Chiếc xe máy chiến đấu màu đen lao đi như một mũi tên trên nền đất hoang cằn cỗi, động cơ liên tục gầm rú, tạo thành một vệt mờ trên cảnh quan xám xịt. Lucas, ép sát người vào thân xe, đôi mắt ánh lên sự tập trung cao độ và một chút hưng phấn còn sót lại từ trận chiến vừa rồi. Phía trước khoảng nửa dặm, là chiếc xe bọc thép còn sót lại của đám cướp chưa kịp chạy thoát hẳn, con mồi cuối cùng trong cuộc đi săn báo thù của cậu. Cậu đã xử lý ba chiếc xe khác trước đó một cách nhanh chóng và tàn bạo, sử dụng tốc độ phi thường của chiếc xe máy, thanh kiếm năng lượng sắc bén, và sức mạnh vật lý được tăng cường để biến chúng thành những đống sắt vụn bốc cháy. Giờ chỉ còn một mục tiêu nữa thôi.
Nhưng đúng lúc Lucas chuẩn bị tăng tốc tối đa để áp sát và tung đòn kết liễu, một tin nhắn văn bản ngắn gọn hiện lên trên màn hình hiển thị tích hợp trong mũ bảo vệ của cậu. Người gửi là Kamikaze.
Nội dung chỉ có một dòng, lạnh lùng và trực diện, đúng phong cách của anh.
“Lệnh: Đẩy chiếc xe cướp bị vô hiệu hóa đang nằm chắn giữa đường sang phía bên trái của cậu. Ngay lập tức.”
Lucas khựng lại trong giây lát, cảm giác hụt hẫng và khó chịu thoáng qua. Mục tiêu đang ở ngay trước mắt, chỉ cần vài phút nữa là cậu có thể hoàn thành cuộc đi săn, xả hết cơn tức giận còn lại. Vậy mà Kami lại ra một mệnh lệnh chẳng liên quan gì vào lúc này? Đẩy một cái xe chết máy? Để làm gì?
Cậu nhíu mày, định mở kênh liên lạc thoại để hỏi cho rõ. Nhưng rồi cậu nhớ lại. Kami gửi tin nhắn văn bản thay vì gọi trực tiếp. Điều đó thường chỉ xảy ra khi anh đang ở trong một tình huống không tiện nói chuyện, có thể là đang họp với những kẻ quan trọng, đang ở gần mục tiêu cần giữ bí mật, hoặc đơn giản là không muốn bị làm phiền bởi những câu hỏi của cậu. Nếu cậu gọi lại bây giờ, chắc chắn sẽ nhận được một tràng cằn nhằn hoặc một câu trả lời cụt lủn, và cuối cùng vẫn phải tuân lệnh.
-Chết tiệt! Lại cái kiểu ra lệnh độc đoán đó!
Lucas rủa thầm, nhưng tay vẫn điều khiển chiếc xe máy giảm tốc độ và chuyển hướng. Cậu biết tranh cãi với Kami là vô ích, đặc biệt là khi anh đã dùng đến hình thức ra lệnh bằng văn bản. Hơn nữa dù khó chịu, cậu cũng phải thừa nhận rằng Kami thường có lý do chính đáng cho những mệnh lệnh kỳ quặc của mình, dù anh hiếm khi giải thích. Có lẽ việc di chuyển chiếc xe chết máy đó quan trọng hơn cậu nghĩ.
Cậu lái chiếc mô tô lượn một vòng, quay lại vị trí chiếc xe bọc thép chứa thiết bị EMP đã hết pin, thứ đã bị bỏ lại và giờ đây nằm chắn ngang con đường chính mà đoàn xe Gigantic sắp đi qua. Chiếc xe trông tan nát, với lỗ thủng trên nóc nơi tên xạ thủ đã bị bắn hạ, và có lẽ cả những hư hại bên trong do bị bỏ rơi đột ngột.
Lucas không dừng lại hoàn toàn. Cậu điều khiển chiếc xe máy chạy song song với chiếc xe chết máy ở phía bên phải của nó, tính toán góc độ và tốc độ. Ngay khoảnh khắc chiếc xe máy lướt qua phần đuôi của chiếc xe bọc thép, Lucas dùng chân trái, với sức mạnh được gia cố bởi bộ đồ tăng cường, đạp một cú cực mạnh vào góc đuôi xe.
RẦM! Một tiếng kim loại nặng nề vang lên. Dù chiếc xe bọc thép rất nặng, cú đá của Lucas, được hỗ trợ bởi sức mạnh phi thường và động năng từ chiếc xe máy đang chạy, vẫn đủ để tạo ra một lực tác động đáng kể. Chiếc xe chết máy từ từ trượt đi trên mặt đất khô cứng, bánh xe bị khóa cứng tạo thành những vệt dài, dịch chuyển dần sang phía bên trái đường, dọn sạch lối đi chính.
Hoàn thành mệnh lệnh một cách nhanh chóng và hiệu quả, Lucas không hề dừng lại để kiểm tra kết quả. Cậu lập tức tăng ga trở lại, chiếc xe máy lại gầm rú và lao vút đi, tiếp tục cuộc truy đuổi chiếc xe cướp cuối cùng. Nhưng khoảng thời gian bị trì hoãn đó, dù chỉ là vài phút, cũng đủ để chiếc xe kia chạy xa hơn đáng kể. Chúng đã tạo được một khoảng cách khá xa, gần như biến mất ở đường chân trời. Cuộc truy đuổi sẽ khó khăn hơn dự kiến.
[Hy vọng mệnh lệnh vừa rồi của Kami đáng giá]
Lucas nghĩ thầm, sự bực bội vẫn chưa tan hết. Cậu không biết rằng, hành động tưởng chừng nhỏ bé đó lại là một phần trong một kế hoạch lớn hơn, một kế hoạch liên quan đến việc thu giữ bằng chứng và định hình kết cục của toàn bộ vụ cướp này.
-
Ngay khi Lucas vừa phóng đi khuất dạng, bầu không khí phía trên con đường nơi chiếc xe EMP vừa bị đẩy sang một bên đột nhiên thay đổi. Chiếc Pegasus, vốn đang di chuyển ở một tốc độ vừa phải và giữ khoảng cách an toàn đoàn xe Kellion đột ngột tăng tốc, lao thẳng về phía chiếc xe bọc thép chết máy với tốc độ kinh hoàng.
Nó không có ý định né tránh.
ẦM! Một vụ va chạm dữ dội xảy ra. Chiếc Pegasus, với phần mũi được gia cố đặc biệt và tấm cản được chỉnh ở góc tối đa, đâm trực diện vào chiếc xe bọc thép. Lực va chạm khủng khiếp khiến chiếc xe bọc thép nặng nề bị hất văng lên không trung như một món đồ chơi, xoay nhiều vòng trước khi rơi xuống và trượt dài trên phần nóc phẳng lì của chiếc Pegasus.
Toàn bộ cấu trúc của chiếc Pegasus rung chuyển dữ dội, nhưng hệ thống giảm chấn và khung gầm siêu bền đã hấp thụ phần lớn lực tác động. Tấm cản phía trước từ từ điều chỉnh lại vị trí ban đầu. Chiếc xe bọc thép bị hư hại nặng nề hơn sau cú va chạm, nhiều mảng giáp bung ra, khung xe méo mó, nhưng về cơ bản nó vẫn còn nguyên khối. Độ cao mà chiếc xe bị hất lên chỉ nhỉnh hơn chiều cao của chiếc Pegasus vài mét.
Đứng trên nóc chiếc Pegasus, gần khu vực phía sau, là Reinhard. Cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng, bình tĩnh đến lạ thường, dù vừa chứng kiến một vụ va chạm có chủ đích đầy bạo lực ngay trước mặt. Mái tóc đen dài của cậu ta bay phần phật trong gió, chiếc áo choàng dài màu đen che gần hết bộ đồ chiến đấu bên trong. Khẩu súng trường bắn tỉa công nghệ cao đã được cất đi, thay vào đó là sự chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Khi chiếc xe bọc thép trượt đến gần vị trí của mình, Reinhard ngay lập tức hành động một cách chính xác và dứt khoát. Cậu ta không né tránh mà thay vào đó, cậu ta nhảy lên một cách nhẹ nhàng, đồng thời cánh tay máy của cậu vươn ra, chụp lấy một mấu kim loại chắc chắn trên thân chiếc xe bọc thép.
Lực quán tính còn sót lại của chiếc xe là rất lớn, kéo mạnh Reinhard về phía sau. Cậu ta bị kéo lê đi vài mét trên nóc chiếc Pegasus, đế giày kim loại ma sát mạnh tạo ra tia lửa. Nhưng ngay lập tức, những sợi dây đai an toàn công nghệ cao được làm từ vật liệu nano siêu bền, được móc nối vào các điểm neo cố định trên nóc chiếc Pegasus nhanh chóng siết chặt vào người Reinhard.
KENG! Những sợi dây căng ra hết cỡ, giữ chặt cả Reinhard và chiếc xe bọc thép lại, ngăn không cho chúng bị văng ra khỏi rìa chiếc Pegasus và rơi xuống đất hoang bên dưới. Sau vài giây giằng co, mọi thứ cuối cùng cũng ổn định. Chiếc xe bọc thép giờ đây nằm yên vị trên nóc chiếc Pegasus, được giữ chặt bởi sức mạnh của Reinhard và hệ thống dây neo an toàn.
Ngay lập tức, một tin nhắn văn bản khác từ Kami được gửi đến thiết bị đầu cuối của Reinhard.
“Nhiệm vụ hoàn thành. Móc chặt chiếc xe đó vào hệ thống vận chuyển hàng hóa khẩn cấp của Pegasus. Dùng dây cáp từ tính và kẹp khóa an toàn. Chúng ta sẽ giữ nó lại. Thông tin tình báo cho thấy bên trong có thể chứa thiết bị EMP và dữ liệu liên quan đến kẻ chủ mưu. Vật phẩm này sẽ rất có giá trị khi trở về Paris. Đảm bảo an toàn tuyệt đối. Sau khi hoàn tất, gửi báo cáo mã hóa đến nhóm Ronan: Nhiệm vụ phụ trợ thành công, mục tiêu giá trị đã được thu giữ. Địa điểm gặp mặt sẽ được cập nhật sau khi xác nhận lịch trình mới.”
Reinhard đọc lướt qua tin nhắn, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Cậu ta gật đầu một cách máy móc, rồi bắt đầu thực hiện mệnh lệnh. Cánh tay cơ khí của cậu ta làm việc một cách nhanh chóng và chính xác, triển khai các dây cáp từ tính hạng nặng từ khoang chứa ẩn trên nóc Pegasus, móc nối chúng vào khung gầm của chiếc xe bọc thép, và siết chặt bằng các kẹp khóa an toàn áp suất cao. Chỉ trong vài phút, chiếc xe bọc thép đã được cố định hoàn toàn, sẵn sàng cho hành trình trở về.
Trong khi đó, đoàn xe vận tải Gigantic, sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của đám cướp và mối đe dọa từ chiếc xe EMP, đã tiếp tục hành trình và nhanh chóng tiếp cận khu vực tiền đồn Orleans, một điểm nghỉ chân đối an toàn giữa vùng đất hoang. Đây cũng là một khu vực săn bắn quen thuộc, nơi tập trung nhiều Thợ săn tự do và các đội tuần tra an ninh.
Tín hiệu SOS khẩn cấp của đoàn xe, được phát đi liên tục trong suốt trận chiến, cuối cùng cũng đã được các Thợ săn tại Orleans bắt được. Nhận thấy quy mô của đoàn xe và mức độ nghiêm trọng của tình hình dựa trên các báo cáo rời rạc và dữ liệu cảm biến thu thập được, các Thợ săn trong khu vực đã nhanh chóng tập hợp lại.
Mối đe dọa chính lúc này chỉ còn là tàn dư của bầy quái vật đột biến, những con bị lạc hoặc quá hung hãn vẫn ngoan cố bám theo đoàn xe. Số lượng của chúng, dù vẫn còn khá đông, ước tính khoảng một đến hai nghìn con đủ kích cỡ, cùng với vài con quái vật khổng lồ cấp độ nguy hiểm Beta hoặc Gamma, nhưng đã không còn sự phối hợp và mục tiêu rõ ràng như lúc đầu.
Đối với lực lượng Thợ săn đông đảo và được trang bị tốt tại Orleans, đám quái vật này tuy phiền phức nhưng hoàn toàn nằm trong khả năng xử lý. Một cuộc săn quy mô lớn nhanh chóng được tổ chức. Các đội Thợ săn, với sự phối hợp nhịp nhàng và kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, đã dàn trận, chặn đánh và tiêu diệt đám quái vật còn lại. Tiếng súng hạng nặng, tiếng nổ của rocket và lựu đạn, tiếng gầm rú của quái vật và tiếng la hét của Thợ săn lại một lần nữa vang vọng khắp vùng đất hoang gần Orleans. Nhưng lần này, cán cân lực lượng đã hoàn toàn nghiêng về phía con người.
Sau vài giờ chiến đấu ác liệt, toàn bộ đám quái vật bám theo đoàn xe đã bị tiêu diệt hoặc đẩy lui hoàn toàn. Con đường phía trước dẫn về thành phố Paris hoa lệ đã trở nên quang đãng. Đoàn xe vận tải, dù chịu thiệt hại nặng nề về người và của, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hành trình trong sự bảo vệ của các Thợ săn Orleans cho đến khi vào được vùng an toàn của thành phố.
Đoàn xe trở về Paris vào lúc trời gần sáng, kết thúc một chuyến đi đầy máu và nước mắt. Không còn quái vật, không còn cướp bóc. Chỉ còn lại sự mệt mỏi, nỗi đau mất mát, và những công việc giấy tờ hành chính khô khốc đang chờ đợi phía trước.
-
Tại trụ sở chi nhánh Paris của Tập đoàn Vận tải Kellion, tọa lạc tại một khu phức hợp hiện đại ở khu vực tầng giữa, nơi dành cho giới thượng lưu, doanh nhân và các tập đoàn lớn, không khí làm việc đang diễn ra khẩn trương bất chấp thời gian đã về khuya. Đoàn xe vận tải vừa trở về từ chuyến đi định mệnh đã nhanh chóng được đưa vào khu vực bốc dỡ và sửa chữa an toàn.
Hàng hóa từ những chiếc Gigantic bị hư hỏng nặng đang được chuyển sang các phương tiện vận chuyển khác. Xác của các Hộ vệ hy sinh được đưa đi làm thủ tục nhận dạng và báo tử. Những người bị thương được chuyển đến các cơ sở y tế hiện đại. Mọi công việc phải được hoàn thành trước 6 giờ sáng, thời điểm các hoạt động vận chuyển hàng hóa thông thường sẽ được khôi phục, như thể vụ tấn công quy mô lớn vừa rồi chưa từng xảy ra, một nỗ lực nhằm duy trì hình ảnh ổn định và đáng tin cậy của tập đoàn Kellion.
Trong văn phòng sang trọng ở tầng 20, Sydney Kellion, Chủ tịch tập đoàn, đang ngồi một mình giữa bộn bề công việc. Khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một đêm dài đầy biến cố và thiếu ngủ, nhưng ánh mắt vẫn còn sự sắc bén và quyết đoán của một nhà lãnh đạo. Trên chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ quý và kim loại đánh bóng, hàng chồng tài liệu điện tử và giấy tờ hành chính chất cao như núi.
Ông ta đang phải giải quyết hậu quả của vụ cướp. Các báo cáo chi tiết về thiệt hại, danh sách thương vong, bản tường trình sự việc… tất cả phải được soạn thảo và gửi đến các cơ quan chức năng của chính phủ Pháp để họ tiến hành điều tra và xử lý tên Ferris, kẻ may mắn còn sống sót và đã bị bắt giữ ngay khi đoàn xe về đến nơi an toàn, hiện đang được giam giữ tại một cơ sở an ninh nghiêm ngặt. Đồng thời, ông ta phải làm việc với các công ty bảo vệ, phê duyệt các đơn yêu cầu sửa chữa những chiếc Gigantic bị hư hỏng với một chi phí khổng lồ, và liên hệ với các đối tác để thông báo về sự chậm trễ dù rất nhỏ trong lịch trình giao hàng.
Chưa hết, ông ta còn phải hoàn tất các thủ tục bàn giao lô hàng công nghệ nhạy cảm, món “quà” từ chính phủ Thụy Sĩ, cho cơ quan nghiên cứu của Pháp. Lô hàng đã đến sớm hơn dự kiến và trong một tình trạng hỗn loạn không thể lường trước, đòi hỏi sự xử lý khẩn cấp và tuyệt đối bí mật.
Và cuối cùng, là phần việc đau lòng nhưng cần thiết, xác nhận và phê duyệt các khoản tiền bồi thường cho gia đình những Hộ vệ đã hy sinh, thanh toán chi phí y tế cho những người bị thương, xử lý kỷ luật hoặc truy cứu trách nhiệm những kẻ đã tự ý rời bỏ vị trí, và đặc biệt là chuẩn bị các khoản thưởng hậu hĩnh cho những cá nhân có thành tích xuất sắc trong việc bảo vệ đoàn xe, trong đó, chắc chắn có tên Dunkan, Silvia và Gordon.
Công việc cứ thế cuốn đi, kim đồng hồ nhích dần đến ba giờ rưỡi sáng. Sydney tự pha cho mình một cốc cà phê đen đặc quánh, loại cà phê hảo hạng dành riêng cho giới thượng lưu, và không quên thả vào đó vài viên thuốc chứa caffeine nồng độ cao, liều thuốc kích thích cần thiết để giữ cho bộ não đã mệt mỏi của ông ta tiếp tục hoạt động.
Ông ta đứng dậy, bước đến bên cửa sổ kính cường lực khổng lồ, nhìn ra khung cảnh thành phố Paris về đêm. Từ tầng 20, ông ta có thể bao quát một phần lớn khu vực tầng giữa và tầng trên, với những tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh đèn neon đủ màu sắc, những đại lộ tấp nập các phương tiện cá nhân đắt tiền, và những biển quảng cáo dùng ảnh toàn ký khổng lồ chiếu sáng cả một góc trời.
Một khung cảnh xa hoa, tráng lệ, hoàn toàn đối lập với thế giới hoang tàn, chết chóc bên ngoài. Ở Paris, ban ngày và ban đêm dường như không có nhiều khác biệt, chỉ là sự thay đổi giữa ánh sáng mặt trời tự nhiên và ánh sáng nhân tạo rực rỡ. Nhưng Sydney biết rõ, sự xa hoa này được xây dựng trên nền tảng mong manh, và chỉ cần một sai lầm, một mắt xích yếu kém, là cả hệ thống có thể sụp đổ.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, tiếng chuông báo cuộc gọi đến từ thiết bị đầu cuối cá nhân đặt trên bàn làm việc kéo ông ta về thực tại. Ông ta hơi ngạc nhiên khi thấy ID người gọi hiển thị một cái tên lạ nhưng lại quen thuộc: Kamikaze.
Sydney nhớ lại. Sau khi được Kami cứu thoát khỏi khoang an toàn địa ngục trên Gigantic số 4 và đưa đến nơi an toàn trên Gigantic số 2, ông ta đã chủ động xin số liên lạc của Kami. Ông ta muốn đích thân cảm ơn và thảo luận về phần thưởng xứng đáng cho người đã cứu mạng mình và có thể là cả tập đoàn. Ngược lại, Kami cũng đã xin số của ông ta, nói rằng có thể sẽ liên lạc để “thỏa thuận” về một số điều khoản phần thưởng “không tiện nói trực tiếp”. Sydney lúc đó, trong tâm trạng biết ơn và nhẹ nhõm, đã đồng ý ngay mà không suy nghĩ nhiều. Giờ thì người đó đã gọi đến.
Ông ta quay lại bàn làm việc, nhấp một ngụm cà phê để lấy lại bình tĩnh, rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.
-Alo?
Sydney cất tiếng, cố gắng giữ giọng bình thường.
-Xin hỏi có phải cậu là… Kamikaze không? Xin lỗi nếu tôi nhầm, cái tên của cậu hơi… đặc biệt, khó nhớ một chút.
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi một giọng nói lạnh lùng, đều đều quen thuộc vang lên.
-Đúng là tôi, thưa Chủ tịch Kellion.
-Chà, Kamikaze!
Sydney cố tỏ ra vui vẻ và thân thiện, dù trong lòng vẫn còn chút dè dặt với người thanh niên bí ẩn này.
-Một lần nữa, tôi thực sự phải cảm ơn cậu rất nhiều! Cậu đã cứu mạng tôi, cứu lô hàng quan trọng, và có thể nói là đã cứu cả danh tiếng của tập đoàn Kellion đến hai lần đấy! Lần thứ nhất là khi cậu hạ gục đám tấn công trong khoang an toàn. Lần thứ hai là khi cậu… à… bằng cách nào đó giúp chúng tôi ‘thu giữ’ được chiếc xe chứa thiết bị EMP kia.
Ông ta cố tình nói giảm nói tránh, không muốn đào sâu vào việc chiếc xe đó làm thế nào lại “vô tình” nằm gọn trên nóc xe thương nhân của Kami.
-Chiếc xe đó và thiết bị bên trong nó đã trở thành bằng chứng cực kỳ quan trọng, chứng minh cho chính phủ và các đối tác thấy mức độ nghiêm trọng và có tổ chức của vụ tấn công này. Nếu chỉ bắt được mỗi tên Ferris què tay đó, có lẽ họ sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào báo cáo của chúng tôi đâu. Thực lòng cảm ơn cậu!
Ông ta dừng lại, giọng trở nên chân thành hơn.
-Và… tôi cũng muốn gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất nếu trong lúc hoảng loạn ban đầu trên xe, tôi đã có những lời nói hay thái độ nghi ngờ, thậm chí là… xúc phạm đến cậu và đồng đội. Mong cậu có thể thông cảm cho tình cảnh hiểm nghèo của chúng tôi lúc đó.
Đầu dây bên kia lại im lặng một lúc, rồi giọng nói của Kami vang lên, vẫn lạnh lùng nhưng có phần trực diện hơn.
-Được rồi, thưa Chủ tịch. Lời cảm ơn và xin lỗi của ông tôi đã nghe nhiều lần trên đường về đây rồi, và tôi cũng ghi nhận sự thành thật đó. Nhưng ông biết lý do tôi gọi vào giờ này không phải để nghe lại những lời đó, đúng không?
Giọng nói có một chút mỉa mai không hề che giấu.
-Tôi hy vọng không làm phiền ông vào lúc nửa đêm về sáng thế này?
-Không phiền, không hề phiền chút nào!
Sydney vội vàng đáp, nụ cười có phần gượng gạo.
-Tôi vẫn đang làm việc. Vậy… cậu và đồng đội của cậu mong muốn điều gì? Công ty chúng tôi sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu hợp lý để thể hiện lòng biết ơn. Với những gì các cậu đã làm, tôi nghĩ bất kỳ yêu cầu nào, trong khả năng của tập đoàn, đều có thể được xem xét. Chỉ cần… đừng có đề nghị mua lại công ty này là được! Ha ha!
Ông ta cố gắng pha trò để làm dịu bầu không khí căng thẳng.
Tiếng cười của Sydney vang lên lạc lõng trong văn phòng. Đầu dây bên kia vẫn im lặng một cách khó chịu. Phải mất một lúc lâu sau, giọng nói của Kami mới vang lên, chậm rãi và rõ ràng, từng từ như được cân nhắc kỹ lưỡng.
-Tôi muốn ký với ông một Hợp đồng Làm ăn Nóng. Một ‘Hot Deal’, theo cách gọi của giới kinh doanh các ông, với tập đoàn Kellion.
Sydney chết lặng. Nụ cười trên môi ông ta đông cứng lại. Ông ta gần như đánh rơi cả cốc cà phê trên tay. Hot Deal? Người thanh niên này đang nói cái quái gì vậy?
Ông ta nhanh chóng ra hiệu tắt thiết bị ghi âm cuộc gọi, một thói quen phòng ngừa trong giới kinh doanh. Ông ta hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh và chuyên nghiệp, dù tim đang đập nhanh hơn. Sau khi chắc chắn rằng mình đã kiểm soát được giọng nói, ông ta mới trả lời, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng nhưng đầy dò xét.
-Whoa, khoan đã nào, anh bạn trẻ!
Sydney nói, dùng từ “anh bạn trẻ” một cách có chủ ý để nhấn mạnh sự khác biệt về vị thế và kinh nghiệm.
-Hot Deal’ không phải là một loại dịch vụ hay sản phẩm mà công ty chúng tôi cung cấp đâu, cậu biết đấy. Cậu có hiểu rõ mình đang yêu cầu điều gì không? Theo tôi biết, thuật ngữ đó thường được dùng trong các thỏa thuận ngầm, phức tạp giữa các tập đoàn lớn với các công ty khởi nghiệp tiềm năng, hoặc giữa các đối tác chiến lược lâu năm. Cậu yêu cầu nó từ tôi với mục đích gì chứ?
-Tôi biết chính xác ‘Hot Deal’ là gì, và nó được dùng để làm gì, thưa ông Kellion.
Kami đáp lại, giọng vẫn lạnh lùng, không hề bị ảnh hưởng bởi sự dò xét của Sydney.
-Và tôi muốn nó từ ông, từ tập đoàn Kellion.
Anh ngừng lại một chút, như để Sydney tiêu hóa thông tin, rồi nói tiếp.
-Như tôi đã có dịp trao đổi sơ qua với ông trên đường về đây, nhóm của chúng tôi, bao gồm tôi, Lucas, Reinhard và một số người khác, hoạt động trong lĩnh vực cung cấp dịch vụ an ninh, tình báo và vận chuyển hàng hóa đặc biệt. Chúng tôi có kỹ năng, có trang bị, có mạng lưới riêng. Nhưng chúng tôi thiếu một thứ quan trọng nhất để phát triển trong cái thế giới này: danh tiếng và sự công nhận chính thức.
Anh nói tiếp.
-Chúng tôi đã hoạt động một thời gian, nhận các hợp đồng nhỏ lẻ, nhưng rất khó để tiếp cận những khách hàng lớn, những hợp đồng béo bở thực sự, bởi vì chúng tôi không có tên tuổi, không có lịch sử giao dịch đáng tin cậy trên thị trường công khai. Mọi thứ đều diễn ra trong bóng tối, qua các kênh không chính thức. Điều đó hạn chế sự phát triển và tiềm ẩn quá nhiều rủi ro.
Giọng Kami trở nên nhấn mạnh hơn
-Vì vậy! Chúng tôi cần một cú hích. Cần một ‘bệ phóng’ từ một thương hiệu lớn, uy tín như Kellion. Chúng tôi cần được hoạt động dưới một cái tên được công nhận, được tiếp cận với mạng lưới khách hàng và các nguồn lực của ông, để nâng cao vị thế của chúng tôi trên thị trường.
Sydney lắng nghe chăm chú, đầu óc nhanh chóng phân tích tình hình. Yêu cầu của Kami không đơn giản chỉ là đòi tiền thưởng. Đây là một đề nghị hợp tác kinh doanh, một đề nghị rất bất thường và tiềm ẩn nhiều rủi ro, nhưng cũng có thể mang lại lợi ích lớn nếu được thực hiện đúng cách. Tuy nhiên, khái niệm “Hot Deal” mà Kami nhắc đến vẫn khiến ông ta băn khoăn.
-Nghe này, Kamikaze,” Sydney nói, giọng nghiêm túc hơn.
-Có vẻ như cậu chưa thực sự hiểu hết bản chất và những ràng buộc phức tạp của một ‘Hot Deal’ thực sự trong giới kinh doanh cấp cao, đặc biệt là ở Paris này. Nó không chỉ đơn giản là việc bảo trợ cho một nhóm hoạt động dưới tên của chúng tôi.
Ông ta giải thích cặn kẽ hơn, như một người thầy đang giảng bài cho học trò, nhưng cũng là để thăm dò phản ứng của Kami. ‘Hot Deal’ thực chất là một cơ chế phức tạp, thường được các tập đoàn mẹ sử dụng để thành lập các công ty con hoạt động trong các lĩnh vực mới hoặc thị trường ngách, mà vẫn duy trì được sự kiểm soát chặt chẽ và hưởng lợi từ các chính sách ưu đãi của chính phủ dành cho doanh nghiệp mới. Nó cho phép công ty mẹ mở rộng hệ sinh thái kinh doanh, tạo ra một chuỗi cung ứng khép kín, thậm chí là độc quyền một phần thị trường mà không bị các cơ quan quản lý ‘sờ gáy’ quá nhiều về luật chống độc quyền.
Sydney nhấn mạnh
-Chính vì giá trị chiến lược to lớn đó, nên điều kiện để ký một ‘Hot Deal’ thực sự là vô cùng nghiêm ngặt. Công ty con phải chứng minh được năng lực tài chính độc lập, khả năng tự vận hành và sinh lời mà không cần trợ cấp liên tục từ công ty mẹ. Phải có kế hoạch kinh doanh rõ ràng, đội ngũ quản lý có năng lực, và tuân thủ mọi quy định pháp lý. Chính phủ Pháp không thích những công ty ‘ma’, những công ty được lập ra chỉ để lách luật hay làm bình phong tạm bợ. Điều đó làm giảm uy tín và chất lượng dịch vụ chung của cả nền kinh tế. Tôi giải thích như vậy, cậu đã hiểu rõ hơn chưa? Yêu cầu của cậu dường như không phù hợp với định nghĩa này.
Đầu dây bên kia im lặng một lần nữa. Sydney chờ đợi, tự hỏi liệu mình đã dập tắt được ý định liều lĩnh của người thanh niên này chưa.
Nhưng câu trả lời của Kami lại khiến ông ta bất ngờ.
-Thưa Chủ tịch Kellion, có vẻ như ông đã hiểu nhầm ý định của tôi.
Kami nói, giọng vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.
-Tôi không yêu cầu ông ký một ‘Hot Deal’ theo đúng nghĩa đen để chúng tôi thành lập một công ty con riêng biệt ngay lập tức. Tôi biết chúng tôi chưa đủ điều kiện cho việc đó, ít nhất là về mặt giấy tờ và thủ tục hành chính phức tạp mà ông vừa mô tả. Điều tôi muốn...!
Kami nói rõ ràng.
-Là một hình thức hợp tác đặc biệt, mang tên ‘Hot Deal’ như một mật hiệu cho sự ưu tiên và linh hoạt. Chúng tôi muốn trở thành một bộ phận đặc biệt, một đơn vị bán tự trị hoạt động bên trong và dưới cái tên của tập đoàn Kellion. Chúng tôi sẽ chịu sự giám sát chung của ông và ban lãnh đạo, tuân thủ các quy tắc cơ bản và báo cáo hoạt động khi cần thiết. Đổi lại, chúng tôi sẽ được sử dụng thương hiệu Kellion, giấy phép hoạt động, mạng lưới hậu cần và các mối quan hệ của ông để tìm kiếm và thực hiện các hợp đồng.
Kami nhấn mạnh điểm mấu chốt.
-Tuy nhiên chúng tôi cần sự linh hoạt và quyền tự chủ nhất định trong hoạt động hàng ngày. Chúng tôi muốn được tự do lựa chọn loại hợp đồng phù hợp với năng lực của mình, được quyền quyết định sử dụng phương tiện và nhân sự của chúng tôi hay của ông, tất nhiên sẽ có thỏa thuận chi phí rõ ràng, và được giữ bí mật về một số khía cạnh hoạt động nội bộ của nhóm.
Kami nói tiếp.
-Và quan trọng nhất! Chúng tôi muốn có một điều khoản rõ ràng trong thỏa thuận này, điều khoản mang tính chất của một ‘Hot Deal’ thực sự, đó là quyền được tách ra hoạt động độc lập như một công ty con chính thức khi chúng tôi cảm thấy đã tích lũy đủ nguồn lực, kinh nghiệm và chứng minh được năng lực tài chính theo yêu cầu của ông và chính phủ. Thỏa thuận này sẽ đảm bảo cho chúng tôi đặc quyền đó, một lộ trình phát triển rõ ràng dưới sự bảo trợ của Kellion.
Kami kết luận
-Về phần tiền công hay chia sẻ lợi nhuận trong quá trình hợp tác ban đầu, chúng tôi không đặt nặng vấn đề đó. Tùy thuộc vào sự hào phóng và đánh giá của ông về hiệu quả công việc chúng tôi mang lại. Như tôi đã nói, chúng tôi hiện tại đang thiếu danh tiếng và cơ hội, chứ không phải tài chính eo hẹp đến mức phải tính toán từng đồng.
Sydney lắng nghe toàn bộ lời giải thích của Kami, lông mày nhíu lại vì suy nghĩ. Đề nghị này… thực sự rất khác biệt. Không phải là yêu cầu thành lập công ty con ngay lập tức, mà là một hình thức hợp tác cộng sinh, một sự đầu tư vào một nhóm lính đánh thuê hoặc an ninh tư nhân đầy tiềm năng, đổi lại sự phục vụ và lòng trung thành dù chỉ là tạm thời, cùng với quyền sử dụng thương hiệu Kellion. Điều khoản về quyền tách ra sau này chính là điểm mấu chốt mang hơi hướng “Hot Deal”, một sự đảm bảo cho tương lai của nhóm Kami, nhưng cũng là một cam kết dài hạn từ phía Kellion.
Sydney nói chậm rãi, cố gắng sắp xếp lại các ý chính.
-Vậy, để tôi hiểu rõ lại nhé. Cậu muốn nhóm của cậu trở thành một đơn vị đặc biệt của Kellion, hoạt động dưới tên của chúng tôi, sử dụng nguồn lực của chúng tôi, nhưng vẫn giữ được sự tự chủ nhất định trong việc lựa chọn hợp đồng và phương thức hoạt động?
-Đúng vậy!
Kami xác nhận.
-Cậu muốn Kellion chịu trách nhiệm pháp lý và danh tiếng cho các hoạt động của nhóm cậu trong chừng mực hợp lý và đã được phê duyệt, và ngược lại, nhóm cậu cũng sẽ chịu trách nhiệm về hiệu quả công việc và bảo vệ lợi ích của Kellion?
-Chính xác. Một mối quan hệ cộng sinh, đôi bên cùng có lợi.
-Và cậu muốn có một điều khoản đảm bảo rằng, khi đủ điều kiện, nhóm cậu có thể tách ra thành một công ty con chính thức, với sự hỗ trợ ban đầu từ Kellion?
-Đó là mục tiêu dài hạn của chúng tôi, và là điều kiện tiên quyết cho thỏa thuận này.
Sydney im lặng trong giây lát, cân nhắc kỹ lưỡng. Đề nghị này có nhiều rủi ro. Giao thương hiệu và nguồn lực cho một nhóm bí ẩn, hoạt động bán tự trị? Chịu trách nhiệm cho những hành động của họ? Nhưng mặt khác, lợi ích cũng không hề nhỏ. Nhóm của Kami đã chứng minh được năng lực phi thường. Có một đơn vị như vậy hoạt động dưới trướng Kellion sẽ tăng cường đáng kể khả năng bảo vệ các chuyến hàng giá trị, thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt, thậm chí là thu thập thông tin tình báo hoặc loại bỏ đối thủ cạnh tranh. Sự linh hoạt và hiệu quả của họ là điều mà lực lượng Hộ vệ chính quy của Kellion khó có thể sánh bằng.
Và quan trọng nhất, ông ta nợ họ một món nợ ân tình quá lớn. Mạng sống của ông ta, lô hàng công nghệ kia, và danh tiếng của tập đoàn. Từ chối yêu cầu này có thể bị coi là bội bạc, và trong thế giới kinh doanh tàn khốc này, kẻ bội bạc thường không có kết cục tốt đẹp. Hơn nữa, có lẽ việc giữ một nhóm mạnh như vậy ở bên cạnh, dưới sự kiểm soát dù chỉ ở mức tương đối của mình, sẽ an toàn hơn là để họ hoạt động tự do và có thể trở thành đối thủ hoặc kẻ thù trong tương lai.
Sau vài phút cân nhắc căng thẳng, Sydney đưa ra quyết định.
-Được rồi, Kamikaze.
Ông ta nói, giọng chắc chắn.
-Tôi chấp nhận đề nghị của cậu. Với những gì các cậu đã thể hiện, tôi tin rằng các cậu xứng đáng với sự tin tưởng này và đủ năng lực để chịu trách nhiệm với công ty. Coi như đây là phần thưởng xứng đáng nhất mà tôi có thể dành cho các cậu.
Ông ta liếc nhìn đồng hồ trên tường.
-Tôi sẽ cho bộ phận pháp lý soạn thảo ngay một bản thỏa thuận khung dựa trên những gì chúng ta vừa trao đổi. Các chi tiết cụ thể về tỷ lệ chia sẻ, quy trình phê duyệt hợp đồng, và các điều khoản bảo mật sẽ được bổ sung sau, nhưng các điểm chính về việc hoạt động dưới tên Kellion, quyền tự chủ tương đối và điều khoản tách ra sẽ được ghi rõ. Tôi sẽ ký trước phần của mình.
Ông ta nhìn thẳng vào camera của thiết bị đầu cuối.
-Nhưng có một điều kiện. Nếu cậu thực sự chắc chắn đây là phần thưởng mà cậu và cả nhóm của cậu mong muốn, thì cậu phải đến trụ sở chính của Kellion tại Paris này ngay lập tức và hoàn thành phần ký kết của mình. Trước 5 giờ sáng hôm nay. Chỉ còn chưa đầy một tiếng rưỡi nữa.
Kami hơi ngạc nhiên trước sự gấp gáp đó.
-Khoan đã! Ngay hôm nay ư? Tại sao lại gấp như vậy?
-Đúng vậy, ngay hôm nay.
Sydney khẳng định.
-Bởi vì chuyến vận chuyển hàng hóa tiếp theo của chúng tôi sẽ khởi hành vào đúng 6 giờ sáng hôm nay. Lịch trình đã được lên sẵn, không thể trì hoãn. Tôi muốn đơn vị đặc biệt mới của Kellion, tức là nhóm của cậu có thể tham gia ngay vào nhiệm vụ này, với đầy đủ giấy tờ pháp lý, thẻ thông hành và danh tính được xác minh dưới tên Kellion. Đây là cách tốt nhất để các cậu bắt đầu công việc mới và chứng minh giá trị của mình ngay lập tức.
Ông ta nói tiếp, giọng nghiêm khắc hơn.
-Tôi không muốn các thượng đế của mình phải chờ đợi thêm một giây nào chỉ vì những thủ tục hành chính hay sự chậm trễ của chúng ta. Đó là nguyên tắc kinh doanh của Kellion. Mong cậu hiểu và thông cảm. Và nên nhớ...!
Sydney nhấn mạnh.
Cậu chỉ còn hơn một tiếng nữa thôi. Nếu cậu đến trễ sau 5 giờ, tôi sẽ hủy bỏ bản thỏa thuận này, và chúng ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Thay vào đó, tôi sẽ chuẩn bị sẵn một khoản tiền thưởng cực lớn bằng tiền mặt hoặc chuyển khoản ngay khi cậu đặt chân đến đây, cùng với phiếu miễn phí dịch vụ vận chuyển trọn đời của Kellion. Đó cũng là một phần thưởng rất hậu hĩnh. Hãy suy nghĩ thật kỹ về quyết định của mình, Kamikaze. Thời gian không còn nhiều.
Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây. Lucas gần như có thể nghe thấy tiếng bánh răng đang quay trong bộ não tính toán của Kami. Rồi giọng nói lạnh lùng vang lên, không một chút do dự.
-Đừng lo, thưa Chủ tịch Kellion. Tôi chưa bao giờ rút lại lời mình đã nói. Tôi sẽ có mặt.
-Tốt!
Sydney mỉm cười nhẹ nhõm, một nụ cười thực sự lần đầu tiên trong hôm nay.
-Vậy hẹn gặp cậu sớm. Tôi tin đây sẽ là một cuộc gặp mặt quan trọng, khởi đầu cho một mối quan hệ hợp tác lâu dài và hiệu quả. Một lần nữa, cảm ơn cậu và nhóm của cậu vì tất cả.
Nói xong, Sydney chủ động cúp máy. Ông ta dựa lưng vào ghế, thở phào một hơi dài. Một canh bạc lớn, nhưng ông ta có cảm giác mình đã đặt cược đúng cửa. Ông ta nhấp thêm một ngụm cà phê, cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng trở lại, sẵn sàng cho một ngày làm việc mới đầy thử thách và cơ hội.
Về phía Kamikaze, ngay sau khi kết thúc cuộc gọi, anh lập tức hành động. Do cuộc gặp mặt bất ngờ và gấp gáp này nằm ngoài kế hoạch ban đầu, anh không thể gặp mặt trực tiếp nhóm Ronan như dự định. Anh nhanh chóng soạn một tin nhắn văn bản mã hóa khác, gửi đến kênh liên lạc an toàn của nhóm Ronan.
“Thay đổi kế hoạch. Gặp mặt tại Paris hoãn lại một tuần. Tình hình phát sinh đột xuất, có cơ hội hợp tác lớn với Kellion. Sẽ cập nhật chi tiết sau. Tiếp tục thực hiện nhiệm vụ hiện tại theo lịch trình. Không cần liên lạc hay thay đổi vị trí. Giữ im lặng vô tuyến. Hết.”
Gửi tin nhắn xong, Kami tắt thiết bị đầu cuối, ánh mắt nhìn về phía trung tâm thành phố Paris đang lấp lánh ánh đèn. Một chương mới trong kế hoạch của họ sắp bắt đầu. Một chương đầy hứa hẹn, nhưng cũng tiềm ẩn vô số rủi ro và thử thách trong cái thế giới khắc nghiệt này.


0 Bình luận