Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 19.6 (remake)

0 Bình luận - Độ dài: 7,259 từ - Cập nhật:

Bên dưới đống đổ nát kim loại lạnh lẽo và tối tăm, Lucas nằm bất động. Cảm giác đầu tiên không phải là đau, mà là một sự trống rỗng, một sự im lặng đến ghê người trong tâm trí, như thể mọi kết nối với thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt. Cậu không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, chỉ có một màu đen đặc quánh và cảm giác nặng nề không thể tả nổi đè lên cơ thể.

Rồi cơn đau ập đến.

Nó không đến từ từ, mà bùng nổ như một vụ nổ siêu tân tinh ngay bên trong cơ thể cậu. Mọi dây thần kinh, mọi thụ thể cảm nhận đều gào thét cùng một lúc. Cảm giác như thể hàng ngàn mảnh thủy tinh nóng đỏ đang nghiền nát xương cốt, xé nát lục phủ ngũ tạng.

Bộ đồ tăng cường, vốn được thiết kế để giảm thiểu thiệt hại, giờ đây gần như vô dụng trước một cú đấm trực diện từ bộ giáp hạng nặng. Lớp giáp composite ở ngực và bụng đã vỡ vụn như bánh quy, để lộ lớp lót gel chống sốc đã bị ép nát bét. Khung xương trợ lực bên trong kêu răng rắc và biến dạng ở nhiều chỗ.

Hệ thống chẩn đoán sinh học tích hợp trong bộ đồ gửi về một loạt cảnh báo đỏ liên tục, vẽ nên một bức tranh kinh hoàng về tình trạng của cậu:

“Cảnh báo! Chấn thương diện rộng nghiêm trọng! Gãy nát đa tầng xương sườn phải 12 trên 12! Gãy vụn xương cánh tay trái, xương cánh tay, xương trụ, xương quay! Nứt vỡ nhiều đốt sống T7, T8, L1, L2! Vỡ xương chậu! Dập nát và xuất huyết nội tạng diện rộng: phổi, gan, lá lách, thận! Mất ổn định cấu trúc nội tạng! Chấn thương sọ não cấp độ 3! Mất máu nghiêm trọng! Nguy cơ tử vong: 99.8%!”

Con số đó gần như là một bản án tử hình. Cú đấm của Ferris không chỉ đơn thuần là một đòn tấn công vật lý, nó là một lực hủy diệt đã nghiền nát cơ thể Lucas từ trong ra ngoài. Xương sườn bên phải gần như không còn tồn tại, biến thành một đống mảnh vụn sắc nhọn đang đâm vào phổi và các cơ quan khác. Cánh tay trái, do phản xạ giơ lên đỡ, đã hấp thụ một phần lực nhưng cái giá phải trả là nó bị nghiền nát thành từng khúc xương rời rạc. Cột sống may mắn không bị gãy đôi nhờ hệ thống bảo vệ lưng của bộ đồ, nhưng những vết rạn nứt cũng đủ nghiêm trọng để có thể gây liệt vĩnh viễn.

Nhưng điều tồi tệ nhất là tình trạng bên trong ổ bụng. Lục phủ ngũ tạng bị dập nát, các mô liên kết giữ chúng ở đúng vị trí đã bị xé toạc do áp lực và các cú va đập liên tiếp khi cậu bị hất văng. Giờ đây, chúng giống như một mớ hỗn độn, một nồi súp nội tạng nát bét, đang chảy máu ồ ạt vào khoang bụng.

Tất cả những tổn thương khủng khiếp đó xảy ra gần như đồng thời. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là Lucas vẫn còn ý thức. Chấn thương sọ não không đủ mạnh để khiến cậu bất tỉnh ngay lập tức. Cậu hoàn toàn tỉnh táo để cảm nhận trọn vẹn cơn đau đớn không thể tưởng tượng nổi này.

Bộ não cậu, trong một nỗ lực cuối cùng để bảo vệ cơ thể, đã vô thức giải phóng một lượng lớn adrenaline. Cơn đau tạm thời bị át đi trong vài giây đầu tiên, chỉ còn lại cảm giác tê dại và hoang mang. Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu theo bản năng.

Đó là một sai lầm chết người.

Thay vì không khí, thứ tràn vào hai lá phổi đã bị dập nát và thủng lỗ chỗ của cậu là máu. Một vị tanh nồng, ấm nóng và đặc quánh. Cậu ho sặc sụa, từng cơn ho làm rung chuyển cơ thể vốn đã tan nát, khiến những mảnh xương gãy cọ vào nhau, và kích thích hàng loạt dây thần kinh bị tổn thương ở vùng nội tạng.

Khụ… khụ… ọe…!!! Lucas co người lại trong cơn ho dữ dội, máu tươi và dịch phổi trào ra khỏi miệng và mũi, nhuộm đỏ lớp lót bên trong chiếc mũ bảo vệ đã nứt vỡ.

Cơn ho đó như một công tắc kích hoạt toàn bộ cơn đau mà adrenaline đã tạm thời che giấu. Nó ập đến như một cơn sóng thần, nhấn chìm mọi suy nghĩ, mọi cảm giác khác. Cơn đau từ xương gãy, từ cơ bắp bị xé rách, từ nội tạng bị dập nát… tất cả hòa quyện lại thành một bản giao hưởng của sự thống khổ, vượt xa mọi giới hạn chịu đựng của con người. Lượng adrenaline ít ỏi còn lại nhanh chóng bị đốt cháy hết, không thể nào cân bằng lại được. Cơn đau ngày càng tăng lên, dữ dội hơn, như muốn xé toạc linh hồn cậu ra khỏi thể xác.

Ý thức của Lucas bắt đầu mờ đi. Cậu cảm thấy cơ thể lạnh dần, hơi thở trở nên yếu ớt và nông cạn. Cái chết đang đến rất gần, như một bóng đen dịu dàng đang dang tay chào đón.

[Vậy là… hết rồi sao…? Chết nhảm vờ lờ.]

Suy nghĩ cuối cùng le lói trong tâm trí cậu.

Nhưng rồi, một điều kỳ lạ xảy ra.

Ngay khi ý thức của Lucas gần như hoàn toàn tan biến vào bóng tối, một thứ gì đó sâu thẳm bên trong cơ thể cậu, một di sản cổ xưa và nguy hiểm được truyền lại qua dòng máu Cavendish, đã được đánh thức bởi ngưỡng đau đớn tột cùng này.

Phần gen đặc biệt đó đột nhiên được kích hoạt. Nó không hoạt động theo cách thông thường. Thay vì chỉ đơn thuần tăng cường khả năng hồi phục hay sức mạnh, nó phản ứng với cơn đau cực độ bằng cách giải phóng một lượng lớn dopamine và endorphin, những “hormone hạnh phúc” tự nhiên của cơ thể, vào não bộ Lucas với nồng độ chưa từng có.

Một làn sóng ấm áp, một cảm giác lâng lâng kỳ lạ, gần như là sung sướng bệnh hoạn, đột ngột tràn ngập tâm trí Lucas, át đi cơn đau khủng khiếp chỉ trong tích tắc. Cảm giác như vừa được kéo ra khỏi vực thẳm địa ngục và ném thẳng lên thiên đường. Sự mụ mị của kẻ sắp chết tan biến, thay vào đó là một sự tỉnh táo lạ thường, một sự nhận thức sắc bén đến đáng sợ.

Cậu cảm thấy mình như được hồi sinh.

Điều đầu tiên Lucas làm sau khi “tỉnh dậy” là hành động. Bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ. Cậu dùng cánh tay phải còn tương đối nguyên vẹn, dù ít nhất lúc này cũng bị trật khớp và rạn xương, gồng hết sức bình sinh, đẩy những hòm kim loại nặng trịch đang đè lên người mình ra. Sức mạnh của cậu dường như đã tăng lên một cách phi lý. Những chiếc hòm, vốn nặng hàng trăm cân, bị đẩy bật ra một cách dễ dàng.

Cậu ngồi dậy giữa đống đổ nát, thở hổn hển, máu vẫn chảy ra từ miệng và mũi, nhưng hơi thở đã trở nên sâu và đều hơn một cách đáng kinh ngạc. Cậu nhìn xuống cơ thể mình. Các cảnh báo trên màn hình hiển thị vẫn nhấp nháy đỏ lòm, nhưng cậu có thể cảm nhận được một sự thay đổi đang diễn ra bên trong.

Các tế bào “quái vật” lúc này cũng đồng thời được kích hoạt, húng đang hoạt động như một đội quân sửa chữa siêu tốc. Cậu có thể cảm nhận được các mảnh xương gãy đang tự động nắn lại và gắn liền với tốc độ mắt thường gần như có thể nhìn thấy. Các cơ quan nội tạng bị dập nát đang được tái tạo và sắp xếp lại vị trí. Máu ngừng chảy. Cơn đau thể xác gần như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại cảm giác ngứa ran và ấm nóng của quá trình hồi phục thần kỳ.

Nhưng cùng với sự hồi phục đó, là sự biến đổi.

Cậu cảm thấy làn da mình trở nên cứng và dày hơn. Móng tay trên bàn tay phải đen lại và dài ra, sắc như dao cạo. Răng cậu ngứa ran, cảm giác như chúng đang mọc dài và nhọn hơn. Đôi mắt cậu nóng rực, và cậu biết màu sắc của chúng đang thay đổi. Quan trọng hơn, một cảm giác đói khát nguyên thủy, một sự thèm muốn xé xác và nuốt chửng, bắt đầu len lỏi vào tâm trí, cạnh tranh với sự tỉnh táo do dopamine mang lại.

[Không! Không được!] 

Lucas gầm lên trong đầu. Cậu biết rõ sự nguy hiểm của việc mất kiểm soát trong trạng thái này. Cậu đã từng chứng kiến hậu quả của nó. Một cuộc thảm sát không phân biệt địch ta là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Cậu phải kìm nén nó lại.

Cậu tập trung ý chí, dùng toàn bộ sức mạnh tinh thần để chống lại sự biến đổi đang muốn bộc lộ ra bên ngoài. Cậu ép buộc làn da giữ nguyên màu sắc, ép buộc móng tay và răng không phát triển quá lộ liễu, ép buộc đôi mắt không thay đổi quá nhiều. Đó là một cuộc vật lộn nội tâm dữ dội, còn mệt mỏi hơn cả việc chiến đấu với Ferris. Cậu nghiến răng ken két, cơ thể run lên vì cố gắng kìm hãm.

Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng, quen thuộc đến đáng ghét, vang lên từ thiết bị liên lạc nhỏ xíu gắn bên tai cậu, thiết bị may mắn vẫn còn hoạt động sau hàng loạt va đập. Đó là Kami, cái tên luôn giữ vẻ bình thản đến đáng sợ, có lẽ đang ở một nơi nào đó trên chiếc Gigantic số 4 này, và dường như cũng vừa trải qua một trận chiến không kém phần khốc liệt.

-Cứ để bản thân biến đổi một chút đi, Lucas.

Giọng Kami đều đều, không chút cảm xúc, như thể đang bình luận về thời tiết.

-Phân tích dữ liệu sinh học từ bộ đồ của cậu cho thấy tổn thương quá nặng. Phục hồi thông thường sẽ mất hàng tuần, nếu cậu còn sống sót được đến lúc đó. Ở Pháp, việc cấy ghép cơ khí, liệu pháp gen tăng cường, hay thậm chí là biến đổi gen có kiểm soát là chuyện bình thường, phục vụ nhiều mục đích như ở Anh Quốc. Nên sẽ ổn thôi.

Lucas dù đang phải vật lộn với cơn đau, sự biến đổi không ngừng diễn ra bên trong cơ thể, và cú sốc vì suýt chết, không thể không cảm thấy một cơn bực bội dâng trào trước giọng điệu thờ ơ của Kami. Cậu ho ra một ngụm máu nữa, giọng khàn đặc và đầy tức giận.

-Thôi… thôi đi! Câm cái mồm chết tiệt của ông lại đi, Kami!

Cậu gắt lên, cố gắng hít thở đều.

-Ý ông là… tôi có thể biến đổi một chút… mà không bị coi là quái vật cần tiêu diệt ngay lập tức, đúng không? Khụ! Khụ!

-Ừ!

Kami đáp gọn lỏn, vẫn lạnh lùng như băng.

-Miễn là sự biến đổi không quá lộ liễu và cậu vẫn giữ được lý trí để phân biệt đồng đội và kẻ địch. Đừng biến thành một con thú điên cuồng chỉ biết cắn xé là được. Giới hạn an toàn… tùy thuộc vào khả năng kiểm soát của cậu...và sự chấp nhận của những người xung quanh. Nếu xui mấy tên Hộ vệ đó, không tên nào đọc kĩ luật Thợ săn thì...chịu

Lucas bật cười một tiếng khô khốc, cay đắng, máu lại rỉ ra từ khóe miệng.

-Khặc! Chết tiệt… Thế mà không nói sớm hơn… Cứ làm như tôi có nhiều lựa chọn lắm không bằng!

Cậu hít một hơi thật sâu và bắt đầu thả lỏng dần, cảm nhận sức mạnh đang hồi phục nhanh chóng trong cơ thể. Dù đã cố gắng hết sức kìm hãm, một vài dấu hiệu biến đổi nhỏ vẫn không thể che giấu hoàn toàn. Đôi mắt cậu giờ đây có một ánh đỏ mờ ảo, lóe lên trong bóng tối. Răng nanh có vẻ sắc nhọn hơn một chút so với bình thường. Và móng tay trên cả hai bàn tay, dù không dài ra thành vuốt thú thực sự, cũng đã chuyển sang màu đen bóng và cứng hơn đáng kể.

-Thế này… chắc là đủ rồi.

Lucas tự nhủ, hy vọng rằng những thay đổi nhỏ này sẽ không quá rõ ràng trong ánh sáng yếu ớt và sự hỗn loạn của khoang hàng. Hoặc ít nhất, cậu có thể đổ lỗi cho ánh sáng hoặc bụi bẩn. 

-Giờ thì… đến lúc cho tên khốn trong bộ giáp kia trả nợ rồi.

Cậu đứng dậy từ đống đổ nát, cơ thể vẫn còn đau nhức nhưng đã hoạt động được gần như bình thường. Sức mạnh mới, dù nguy hiểm, đang cuộn trào trong huyết quản. Ánh mắt cậu hướng về phía Ferris, giờ đây không còn là ánh mắt của một Hộ vệ đang chiến đấu vì nhiệm vụ, mà là ánh mắt của một kẻ săn mồi vừa thoát khỏi cửa tử và đang tìm kiếm sự báo thù.

-

Ẩn mình sau bức tường kim loại dày của một kệ hàng khổng lồ đã bị biến dạng một phần do các vụ nổ trước đó, bộ giáp hạng nặng của Ferris giờ đây giống như một con thú săn mồi bị thương đang rình rập. Màn hình điều khiển bên trong buồng lái nhấp nháy các cảnh báo thiệt hại màu đỏ và vàng cam, lớp giáp bên ngoài lỗ chỗ vết đạn và cháy xém, một vài khớp nối rò rỉ chất lỏng thủy lực màu xanh lục nhạt. Tấm khiên năng lượng đã hoàn toàn sụp đổ, không còn chút dấu hiệu hoạt động. Nhưng cỗ máy chiến tranh này vẫn còn rất nguy hiểm.

Ferris không trực tiếp lộ diện. Hắn sử dụng một cánh tay cơ giới phụ trợ, được trang bị camera quang học và nhiệt độ độ phân giải cao, khéo léo điều khiển nó luồn qua khe hở giữa kệ hàng và một container bị lật nghiêng. Đầu dò camera quét qua khu vực phía trước, tìm kiếm mục tiêu. Gắn liền với cánh tay phụ trợ đó là khẩu pháo năng lượng, vũ khí tầm xa mạnh nhất còn lại của hắn.

Một bóng người di chuyển lờ mờ phía sau một dãy kệ hàng khác, cách đó khoảng năm mươi mét. Một Hộ vệ đang cố gắng di chuyển đến vị trí an toàn hơn. Camera của Ferris khóa mục tiêu gần như tức thì. Dữ liệu về khoảng cách, góc bắn, và tốc độ di chuyển của mục tiêu hiện lên trên màn hình.

Ferris không do dự. Ngón tay hắn siết cò trên bảng điều khiển.

VÚT… BÙM! Một luồng plasma màu xanh lam sáng rực phóng ra từ nòng pháo, xé rách không khí đặc quánh mùi khói và thuốc súng. Nó bay với tốc độ kinh hoàng, không cho mục tiêu bất kỳ cơ hội nào để phản ứng.

Luồng plasma đánh trúng vào giữa lưng người Hộ vệ. Không có tiếng hét, chỉ có một tiếng xèo ngắn ngủi và một ánh sáng chói lòa. Nhiệt độ cực cao của plasma lập tức làm bốc hơi lớp giáp bảo vệ và phần cơ thể bên dưới nó. Người Hộ vệ gần như tan biến thành một đám mây tro bụi và hơi nước quá nhiệt. Phần còn lại của cơ thể, do quán tính, bị thổi bay về phía trước, đập vào tường rồi vỡ tan thành những mảnh thịt cháy đen và xương vụn, văng tung tóe khắp nơi. Mùi thịt cháy khét lẹt lan tỏa, hòa lẫn với mùi kim loại nóng chảy.

Ferris không hề nao núng trước cảnh tượng tàn bạo đó. Hắn chỉ lạnh lùng quét camera tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Hắn thấy một Hộ vệ khác đang cố gắng kéo đồng đội bị thương vào chỗ nấp. Một phát bắn nữa. Lại một vụ nổ plasma. Hai mạng người nữa bị xóa sổ khỏi chiến trường.

Sau khi xác nhận đường đi đã tạm thời thông thoáng, Ferris mới cẩn thận điều khiển bộ giáp nặng nề di chuyển ra khỏi chỗ ẩn nấp, tiến về phía trước từng bước thận trọng. Hắn không còn sự hung hăng như lúc đầu. Lớp giáp bị hư hại và nguồn năng lượng hạn chế buộc hắn phải tính toán kỹ lưỡng hơn.

Nhưng sự thận trọng đó không làm giảm đi mức độ nguy hiểm của hắn. Bất kỳ Hộ vệ nào không may lọt vào tầm ngắm của khẩu pháo năng lượng đều nhận lấy một cái kết tức thời và khủng khiếp. Bị đốt cháy thành than, bị thổi bay thành từng mảnh, hoặc đơn giản là bốc hơi trong một quầng sáng chết chóc. Khoang hàng rộng lớn giờ đây rải rác những cái xác không toàn thây và những vết cháy đen ghê rợn trên sàn và tường.

Dù khẩu pháo năng lượng vẫn đang gieo rắc sự hủy diệt, Ferris biết rõ tình trạng đạn dược của mình đang ở mức báo động. Các chỉ số trên màn hình điều khiển hiển thị một màu đỏ đáng ngại:

“Năng lượng hệ thống chính: 18%.Cảnh báo: Mức độ cực thấp! Ưu tiên chức năng di chuyển và hệ thống hỗ trợ sự sống!”

“Pin năng lượng dự phòng cho pháo Plasma: 2 trên 5. Ước tính: 8-10 phát bắn tối đa.”

“Đạn Plasma Đặc biệt (Xuyên giáp và Nổ): 10 viên.”

“Tên lửa dẫn đường đa mục tiêu: 12 quả. Loại tầm nhiệt và Radar bán chủ động.”

“Đạn súng máy phụ trợ: 15% băng đạn còn lại. Hiệu quả thấp đối với mục tiêu bọc giáp.”

Tình hình rất nguy cấp. Hắn đã sử dụng phần lớn tên lửa trong giai đoạn oanh tạc ban đầu để phá vỡ hệ thống phòng thủ bên ngoài và tạo đường xâm nhập. Khẩu pháo năng lượng, dù mạnh mẽ, cũng ngốn năng lượng kinh khủng. Chỉ còn lại vài phát bắn quý giá. Súng máy phụ trợ thì gần như vô dụng trước các Hộ vệ mặc giáp đầy đủ.

Hắn cần phải kết thúc trận chiến này nhanh chóng. Kế hoạch B, kích hoạt EMP lần thứ hai, là hy vọng duy nhất của hắn. Nhưng trước khi EMP sẵn sàng, hắn cần phải cầm cự và lý tưởng nhất là tiến vào được khu vực kiểm soát trung tâm của khoang hàng này, nơi hắn có thể kích hoạt các vách ngăn an toàn, cô lập khu vực này và tạo lợi thế phòng thủ tuyệt đối sau khi EMP được kích hoạt.

-Chỉ cần thêm vài phút nữa thôi.

Ferris tự nhủ, ánh mắt quét qua các cảm biến nhiệt, cố gắng xác định vị trí của những Hộ vệ còn sót lại. 

-Nếu đám hỗ trợ của bọn Hộ vệ từ các toa khác xuống được đây trước khi EMP nổ thì mình sẽ gặp rắc rối lớn.

Theo dữ liệu cảm biến, chỉ còn lại khoảng năm chấm nhiệt đang di chuyển, co cụm lại ở phía cuối khoang hàng, gần cửa thông sang khu vực khác. Năm Hộ vệ còn sống sót. Họ đang rút lui, rõ ràng là đã mất hết tinh thần chiến đấu.

Năm con mồi cuối cùng.

Những Hộ vệ này thực sự đang ở trong tình trạng hoảng loạn tột độ. Họ tụ tập lại sau một dãy kệ hàng kim loại dày, người tựa vào người, cố gắng tìm kiếm chút an toàn ảo tưởng trong sự đồng cảnh ngộ. Tay ai cũng run rẩy cầm chặt khẩu súng trường tấn công, nòng súng chĩa ra một cách vô định, ánh mắt liên tục đảo quanh, đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Họ đã chứng kiến quá nhiều cái chết trong vài chục phút vừa qua. Đồng đội bị bắn hạ, bị pháo năng lượng đốt cháy, bị bộ giáp hạng nặng nghiền nát. Mùi tử khí, tiếng la hét, hình ảnh máu me và xác thịt tan nát ám ảnh tâm trí họ. Không ai còn đủ can đảm để ló mặt ra khỏi chỗ ẩn nấp. Mỗi tiếng động lạ, mỗi cái bóng lướt qua đều khiến họ giật nảy mình, sẵn sàng bóp cò một cách vô thức. Họ biết rằng chỉ cần rời khỏi vị trí này, cái chết gần như là chắc chắn. Con quái vật kim loại kia quá mạnh, quá tàn nhẫn.

Nhưng họ không ngờ rằng, chính sự co cụm và bất động vì sợ hãi đó lại đang tạo cơ hội cho kẻ săn mồi tiếp cận.

Ferris, dựa vào dữ liệu cảm biến nhiệt và âm thanh, đã xác định chính xác vị trí của nhóm Hộ vệ cuối cùng. Hắn không tấn công từ xa bằng pháo năng lượng nữa, hắn cần tiết kiệm đạn cho những mục tiêu quan trọng hơn hoặc cho những tình huống bất ngờ. Thay vào đó, hắn quyết định áp sát, sử dụng ưu thế về giáp và sức mạnh vật lý của bộ giáp để kết liễu nhanh gọn.

Hắn tắt hệ thống giảm thanh của bộ truyền động, thứ vốn đã không còn hiệu quả lắm do hư hại, để tiếng bước chân kim loại nặng nề vang lên trong khoang hàng, một chiến thuật tâm lý nhằm tăng thêm sự sợ hãi cho con mồi. Bộ giáp di chuyển với tốc độ đáng ngạc nhiên so với kích thước đồ sộ của nó, lướt qua các dãy kệ hàng, khoảng cách với nhóm Hộ vệ nhanh chóng được rút ngắn.

Một trong số các Hộ vệ, có lẽ là người cảnh giác nhất hoặc đơn giản là không may mắn nhất, nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Anh quay đầu lại, mắt mở to kinh hoàng khi nhìn thấy bóng dáng khổng lồ của bộ giáp đang lao tới từ hành lang bên cạnh, chỉ cách khoảng ba dãy kệ hàng.

-Nó đến kìa! Chạy đi!

Anh hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi. Anh lập tức bật dậy, định quay đầu bỏ chạy về phía cửa thoát hiểm.

Nhưng đã quá muộn. Bộ giáp của Ferris di chuyển nhanh hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Trước khi anh kịp chạy được vài bước, cỗ máy chiến tranh đã chắn ngang đường.

Trong cơn tuyệt vọng, người Hộ vệ giơ khẩu súng trường lên và bóp cò liên tục, xả hết phần đạn còn lại trong băng vào bộ giáp. Anh không bắn loạn xạ, mà nhắm vào một điểm yếu mà anh và đồng đội của anh đã phát hiện ra trước đó, một tấm bảo vệ trên khớp vai phải của bộ giáp có vẻ đã bị lỏng ra sau vụ nổ hòm đạn.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! KENG! Những viên đạn xuyên giáp đặc biệt đánh trúng mục tiêu. Tấm bảo vệ kim loại bị bật tung ra, để lộ phần khớp nối phức tạp bên dưới. Vài tia lửa điện lóe lên từ các dây cáp bị đứt. Một thành công nhỏ nhoi, nhưng đáng tiếc, nó không đủ để vô hiệu hóa cỗ máy.

Ferris gần như không thèm để ý đến thiệt hại nhỏ đó. Hắn điều khiển cánh tay trái khổng lồ của bộ giáp giơ lên, dùng mu bàn tay bọc thép dày đặc để che chắn phần khớp nối bị lộ ra, dễ dàng đỡ lấy những viên đạn cuối cùng. Đồng thời, cánh tay phải của bộ giáp nâng khẩu pháo năng lượng lên, nòng súng bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lam ngày càng mạnh, báo hiệu một phát bắn sắp được tung ra.

Nhưng Ferris không bắn. Hắn muốn tiết kiệm năng lượng. Thay vào đó, ngay khi áp sát người Hộ vệ trong gang tấc, hắn điều khiển chân phải của bộ giáp thực hiện một cú đá ngang cực nhanh và đầy uy lực.

Cú đá được thực hiện với một sự linh hoạt và tốc độ khó tin đối với một cỗ máy nặng nề như vậy. Nó không giống chuyển động của một cỗ máy, mà giống như cú đá của một võ sĩ chuyên nghiệp, đầy bất ngờ và khó đoán. Người Hộ vệ, vốn đang tập trung vào việc bắn và né khẩu pháo năng lượng, hoàn toàn không lường trước được đòn tấn công này.

RẦM!!! Mũi giày kim loại khổng lồ của bộ giáp đập thẳng vào cơ thể người Hộ vệ. Một tiếng xương gãy vụn ghê rợn vang lên, át cả tiếng súng. Toàn bộ lồng ngực của anh bị nghiền nát ngay lập tức. Lực đá khủng khiếp hất văng cơ thể anh như một con búp bê vải, đập mạnh vào thành xe bằng kim loại dày phía sau lưng với một tiếng BỤP nặng nề. Máu và nội tạng văng ra từ miệng và các vết nứt trên giáp. Cơ thể anh trượt xuống đất, mềm oặt, chết ngay lập tức, mắt vẫn mở to trừng trừng vì kinh hoàng và đau đớn tột cùng.

Bốn Hộ vệ còn lại, đang nấp ở gần đó, nghe thấy tiếng va chạm khủng khiếp và nhìn thấy tín hiệu sinh học của đồng đội vừa biến mất khỏi màn hình hiển thị trên cổ tay của họ. Nỗi sợ hãi cuối cùng cũng chiến thắng bản năng cố thủ. Họ biết rằng ở lại đây chỉ có chết.

Không ai bảo ai, tất cả bật dậy cùng một lúc, tranh thủ khoảnh khắc Ferris vừa kết liễu đồng đội của họ, quay đầu chạy thục mạng về phía cửa thoát hiểm ở cuối khoang hàng, bỏ lại vũ khí, bỏ lại mọi thứ, chỉ mong thoát khỏi con quái vật kim loại đang săn đuổi họ.

Ferris nhìn theo bóng dáng những con mồi đang chạy trốn qua màn hình cảm biến nhiệt. Một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi hắn bên trong buồng lái. 

-Chạy đi đâu, lũ chuột nhắt?

Hắn kích hoạt hệ thống khóa mục tiêu tự động bằng tên lửa. Bốn chấm đỏ hiện lên trên màn hình, khóa chặt vào tín hiệu nhiệt của bốn Hộ vệ đang chạy. Hệ thống tính toán quỹ đạo, tốc độ, và đưa ra giải pháp bắn tối ưu.

“Khóa mục tiêu thành công 4/4. Sẵn sàng khai hỏa.” 

Giọng nói điện tử vô cảm của hệ thống vang lên.

Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ. Khoảng cách giữa các dãy kệ hàng nơi các Hộ vệ đang chạy quá hẹp, các vật cản quá nhiều, không đủ không gian an toàn để tên lửa có thể được phóng đi và điều chỉnh quỹ đạo hiệu quả mà không va vào đâu đó.

Ferris không bực mình. Hắn chỉ cần một vị trí tốt hơn. Hắn điều khiển bộ giáp nhanh chóng di chuyển ra hành lang chính giữa khoang hàng, nơi có không gian rộng rãi hơn. Hắn xoay người bộ giáp lại, đối mặt với hướng những Hộ vệ đang chạy, giơ cao bệ phóng tên lửa tích hợp trên vai và cánh tay. Ngón tay hắn đặt sẵn lên nút khai hỏa trên tay cầm điều khiển, chờ đợi thời điểm hoàn hảo khi những con mồi chạy vào một khu vực trống trải hơn, không còn vật cản.

Đối với Ferris lúc này, đây không còn là một trận chiến nữa. Nó là một cuộc đi săn, và những Hộ vệ kia chẳng khác nào những con thỏ rừng tội nghiệp đang chạy trốn trong tuyệt vọng, chờ đợi bị móng vuốt của kẻ săn mồi tóm lấy. Trận chiến này, hắn tin chắc, đã sắp đến hồi kết thúc. Hồi kết thúc của hắn.

Đúng lúc đó, khi hắn đang chuẩn bị nhấn nút phóng tên lửa, thiết bị liên lạc nội bộ của hắn đột ngột reo lên. Một cuộc gọi từ đám thuộc hạ đang chuẩn bị kích hoạt EMP. Dù hơi khó chịu vì bị làm phiền vào thời điểm quan trọng, Ferris vẫn bấm nút nhận cuộc gọi trên bảng điều khiển.

-Sếp Ferris!

Giọng tên thuộc hạ vang lên, gấp gáp và có chút phấn khích.

-Bọn em biết sếp đang bận xử lý đám Hộ vệ, nên bọn em quyết định sẽ tự kích hoạt thiết bị luôn để hỗ trợ sếp! Chỉ muốn gọi báo trước để sếp chuẩn bị tinh thần, dù sếp đang làm cái quái gì đi nữa! Ngay sau khi kết thúc cuộc gọi này, bọn em sẽ nhấn nút! Đếm ngược 10 giây từ bây giờ!

Tút… tút…! Cuộc gọi kết thúc đột ngột như lúc bắt đầu. Ferris thở dài, có chút bực bội vì sự tự tiện của đám thuộc hạ, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.

Hắn nhìn bốn bóng người đang chạy ngày càng xa, sắp sửa đến một ngã rẽ. Hắn nhếch mép cười. 

-Kết thúc rồi.

Ngón tay hắn siết chặt nút phóng tên lửa.

“10 giây… 9 giây còn lại…”

Đồng hồ đếm ngược hiện lên trên góc màn hình điều khiển.

Đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên từ phía sau lưng hắn. Không phải tiếng súng, không phải tiếng nổ. Chỉ là một tiếng gọi đơn giản, nhưng lại khiến hắn giật mình vì sự bất ngờ và vị trí quá gần.

-OI!

Ferris lập tức phản ứng. Hắn nhận ra nguồn âm thanh ở rất gần phía sau. Camera gắn trên lưng bộ giáp truyền về hình ảnh một bóng người đang lao tới với tốc độ không thể tin nổi. Một vệt mờ trong không khí.

-Thằng khốn đó?! Sao nó còn sống được?!

Ferris kinh hoàng nhận ra đó chính là Lucas, tên Hộ vệ mà hắn tưởng đã nghiền nát dưới đống kệ hàng.

Hắn lập tức cố gắng điều khiển phần thân trên của bộ giáp xoay ngược ra sau để đối mặt và khai hỏa. Động cơ gầm rú, cố gắng xoay khối kim loại nặng nề. Nhưng tốc độ lao tới của Lucas quá nhanh. Trước khi bộ giáp kịp xoay hoàn toàn, trước khi hệ thống vũ khí kịp khóa mục tiêu, Lucas đã ở ngay phía sau hắn.

Và lần này, Lucas không còn tay không.

Trong tay cậu ta là một thanh thép tròn, dài khoảng hai mét, có lẽ là một thanh gia cố giằng bị gãy ra từ đống kệ hàng bị phá hủy. Nhưng điều đáng sợ là phần đầu của thanh thép đã được mài hoặc bẻ gãy một cách thô sơ, tạo thành một mũi nhọn hoắt, lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo dưới ánh sáng chập chờn. Một cây giáo tự chế đơn giản nhưng chết người.

Thấy Lucas lao tới với vũ khí trên tay, Ferris theo phản xạ điều khiển khẩu súng máy trên vai xả đạn về phía cậu.

Rè rè rè rè! Đạn bay ra như mưa, nhắm vào đường lao tới của Lucas. Nhưng vô ích. Dù Lucas chạy gần như theo một đường thẳng, tốc độ của cậu ta quá phi thường. Khẩu súng máy, dù có tốc độ bắn cao, cũng không thể điều chỉnh góc bắn đủ nhanh để theo kịp và bắn trúng một mục tiêu di chuyển với vận tốc như vậy ở cự ly gần. Đạn chỉ cày nát sàn kim loại phía sau lưng Lucas.

Khi chỉ còn cách bộ giáp của Ferris vài mét, vào đúng khoảnh khắc bộ giáp vừa xoay được một góc đủ để lộ ra phần lớn mặt trước của buồng lái, phần kính cường lực chống đạn dày nhưng vẫn là điểm yếu nhất của bộ giáp, Lucas đột ngột dừng lại và dùng hết sức mạnh phi thường vừa có được, ném thẳng cây giáo kim loại trong tay đi.

Cây giáo rời khỏi tay cậu với một tiếng “VÚT!” xé gió. Nó bay nhanh đến mức tạo ra một vệt mờ trong không khí, và âm thanh nó tạo ra gần giống như một tiếng nổ siêu thanh nhỏ khi phá vỡ bức tường âm thanh. Sức mạnh của cú ném đó là không thể tin nổi đối với một người bình thường.

Ferris nhìn thấy cây giáo kim loại lao tới như một mũi tên tử thần, nhắm thẳng vào buồng lái của hắn. Hắn biết súng đạn là vô ích trước một vật thể bay nhanh và rắn chắc như vậy. Phản xạ cuối cùng của hắn là cố gắng giơ cánh tay trái của bộ giáp lên để đỡ chặn, hy vọng nó sẽ hiệu quả như lần hắn đấm văng Lucas trước đó.

“8 giây còn lại…”

Nhưng lần này, may mắn đã không mỉm cười với hắn. Hoặc có lẽ, tốc độ và sự chính xác của Lucas đã vượt xa dự đoán.

XOẸT!!! KENG!!! Cây giáo kim loại không bị chặn lại. Nó lướt qua giữa những ngón tay kim loại khổng lồ của bộ giáp ngay trước khi bàn tay kịp khép lại hoàn toàn. Mũi nhọn hoắt của nó đâm sầm vào lớp kính cường lực dày của buồng lái.

Lớp kính, dù được thiết kế để chống đạn hạng nặng, cũng không thể chịu được một lực tác động tập trung và mạnh mẽ như vậy. Nó vỡ tan thành một mạng nhện vết nứt trước khi bị xuyên thủng hoàn toàn.

Cây giáo kim loại tiếp tục lao vào bên trong buồng lái. May mắn cho Ferris, nó không đâm trúng đầu hay ngực hắn, mà nó đâm xuyên qua vai trái của hắn.

Mũi nhọn kim loại xuyên qua lớp giáp bảo vệ, đâm thủng da thịt, cơ bắp và xương vai, găm chặt hắn vào thành ghế lái phía sau. Cây giáo không dừng lại ở đó. Nó tiếp tục di chuyển thêm gần nửa mét nữa, xuyên qua cả phần tựa lưng của ghế lái và cắm sâu vào bảng điều khiển điện tử phức tạp phía sau, trước khi dừng lại hoàn toàn.

Ferris bị ghim chặt vào ghế lái, vào chính bộ giáp của mình, bởi một thanh kim loại thô sơ.

-KHÔÔÔÔNG!!! CHẾT TIỆT! CHẾT TIỆT! CON MẸ NÓ!!! SAO LẠI LÀ LÚC NÀY?!?!

Tiếng hét thất thanh, đầy đau đớn, tức giận và hoảng loạn của Ferris vang vọng bên trong buồng lái kín bưng. Cơn đau nhói từ vết thương ở vai trái ập đến, nhưng nỗi sợ hãi còn lớn hơn gấp bội.

Hắn bị ghim chặt. Cây giáo kim loại xuyên qua vai hắn, qua ghế lái, và cắm sâu vào hệ thống điều khiển cốt lõi của bộ giáp. Hắn không thể cử động vai trái, và cơn đau lan tỏa khắp cơ thể.

Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.

“7 giây còn lại…”

Đồng hồ đếm ngược của EMP vẫn đang chạy trên góc màn hình điều khiển, giờ đã bị nhiễu và nhấp nháy liên tục do hư hại từ cây giáo.

Ferris biết điều gì sắp xảy ra. Dù bộ giáp của hắn được thiết kế với lớp che chắn chống EMP khá tốt, nhưng giờ đây, với một lỗ thủng lớn ngay trên buồng lái và một thanh kim loại dẫn điện cắm thẳng vào bảng điều khiển, lớp bảo vệ đó đã trở nên vô nghĩa. Khi xung điện từ được kích hoạt, nó sẽ tràn vào bên trong qua lỗ thủng và thanh kim loại, phá hủy toàn bộ hệ thống điện tử tinh vi, bao gồm cả hệ thống điều khiển, hệ thống hỗ trợ sự sống, và quan trọng nhất… hệ thống ổn định pin năng lượng.

Một cảnh báo mới, còn đáng sợ hơn, nhấp nháy điên cuồng trên màn hình.

“CẢNH BÁO NGHIÊM TRỌNG! HỆ THỐNG PIN NĂNG LƯỢNG CHÍNH BỊ TỔN HẠI VẬT LÝ! MẤT KẾT NỐI VỚI BỘ ỔN ĐỊNH DÒNG ĐIỆN! NĂNG LƯỢNG TĂNG GIẢM BẤT THƯỜNG! NGUY CƠ NỔ PIN CỰC CAO! ƯỚC TÍNH THỜI GIAN NỔ: DƯỚI 5 PHÚT! KHUYẾN CÁO: THOÁT HIỂM NGAY LẬP TỨC!!!”

Tim Ferris như ngừng đập. Không chỉ EMP, mà cả bộ giáp sắp phát nổ! Cây giáo chết tiệt đó không chỉ ghim hắn lại, nó còn đâm trúng vào khu vực chứa các mạch điều khiển pin năng lượng.

Hắn phải thoát ra! Ngay lập tức!

Hắn cố gắng dùng tay phải còn lành lặn và chân để vùng vẫy, cố gắng rút vai trái ra khỏi thanh kim loại. Nhưng nó cắm quá sâu, quá chắc. Mỗi cử động chỉ khiến cơn đau trở nên dữ dội hơn và máu chảy ra nhiều hơn từ vết thương. Thanh kim loại gần như gắn chặt hắn vào bộ giáp.

Biết rằng tự mình rút ra là không thể, Ferris chuyển sang kế hoạch khác. Hắn cần liên lạc với đám thuộc hạ, ra lệnh cho chúng hủy bỏ việc kích hoạt EMP, hoặc ít nhất là trì hoãn lại vài phút để hắn có thời gian thoát hiểm.

Hắn điên cuồng đập tay phải vào nút liên lạc khẩn cấp trên bảng điều khiển, nút được thiết kế để gửi tín hiệu ưu tiên cao nhất đến toàn bộ mạng lưới của nhóm.

“6 giây… 5 giây…”

Nhưng vô ích. Hệ thống liên lạc im lặng. Không có tín hiệu gửi đi, không có âm thanh hồi đáp. Màn hình hiển thị trạng thái liên lạc báo lỗi nghiêm trọng.

“LỖI KẾT NỐI! BỘ PHÁT TÍN HIỆU BỊ HỎNG HÓC VẬT LÝ!”

Cây giáo kim loại, ngoài việc đâm thủng buồng lái và hệ thống pin, còn vô tình phá hủy luôn cả bộ phát tín hiệu chính của bộ giáp. Ferris hoàn toàn bị cô lập. Hắn có thể nghe thấy tiếng gọi yếu ớt, hoảng loạn của đám thuộc hạ qua loa ngoài, có lẽ chúng đang cố liên lạc lại sau khi không nhận được phản hồi, nhưng hắn không thể trả lời. Bộ giáp, cỗ máy quyền lực cho hắn sức mạnh thống trị, giờ đây đã trở thành một cái quan tài kim loại, một nhà tù đang đếm ngược đến giờ hành quyết của chính hắn.

“4 giây… 3 giây còn lại…”

Tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng lạnh lẽo bao trùm lấy Ferris. Hắn không còn cách nào để ngăn chặn EMP. Hắn cũng không thể tự mình thoát ra khỏi thanh kim loại. Chỉ còn một lựa chọn cuối cùng, một lựa chọn đầy đau đớn nhưng là cơ hội sống sót duy nhất.

Nút phóng thoát hiểm khẩn cấp.

Hệ thống này được thiết kế để phóng toàn bộ ghế lái cùng phi công ra khỏi bộ giáp trong trường hợp khẩn cấp không thể cứu vãn, như bộ giáp sắp nổ tung hoặc bị hư hại quá nặng. Ghế lái sẽ được phóng lên một độ cao an toàn bằng thuốc phóng cực mạnh, sau đó bung dù hoặc đệm khí để hạ cánh.

Nhưng vấn đề là, hắn đang bị ghim chặt vào ghế lái bởi một thanh kim loại xuyên qua vai.

Ferris biết rõ hậu quả của việc kích hoạt hệ thống thoát hiểm trong tình trạng này. Lực phóng cực mạnh của ghế lái sẽ tạo ra một lực cắt khủng khiếp lên vai trái của hắn, nơi đang bị thanh kim loại giữ lại. Kết quả gần như chắc chắn là cánh tay trái của hắn sẽ bị xé lìa khỏi cơ thể.

Mất một cánh tay, hoặc chết cháy trong vụ nổ pin hoặc bị nướng chín bởi luồng điện từ EMP.

Sự lựa chọn đau đớn, nhưng rõ ràng.

“2 giây còn lại…”

Không còn thời gian để do dự. Ferris nghiến chặt răng, nhắm mắt lại, và dùng hết sức bình sinh đập tay phải vào nút “KÍCH HOẠT THOÁT HIỂM” màu đỏ tươi trên bảng điều khiển.

“1 giây còn lại…”

Ngay lập tức, một loạt tiếng nổ nhỏ vang lên từ bên dưới và phía sau ghế lái. Các chốt an toàn giữ ghế lái vào khung bộ giáp bị thổi tung. Phần nóc kim loại phía trên buồng lái cũng bị thổi bay lên không trung bởi một lượng thuốc nổ nhỏ.

ẦM! Một lực gia tốc khủng khiếp ép chặt Ferris vào ghế lái. Thuốc phóng chính được kích hoạt, đẩy toàn bộ ghế lái và Ferris bắn vọt lên trời như một quả tên lửa, xuyên qua lỗ hổng vừa được tạo ra trên nóc bộ giáp.

Đúng như hắn dự đoán, một cơn đau xé nát, không thể tưởng tượng nổi, bùng lên từ vai trái của hắn khi lực phóng cố gắng kéo cơ thể hắn đi trong khi cánh tay bị giữ lại bởi thanh kim loại. Hắn nghe thấy tiếng xương gãy vụn và tiếng thịt bị xé toạc. Rồi một cảm giác trống rỗng lạnh lẽo. Cánh tay trái của hắn đã bị bỏ lại, bị xé đứt khỏi cơ thể một cách tàn bạo, vẫn bị ghim chặt vào bảng điều khiển bên trong bộ giáp đang chết dần.

Ghế lái tiếp tục lao lên cao, để lại bộ giáp khổng lồ bên dưới. Ferris hét lên một tiếng dài, không phải vì đau đớn thể xác nữa, mà vì cú sốc, sự mất mát, và cả sự nhẹ nhõm bệnh hoạn vì vẫn còn sống. Máu phun ra xối xả từ mỏm vai cụt, nhuộm đỏ cả ghế lái và bộ đồ bay hắn đang mặc.

“0 giây còn lại…”

Đúng vào khoảnh khắc ghế lái của Ferris đạt đến độ cao an toàn tối đa, cách mặt đất vài chục mét, ở phía xa, đám thuộc hạ của hắn đã nhấn nút.

Một làn sóng năng lượng vô hình, nhưng cực kỳ mạnh mẽ, lan tỏa ra từ vị trí máy phát EMP với tốc độ ánh sáng. Xung điện từ quét qua toàn bộ khoang hàng và các khu vực lân cận của Gigantic số 4.

Ngay lập tức, hầu hết các thiết bị điện tử không được che chắn đặc biệt ngừng hoạt động. Đèn chiếu sáng chập chờn rồi tắt ngấm, chỉ còn lại ánh sáng đỏ yếu ớt từ hệ thống khẩn cấp chạy bằng pin hóa học. Vũ khí năng lượng của các Hộ vệ phụt tắt. Hệ thống ngắm quang học trên súng trường của họ tối đen. Bộ đồ tăng cường của họ mất điện, trở thành những bộ áo giáp nặng nề và vô dụng. Thiết bị liên lạc rè lên rồi im bặt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận