Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 34.4

0 Bình luận - Độ dài: 7,032 từ - Cập nhật:

Nhìn qua biểu hiện của Ronan, Norman hiểu ra rằng anh không có ý định gì là sẽ nhân nhượng với hắn chỉ để cứu Aldric. Trong lúc đó, hắn cũng quan sát biểu hiện của Aldric và Maylee, rõ ràng là họ đã rất bất ngờ và không hiểu được tình huống hiện tại.

Dựa vào mối quan hệ đã vốn không tốt đẹp gì giữa hai bên trước đó, Norman biết rằng hắn có thể sử dụng nhóm Aldric để thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.

Khi thấy Maylee đồng ý thỏa hiệp để Ronan hạ súng, Norman mừng thầm trong bụng dù mọi thứ diễn ra hơi trễ một chút. Việc phải bỏ hết trang bị không làm hắn phiền lòng, vì quan trọng là hắn đã thoát khỏi nguy cơ bị Ronan xử lý ngay tại chỗ. Giờ thì hắn chỉ cần chờ cho đến khi ảnh hưởng từ khói gây nhiễu đủ yếu để có thể liên lạc và nhờ sự giúp đỡ từ đồng bọn.

Ban đầu Norman định giả vờ diễn kịch trên đường để câu thêm thời gian. Nhưng thật bất ngờ, lọ thuốc hắn đã bị hỏng và thử yêu cầu bổ sung. May mắn thay, Aldric nhanh chóng mắc bẫy. Cậu ta tiến lại gần mà chẳng hề cảnh giác. Và như thể số phận đang tiếp sức cho hắn, Ronan bất ngờ ngã khuỵu khiến anh không thể kiểm soát tình huống đó, càng khiến Aldric đi sâu vào trong cái bẫy hắn dựng lên. Norman phải cảm ơn sự may mắn như quỷ thần đó của hắn.

Aldric, người đang bị Norman bắt giữ, thốt ra vài câu trong đau đớn.

-L...Leon! C...cậu đang làm gì thể hả?! Đùa như vậy được rồi đấy, buông tớ ra ngay!

Norman cười nham hiểm và đáp lại, giọng điệu rõ ràng đang nói móc cậu ta.

-Mày thực sự hỏi tao đang làm gì thật đấy hả?! Tao có cần phải giải thích không nhỉ?! Tao không nghĩ có đứa lại ngu đến như thế luôn đấy, biết không?! Tao nghĩ là nhìn cái tình huống này cũng đủ hiểu rồi mà. Nhưng thôi để cho an toàn, trừ khi hai bạn của mày cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nói thẳng ra là tao đếch phải thằng nhãi Leon lắm mồm kia. Và tao đang bắt mày làm con tin để đe dọa hai đứa bạn mày cùng tên khốn Ronald ở ngay tại đây đấy. Nghe thủng lỗ tai chưa?!

Norman dừng mỉm cười rồi quay sang Ronan và Maylee.

-Không được di chuyển, không thì tao sẽ giết thằng nhãi này.

Giọng nói Norman trầm tĩnh, rõ ràng hắn đang nghiêm túc.

Ronan và Maylee không cử động trong lúc quan sát Norman. Mặt Ronan nghiêm lại trong lúc lườm hắn. Còn Maylee, dù vẫn giữ vẻ bình tĩnh bình tĩnh trên gương mặt, nhưng trong lòng cô vẫn còn đang rất rối bời, không biết phải làm gì trong tình huống này.

Không có chỉ thị từ Maylee hay Aldric, Eila từ phía xa đã hoàn toàn cứng đờ trước tình huống đang xảy ra.

Với khoảng cách này thì cô vẫn có thể liều lĩnh bắn vào đầu Norman, nhưng hắn lại rất thông minh khi giữ kè kè Aldric sát bên cạnh và di chuyển qua lại liên tục, khiến việc bắn hắn mà không làm tổn thương cậu gần như là điều bất khả thi.

Norman khi tất cả đã đứng yên đó theo yêu cầu của mình nên nói tiếp.

-Ngoan lắm. Thật đỡ khi tụi nhóc chúng mày đủ thông minh để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Norman vẫn để mắt đến Ronan và Maylee, thi thoảng vẫn liếc mắt sang kiểm tra Eila ở phía xa, rồi sau đó nói với Aldric với giọng đầy đe dọa.

-Giờ thì, vì cái bộ não tàn tật của mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên tao sẽ giải thích cho mày hiểu. Tao có thể dễ dàng bẻ gãy cổ mày bằng tay đấy. Nên đừng có mà làm điều gì ngu ngốc. Đúng là tao đã mất tay phải và còn nằm trên mặt đất một vài phút trước. Nên cũng hoàn toàn dễ hiểu khi mày định tìm một cơ hội để trốn thoát. Nhưng làm như thế là một sai lầm lớn đấy. Tao sẽ không mất cảnh giác và tao cũng không yếu đến nỗi để mày có thể thoát ra nếu tao để lộ sơ hở đâu. Nếu trông tao như đang mất cảnh giác với mày, thì đó là vì từ góc nhìn của mày nó như vậy thôi, và mày hoàn toàn nhầm lẫn rồi đấy. Có thể mày không tin lời tao. Nhưng những người bạn đang muốn giúp mày, cũng như tên khốn khiến tao ra nông nỗi này, vì mày mà giờ lại phải nghe lời tao mà đứng yên ở đó kìa, tao mong mày hiểu ý nghĩa của việc đó. Đáng lẽ ra mày nên cẩn thận nghe lời tên khốn Ronald thì mọi chuyện đã không đến nỗi nào.

Một khoảng lặng im trôi qua. Sau khi xác nhận rằng Aldric không có phản ứng, Ronan, Maylee và Eila không làm hành động gì đáng nghi, Norman tiếp tục nói.

-Tốt lắm. Giờ thì bỏ vũ khí xuống.

-Maylee, đừng!... Ặc!

Như để khiến Aldric im miệng lại, Norman tạo áp lực lên bàn tay đang nắm chặt cổ cậu. Giọng Aldric chuyển sang đau đớn ngay giữa chững.

-Con nhãi Eila thì ra khỏi đống đất đó, đi lại đây và chậm rãi đặt vũ khí xuống trước mặt tao như những tên khác. Tao có toàn bộ kí ức về chúng mày đấy nên đừng có giở trò giấu đồ lén lén lút lút. Không qua mặt được tao đâu.

Hơn nữa, Norman càng nắm chặt cổ Aldric như thể đang thúc giục khi nhìn Eila. Giờ Aldric thậm chí còn không thể phát ra tiếng được nữa mà chỉ còn là gương mặt nhăn lại vì đau đớn. Sau đó, biểu cảm của cô dần bị bóp méo bởi suy nghĩ về nỗi đau mà đội trưởng của mình phải chịu đựng hơn là muốn hạ gục Norman. Sau vài phút trì hoàn, Eila đã làm theo lời của hắn.

Eila nhanh chóng bước lại gần, đến một khoảng cách nhất định thì Norman kêu cô dừng lại. Cô nhìn sang Maylee để nhận chỉ thị, và Maylee cũng chỉ khẽ gật đầu ra hiệu một cách bất lực, yêu cầu cô bỏ súng xuống theo lời Norman. Cả hai lần lượt thả khẩu súng trên tay với một vẻ mặt vô vọng, họ cũng bỏ luôn khẩu súng còn ở trong bao cùng những món vũ khác trên người, sau đó đá hết chúng về phía Norman. Sau khi cả hai đã bỏ hết vũ khí xuống, họ lùi lại một vài bước để chứng minh cho Norman thấy mình hoàn toàn vô hại, không ai có ý định sẽ chiến đấu với hắn.

Cùng lúc đó, Norman dần thả lỏng cơ tay sau đó lắc nhẹ Aldric, như thể bảo cậu cũng làm thế. Aldric bỏ súng xuống với gương mặt căng thẳng vì sợ hãi.

Thậm chí Norman đã bắt đầu cười với vẻ đầy khinh bỉ. Tuy nhiên, nét mặt hắn lại trở nên nghiêm nghị. Norman đang nhìn về phía Ronan, Maylee tỏ vẻ khó hiểu và cũng quay sang nhìn về bên đó.

Ronan vẫn còn đang giữ chặt khẩu súng của mình với một vẻ lãnh đạm. Đôi mắt anh đầy cảnh giác và dính chặt Norman không rời một giây.

-Ronald! Xin anh hãy bỏ súng xuống được không?

Maylee cầu xin Ronan bỏ súng xuống. Nhưng anh không nói một lời nào mà vẫn lườm Norman.

-Ronald?!

-Tôi không có bị lãng tai.

Ronan chỉ nói như thế và có vẻ không có ý định bỏ súng xuống.

Norman cau mày, bóp cổ Aldric mạnh hơn và khiến cậu rên lên đau đớn. Maylee và Eila đau khổ khi chứng kiến người bạn thân của mình đang bị hành hạ mà không thể làm gì.

Hắn sau đó điềm tĩnh nói.

-Tao cá là mày nghe tao nói rồi nhỉ, hay là mày không chịu nghe tao nói? Ý mày là mày không quan tâm nếu thằng nhãi này chết phải không?

Ronan im lặng một hồi và chuyển sang chủ đề khác.

-Mày định chờ đồng bọn tới để giết sạch bọn tao phải không?

-Tao không biết mày đang nghĩ cái gì, nhưng tao không có đồng bọn. Nếu mày bỏ súng xuống, tao sẽ rút khỏi hành lang và để thằng nhãi này đi một khi tao có đủ khoảng cách an toàn. Tao hứa với mày đấy. À tao chưa nói với mày là tao sẽ thả thằng nhãi này nếu mày bỏ súng xuống hử. Lỗi tao. Nên là giờ mày đã hiểu chưa?

-Mày đang làm gì đó mờ ám trong cái tổ này, đúng không? Nhưng chắc chắn không phải kiểu ăn trộm mẫu vật từ thợ săn hay từ hiệp hội đâu. Để tao đoán thử nhé…! Chúng mày đang tiến hành mấy thứ thí nghiệm ngầm ở đây, và khi bị bên hiệp hội phát hiện thì phải vội vàng dọn đồ chạy sang chỗ khác. Nghe hợp lý đấy chứ! Vì vậy mới có mấy con sinh vật kỳ dị xuất hiện thời gian gần đây, kể cả trong cái tổ này. Mọi thứ bắt đầu rõ ràng rồi đấy.

Dù đoán đúng nhưng Ronan vẫn chưa đưa ra được bằng chứng cụ thể, nhưng Norman vẫn hơi phản ứng lại khi nghe anh nói như thế.

Norman quyết định giữ im lặng để xem Ronan có thể đoán đúng được đến đâu. Dù gì càng kéo dài ở đây lâu thì càng có cơ hội cho hắn nên hắn cũng chẳng dại lên tiếng.

-Chắc tao nói đúng rồi nhỉ? Quay lại lúc mày cố giết tao. Mày đã có thể chạy trốn được sau khi ném khói, nhưng cuối cùng vẫn quay lại tấn công tao. Phải có lý do gì đó thì mày mới làm như vậy, thì tao đoán là mày đang có hai cục nợ là Leon và Gisele. Và bằng một cách nào đó mày không thể giết được họ mà buộc phải mang theo, ít nhất là phải mang được Leon theo để tránh bị nghi ngờ hoặc điều tra bởi Cục. Điều đó sẽ khiến mày trở nên vướng víu và thành mục tiêu của những thợ săn trên đường nếu không may đụng độ. Hoặc đơn giản là tao sẽ đuổi theo mày chẳng hạn.

Biểu cảm của Norman không phản ánh cảm xúc bên trong hắn. Nhưng chỉ thế thôi thì không thể bưng bít tất cả. Vì đây không phải là một sự tái hiện lại cảm xúc từng có trong quá khứ, mà đây là một cảm xúc mới có trong hiện tại, nên sẽ có một giới hạn cho việc hắn che giấu cảm xúc của bản thân. Norman có thể tách biệt hoàn toàn các biểu cảm trên khuôn mặt khỏi sự điều khiển của não, nhưng nếu bây giờ chuyển sang khuôn mặt thể hiện cảm xúc hiện giờ thì hắn sẽ lộ ra tất cả.

Ronan nói tiếp.

-Giờ thì! Mày phải giết hết tất cả mọi người ở đây để họ không thể kịp báo cáo lại cho trụ sở, đúng không? Vì cơ bản là trụ sở lúc này đã phát giác về tuyến đường này rồi. Tao đã không báo cáo cho họ một thời gian. Nhóm của thằng nhãi Aldric tới đây nhưng cũng không báo cáo lại khi gặp mặt được tao theo đúng quy trình. Nên để kịp chạy thoát khỏi đây và mang theo thằng nhãi Leon thì mày buộc phải xử lý hết cả lũ bọn tao.

Im lặng cũng là một cách phản ứng. Sự im lặng hiện giờ đang cho thấy bầu không khí giữa hai bên đang rất căng thẳng. Nó không thể chứng minh Ronan đang nói đúng, nhưng không có nghĩa là Norman phủ nhận những điều anh nói.

Ronan lại tiếp tục nói. Giọng điệu lần này của anh mang một vẻ tự tin và bình thản đến bất thường. Anh nói mà không có chút căng thẳng nào, như thể mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Norman bắt đầu cảm thấy bất an bởi cái cách anh nói khiến hắn có cảm giác như mình vừa bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng.

-Mày có biết tại sao tao đoán được mày là quái vật không? Mày đã hồi phục vết thương với tốc độ rất nhanh. Nhanh đến bất thường trong cuộc chiến vừa rồi. Nhưng khi tao sử dụng loại đạn đặc chế, mày lại không thể hồi phục được. Đừng có giả vờ mày dùng nanobot. Nếu mày có sử dụng thì vết thương ở cánh tay phải nát bét lẫn cơ thể của mày phải bốc khói nghi ngút rồi. Còn tao chỉ thấy nó ngừng chảy máu mà không dùng đến bất kì loại thuốc gì, tức là mày đã điều chỉnh cơ thể để bịt vết thương lại. Và trò đó…chỉ lũ quái vật mới làm được, chứ con người thì không. Còn cái biểu cảm khi tao bất ngờ hỏi mày có phải là quái vật hay không nữa? Tao đâu cần làm chuyên gia tâm lý để nhận ra cái mặt kiểu “Sao hắn biết được?!” của mày. Nó khác xa cái mặt kiểu “Mày đang nói cái chó gì thế?” lắm.

Anh ngừng lại một chút và bất chợt nhếch mép cười.

-Nói hơi dông dài nhưng tao có một lưu ý nữa cho mày. Loại đạn đó được quân đội Thụy Sĩ đặc chế với khả năng gây độc cho quái vật. Việc mày không thể tự chữa trị chỉ là dấu hiệu ban đầu thôi, còn sớm muộn gì thì mày cùng sẽ xuống suối vàng cùng đồng loại của mày.

Dĩ nhiên chuyện “gây độc” chỉ là lời nói phét của Ronan, anh cố tình tung hỏa mù để dò xét phản ứng của Norman. Nhưng khả năng diễn kịch của hắn vẫn giỏi như thường, không có một chút biến sắc nào trên gương mặt như thể chuyện đó chẳng có gì là ghê gớm, càng thêm cơ sở cho việc hắn có thể điều khiển gương mặt độc lập với suy nghĩ.

Và thực sự là như vậy, Norman đang vô cùng bối rối nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh. Hắn cứ giữ im lặng như thế mà không nói một lời nào sau đó, tránh giọng nói chưa được kiểm soát sẽ góp phần tố cáo hắn.

Cuối cùng với một vẻ mặt bình thản, hắn đáp lại cứ như đang khiển trách một người không chịu nghe hắn giải thích.

-Có vẻ mày đang hiểu lầm rất nhiều ở đây rồi. Tao không ngại nói cho mày biết mày sai ở chỗ nào trong cái suy đoán đầy lỗ hổng đó, nhưng tao có cảm giác là mày sẽ không chịu nghe tao cho dù tao có nói gì đi chăng nữa.

-Vậy mày cần phải câu giờ trong bao lâu? Đồng bọn của mày mạnh đến đâu? Nhìn cái cách mày đang từ từ câu giờ như thế này, có vẻ chúng nó đủ mạnh để có thể giết hết được bọn tao. Có lẽ lúc này mày cũng đang mừng thầm trong lòng vì cuộc đàm phán dông dài vừa rồi của bọn tao đấy.

Nghe Ronan nói bóng gió, Maylee hiểu ngay là anh đang ám chỉ cô và Aldric chính là nguyên nhân khiến mọi chuyện trở nên như thế này. Dù không nói thẳng, nhưng từng lời anh thốt ra như xoáy vào lòng Maylee, khiến cô không khỏi cảm thấy day dứt.

-Dù tao có hùa theo cuộc nói chuyện rác rưởi của bọn mày thì vẫn có một điều chắc chắn, đó là thằng nhãi Aldric sẽ chết nếu mày không bỏ súng xuống.

-Nếu mày giết cậu ta thì mày cũng không sống sót mà ra khỏi nơi này đâu. Nhưng sau khi biết như thế rồi mà mày vẫn muốn giết cậu ta à?! Có vẻ như mày tự tin rằng có đủ sức để đối phó với ba người bọn tao nhỉ.

Ronan và Norman nhìn vào mắt đối phương với vẻ mặt nghiêm túc. Sau khi im lặng một lúc, Norman siết chặt cổ Aldric và lạnh lùng nói.

-Lần cuối cùng. Bỏ súng xuống.

-Thứ lỗi, tao không có ý định đó đâu.

Mặt Aldric đã trở nên xanh xao và trắng bệch đi, cậu cố gắng hét lên một tiếng thật lớn để bảo mọi người hãy đừng quan tâm đến mình mà hãy hành động đi, nhưng tuyệt nhiên không ai nghe thấy vì cổ của cậu đang dần bị bóp nghẹt. Norman thì ngược lại, hắn thở dày một cách đầy phô trương, như thể đang cố chế nhạo Ronan.

[Tên này đang định làm vậy thật sao? Hắn biết kế hoạch của mình và cũng biết là mình sẽ không để cho ai sống sót cả. Mình nên làm gì đây? Mình không biết rõ khi nào Idris và Lydia sẽ đến. Tên này có thể mặc kệ thằng nhãi và bắn mình ngay tại chỗ nếu thấy họ tới. Cơ thể của mình bị tổn thương nặng lắm rồi, mình không nghĩ có thể né được nếu nó bóp cò. Thêm cả cái vụ nhiễm độc mà hắn nói nữa. Không biết nó sẽ có tác dụng vào lúc nào, nhưng đang giữa chừng mà bị vậy thật thì tất cả thành ra công cốc.]

Norman nói với vẻ thất thần như đang cố gắng che giấu sự mất bình tĩnh bên trong.

-Dù chỉ là nhiệm vụ trinh sát nhưng mày sẵn sàng liều mạng để cứu thằng nhãi Leon và con hầu Gisele của nó. Thế mà giờ lại không muốn cứu một đứa nhóc sắp chết đang ở ngay trước mặt mình. Mày đúng là lạnh lùng thật đấy. Mày không có cảm xúc công lý nào trong con tim hay sao? Hay mày chỉ cứu thằng nhãi Leon vì gia cảnh của nó.

-Tao không muốn bị nói bởi một tên lợi dụng người khác làm con tin đâu.

-Tao thì không sao, vì tao là kẻ xấu mà. Tao có thể làm việc xấu mà không cảm thấy tội lỗi một chút nào. Đó là một đặc tính đặc biệt dành cho người xấu đó, nên là người hùng thì không làm vậy được đâu. Mà không nói đến cái này nữa...

Norman đang nói với giọng nhẹ nhàng nhưng sau đó lập tức chuyển sang giọng nói nghiêm túc.

-Có vẻ như tao không còn lựa chọn nào khác rồi. Nếu con tin này không quan trọng đối với mày, vậy tao chỉ cần hỏi cái đứa đang quan tâm đến con tin này thôi.

Sau đó hắn nhìn sang chỗ Maylee và Eila và chuyển sang giọng điều đầy đáng sợ.

-Nếu chúng mày không muốn nó bị tao giết, thì hãy giết tên khốn Ronald đó đi.

Khoảnh khắc Norman nói như thế, Ronan liền cảnh giác với hắn và hai thành viên trong nhóm của Alric. Norman nhận ra sự thay đổi nhỏ đó và vô tình lùi vài trước trong khi vẫn khống chế Aldric. Sau đó, hắn lần lượt đá khẩu súng của Maylee và Eila đang nằm trên sàn về phía họ.

Ronan vẫn còn chĩa khẩu súng shotgun của mình xuống dưới. Nếu anh vẫn còn chĩa khẩu súng đó vào Norman thì hắn khả năng cao sẽ phản ứng bằng một hành động cực đoan hơn.

Maylee thất thần và cứ thay phiên nhau nhìn Ronan và Norman. Cô thấy sốc và bối sối khi bị đặt vào tình huống trớ trêu này. Ronan đã chọn không bỏ súng xuống, thế nên phần còn lại là dựa vào quyết định cô và Eila. Ronan vẫn đang hạ họng súng xuống. Nhưng cho dù nó đang chĩa vào Aldric hay Norman thì Maylee cũng không biết làm gì hơn. Những lựa chọn mà Maylee đang có đều dẫn cô đến ngõ cụt.

Trong lúc đó, Maylee vẫn không thể đưa ra quyết định nào. Nếu cô quyết định lao về phía Norman, hắn ra sẽ ngay lập tức giết chết Aldric. Nhưng cho dù cô và Eila có giết được Ronan, vẫn không có gì đảm bảo rằng Norman không giết Aldric. Cô tin rằng dự đoán của Ronan đã đúng, rằng Norman sẽ giết tất cả mọi người vào phút cuối. Cô lúc này chỉ có thể bám víu vào chút hi vọng nhỏ nhoi rằng có một điều gì đó kì tích sẽ xảy ra khi kéo dài thời gian và cô phải kiên nhẫn chờ đợi.

Nhìn Maylee và Eila vẫn đang đứng đực ra đó, Norman tỏ rõ sự khó chịu và bất ngờ lên tiếng, phá tan nỗ lực kéo dài thời gian của Maylee.

-Tao nói chưa rõ à...thế chắc là bắt thằng bạn mày làm con tin cũng vô dụng rồi nhỉ? Vậy có vẻ tao không còn cách nào khác ngoài phải giết thằng nhãi này rồi. Đúng là sau đó tao cũng sẽ chết bởi phát súng của tên Ronald, nhưng đồng bọn của tao sẽ trả thù cho cái chết của tao khi họ đến được đây.

Những lời của Norman chỉ là bịp bợm. Hắn ta không muốn chết ở chỗ này. Điều đó đã quá rõ ràng đối với Maylee, nhưng nếu cô chỉ đứng đó và không làm gì cả, chỉ là vấn đề thời gian khi trò bịp bợm đó trở thành sự thật.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ và buồn bã của Maylee, Aldric bất giác cố nói gì đó để trấn an cô lại. Tuy nhiên, Aldric đã bị ngăn cản khi Norman đang bóp chặt cổ cậu.

Norman nói với cậu bằng giọng đầy sát khí.

-Câm cái miệng mày lại.

Đối với Norman, dù hắn không biết Aldric đang định nói gì. Nhưng bất kì điều gì mà Aldric định nói ra, dù đó có là lời kiêu cứu hay chấp nhận hi sinh, thì chúng đều là trở ngại đối với hắn. Norman suy nghĩ rằng nếu Aldric cầu cầu cứu với giọng đau đớn, Maylee và Eila có thể sẽ tấn công Ronan dù biết khoảng cách thực lực giữa họ là rất lớn.

Nhưng nếu Aldric bảo họ cứ mặc kệ cậu ta, Maylee và Eila có thể sẽ mặc kệ cậu ta thật, và Ronan sẽ không ngần ngại bóp cò giết chết cả hai. Nên Norman bóp cổ cậu một cách dứt khoát, tránh việc để cậu có cơ hội kêu cứu, để hắn không bị đánh giá là một kẻ mất cảnh giác và tấn công, để con tin không bị mất đi giá trị.

Thấy tình thế căng như dây đàn, Ronan tranh thủ buông thêm vài lời để chọc tức Norman. Anh biết thừa chừng nào đồng bọn của hắn chưa đến, hắn sẽ không dễ gì buông “tấm khiên thịt” đang nắm trong tay. Dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, sự thật là hắn sợ chết hơn nhiều so với vẻ ngoài lạnh lùng kia. Nếu không sợ thì đã chẳng phải bày đủ trò để kéo dài thời gian. Chỉ tiếc là Ronan đã không ra tay dứt điểm khi có cơ hội để giờ rơi vào thế khó như thế này.

-Vậy rõ ràng mày là một tên nói dối. Vừa rồi tao cáo buộc mày là đang câu giờ cho đồng bọn. Thế mà giờ lại nói là đồng bọn của mày sẽ tới để trả thù. Giờ thì tao lấy lý do gì để tin mày không hại thằng nhãi đó khi tao làm theo lời mày đây. Rõ ràng là lời nói của mày không còn chút giá trị nào nữa rồi.

Norman nghe thế chỉ cười một cách đầy nham hiểm rồi đáp lại.

-Giờ tao nói thật hay nói dối thì kết quả vẫn là bị mày đục một lỗ vào người thôi. Lời nói của tao sẽ có giá trị với người cần phải nghe, dù nó có là nói thật hay nói dối đi chăng nữa. Chỉ cần cho bọn nó thấy vẫn còn hi vọng thì bọn nó sẽ vẫn còn răm rắp làm theo.

Nói xong, Norman bóp chặt cổ Aldric và nhấc bổng cậu lên mặt đất một cách dễ dàng, sau đó hắn giơ cậu ra trước mặt Maylee và Eila như thể một món hàng. Cho cả hai chứng kiến cảnh Aldric đang giãy giụa trong đau đớn để làm lung lay phần ý chí còn sót lại của họ. Đương nhiên, mọi sự phản kháng yếu ớt của Aldric đối với Norman lúc này đều là vô ích.

Vẻ mặt đau và giọng rên rỉ đau đớn của Aldric khiến Maylee phải hành động. Với vẻ mặt đau khổ, Maylee nhanh chóng cúi người xuống, nhặt khẩu súng trên sàng và chĩa vào Ronan.

Eila thấy thế cũng làm theo, nhưng đã bị Maylee nhanh chóng ngăn cản.

-Đừng, Eila. Nếu cậu cũng làm vậy thì cậu cũng sẽ mang tội đấy. Wolfkenstein không chứa chấp những thợ săn trẻ dính phải tiền án liên quan đến công việc thợ săn đâu.

Tiếc là từng đó không đủ để lay chuyển quyết định của Eila. Cô vẫn bất chấp mọi rủi ro, cúi xuống nhặt khẩu súng rồi mạnh dạn chĩa thẳng về phía Ronan.

Norman đứng bên ngoài lên tiếng cổ vũ.

-Haha! Phải thế chứ! Đúng là vì bạn bè và người thân thì ta sẵn sàng làm mọi thứ phải không?!

Dù đã cầm được khẩu súng và chĩa về phía Ronan, thậm chí anh còn không thèm chĩa súng về phía họ cùng với một tư thế đứng đầy sơ hở nếu bị họ tấn công, nhưng Maylee biết rõ được chênh lệch thực lực của cả hai và họ không có cơ hội nào để hạ gục được anh. Thế là cô cầu xin Ronan thêm một lần nữa, cũng như là lần cuối cùng vì sự an toàn của Eila.

-Tôi van anh đấy, Ronald! Làm ơn hãy hạ súng xuống đi. Tôi không muốn chứng kiến bạn mình phải chết. Nếu có thể vượt qua được chuyện này thì anh yêu cầu tôi làm gì cũng được.

Ronan chỉ đáp lại với một vẻ lạnh tanh.

-Xin lỗi! Tôi không hứng thú với con nít.

Norman trông tuyệt vọng và nói với giọng đầy tiếc nuối.

-Thôi nào, mày thực sự định xuống tay với hai cô gái xinh đẹp đó sao? Tao đồng ý, thằng nhãi Aldric này đúng là ngu ngốc, không cứu nó cũng chẳng ai trách. Nhưng mà vứt bỏ hai bông hoa kia thì thật sự quá lãng phí. Chỉ cần thêm vài năm nữa là họ sẽ thành những quý cô quyến rũ và đáng trân trọng rồi. Mà nói thẳng nhé, trong đó có một đứa cực kỳ thông minh và biết cách xử lý tình huống, kiểu người mà mày chắc chắn không nên loại bỏ sớm như thế. Tương lai sẽ giúp ích rất nhiều luôn đấy.

Ronan nghe vậy thì quay sang nhìn Norman với một vẻ mặt kinh tởm.

-Trong đầu của mày chỉ nghĩ được đến thế thôi sao, thằng bệnh hoạn?!

-Tao là phản diện mà, tao muốn nói gì mà chẳng được. Đừng nghĩ là trẻ em mà tao không dám động tay vào. Thằng nhãi Leon mà tao đang giả dạng cũng là một ví dụ đấy.

Sau khi quan sát Norman cùng hành động của Maylee và Eila một lúc, Ronan bất ngờ đứng thẳng dậy và ném khẩu shotgun trên tay mình về phía của Norman. Khẩu súng nặng đến mức khi rơi xuống đất phát ra một tiếng rầm nặng trịch, như thể anh vừa thả một tảng đá khiến ai nấy đều giật mình. Không dừng lại ở đó, anh tiếp tục ném hết vũ khí trên người xuống từ súng, dao tới lựu đạn rồi ném tất cả chúng về phía Norman, thậm chí là cả chiếc ba lô cồng kềnh của của mình cũng không ngoại lệ.

Norman nhận thấy mình không chỉ làm làm chủ tình hình mà thực sự có thể xoay chuyển được hoàn toàn cục diện hiện tại. Hắn không giấu được sự vui mừng mà cười một cách đầy khoái chí.

-Vậy là mày thực sự nghĩ cái tao đang nghĩ, đúng không? Ở cái nơi chết chóc thường trục này thì suy nghĩ của thằng nào cũng như nhau hết thôi. Tao biết rõ quá mà.

Ronan liền đáp trả lại với giọng điệu gay gắt.

-Câm cái mồm chó mày lại. Tao chỉ không muốn mang tiếng là đã giết thợ săn thôi. Ai biết được mày có thể giở trò gì sau đó để làm ảnh hưởng thanh danh của tao. Tao có thể giết thằng nhãi Aldric và mày, nhưng ít ra thì tao còn có hai con nhóc kia làm nhân chứng. Dù lời khai có thể hơi chủ quan vì hai đứa nó cay cú tao, nhưng cơ bản nó vẫn là tình huống bất đắc dĩ phải làm thế. Nhưng nếu tao giết cả hai con nhỏ kia rồi mày quyết định giết thằng nhãi Aldric và chạy trốn thành công thì lúc đó chẳng ai có thể làm chứng cho tao nữa cả.

Norman hoàn toàn phớt lờ những lời Ronan vừa nói. Với hắn, mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát, chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian. Hắn chẳng buồn giả vờ lắng nghe ai nữa. Giờ đây, hắn chỉ tận dụng lợi thế mình đang nắm để không ngừng lấn tới, dồn Ronan vào đường cùng đến khi giết được anh để trả thù.

-Rồi rồi, sao cũng được. Giờ thì gỡ bộ giáp mày đang mặc ra đi.

Ronan ngạc nhiên trước yêu cầu bất ngờ đó của Norman.

Không chỉ riêng anh, cả Maylee và Eila cũng cảm thấy tương tự như vậy. Điều đó chỉ càng khẳng định hắn đúng là một kẻ trơ trẽn, càng thấy mình nắm thế chủ động thì càng lấn tới, không hề có ý định dừng lại cho đến khi đạt được điều hắn muốn.

-Mày nói chỉ cần tao hạ vũ khí xuống thôi là sẽ thả con tin mà, định tráo trở à?!

-Giờ tao thấy mày hạ vũ khí xuống là không đủ, được chứ?! Bộ giáp đó với tao thực sự rất phiền phức đấy. Với khả năng bảo vệ của nó thì ai biết được mày có quyết định đuổi theo tao sau khi rời đi hay không? Phải chắc chắn đảm bảo mày sẽ không dám liều mạng đuổi theo chứ. Hay lúc tao vừa thả con tin ra chẳng hạn. Lỡ mày bất ngờ lao tới tấn công tao không thương tiếc thì sao?

Anh từ chối thẳng thừng yêu cầu đó của hắn.

-Thỏa thuận là thỏa thuận.

-Chẳng có một thỏa thuận nào như vậy ở đây cả. Thỏa thuận duy nhất của tao là đảm bảo mình rời đi trong an toàn thì mới thả con tin thôi.

-Thế tao không làm theo thì sao?

-Thì đơn giản thôi. Bắt hai con nhãi kia ép mày làm. Nó đã khiến mày chấp nhận bỏ súng xuống thì không lý do gì mày không chịu bỏ giáp cả.

Maylee nghe vậy lập tức phản đối ngay.

-Tôi và Eila đã ép Ronald bỏ súng xuống rồi. Anh phải thực hiện lời nói của mình chứ.

-Ái chà, định phản kháng à?! Lời nói của tao là không để thằng nhãi này chết chứ không phải là thả nó ra. Hay chúng mày muốn nhìn nó giãy giụa trong trong đớn tiếp và mong thà chết còn nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Tao cũng biết vài ngón nghề y thuật đấy. Đảm bảo nó sống mà như chết đến cuối đời. Mày có sẵn sàng chấp nhận điều đó không?!

Hắn siết chặt cổ Aldric khiến cậu vùng vẫy trong đau đớn và tuyệt vọng. Hành động đó như một lời đe dọa buộc Maylee và Eila phải tiếp tục chĩa súng vào Ronan. Dù trong lòng vẫn còn tràn ngập sự do dự nhưng cả hai cũng không thể đứng nhìn người bạn thân bị tra tấn một cách tàn nhẫn như vậy. Và như Norman đã nói, nếu Maylee đã có thể thuyết phục để khiến Ronan buông vũ khí, thì việc khiến anh cởi bộ giáp cũng không phải là không thể.

Ronan tặc lưỡi và lắc đầu tỏ vẻ đầy khó chịu. Anh không giấu nổi vẻ khó chịu khi thấy Norman đang chiếm thế thượng phong bằng trò mưu mẹo bẩn thỉu này. Mọi chuyện diễn ra khiến anh cảm thấy mình đã lỡ cơ hội lật ngược tình thế, và giờ thì hắn ta đang dẫn dắt trận chiến theo cách đáng khinh nhất.

[Đáng lẽ phải phế tứ chi hoặc giết hắn ngay từ ban đầu thay vì nghĩ rằng việc tránh để bản thân phải giải thích cái chuyện rắc rối đó sẽ hiệu quả.]

Thấy Ronan đã im lặng hơi lâu, Norman lên tiếng khích bác.

-Thế nào, Ronald?! Nếu mày vẫn không chịu cởi áo giáp thì tao sẽ yêu cầu hai con bé kia tấn công mày đấy. Và tao đoán mày vẫn có thể xoay sở hạ gục chúng mà không có vũ khí. Nhưng biết đâu được chúng lại có thể hạ mày để tao thả thằng bạn chúng ra. Nhỉ?

-Chết tiệt, tao sẽ gỡ bộ giáp ra. Không cần phải khích đểu.

Sau khi dứt lời, Ronan đưa tay trái lên cao rồi nhanh chóng dùng tay phải để thao tác gì đó nằm khuất ở bên dưới cánh tay trái. Hành động lạ lùng ấy khiến Norman lập tức cảnh giác và ngay lập tức cảnh cáo anh.

-Mày đang định giở trò gì đó. Giơ cánh tay ra cho tao xem.

-Bình tĩnh đi thằng thằng đầu khấc. Tao đang thao tác bảng điều khiển để gỡ bộ giáp ra.

Anh giơ mặt dưới của cẳng tay lên để cho Norman quan sát kĩ bảng điều khiển rồi thản nhiên thao tác tiếp.

-Bộ giáp này sử dụng bảng điều khiển độc lập. Có mật khẩu và vân tay để truy cập giao diện điều khiển. Nếu mày không muốn tao làm thế để gỡ bộ giáp ra thì chịu. Tao không còn cách nào khác để gỡ nó ra nữa đâu.

-Thế thì làm nhanh lên. Đừng có mà tìm cách giở bất kì trò ngu xuẩn nào để chơi xỏ tao đấy.

-Rồi rồi, ai như thằng khốn nhà mày. Được nước làm tới. Dùng con tin để bắt ép và đe dọa người khác.

Trong lòng Norman lúc này đang cực kì tức giận khi nghe Ronan đá đểu mình như thế và liên tục lẩm bẩm rủa thầm không ngừng trong đầu. Nhưng bên ngoài thì hắn lại cố giữ nét mặt bình tĩnh, không để lộ bất cứ dấu hiệu nào cho người khác thấy mình đang mất kiểm soát.

Sau đó, hàng loạt tiếng cách vang lên từ bộ giáp của Ronan, báo hiệu cơ chế khóa liên kết vừa được mở ra. Từng bộ phận tự động khẽ nới lỏng, thu gọn lại dưới dạng các mô-đun rồi lần lượt rơi xuống nền đất như lớp da vừa bong tróc. Ánh sáng của lõi năng lượng dần yếu đi, tiếp đó là tiếng xoẹt khi phần giáp trước ngực hé mở, để lộ bên trong đang bốc hơi nghi ngút của hệ thống làm mát.

Từ các khớp nối ở chân và vai, liên tục phát ra những âm thanh phù và xì như tiếng thở của cỗ máy hơi nước, báo hiệu bộ giáp đã ngắt kết nối hoàn toàn. Bộ giáp kim loại sau khi được vô hiệu hóa thì trở thành một đống bộ phận rời rạc nằm ở trên nền đất.

Vừa tháo bỏ lớp giáp kim loại bên ngoài, Norman không khỏi sững người khi thấy bên trong anh vẫn đang mặc bộ đồ cường hóa. Chẳng trách dù trông cồng kềnh là thế, anh vẫn có thể di chuyển một cách nhanh nhẹn chẳng khác gì không mặc giáp. Giờ thì Norman đã hiểu vì sao Ronan có thể giữ được lợi thế suốt trận chiến với hắn.

-Đấy, có khó lắm đâu.

Thấy Ronan đứng yên một lúc, Norman lập tức hối thúc anh.

-Sao lại dừng lại! Gỡ nốt bộ giáp cường hóa mày đang mặc đi. Hay bộ nào thiểu năng của mày không hiểu được của yêu cầu vừa rồi của tao.

-Nào nào, bình tình đi chứ! Mày đang đợi đồng bọn của mình mà. Sao giờ lại tỏ ra vội vàng như thế?! Mắc phải đi nặng à?! Hay là đang cảm thấy mỏi tay khi giữ thằng nhãi đó rồi.

-Tao chỉ không muốn tiếp tục dây dưa với lũ chúng mày nữa thôi. Nên là làm nhanh đi để tao chắc chắn mình có thể an toàn rời khỏi đây.

Dù bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh trước lời khiêu khích, nhưng thực chất Norman đang yếu dần thấy rõ bởi những vết thương trầm trọng trên người, thứ mà đến bây giờ vẫn không thể hồi phục được. Tệ hơn nữa, lớp khói gây nhiễu đang bao trùm cả khu vực đã có thời gian tác dụng vượt ngoài dự tính, khiến việc liên lạc với đồng bọn bên ngoài bị cắt đứt hoàn toàn.

Chính vì thế, thời điểm hiện tại là cực kỳ nguy hiểm. Do không biết chính xác khi nào đồng đội mới xuất hiện ứng cứu, nên Norman buộc phải tự mình xử lý trong khả năng cho phép. Và nếu không thể nhanh chóng vô hiệu hóa khả năng chiến đấu của Ronan, thì xem như cơ hội chiến thắng của hắn gần như bằng không nếu đám đồng bọn không tới kịp. Chưa kể còn phải đối đầu với cả hai thợ săn khác đang chờ cơ hội phản công.

Ronan vừa chậm rãi tháo các cục pin năng lượng được bố trí ở phần thắt lưng, vừa nói chuyện với một vẻ điềm nhiên như thể đang buông xuôi tất cả, chấp nhận kết cục đang chờ phía trước.

-Cuối cùng chúng ta rồi cũng sẽ chết dưới tay hắn cả thôi.

Nhìn thấy Ronan, hi vọng duy nhất của họ giờ lại tỏ ra buông xuôi, Aldric như bị giáng một đòn nặng nề về mặt tinh thần. Cậu cảm thấy một sự hối hận tột cùng đang dâng trào và bóp nghẹt trái tim mình, trong lòng thì đầy dằn vặt vì chính sự ngu ngốc của bản thân đã đẩy mọi thứ đến tình cảnh này.

Chính vì cảm giác tội lỗi đó, cậu không muốn mình tỏ ra bất lực trước cái chết của họ, cậu muốn tự mình giải quyết chuyện này để chuộc lỗi, cậu phải làm được cái gì đó. Dù là một hành động liều lĩnh hay ngu ngốc, cậu vẫn sẽ làm bằng mọi giá để chuộc lại lỗi lầm của mình.

Aldric cũng đang mặc một bộ đồ gia cường và nó có khả năng nâng cao thể chất gấp nhiều lần so với người bình thường. Ở những lần trước, dù đã cố hết sức vùng vẫy để thoát khỏi hắn ta, Aldric tỏ ra vẫn ngập ngừng. Aldric sợ nếu phản kháng quá mạnh thì sẽ giết chết Norman, bởi trong thâm tâm cậu vẫn xem hắn là một con người, mà giết người không phải là mong muốn của cậu.

Nhưng lần này thì khác, cậu đã dồn hết sức để tung một cú cùi chỏ trời giáng vào Norman, với một sự tức giận tột cùng đã lấn át đi những nguyên tắc của mình. Lực của cú thúc đó vượt qua sức mạnh của một phát súng bình thường.

Dù mạnh mẽ là vậy, từng đó chỉ khiến hắn loạng choạng một chút, mặt chỉ hơi chút biến sắc nhẹ vì cơn đau. Nó không đủ để khiến cánh tay của hắn ta bị sơ hở và vẫn còn bóp chặt cổ cậu. Lực siết của hắn thậm chí không những không yếu đi mà ngược lại, do khả năng phản xạ của Norman đang được duy trì để theo dõi từng hành động nhỏ nhất của Ronan, khiến cánh tay đang siết cổ cậu còn bóp chặt hơn nữa sau khi thấy cậu phản kháng lại.

Nỗi đau lại một lần nữa bao trùm lên trên khuôn mặt Aldric, giờ đã nhuốm đầy màu của sự giận dữ, hoảng loạn và đau đớn đan xen.

Ngay lúc đó, một chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra. Cú thúc chỏ bất ngờ của Aldric khiến không chỉ Norman mà cả Maylee và Eila đều bị phân tâm. Thấy Ronan đang từ từ đặt những cục pin năng lượng xuống đất, họ lơ là cảnh giác và quay lại nhìn về phía Aldric để kiểm tra tình hình của cậu. Nhưng bất ngờ, Ronan ném mạnh các cục pin về phía Maylee và Eila rồi lao tới.

-Không, Maylee.

Eila nhận ra nhưng chỉ biết hét lên một cách tuyệt vọng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận