Nhóm Ronan đã đến nơi, chiếc xe của họ đang dừng trước một tòa nhà cao lớn đã bị phá hủy một nửa. Không hiếm gì những tòa nhà như thầy này ở khu vực Cambrai và Saint-Quentin.
Khi tưởng tượng cảnh một tòa nhà lớn như vậy bị lũ quái vật Demonizer làm tổ, khuôn mặt Michell và Tokita chợt nhăn lại tỏ rõ sự khó chịu.
Ronan thay vì nghĩ về chuyện đó, anh quan sát thấy các phương tiện thợ săn khác đều cùng di chuyển về một nơi, còn các thợ săn thì cứ nườm nượp đi vào bên trong tòa nhà một cách rất bình thản, bên cạnh đó là những xe vận tải lớn liên tục vận chuyển thiết bị ra vào. Có vẻ quy mô của nhiệm vụ tiêu diệt quái vật lần này lớn hơn anh nghĩ nhiều, thậm chí là rất rất nhiều.
Michell quay sang hỏi Ronan, vẻ nhăn nhó vẫn còn hiện ra trên khuôn mặt.
-Tòa nhà này có phải là tổ của đám Demonizer không vậy.
-Không phải đâu.
-Gì cơ, không phải ư! Nhưng ta đã được cử đến đây mà.
-Đây là một lối vào thôi. Nhìn xung quanh đi kìa. Nếu đây là một cái tổ, họ sẽ không đi ra vào như vậy đâu.
Theo sự di chuyển của những chiếc xe thợ săn khác, Michell nhanh chóng lái xe bám đuôi theo và tìm được đến một bãi đậu lớn. Cả nhóm sau đó mang tất cả những gì có thể bên người và tiến vào trong tòa nhà.
Họ nhìn thấy các Thợ săn cùng với nhân viên từ bộ phận phòng thủ thành phố bên trong đại sảnh ở tầng một. Nhân viên chịu trách nhiệm chỉ huy ở khu vực này vẫy tay ra hiệu khi thấy họ bước vào đại sảnh. Nhìn thấy một nhóm ba người với vũ trang đầy đủ tiến lại gần, gã nhân viên từ vẻ thất vọng lập tức trở nên hào hứng thấy rõ, chắc hẳn là gã đã gặp chuyện gì đó không vui với những người trước đó.
-Cuối cùng cũng có những thợ săn thực thụ. Anh muốn tham gia đội phòng thủ hay đội trinh sát?
Gã tưởng rằng nhóm Ronan là những thợ săn hoạt động riêng biệt nên đã theo quy tắc và hỏi người đi đầu trước.
Ronan nhanh chóng trả lời mà không mất thời gian suy nghĩ.
-Hãy cho bọn tôi nhiệm vụ phòng thủ.
Câu trả lời của Ronan khiến gã nhân viên bực bội, trừng mắt lên nhìn anh.
-Đùa với tôi đấy à?! Nhìn anh như thế này mà chọn đội phòng thủ. Mà “bọn tôi” ý là sao? Hai người kia là đồng đội với anh à?!
Anh đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.
-Tôi đang nghiêm túc chọn đấy! Và đúng, hai người kia là đồng đội của tôi. Còn tôi là đội trưởng của họ.
Gã nhân viên cứ trừng mắt nhìn Ronan, anh cũng trừng mắt nhìn lại mà không hề nao núng, thậm chí sự đáng sợ trên gương mặt còn khiến Ronan trở nên áp đảo hơn so với gã. Sau đó, gã nhân viên thay đổi lập trường ban đầu của mình và bắt đầu chế nhạo Ronan.
-Hừ, tốt thôi! Tôi sẽ cho nhóm các người vào đội phòng thủ. Mấy người chỉ cần bảo vệ các tòa nhà và các điểm chúng ta chiếm quyền kiểm soát, đó là một công việc dễ dàng đến độ một đứa nhóc chỉ cần biết cầm súng cũng có thể làm được. Hài lòng chứ?!
Gã nhân viên vận hành thiết bị đầu cuối thông tin và bắt đầu xử lý nhiệm vụ của nhóm Ronan. Trong lúc đó, gã bắt đầu đọc các dữ liệu trong thiết bị đầu cuối mượn của Ronan.
-Tên, Ronald. Hạng thợ săn là B-20 hả! Thế mà lại đi chọn cái nhiệm vụ như thế này đây. Chắc hẳn cũng phải chật vật lắm mới lên được đây đấy nhỉ?!
Gã nói với Ronan bằng một giọng đầy mỉa mai, sau đó ngó qua nhìn Michell và Tokita.
-Tôi nghĩ mấy người đặt niềm tin sai người rồi đấy. Nếu muốn nhanh chóng để trở thành thợ săn có tiếng và kiếm được nhiều tiền thì nên tìm người khác để chọn làm đội trưởng đi. Bám theo gã này chỉ có nước ngụp lặn cả đời thôi.
Michell đáp lại một cách đầy thẳng thắn khi Ronan bị xúc phạm.
-Anh nghĩ thế nào thì kệ anh nhưng đừng có tỏ ra thô lỗ như vậy.
Thái độ của Michell lúc này đang nóng như lửa đốt khiến gã nhân viên phải lùi lại vài bước, thậm chí Tokita phải đứng ra ngăn nếu không có thể lúc đó gã đã bị cô đánh cho bầm dập.
Gã nhếch mép cười họ với một vẻ khinh khỉnh rồi thầm nghĩ trong đầu.
[Đúng là đám dở hơi! Thảo nào lại đi cùng với một tên đội trưởng dở hơi.]
Sau đó tranh thủ một ít thời gian để xử lý dữ liệu, gã nhân viên sử dụng thiết bị đầu cuối thông tin truy cập vào trang web của Văn phòng Thợ săn để xem thông tin liên quan đến Thợ săn Ronald. Mặc dù trong đấy không có hiển thị lịch sử của Ronan, nhưng cũng chẳng cần phải thao tác gì nhiều để gã mở trang lịch sử ẩn mà thường thì không thể mở ra được.
Bộ Chiến lược Dài hạn, với tư cách là bên đưa ra yêu cầu này, có mối quan hệ chặt chẽ với Văn phòng Thợ săn. Vậy nên, ở các vị trí nhất định trong tổ chức sẽ được trao quyền truy cập thông tin về Thợ săn.
Có các Thợ săn che giấu đi các yêu cầu mà họ thất bại và chỉ hiển thị các yêu cầu mà họ thành công. Trong quá khứ, gã nhân viên đã thấy điều này rất nhiều lần và cười nhạo những Thợ săn đó. Gã chế giễu Ronan vì tưởng rằng anh cũng vậy. Gã tin rằng anh cũng đang ẩn đi lịch sử thực hiện yêu cầu của mình.
Tuy nhiên, khoảnh khắc nhìn thấy lịch sử yêu cầu của Ronan, gã nhân viên đã sốc toàn tập, bất ngờ hướng mắt về phía anh.
Mặc dù nhóm Ronan bắt đầu làm Thợ săn từ Hạng 1, nhưng họ chỉ mất hơn một tháng để leo lên hạng B-20 với trưởng nhóm, những người còn lại cũng đang ngấp nghé ở đầu hạng B. Chưa kể, hai trong ba thành viên còn từng phục vụ cho quân đội Thụy Sĩ. Dù dòng thông tin đó chỉ được ghi sơ qua, nhưng nó cũng giải thích được lý do tại sao họ có thể thăng cấp với tốc độ nhanh như vũ bão đến vậy.
Trong lịch sử ghi nhận, Ronan đã nhận yêu cầu khẩn cấp của biệt đội phòng London và sống sót trở về, và lúc đó chỉ có duy nhất một mình anh đảm nhận nhiệm vụ. Hơn nữa, nhóm còn được ghi nhận là chiến đấu với một bầy Demonizer lớn trong khi cứu các Thợ săn khác vào lần yêu cầu hỗ trợ sửa chữa hệ thống phòng thủ của thành phố.
Gã sau đó quay sang nhìn Ronan, ánh mắt tỏ vẻ nhún nhường thấy rõ. Ngay khi thiết bị xử lý xong phần công việc của nhóm Ronan, gã nhanh chóng hạ giọng xuống để nói chuyện với anh, mong bản thân không bị ghi thù vì vừa rồi đã tỏ ra hống hách, thô lỗ.
-Ch...cho phép tôi xin lỗi vì hành động lỗ mãng vừa rồi. Điểm phòng thủ của các anh l..là số 23. Vị trí địa điểm sẽ được hiển thị trong thiết bị của các anh. Chúc các anh một ngày tốt lành!
Ronan chỉ đáp lại một cách lịch sự.
-Cảm ơn! Nhưng đừng để chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Tôi không nghĩ những người khác có khả năng nhẫn nhịn tốt đâu.
Nói xong, anh lấy lại thiết bị đầu cuối của các thành viên đặt ở trên bàn rồi rời đi nhanh chóng. Michell thì lại không như vậy, trước khi bị Tokita “đẩy đi” để theo kịp Ronan, cô đã để lại cho gã nhân viên một ánh nhìn đầy vẻ thách thức.
-
Theo chỉ dẫn của thiết bị đầu cuối thợ săn, nhóm Ronan đã đến trước một tòa nhà ở giữa một vùng đất trống trải, có một cánh cửa sập trên bức tường tòa nhà đó. Họ có thể nhìn thấy một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
-Ở dưới lòng đất sao?
-Cũng hợp lý thôi. Đó là nguyên nhân nơi đây tập trung nhiều thợ săn đến vậy.
Người đứng bên cạnh cửa cửa sập chú ý thấy nhóm Ronan, liền vận hành bảng điều khiển ở gần mình, cửa sập kêu cót két trượt mở ra.
-Vào đi, tôi cần nhanh chóng đóng cánh cửa lại.
Cửa sập đóng lại ngay sau khi cả nhóm vừa bước qua. Tiếng cánh cửa làm bằng thép va chạm với sàn nhà vang lên, mang lại một cảm giác bất an, gọi nhắc họ đã bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Bước xuống cầu thang, Michell đột nhiên dừng lại khi thấy ở phía trước cô là một đống thuốc nổ khổng lồ được xếp dọc hai bên đường.
Ronan nhận thấy biểu hiện bối rối xen lẫn lo lắng của Michell nên liền giải thích.
-Đống thuốc nổ đó là để đề phòng trong trường hợp có điều gì xấu xảy ra. Nếu lũ quái vật dưới lòng đất tràn đến điểm này và chúng ta không thể bảo vệ được nó nữa thì họ sẽ phải cho nổ đống thùng nổ này để ngăn chặn chúng.
Michell quay sang nhìn anh một cách đầy e ngại.
-Điều gì sẽ xảy ra với chúng ta nếu rơi vào trường hợp đó.
Anh đáp lại với một giọng trầm ổn, không chút xao động, vẻ bình tĩnh hiện rõ trên gương mặt.
-Nếu hôm nay cả nhóm làm việc một cách hiệu quả và đám quái dị hơn không tràn vào thì chúng sẽ không được sử dụng đâu.
Nhìn hàng chục, hàng trăm khối thuốc nổ tương tự như vậy trước mặt, Ronan liền thở dài và tiếp tục tiến về phía trước, nơi cả nhóm được chỉ định đến. Dù giữ một vẻ bình thản là vậy, nhưng trong thân tâm, Ronan không muốn nghĩ tới viễn cảnh chúng sẽ được sử dụng, đặc biệt là khi họ còn đang hoạt động ở nơi đây.
Tổ quái vật được chiếu sáng bằng hệ thống đèn cao áp được lắp đặt bởi những người đi xuống trước, làm hiện nguyên hình là một công trình kiến trúc phức tạp và tinh vi không khác gì những tổ kiến, tổ ong với kích thước khổng lồ, cho thấy rằng số lượng cũng như trí khôn và khả năng phối hợp của những sinh vật, đặc biệt là đám Demonizer không hề thấp như trước đây họ vẫn nghĩ.
Những người khám phá đầu tiên đã dọn dẹp và lắp đặt hệ thống chiếu sáng ở một số điểm nhất định trong lòng đất. Mặc dù họ đã đảm bảo được an toàn cho những khu vực đó, nhưng có một sự thật là những tổ quái vật dưới lòng đất luôn nguy hiểm so với trên bề mặt.
Khi nhóm Ronan đang đi qua một hành lang đã được đảm bảo an toàn, Ronan bắt đầu giải thích chi tiết cho hai người về về yêu cầu để họ có thể nắm được rõ hơn, cũng như hiểu được lý do cho sự lựa chọn của anh. Bởi vì dù đã đọc qua và được giải thích một cách đơn giản tước đó, nhưng Michell vẫn muốn xác nhận chi tiết nhiệm vụ của đội phòng thủ, thế là cô liền hỏi Ronan về vấn đề đó ngay giữa lúc cả ba đang nói chuyện phiếm với nhau.
Trong yêu cầu tiêu diệt Demonizer lần này, các Thợ săn chủ yếu được chia thành 3 đội: đội thám hiểm, đội tiêu diệt và đội phòng thủ.
Đội thám hiểm có nhiệm vụ khám phá tổ quái vật đang chìm ngập hoàn toàn trong bóng tôi. Họ sẽ phải vẽ lại bản đồ và đánh dấu vị trí bất cứ nơi nào có lượng lớn quái vật đang tập trung hoặc những tuyến đường mà chúng thường xuyên di chuyển. Nếu may mắn, thậm chí họ còn có thể tìm được cả nơi quái vật chúa đang trú ngụ nếu có, và khoản tiền thưởng kiếm được khi đó sẽ là rất lớn. Đội thám hiểm vì thế chủ yếu là các Thợ săn thành thạo sử dụng thiết bị thu thập thông tin.
Nhiệm vụ chính của đội tiêu diệt, nói một cách đơn giản là săn lùng và tiêu diệt quái vật. Về cơ bản, họ phải săn lùng, tiêu diệt đám Demonizer, mở rộng vùng an toàn, hỗ trợ đội thám hiểm và đội phòng thủ trong trường hợp cần thiết. Đội tiêu diệt chủ yếu là những Thợ săn có kỹ năng chiến đấu xuất sắc.
Còn với đội phòng thủ, quan sát nơi nhóm Ronan được cử đến thì dường như nhiệm vụ chính của đội là bảo vệ các trạm chuyển tiếp liên lạc không quan trọng. Trông Michell có vẻ rất vui khi nghe anh giải thích điều này.
-Chà! Dễ hơn chúng ta nghĩ đấy. Thảo nào anh kiên quyết chọn nhiệm vụ này đến thế.
-Michell này! Chắc tôi cũng không cần phải nói lại nữa, nhưng không phải ngẫu nhiên mà có mấy trăm thùng thuốc nổ đâu đấy.
-Biết rồi, biết rồi! Tôi vui vì công việc không khó như ta nghĩ. Tôi cứ tưởng rằng nó sẽ là một yêu cầu siêu khó vì bên ra yêu cầu đã chấp nhận mọi điều kiện mà.
-Tôi cũng hi vọng là vậy.
Nghe Ronan nói như thể đang che giấu điều gì đó, Michell dần trở lại vẻ lo lắng cùng gương mặt đầy khó hiểu.
-Anh nói cứ như trù ẻo chúng ta gặp chuyện ấy. Tôi sẽ không lơ là vì đây là nhiệm vụ dễ đâu. Hay là anh nghĩ sẽ có gì đó xấu sắp xảy ra?
-Sau những chuyện xảy ra dạo gần đây, hoặc như việc chạm trán Viktor như đã kể cho cô. Thì tôi không chắc chắn về vận may của mình lắm đâu.
Michell cúi đầu xuống, không biết nói gì hơn. Cô biết là cả nhóm, đặc biệt là Ronan đã xui xẻo như thế nào và hiểu rằng anh đang cảnh báo cô đừng làm điều gì có thể khiến tình hình xấu đi.
-
Tại một ngã ba, nơi các hành lang giao nhau là một khu vực trống trải, đèn chiếu sáng và các thiết bị chuyển tiếp liên lạc đã được lắp đặt tại đó. Mười hai thợ săn đang canh gác khu vực này trông có vẻ chản nản. Đó chính là điểm phòng thủ số 23 nơi nhóm Ronan được cử đến.
Tokita bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Không có bất kì một cái xác quái vật nào, không có mùi khói thuốc súng đặc trưng phảng phất trong không khí, cũng chẳng có một trang thiết bị nào ở đây bị hỏng hóc hay bất kì một dấu hiệu nào chỉ ra đám quái vật đã tấn công điểm phòng thủ này, chỉ có một bầu không khí chán nản đến não nề là thứ đang hiện hữu rõ ràng nhất ở đây.
-Nơi này...yên bình quá nhỉ?!
Dù không cố ý, nhưng cậu vẫn vô tình bật câu đó ra khỏi miệng.
Một vài thợ săn nhận thấy nhóm Ronan đang bước tới từ hành lang, nhanh chóng đứng dậy và tiến đến chỗ họ. Một vài gã đi lướt qua, chỉ một người dừng lại trước mặt Ronan.
-Tôi nghĩ các anh chọn nhầm nhiệm vụ rồi, nơi này chẳng có gì để làm đâu. Nếu muốn kiếm thêm tiền thì nhanh chóng lên đổi đi, tôi nghe nói bên trinh sát đang thiếu người đấy.
-Cảm ơn anh! Tôi sẽ đi xem xét lại.
Gã nghe vậy liền gật đầu rồi rời đi.
Ronan vẫn tiếp tục tiến vào, chọn một nơi để cả nhóm dừng chân. Sau đó anh ngồi dựa lưng vào một phiến đá và nhắm mắt lại, chuẩn bị đánh thêm một giấc nữa.
Hành động thoái mái quá mức của anh khiến khiến hai người bối rối.
-Ờ...Ronan này! Không phải chúng ta nên cảnh giác sao?
-Cậu nghe tay thợ săn kia nói gì chưa?! Chán ngắt! Đó là một điều tốt. Chúng ta sẽ được nghỉ ngơi đến hết ngày. Mà công nhận dưới lòng đất mát thật đấy.
Trong khi Ronan bắt đầu chợp mắt, Michell và Tokita đưa mắt nhìn quanh. Họ nhanh chóng chú ý đến nhóm thợ săn trẻ đang trò chuyện khá sôi nổi. Dẫn đầu nhóm đó dường như là một chàng trai có vẻ ngoài tự tin, bên cạnh là một phụ nữ có phần trưởng thành hơn, với ánh mắt sắc sảo đang đánh giá nhóm Ronan.
Bất ngờ chàng trai trẻ đó cùng với người phụ nữ tiến về phía họ.
Leon dừng lại cách nhóm Ronan vài bước, khoanh tay trước ngực, giọng có chút kẻ cả.
-Chào! Mấy người là nhóm mới đến à? Trông có vẻ uể oải nhỉ?
Michell vốn không thích thái độ trịch thượng, định lên tiếng thì Ronan khẽ đưa tay ra hiệu cho cô bình tĩnh lại, hai mắt anh lúc này vẫn nhắm tịt cố để ngủ.
Tokita đáp lời với thái độ ôn hòa.
-Chào cậu. Nhóm chúng tôi được chỉ định đến điểm phòng thủ số 23 này.
Gisele nhìn thẳng vào Ronan, lúc này đã hé một mắt ra quan sát.
-Người kia...có phải là Ronald?
-Vâng, là tôi.
-Nghe nói anh khá… “nổi tiếng” với những quyết định khác người. Chọn một nhiệm vụ phòng thủ đơn giản thế này, có vẻ không giống phong cách của anh lắm.
Ronan nhếch mép cười, đáp lại với giọng bình thản.
-Đôi khi thay đổi không khí cũng tốt. Với lại, ai nói nhiệm vụ này đơn giản? Chỉ là hiện tại nó đang yên bình thôi.
Leon dần tỏ ra thiếu kiên nhẫn vội liền xen vào.
-Yên bình đến mức có người ngủ gật ngay khi vừa tới nơi sao? Các anh nên biết, ở đây chúng tôi làm việc theo nhóm. Nếu có ý định lười biếng, tốt nhất là nên rời đi sớm. Chúng tôi không muốn gánh thêm việc cho những kẻ chỉ biết ngồi không.
Michell lúc này đã không nhịn thêm được nữa liền đáp trả một cách gay gắt.
-Này cậu kia! Ai lười biếng chứ? Chúng tôi vừa mới đến, còn chưa kịp định thần. Với lại, chúng tôi có cách làm việc của mình.
Ronan mở hẳn mắt ra và nhìn thẳng vào Leon, vẻ mặt lúc này không hề có chút gì là đùa cợt.
-Cậu trai trẻ! Kinh nghiệm cho tôi biết rằng phán xét người khác quá sớm thường không mang lại kết quả tốt. Chúng tôi sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình. Còn việc có hợp tác với nhóm cậu hay không đó là chuyện khác. Chúng tôi không có thói quen làm việc chung với những người thích chỉ tay năm ngón và tỏ vẻ bề trên.
Gisele đặt tay lên vai Leon như một cách trấn an.
-Leon, bình tĩnh nào! Có lẽ chúng ta nên cho họ chút thời gian. Dù sao thì, ở đây mọi người đều có chung mục tiêu là hoàn thành nhiệm vụ và trở về an toàn.
Cô quay sang Ronan.
-Bọn tôi đang ở cùng với nhóm của Aldric. Mong rằng chúng ta có thể phối hợp khi cần thiết, dù không trực tiếp làm việc cùng nhau. An toàn của điểm phòng thủ này là ưu tiên hàng đầu.
Ronan gật đầu nhẹ.
-Tất nhiên. An toàn là trên hết.
Leon hừ một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng nhưng cũng không nói gì thêm. Cậu ta cùng Gisele quay trở lại nhóm của mình.
Michell thở phào nhẹ nhõm khi họ rời đi.
-Cái cậu Leon đó thật khó ưa!
-Có vẻ như chúng ta sẽ có những “người hàng xóm” khá thú vị đây. Ronan, anh nghĩ sao?
Ronan lại nhắm mắt, tựa đầu vào phiến đá.
-Phiền phức! Tốt nhất là ta nên giữ khoảng cách. Tập trung vào việc của mình là đủ rồi.
Nhiều phút sau, một Thợ săn khác đang bước tới từ hành lang, đi vào điểm phòng thủ. Dựa vào vóc dáng có thể nhận thấy rằng người mới đến này mới chỉ là một thiếu niên. Khi tiến lại gần hơn, Tokita và Michell nhanh chóng nhận ra đó là Jans, cô nhóc từng đi chung với họ trong nhiệm vụ tuần tra quanh thành phố, cũng như hợp tác với Ronan trong nhiệm vụ bảo vệ thành phố khỏi đám Weaponized Insect.
Có vẻ cô cũng được Văn phòng thợ săn liên hệ trong nhiệm vụ tiêu diệt tổ quái vật, và bằng một cách trùng hợp nào đó đã được chỉ định đến điểm phòng thủ 23 này, hoặc ở đây nhiều người rời đi đến mức phải có người bổ sung vào để đảm bảo số lượng Thợ săn túc trực tối thiểu.
Một thợ săn đang trực thấy vậy liền cười và vỗ vai một Thợ săn khác.
-Đi một mình! Chắc là người đến thay tao, tao về đây.
-Chờ đã! Không phải đó chỉ là một đứa nhóc khác nữa thôi sao?!
-Đừng lo, điều này tức là công việc của chúng ta dễ đến mức Văn phòng Thợ săn cho rằng cử lũ nhóc đến đây cũng được, phải không nào?
Gã chỉ tay về phía nhóm Ronan và nói tiếp.
-Nhìn thấy mấy gã mới đến khi nãy chưa? Trông họ còn chẳng cố tỏ ra là mình đang làm việc, một tên hình như đã ngủ luôn rồi kìa! Thôi, hẹn mai gặp lại.
Sau đó, gã Thợ săn mỉm cười chế giễu và vẫy tay chào gã bạn Thợ săn Aimes. Gã đi qua bên cạnh Jans, rồi rời khỏi điểm phòng thủ.
Aimes tỏ ra ghen tị, nhìn bạn mình lên mặt đất trước. Khi gã thợ săn kia khuất khỏi tầm nhìn, Aimes liền chuyển sang nhìn Jans. Rõ ràng gã rất thất vọng khi một thợ săn trẻ như cô đến đây, thậm chí Aimes còn không thèm che giấu đi biểu cảm đí khi hỏi cô một các bực tức.
-Xem nào, hạng Thợ săn của cô là bao nhiêu?
-B-37.
Gã cau mày, tỏ vẻ rất khó chịu và không hài lòng.
-Gì?! Một đứa nhãi “Sangsue” nữa à? Tại sao lũ trẻ con lại toàn tụ tập hết ở đây? Nhãi ranh, hãy chắc chắn không cản đường tao, được chứ?
“Sangsue” hay “con đỉa” là một thuật ngữ xúc phạm để chỉ những Thợ săn nhận được sự hỗ trợ từ những Thợ săn giỏi hơn và mượn những trang bị mạnh để lên được thứ hạng cao. Năng lực và kỹ năng thực của họ không phù hợp với thứ hạng đó. Hầu hết các Thợ săn trẻ có thứ hạng cao bất thường từ các băng đảng Thợ săn đều là những Thợ săn theo kiểu “con đỉa” và cả băng đảng thường bị chế giễu vì đã cho các Thợ săn trẻ như vậy. Họ cho rằng việc “hút máu” từ người giỏi hơn chẳng phải là điều hay ho gì.
Jans không hiểu ý nghĩa của thuật giữ đầy chế giễu đó, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ý nghĩa đằng sau cách Aimes nói. Cô hiểu rõ bản thân đạt được những thành quả này đều nhờ vào khả năng của chính mình, vậy nên Jans chỉ đơn giản phớt lờ nó đi như tiếng gió thoảng mây bay và hỏi Aimes.
-Anh là chỉ huy ở đây à?
-Ở đây không có chỉ huy đâu nhóc. Chúng ta chỉ là một mớ hỗn độn các Thợ săn ngẫu nhiên được chỉ định đến vị trí này, quyết định chọn chỉ huy sẽ chỉ gây ra một cuộc cãi và thậm chí xô xát không đáng có. Tao cũng không có ý định làm bảo mẫu trông nom lũ nhóc chúng mày. Nếu mày đang tìm ai giúp đỡ, thì hãy làm quen với lũ nhóc đằng kia kìa.
Jans quay về hướng Aimes chỉ khi gã nói vậy. Tuy nhiên cô lại đột ngột quay lại, nhìn ra chỗ khác và phát hiện thấy nhóm Ronan đang ngồi ở một góc, cách không quá xa Aimes và nhóm Thợ săn gã vừa chỉ. Rồi cô nhanh chóng đi tới chỗ của họ.
Michell nhìn thấy Jans liền nhanh chóng vẫy tay chào đón đầy thân thiện, gương mặt mừng rỡ như thể cô là người quen lâu ngày họ chưa gặp.
-Cô bé đang lại chỗ ta kìa! Ronan! Ronan!
Tiếng Michell gọi liên tục văng vẳng bên tai, Ronan lúc này đang cố để ngủ cũng phải mở mắt ra một cách lười biếng để quan sát tình hình, thì bất ngờ thấy Jans lúc này đã đứng sừng sững trước mặt, tay giơ lên một xấp tiền lớn.
-Tôi gửi tiền cái xe mô tô lúc trước ông chú cho. Tôi tìm trên mạng thấy đồ mới, có bảo hiểm là 30000 Agus, chiếc xe là đồ cũ nên theo đánh giá của nhân viên thì nó khoảng 20000 Agus.
Ronan cứ thế cầm tiền và nhét vào ba lô vũ khí lớn đặt ngay bên cạnh.
-À ờ, không có gì! Không nghĩ sẽ gặp lại nhóc sớm vậy. Mà chiếc xe đó có giúp ích gì không thế?
-Rất nhiều là đằng khác! Nhờ nó mà hạng thợ săn của tôi lên rất nhanh, đủ để kiếm một chỗ có gường êm và bồn tắm để ngâm trong vài tháng tới.
Anh chậm rãi nghiêng người sang một bên, trông thấy thứ giắt trên ba lô của cô là một khẩu súng thứ hai với kích thước lớn hơn rõ rệt, dựa vào hình dáng thì có vẻ như đó là một khẩu súng trường bắn tỉa hạng nặng. Mà cũng chẳng cần nhìn vào đâu xa xôi, chỉ riêng việc thấy chiếc ba lô đầy ắp của Jans cũng đã khẳng định được điều đó.
-Ừ, tôi cũng có thể thấy như vậy.
-Cảm ơn ông chú lần nữa vì đã cho tôi chiếc xe. Chào mọi người, tôi xin phép ra chỗ khác. Không làm phiền mọi người thêm nữa.
-Bọn chị không có phiền đâu mà!
Cô nhóc lập tức đáp lại một cách thẳng thừng.
-Sẽ khá là kì quặc nếu một người lạ như tôi tham gia vào cuộc trò truyện. Tôi cũng không phải dạng người giỏi chia sẻ nữa, có thêm tôi vào cũng chỉ khiến mọi người không thoải mái thôi.
Michell nghe vậy chỉ đành có thể nhìn Jans với vẻ đầy tiếc nuối. Cô đã nghĩ rằng, nếu có thêm một người cùng giới nữa ở đây thì họ có thể chia sẻ về những chuyện chỉ họ hiểu, hoặc ít nhiều cũng sẽ giúp không khi trở nên mới mẻ hơn phần nào.
Tokita không hiểu lý do Jans lại có xu hướng cô lập như vậy liền lên tiếng.
-Jans này! Nếu em không thích gia nhập với bọn anh thì có thể gia nhóm mà Aimes vừa chỉ mà. Chỗ đó hình như cũng toàn Thợ săn trạc tuổi em đấy. Chắc là sẽ dễ hòa nhập thôi. Quy tắc của thợ săn là không nên ở một mình mà.
-Tôi sẽ chỉ gây ra một cuộc xung đột nếu đến đó thôi.
-Tại sao chứ? Trông họ có vẻ thân thiện mà.
Nhìn biểu hiện không lấy gì làm thoải mái của Jans khi bị Tokita hỏi dồn như vậy, Ronan nhanh chóng chen ngang để dừng cuộc trò chuyện lại.
-Thôi được rồi, Toki! Đừng làm phiền Jans nữa. Nhóm thiếu niên kia không hợp tính cô nhóc đâu. Với cả cô nhóc muốn sự yên tĩnh hơn.
Tokita nhận ra sai lầm của mình, lập tức quay sang Jans và cúi đầu xuống để tạ lỗi với cô.
-À vâng. Xin lỗi em nhé!
Cô đáp lại, dường như không quá bận tâm.
-Không có gì!
Nói xong, Jans liền rời đi, nhưng cũng dừng chân cách nhóm Ronan không quá xa.
Nhóm Thợ săn mà tất cả đang đề cập tới chính là nhóm của Aldric.
Các Thợ săn tại điểm phòng thủ số 23 về cơ bản được chia thành 3 nhóm: nhóm của Aimes, nhóm của Aldric và nhóm của Ronan.
Nhóm của Aldric bao gồm Aldric, Maylee, Eila, Leon, và Gisele.
Nhóm của Aimes cho rằng nhóm của Aldric toàn những Thợ săn Sangsue vì nhóm chứa hầu hết là trẻ con. Một đám Thợ săn trẻ con và một Thợ săn trưởng thành, Aimes dám chắc đó là một lũ nghiệp dư đi cùng một kẻ kì cựu, gã cho rằng Gisele đi theo là để trông nom những Thợ săn còn xanh và non khác. Mặc dù thực tế thì không phải như vậy. Nhưng cũng có thể hiểu được khi gã đưa ra giả định đó.
Cả nhóm của Aimes lẫn nhóm của Aldric, hay kể cả nhóm Ronan đều đang giết thời gian bằng những cuộc trò chuyện phiếm. Thời gian cứ trôi qua mà không có điều gì đặc biệt xảy ra, điều này đang làm giảm dần sự cảnh giác của họ. Tuy nhiên, tất cả vẫn đang để thiết bị thu thập thông tin ở chế độ quét phạm vi nhỏ và tăng độ chính xác lên, do đó khả năng gặp phải một cuộc tấn công bất ngờ là rất thấp.
Đúng như lời gã nhân viên nói ngay từ ban đầu, đây là một công việc dễ dàng mà ngay cả một đứa nhóc cũng có thể làm được. Cho đến giờ, không có ai nghi ngờ về chuyện này cả.
Jans đang lấy một quyển sách ra và chăm chú đọc. Vì là một đứa trẻ lớn lên trong thành phố ổ chuột, cô không giỏi chữ cái và thiếu hiểu biết. Muốn học được những kiến thức cần thiết để trở thành một Thợ săn thành công, trước tiên cô phải học những kiến thức cơ bản. Jans vẫn còn rất nhiều thứ để học, cũng chính vì vậy cô sử dụng bất gì thời gian rảnh rỗi nào để học.
Nhưng nó không có nghĩa là cô tỏ ra mất cảnh giác với môi trường xung quanh, khi nhận ra có tiếng bước chân lại gần phía mình không phải từ phía nhóm Ronan, cô ngay lập tức quay đầu về phía nguồn âm thanh. Cô nhìn thấy Leon và Gisele đang tiến về phía mình.
Cậu hạ thấp người xuống để ngang với tầm mắt Jans, người đang ngồi trên mặt đất và nói.
-Tôi có thể biết tên của quý cô được không?
Đáp lại câu hỏi thân thiện đó là một câu trả lời cộc lốc.
-Jans.
Leon cảm thấy bị xúc phạm nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
-Sao cô lại ngồi đây một mình? Hãy đến nhập nhóm với chúng tôi. Có nhiều người sẽ đảm bảo an toàn hơn.
-Không, cảm ơn. Tôi ở đây được rồi.
Bị từ chối một cách thẳng thừng, Leon lập tức cau mày.
-Tại sao chứ? Hay là cô định trốn tránh trách nhiệm và ngồi đọc sách ở đây?
Cậu không còn giữ vẻ lịch sự như trước nữa, giọng đã phần nào trở nên trịch thượng hơn.
-Tôi có định làm như vậy đâu.
-Đừng nói dối nữa, cô chỉ ngồi yên ở đây đọc sách và chẳng làm gì cả.
Nhóm của Aldric, nhóm của Aimes hay nhóm của Ronan ít ra vẫn đang quan sát tình hình xung quanh, nhưng dường như Jans lại không hề nằm trong số đó. Hoặc ít nhất từ ngoài nhìn vào thì là vậy, thế nên có thể hiểu được tại sao Leon lại nghĩ rằng cô đang ngồi chơi.
Nhưng Jans chỉ thản nhiên đáp lại một cách nhanh chóng.
-Tôi vẫn để ý đến kết quả quét của thiết bị thu thập thông tin đấy thôi, và chưa hề hạ thấp cảnh giác chút nào. Cũng chính vì vậy, tôi mới nhận thấy khi hai người đến đây.
Leon tỏ rõ vẻ khó chịu, nhưng cậu cũng bị thuyết phục bởi lời cô nói và quyết định bỏ dòng suy nghĩ đó, và thay vào đấy, cậu cố gắng đưa ra một lý do khác để khiến Jans phải nghe theo.
-Jans! Hạng thợ săn của cô là bao nhiêu?
-Hạng B-37.
Cậu nghe vậy liền tỏ ra tự mãn, nói ra thứ hạng của mình.
-Còn tôi là B-40.
Trong chốc lát không ai nói gì cả, Jans vẫn không thay đổi cách cư xử và cũng không đáp lại, Leon thì rất khó chịu vì điều này liền to tiếng với cô.
-Cô có nghe không đấy?! Tôi hạng B-40! Tôi ở trên cô!
-Thì?
-Đừng có hỏi kiểu đó! Tôi ở trên cô, vì thế cô phải lắng nghe những gì tôi nói! Đứng lên và đi theo tôi!
-Không ai bảo tôi phải làm theo lệnh của những Thợ săn có thứ hạng cao hơn, và trong mô tả của nhiệm vụ cũng không nhắc gì về chuyện đó ả. Vậy nên, tôi không có bất kì lý do gì để nghe theo cậu cả.
-...Không lý do? Có thể đúng là vậy, nhưng...!
Leon cao giọng khi nói vậy, bởi bản thân cậu cũng không nắm rõ luật và đang dần tỏ ra đuối lý.
Nhận thấy cuộc nói chuyện đang ngày càng căng thẳng hơn, Aldric nghĩ rằng sẽ rất tệ nếu cứ mặc kệ họ như vậy nên cậu liền đi tới và ngắt lời của Leon.
-Ừ thì! Cậu ấy chỉ nói vậy thôi, nhưng thực sự câu ấy chỉ đang lo lắng cho cô thôi. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì đi theo nhóm không phải là sẽ an toàn hơn là ở một mình sao?
-Tôi không có lo lắng cho cô ta! Một chút cũng không!
Thực sự, Aldric không cố giúp Jans, cậu nói vậy là để giúp Leon bình tĩnh lại. Nhưng cuối cùng Leon lại trút giận lên cậu.
Jans thản nhiên nói.
-Tôi sẽ tự lo liệu nếu có chuyện gì xảy ra. Khi tình huống xô đẩy, các cậu để tôi chết cũng được.
Aldric rất ngạc nhiên với lời Jans vừa nói, và không hiểu sao cậu vẫn cố nói tiếp.
-Ngay cả khi cô có nói vậy, nhưng vẫn an toàn hơn khi đi cùng nhóm, phải không nào?
Ngay khi Aldric vừa dứt lời, Jans ngay lập tức nhấc chiếc ba lô của mình lên và đi tới chỗ của nhóm Ronan, hoàn toàn phớt lờ lời nói của cậu ta.
-Không phiền nếu tôi ngồi chỗ này chứ?
Ronan vừa cười vừa xua tay qua lại.
-Không phiền, không phiền! Nhóc cứ thoải mái.
Đương nhiên, hành động vừa rồi không khác gì chọc tức Leon. Cậu nói lớn vẻ đầy tức giận.
-C...cô! Nếu có chuyện xảy ra thì tôi mặc kệ cô!
Leon lập tức quay lại và bước nhanh đi, trông như sắp chạy đến nơi vậy. Ngay cả từ phỉa sau cũng có thế dễ dàng nhận ra được rằng cậu đang rất tức giận.
Chứng kiến cuộc cãi vã giữa các Thợ săn trẻ cùng những hành động có phần quá khích của họ, Tokita vô thức đẩy gọng kính lên cùng gương mặt đầy ngạc nhiên, không ngờ được chỉ từ một chuyện cỏn con như vậy cũng có thể nổ ra trận cãi vã không đáng có.
Có lẽ dù là Thợ săn, học sinh, hay mấy đứa đầu đường xó chợ thì trẻ con vẫn là trẻ con, chỉ có một số ít người như Jans là tỏ ra chững chạc hơn so với tuổi của mình. Chắc hẳn bởi cuộc sống khắc nghiệt đã ảnh hưởng rất nhiều đến tư tưởng và suy nghĩ của cô bé.
-Chà, có vẻ em đã đúng về chuyện đó! Mấy cậu kia...năng động quá!
-Tôi dám cá là họ năng động đến mức gây gổ với nhóm kia trước khi tôi tới đây. Nhóm của anh có bị họ làm phiền như tôi vừa rồi không?
Tokita liền nhìn về phía nhóm Aldric rồi gãi đầu.
-À thì...cũng có! Mà anh Ronan cương quyết quá. Khả năng cao là do muốn tránh xảy ra xung đột tương tự với nhóm của Aimes nên họ cũng không dám làm quá. Mà tình hình có thể cũng sẽ căng thẳng như vừa rồi nếu như Ronan đồng ý tham gia. Anh ấy...không thoải mái lắm với việc gánh phần việc của người khác.
Qua cách cư xử, có thể thấy rõ nhóm Aimes đang rất coi thường nhóm Aldric, cũng như lý do nhóm Ronan từ chối tham gia. Các thợ săn ở đây đã chia thành ba nhóm khi Jans đến, vì thế cô nghĩ rằng hẳn là trước đó đã có xích mích giữa họ. Và suy đoán của cô đã đúng.
Nếu bị một bầy Demonizer tấn công vào lúc này thì không chắc liệu các nhóm thợ săn ở đây có thể hỗ trợ cho nhau được không. Nếu chỉ là mặc kệ lẫn nhau thì cũng được coi là may mắn rồi. Trong trường hợp xấu nhất, họ thậm chí có thể “vô tình” bắn lẫn nhau.
-Xin lỗi vì tôi đã kéo nhóm các anh vào chuyện này nhé. Tôi chỉ không muốn họ làm phiền thêm nên tới đây ngồi thôi, lúc sau sẽ rời đi ngay để mọi người tự nhiên nói chuyện.
Ronan tỏ vẻ thích thú trước sự thẳng thắng của Jans. Anh ngả lưng ra phía sau một chút, gác hai tay ra sau đầu một cách thư thái như thể bầu không khí căng thẳng trước đó chẳng hề ảnh hưởng đến mình.
-Tùy nhóc thôi! Nhưng nếu muốn qua đây để nói chuyện thì bọn này luôn chào mừng.
Jans cau mày rồi thở dài.
-...Tôi cứ nghĩ rằng mình có thể thoải mái khi được chỉ định đến một nơi an toàn như thế này.
Michell liền tỏ rõ sự bất ngờ.
-Em cũng đến đây vì muốn việc nhẹ à?! Giống Ronan quá nhỉ! Nếu vậy thì em khá may mắn khi được chỉ định đến đây đấy, nơi này về cơ bản chẳng có gì để làm cả.
Mọi người sau đó bỗng trở nên yên lặng, không ai biết phải nói gì với nhau cả. Jans lúc này tranh thủ lôi cuốn sách ra đọc tiếp, sự xuất hiện bất ngờ của Leon đã khiến mạch đọc của cô bị gián đoạn. Vì nội dung phần Jans đang đọc khá khó, buộc cô phải lật lại từ đầu để nắm rõ từng chi tiết.
Tokita thoáng nhìn Jans đang tập trung vào cuốn sách, ánh mắt cô bé chăm chú như thể muốn dồn toàn bộ sự chú ý vào từng dòng chữ để quên đi những chuyện vừa xảy ra.
Đưa tay gãi nhẹ sau gáy, Tokita suy nghĩ một lúc rồi quyết định lên tiếng để phá tan sự im lặng.
-Nếu có gì không biết thì hỏi bọn anh nhé. Ở đây có thợ máy là Michell, Ronan là nhà si...là lính...từng là lính, còn anh từng là bác sĩ quân y. Có thể kiến thức bọn anh không là gì so với chuyên gia...nhưng chắc sẽ giúp được em gì đó.
Jans ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Cô bé thoáng im lặng rồi liếc nhìn từng người trong nhóm Ronan với ánh mắt dò xét. Thợ máy, binh lính, quân y...mọi thứ nghe như thể nhóm này là một đơn vị chuyên nghiệp hơn là một nhóm thợ săn.
-Chờ đã...
Cô bé nghiêng đầu, giọng nói pha lẫn chút hoài nghi.
-Một cựu binh, một bác sĩ quân y, và cả thợ máy? Nhóm các anh... nghe giống như một đội quân thực thụ vậy. Nhưng sao mọi người lại bỏ những nghề nghiệp ổn định như vậy để...
-Nghề này ra tiền hơn nhóc!
Ronan lập tức đáp lại trước khi cô kịp nói hết câu.
Jans hơi cau mày, gương mặt không thể giấu nổi sự tò mò. Nếu đây là những người đã từng làm việc trong những môi trường khắc nghiệt như vậy, chẳng phải họ đáng lẽ phải là những thợ săn dày dạn kinh nghiệm nhất ở đây sao? Và nhiệm vụ họ nên làm phải là trinh sát hoặc tiêu diệt, thế mới đúng với lý do mà Ronan vừa nói ra. Hay họ có lý do khác để tránh xa những rắc rối không cần thiết?
Dù trong lòng vẫn đầy thắc mắc, nhưng Jans chọn cách im lặng bởi suy cho cùng lựa chọn là của họ, kết quả là của họ, và tuyệt nhiên nó chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Điều duy nhất cô cần quan tâm lúc này là dốc hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, như một cách đáp lại sự may mắn khi được chỉ định đến đây.
-
Mọi chuyện sau đó diễn ra khá yên ả và Jans dần mở lòng hơn với nhóm Ronan, cô bắt đầu chủ động đặt câu hỏi về những kiến thức mình đọc được trong sách và không ngần ngại trao đổi với các thành viên.
Dường như Ronan, Tokita, Michell và Jans đang cảm thấy khá thoải mái với tình hình này, nhiệt độ không khí dưới lòng đất cũng mát mẻ thành ra đây chẳng khác gì một buổi dã ngoại. Với mục đích ban đầu của họ đầu là né tránh giao tranh với đám quái vật, thì đây cũng có thể coi như là đã thành công mĩ mãn.
Nhưng những kẻ đang tìm kiếm một phần thưởng lớn thì không như vậy. Thời gian cứ trôi qua một cách tĩnh lặng, những kẻ đó bắt đầu phàn nàn và bàn về các giải pháp.
Nội dung trò chuyện của nhóm Aimes bắt đầu trở nên cụ thể hơn.
-Chúng ta thực sự không có gì để làm sao? Chẳng có gì xảy ra các. Tao dám chắc rằng lũ Thợ săn trong đội thám hiểm đang lén thu thập mẫu các tế bào hiếm trong khi khám phá cái tổ khổng lồ này, còn đội phòng thủ thì không được làm vậy.
-Kể cả khi mày muốn săn quái vật để lấy mẫu vật từ chúng thì trên mặt đất cũng chỉ toàn đám quái vật cấp cao thôi, biết không hả? Chưa kịp gây một vết xước lên người chúng là mày đã tan xác rồi.
-Bề ngoài có thể đúng là vậy, nhưng tao nghe nói nó có thể không đúng ở dưới đây. Không có nhiều Thợ săn dám một mình lao vào một cái tổ lớn dưới lòng đất để tìm kiếm mẫu vật đâu, vì nơi này luôn chìm hoàn toàn trong bóng tối. Chưa kể hệ sinh thái dưới lòng đất thường bị cô lập với môi trường xung quanh, nên bọn quái vật chỉ tiến hóa theo hướng để tiêu thụ những gì có ở đây thôi. Chung quy ý tao là bọn chúng không quá mạnh, nhưng chắc chắn mẫu tế bào sẽ hiếm.
Gã nói một cách đầy phấn kích, thậm chí quên cả việc thở. Hắn phải ngừng lại lấy hơi, đồng thời giữ bình tĩnh rồi mới tiếp tục.
-Tao cũng nghe nói rằng sóng xung kích từ các vụ nổ trong trận chiến lớn mới đấy của đội phòng thủ đã mở ra một con đường dẫn đến khu vực chưa được khám phá trong cái tổ này đấy. Có vẻ như đám Demonizer và lũ Weaponized Insect đã sử dụng con đường đó để tràn lên mặt đất.
-Chờ đã, vậy tức là nhóm thám hiểm có thể lấy hết tất cả các mẫu vật hiếm trong khu vực chưa được khám phá sao?
-Ừ! Nhưng cũng phải đủ mạnh để hạ mấy con quái vật ở đó mà không bị Văn phòng Thợ săn phát hiện.
-Không lạ gì khi tìm thấy một lượng lớn quái vật hiếm trong một khu vực chưa được khám phá. Tao dám cả là bọn chúng sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ những mẫu vật đó. Chết tiệt, lẽ ra tao nên tham gia đội thám hiểm.
Nghe những Thợ săn phàn nàn, Aimes cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
-Về điều này, khả năng cao bọn chúng sẽ không thể đem di tích tìm thấy được trong yêu cầu lần này về đâu. Rốt cuộc, làm vậy sẽ vi phạm hợp đồng. Và nếu bị phát hiện, nhân viên thành phố sẽ tịch thu toàn bộ mẫu vật và hình phạt cũng khá đau đấy. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bọn chúng sẽ mặc kệ những mẫu vật hiếm đó cứ thế bị thối rữa hoặc bị những con khác ăn mất. Nào! Nếu là bọn mày, thì bọn mày sẽ làm gì trong trường hợp này?
-...Nếu là tao thì tao sẽ xẻo một ít từ chúng, đặt trong viên nang bảo quản và giấu chúng đi ở một nơi an toàn, nơi mà chỉ mình tao mới có thể tìm thấy. Dù chỉ một ít nhưng nếu đã là hàng hiếm thì vẫn bán đi được ối tiền.
-Chính xác, tao cũng sẽ làm vậy. Nói tóm lại, có khả năng quanh đây cũng có những viên nang bảo quản bị bọn thợ săn đi trước giấu. Muốn thử tìm kiếm quanh đây không?
Nhóm Aimes nhìn nhau, nở nụ cười thèm khát.
Sau đó, Aimes khoanh tay, ánh mắt lướt qua từng thành viên trong nhóm. Một nụ cười nhạt hiện lên, không hẳn là vui vẻ mà giống như hắn vừa xâu chuỗi lại mọi khả năng có lợi cho mình
-Nhưng trước tiên, để tránh bị đám nhân viên cảnh cáo. Chúng mày nên tắt thiết bị định vị đi, chỉ mở thiết bị đếm quái vật thôi. Nếu có chạm trán con nào trên đường thì chúng ta giết vẫn sẽ kiếm được thêm tiền. Nếu bị hỏi thì cứ nói là đang tuần tra xung quanh. Chúng chẳng quan tâm đến vị trí nếu chúng ta đang làm việc đâu.
Thấy nhóm của Aimes cố gắng lẻn khỏi khu vực, Leon liền quở trách.
-Chờ đã! Mấy người đi đâu đấy?!
Aimes thờ ơ đáp lại.
-...Đi đâu à? Chỗ này chán quá, bọn tao sẽ đi tuần tra quanh đây.
Nghe cái cỡ ngẫu nhiên của Aimes, Leon cảm thấy như đang bị chế nhạo.
-Không cần phải tuần tra khu vực khi đang đứng canh ở đây! Hơn nữa, đó là công việc của đội thám hiểm! Công việc của chúng ta là canh gác khu vực này! Vì vậy đừng có đi đâu khi chưa được cho phép! Làm vậy sẽ chỉ đem lại rắc rối thôi, hiểu không hả?!
Cậu quát lớn vào nhóm Aimes, giọng vang sâu khắp ngõ ngách dưới lòng đất. Nhưng Aimes tỏ rõ không quan tâm và đáp lại.
-Đừng lo, bọn tao sẽ về ngay thôi. Dù sao thì có con quái vật nào đến đây đâu, nếu có bất kì động tĩnh gì, tao chắc chắn Bộ chỉ huy sẽ gửi thông báo.
-Vấn đề không phải là vậy!
Leon liên tục quát mắng nhóm Aimes, nhưng nhóm gã thì cứ phớt lờ cậu ta đi. Có vẻ như cả hai bên đều không muốn thỏa hiệp. Cuộc cãi vã không hồi kết cứ thế tiếp tục khiến ai cũng chú ý đến họ. Đột nhiên Aimes quay sang nhóm Ronan, những kẻ thuộc bên thứ ba. Thế là gã liền cười nhẹ, hỏi ý kiếm của họ, cố gắng lôi kéo họ tham gia.
-Thế mấy người nghĩ sao?
Mọi người đều nhìn về phía nhóm Ronan và chờ đợi ý kiến từ họ, những người rõ ràng là đang tận hưởng sự thoải mái khi ở đây.
Nhận thấy sự vô trách nhiệm trong cách làm việc của nhóm Aimes, Tokita đã định lên tiếng để bênh vực cho Leon và yêu cầu họ quay trở lại túc trực. Nhưng Ronan đã nhanh chóng đáp lại ngay mà chẳng tốn thời gian suy nghĩ.
-Nếu mấy người chỉ là rủ nhau đi vệ sinh thì hãy đi đi và quay về nhanh chóng! Sau cùng, không ai muốn các anh xả ra ở đây cả. Nếu các anh rời đi quá lâu thì tôi sẽ cho rằng các anh đang đụng độ với quái vật hoặc đã chết và sẽ yêu cầu xác nhận từ Bộ chỉ huy.
Tokita liền quay sang Ronan, giọng đầy quở trách.
-Này, sao anh lại đồng ý với họ thế?! Chẳng phải làm vậy sẽ thiếu người túc trực ở đây sao?! Lỡ đám quái vật tự dưng kéo cả đám đến đây thì sao?! Anh muốn họ kích nổ bom và chôn sống cả lũ à?!
-Cứ kệ họ đi, Toki! Và nếu có quái vật thật thì chúng ta cũng sẽ cố thủ được thôi. Với cả, tiêu diệt nhiều quái vật thì ta sẽ có thêm được tiền, chẳng thiệt thòi gì đâu.
Cậu khẽ nhíu mày, gương mặt hiện rõ vẻ bối rối trước lời nói của Ronan, hay đúng hơn là cậu hoàn toàn không sao đoán nổi anh đang nghĩ gì trong đầu.
Về cơ bản, lời nói của anh như là sự chấp thuận với những việc Aimes sẽ làm. Cùng lúc đó, Leon tỏ vẻ ngạc nhiên và rất tức giận, ngược lại thì Aimes mỉm cười đắc thắng.
-Thật tuyệt khi có những người hiểu chuyện ở đây. Đúng vậy, bọn tao chỉ đi vệ sinh thôi. Thực sự thì tao sắp ra quần đến nơi rồi đây, tạm biệt.
Nói xong, Aimes dẫn theo cả nhóm rời khỏi khu vực.
Leon trừng mắt căm thù nhìn nhóm Aimes, nhưng khi họ đã khuất khỏi tầm nhìn, cậu liền chuyển anh mắt bất mãn và tức tối về phía mực tiêu tiếp theo. Sau đó, Leon vừa tiếp cận vừa quát tháo nhóm Ronan.
-Cái gì vậy?! Các anh bênh bọn chúng?!
Ronan tỏ ra không mấy quan tâm và chỉ thản nhiên đáp lại.
-Tôi dám cả bọn họ cũng chẳng nghe ý kiến của tôi đâu, vậy nên cứ kệ cho họ thích làm gì thì làm rồi quay lại đây cho đỡ tốn thời gian.
Ronan nói như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến anh hay nhóm của anh càng làm tâm trạng Leon tệ hơn, cậu tức điên lên.
-Vấn đề không phải vậy?! Ý anh là thực sự ổn nếu cứ để bọn chúng thích làm gì thì làm sao?!
-Tôi không có quyền và nghĩ vụ phải ngăn cản họ. Nếu cậu có ý kiến gì thì hãy báo cáo với Bộ chỉ huy ấy. Hay cậu muốn tôi chĩa súng và bắt họ dừng lại?! Chà! Tôi sẽ không ngăn cậu nhưng tôi cũng sẽ không tham gia. Được chứ?
Ronan và cả nhóm đã ra điều kiện có thể hoạt động độc lập tùy theo tình huống, nên anh cũng không có tư cách gì để phàn nàn về việc nhóm Aimes sẽ làm. Ngoài ra, nếu có thông báo quan tọng từ Bộ Chỉ huy như là lệnh rút lui, nhóm Ronan cũng không định đợi nhóm Aimes quay về rồi mới rút lui. Thực sự, anh cũng chẳng thèm quan tâm nếu nhóm Aimes bị bỏ lại, trở thành bữa an của lũ quái vật. Ronan nghĩ rằng nhóm Aimes rời khỏi đây cũng hoàn toàn hiểu sự thật này.
Tương đối mà nói, vị trí và trạng thái của nhóm Ronan ở đây gần với nhóm Aimes hơn là nhóm Leon.
Sau đó Leon vẫn quát mắng Ronan, còn anh thì cứ phớt lờ đi. Ronan nghĩ rằng tình hình sẽ chỉ thêm rắc rối hơn nếu anh đáp lại dù chỉ một lời, nhất là với kẻ đang ngập chìm trong cơn tức giận như Leon.
Leon cũng nhanh chóng nhận ra cứ mắng Ronan thì cũ vô ích, nên cậu giận dữ trừng mắt nhìn anh rồi quay trở lại chỗ nhóm Aldric.
Jans ở bên cạnh thở dài.
-Tôi đoán chỉ khi họ chết hoặc điều gì đó tương tự thì mới không chịu gây gổ nữa, nhỉ?
Có vẻ như Jans không nhận ra việc bản thân Ronan cũng có lỗi trong chuyện này vì đã quá thẳng thắn chia sẻ quan điểm của mình. Michell chỉ có thể cười khổ và nói.
-Không phải ai cũng hợp nhau đâu. Có lẽ là do lối suy nghĩ của Ronan không phù hợp với lối suy nghĩ của họ thôi, và có lẽ em cũng thế nên mới xảy ra xích mích đôi bên.
-Có lẽ vậy.
Nếu luôn gây gổ với kẻ khác bất kể ai thì sẽ không thể hoạt động theo một nhóm. Nhưng Aldric và những người bạn của cậu ta đã tạo thành một nhóm và làm việc theo nhóm. Vậy nên, Jans nghĩ rằng hẳn là nhóm Aldric không hợp với những kẻ như cô hay nhóm Ronan. Đi đến kết luận như vậy, cô chỉ có thể quyết định ngừng nghĩ về chúng.


0 Bình luận