Dead World: Crime

Chương 31: Quan hệ phức tạp

Chương 31: Quan hệ phức tạp

Nhiều năm trước, tại trụ sở của Lực lượng Đặc biệt ở Stratford, London.

Trong căn phòng làm việc nhỏ nhưng gọn gàng, Johnathan Harrison đang ngồi trầm ngâm trước đống giấy tờ được gửi về từ tiền tuyến. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn làm nổi bật lên những đường nét cứng cỏi, đôi mắt sắt bén trên khuôn mặt của một người từng trải qua hàng trăm, hàng nghìn trận chiến nơi tử địa.

Những chồng tài liệu chất cao như núi trên bàn, với những con số, con chữ đánh máy xen lẫn viết tay phủ lên chi chít đang thách thức sự kiên nhẫn và ý chí của Johnathan, khiến ông phải cố gắng đẩy sự tập trung của mình lên tối đa để hoàn thành chúng.

Nhưng rồi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Johnathan. Màn hình của thiết bị hiển thị tên của người gọi, đó là từ cô quản gia Rebecca.

Johnathan liếc nhìn đồng hồ rồi chậm rãi nhấc máy. Giọng ông phát ra trầm ổn, từ tốn nhưng đầy sự quan tâm.

-Rebecca, có chuyện gì sao?

Giọng nói của Rebecca từ đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên, một giọng nói đầy gấp gáp và lo lắng khác hẳn với sự điềm tĩnh thường ngày của cô.

-Thưa ngài, là về cậu chủ Ronan. Trường học vừa gọi, họ nói cậu ấy gặp rắc rối lớn. Em đã có mặt ở đây nhưng họ yêu cầu cả hai người giám hộ phải đến.

Johnathan siết chặt tay vào thành ghế, đôi mắt lập tức nheo lại, gương mặt trở nên đầy căng thẳng. Không chút do dự, ông nhanh chóng đứng bật dậy khiến chiếc ghế xoay kêu lên một tiếng kẹt khô khốc.  

-Tôi sẽ đến ngay. Rebecca, hãy giữ bình tĩnh và chờ tôi.

Một lá đơn xin nghỉ phép trong vài giờ nhanh chóng được ông soạn ra. Johnathan liếc nhìn đồng hồ thêm một lần nữa rồi bẳt máy liên lạc tới Rosen.

-Rosen! Tôi cần cậu nói đỡ cho tôi một lúc. Có chuyện liên quan đến Ronan.

-Chậc! Thằng nhóc đó lại gây chuyện nữa rồi à?

Rosen tặc lưỡi, đáp lại với giọng đầy khó chịu.

-Tôi không rõ, nhưng có thể là vậy. Tình hình nghe chừng cấp bách lắm.

-Hầy, được rồi! Cứ đi đi. Có gì tôi giúp cho.

Một tiếng thở dài phát ra từ phía Rosen thể hiện sự chán nản, nhưng cuối cùng ông vẫn chấp nhận giúp đỡ người bạn của mình.

-Cảm ơn cậu.

Chỉ vài phút sau, Johnathan đã ngồi sau tay lái. Chiếc xe quân dụng màu đen gần rú, lao vun vút qua những con đường đông đúc của London. Gió lạnh thổi qua cửa sổ mang theo cánh lạnh héo hắt, tái tê của mùa thu nhưng ông không để tâm đến điều đó. Tâm trí ông lúc này chỉ tập trung hướng về Ronan, về những gì có thể đã xảy ra với cậu trong môi trường học đường, một nơi an toàn so với khu ổ chuột ngoài kia.

-

Hành lang trường học rộng lớn liên tục vang vọng tiếng bước chân dồn dập, bộ quân phục đen tuyền với huy hiệu lấp lánh trên vai cùng dáng đi đầy mạnh mẽ khiến Johnathan ngay lập tức trở nên nổi bật, thu hút mọi ánh nhìn từ những người xung quanh.

Khi nhận ra người đàn ông kì lạ vừa xuất hiện đó là ai, những học sinh liên tục dõi theo cùng đôi mắt tròn xoe, thậm chí có những học sinh tò mò đến mức thò đầu ra từ lớp học để quan sát kĩ hơn, miệng không ngừng thì thầm với nhau.

-Đó là…ngài Johnathan Harrison? Người hùng của quân đội Hoàng gia Anh sao?

Một vài cậu bé vô thức siết chặt tay mình lại, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ ngưỡng mộ khi nhìn thấy ông. Đây là lần đầu tiên chúng được thấy Johnathan bằng xương bằng thịt, người mà tên tuổi gắn liền với những chiến công lẫy lừng nơi tiền tuyến đầy rẫy quái vật, một huyền thoại như bước ra từ những trang truyện cổ tích, từ những ấn phẩm anh hùng mà chúng được đọc, được nghe.

Các giáo viên và nhân viên trong trường dù đã quen với sự hiện diện của những phụ huynh quyền lực nhưng khi nhìn thấy ông cũng không giấu nổi vẻ kính nể. Một cô giáo trẻ vội cúi đầu chào, giọng lí nhí.

-Ch...Chào ngài, ngài Harrison.

Johnathan vội gật đầu đáp lại, miệng nở một nụ cười nhạt thân thiện nhưng đầy gượng gạo, đôi chân không hề chậm lại dù chỉ là một khoảnh khắc. Ông không muốn bị chú ý quá lâu, không muốn những ánh mắt tò mò kia nhận ra sự căng thẳng đang dâng lên trong lồng ngực mình. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, từng bước đi của ông nhanh hơn đến mức gần như chạy, cố gắng thoát khỏi những lời chào hỏi không ngớt từ những người xung quanh.

Cánh cửa nặng nề làm từ gỗ sồi của phòng hiệu trưởng nằm cuối hành lang dần hiện ra trước mắt. Johnathan dừng lại, hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Ông chỉnh lại cổ áo cùng bộ đồ xộc xệch, sau đó gõ cửa ba lần theo một cách điềm tĩnh nhưng cũng đầy dứt khoát rồi chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Hiệu trưởng August, một người đàn ông trung niên với cặp kính gọn gàng đang ngồi sau bàn làm việc, gương mặt nghiêm nghị nhưng không che giấu được sự căng thẳng. Đối diện ông là quản gia Rebecca trong bộ váy đen giản dị, đôi tay đan chặt trước bụng, ánh mắt đầy lo lắng hướng về Johnathan khi ông bước vào.

Hiệu trưởng August đứng dậy, nở một nụ cười lịch sự nhưng gượng gạo để đón tiếp Johnathan rồi chỉ tay về phía chiếc ghế bọc da trước bàn.

-Mời ngồi, ngài Harrison. Chúng ta đang có rất nhiều chuyện cần bàn bạc.

Giọng ông ta trầm, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại thoáng qua một vẻ e dè khi đối diện với người đàn ông trước mặt, một anh hùng, một huyền thoại sống, một chiến binh mà danh tiếng vang xa khắp nước Anh.

Johnathan gật đầu nhẹ và kéo ghế ngồi xuống, động tác chậm rãi nhưng toát lên sự kiểm soát. Ông dựa vào phần lưng tựa, tay chậm rãi đặt lên chỗ vịn ghế, đôi mắt sắt bén quét qua gương mặt vị hiệu trưởng rồi bất ngờ dừng lại như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ.

-Xin lỗi nếu tôi đến muộn, ngài August.

Ông nói bằng giọng trầm, chậm rãi với một vẻ đầy lịch thiệp khiến mỗi từ ngữ phát ra đều mang theo một sức nặng vô hình.

-Cho tôi hỏi, Ronan đã gây ra chuyện gì mà nhà trường phải triệu tập cả hai người giám hộ như thế này?

Hiệu trưởng hắng giọng, đẩy cặp kính trên sống mũi theo phản xạ, cố gắng che giấu sự lúng túng. Ông ta mở chiếc màn hình trong suốt trên bàn lên, điều chỉnh để phía Johnathan và Rebecca từ phía đối diện có thể hình thấy được, sau đó mở ra một đoạn ghi hình thu được từ camera giám sát. Hỉnh ảnh cho thấy Ronan, với dáng vẻ gầy gò cũng mái tóc nâu rối, bị sáu học sinh to lớn hơn vây quanh.

Chúng cười cợt, chỉ trỏ và bất ngờ lao vào, xách áo nhấc bổng cậu lên rồi đẩy mạnh về phía tủ đồ. Ronan lập tức phản kháng mãnh liệt, cậu lấy đầu gối thúc mạnh vào yết hầu tên đang giữ mình lại, khiến hắn bị thương nặng đến mức ho ra máu và phải buông cậu ra. Những tên khác lập tức tỏ ra bất ngờ, tất cả nhìn nhau rồi đồng loạt lao tới, muốn dùng số lượng để áp đảo.

Nhưng mọi chuyện không dễ như vậy, Ronan di chuyển nhanh thoăn thoắt như một con sóc, liên tục tung những cú đấm vào điểm yếu thậm chí đánh vào cả hạ bộ, né được những đòn tấn công dễ dàng như thể việc hít thở hằng ngày. Khi nhận thấy sức mạnh của mình không bì được, cậu chuyển sang tấn công bằng cặp, bằng sách, bằng tất cả mọi thứ cậu cầm được trên tay, thậm chỉ dùng cả tủ đồ và đánh gục gần hết.

Chứng kiến cảnh tượng đầy bạo lực đó, những tên còn tỉnh táo mặt mày nhanh chóng trở nên tái mét, lập tức bỏ chạy trong sự hoảng loạn tột độ.

August gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

-Một học sinh bị đánh vỡ nửa hàm răng, một em gãy hàm, và một em khác bị nứt sọ nhẹ. Hai học sinh còn lại cũng không khá hơn, đầy vết bầm và trầy xước nghiêm trọng.

Gương mặt ông ta tối sầm lại, đôi mắt ánh lên sự chỉ trích.

-Tôi e rằng đây là một vụ việc nghiêm trọng, ngài Harrison.

Phản ứng lại với lời nói đó, Johnathan chỉ nghiêng đầu nhẹ, đôi mắt khẽ nheo lại, không hề để lộ ra chút nao núng. Ông cứ thế im lặng để hiệu tưởng tiếp tục.

Nhìn thấy phản ứng bình tĩnh đến đáng sợ của Johnathan, August hít một hơi, giọng nói trở nên cứng rắn hơn để khẳng định quyền uy của mình.

-Để tôi nói thẳng, ngài Harrison. Nếu không nhờ tôi can thiệp và bà Rebecca đồng ý chi trả toàn bộ chi phí điều trị, phụ huynh của những học sinh này đã kiện lên cảnh sát rồi. Họ có đủ tiền và quyền lực để đưa một đứa trẻ vị thành niên vào tù. Dù tôi đã cố xoa dịu họ, nhưng tình hình vẫn rất căng thẳng.

Rebecca vội vàng cúi đầu.

-Vâng, chúng tôi rất cảm ơn ngài, thưa ngài August.

Nhưng August giơ tay, cắt ngang lời cô nói, ánh mắt lạnh lùng chuyển sang Johnathan.

-Tuy nhiên, theo chính sách không khoan nhượng với bạo lực của nhà trường, tôi e rằng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác…

Ông ta đột nhiên dừng lại và hít một hơi sâu.

-Ngoài việc đuổi học cậu Ronan Harrison. Quyết định cuối cùng vẫn cần hội đồng thông qua, nhưng tôi e rằng điều đó gần như chắc chắn.

-Nhưng...

Rebecca giật mình khi nghe xong, định lên tiếng bênh vực thì hiệu trưởng lập tức ngắt lời, không để cô có cơ hội nói tiếp.

-Tôi rất tiếc.

Johnathan từ nãy đến giờ vẫn im lặng, khẽ nghiêng người về phía trước, đôi tay đan vào nhau chậm rãi đặt lên bàn của hiệu trưởng. Gương mặt ông bình thản nhưng ánh mắt lại sắc lạnh khiến không khí trong căn phòng vốn đã ngột ngạt đột nhiên trở nên nặng nề đến đáng sợ.

-Tôi nghĩ...để đảm bảo sự công bằng, chúng ta nên xem lại đoạn ghi hình từ trước khi vụ ẩu đả xảy ra, thưa ngài August. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó khúc mắc.

Giọng ông chậm rãi, lịch sự nhưng mỗi từ nói ra như lưỡi dao được mài giũa sắc bén, tạo nên một cảm giác áp đảo, đầy quyền uy.

Tay August khe run nhẹ, sống lưng chợt lạnh đi nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

-Được thôi, ngài Harrison.

Ông ta điều khiển máy tính, tua lại đoạn ghi hình vài phút trước.

Màn hình hiện lên cảnh sáu học sinh to con đó chặn đường Ronan, cười cợt, chỉ chỏ, làm đủ trò ngăn cho cậu đi tiếp và khi chúng đã cho cậu đi, một tên đột nhiên hất cốc nước vào người cậu. Chúng bám theo đến tận tủ đồ của Ronan, một tên đập mạnh vào tủ đồ làm sách vở, đồ dùng cá nhân văng tung tóe xuống sàn.

Ronan cứ đứng đó với đôi tay siết chặt, gương mặt tái đi vì tức giận nhưng vẫn cố kìm nén. Cậu chậm rãi cúi xuống để nhặt đồ của mình lên, tuy vậy chúng cứ liên tục hất đồ trên tay cậu, thậm chí ném thêm sách vở trong tủ cậu xuống sàn. Mọi việc cứ tiếp diễn như thế cho đến khi Ronan bị đẩy tới giới hạn chịu đựng.

Johnathan quan sát từng chi tiết một, đôi mắt không chớp lại dù chỉ một cái. Rồi ông quay sang August, giọng nói vẫn giữ sự điềm tĩnh vốn có, nhưng lúc này ẩn chứa một cơn bão đang chực chờ giải phóng.

-Nếu ngài để ý kỹ, thưa ngài August. Rõ ràng những học sinh này đã gây sự trước. Sáu đứa trẻ to lớn chặn đường một dứa nhỏ hơn gần gấp đôi, hất nước, phá hoại tủ đồ của Ronan nhà tôi. Đây không phải là hành vi của một “trò đùa” vô hại, đúng không?

Cổ họng August lập tức trở nên khô khốc, và dù ông cố nuốt bao nhiêu lần nước bọt đi chăng nữa cũng không trôi đi được cảm giác này, giọng nói bắt đầu trở nên ấp úng.

-T… tôi tin rằng bọn trẻ chỉ đang đùa giỡn với nhau thôi. Không có lý do gì để…

Johnathan ngắt lời, nụ cười nhạt hiện trên môi nhưng ánh mắt lạnh như băng khiến August bất giác rùng mình.

-Ngài định nghĩa thế nào là “đùa giỡn”, thưa ngài August?

Giọng ông vẫn chậm rãi, từ tốn theo cách vốn có nhưng từng từ ngữ phát ra lại mang theo một sức ép vô hình.

-Hất nước vào người khác, phá hoại tài sản cá nhân, chặn đường và đe dọa. Ngài gọi đó là “đùa giỡn” sao?

August ngày càng lúng túng hơn, đôi tay run run giấu dưới bàn để che đi sự căng thẳng, cố tìm lời giải đáp hợp lý.

-T… thì là… bọn trẻ đôi khi bày trò, cảm thấy vui vẻ với những hành động như vậy…

Johnathan nghiêng đầu thêm một lần nữa, nụ cười thân thiện đó vẫn giữ trên môi nhưng ánh mắt đã trở nên sắc lạnh.

-Theo tôi thấy, Ronan nhà tôi không hề vui vẻ với “trò đùa” đó. Ngài có nghĩ một cậu bé bị tấn công, bị sỉ nhục, lại cảm thấy “vui vẻ” không, thưa ngài August?

Giọng ông vẫn lịch thiệp, nhưng sự điềm tĩnh theo cách đầy đáng sợ đó lại khiến không khí trong phòng ngày càng căng thẳng hơn.

August ngày càng hoảng loạn hơn, cố gắng né tránh ánh mắt của Johnathan.

-Tôi nghĩ… điều đó không liên quan đến cuộc trò chuyện này, thưa ngài Harrison.

Johnathan khẽ cười nhẹ, một nụ cười phát ra âm thanh nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, khiến Rebecca ngồi bên cạnh bất giác siết chặt tay.

-Không liên quan sao, thưa ngài? Nhưng có thật sự là những học sinh đó chỉ ‘đùa giỡn’ với Ronan không?

Ông lặp lại câu hỏi, giọng nói có phần chậm rãi hơn đến đáng sợ, nhấn nhá từng từ như đang dồn đối phương vào chân tường.

August lau mồ hôi trên trán, ánh mắt liên tục dao động, cố gắng tìm cách thoát khỏi áp lực.

-T… tôi nghĩ việc quy định thế nào là đùa giỡn, thế nào là bắt nạt hay quấy rối là rất khó. Nhưng từng đó không đủ để…

-Tội thù ghét.

Johnathan ngay lập tức cắt lời, giọng nói đột nhiên sắc bén nhưng vẫn giữ được vẻ lịch thiệp, càng khiến từng từ phát ra trở nên đáng sợ.

-Đây là tội thù ghét, thưa ngài August. Và tôi muốn biết, dưới sự giám sát của ngài, đã có bao nhiêu học sinh khác bắt nạt Ronan nhà tôi?

Gương mặt August trở nên tái nhợt, tim đập nhanh, hơi thở dồn dập, đôi mắt mở to lộ rõ sự hoảng loạn. Ông ta lắp bắp cố gắng trả lời nhưng cổ họng như nghẹ ứ lại.

-T… tôi… chúng tôi không…

Johnathan nghiên người sát lại gần hơn, đôi tay đan lại dựa sâu vào gần trung tâm của chiếc hơn, ánh mắt khóa chặt vào August.

-Một cậu bé nhỏ tuổi bị tấn công, bị sỉ nhục, cuối cùng đứng lên tự vệ. Và ngài làm gì, thưa ngài August? Đình chỉ cậu ấy? Đuổi học cậu ấy?

Giọng Johnathan trầm xuống, mỗi từ như một nhát búa đánh sâu hơn vào tâm can August khiến ông ta như co rúm lại trên ghế ưa thích của mình, chiếc ghế to lớn mang lại cho ông cảm giác quyền lực.

August giơ tay về phía Johnathan, cố đẩy đi sức ép vô hình từ ông để lấy lại bình tĩnh, sau đó đáp lại với giọng run run.

-Chúng ta...chúng ta có thể bàn bạc lại về chuyện đình chỉ, thưa ngài Harrison.

Johnathan bất chợt đứng thẳng dậy, nụ cười nhạt trở lại trên môi nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi August.

-Không, ngài không thể đâu. Tôi rất muốn xem hội đồng nhà trường sẽ nói gì khi chuyện này được công khai khắp cả nước. Chưa kể đến đội ngũ luật sư của chúng tôi, những người rất sẵn lòng đào sâu vào cách ngài quản lý ngôi trường này.

Rebecca, người đến giờ vẫn giữ sự im lặng bất giác giật mình, ánh mắt bối rối nhìn Johnathan. Cô chưa từng thấy ông, một người vốn thân thiện và điềm đạm, lại toát ra sự quyết liệt và đe dọa đến vậy. Cô ấp úng, cố nói gì đó để xoa dịu tình hình.

-Em… em nghĩ…

Johnathan quay sang cô, ánh mắt dịu lại đôi chút nhưng giọng nói vẫn dứt khoát như muốn tăng áp lực lên hiệu trưởng.

-Chúng tôi sẽ kiện ngài và cả hội đồng trường, thưa ngài August.

Nói xong, ông đứng dậy theo cách chậm rãi nhưng đầy sự chắc chắn, thể hiện sự hiện diện áp đảo của mình thêm lần nữa. Johnathan sau đó nhẹ nhàng kéo tay Rebecca với vẻ mặt đầy kiên quyết và dẫn cô ra khỏi phòng.

August thấy vậy liền tỏ ra hoảng hốt, vội đứng bật dậy. Giọng ông run rẩy nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để níu kéo tình hình.

-Đợi đã! Chúng ta có thể xem xét phạt đình chỉ học tập và cấm túc sau giờ học, được không, thưa ngài Harrison?

Johnathan từ từ dừng lại rồi chậm rãi quay người, nụ cười thân thiện trở lại nhưng ánh mắt vẫn giữ sự lạnh lẽo.

-Trong bao lâu, thưa ngài?

Giọng ông nhẹ nhàng nhưng sự nhẹ nhàng đó vào lúc này lại khiến August rùng mình.

August dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán, cố giữ giọng nói ổn định để đáp lại.

-Một tháng đình chỉ học tập và một tháng cấm túc. Tôi cần thời gian để xoa dịu phụ huynh của những học sinh kia, ngài hiểu mà, phải không?

Johnathan lập tức im lặng trở lại, ánh mắt sắc bén quét qua August, xem phản ứng của ông để đánh giá mức độ chân thành của lời đề nghị vừa rồi. Sau một thoáng suy nghĩ, Johnathan gật đầu nhẹ theo một cách chậm rãi và đầy kiểm soát, thể hiện sự đồng tình.

-Nghe có vẻ công bằng. Về phần nói chuyện với phụ huynh của những học sinh kia, tôi và Rebecca sẽ hỗ trợ ngài hết sức để mọi việc diễn ra êm thấm.

August thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa.

-C… cảm ơn ngài! Về việc cấm túc, chúng tôi sẽ để cậu Ronan quét dọn sân bóng rổ và hỗ trợ ban tổ chức văn nghệ chuẩn bị cho mùa Halloween sắp tới.

Johnathan gật đầu thêm lần nữa rồi bước chậm rãi lại gần August, đến khi thứ ngăn cách giữa họ chỉ còn là chiếc bàn làm việc. Ông nghiêng người, nói với một giọng nói trầm, lịch thiệp nhưng mỗi từ phát ra đều như một lời cảnh cáo đến vị hiệu trưởng.

-Chúng tôi đồng ý với điều đó. Nhưng đồng thời, thưa ngài August, chúng tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời phàn nàn nào về việc Ronan bị quấy rối tại trường. Chúng ta hiểu rõ nhau rồi chứ?

August khẽ nuốt khan, gật đầu một cách vội vã để đáp lại.

-T… tôi tin là thế, thưa ngài Harrison.

Johnathan nghe vậy liền mỉm cười, một nụ cười thân thiện nhưng ấn chứa sức ép vô hình khiến August phải bất giác lùi lại về sau, thậm chí suýt ngã vì vấp phải chiếc ghế.

-Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi xin phép. Chúc ngài một ngày tốt lành, thưa ngài August.

Ông quay người và dẫn Rebecca rời khỏi phòng, không quên để lại một ảnh nhìn cuối cùng, một ánh nhìn đầy thân thiện nhưng lại sắc lạnh như dao, đầy sự cảnh cáo đến vị hiệu trưởng.

Rebecca bước theo sau, trái tim cô vẫn đập thình thịch sau những chuyện vừa xảy ra, đôi mắt vừa ngưỡng mộ vừa e dè trước sự quyết liệt vừa rồi của Johnathan, một sự quyết liệt mà cô chỉ thấy ở nơi chiến trường. Cánh cửa phòng hiệu trưởng từ từ khép lại, hiệu trưởng August sau đó ngồi sụp xuống ghế một cách đầy vẻ mệt mỏi, căng thẳng hiện rõ, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán, hơi thở vẫn chưa thể lấy lại ổn định.

-

Bước chân ra khỏi căn phòng hiệu trưởng với hệ thống máy sưởi ấm áp, không khí mùa thu se lạnh bên ngoài hành lang trường học lập tức dội thẳng vào Johnathan và Rebecca, tiếng vang của bước chân họ nhanh chóng hòa lẫn với những âm thanh ồn ào đến từ các lớp học gần đó.

Johnathan bước đi với sự dứt khoát của một người lính nhưng ánh mắt thoáng chút trầm tư. Rebecca bước theo bên cạnh cùng vẻ lo lắng vẫn chưa nguôi ngoai. Ánh sáng mờ nhạt từ những ô cửa sổ cao chiếu xuống, làm nổi bật lên đôi mắt hiền dịu và đầy sự quan tâm của cô, nhưng cũng ẩn chứa trong đó một nỗi bất an khó tả.

Johnathan khẽ liếc sang Rebecca và bắt đầu nói chuyện. Giọng nói trầm ổn mang chút dịu dàng của ông nhanh chóng xoa dịu những xúc cảm hỗn loạn mà cô vừa trải qua.

-Rebecca, em ra xe trước đi, chờ ở đó để chở Ronan về. Tôi cần nói chuyện riêng với thằng bé.

Rebecca khựng lại, đôi môi cô mím chặt, ánh mắt thoáng chút do dự. Cô hít một hơi nhẹ như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ gật đầu và nói bằng giọng nhỏ nhẹ, đầy phục tùng nhưng cũng phảng phất một cảm xúc mơ hồ.

-Vâng, thưa ngài Johnathan. Em… em sẽ chờ ở bãi đỗ xe. Xin ngài hãy nhẹ nhàng với cậu chủ, cậu ấy đã chịu đủ áp lực rồi.

Cô cúi đầu xuống, mái tóc đen lòa xòa che đi ánh mắt. Cái cách ấp ám mà cô vô thức gọi Johnathan thay vì Harrison như trước đây khiến không khí giữa họ chợt trở nên thân mật, gần gũi hơn mức bình thường.

Johnathan gật nhẹ đầu, một nụ cười nhạt chợ hiện lên thoáng qua, ánh mắt ông dịu lại trong khoảnh khắc.

-Tôi biết, Rebecca. Cảm ơn em vì luôn lo cho thằng bé… và cho tôi.

Lời nói của ông nhẹ nhàng nhưng mang theo một sức nặng khó tả như thể ẩn chứa sự trân trong vượt xa mối quan hệ công việc đơn thuần. Rebecca khẽ giật mình, má cô thoáng ứng hồng nhưng vội quay đi không muốn để cho Johnathan thấy. Cô nhanh chóng bước về phía lối ra, đôi tay siết chặt hơn như để giấu đi cảm xúc đang dâng trào. Johnathan dõi theo bóng lưng cô, ánh mắt ông trầm xuống hiện lên một thoáng suy tư trước khi tiếp tục bước đi, hướng đến phòng kỉ luật dành cho học sinh cá biệt.

-

Cánh cửa phòng kỉ luật được làm bằng kim loại xám xịt, loang lổ vết trầy xước, kêu lêu một tiếng kẹt khố khốc khi Johnathan đẩy nó ra. Bên trong căn phòng là một không gian chật chội, với bức tường bê tông lạnh lẽo đã bị trầy đi lớp sơn vốn có, chỉ có vài chiếc bàn gỗ cũ kĩ và những chiếc ghế xếp lộn xộn. Mùi bụi và mùi mồ hôi thoang thoảng trong không khí, hòa lẫn với sự căng thẳng đang hiện hữu trong căn phòng. Nhìn tổng thể nơi này trông chắc khác gì một phòng giam dành cho tội phạm.

Ở góc cuối căn phòng, Ronan ngồi một mình trên bộ bàn ghế đơn, đôi tay khoanh trước ngực. Chiếc áo khoác gió trên người cậu xộc xệch, vài nút áo trên bộ đồng phục bị bung hẳn ra, dấu vết của trận ẩu đả vẫn còn in hằn trên những vết bầm tím nhạt ở trên tay và cổ. Gương mặt cậu u ám, đôi mắt nâu ánh lên sự bướng bỉnh thường thấy, nhưng cũng phảng phất trong đó sự xấu hổ, cảm giác nặng nề vì những gì mình đã gây ra.

Các học sinh khác, những phần tử cả biệt của trường ngồi rải rác trên các bàn, vài đứa thì thầm to nhỏ, vài đứa gườm gườm nhìn nhau bất chấp đang bị quản thúc. Nhưng tuyệt nhiên không ai trong số chúng dám ngồi gần Ronan. Cậu nhóc gầy gò, nhỏ con lại có sức mạnh đáng sợ và gan lì đến mức một mình hạ gục sáu học sinh to lớn, khiến cả đám trẻ ngang tàng này này e dè.

Một cậu học sinh tóc vàng, mặt đầy mụn khẽ liếc Ronan rồi vội quay đi, bàn tay siết chặt mép bàn như thể lo sợ bị kéo vào rắc rối. Một cô bé với kiểu tóc buộc đuôi ngựa, giả vờ củi xuống đọc sách nhưng thực chất là đang chơi với máy điện tử cầm tay, nhưng lại ánh mắt tò mò không rời khỏi cậu bé ngồi cô độc ở góc phòng.

Giáo viên phụ trách trông coi những đứa trẻ ngỗ nghịch này, một người đàn ông trung niên gầy gò với chiếc áo sơ mi xám nhàu nhĩ, cặp kính trễ xuống sống mũi đang ngồi sau bàn giáo viên và chăm chú làm việc của mình, tay lật qua lại chồng giấy tờ chất đống.

Khi cánh cửa mở ra và Johnathan bước bào, không khí trong phòng như chợt ngưng lại. Đôi mắt sắc bén của ông quét qua căn phòng chỉ trong một ánh nhìn, bộ quân phục đen tuyền và dáng đứng uy nghiêm khiên mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ông. Các học sinh há hốc miệng , vài đứa bật ra tiếng reo hò khe khẽ, đầy phấn khích khi nhận ra người đứng trước mặt chúng là ai.

-Ôi trời, đó là… đó là ngài Johnathan Harrison sao?

Một cậu bé tóc đỏ nói thì thầm, mắt sáng rực, tay siết chặt như muốn ngăn bản thân nhảy khỏi ghế bất cứ lúc nào. Một cô bé khác lấy tay che miệng, nói lí nhí với người bạn bên cạnh.

-Chắc nhà trường mời ông ấy đến để dạy dỗ tụi mình! Mát mặt thật!

Giáo viên trông coi giật mình, vội đứng bật dậy khiến cặp kính trượt xuống. Tay ông run run khi cố chỉnh lại nó.

-N… ngài Harrison! Chào ngài! Chúng tôi không ngờ…

Ông ta nói một cách lắp bắp, gương mặt đỏ bừng vì lúng túng, vừa kính nể vừa bối rối trước sự xuất hiện bất ngờ của Johnathan. Các học sinh càng xôn xao hơn, tiếng thì thầm lan khắp phòng, ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn tò mò.

Johnathan gật đầu nhẹ đáp lại, nở một nụ cười thân thiện nhưng gượng gạo trên môi, bàn tay giơ lên ra hiệu mọi người bình tĩnh. Ông bước vào căn phòng một cách chậm rãi, từ tốn, tiếng giày quân dụng vang lên tiếng cộp cộp sau mỗi bước chân, mang theo trong đó một áp lực vô hình.

Đôi mắt ông dừng lại ở Ronan nhưng cậu bé vẫn cúi đầu giả vờ không nhìn thấy, đôi tay siết chặt trên đùi, gương mặt căng thẳng nhưng đôi mắt thoáng sáng lên, như thể sự hiện diện của Johnathan đã làm tan đi phần nào bóng tối trong lòng cậu.

-Chào thầy!

Dù đã nhìn thấy Ronan, nhưng Johnathan vẫn hỏi qua người giáo viên phụ trách, như là một phép lịch sử tối thiểu dành cho ông.

-Cho tôi hỏi, trò Ronan Harrison có ở phòng này không?

Lời nói vừa dứt, cả căn phòng như nổi tung trong sự kinh ngạc. Các học sinh đồng loạt quay ngoắt nhìn Ronan, miệng há hốc, mắt mở to.

-Ronan...biết ngài Harrison sao?

Một cậu bé thì thầm với giọng run run. Cô bé tóc đuôi ngựa che miệng mình lại, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ ngưỡng mộ cũng như thấp thoáng trong đó chút ganh tị.

-Trời ạ! Một đứa bạo lực, lập dị như cậu ta mà lại quen biết với người hùng của nước Anh sao? Không thể nào!

Giáo viên trông coi cũng trở nên sững sờ khi nghe xong, tay đẩy lấy cặp kính lên trong vô thức, miệng lắp bắp trả lời lại.

-V… vâng, thưa ngài! Cậu Ronan… ở kia, góc cuối phòng ạ!

Ông ta chỉ tay về phía Ronan, bàn tay khẽ run như thể không chắc chắn, rằng bản thân có thể đã nghe nhầm, bởi ông không tin rằng một học sinh dính vào một vụ bạo lực nghiêm trọng, với nguy cơ bị đuổi học lại có liên hệ với một nhân vật tầm cỡ như Johnathan.

Ronan khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào Johnathan trong một thoáng, gương mặt cậu giãn ra đôi chút nhưng rồi lại vội cúi xuống, đôi tay siết chặt hơn, cố gắng lảng tránh ánh nhìn của ông.

Johnathan thấy vậy liền lắc đầu, một nụ cười nhạt hiện lên trên môi, nhưng không phải vì thất vọng mà là bởi sự thấy hiểu của một người cha.

-Về thôi, Ronan!

Ông nói bằng giọng ôn tồn, dịu dàng, mang theo trong đó sự quan tâm sâu sắc.

-Ta biết nhóc nhìn thấy ta rồi, đừng giả vờ nữa.

Cậu vẫn không hề có chút dấu hiệu động đậy nào, đôi vai khẽ run lên, gương mặt vẫn cúi gằm xuống mặt bàn, như thể đang bị nỗi xấu hỗ và tội lỗi đè nặng. Johnathan nhíu mày và tiến lại gần thêm một bước nữa, giọng nói ông giờ đây trở nên cương nghị hơn và mang theo chút uy quyền, răn đe của người lính nhưng vẫn tràn đầy tình thương.

-Ra đây ngay, Ronan! Ta có nhiều chuyện muốn nói lắm đấy, nhóc con.

Nhận thấy không thể né tránh được thêm nữa, Ronan hít một hơi sâu, đôi tay buông thõng, chậm rãi bước ra khỏi chiếc ghế và tiến về phía ông. Âm thanh đôi giày cậu kéo lê trên sàn tạo ra loạt tiếng rít khô khốc, như thể mỗi bước chân đều mang theo gánh nặng vô hình.

Các học sinh xung quanh im lặng, ánh mắt tò mò dõi theo, vài đứa thì thầm to nhỏ với nhau.

-Cậu ta thực sự là con của ngài ấy sao? Không thể tin nổi...

Johnathan quay sang người giáo viên, nói với một giọng trầm ấm nhưng chân thành.

-Cảm ơn thầy đã trông coi nó. Thay mặt Ronan, tôi xin lỗi mọi người vì rắc rối cậu ấy gây ra.

Ông cúi đầu nhẹ, chào người giáo viên một cách đầy tôn trọng sau đó quay sang đám học sinh, ánh mắt quét qua từng người một, nhìn họ theo cách vừa thân thiện vừa nghiêm nghị.

-Xin lỗi các em vì sự cố này. Mong các em cẩn thận hơn trong tương lai.

Cả căn phòng chìm trong yên lặng, vài học sinh gật đầu đồng ý, ánh mắt ngưỡng mộ không rời khỏi Johnathan. Giáo viên trông coi vội đáp.

-Không...không sao, thưa ngài Harrison! Chúng tôi rất vinh dự!

Johnathan mỉm cười đáp lại, tay nắm nhẹ vai Ronan và dẫn cậu ra cửa, không quên gật đầu chào mọi người lần cuối trước khi rời đi. Cánh cửa khép lại, để lại căn phòng những ánh mắt đầy kinh ngạc, những tiếng thì thầm sôi nổi.

-

Để tránh ánh mắt tò mò của học sinh và giáo viên, Johnathan dẫn Ronan qua một hành lang hẹp, thông đến lối cửa thoát hiểm của trường. Tiếng bước chân của hai người vang vọng trên nền gạch lạnh lẽo, trong không gian tĩnh lặng chỉ thi thoảng bị phá vỡ bởi tiếng gió luồn qua khe cửa.

Ronan bước chậm, đầu cúi gắm cùng đôi tay đút túi như thể che giấu tội lỗi, gương mặt trầm buồn với đôi mắt nâu ánh lên vẻ hối hận. Vết bầm trên người cậu lộ ra dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn hành lang, như một lời nhắc nhở, một dấu tích chẳng lấy gì làm tự hào về chuyện đã xảy ra.

Johnathan liếc nhìn cậu, ánh mắt ông dần dịu lại nhưng lồng ngực vẫn đập mạnh, đầy cảm giác căng thẳng khi nghĩ về những gì cậu đã làm. Ông dừng lại bên cửa thoát hiểm, khoanh tay, hít một hơi sâu rồi mở lời. Giọng nói ông ban đầu dù mang chút khó chịu, nhưng trong đó vẫn phảng phất sự quan tâm của một người cha.

-Nhóc vừa rồi làm ta với quản gia Rebecca lo lắm đấy, biết không?!

Ronan khẽ giật mình, đôi vai run run nhưng vẫn giữ im lặng, mắt dán chặt xuống sàn. Johnathan thấy vậy liền nhíu mày và bước lại gần hơn. Giọng nói của ông lập tức trầm xuống, lộ rõ lên vẻ suy tư, nghiêm khắc nhưng vẫn không mất đi sự ấm áp, điềm đạm.

-Đây không phải khu ổ chuột đâu, Ronan. Không có đám quái vật chết giẫm hay mấy tên khu đói khát sẵn sàng giết nhóc để cướp đồ ăn. Ừ, ta biết! Trường học sẽ có vài tên khó chịu, nhưng nhóc không cần ra tay mạnh thế! Quá trớn thêm chút nữa thôi là có người chết rồi đấy, nhóc hiểu không?

Ông dừng lại và thở một hơi dài, bàn tay xoa trán liên tục như thể đang cố kìm nén cảm xúc. Không khí nhanh chóng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa, mang theo cái se lạnh của buổi chiều London. Ronan cắn môi, đôi tay siết chặt trong túi, gương mặt tái đi, đôi mắt chớp nhanh như cố ngăn nước mắt trào ra.

Sau một lúc như vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn Johnathan. Giọng nghẹn ứ như có gì mắc kẹt trong cổ họng.

-T...tôi xin lỗi, ông già!

Johnathan nhìn dáng vẻ Ronan như vậy khiến ánh mắt ông mềm lại, một nụ cười khẽ hiện trên môi. Ông bước đến và dùng bàn tay to lớn, chai sần vì những năm tháng chiến đấu nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, xoa nhẹ mái tóc nâu rối bù như tổ quạ.

-Ta không khuyến khích đánh nhau mất kiểm soát như vậy đâu nhé!

Ông nói bằng giọng trầm ấm, đầy tình thương.

-Nhưng để bị bắt nạt thì cũng chẳng hay ho gì. Nếu nhóc cứ im lặng, bọn chúng sẽ làm tới mãi. Nhóc đã kể cho ta về mấy tên khó chịu đó, và ta hiểu, tức nước thì vỡ bờ. Nhưng lần sau, nhóc phải kiểm soát sức mình. Có lẽ nhóc cần vài buổi tập luyện với ta hoặc Rebecca để tránh vô tình gây thương tích nghiêm trọng.

Ronan nghe xong liền ngẩng đầu, ánh mắt cậu như sáng lên trong thoáng chốc, sự bướng bỉnh dần phai nhạt đi và thay vào đó là sự tin tưởng. Johnathan suy nghĩ một lúc rồi ngồi xổm xuống, ngang bằng với tầm mắt cậu. Giọng ông dịu dàng như một người cha đang cố dẫn dắt.

-Muốn ta cho vài lời khuyên khác không, Ronan?

-C…có! Có chứ!

Ronan nhanh chóng đáp lại, giọng ban đầu tuy nhỏ nhưng sau đó lại đầy sự dứt khoát, đôi mắt lấp lánh như thể khao khát sự hướng dẫn từ ông.

Johnathan gật đầu, bàn tay đặt lên vai cậu rồi nói bằng giọng trầm tĩnh, mang chút nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương.

-Ta không khuyến khích đánh nhau, nhé? Nhưng nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, nhóc phải hứa với ta là sẽ nắm kỹ thuật tự vệ an toàn. Lần sau, không có chuyện ta hay Rebecca giúp nhóc dễ dàng đâu. Mà nếu cô ấy giúp, ta cũng cấm tiệt.

Ronan khẽ giật mình, gương mặt thoáng vẻ e ngại, nhưng rồi cậu gật đầu đồng ý.

-Tôi… tôi hứa, ông già.

Ông nhìn vào đôi mắt Ronan, nhìn vào vẻ hào hứng hiếm thấy của cậu một lúc rồi bắt đầu nói, giọng vẫn giữ sự nhẹ nhàng, ôn tồn nhưng thấp thoáng trong đó vẻ tinh nghịch, như muốn xóa tan bầu không khí nặng nề.

-Khi bị bắt nạt. Đầu tiên, chọn chỗ vắng vẻ, không có camera. Hai là, che kín mặt, tháo bảng tên ra, đừng để lộ nhân dạng. Lời khai của đám côn đồ sẽ chẳng đáng tin nếu chúng không chứng minh được nhóc là ai.

Ronan nghe xong liền mở to cả hai mắt nhin Johnathan, gương mặt cậu trở nên bối rối, miệng há hốc rồi bật ra một câu đầy vẻ phán xét, giọng pha chút hoang mang nhưng cũng đầy thích thú.

 -Nghe như ông đang dạy tôi cách phạm tội ấy, ông già chết tiệt!

Johnathan lập tức phá lên cười trước cách Ronan phản ứng trước trò đùa của mình, bàn tay ông vỗ nhẹ vai cậu liên tục thể hiện sự khoái chí.

-Thì việc nhóc vừa làm khác gì phạm tội đâu, Ronan? Với mức độ thương tích thế này, chuẩn bị vào tù là vừa đấy!

Ông nghiêng đầu nhìn cậu, trên môi nở một nụ cười nhạt mang chút trêu chọc.

-Ta chỉ nói vậy để nhóc hiểu hậu quả thôi. Biết vậy là tốt rồi.

Gương mặt Ronan thoáng hiện lên vẻ ủ rũ, đôi mắt cụp xuống, môi mím chặt lại. Johnathan nhận ra sự trầm buồn của cậu liền hắng giọng, chuyển sang một chủ đề khác nhẹ nhàng hơn, giọng nói đầy vẻ hào hứng.

-Thế… cuối tuần này muốn đi xem phim không, Ronan?

Ronan liền ngẩng đầu nhìn ông, gương mặt bối rối xem lẫn bất ngờ.

-Phim gì là sao chứ? Xem ở nhà cũng được mà!

Cậu đáp lại với giọng tính bơ, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng vẻ tò mò.

-Phim gì là sao chứ? Xem ở nhà cũng được mà!

Johnathan chép miệng rồi lắc đầu, bàn tay xoa cằm tỏ vẻ tiếc rẻ, bên cạnh đó cũng không quên đưa ra lời cảnh cáo.

-Chậc! Tên nhóc này, không biết tận hưởng gì cả. Ở rú rú trong nhà suốt, không chán à? Ra ngoài xem phim đổi không khí chút cũng được chứ. Ở rạp có phục vụ bỏng ngô, khoai tây chiên, nước ngọt đấy. Ta thấy nhóc tâm trạng xấu, nên rủ đi cho khuây khỏa thôi. Nhưng vụ vừa rồi, nhóc vẫn phải chịu kỷ luật, nghe rõ chưa?

Ronan nghiêng đầu nhìn ông với ánh mắt soi xét, gương mặt bỗng thấp thoáng một vẻ lém lỉnh.

-Có phải… ông già định rủ cô Rebecca đi chơi đúng không? Bình thường đâu ép tôi thế đâu.

Johnathan bỗng giật thót khi nghe cậu nói vậy, gương mặt ông thoáng ửng đỏ rồi quay sang nhìn đi chỗ khác, bàn tay vội xoa gáy liên tục, cố che giấu đi sự lúng túng ngày một hiện rõ.

-Gì chứ, cái tên nhóc này! Sao lại nghĩ xấu ta thế?

Johnathan hắng giọng để lấy lại quyền kiểm soát, nhưng ánh mắt vẫn lảng đi khỏi Ronan. Ông cố gắng nói với cậu bằng giọng trầm ổn vốn có để giữ sự bình tĩnh.

-Ta chỉ nghĩ nhóc đi cùng sẽ vui hơn, được ăn uống thoải mái. Không thích thì thôi!

Ronan nhếch môi làm hiện ra nụ cười tinh quái hiếm hoi.

-Vậy thì ghé quán ăn cũng được mà, ông già. Ở đó tôi tập trung ăn hơn, lại nhiều món để chọn.

Johnathan bất chợt khựng lại, tay chuyển từ xoa gáy sang gõ gõ liên tục lên đùi, ánh mắt rơi vào trầm ngâm khi nhận ra sơ hở chí mạng.

-Chậc, ta quên mất vụ đó! Được rồi, vậy chúng ta ra ngoài ăn tối, rồi đi xem phim luôn. Thích gì đặt nấy, chịu không ông tướng?

 Ronan ngay lập tức lắc đầu mà không cần một giây suy nghĩ. Nụ tinh nghịch hiện lên trên môi, giọng cậu tỉnh bơ nhưng đầy trêu chọc.

-Nếu vậy thì thôi. Cô Rebecca nấu vẫn ngon hơn.

Johnathan bật cười đáp lại, âm thanh trầm ấm vang lên khắp dãy hành lang, rồi ông chỉ tay vào cậu và giả vờ bực bội.

-Tên nhóc nhà ngươi trả treo gớm nhỉ? Đã thế, phạt cấm lên mạng cả tháng!

Ronan liền giật mình, gương mặt đầy hoảng hốt.

-Thôi nào, ông già! Đống sách trong nhà tôi đọc hết rồi, còn gì để làm nữa đâu!

Cậu nhanh chóng tỏ ra nhượng bộ nhưng đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch, như thể đã quen với cách trêu đùa của ông.

-Sao cũng được, nghe ông càm ràm mãi cũng mệt. Tôi mà không đồng ý để ông có cơ hội đi chơi với cô Rebecca, chắc ông ném tôi lại khu ổ chuột quá.

Câu nói khiến Johnathan khựng lại, bàn tay vội xoa gáy thêm lần nữa.

-Này này! Cẩn thận mồm miệng đấy, nhóc! Thấy ta dễ tính quá nên bắt đầu trả treo hả? Mà lôi đâu ra cái vụ tình cảm, tình báo đó thế?

Ông cố giữ giọng nghiêm khắc, nhưng nụ cười miễn cưỡng sau đó lại lộ ra sự lúng túng.

Ronan liền nhếch môi đáp lại, gương mặt hiện rõ lên vẻ tinh quái, sau đó đọc vanh vách ra những dẫn chứng cùng suy luận đầy thuyết phục.

-Thì tôi thấy hai người nói chuyện cũng nhiều. Kiểu nhiều hơn bình thường ấy. Đoán là không phải trao đổi công việc, vì lúc trước đâu tốn nhiều thời gian vậy. Với cả, ông gọi thẳng tên cô ấy, không gọi bằng họ như mọi khi. Những cử chỉ cũng thân mật hơn so với những phụ nữ khác ông gặp. Tôi có tìm kiếm trên mạng, thì đó là dấu hiệu của một mối quan hệ tình cảm.

Johnathan há hốc miệng kinh ngạc, gương mặt đỏ bừng, bàn tay vung lên như muốn phản bác, nhưng rồi ông chỉ nhẹ nhàng bật cười đáp lại.

-Được rồi, ngài thám tử! Có vẻ nhóc suy nghĩ hơi quá rồi đấy. Làm ơn bớt đọc mấy thứ linh tinh trên mạng cho ta nhờ! Cô Rebecca chỉ… chỉ là người ta tin tưởng, quan tâm đến nhóc và gia đình thôi.

Ông hắng giọng thêm lần nữa, ánh mắt lại lảng đi cố che giấu sự bối rối khỏi Ronan, nhưng nụ cười trên môi đã phảng phất sự thừa nhận mập mờ.

-

Ánh nắng chiều nhạt dần, nhuộm vàng con đường dẫn đến bãi đỗ xe. Gió lạnh lùa qua, mang theo mùi lá khô. Rebecca đứng bên chiếc xe đen bóng loáng, đôi tay đan trước bụng một cách trang nhã, ánh mắt lo lắng chợt sáng lên khi nhìn thấy Ronan và Johnathan. Cô khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ đầy quan tâm.

-Ngài Johnathan, cậu chủ, mọi chuyền ổn chứ?

Johnathan gật đầu cùng nụ cười khẽ hiện trên môi. Ánh mắt ông chạm vào Rebecca, thoáng lên chút dịu dàng.

-Mọi chuyện ổn rồi, Rebecca. Cảm ơn cô đã chờ. Chở thằng bé về nhà nhé, tôi phải quay lại trụ sở.

Rồi ông quay sang Ronan và vỗ nhẹ vai cậu.

-Về nhà nghỉ ngơi đi nhóc. Nhưng đừng quên vụ kỷ luật. Ta sẽ bàn với Rebecca về việc cấm túc và vài buổi tập luyện. Hiểu chưa?

Ronan gật đầu đồng thời cười nhạt đáp lại.

-Hiểu rồi, ông già.

Cậu bước lên xe, liếc nhìn quản gia Rebecca rồi quay lại trêu ông.

-Đừng tán cô Rebecca lâu quá nhé, ông già!

Johnathan giật thót, gương mặt đỏ bừng, vung tay giả vờ dọa.

-Nhóc con, cẩn thận đấy!

Ông bật cười, lắc đầu rồi quay sang Rebecca, ánh mắt thoáng vẻ lúng túng.

-Cô… chở thằng bé cẩn thận nhé, Rebecca.

Rebecca che miệng, nụ cười kín đáo nở trên môi, má cô ửng hồng.

-Vâng, thưa ngài… Johnathan. Ngài cũng cẩn thận trên đường.

Cô mở cửa xe, vô tình để đôi mắt khẽ chạm vào ông, một thoáng mập mờ hiện lên trước khi cô ngồi vào ghế lái và khởi động xe.

Ronan thò đầu qua cửa sổ, vẫy tay và nói với giọng tinh nghịch.

-Nay có rảnh thì về sớm nhé, ông già chết tiệt! Ông còn nợ tôi ván cờ vua đấy.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh và từ từ khuất bóng dần, để lại Johnathan đứng đó với đôi mắt dõi theo không rời, nụ cười ấm áp hiện lên trên môi nhưng phảng phất chút trầm tư. Ông quay người, bước nhanh về chiếc xe quân dụng của mình, tâm trí vẫn còn vương vấn hình ảnh bưởng bình của Ronan và sự dịu dàng, đầy quan tâm của quản gia Rebecca, người với một mối quan hệ mập mờ mà chính ông cũng chưa dám thừa nhận.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!