Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 31.1

0 Bình luận - Độ dài: 5,031 từ - Cập nhật:

Một tuần trôi qua kể từ cuộc rượt đuổi náo loạn giữa Ronan, Tucker và đám thợ săn, kéo theo đó là cả sự xuất hiện của lực lượng hiến binh Pháp.

Vụ việc băng đảng của Tucker bị cảnh sát thanh trừng, với sự can thiệp trực tiếp từ Cục Quản lý Chất cấm, một nhánh thuộc lực lượng pháp lý của chính phủ, đã tạo nên một làn sóng chấn động trong thế giới ngầm, ít nhiều ảnh hưởng đến hoạt động làm ăn cũng như bành trướng của những băng đảng khác.

Vì có sự can thiệp với quy mô lớn và sâu đến như vậy, lãnh thổ của Tucker giờ đây tựa như một vùng đất chết, một khoảng không bị nguyền rủa trên bản đồ tội phạm. Không một băng đảng nào dám sờ mó vào, hay thậm chí chỉ là liếc mắt từ xa. Những con phố từng nhộn nhịp với các giao dịch mờ ám giờ đây im lìm, chỉ còn lại tiếng gió lùa qua những góc tối, như thể chính dư âm của sự sụp đổ vẫn còn lẩn khuất đâu đây.

Vụ thanh trừng ấy là một hồi chuông cảnh tỉnh, vang vọng đến từng hang ổ của các băng đảng còn sót lại. Chúng nhận ra mình không phải là những kẻ nắm quyền thực sự trong thế giới này. Những viên cảnh sát từng nhận hối lộ, từng là chỗ dựa mong manh cho hoạt động ngầm của chúng giờ đây trở thành những con dao hai lưỡi, sẵn sàng quay lại đâm vào lưng bất cứ khi nào sơ suất. Chỉ một động thái lộ liễu hay một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cả một tổ chức bị “san phẳng” trong chớp mắt. Sự sợ hãi len lỏi vào từng quyết định, từng bước đi của chúng như một bóng đen không thể xua tan.

Để tránh chết đói trong giai đoạn nhạy cảm này, các băng đảng buộc phải chuyển hướng, dựa vào những kẻ trung gian, những tay môi giới lắt léo, và cả những dịch vụ sử dụng tầng lớp bần cùng của xã hội để duy trì nguồn thu. Lợi nhuận giờ đây bị cắt giảm thảm hại, có khi chỉ còn một nửa, thậm chí là một phần ba, sau khi chia chác cho các bên đảm bảo công việc trót lọt. Nhưng dù ít ỏi, số tiền ấy vẫn là sợi dây sinh mệnh, giúp chúng kéo dài hơi thở trong một thế giới đang ngày càng khắc nghiệt.

-

Trời đã ngả tối, ánh đèn mờ nhạt từ những ngọn đèn đường lấp ló xuyên qua cửa sổ nhà trọ, nơi nhóm Ronan đang tụ họp. Sau một ngày săn bắn thành công, Ronan, Tokita và Michell, quây quần quanh bàn ăn, không khí tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện phiếm.

Đống đồ ăn nóng hổi, thơm phức được bày biện trên bàn, từ những miếng thịt nướng vàng ươm đến các món rau củ xào mà Michell khéo léo chuẩn bị. Những câu chuyện tầm phào xen lẫn kinh nghiệm chiến đấu và kiến thức chuyên môn được cả nhóm chia sẻ, vừa để giết thời gian, vừa để xua tan mệt mỏi sau một ngày dài.

Michell được mời dùng bữa tại phòng của Ronan và Tokita, không chỉ vì cô đã dần quen thuộc với sự hiện diện của hai người sau những ngày dài đồng hành, mà còn vì lý do thực tế hơn: tận dụng nguồn thực phẩm từ nhà trọ. Cả nhóm đã chuyển sang thuê trọ dài hạn, và nhà trọ luôn cung cấp thực phẩm tươi mới cứ mỗi bốn đến năm ngày. Nhưng lượng thức ăn được cấp, dù cố định, lại không phù hợp với nhu cầu của từng người.

Với sức ăn khủng khiếp của Ronan và Tokita, từng ấy đồ ăn chẳng bao giờ là đủ. Trong khi đó, Michell lại thấy chúng quá dư thừa với khẩu phần của mình. Để tránh lãng phí và tiết kiệm chi phí mua thêm thực phẩm, Michell đề xuất chia sẻ phần ăn của mình, đồng thời đảm nhận việc nấu nướng để giảm bớt công sức dọn dẹp.

Món ăn chính tối nay, một nồi hầm thập cẩm bốc khói nghi ngút với mùi thơm của thịt hộp, rau củ đông lạnh và một vài loại gia vị mà Michell “xoay sở” được từ một chuyến đi chợ gần đây, là do chính tay cô nấu. Và đương nhiên vì là phụ nữ, hoặc ít nhất là vì Michell sở hữu một kỹ năng bếp núc vượt trội hơn hẳn hai người đồng đội của mình, sự chỉnh chu trong từng miếng thịt được cắt đều tăm tắp, từng loại rau củ được phối hợp một cách hài hòa, và quan trọng nhất là hương vị của món ăn, đều ở một đẳng cấp khác hẳn.

Trước đây, Ronan và Tokita thường thay phiên nhau đảm nhận việc nấu nướng. Kết quả, nếu không có sự trợ giúp của những cuốn sách hướng dẫn nấu ăn, thì hai người họ, với đống nguyên liệu thô trong tay họ thường chỉ biến thành một mớ hổ lốn khó nuốt, một thứ hỗn hợp chỉ có tác dụng duy nhất là cung cấp calo để duy trì sự sống.

Có khác chăng là Ronan biết cách bỏ chung những thứ linh tinh với nhau để tạo ra thứ có thể ăn được, cũng như có khả năng nêm nếm gia vị theo cách “tổ tiên mách bảo”, còn Tokita thì có kiến thức y học nên không tạo ra thứ kiến người ăn sẽ đi ngoài, nhưng vị chắc chắn là sẽ không đâu vào đâu.

Do vụ lùm xùm không nhỏ mà bản thân vừa gây ra, Ronan quyết định lựa chọn án binh bất động trong vài hôm tiếp theo, hoặc ít nhất anh đánh giá là tình hình đủ an toàn, đủ để bản thân ra ngoài dạo phố và thu thập thông tin mà không bị cảnh sát hỏi thăm.

Âm thanh thông báo từ thiết bị đầu cuối thợ săn bất ngờ vang lên, một âm thanh đặc trưng và rõ to cắt đứt cuộc trò chuyện của cả ba. Ronan giơ tay ra hiệu cho Tokita ngồi xuống sau đó thở dài mệt mỏi, buông chiếc nĩa xiên thịt trên tay và đi tới chỗ kệ tủ trong phòng ngủ, nơi đặt thiết bị đầu cuối chung với đống đồ đạc, vũ khí.

Mở thiết bị đầu cuối, Ronan lướt nhanh qua tin nhắn đến từ Văn phòng Thợ săn. Anh đọc lướt một lượt, rồi đọc lại lần nữa, chậm rãi hơn, như để chắc chắn rằng mình không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Nhưng cuối cùng, anh chỉ tặc lưỡi, lắc đầu chán nản.

-Chậc! Phiền phức thật rồi đây.

Giọng Ronan trầm xuống, mang theo một sự não nề không thể che giấu.

Bước ra khỏi phòng ngủ, gương mặt vốn đã mệt mỏi của Ronan giờ đây lại còn hằn thêm vẻ chán nản thấy rõ. Nó đủ để khiến cả hai không thể không chú ý, và một cảm giác bất an mơ hồ bắt đầu len lỏi vào tâm trí họ.

-Có chuyện gì vậy, Ronan?

Tokita là người lên tiếng trước, giọng cậu có chút lo lắng.

-Có chuyện gì vậy, Ronan? Lại dính vào rắc rối với đám của Tucker à? Em đã nói rồi, cái vụ với bọn Fins không đơn giản đâu. Giờ anh thấy hậu quả chưa?

Ronan lườm Tokita một cái sắc lẻm, nhưng không có vẻ gì là tức giận thực sự.

-Có cái đầu cậu ấy!

Anh gắt nhẹ, giọng vẫn còn khó chịu vì sự phiền phức đột ngột.

-Đừng có cố gắng thay tôi nói những lời mà tôi không hề có ý định nói! Với lại, cái vụ Fins đó là do bọn chúng gây sự với chúng ta trước, nhớ không? Nếu chúng ta cứ để yên cho chúng bắt nạt, thì liệu có cơ hội mà hoạt động yên ổn ở cái thành phố này cho đến bây giờ không?

Ronan day day thái dương, cố gắng xua đi cơn khó chịu đang âm ỉ. Anh biết Tokita chỉ lo lắng, nhưng đôi khi sự cẩn trọng quá mức của cậu khiến anh phát bực.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh thường thấy trước khi nói tiếp, giọng đã bớt căng thẳng hơn.

-Không phải chuyện đó. Đây là một yêu cầu từ Văn phòng Thợ săn.

Nghe đến “Văn phòng Thợ săn”, Michell, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, lập tức phản ứng. Đôi mắt màu xanh lục của cô ánh lên một tia tò mò, xen lẫn chút phấn khích.

-Yêu cầu? Từ Văn phòng Thợ săn ư?

Cô nghiêng đầu, một lọn tóc vàng hoe tuột khỏi vành tai.

-Yêu cầu? Vậy thì anh phải vui vì chúng ta được họ để ý chứ, chẳng phải anh đang cố để cả nhóm tạo ấn tượng tốt với Hiệp hội sao?

Ronan giơ một tay lên, ra hiệu cho cả hai im lặng và bình tĩnh lại.

-Được rồi, được rồi, từ từ đã nào.

Anh nói tiếp, giọng có chút bực bội.

-Để tôi nói cho hết câu đã chứ. Dạo này hai người hình như có sở thích mới là chen vào miệng tôi mỗi khi tôi định nói điều gì đó quan trọng thì phải.

Cả Tokita và Michell đều hơi cúi đầu, đồng thanh đáp lại, giọng có chút ngượng ngùng.

-Xin lỗi!

Sự phối hợp ăn ý đến mức buồn cười này khiến không khí bớt căng thẳng đi một chút.

Ronan thở dài, nhưng lần này là một tiếng thở dài của sự cam chịu.

-Như tôi đã nói, Văn phòng Thợ săn đã gửi một yêu cầu đặc biệt cho chúng ta.

Anh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Tokita rồi đến Michell, để chắc chắn rằng họ đang hoàn toàn tập trung.

-Thông thường, chúng ta nên nhảy cẫng lên vì vui mừng khi nhận được một vinh dự như vậy, bởi vì nó đồng nghĩa với việc năng lực của nhóm đã được công nhận. Nhưng...

Anh ngập ngừng, vẻ mặt lại trở nên phức tạp.

-Nội dung của yêu cầu lần này, phải nói sao nhỉ... nó khá là phiền phức đấy.

Cái cách Ronan nhấn mạnh từ “phiền phức” khiến Tokita và Michell hiểu rằng đây không phải là một nhiệm vụ thông thường.

Hai người nhanh chóng hiểu ra rằng có điều gì đó không ổn, một điều gì đó tồi tệ đang chực chờ. Tất cả sự phấn khích, tò mò ban đầu nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác căng thẳng bao trùm.

Bầu không khí ấm cúng của bữa ăn tối, những câu chuyện phiếm vui vẻ, tất cả dường như đã bị cuốn trôi đi đâu mất. Ý thức của họ, vốn đang thả lỏng sau một ngày làm việc vất vả, nhanh chóng được kéo về thực tại phũ phàng. Họ nhìn Ronan, chờ đợi anh tiết lộ thêm thông tin, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.

-Vậy... vậy họ yêu cầu chúng ta phải làm gì, Ronan?

Tokita hỏi với vẻ thận trọng.

Ronan hít một hơi thật sâu, như để lấy thêm can đảm đối mặt với điều sắp nói ra.

-Nói một cách đơn giản và dễ hiểu nhất thì... Văn phòng Thợ săn đang lên kế hoạch cho một chiến dịch quy mô lớn. Mục tiêu là tiêu diệt toàn bộ một tổ của đám Demonizer trong một khu tàn tích cổ nào đó. Khu tàn tích này nằm ở khu vực giữa Cambrai và Saint-Quentin.

Anh dừng lại, quan sát phản ứng của hai người đồng đội.

-Và họ muốn chúng ta tham gia, với tư cách là một trong những đội thợ săn hỗ trợ.

Đôi mắt Tokita khẽ nheo lại, ánh lên vẻ trầm ngâm đầy suy tư. Cậu cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình về hai cái tên đó trên bản đồ.

-Khoan đã nào... khu vực Cambrai và Saint-Quentin...

Cậu lẩm bẩm.

-Nếu em nhớ không lầm, đó là một vùng săn hoang vu và nguy hiểm, nằm rất gần với ranh giới giữa Pháp và Đức cũ, đúng không anh? Gần cái nơi mà Văn phòng Thợ săn hay gọi là tiền tuyến ấy.

Ronan gật đầu nhẹ, xác nhận thông tin của Tokita. Một cái gật đầu đủ để khiến sống lưng Tokita lạnh toát.

Michell sau khi nghe được địa điểm và bản chất của nhiệm vụ lập tức cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể. Khuôn mặt cô hơi tái đi. Nhìn vào phản ứng đầy e ngại và vẻ mặt không mấy lạc quan của Ronan, người mà cô luôn cho là gan góc và không biết sợ là gì, càng khiến cho nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng cô dâng lên gấp bội.

Cô bất giác cảm thấy da gà nổi lên khắp tay chân, một phản ứng bản năng của cơ thể trước nguy hiểm.

-Thôi được rồi, quyết định nhanh gọn nhé!

Michell lên tiếng, giọng quả quyết và có phần gay gắt.

-Hãy từ chối yêu cầu đó ngay lập tức, Ronan. Cái chỗ khỉ ho cò gáy đó, nghe thôi đã thấy nguy hiểm chết người rồi. Cảm ơn vì Văn phòng đã “chú ý” đến chúng tôi, nhưng thành thật xin lỗi, bọn tôi chưa có ý định đem mạng sống quý giá của mình ra để phục vụ cho những kế hoạch điên rồ của họ đâu.

Cô khoanh tay trước ngực, thái độ dứt khoát.

-Em... em cũng xin rút lui.

Tokita nhanh chóng phụ họa, giọng có chút ngập ngừng nhưng cũng không kém phần kiên quyết.

-Em cũng xin kiếu. Lần trước đã vất vả lắm mới thoát được lũ Demonizer trong tòa nhà bỏ hoang đó. Anh còn nhớ cái cách chúng ta phải chạy bán sống bán chết không? Em không muốn lặp lại chuyện đó nữa đâu.

Thông thường, bất kỳ thợ săn nào cũng sẽ cảm thấy vinh dự và vui mừng khi nhận được một yêu cầu được chỉ định đặc biệt từ Văn phòng Thợ săn, bởi nó không chỉ mang lại phần thưởng hậu hĩnh mà còn là sự công nhận về năng lực. Tuy nhiên, khi nhớ lại trận chiến đầy khó khăn và ám ảnh trong tòa nhà bỏ hoang lần trước, nhớ lại cái cách mà cả nhóm đã phải chiến đấu như điên cuồng chỉ để thoát khỏi một bầy Demonizer trong khi cố gắng chạy trốn khỏi khu vực đó. Tokita dù bản tính vốn tốt bụng và luôn muốn giúp đỡ người khác, cũng không ngần ngại mà quyết định từ chối yêu cầu lần này. Cái giá phải trả là quá đắt.

Chưa kể, việc hoạt động ở một vùng săn nguy hiểm và bất ổn như “tiền tuyến” đồng nghĩa với nguy cơ phải chạm trán với vô số loại quái vật đáng sợ khác, những con thú săn mồi bị thu hút bởi tiếng súng và mùi máu tanh từ các cuộc giao tranh lớn là điều khó lòng tránh khỏi. Đặc biệt là khi nhiệm vụ này tập trung một lượng lớn thợ săn, vũ khí và trang thiết bị khổng lồ, nó chẳng khác nào một bữa tiệc thịnh soạn mời gọi lũ quái vật từ khắp nơi kéo đến.

Đó chính là lý do chủ yếu khiến Tokita cương quyết từ chối yêu cầu này, và cũng là lý do mà Ronan cảm thấy phát nản và đau đầu với nó ngay từ khi đọc được nội dung tin nhắn. Anh hiểu rõ những rủi ro tiềm ẩn, những mối nguy hiểm chết người mà nhiệm vụ này mang lại.

Nhưng mọi chuyện dường như không hề đơn giản như việc họ chỉ cần nói “không”. Sau khi nghe những lời từ chối dứt khoát từ Tokita và Michell, Ronan chỉ khẽ lắc đầu, một cái lắc đầu đầy vẻ cam chịu và bất lực.

-Nó không đơn giản như việc chúng ta muốn hay không muốn đâu.

Giọng Ronan trầm xuống, mang theo một sự nghiêm trọng hiếm thấy.

-Lý do mà tôi nói yêu cầu này “phiền phức” ngay từ đầu là bởi vì chúng ta không thể dễ dàng từ chối nó như những nhiệm vụ thông thường khác.

Anh ngừng lại, để cho lời nói của mình thấm vào tâm trí của Tokita và Michell.

-Yêu cầu này không chỉ đơn thuần đến từ Văn phòng Thợ săn. Người đứng đằng sau, người thực sự ra chỉ thị, là Bộ Chiến lược Dài hạn của Chính phủ Pháp.

Ronan nhấn mạnh từng từ, thể hiện mức độ nghiêm trong của vấn đề.

-Nếu đây chỉ là một yêu cầu từ bộ phận an ninh thành phố, những người chịu trách nhiệm duy trì trật tự và an toàn trong phạm vi đô thị, thì mọi chuyện đã khác. Chúng ta có thể viện cớ này cớ nọ để từ chối. Nhưng đây lại là từ Bộ Chiến lược Dài hạn, một cơ quan quyền lực có tầm ảnh hưởng rất lớn, chuyên hoạch định những kế hoạch mang tính quốc gia. Nếu chúng ta từ chối một yêu cầu trực tiếp từ họ mà không có một lý do thực sự chính đáng, một lý do mà họ không thể bác bỏ, thì rất có thể chúng ta sẽ bị họ “đánh dấu”, bị liệt vào danh sách những kẻ không sẵn lòng hợp tác, không muốn đóng góp cho sự phát triển và an toàn của quốc gia.

Ronan nhìn thẳng vào mắt hai người đồng đội, cố gắng truyền tải hết sự nghiêm trọng của tình hình.

-Sẽ cực kỳ rắc rối nếu chúng ta bị họ coi như một “đối tượng xấu”, một phần tử cần phải theo dõi và đề phòng. Trong trường hợp tệ nhất, tệ nhất có thể xảy ra, chúng ta có thể bị tước giấy phép hành nghề thợ săn. Và tôi nghĩ, cả ba chúng ta đều không muốn bị dính vào một mớ rắc rối pháp lý và chính trị như vậy chỉ vì từ chối một yêu cầu từ họ đâu, phải không?

Cái viễn cảnh bị tước giấy phép, đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội tiếp cận duy nhất với chính quyền và trở thành những kẻ ngoài vòng pháp luật thực sự, là một điều mà không ai trong số họ muốn đối mặt.

Nghe đến đây, Michell lập tức rên rỉ một tiếng đầy chán nản và bất mãn.

-Ugh! Thế này thì khác quái gì là ép người vô cớ đâu chứ!

Cô vò mái tóc của mình một cách bực bội.

-Đám chính phủ Pháp chết tiệt này! Lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho lợi ích của mình, đẩy người khác vào chỗ khó!

Sự cá tính và thẳng thắn của Michell lại trỗi dậy.

Tokita thì trầm ngâm hơn. Cậu đẩy gọng kính, cố gắng tìm kiếm một giải pháp trong mớ bòng bong này.

-Vậy... vậy có cách nào để chúng ta từ chối yêu cầu này một cách “lịch sự” không, Ronan? Hoặc có lẽ...

Cậu thoáng chút ngập ngừng trước khi nói tiếp.

-Chúng ta có thể đưa ra một số điều kiện bổ sung, những điều kiện mà họ khó có thể chấp nhận được, nếu họ thực sự muốn chúng ta thực hiện yêu cầu này. Nhưng... chúng ta nên đặt ra những điều kiện gì để họ tự nguyện rút lại yêu cầu đây? Điều này cần phải rất khéo léo.

Ronan gật gù, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt mệt mỏi của anh.

-Ý tưởng không tồi đâu, Tokita. Rất không tồi.

Anh vỗ nhẹ vào vai cậu.

-Nhưng đó quả thực là một câu hỏi khó, một bài toán hóc búa. Việc đưa ra các điều kiện bổ sung không phải là không thể. Nhưng những điều kiện đó phải đủ “khó chịu”  để khiến họ phải cân nhắc lại việc giao nhiệm vụ này cho chúng ta, nhưng đồng thời lại không được quá lộ liễu, không được để họ nhận ra rằng chúng ta đang cố tình tìm cách từ chối. Nếu họ cảm thấy bị xúc phạm hoặc bị chơi xỏ, tình hình có thể còn tệ hơn.

Anh lại day trán, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Đây là một ván cờ cân não, mỗi nước đi đều phải được tính toán cẩn thận.

Sau một hồi lâu cắm cúi tra cứu thông tin trên thiết bị đầu cuối thợ săn, những thông tin về các nhiệm vụ tương tự trước đây, về các điều khoản thường được Văn phòng Thợ săn chấp nhận, về những kẽ hở trong quy định mà họ có thể lợi dụng, cũng như sau những cuộc thảo luận chi tiết, cân nhắc từng câu chữ, từng điều khoản có thể đặt ra, Tokita và Michell cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Ronan.

Họ nhận ra rằng việc chỉ đơn thuần đòi hỏi một phần thưởng lớn hơn, một khoản tiền kếch xù sẽ không hiệu quả thậm chí nó còn có thể phản tác dụng. Dù cho cách đó có thể giúp họ trốn tránh được yêu cầu chỉ định lần này, nhưng không thể nhầm vào đâu được, nó sẽ khiến cả nhóm phải chịu sự ác cảm, không chỉ từ Văn phòng Thợ săn mà còn từ cả Bộ Chiến lược Dài hạn. Và những rắc rối, những khó khăn vô hình mà sự ác cảm đó mang lại cho công việc của họ sau này sẽ là không thể lường trước.

Vì thế, họ quyết định sẽ đòi hỏi một “phần thưởng lớn”, nhưng theo một cách khác, một cách “kém tối ưu về mặt chi phí” nhất cho Văn phòng Thợ săn, và đồng thời, cũng là những yêu cầu hợp lý dựa trên tình hình thực tế và năng lực của nhóm.

Cuối cùng, sau nhiều lần chỉnh sửa và tranh luận, bản danh sách các điều kiện cũng được cả nhóm thống nhất.

Thứ nhất, do khả năng vũ khí hiện tại của nhóm còn hạn chế, đặc biệt là khi đối đầu với loại quái vật có lớp phòng thủ đặc biệt như Demonizer, cả nhóm sẽ tiêu tốn một lượng đạn dược cực lớn để có thể xuyên phá lớp giáp và tiêu diệt chúng một cách hiệu quả.

Do đó, họ yêu cầu phải được thanh toán trước toàn bộ chi phí cho số lượng đạn dược cần thiết theo ước tính của họ, cũng như được cung cấp hoặc hỗ trợ chi phí mua sắm các loại vũ khí chuyên dụng, có hỏa lực mạnh hơn, phù hợp với việc đối phó Demonizer. Đây là một yêu cầu tài chính đáng kể, nhưng lại hoàn toàn có cơ sở.

Thứ hai, mặc dù nhóm Ronan sẽ hoạt động với tư cách là một thành viên của một lực lượng tấn công lớn hơn, bao gồm nhiều đội thợ săn khác, nhưng họ yêu cầu quyền tự chủ tuyệt đối trong việc ra quyết định chiến thuật. Bất kỳ thành viên nào trong nhóm Ronan cũng được phép đưa ra quyết định của riêng mình dựa trên tình hình thực tế trên chiến trường, thậm chí có thể di chuyển và hành động tách biệt khỏi các thành viên khác trong đội hình lớn bất cứ lúc nào họ cảm thấy cần thiết, mà không cần phải thông qua sự cho phép của chỉ huy chiến dịch.

Điều này đi ngược lại với nguyên tắc chỉ huy thống nhất trong các chiến dịch lớn, nhưng Ronan biết rằng sự linh hoạt và khả năng ứng biến nhanh là yếu tố sống còn của nhóm anh.

Thứ ba, điều kiện về quyền tự quyết này cũng được áp dụng khi cả nhóm quyết định rút lui khỏi nhiệm vụ. Nếu họ đánh giá tình hình trở nên quá nguy hiểm, hoặc nhiệm vụ vượt quá khả năng của mình, họ có quyền rút lui ngay lập tức mà không bị coi là đào ngũ hay vi phạm hợp đồng. Đây là một điều khoản then chốt để đảm bảo an toàn cho cả nhóm.

Thứ tư, phần thưởng cuối cùng sẽ được tính toán và chi trả dựa trên số lượng quái vật mà nhóm Ronan trực tiếp tiêu diệt được, có bằng chứng xác thực chứ không phải dựa trên một mức cố định hay tỷ lệ phần trăm chung của toàn chiến dịch. Điều này khuyến khích hiệu suất cá nhân nhưng cũng đặt ra gánh nặng chứng minh cho nhóm.

Và cuối cùng, một điều khoản mang tính “chốt hạ”. Phần thưởng đã thỏa thuận sẽ không bị khấu trừ bởi bất kỳ lý do nào, kể cả những hành vi bị coi là “tiêu cực” theo đánh giá của chỉ huy chiến dịch, như việc rút lui sớm khỏi nhiệm vụ như đã nêu ở điều kiện thứ ba hoặc không tuân theo một số mệnh lệnh chiến thuật nhất định nếu những mệnh lệnh đó đi ngược lại đánh giá tình hình của nhóm.

Cơ sở để Ronan đưa ra những điều kiện có vẻ “khó chịu” này là dựa trên những khó khăn thực tế mà nhóm anh đã gặp phải trong lần chạm trán với đám Demonizer trước đó. Việc thiếu hụt hỏa lực và đạn dược cần thiết để đối phó hiệu quả với chúng đã được ghi nhận lại trong báo cáo nhiệm vụ gửi về Văn phòng Thợ săn, và cũng có sự chứng kiến của những thợ săn khác tham gia vào cuộc chiến đó. Bởi vậy, Ronan nhấn mạnh rằng nhóm của anh sẽ không thể thực hiện yêu cầu này một cách hiệu quả và đảm bảo an toàn cho các thành viên nếu không nhận được những đặc quyền và sự hỗ trợ thỏa đáng như đã nêu.

Đó là những gì Ronan đã cẩn thận soạn thảo và thêm vào trong bức thư hồi đáp điện tử, trước khi nhấn nút gửi nó đi vào màn đêm. Anh hy vọng sự logic và những bằng chứng cụ thể sẽ khiến Văn phòng phải suy nghĩ lại.

-Ta đã viết rất nhiều điều kiện vào đó. Thậm chí có phần hơi chi tiết và dài dòng. Không biết có phải là chúng ta đã đòi hỏi quá nhiều không nhỉ?

Tokita nhận ra rằng không thể thu hồi lại thư trả lời được nữa vì nó đã được gửi đi. Cậu khẽ nuốt nước bọt, giọng có chút bất an.

-Lỡ... lỡ như họ thực sự đồng ý với tất cả những điều kiện đó thì sao, Ronan? Chúng ta sẽ thực sự phải đến cái “tiền tuyến” đó à?

Ronan ngay lập tức đưa tay vỗ nhẹ vào vai Tokita, cố gắng trấn tĩnh cậu.

-Không thể khác được, Tokita à.

Anh nói, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh dù trong lòng cũng không hoàn toàn chắc chắn.

-Nếu chúng ta đặt ra những điều kiện quá dễ dàng, quá “hợp lý” theo tiêu chuẩn của họ, thì họ sẽ chấp nhận ngay mà không cần suy nghĩ nhiều. Chúng ta phải tạo ra một tình huống khiến họ phải đắn đo, phải cân nhắc giữa chi phí bỏ ra và lợi ích thu được khi sử dụng một đội thợ săn “phiền phức” như chúng ta. Giờ thì, hãy hy vọng rằng họ sẽ cảm thấy những yêu cầu của chúng ta là quá đáng và quyết định rút lại yêu cầu mà không trở nên quá tức giận hay ghi thù chúng ta.

Anh nhún vai, thể hiện vẻ bất cần.

-Cùng lắm thì chúng ta sẽ có thêm vài món vũ khí xịn để dùng thay và một chuyến đi “thú vị” đến nơi nguy hiểm chỉ sau mỗi tiền tuyến thôi.

Michell thở dài thườn thượt, ngả người ra ghế.

-Hầy! Thôi thì cứ mong là như vậy đi.

Cô lẩm bẩm.

-Chết tiệt thật chứ, chỉ vì cái bức thư yêu cầu dơ hơi đó mà chúng ta bỏ lỡ cả bữa tối ngon lành rồi.

Cả ba người cùng nhìn vào đống đồ ăn đã nguội ngắt trên bàn một cách chán nản. Chẳng còn ai có tâm trạng hay hứng thú để tiếp tục bữa ăn nữa sau những chuyện căng thẳng vừa xảy ra. Không khí vui vẻ ban đầu đã hoàn toàn tan biến, nhường chỗ cho một sự im lặng nặng nề và những suy tư.

Sau một lúc, họ bắt đầu dọn dẹp đống bát đĩa. Ronan cố gắng ăn nốt phần thức ăn còn lại trong đĩa của mình, dù nó đã nguội và chẳng còn ngon lành gì. Những món ăn mà chưa có ai đụng đũa tới thì được anh cẩn thận gói lại bằng giấy bạc chuyên dụng và cất vào chiếc tủ lạnh của nhà trọ.

Khi công việc dọn rửa hoàn tất, Michell chào Ronan và Tokita rồi nhanh chóng trở về phòng của mình. Cô cần không gian riêng để sắp xếp lại những suy nghĩ và chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì sắp tới. Ronan và Tokita cũng không nói thêm gì nhiều, mỗi người theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng của mình.

Họ nhanh chóng thực hiện việc vệ sinh cá nhân cuối ngày rồi cũng lên giường đi ngủ. Ánh đèn trong căn phòng trọ nhỏ bé phụt tắt, trả lại sự tĩnh lặng cho màn đêm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận