi đến cả bản thân ông cũng không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
-Thậm chí, chính quyền không chỉ phải chạy đua vũ trang, nâng cấp hệ thống phòng thủ, mà còn phải chi những khoản tiền khổng lồ để thuê thêm các đội thợ săn quái vật chuyên nghiệp từ Phân khu Hạ lưu, hoặc thậm chí là từ các quốc gia đồng minh để hỗ trợ quân đội, giảm bớt áp lực công việc cho những người lính chính quy đang ngày càng mệt mỏi và thiếu hụt.
Gương mặt lạnh lùng, vô cảm của Ronan dần biến sắc. Đôi chân mày anh khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng tối sầm lại như thể vừa nhận ra một điều gì đó kinh khủng, một sự thật mà anh không muốn chấp nhận. Hơi thở anh trở nên chậm rãi hơn, nặng nề hơn, như đang cố gắng kìm nén một luồng cảm xúc mạnh mẽ, một sự thất vọng, một sự tức giận đang sắp trào dâng.
-Tại sao ông lại không nói cho tôi?
Giọng anh có chút gì đó trách móc, nhưng cũng có cả sự tổn thương.
Giáo sư Hames ngập ngừng.
- Ronan, nếu cậu nghe được những tin tức này, cậu sẽ không thể nào tập trung hoàn toàn vào công việc nghiên cứu của mình được. Và những nỗ lực của tôi và Đại tướng Rosen để bảo vệ cậu, để cậu có một môi trường ổn định cho nghiên cứu sẽ trở thành công cốc. Xin cậu hãy hiểu cho bọn ta, bọn ta thực sự không còn cách nào khác nên… nên mới phải giấu cậu.
Ông đột ngột ngừng lại, như thể vừa nhận ra mình đã nói điều gì đó không nên.
-Ta xin lỗi, Ronan. Đại tướng Rosen đã dặn ta không được nói cho cậu biết quá nhiều chi tiết về tình hình bên ngoài. Ông ấy muốn là người trực tiếp nói chuyện với cậu, giải thích mọi thứ. Xin lỗi vì đã giấu cậu lâu như thế. Ta thực sự xin lỗi.
Ronan chỉ lặng lẽ quay đi, ánh mắt lại hướng ra màn hình, nhìn những tòa nhà chọc trời của London đang ngày một hiện rõ hơn khi đoàn xe tiến gần đến cổng chính của Bức tường. Những tòa nhà đó, từng là biểu tượng của hy vọng và sự tái sinh, giờ đây trong mắt anh lại như những chiếc lồng giam khổng lồ.
Anh hít một hơi thật sâu, như đang cố gắng nuốt trọn nỗi thất vọng, sự bất lực và một chút gì đó cay đắng vào trong. Cả chiếc xe vận chuyển tù nhân lúc này chìm trong bầu không khí yên lặng, nặng nề. Bốn người lính đặc biệt hộ tống thấy biểu hiện của Ronan, dù anh không hề cử động, cũng bất giác nâng cao cảnh giác, tay siết chặt hơn vào báng súng.
Người lính phụ lái trên chiếc xe đang chở anh, một gã to con với khuôn mặt lạnh tanh, đã bất giác gá ngón tay lên một nút báo động khẩn cấp màu đỏ trên bảng điều khiển, vốn được thiết kế để sử dụng trong trường hợp đối tượng vận chuyển nguy hiểm như Ronan mất kiểm soát hoặc có dấu hiệu bạo lực. Mồ hôi lạnh rịn trên trán hắn, dù nhiệt độ trong xe được điều chỉnh ở mức dễ chịu.
Ánh mắt hắn liên tục liếc sang nhìn Ronan qua hệ thống camera giám sát bên trong khoang tù. Ngay cả khi Ronan vẫn ngồi yên, bất động như một pho tượng, sự hiện diện của anh cũng khiến hắn và những người lính khác có cảm giác như đang ở cạnh một con thú dữ khổng lồ bị xích chặt, im lặng một cách đáng sợ, nhưng có thể bùng nổ, xé toạc mọi thứ bất cứ lúc nào.
Ronan khẽ thở dài, một hơi thở nặng trĩu, cố gắng đẩy lùi những cảm xúc tiêu cực đang xâm chiếm lấy tâm trí. Anh tựa đầu vào lớp kim loại lạnh lẽo của thành xe, nhắm mắt lại.
-Tôi đã không còn tin vào cái chính quyền này từ rất lâu rồi, Giáo sư ạ.
anh nói, giọng đều đều, không chút biểu cảm, nhưng mỗi từ như một nhát dao cứa vào không khí.
-Nhưng những gì tôi đã dốc lòng bảo vệ, những lý tưởng mà tôi từng theo đuổi, từng chút một, lại đang bị cuốn trôi trước mắt tôi, như cát chảy qua kẽ tay. Ông thấy điều đó có vô nghĩa không, Giáo sư? Liệu những gì tôi đang làm, những gì tôi đã hy sinh, có còn chút giá trị nào không?
Giáo sư Hames im lặng một lúc lâu, có lẽ đang cố gắng tìm kiếm những từ ngữ thích hợp.
-Miễn là cậu còn chấp niệm với nó, Ronan, miễn là cậu còn điều gì đó để níu giữ, để đấu tranh, thì nó vẫn còn giá trị.
Ông cuối cùng cũng lên tiếng, giọng chân thành và có chút xót xa.
-Con người sống là để theo đuổi chấp niệm của mình, dù nó có điên rồ hay viển vông đến đâu. Nếu chấp niệm đó mất đi, cậu sẽ không thể nào tồn tại được trong cái thế giới chết tiệt này đâu. Một người bạn cũ, một người rất khôn ngoan, đã từng nói với ta như vậy.
Ronan khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt nhẽo hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi. Nụ cười ấy chất chứa sự mỏi mệt, sự hoài nghi và một chút chua xót. Đôi mắt anh, dù nhắm nghiền dường như vẫn ánh lên một vẻ hoài nghi sâu sắc, như thể đang chất vấn chính bản thân mình về con đường phía trước, về những lựa chọn mà anh đã và sẽ phải đưa ra.
Anh thở dài một lần nữa, bàn tay vô thức siết lại thành nắm đấm khiến những khớp ngón tay trắng bệch, rồi chậm rãi buông lỏng như chấp nhận một sự thật phũ phàng, không thể thay đổi. Đôi mắt anh, dù đang nhắm chặt lại nhưng tâm trí lại dõi về phía chân trời xa xăm, nơi những vì sao mờ ảo đang cố gắng le lói giữa màn đêm vô tận của thế giới đã mất.


2 Bình luận
Còn ấn tượng của mình khi đọc bộ này chắc là về độ chi tiết được đầu tư tỉ mị, đọc có thể hình dung ngay lập tức không à. Cảm giác khi đã nhập tâm rồi khá là thích thú nhưng hơi ngắn, chắc là do mới bắt đầu nên mình cứ để đây đã. Tiếp đến là phần diễn biến. Chà, cái này lại càng khó để diễn giải do tốc độ đọc hiểu của mỗi người là khác nhau nên mình ko dám chắc. Nhưng cảm giác đọc chương này cứ bị ngắt quãng vậy, mấy đoạn cắt cảnh chen vào quả thật làm rõ thêm nội dung nhưng cũng làm giảm hứng thật sự. Đã thế nó còn ẩn chứa nhiều thông tin đan xen nữa chứ. Nên lần đầu mình đọc xong cứ ngờ ngợ phải dò lại mới chắc chắn là đã hiểu.
Tạm thời chắc thế là đủ rồi khi nào có nhiều thời gian hơn mình sẽ đào tiếp. Bản thân mình cũng không có nhiều kiến thức để nhận xét, thấy gì nói vậy nên tác ko cần phải quá bận tậm ảnh hưởng tới truyện đâu. Chúc tác có một ngày may mắn.