Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 1.2 (remake)

3 Bình luận - Độ dài: 8,276 từ - Cập nhật:

Nửa giờ trôi qua trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ và một bầu không khí nặng nề, ngột ngạt bao trùm, chỉ bị xé toạc bởi tiếng bước chân bì bõm của ba người cùng những tiếng thở gấp gáp, nặng nề. Đường hầm phía trước họ mỗi lúc một tối tăm và ẩm thấp hơn, không khí cũng ngày càng đặc quánh mùi bùn lầy, rác rưởi mục nát cùng một cảm giác bất an về thứ gì đó vô hình đang rình rập, chờ đợi thời cơ con mồi mất cảnh giác để tấn công.

Nguồn sáng yếu ớt từ hai chiếc đèn pin trên tay Ronan và Miles, thứ ánh sáng duy nhất dường như bị bóng tối dày đặc như mực Tàu nuốt chửng, chỉ đủ để soi rọi một khoảng không gian nhỏ bé ngay trước mặt, khiến mọi thứ xung quanh chìm sâu trong bóng tối vô định. Mùi ẩm mốc và bùn lầy ngày càng trở nên nồng nặc, nó xộc thẳng vào mũi một cách thô thiển, khiến cảm giác buồn nôn trong họ ngày một rõ ràng hơn.

Dẫn đầu nhóm với khẩu súng trường, Ronan đột ngột giơ tay lên với nắm đấm siết chặt, ra hiệu dừng khẩn cấp. Anh lập tức tắt đèn pin của mình một cách dứt khoát, đồng thời ra hiệu bằng mắt cho Miles cũng làm vậy. Bóng tối lập tức bao trùm hoàn toàn lấy họ.

-Có gì đó không ổn.

Anh khẽ thì thầm, giọng trầm và lạnh lẽo, chỉ vừa đủ để Miles và Giáo sư nghe thấy. Đôi mắt anh quét qua bóng tối dày đặc phía trước, cố gắng phân tích từng chi tiết mờ ảo. Các giác quan được rèn giũa qua vô số tình huống hiểm nghèo của anh đang liên tục gào thét cảnh báo. Cảm giác lạnh lẽo đến rợn người lan tỏa khắp ngóc ngách trên cơ thể, một sự ngột ngạt khó tả như thể có một bàn tay vô hình, bóp nghẹt lấy lồng ngực đang bao trùm lên họ. Áp lực không khí dường như đã có sự thay đổi rõ rệt.

Miles và Giáo sư William cũng ngay lập tức căng thẳng, họ vô thức nín thở, lưng tựa sát vào vách hầm ẩm ướt. Miles chĩa nòng khẩu PR-44 về phía trước, cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối bằng kính nhìn đêm tích hợp trên mũ bảo vệ, nhưng kết quả chẳng thu lại được gì. Màn đêm đặc quánh như một bức tường không thể xuyên thủng. Họ không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì bất thường, nhưng họ tuyệt đối tin vào bản năng của Ronan, tin vào thứ trực giác gần như siêu nhiên đã cứu mạng họ không chỉ một lần.

Rồi họ nghe thấy nó, lúc đầu chỉ là một tiếng sột soạt cực kỳ nhẹ, gần như không thể cảm nhận được nếu không tập trung cao độ, như tiếng gió thổi qua những chiếc lá khô. Nhưng ở đây, dưới lòng đất này không có gió, cũng chẳng có lá khô. Rồi một tiếng nữa rõ ràng hơn một chút, phát ra ở khoảng cách gần họ hơn. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng như có ai đó, hoặc thứ gì đó đang theo dõi họ từ trong bóng tối, không phải một mà rất nhiều cặp mắt vô hình.

Ronan cảm nhận được sự hiện diện của chúng trước khi bất kỳ ai khác kịp nhận ra. Một mùi hôi thối đặc trưng, một thứ mùi tanh tưởi của thịt sống đang bắt đầu phân hủy, và một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người, như thể nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống vài độ. Không khí xung quanh bất ngờ trở nên nặng nề đến lạ thường.

-Chúng ở trên trần và hai bên tường, ẩn nấp trong những hốc tối!

Ronan nói khẽ với chất giọng lạnh băng, sắc bén, đầy vẻ cảnh giác nhưng không một chút hoảng sợ.

-Tôi nghe được rất nhiều. Có lẽ cả chục con, hoặc hơn. Miles, bảo vệ ông William bằng mọi giá! Đứng sát sau lưng tôi! Tôi sẽ xử lý lũ sâu bọ này!

Ronan ra lệnh một cách dứt khoát, không cho phép sự do dự. Anh biết đây sẽ là một trận chiến sinh tử trong không gian cực kỳ bất lợi.

Ngay khi anh vừa dứt lời, không một tiếng động báo trước, không một dấu hiệu nào cảnh báo, như những bóng ma xuất hiện từ hư không, hàng loạt bóng đen gầy gò, trắng bệch như xác chết bị ngâm nước lâu ngày buông mình xuống từ trần hầm, từ những hốc tối trên tường mà mắt thường khó có thể phát hiện. Chúng lao thẳng về phía họ như những con diều hâu đói khát. Không một tiếng rít, không một tiếng gầm, chỉ có sự im lặng đầy chết chóc.

Nhưng chiếc móng vuốt sắc nhọn, dài ngoằng như những lưỡi dao cạo giương ra đồng loạt, ánh lên một cách ma quái trong chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại từ chiếc đèn pin của Miles, thứ mà cậu ta vừa bật lên theo phản xạ khi cảm nhận được nguy hiểm.

Viu! Viu! Viu! Ngay khi cảm nhận được chuyển động đầu tiên, Ronan đã nâng khẩu PR-44 lên, đôi mắt lạnh lùng nhắm vào những mục tiêu đang lao tới với tốc độ kinh hoàng, quyết tâm không để cho chúng có cơ hội đến gần cả nhóm.

Những loạt đạn năng lượng được khai hỏa một cách chính xác, găm thẳng vào đầu và ngực của ba con Silence đầu tiên đang ở gần nhất, những con đang dẫn đầu cuộc tấn công. Lớp da trắng bệch, nhăn nheo của chúng bị xuyên qua dễ dàng như tờ giấy ướt, để lại những lỗ thủng cháy xém, bốc lên khói trắng cùng mùi thịt khét. Chúng rơi rụng xuống nền hầm ngập nước, nằm bất động như những con rối bị cắt dây. Chúng chết ngay tức khắc mà không kịp phát ra bất kì âm thanh gì.

-Lũ Silence!

Miles hét lên theo phản xạ, giọng vỡ ra vì kinh hoàng và sửng sốt. Nhưng khi thấy Ronan hành động quyết đoán, bắn hạ kẻ địch một cách lạnh lùng và hiệu quả, cậu ta cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng chế ngự nỗi sợ hãi. Miles nâng khẩu súng của mình lên và bắt đầu bắn yểm trợ cho anh, tạo thành một lưới hỏa lực phòng thủ.

Ronan di chuyển một cách có tín toán, vừa lùi lại từng bước một để giữ khoảng cách an toàn với những con đang lao tới, vừa liên tục khai hỏa khẩu PR-44. Anh cố gắng sử dụng từng phát bắn một cách hiệu quả, không lãng phí đạn dược dù chỉ là một viên, liên tục nhắm vào những điểm yếu chí mạng như đầu, ngực, hoặc những con đang ở vị trí thuận lợi nhất để tấn công họ. Thêm hai con Silence nữa gục ngã khi cố gắng tiếp cận anh từ hai bên sườn, cơ thể chúng co giật rồi bất động hoàn toàn, sau đó là trôi nổi lềnh phềnh trên mặt nước cùng với đống rác rưởi.

Tuy nhiên chiến đấu hiệu quả là vậy, số lượng của lũ quái vật này quá đông, vượt xa dự đoán ban đầu của Ronan. Và chúng di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, lắt léo trong bóng tối cũng như bám trên tường, trên trần như những con thạch sùng khổng lồ khiến việc ngắm bắn trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Một vài con với sự liều lĩnh của loài thú đói đã vượt qua được làn đạn phòng thủ và lao đến gần. Khoảng cách giữa các bên lúc này chỉ còn chưa đến hai mét.

Biết rằng chỉ dựa vào súng là không đủ, Ronan nhanh chóng bỏ khẩu PR-44 xuống, để nó treo lủng lẳng trước ngực bằng dây đeo. Với một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng, anh phát ra một âm thanh nửa người nửa thú đầy vẻ đe dọa rồi lao về phía trước, dùng chính cơ thể mình làm lá chắn cho Giáo sư William và Miles, người đang còn bối rối và cố gắng ngắm bắn trong sự hỗn loạn.

XOẸT! Một bộ móng vuốt sắc như dao cạo, dài và cong sượt qua vai Ronan, xé toạc lớp áo khoác quân sự và để lại ba vệt máu đỏ thẫm. Tuy vậy Ronan lại gần như không để ý đến điều đó, cơn thịnh nộ và bản năng chiến đấu trong anh bắt đầu dâng lên, át đi mọi cảm giác đau đớn về mặt thể xác. Anh vung tay tóm lấy cổ của một trong những con Silence vừa tấn công mình.

Đôi mắt đen láy to tròn, vô hồn của nó nhìn anh chằm chằm không một chút sợ hãi, chỉ có sự đói khát nguyên thủy, điên cuồng của một con thú hoang dã. Với một lực siết kinh hoàng từ đôi tay đã được tăng cường sức mạnh, Ronan nghe thấy tiếng xương cổ của nó kêu răng rắc rồi gãy lìa. Sinh vật đó mềm nhũn trong tay anh cùng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, rồi anh ném mạnh cái xác vô hồn của nó vào một con Silence khác đang lao tới từ bên cạnh khiến cả hai ngã lăn ra đất, tạo ra một khoảng trống nhỏ trước mặt để cả nhóm tiếp tục tiến lên.

Trong khi đó, Miles đã kịp định thần và bắt đầu khai hỏa một cách có kiểm soát hơn, cố gắng bắn từng loạt ngắn nhưng với độ chính xác vào những con Silence đang cố gắng bao vây Ronan. Ánh sáng xanh tỏa ra từ viên đạn năng lượng chiếu rọi đường hầm, để lộ ra thêm nhiều con khác đang bám trên tường và trần nhà như những con thạch sùng khổng lồ, hoặc đang lao tới từ những hành lang phụ tối tăm, đen kịt như những bóng ma.

Chúng di chuyển nhanh nhẹn, im lặng theo cách kỳ dị đến đáng sợ, từng bước chân cảm tưởng như không chạm đất mà chỉ có tiếng móng vuốt cào cấu trên bề mặt đá, việc xác định vị trí tương đối để ngắm bắn từ đó cũng trở nên vô cùng khó khăn. Tiếng rít khe khẽ, đầy ghê rợn của chúng bắt đầu vang lên như tiếng rắn độc đang chuẩn bị tấn công, một âm thanh khiến người ta phải sởn gai ốc.

-Aaargh!

Miles hét lên đau đớn khi một con Silence khác, với sự nhanh nhẹn khó tin đã né được loạt đạn của cậu ta và dùng móng vuốt cào một vết sâu vào bắp chân, máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả ống quần. Cậu ta ngã khuỵu xuống nhưng cố gắng nghiến răng chịu đựng cơn đau buốt và chĩa súng bắn trả lại ngay tức thì.

Giáo sư William dù lúc này đang ở trong trạng thái sợ hãi đến tột cùng, mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Ông lùi lại phía sau, tránh xa khỏi trung tâm cuộc chiến và tìm một chỗ ẩn nấp tạm thời sau một cột bê tông lớn, tay nắm chặt chiếc túi y tế đeo bên người, mắt chăm chút quan sát tìm kiếm cơ hội để giúp đỡ Miles.

Ronan không dừng lại sau khi hạ gục hai tên. Anh di chuyển như một cơn lốc giữa vòng vây của kẻ thù. Mỗi cú đấm, mỗi cú đá của anh dù không ở trạng thái biến đổi toàn bộ, nó vẫn mang theo một sức mạnh khủng khiếp đủ để làm gãy xương hoặc dập nát nội tạng của đám sinh vật hình người mỏng manh, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm này.

Anh nhanh chóng nhận ra rằng, lũ Silence nhanh nhẹn và có khả năng phục kích đáng sợ nhưng thể chất của chúng lại tỏ ra yếu ớt thấy rõ, cùng cơ thể dễ bị tổn thương chỉ bằng những tác động tưởng chừng như không đáng kể so với người thường. Điểm mạnh duy nhất của chúng có lẽ chỉ là số đông và sự im lặng chết người khi hoạt động trong bóng tối.

Một con Silence với thân hình nhỏ con bất ngờ lao tới từ bên hông, nhắm vào Giáo sư William đang cố gắng kéo Miles lùi lại phía sau. Ronan lập tức xoay người với không một chút do dự, tung một cú đá vòng cực nhanh trúng ngay vào giữa ngực nó. Tiếng xương sườn gãy vụn vang lên rõ mồn một như tiếng cành cây khô bị bẻ gãy. Con quái vật bay ngược lại, đập mạnh vào tường đá rồi rơi xuống bất động, máu đen trào ra như suối từ miệng.

Nhưng ngay lập tức, hai con khác tranh thủ cơ hội Ronan phân tâm đã áp sát anh từ hai phía, móng vuốt giương ra sẵn sàng tấn công. Anh nhanh chóng dùng hai tay chộp lấy đầu của chúng rồi dùng sức mạnh kinh người đập mạnh hai cái đầu đó vào nhau. Tiếng hộp sọ vỡ nát vang lên một cách ghê rợn, phần não trắng sền sệt và máu đen bắn tung tóe lên người Ronan.

Một con Silence với móng vuốt dài đáng kể so với những con còn lại, có lẽ là con thủ lĩnh hoặc một cá thể già dặn trong đàn chạy vượt qua Ronan một cách đầy bất ngờ, nhắm thẳng vào Giáo sư Hames.

Ronan cảm nhận được sự nguy hiểm liền xoay người, dùng báng khẩu PR-44 đập một cú cực mạnh vào thái dương con đầu đàn. Một tiếng cốp khô khốc vang lên thấy rõ, con quái vật loạng choạng và mất phương hướng trong giây lát. Đó là tất cả những gì Ronan cần, anh lao tới và dùng móng vuốt xé toạc cổ họng nó một cách gọn gàng, máu đen từ vết thương trào ra như thác lũ.

Khung cảnh trận chiến đang diễn ra lúc này vô cùng hỗn loạn và tàn khốc. Tiếng súng trường năng lượng vang lên liên hồi, tiếng gầm gừ đầy thú tính của Ronan khi anh ra đòn, tiếng rít lên đầy ghê rợn của lũ Silence khi chúng lần lượt gục ngã, và cả tiếng la hét của Miles cứ thế hòa quyện vào nhau, tất cả tạo nên một bản hợp xướng như thể ở tầng địa ngục sâu thẳm nhất. Mùi máu tanh nồng nặc, mùi bùn đất ẩm mốc, mùi không khí bị ô-xi hóa cùng mùi hôi thối đặc trưng của lũ quái vật không ngừng trộn lẫn làm không khí xung quanh trở nên đặc quánh, khó thở, khiến người ta chỉ muốn nôn ọe.

Miles dù bị thương nặng ở chân, máu vẫn không ngừng chảy nhưng vẫn chiến đấu một cách dũng cảm, gắng gượng hết sức có thể trước khi cái chết tìm đến. Cậu ta tựa lưng vào tường, cố gắng tạo cho mình một góc bắn an toàn, liên tục triệt hạ hết con này đến con khác đang cố gắng áp sát Ronan từ phía sau, hoặc những con đang cố gắng vòng qua anh để tấn công cậu và Giáo sư.

Nhưng số lượng của chúng áp đảo như một bầy kiến đói không bao giờ cạn. Một con khác với sự ranh ma của loài săn mồi đã lẻn qua được Ronan, vượt qua hàng rào lửa đạn yếu ớt của Miles và nhảy bổ vào người, dùng hàm răng lởm chởm, sắc như dao cạo cắn vào vai cậu. Miles hét lên một tiếng đau đớn tột cùng và liên tục vùng vẫy, khẩu súng trường vô tình bị cậu ném văng đi trong lúc giãy giụa phản kháng, và xui xẻo sao khi rơi lọt thỏm ngay giữa nơi đám Silence đang tập trung đông đảo.

Khi Miles bị cắn vào vai thì Ronan, người vừa dùng móng vuốt đâm xuyên qua ngực một con Silence, gầm lên một tiếng giận dữ khi phát hiện được. Anh nhanh chóng hạ gục những con đang bao vây mình bằng những cú đánh tàn bạo, dứt khoát rồi lao đến chỗ Miles như một mũi tên.

Anh dùng một tay tóm lấy cổ con Silence đang bám trên vai Miles, chặt đến mức nó phải buông tha cậu chỉ để rú lên một tiếng đầy đau đớn. Ronan nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất một cách dễ dàng, rồi nhặt khẩu súng lục năng lượng phụ mà Miles đã đánh rơi gần đó với tốc độ nhanh như chớp, dí thẳng nòng súng vào thái dương con quái vật và bóp cò không chút do dự. Một tiếng phụt nhỏ lập tức phát ra, với âm thanh gần như không nghe thấy được giữa sự hỗn loạn đang bao trùm, cái đầu trắng bệch của con Silence nổ tung như một quả dưa hấu bị đập mạnh, não và máu bắn tung tóe lên bức tường phía sau.

-Miles!

Giáo sư William nhận ra tình hình của Miles thì lập tức kêu lên, giọng ông run run như đang kìm nén sự tuyệt vọng và sợ hãi rồi chạy tới chỗ cậu nhanh nhất có thể, cố gắng hết sức kéo ra khỏi vòng nguy hiểm.

Lũ Silence dường như không hề suy giảm về số lượng, chúng ngày càng kéo đến đông hơn như thể được sinh ra từ những bóng tối sâu thẳm nhất của cống ngầm, bị thu hút bởi mùi máu và tiếng động của cuộc chiến. Ronan nhận thấy tình hình xung quanh đang trở nên mất kiểm soát dần, những con quái vật bắt đầu vượt qua anh và tiếp cận tới vị trí của Giáo sư và Miles ngày một nhiều, đến mức bây giờ không thể nào đếm xuể nổi bằng mắt thường.

Một cơn thịnh nộ khủng khiếp cùng cực bùng lên trong Ronan, anh không còn quan tâm đến việc tiết kiệm sức lực hay che giấu năng lực thực sự của mình nữa, anh phải kết thúc chuyện này, ngay lập tức.

-CÚT HẾT CHO TAO, LŨ SÂU BỌ KHỐN KIẾP!

Anh gầm lên một tiếng khiến cả đường hầm rung chuyển, những mảnh vỡ bê tông trên trần rơi lả tả xuống như mưa.

Lần này sự biến đổi diễn ra nhanh hơn, dữ dội hơn. Móng vuốt và răng nanh dài ra một cách đáng sợ, kích thước cơ thể anh cũng tăng lên đáng kể dù không bằng khi đối đầu với con sói khổng lồ, nhưng đủ để khiến anh trở thành một cỗ máy hủy diệt thực sự trong không gian chật hẹp này.

Ronan trong hình dạng bán quái vật giờ đây không còn chút do dự nào nữa, anh lao vào giữa bầy quái vật như một con cuồng thú được giải phóng khỏi xiềng xích. Anh không còn né tránh nữa mà đối đầu trực diện, bắt đầu một cuộc tàn sát đẫm máu không thương tiếc.

Móng vuốt sắc bén của Ronan xé nát kẻ thù thành từng mảnh một cách dễ dàng. Từng cú đấm của anh giờ đây mang theo sức nặng của một quả đạn pháo, xuyên thủng cơ thể mỏng manh của lũ Silence một cách dễ dàng, để lại những lỗ thủng toang hoác với kích thước cả gang tay. Anh di chuyển với một tốc độ và sức mạnh mà không một sinh vật nào ở đây có thể sánh được, mỗi cử động anh thực hiện dù chỉ đơn giản như là cái phẩy tay cũng đảm bảo sẽ gieo rắc cái chết.

Máu đen của lũ quái vật văng tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ cả người Ronan và những bức tường ẩm ướt xung quanh. Anh như một vị thần hủy diệt, một ác quỷ chiến tranh đang tàn sát trong lãnh địa của mình. Những sinh vật kia, vốn nổi tiếng với sự im lặng và khả năng phục kích đáng sợ, giờ đây rú lên những tiếng kinh hoàng, hành động hoảng loạn khi đối mặt với cơn thịnh nộ không thể ngăn cản của Ronan. Chúng bắt đầu tỏ ra sợ hãi, cố gắng lùi lại, tìm cách trốn chạy vào những bóng tối nhưng đã quá muộn.

Ronan không cho bất kỳ con nào trốn thoát, anh bắt đầu săn đuổi lũ Silence, tiêu diệt chúng một cách tàn nhẫn và dứt khoát. Cơn thịnh nộ của anh cần được giải tỏa và chúng là những đối tượng hoàn hảo. Anh tóm lấy một con Silence đang cố gắng bỏ chạy, rồi lập tức xé đôi nó ra bằng tay không, nội tạng đen ngòm, hôi thối từ hai nửa cơ thể đổ ào ạt xuống mặt đất. Anh dùng đôi chân mạnh mẽ của mình quét ngang, quật ngã một lúc ba bốn con rồi dùng chân lần lượt giẫm nát sọ chúng.

Cuộc tàn sát kinh hoàng của Ronan lên lũ quái vật kéo dài không quá năm phút, nhưng nó lại như kéo dài cả thế kỉ đối với Miles và Giáo sư William. Khi con Silence cuối cùng gục ngã dưới móng vuốt của Ronan, và bị anh kết liễu bằng cách dùng một tay bóp nát đầu, đường hầm lại trở về sự im lặng rợn người vốn có của nó. Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, nặng nhọc của Ronan và mùi máu tanh nồng nặc đến mức buồn nôn. Xác của lũ quái vật nằm la liệt khắp nơi, một cảnh tượng kinh hoàng, một bãi chiến trường thực sự.

Ronan từ từ biến đổi trở lại hình dạng con người, cơ thể run rẩy vì kiệt sức và dư chấn của cơn thịnh nộ vừa trải qua. Vết thương ở vai và những vết cào xước khác trên người anh vẫn còn đó, đau nhói nhưng không còn chảy máu nhiều nữa. Tuy vậy, tốc độ hồi phục đã bị chậm lại đáng kể, chỉ còn nhỉnh hơn một chút so với người thường.

Ronan lảo đảo tiến lại gần Miles, người đang nằm bất động trên mặt đất lạnh lẽo cùng những vết máu loang lổ trên vai, khuôn mặt thì xanh xao, trắng bệch như tờ giấy. Giáo sư William vội vã lao tới chỗ anh, chiếc túi y tế siết chặt trong tay cùng ánh mắt đầy vẻ lo lắng.

-Ronan! May quá, cậu còn sống! Cậu có bị thương không?

Nhưng Ronan chẳng buồn trả lời. Thay vì đáp lại sự lo lắng của ông, anh ngẩng đầu lên với ánh mắt sắc lạnh và cất giọng hỏi lại một cách điềm tĩnh, nhưng từng đó không thể che giấu được sự mệt mỏi ngày càng hiện rõ.

-Miles thế nào rồi?

Giáo sư đáp lại, giọng run run.

-Vết thương của cậu ta rất nặng, và có vẻ như… có độc! Nhìn màu sắc của vết thương kìa!

Ronan đi tới gần và chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Miles, cẩn thận quan sát vết thương cũng như tình trạng hiện tại. Vết cắn trên vai cậu ta đang sưng tấy nặng, từ từ chuyển sang màu tím đen một cách đáng sợ, những đường gân máu sẫm màu liên tục nổi lên xung quanh. Cậu ta đang sốt cao và mê sảng, miệng liên tục lẩm bẩm những điều vô nghĩa, cơ thể co giật nhẹ.

Giáo sư William lẩm bẩm, vẻ mặt đầy lo lắng khi dùng gạc thấm nhẹ lên vết thương, đôi tay ông lúc này đang run rẩy không ngừng.

-Độc tố… của đám Orphans à…? Chúng lẩn trốn trong đám Silence và lén lút tấn công sao?

Ronan lắc đầu phủ nhận ngay lập tức.

-Không, đây không phải. Vết cắn này khác. Đây có lẽ là một loại độc tố khác từ chính lũ Silence này, một loại mà Marcus không biết, hoặc cố tình không muốn nói cho chúng ta biết.

Anh nhớ lại cảm giác ngứa ran khi máu của chúng dính vào tay mình.

-Ông có thể cứu cậu ta không, Giáo sư?

Ronan hỏi cùng gương mặt đầy bất an. Anh cảm thấy một sự gắn kết kỳ lạ, một trách nhiệm với người lính trẻ này, người đã tin tưởng và chiến đấu dũng cảm bên cạnh anh.

Giáo sư William lấy ra một vài dụng cụ y tế đã được khử trùng, một ống tiêm và vài lọ thuốc nhỏ từ trong túi.

-Ta không chắc, Ronan. Độc tố này lạ quá, nó tác động rất nhanh và mạnh. Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức. Trước hết chúng ta cần tìm một nơi an toàn và sạch sẽ hơn để có thể xử lý vết thương.

Trong khi Giáo sư William cố gắng sơ cứu cho Miles, Ronan đứng dậy và nhìn quanh đường hầm đầy xác chết. Anh cảm thấy một sự mệt mỏi cùng cực cả về thể chất lẫn tinh thần, cũng như một nỗi buồn man mác, một sự nặng nề khó tả dần hiện rõ trong lòng.

Anh đã cứu được họ một lần nữa, nhưng cái giá phải trả là tiếp tục giải phóng con quái vật bên trong mình, là sự mất kiểm soát dù chỉ trong chốc lát. Anh không biết mình có thể làm được chuyện này bao nhiêu lần nữa, trước khi bản thân cạn kiệt sức lực để rồi mất kiểm soát hoàn toàn.

-Chúng ta không thể ở lại đây lâu được nữa.

Ronan nói bằng giọng đầy kiên quyết, cố gắng xua đi những cảm xúc tiêu cực.

-Mùi máu này, mùi xác chết này sẽ thu hút những thứ khác đến. Có thể là những bầy Silence khác, đông hơn, nguy hiểm hơn, hoặc tệ hơn là những con quái vật mà chúng ta chưa từng biết đến.

Giáo sư William gật đầu, tay vẫn không ngừng làm việc, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

-Tôi gần xong rồi. Cần phải cố định lại vết thương cho cậu ấy. Chúng ta cần đưa cậu ta đến một nơi an toàn hơn để điều trị dứt điểm. Hy vọng thuốc giải độc tạm thời này có thể cầm cự được.

Ronan nhìn về phía trước, nhìn vào bóng tối sâu thẳm, vô tận của đường hầm. Cuộc hành trình đến London còn rất dài và những mối nguy hiểm vẫn còn đang rình rập ở mọi ngóc ngách. Ronan không biết liệu cả nhóm có thể sống sót qua được cái địa ngục này hay không, nhưng anh biết rõ một điều là bản thân lúc này không thể gục ngã, anh phải tiếp tục chiến đấu không chỉ cho bản thân mình, mà còn cho những người đã tin tưởng và đặt mạng sống vào anh.

-

Sự im lặng ngột ngạt sau cuộc tàn sát lũ Silence không kéo dài được bao lâu, bất chợt từ phía sâu trong bóng tối của đường hầm, theo hướng mà họ đang buộc phải tiến tới xuất hiện một thứ âm thanh đã len lỏi đến tận đây, một thứ âm thanh khiến sống lưng Ronan và Giáo sư William lạnh toát.

Âm thanh đó không phải là tiếng gầm rú của một con thú săn mồi, không phải tiếng kim loại va chạm mà là một thứ còn ám ảnh hơn, đánh thẳng vào bản năng nguyên thủy nhất của con người. Một tiếng khóc nỉ non, ai oán, thê lương, kéo dài, như tiếng của một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, đang sợ hãi, tuyệt vọng gọi tìm sự giúp đỡ giữa địa ngục.

Ronan và Giáo sư William nhìn nhau, một sự hiểu biết không lời chạy qua ánh mắt họ. Sự nhẹ nhõm vừa le lói sau trận chiến trước đó lập tức bị dập tắt, thay vào đó là một nỗi kinh hãi còn lớn hơn.

-Orphans… of the Sewers…?!

Đôi mắt của anh vốn đã lấy lại chút bình tĩnh, giờ đây lại ánh lên vẻ cảnh giác cực độ, những cơ bắp trên người căng cứng sẵn sàng cho một cuộc chiến mới. Lời cảnh báo của Marcus lại vang vọng trong đầu họ như một lời nguyền.

“Nếu nghe thấy tiếng khóc trẻ con trong bóng tối, hãy chạy đi. Chạy thật nhanh và đừng bao giờ quay đầu lại.”

Nhưng chạy không phải là một lựa chọn dễ dàng. Miles vẫn còn bất tỉnh trên vai Ronan, cơ thể nóng hầm hập vì sốt và độc tố. Cậu ta cần được chăm sóc, cần được đưa đến nơi an toàn chứ không phải bị kéo lê trong một cuộc chạy trốn vô vọng như thế này. Và dường như, con đường duy nhất dẫn ra khỏi cái mê cung cống rãnh chết tiệt này, lối thoát duy nhất của họ lại nằm ngay phía những tiếng khóc đó.

Tiếng khóc ai oán, nỉ non của trẻ con vẫn tiếp tục vọng lại từ sâu trong bóng tối và mỗi lúc một gần hơn, rõ ràng hơn như thể có hàng chục, hàng trăm đứa trẻ đang đồng thanh khóc than, tạo thành một bản hòa âm của sự tuyệt vọng và chết chóc. Thứ âm thanh đó, ngay giữa khung cảnh ngập ngụa xác chết của đám Silence và mùi máu tanh nồng nặc tạo nên sự rùng rợn, sự ghê tởm khó tả.

-Chúng đang đến.

Giọng Ronan đầy vẻ cảnh giác và một chút gì đó bất lực không thể che giấu. Anh đã nghe lời cảnh báo của Marcus. Những con Orphans không thể đối đầu trực diện một cách khinh suất, đặc biệt là khi anh vừa trải qua một trận chiến căng thẳng và Miles đang là một gánh nặng, dù anh không hề có ý trách móc.

-Chúng ta phải tìm cách khác, hoặc chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Giáo sư William vừa hoàn thành việc kiểm tra lại băng bó và tiêm thêm một liều thuốc giải độc tổng hợp, hy vọng có thể kéo dài tác dụng cho Miles. Chàng trai vẫn còn mê man, nhưng hơi thở đã có phần ổn định hơn một chút, cơn sốt dường như cũng đã hạ nhiệt đôi chút, một dấu hiệu tích cực hiếm hoi. Ông ngẩng đầu lên, nhìn Ronan, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm pha lẫn lo lắng.

-Không còn đường nào khác đâu, Ronan!

Giọng giáo sư có chút gấp gáp.

-Lối ra, theo trí nhớ của tôi, ở ngay phía đó! Chúng ta phải đi ngay, không thể chần chừ được nữa! Chúng ta không thể quay lại con đường đầy xác Silence được, mùi máu sẽ thu hút chúng quay lại sớm thôi, hoặc tệ hơn là những thứ khác. Chúng ta phải liều thôi!

Ronan gật đầu, răng nghiến chặt. William nói đúng, quay lại không phải là một lựa chọn. Anh cẩn thận điều chỉnh lại tư thế của Miles trên vai, chút sức mạnh phi thường còn sót lại sau những lần biến đổi giúp anh thực hiện việc đó một cách tương đối dễ dàng, dù cơ thể vẫn còn đau nhức và kiệt sức.

-William, phiền ông đi trước, dùng đèn pin soi đường giúp tôi! Cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể, nhưng phải cẩn thận! Đừng để bị phục kích!

Ronan ra lệnh một cách đầy dứt khoát.

Hai người bắt đầu di chuyển nhanh nhất có thể về phía có tiếng khóc, một quyết định đầy rủi ro nhưng là lựa chọn duy nhất. Hy vọng duy nhất của họ là có thể vượt qua khu vực nguy hiểm này trước khi bị bầy Orphans bao vây hoàn toàn. Tiếng khóc trẻ con dường như đang bao vây họ từ mọi hướng, lúc thì ở phía trước, lúc lại ở sau lưng, lúc lại ở hai bên tường.

Xen lẫn với tiếng khóc là những tiếng sột soạt, lạo xạo ghê rợn phát ra từ trên tường và trần hầm, tựa như tiếng của hàng trăm con chuột cống khổng lồ đang di chuyển với tốc độ chóng mặt. Ronan có thể cảm nhận được sự hiện diện của đám Orphans đang bám theo, những cái bóng nhỏ bé, nhanh nhẹn lướt đi trong bóng tối và tiếp cận từ mọi hướng. Anh không dám ngoảnh lại, không dám lơ là một giây, mọi giác quan căng lên chỉ để tập trung vào việc bảo vệ Giáo sư và Miles, đồng thời tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu của một cuộc phục kích có thể xảy ra bất kì lúc nào.

Đường hầm phía trước bắt đầu có ánh sáng le lói, yếu ớt nhưng hiện lên thật rõ ràng. Một dấu hiệu của hy vọng, một lối thoát khỏi nơi bóng tối ngự trị này.

-Kia rồi! Lối ra!

Giáo sư William kêu lên, trong lòng ông lúc này có chút mừng rỡ và nhẹ nhõm, gần như muốn bật khóc đến nơi.

Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, đám Orphans cũng đã đuổi kịp và chặn đầu họ. Những cái bóng nhỏ đen ngòm lao vụt qua đầu cả nhóm từ những hốc tối trên trần hầm, bám lên tường rồi phóng xuống như những con đỉa hút máu. Hàm răng của chúng sắc nhọn như kim, đôi mắt đen láy không có tròng trắng mở to nhìn trừng trừng họ một cách đáng sợ, đầy sát khí dưới ánh sáng yếu ớt hắt vào từ miệng hầm, tiếng rít khe khẽ của chúng cất lên như thể tiếng rắn độc sắp sửa tấn công.

-Giáo sư, đưa Miles vào cái hốc tường phía trước kia, nhanh lên!

Giọng Ronan đầy khẩn trương, anh chỉ vào một khoảng lõm sâu trên vách hầm, đủ để hai người ẩn nấp tạm thời.

-Che chắn cho cậu ấy cẩn thận! Lũ này có độc, không được để chúng chạm vào!

Ronan đứng chắn ngay trước hốc tường với khẩu PR-44 trên tay, nòng súng chĩa thẳng về phía bóng tối nơi tiếng khóc vẫn còn văng vẳng và những cái bóng đang lao tới. Anh không tỏ ra chủ quan dù đối thủ có sở hữu kích thước nhỏ bé đến thế nào đi chăng nữa, lời cảnh báo của Marcus vẫn văng vẳng trong đầu còn như một hồi chuông cảnh tỉnh.

Những bóng đen nhỏ bé và nhanh nhẹn của đám Orphans bắt đầu xuất hiện từ mọi ngóc ngách. Chúng chẳng hề có lấy bất kì một dấu hiệu gì trước khi tấn công, cứ thế mà lao thẳng về phía cả nhóm với tốc độ kinh hoàng. Ronan thấy vậy ngay lập tức siết cò với không một chút do dự.

Viu! Viu! Viu! Đám quái vật lao tới bị những tia năng lượng xanh lam bắn trúng ngay giữa thân, cơ thể nhỏ bé của chúng cứ thế nổ tung thành những đám máu thịt đen ngòm, bắn tung tóe ra khắp nơi xung quanh, nhuộm đỏ cả thành hầm. Mùi hôi thối, tanh tưởi phát ra từ chúng còn kinh khủng hơn cả lũ Silence, một thứ mùi đặc trưng của nội tạng thối rữa trộn lẫn với chất dịch có độc tính mạnh.

Nhưng số lượng của đám Orphan quá đông và cũng hành động cực kỳ thông minh, xảo quyệt. Sau vài tổn thất đầu tiên, chúng không còn lao thẳng vào nữa mà bắt đầu di chuyển theo những đường lắt léo hơn, bám lên tường và trần nhà, lợi dụng mọi bóng tối, mọi chướng ngại vật để tiếp cận khiến việc ngắm bắn của Ronan trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Một con Orphans có phần khôn ngoan hơn số còn lại, lợi dụng lúc Ronan đang ngắm bắn những con khác ở phía trước đã trèo lên trần hầm rồi buông mình xuống ngay phía trên đầu anh, hàm răng sắc như kim nhắm thẳng vào gáy với ý định thực hiện một cú táp chết người.

Tuy vậy, nhờ giác quan đã được tăng cường và phản xạ chiến đấu phi thường, Ronan ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi của luồng không khí phía trên. Anh không kịp ngẩng đầu nhưng theo phản xạ, nghiêng người sang một bên một cách đột ngột, đồng thời giơ khẩu súng PR-44 lên theo một đường vòng cung ra sau, bóp cò ngay tức thì mà không cần thao tác ngắm bắn.

Viu! Tia năng lượng xanh lam sượt qua vai anh trong gang tấc, bắn trúng con Orphans đang rơi xuống, xuyên thủng cơ thể và thổi bay nó ra xa, đập mạnh vào tường rồi rơi xuống trong trạng thái bất động hoàn toàn. Một hành động mang tính bản năng và may mắn nhiều hơn là kỹ năng, nhưng nó đã thực sự cứu mạng anh trong gang tắc.

Vài con Orphan khác với kích thước nhỏ hơn đã áp sát được đến chân anh, cố gắng dùng những hàm răng sắc nhọn cắn xuyên qua lớp quần áo bảo hộ. Ronan nhanh chóng lùi lại một bước, giương súng tiếp tục bắn hạ những con ở tầm gần đang cố gắng vượt qua ranh giới an toàn, đồng thời dùng báng súng nặng trịch để gạt những con đang cố gắng trèo lên người anh.

Khi một vài con khôn ngoan lách qua được hàng phòng thủ bằng súng của Ronan, lao thẳng về phía Giáo sư Hames và Miles đang ẩn nấp trong hốc tường, Ronan biết mình không thể chỉ dựa vào súng được nữa. Thời gian không cho phép anh ngắm bắn và thay đạn liên tục như vậy.

-Miles, nếu còn sức, yểm trợ cho tôi! Bắn vào bất cứ thứ gì di chuyển về phía này!

Anh hét lên rồi ném khẩu PR-44 về phía Miles. Cậu lính trẻ dù sức khỏe chưa hồi phục được bao nhiêu đã cố gắng gượng dậy, tựa lưng vào tường sau khi cơn đau từ vết thương đã dịu bớt phần nào nhờ thuốc. Cậu nhanh chóng nhặt khẩu súng lên rồi bắt đầu bắn yểm trợ, những phát bắn tuy kém chính xác đi bởi tình trạng sức khỏe hiện tại, nhưng từng đó là đủ để làm chậm bước tiến của lũ Orphans ngày một hung hãn.

Ronan lúc này không còn tỏ vẻ do dự. Một tiếng tặc lưỡi đầy khó chịu phát ra từ cổ họng, sau đó gần như là một tiếng chửi rủa bật ra từ miệng khi anh cảm nhận được sự đau đớn của quá trình biến đổi, nhưng tình thế hiện tại không cho phép anh lựa chọn. Anh thả lỏng để những tế bào quái vật trong cơ thể chiếm lấy mình. Vì không còn đủ vật chất và năng lượng ở mức tối thiểu, chỉ có hai cánh tay của anh là có chút sự khác biệt so với ban đầu: làn da sẫm màu, cánh tay to hơn, móng vuốt từ các đầu ngón tay dài ra, đen bóng và sắc lẹm.

Biết rõ điều này sẽ xảy ra, nhưng Ronan còn không còn thời gian để tính toán, suy nghĩ nhiều nữa. Anh lao vào giữa bầy quái vật khát máu như một con mãnh hổ xông vào giữa bầy chó hoang. Móng vuốt xé nát đám Orphans đang cố gắng tấn công Giáo sư, những con mà chúng đã xác định là con mồi yếu ớt, tiềm năng. Ronan tóm lấy hai con cùng lúc bằng hai tay rồi ném mạnh chúng vào tường với một lực kinh hoàng. Tiếng xương vỡ và thịt nát vang lên một cách ghê rợn, hai con Orphans biến thành một đống bầy nhầy không còn hình thù, cái xác chậm rãi trượt trên mặt tường rồi rơi bịch xuống nền đất.

Ronan gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó dùng một tay chộp lấy một con khác đang lao tới tấn công từ bên hông và đập mạnh nó vào tường đá. Con quái vật nhỏ bé lập tức nổ tung thành một đám máu thịt hôi thối.

Tuy Ronan và Miles đang cật lực chiến đấu là thế nhưng những con khác, với sự liều lĩnh của loài săn mồi đói khát đã kịp bám lấy chân Giáo sư William, dùng hàm răng sắc nhọn như kim của chúng cắm sâu vào ống quần và da thịt ông. Giáo sư hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã khuỵu xuống.

Ronan lao tới chỗ Giáo sư William không một chút do dự. Anh tóm lấy những sinh vật nhỏ bé, gớm ghiếc đang bám trên người ông và xé chúng ra thành từng mảnh một cách tàn nhẫn. Máu đen của lũ Orphans bắn tung tóe dính lên khắp người, mùi hôi thối khó chịu lập tức bốc lên, xộc thẳng vào mũi khiến anh phải ho khan.

May mắn thay, chiếc quần mà Giáo sư William đang mặc được làm từ một loại vải tổng hợp đặc biệt có khả năng chống cắt, chống đâm ở mức độ nhất định nên những nhát cắn vừa rồi chủ yếu chỉ khiến ông đau đớn và hoảng sợ là phần nhiều, chứ chưa thể gây ra những vết thương quá nghiêm trọng.

-Đi mau! Giáo sư, chạy đi! Đừng dừng lại!

Ronan hét lên rồi kéo William đứng dậy, sau đó nhanh chóng chạy tới và vác Miles lên vai, tay kia nắm chặt lấy cánh tay của Giáo sư và kéo cả hai người lao thẳng về phía ánh sáng le lói cuối đường hầm, ánh sáng của sự sống, của hy vọng.

Vài con Orphans còn sót lại, hoặc những con mới từ đâu đó mò đến vẫn cố gắng chặn đường, nhảy bổ vào người Ronan như những con đỉa đói. Nhưng Ronan trong cơn tuyệt vọng và giận dữ tột cùng đã dùng chính cơ thể mình, giờ đây cứng như thép với những mảng giáp tự nhiên húc văng chúng ra xa, nghiền nát những con cản đường bằng đôi chân mạnh mẽ. Anh không còn quan tâm đến những vết cắn, vết cào lũ quái vật gây ra trên người nữa. Mục tiêu duy nhất của anh lúc này là thoát khỏi nơi quỷ quái này, đưa hai người “đồng đội” của mình đến nơi an toàn.

Cuối cùng sau một nỗ lực đến mức vượt qua giới hạn của bản thân, cả nhóm cũng lao ra khỏi miệng hầm rồi ngã dúi dụi trên nền đất cứng và đầy sỏi đá. Họ ho sặc sụa, cố gắng hít thở bầu không khí bên ngoài dù nó cũng chẳng trong lành gì mấy, thứ không khí vẫn còn vương vấn mùi khói, mùi máu và mùi tử khí, nhưng ít ra nó không có sự ngột ngạt, bí bách như ở bên trong đường hầm.

Khi Ronan và Giáo sư William còn đang cố gắng định thần, bỗng một loạt đạn năng lượng màu xanh lam từ đâu không rõ bắn tới với tốc độ kinh hoàng và độ chính xác cao, dễ dàng quét sạch những con Orphans vừa ló đầu ra khỏi miệng hầm chỉ trong nháy mắt, biến chúng thành những đám khói đen bốc mùi khét lẹt. Theo sau đó là tiếng động cơ của phương tiện quân sự hạng nặng gầm lên liên hồi, tiếng bánh xích sắt nghiến trên mặt đất và tiếng chân người di chuyển dồn dập, tiếng kim loại của vũ khí và giáp chiến đấu va chạm vào nhau.

Một đoàn xe bọc thép còn lớn hơn và hiện đại hơn cả đội hộ tống của Lauren, với những khẩu pháo năng lượng cỡ lớn gắn trên tháp pháo cùng lớp giáp dày cui đang chậm rãi tiến về phía họ. Trên thân xe là biểu tượng của Lực lượng Đặc biệt Hoàng gia Anh, một con sư tử vàng đang gầm vang cùng hai thanh gươm bắt chéo trên nền cờ đỏ, biểu tượng của quyền lực và hy vọng.

-Là… là quân tiếp viện! Chúng ta được cứu rồi! Tín hiệu S.O.S đã có tác dụng!

Giọng giáo sư William đầy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, nói một cách lắp bắp đến mức tưởng chừng như bật khóc vì nhẹ nhõm. Ngay chính bản thân ông lúc này vẫn không thể tin vào hình ảnh đang diễn ra ngay trước mắt mình.

Đoàn xe nhanh chóng bao vây lấy họ, hàng loạt vũ khí năng lượng ngay lập tức chĩa thẳng vào Ronan. Những người lính đặc biệt trong những bộ giáp chiến đấu màu đen tuyền, bảo vệ kín mít từ đầu đến chân với những vũ khí tối tân nhất đồng loạt nhảy xuống từ các xe thiết giáp, di chuyển và dàn lập đội hình một cách chuyên nghiệp, im lặng và đầy hiệu quả. Lần này không có sự e dè hay sợ hãi như đội của Lauren, ánh mắt họ nhìn qua lớp kính bảo vệ của mũ giáp trông thật lạnh lùng, vô cảm, chuyên nghiệp và đầy quyết đoán, đúng với định nghĩa của những cỗ máy giết chóc thực sự.

Một sĩ quan cao cấp, đeo mặt nạ che gần hết khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt xanh biếc sắc lạnh như băng, bước ra từ một chiếc xe chỉ huy bọc thép chở quân kiểu mới. Gã nhìn Ronan từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại một chút ở những vết thương còn rỉ máu và bộ dạng tả tơi của anh, rồi lại nhìn sang Miles đang bất tỉnh và Giáo sư Hames đang cố gắng đứng vững.

-Đối tượng N1, Ronan Harrison.

Giọng viên sĩ quan chỉ huy vang lên qua bộ khuếch đại gắn trên mũ giáp. Một giọng nói lạnh lùng và không một chút cảm xúc.

-Chúng tôi là Lực lượng Phản ứng Nhanh Chiến thuật số 3 của quân đội Hoàng gia Anh Quốc. Anh bị bắt giữ theo lệnh của Bộ Quốc phòng và Hội đồng An ninh Quốc gia. Mọi hành vi chống cự sẽ bị đáp trả bằng vũ lực tối đa. Chúng tôi được phép tiêu diệt tại chỗ nếu cần thiết.

Ronan không nói bất cứ câu gì, anh đã quá mệt mỏi để phản kháng, để chiến đấu thêm nữa. Sức lực của anh đã cạn kiệt hoàn toàn, cứ thế mà ngã gục xuống nền đất, phó thác phần công việc còn lại vào tay họ.

Sau đó Ronan lại bị còng tay bằng một loại còng hợp kim đặc biệt có khả năng phóng điện cực mạnh, và đeo một chiếc vòng sốc điện mới với phiên bản còn hiện đại hơn cả chiếc đã bị anh phá hủy. Anh bị đưa lên một chiếc xe bọc thép vận chuyển chuyên dụng, loại dùng để vận chuyển đối tượng hoặc mẫu vật thí nghiệm với tính chất cực kì nguy hiểm, một pháo đài di động với kích thước lớn hơn rõ rệt cùng lớp bảo vệ dày phải hơn nửa mét.

Còn đối với Miles, sau quá trình kiểm tra sơ bộ, cậu nhanh chóng được các nhân viên y tế quân sự đưa lên một chiếc xe chở quân thuộc lớp cứu thương chuyên dụng.

Sau một hồi giải thích với viên sĩ quan chỉ huy, Giáo sư William khiến gã, dù không muốn và cũng chẳng hiểu rõ đầu đuôi sự việc nhưng với vị trí và vai trò của ông, gã không thể làm trái với yêu cầu được. Cuối cùng gã cũng miễn cưỡng chấp nhận để William ngồi cùng Ronan với vai trò giám sát anh.

Lần này, Ronan không bị nhốt vào hộp mà ngồi trên một chiếc ghế kim loại lớn cố định chắc chắn vào sàn xe, thiết bị khóa toàn thân lớn siết chặt người anh và kết nối thẳng vào chiếc ghế. Xung quanh là bốn người lính đặc biệt vũ trang tận răng, giáp trụ hạng nặng hiện đại bảo vệ kín mít từ đầu đến chân không một kẽ hở, tay thì cầm pháo xung kích năng lượng chĩa về phía anh liên tục, ánh mắt không rời khỏi dù chỉ một giây. Chiếc xe không có cửa sổ, chỉ có một màn hình nhỏ hiển thị hình ảnh từ camera bên ngoài.

Ronan nhắm mắt lại, cố gắng tận dụng khoảng thời gian yên tĩnh này để nghỉ ngơi, để sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Anh không biết mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy lần nữa, chiếc xe dường như đang di chuyển chậm hơn, tiếng động cơ êm hơn. Qua màn hình, anh thấy được dáng dấp những khung cảnh quen thuộc hiện lên ngày một rõ ràng hơn, dù cho nó đã thay đổi rất nhiều sau thời gian dài bị giam cầm. Họ đang tiến vào rìa của Đại London, một siêu đô thị khổng lồ.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đội trưởng thật tuyệt zời =j
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
:)) gã có thể là một chiến binh giỏi nhưng không bao giờ là một chỉ huy tốt
Xem thêm
@Shawn Daji: đúng thật
Mới zô là tui biết bản chất sẽ ghét ông nv này
Xem thêm