Khi an toàn trở về điểm phòng thủ số 29, họ được lệnh đứng chờ. Darwin đang báo cáo cuộc thăm dò cho một nhân viên thuộc Cục Điều tra trong lúc đang đợi chuyển xong dữ liệu mà anh thu thập được trong lúc thăm dò. Darwin, Selene và Vincent đã hoàn thành số giờ làm việc tối thiểu cần thiết cho ca làm của họ nên họ định giải tán đội một khi Darwin chuyển xong dữ liệu. Nhưng đến lúc đó, họ được yêu cầu ở trong trạng thái chờ, sẵn sàng nhận lệnh.
Vincent tiến đến chỗ Jans và hỏi cô lý do tại sao đột nhiên lại đưa ra quyết định trước đó. Ronan, Darwin và Selene cũng tò mò nên họ tham gia và nghe lời giải thích của Jans.
Jans nói rằng Ronan chính là người đã đưa ra suy luận ban đầu, nó khiến cô nhớ tới việc mình bị một bầy Demonizer tấn công ở trên mặt đất.
Lúc đó, cô đã bị vây kín trước cả khi kịp nhận ra điều gì, bởi những thứ cô ngỡ là đống đất đá bình thường lại bất ngờ biến thành Demonizer. Chính vì vậy, khi nhìn thấy đống đất đá chắn ngang lối đi, cô nghi ngờ đó có thể là bẫy ngụy trang của bọn quái vật. Nếu linh cảm của cô là đúng, thì có lẽ cả nhóm đã bị bao vây từ lâu mà không hề hay biết.
Mặc dù Jans đã che giấu hết mọi thứ về sức mạnh của mình, nhưng may mắn Vincent phần nào đã bị thuyết phục bởi lời giải thích của cô. Rồi anh ta hỏi Jans thêm một câu nữa để xóa bỏ mối nghi ngờ của bản thân.
-Mà, lời giải thích đó cứ như mà một cái cớ sau khi cô đã giải qua chuyện đó, nhưng nghe vẫn hợp lý. Đúng là quyết định trước đó của cô đã chính xác. Nhưng cô sẽ làm gì nếu quyết định đó sai? Hoặc là có điều gì đó mà cô dám chắc 100% là mình đúng không?
Jans có thứ mà đảm bảo cô sẽ đúng, và thứ đó chính là năng lực đặc biệt của mình. Nhưng đương nhiên là cô không thể nói điều đó với Vincent. Nên thay vào đó, Jans trả lời kiểu như đang muốn che đậy câu hỏi này.
-Nếu tôi sai, vậy thì một trong những nỗi lo của tôi sẽ được xua tan, vậy thôi. Chẳng phải chú Ronald cũng đã làm thế sao?
Nhờ Ronan đã từng thực hiện một hành động tương tự trước đó để kiểm tra giả thuyết, Jans có cơ sở để đưa ra quyết định của mình. Cô dựa vào anh như một lá chắn để biện minh, bởi nếu một người dày dạn kinh nghiệm đã từng làm như vậy, thì chẳng ai có thể chất vấn cô thêm nữa.
-Nhưng việc đó sẽ khiến đánh giá của cô bị giảm đấy, biết không?
-Ừ, thì đúng là vậy. Xin lỗi vì nói điều này, nhưng nếu trường hợp đó xảy ra, anh cứ phàn nàn với Trụ sở và bảo họ đừng cử tôi vào đội trinh sát nữa là được.
Jans nói như thế mà chẳng hề bận tâm. Vincent ngạc nhiên khi nghe cô nói như thế.
Jans không quan tâm về đánh giá của mình, hoặc ít nhất thì đối với Vincent là vậy.
Có rất nhiều Thợ săn không chịu được khi bị những Thợ săn khác khinh thường. Cũng có những trường hợp mà những chuyện như thế sẽ ảnh hưởng đến mức độ phần thưởng mà họ nhận được. Bị xem thường có thể là một điều chí tử.
Những Thợ săn trẻ được đối xử ưu ái trong Wolfkenstein. Bởi vì thế, chúng thường đánh giá quá cao thực lực của bản thân và đa phần những Thợ săn trẻ đó không chịu được khi bị người khác khinh thường.
Những Thợ săn trẻ khác lấy những Thợ săn trẻ ở Wolfkenstein làm tấm gương và cư xử giống như chúng. Vì thế những Thợ săn phản ứng như Jans rất hiếm và khiến cho Vincent ngạc nhiên.
Mối nghi ngờ của Vincent vẫn chưa được giải tỏa hết. Anh biết rằng Jans đã đưa ra quyết định đó dù vẫn biết bản thân có thể mắc sai lầm. Nhưng từ góc nhìn của anh, Jans hành động như thể biết chắc bản thân sẽ không sai.
Vincent hỏi Jans thêm một câu hỏi khác.
-Lý do chỉ có như vậy thôi à? Cô thật sự chỉ muốn xác nhận mối lo của mình dù biết rằng bản thân có thể mắc sai lầm sao? Hình như cô vẫn còn giấy gì đó không cho tôi biết nhỉ.
-Cho dù anh có nói vậy thì tôi chỉ có thể nói là làm theo trực giác mà thôi.
Jans không thể nói cho Vincent biết rằng cô biết hết mọi thứ đều nhờ năng lực của mình nên cô chỉ có thể nghĩ bừa ra một cái cớ nào đó. Nhưng ngạc nhiên thay, cái cớ đó là đủ để giải tỏa hết mối nghi ngờ của Vincent.
-Trực giác à? Nếu đúng vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.
Có rất nhiều Thợ săn sở hữu trực giác nhạy bén. Một vài người có thể cảm nhận được vị trí của những con quái vật ở quá xa để có thể thấy được chúng, một vài người có thể cảm nhận được ánh mắt của những kẻ nấp ở những vị trí không thể thấy được, một vài người có thể cảm nhận được khi nào lũ quái vật chuẩn bị phục kích mặc dù đang ở một nơi vô cùng an toàn. Một vài người còn có thể dễ dàng cảm nhận được những con quái vật ở xung quanh. Hoặc khả năng đọc và hiểu được chuyển động của kẻ khác đến mức gần giống như là biết trước chứ không phải là dự đoán.
Khi những người khác hỏi họ lý do tại sao lại đưa ra quyết định đó hoặc tại sao lại biết hết tất cả những chuyện đó, họ chỉ có thể nói rằng đó là do trực giác. Có rất nhiều trường hợp mà những Thợ săn với trực giác tốt đã quyết định nghe theo trực giác của mình, nên họ mới có thể sống sót một cách thần kỳ trước một tình huống rất trớ trêu. Nhờ thế mà có rất nhiều Thợ săn hàng đầu sở hữu trực giác sắc sảo.
Vincent cũng là một trong số những Thợ săn thường hay nghe theo trực giác của bản thân. Nên khi Jans nói rằng cô chỉ làm theo trực giác của mình, Vincent mới không còn nghi ngờ câu trả lời của cô nữa.
Jans có thể còn che giấu gì đó và có một lý do khác mới làm như thế. Nhưng có là lý do gì thì đó vẫn là một quyết định chính xác nên Vincent nghĩ rằng không cần thiết phải theo đuổi cái chủ đề đó nữa.
Sau khi anh quyết định dừng cái chủ đề đó lại, Vincent thay đổi bầu tâm trạng bằng cách nghĩ ra một chủ đề khác.
-Mà, không nói đến chuyện đó nữa, khi cô hoạt động theo đội, kết quả không phải là tất cả, việc cô tạo ra cái kết quả đó như thế nào cũng quan trọng nữa. Nhưng có vẻ tôi không ở trong vị trí có thể nói ra điều đó nhỉ. Darwin, xin lỗi nhưng tôi xin phép rút lui trước nhé. Tôi cần phải quay về Trụ sở và viết báo cáo lại cho Wolfkenstein.
-Được chứ! Cảm ơn vì đã cố gắng.
-Xin lỗi nhé, tôi xin phép rút trước.
Sau khi nói như thế, Vincent quay người và rời nhóm.
Khi Vincent gói lại đồ đạc và chuẩn bị rời khỏi điểm phòng thủ thì đột nhiên Gisele tiến đến.
-Ngài Vincent, cho phép tôi hỏi ngài vài câu có được không?
Anh nhìn xung quanh và thấy đội của Aldric đang đứng ở không xa đó và quan sát anh.
-Hỏi nhanh đi. Tôi còn phải viết báo cáo cho Trụ sở nữa. Tôi đang khá là bận đấy.
-Vâng ạ. Ngài Vincent, đánh giá của ngài về cô Jans như thế nào?
-Cô định làm gì với đánh giá từ tôi? Tôi không hề nghĩ dù chỉ một khắc, rằng đem theo đội của Aldric sẽ tốt hơn Jans với Ronald nhé! Xin lỗi, nếu cô nghĩ Jans yếu kém đến thế nào thì tôi vẫn sẽ chọn cô nhóc thay vì đội của Aldric. Còn Ronald thì miễn nói rồi, có 10 thằng nhãi Aldric thì tôi vẫn chọn anh ta.
-Tôi không hề nghĩ như thế ạ. Tôi chỉ muốn biết thực lực thật sự của cô Jans mà thôi. Ngài đã gặp cũng như huấn luyện rất nhiều Thợ săn trẻ với mọi tầng lớp cho Wolfkenstein, nên tôi nghĩ đánh giá của ngài so với những Thợ săn khác sẽ công tâm và chính xác.
-Sao cô lại muốn biết chứ? Hình như đây đâu phải là chuyện của cô đâu, đúng không?
-Chỉ để an toàn thôi ạ. Thật xấu hổ khi nói điều này, nhưng tôi suýt chút nữa là có một trận chiến với cô Jans vào ngày hôm qua. Thật may là tôi đã có thể tránh được trận chiến trong gang tấc, nhưng đó vẫn là một tình huống nguy hiểm. Để không mắc lại sai lầm này, tôi muốn biết về thực lực của cô ấy. Có vẻ tôi đã đánh giá sai thực lực của cô ấy nên tôi mới xin ý kiến từ ngài, ngài Vincent.
Vincent ngạc nhiên. Anh biết rất rõ kĩ năng của Gisele tốt đến mức nào. Nhưng hình như đã có chuyện gì đó không ổn xảy ra giữa cô ấy và Jans, đến mức khiến cô ấy còn nói đó là do sai lầm của cô ấy. Thật khó tin rằng Gisele, người đang làm hộ vệ cho Leon lại đánh giá sai thực lực của một ai đó.
Vincent suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
-Kĩ năng của Jans à...! Ừm, tôi sẽ không nói rằng cô nhóc tốt ngang với tôi hoặc ba người kia, nhưng ít nhất thì cô nhóc không làm chậm chân chúng tôi. Nó thế này thì hơi quá một chút, cho dù tôi không có vấn đề gì với Aldric thì tôi vẫn sẽ chọn Jans thay vì cậu ta.
-Thế có nghĩa là Jans tốt hơn so với Aldric sao?
Khi Gisele hỏi câu đó, Vincent doi dự một chút. Sau đó vẻ mặt của anh nghiêm túc lên.
-Trực giác của tôi nói rằng Aldric mạnh hơn. Tôi cũng công nhận thực lực của Aldric. Nhưng nếu tôi đem theo Aldric, thì cậu ta sẽ lại đem theo mấy cục nợ khác theo nữa. Bởi vì thế, tôi chỉ nghĩ đem mỗi Jans sẽ tốt hơn.
Lí do Vincent đã do dự là vì anh biết trực giác của mình đã sai, nhưng dù vậy anh vẫn quyết định tin vào trực giác của mình. Nếu anh nghi ngờ “người bạn” trực giác đã cứu bản thân vô số lần trong quá khứ, thì nó sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán trong tương lai của anh. Nên anh đã không nói ra bất cứ ý kiến phủ định nào để xác nhận lại trực giác của mình.
-Tôi đã trả lời câu hỏi của cô rồi. Tôi đi được chưa?
-Cảm ơn ngài rất nhiều.
Gisele cúi đầu với Vincent. Anh bước qua cô ấy, nhưng rồi đột nhiên dừng lại.
Vincent nói nhưng vẫn không quay người lại.
-Tôi đoán cô có vẻ cũng gặp khó khăn nữa nhỉ?
Gisele ngẳng đầu lên, cô cũng không quay người lại, mỉm cười và đáp.
-Đó là nghĩa vụ của tôi.
-Nghĩa vụ à? Tôi không biết cô nhận lại được bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ nó không đáng để chăm sóc cho lũ nhóc đó đâu.
-Ngài không cần phải lo, nhiệm vụ chính của tôi là bảo vệ thiếu chủ và việc đó chỉ là một việc nhỏ nhoi đồng hành cùng với nhiệm vụ của tôi thôi.
-Ra vậy.
Sau đó, Vincent bắt đầu bước đi về phía hành lang.
Gisele hiểu Vincent đang cố nói điều gì với cô và thở dài. Cô nhận thấy Leon và những người khác đang tiến lại, nên cô nhanh chóng quay trở lại là bản thân như thông thường.
Leon do dự hỏi Gisele.
-Ừm...cô vừa nói chuyện gì thế?
-Tôi chỉ hỏi ngài Vincent về cô Jans, người mà họ chọn thay cho nhóm của thiếu chủ. Có vẻ cô ấy không làm chậm chân họ và cuộc thăm dò diễn ra rất tốt đẹp. Ngoại trừ việc bị một con quái vật khổng lồ tấn công bất ngờ như chúng ta chứng kiến ban nãy.
-Thế sao...Mà, trước đây họ đã đi thăm dò với đội 3 người, nên như thế cũng đúng thôi mà.
Phán đoán đó là một phán đoán rất trẻ con. Nói Jans không làm chậm chân họ có nghĩa là kĩ năng của cô tốt hơn hầu hết những Thợ săn có mặt ở nơi này. Gisele hiểu rất rõ điều này nhưng cô đã không cho bản thân giải thích điều này với Leon.
Aldric trông khó chịu và lầm bầm.
-Vậy à...
Gisele nghe được lời lầm bầm của Aldric, nhưng cô cẩn thận để biểu cảm không thay đổi.
Jans vẫn còn đang nói chuyện với Darwin và Selene, trong khi Ronan tìm một chỗ nghỉ để đợi chỉ thị tiếp theo từ họ, bởi ca làm của anh vẫn chưa kết thúc. Việc chuyển dữ liệu vẫn chưa hoàn tất vì lượng dữ liệu khổng lồ từ trận chiến của họ với bầy Demonizer và con quái vật khổng lồ vừa rồi.
Selene hỏi ý kiến của Jans về cuộc thăm dò mà họ vừa trải qua, rồi cô ngạc nhiên và nói.
-Khó khăn đến vậy hả? Chị thấy em đã làm rất tốt mà, hoặc ít nhất là góc nhìn từ bọn chị, em vẫn xử lý ổn thỏa tình huống mà. Không cần phải tỏ ra khiêm tốn đâu. Đừng lo, bọn chị không nghĩ em tự kiêu hay gì đâu.
Jans tỏ vẻ bối rối và lắc đầu.
-Em không hề khiêm tốn chút nào, em thực sự phải khó khăn lắm mới theo kịp cả đội. Đúng như em nghĩ, vẫn còn quá sớm để em gia nhập đội trinh sát.
-Vậy hả? Darwin, cậu thấy sao?
Darwin suy nghĩ một chút trước khi trả lời.
-Xem nào. Vincent hay Ronald không phàn nàn gì hết, nên anh nghĩ Jans đã làm rất tốt. Không nói đến em nghĩ như thế nào về màn thể hiện của mình, cuộc thăm dò hôm nay diễn ra rất suôn sẻ nên anh nghĩ em sẽ tiếp tục được cử vào đội trinh sát kể từ bây giờ.
-V...vậy sao?
Darwin nhìn vẻ mặt của Jans. Đối với anh, cô bé chỉ đang khiêm tốn và trên mặt lộ ra một chút hạnh phúc khi kĩ năng của bản thân được công nhận.
Darwin mỉm cười tinh nghịch và nói.
-Trong trường hợp đó, là đội trưởng của đội trinh sát số 13, anh có thể viết trong báo cáo rằng em chẳng được mấy việc đó, biết không? Nên em có thể sẽ bị cử lại vào đội phòng thủ nếu anh thật sự viết như thế đó.
Nếu Jans thật sự đang tỏ vẻ khiêm tốn, mặt cô bé sẽ bắt đầu bối rối khi nghe như thế, Darwin đang mong đợi để được thấy vẻ mặt đó. Anh tin rằng khiêm tốn quá nhiều đôi khi sẽ dẫn đến mất mát.
Nhưng Jans trả lời với biển hiện hoàn toàn đi ngược lại với mong đợi của anh.
Mặt Jans nghiêm túc lên.
-Xin anh hãy viết như thế ạ!
Darwin và Selene ngây người. Rồi Darwin hỏi Jans.
-Ừm...nếu em thật sự thích đội phòng thủ đến vậy, sao em lại gia nhập vào đội trinh sátthế? Vì em được cử vào đội trinh thám, nên em có thể được hoạt động trong những đội khác nữa đó em biết không?
-Nhân viên ở tầng một chỉ cho em 2 lựa chọn, đó là gia nhập đội trinh sáthoặc đội tiêu diệt. Khi em bảo người nhân viên là em muốn vào đội phòng thủ, thì em lại bị nói này nói nọ. Hình như là do đánh giá của họ về màn thể hiện của em vào ngày hôm qua, nhưng thành thật mà nói, em chỉ có thể làm được như thế bởi vì người yêu cầu đã trả tiền đạn cho em thôi. Nếu em phải tự trả tiền đạn, thì em đã bể nợ từ lâu rồi.
-À, em nói mới để ý, người yêu cầu trả tiền đạn dựa theo hợp đồng của em nhỉ. Thường thì sử dụng đạn đặc biệt của súng trường bắn tỉa hạng nặng để xử quái vật chỉ khiến em mất thêm tiền thôi.
Jans lo lắng hỏi lại Darwin.
-Nên là, em có thể nhờ anh viết báo cáo như thế được không?
Darwin và Selene nhìn nhau, Selene hỏi Jans để xác nhận.
-Em có chắc là muốn bọn anh viết như thế không? Em sẽ nhận thêm nhiều tiền nếu gia nhập đội trinh sát hoặc đội tiêu diệt thay vì gia nhập đội phòng thủ đó biết không? Mà, đúng là khi đó em sẽ mất nhiều đạn hơn, nhưng bù lại là em sẽ có được đánh giá tốt trong lịch sử chiến đấu của em và giúp em tăng bậc đó.
-Vâng, em không quan tâm. Em chỉ có thể tận hưởng phần thưởng khi còn sống mà thôi. Vẫn còn quá sớm để em gia nhập đội trinh sát hay đội tiêu diệt.
Nhìn cách Jans cư xử, Darwin và Selene biêt cô đang nghiêm túc.
Xem xét qua màn thể hiện của Jans vào ngày hôm đó, nhiều người sẽ nói cô là đổ nhát gan khi nói ra những lời đó. Selene nghĩ rằng khá là lạ khi cô lại làm như thế, nhưng thành thật mà nói, cô không thấy bận tâm nếu Jans muốn như vậy. Darwin thì nghĩ rằng việc này có liên quan đến việc cô là người có siêu năng lực nên anh quyết định không hỏi thêm gì nữa.
Darwin mỉm cười với Jans để thay đổi bầu tâm trạng và nói.
-Được rồi. Anh cũng không thể dối trá trong báo cáo, nên anh sẽ nói rằng em cảm thấy còn quá sớm để gia nhập đội trinh thám, hoặc là em vẫn còn thiếu sót kỹ năng để vào đội trinh thám. Nhưng nó sẽ nghe như em không muốn bị cử vào đội trinh sát hay đội tiêu diệt, em thật sự thấy được chứ?
-Vâng, em không quan tâm đâu ạ.
Lúc Jans thăng thăn đáp lại không do dự, hai người cười gượng. Rồi Selene nói.
-Thường thì người ta sẽ muốn điều ngược lại cơ, như nói những điều để được đánh giá tốt hơn. Em đúng là một cô bé kỳ lạ đó, Jans.
Jans tỏ vẻ khó hiểu và hỏi Selene.
-Vậy sao? Có vẻ ngoài kia có rất nhiều Thợ săn thích nhảy vào chỗ chết nhỉ ... Mà, em cũng là Thợ săn, nên em cũng không thể nói như thế được.
Jans cười gượng với cả hai, họ cũng cười gượng lại với cậu.
Sau đó, họ hướng đến mặt đất. Jans cúi chào Darwin và Selene trước khi họ đi lên mặt đất. Cả hai vẫy tay chào cậu và rời điểm phòng thủ.
Ronan, người từ nãy đến giờ vẫn ngồi im ở một góc, quan sát mọi thứ từ xa, khẽ thở ra một hơi. Anh thấy Jans đã rời đi, Vincent cũng đã biến mất từ trước. Darwin thì có vẻ đã hoàn tất việc báo cáo và chuyển giao dữ liệu. Có vẻ như đội trinh sát tạm thời của họ đã đến lúc có thể giải tán. Đối với Ronan, đây là tín hiệu mà anh chờ đợi.
Anh từ từ đứng lên, phủi lớp bụi phủ đầy trên quần áo. Dù dáng vẻ mệt mỏi hiện rõ, từng cử động của anh vẫn dứt khoát, không hề chần chừ. Anh tiến thẳng về phía Darwin và Selene, những người đang chuẩn bị thu dọn thiết bị của mình.
-Vậy là, đội của chúng ta đã giải tán rồi nhỉ?
Ronan hỏi thẳng, không một chút vòng vo.
Darwin quay lại, nhìn thấy Ronan, anh mỉm cười nhẹ nhõm.
-Về cơ bản là vậy. Cảm ơn anh đã hỗ trợ, Ronan. Phải nói là, có anh trong đội, mọi thứ trở nên dễ thở hơn rất nhiều. Chúng tôi không thể đòi hỏi một người đồng đội nào tốt hơn.
Selene cũng gật đầu đồng tình, ánh mắt cô ánh lên sự tôn trọng chân thành.
-Đúng vậy. Anh, Tokita và cả Michell nữa, các anh là một đội rất đặc biệt. Trụ sở chắc chắn sẽ không bỏ qua những gì các anh đã thể hiện đâu.
Ronan khẽ gật đầu, chấp nhận lời khen nhưng không tỏ ra quá vui mừng. Anh biết rõ những lời khen này thường đi kèm với những kỳ vọng và trách nhiệm không mong muốn.
-Tôi cũng nghe nhân viên ở đây nói vậy. Có vẻ như họ rất muốn tiếp tục tiến cử tôi vào các nhiệm vụ trinh sát hoặc tiêu diệt quan trọng.
-Đó là điều chắc chắn.
Darwin xác nhận.
-Với thành tích và kỹ năng của anh, việc để anh chỉ làm nhiệm vụ phòng thủ đơn thuần là một sự lãng phí tài nguyên cực lớn. Báo cáo của tôi gửi lên cũng sẽ phản ánh điều đó. Tôi tin rằng trong những nhiệm vụ sắp tới, anh sẽ là cái tên được ưu tiên hàng đầu cho những vị trí nguy hiểm nhất.
Không khí chùng xuống một chút. Đây chính là vấn đề mà Ronan muốn giải quyết. Anh nhìn thẳng vào Darwin, rồi đến Selene, ánh mắt anh không còn vẻ thờ ơ mà trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
-Tôi cảm kích sự đánh giá cao đó từ hai người và cả từ Trụ sở. Nhưng tôi cần phải làm rõ một điều.
Ronan ngừng lại một nhịp.
-Ưu tiên hàng đầu của tôi là đội của mình. Michell và Tokita. Tôi không thể cứ bị điều đi như một lính đánh thuê cho các đội khác, trong khi đồng đội của mình cần tôi.
Anh liếc về phía hành lang dẫn lên mặt đất.
-Michell vẫn chưa khỏe hẳn. Tokita có thể chăm sóc cô ấy, nhưng nếu có tình huống xấu xảy ra, tôi cần phải có mặt ở đó. Nhiệm vụ của tôi không chỉ là tiêu diệt quái vật, mà còn là đảm bảo cả đội của mình trở về an toàn. Đó là lý do tôi lập ra nhóm này.
Darwin và Selene im lặng lắng nghe. Họ hiểu sự logic trong lời nói của Ronan. Đây không phải là sự ích kỷ, mà là trách nhiệm của một người đội trưởng.
Ronan nói tiếp, giọng anh đã dịu đi một chút, mang tính đề nghị hơn là yêu cầu.
-Tôi không ngại hỗ trợ khi tình hình thực sự gấp rút như ngày hôm nay. Nếu có một nhiệm vụ mà sự có mặt của tôi là cần thiết, tôi sẽ không từ chối. Nhưng tôi không thể trở thành lựa chọn mặc định cho mọi đội hình cần bổ sung hỏa lực. Về phần báo cáo, tùy ý hai người đánh giá sao cho hợp lý. Hãy viết những gì hai người cho là đúng về năng lực của tôi, nhưng cũng xin hãy ghi chú về yêu cầu của tôi. Rằng tôi muốn được ưu tiên hoạt động cùng với đội của mình.
Darwin trầm ngâm suy nghĩ. Anh là một người có lý lẽ, một người đội trưởng hiểu rõ tầm quan trọng của sự phối hợp và tinh thần đồng đội. Anh biết việc ép buộc một người làm việc trái với nguyên tắc của họ sẽ không bao giờ mang lại kết quả tốt.
-Tôi hiểu.
Darwin cuối cùng cũng lên tiếng cùng đôi mắt đầy sự thấu hiểu.
-Sự trung thành và trách nhiệm với đồng đội là điều đáng trân trọng nhất của một Thợ săn. Anh có lý của mình, Ronald. Tôi không thể bắt ép anh được. Trong báo cáo, tôi sẽ ghi nhận thành tích xuất sắc của anh, đồng thời cũng sẽ nêu rõ nguyện vọng của anh về việc hoạt động cùng đội hình cố định. Trụ sở sẽ phải xem xét điều đó.
Selene mỉm cười, một nụ cười ấm áp và chân thành.
-Mong Michell sớm khỏe lại. Lần sau nếu có dịp, hãy để chúng tôi mời cả nhóm anh một bữa. Coi như là lời cảm ơn vì đã giúp đỡ. Gửi lời hỏi thăm của tôi đến cô ấy và cả Tokita nhé.
Ronan cảm thấy một gánh nặng vô hình vừa được trút bỏ. Anh gật đầu, một cái gật đầu dứt khoát.
-Cảm ơn hai người. Như vậy là đủ rồi. Hẹn gặp lại.
Không một cái nhìn ngoái lại, Ronan quay người rời đi, bóng dáng anh nhanh chóng hòa vào dòng Thợ săn hối hả đang di chuyển trong sảnh. Darwin và Selene đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng đó với sự tôn trọng xen lẫn chút tiếc nuối. Họ hiểu rõ rằng vừa có cơ hội hiếm hoi được phối hợp cùng một trong những Thợ săn xuất sắc nhất mà họ từng gặp. Và họ cũng biết để có được sự đồng hành của một người như vậy thì cái giá phải trả không chỉ đơn giản là tiền bạc.
-
Con đường trở lại sảnh chính của Trụ sở ở tầng một thật quen thuộc nhưng cũng thật khác biệt. Cái không khí đặc quánh, ẩm thấp và đầy mùi tử khí của lòng đất dần được thay thế bởi mùi cà phê cũ, mùi chất khử trùng và tiếng ồn ào, hỗn loạn nhưng đầy sức sống của con người. Ánh sáng nhân tạo từ các màn hình lớn và hệ thống đèn trần hắt xuống dù vẫn còn gay gắt, nhưng ít nhất cũng xua tan đi bóng tối đã bao trùm lấy anh suốt nhiều giờ đồng hồ.
Khi Ronan bước vào sảnh, bộ giáp chiến đấu bám đầy bụi đất của anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của vài người, nhưng hầu hết các Thợ săn và nhân viên ở đây đều quá bận rộn để quan tâm. Anh lướt mắt qua đám đông, và như một sự sắp đặt của định mệnh, anh bắt gặp ánh mắt của người nhân viên đã đăng ký nhiệm vụ cho cả nhóm vào buổi sáng.
Gã nhân viên cũng nhận ra anh ngay lập tức. Có một sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt anh ta, rồi nhanh chóng được thay thế bằng một vẻ tò mò không thể che giấu. Anh ta ra hiệu cho một đồng nghiệp khác tiếp quản công việc của mình rồi bước nhanh về phía Ronan.
-Số 63! Mừng anh đã trở về an toàn. Tôi vừa nhận được báo cáo sơ bộ. Nhiệm vụ trinh sát...thế nào rồi?
Ronan giữ vẻ mặt bình thản, dù cơ thể đang gào thét đòi nghỉ ngơi. Anh biết “báo cáo sơ bộ” mà gã này nhắc đến chắc chắn bao gồm cả cuộc đụng độ với con quái vật khổng lồ.
-Cũng ổn.
Anh đáp lại một cách ngắn gọn, một câu trả lời quá đỗi khiêm tốn so với những gì họ vừa trải qua.
-Chúng tôi đã hoàn thành việc thu thập dữ liệu cần thiết.
Người nhân viên rõ ràng không hài lòng với câu trả lời ngắn gọn đó. Anh ta hạ thấp giọng, cố gắng moi thêm thông tin để biết rõ tường tận chi tiết.
-Ổn sao? Báo cáo nói rằng đội của anh đã chạm trán với một con quái vật khổng lồ và một bầy quái vật lớn. Thông tin còn chưa đầy đủ, nhưng mức độ thiệt hại ước tính...rất lớn. Anh có thể...
-Chúng tôi đã xử lý tình huống.
Ronan cắt ngang, anh không có hứng thú kể lại chi tiết trận chiến.
-Đội trưởng Darwin đã báo cáo đầy đủ rồi. Tôi ở đây vì một việc khác.
Anh nhìn thẳng vào mắt người nhân viên, ánh mắt không một chút dao động.
-Ca làm việc của tôi vẫn chưa kết thúc. Tôi muốn đăng ký thêm một nhiệm vụ nữa. Đội phòng thủ.
Người nhân viên khựng lại một giây. Anh ta chớp mắt, dường như đang cố gắng xử lý thông tin. Một Thợ săn vừa sống sót trở về từ một nhiệm vụ trinh sát nguy hiểm chết người, chạm trán với một con quái vật cấp cao, thay vì nghỉ ngơi, lại ngay lập tức yêu cầu một nhiệm vụ khác, và lại là một nhiệm vụ phòng thủ ít tiền thưởng hơn. Anh ta nhớ lại yêu cầu của Ronan vào buổi sáng, về việc để hai đồng đội của mình làm nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn vì có người bị ốm.
Trong khoảnh khắc, mọi mảnh ghép khớp lại với nhau trong đầu gã nhân viên. Một nụ cười nhẹ, gần như không thể nhận thấy, xuất hiện trên môi anh ta. Anh ta không hỏi thêm gì nữa. Anh ta hiểu. Ronan không tìm kiếm vinh quang hay tiền bạc. Anh ta chỉ đơn giản là muốn quay về với đội của mình.
-Đội phòng thủ, tôi hiểu rồi.
Gã nhân viên nói, giọng điệu đã thay đổi, không còn sự tò mò dò xét mà thay vào đó là một sự ngầm tôn trọng. Anh ta quay lại bảng điều khiển gần nhất, các ngón tay lướt nhanh trên màn hình cảm ứng.
-Để tôi xem...Hiện tại, các điểm phòng thủ đều đã đủ người...à, khoan đã.
Anh ta dừng lại, làm ra vẻ như vừa tình cờ phát hiện ra điều gì đó.
-Điểm phòng thủ số 27 vừa có yêu cầu bổ sung thêm một người để tăng cường an ninh. Nơi đó khá yên tĩnh, phù hợp cho một người vừa hoàn thành một nhiệm vụ căng thẳng. Và nếu tôi không nhầm, số 64 và 65 cũng đang được phân công ở đó.
Ronan biết rõ đây không phải là trùng hợp. Anh biết gã nhân viên này đang “lách luật” để giúp anh. Anh không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, một sự công nhận cho hành động thấu tình đạt lý của người đối diện.
-Vậy thì, tôi đăng ký điểm phòng thủ số 27.
-Đã xác nhận.
Người nhân viên hoàn tất thao tác.
-Nhiệm vụ của anh đã được cập nhật. Cảm ơn vì đã cống hiến, số 63. Chúc anh có một ca trực yên bình.
-Cảm ơn.
Ronan đáp lại bằng một lời cảm ơn chân thành.
Không lãng phí thêm thời gian, anh quay người và bước đi, hướng về phía hành lang dẫn đến điểm phòng thủ số 27.
Khi anh đến nơi, khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với sự hỗn loạn ở điểm 29. Nơi đây yên tĩnh hơn nhiều, chỉ có vài Thợ săn đang ngồi nghỉ ngơi hoặc kiểm tra lại trang bị. Anh nhìn thấy họ ngay lập tức. Tokita đang ngồi dựa vào một phiến đá, khẩu shotgun đặt gọn gàng bên cạnh, mắt anh vẫn cảnh giác quan sát xung quanh. Cách đó không xa, Michell đang cuộn mình trong một chiếc chăn cách nhiệt, tựa vào ba lô, có vẻ như đang ngủ. Trông cô đã đỡ hơn nhiều so với buổi sáng, hơi thở đều đặn và gương mặt không còn tái nhợt như trước.
Sự hiện diện của Ronan khiến Tokita ngẩng đầu lên. Một nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt của cậu.
-Anh về rồi.
Tiếng động nhỏ khiến Michell cựa mình tỉnh giấc. Cô mở mắt, nhìn thấy Ronan, vẻ lo lắng trên mặt cô lập tức tan biến, thay vào đó là sự nhẹ nhõm.
-Ronan... Anh về rồi. Nhiệm vụ sao rồi? Có nguy hiểm không?
Ronan bước đến, đặt ba lô của mình xuống bên cạnh họ. Anh không trả lời ngay câu hỏi của Michell, thay vào đó, anh nhìn cô, giọng anh trầm ấm hơn thường lệ.
-Ổn thôi. Giờ tôi ở đây. Cô thấy sao rồi, Michell? Đã đỡ hơn chưa?
Hành động và lời nói của anh, dù đơn giản, lại là sự trấn an mạnh mẽ nhất. Michell gật đầu, một nụ cười yếu ớt nhưng hạnh phúc nở trên môi.
-Tôi đỡ nhiều rồi. Chỉ hơi mệt thôi.
Ronan không nói gì thêm. Anh tìm một chỗ cạnh Tokita, ngồi xuống và tựa lưng vào tường. Anh rút ra một thanh năng lượng, chậm rãi nhai.
Sau vài phút nghỉ ngơi, anh bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra trong ngày từ lúc tình cờ gặp lại Darwin, Selene và Jans, phát hiện mình cùng đội trinh sát với họ, rồi chuyện Vincent, một người của Wolfkenstein tham gia nhóm và có chút va chạm với vài Thợ săn thuộc bang anh ta. Anh tiếp tục kể về chuyến thám hiểm, những tình huống tréo ngoe, và cuối cùng là cuộc truy đuổi nghẹt thở với con quái vật khổng lồ.
Cuộc trò chuyện của họ cứ thế tiếp diễn. Ronan kể thêm về những chi tiết nhỏ, về những câu nói đùa của Vincent, về sự ăn ý của Darwin và Selene. Tokita và Michell thì lắng nghe, thỉnh thoảng lại đặt câu hỏi, chia sẻ sự lo lắng và cả sự thán phục. Họ nói về Jans, về sự tiến bộ của cô bé, về những bí ẩn xung quanh cô. Thời gian cứ thế trôi đi trong những câu chuyện, sự mệt mỏi của Ronan dường như cũng vơi đi phần nào khi được chia sẻ cùng đồng đội.
Bỗng một tiếng chuông nhẹ vang lên từ thiết bị đầu cuối của cả ba người, đó là tín hiệu báo kết thúc ca làm việc.
Ronan đứng dậy, vươn vai một cái, tiếng xương khớp kêu răng rắc.
-Hết giờ rồi. Lên mặt đất thôi. Tôi đói lắm rồi.
Michell cũng đứng dậy, trông cô đã khỏe hơn nhiều sau khi được nghỉ ngơi và nghe chuyện.
-Tôi cũng muốn ăn một cái gì đó nóng hổi.
Tokita mỉm cười, thu dọn đồ đạc.
-Đi thôi. Hôm nay đúng là một ngày dài.
Cả ba người rời khỏi không gian tĩnh lặng của điểm phòng thủ số 27, từng bước hướng về phía ánh sáng, nơi sự náo nhiệt và quen thuộc của thế giới trên mặt đất đang chờ họ.
0 Bình luận