Khi khói bụi dần lắng xuống, để lại một màn sương mờ ảo bao phủ chiến trường tan hoang, Giáo sư William Hames và người lính trẻ còn sống sót tên Miles cẩn thận tiến lại gần nơi Ronan đang đứng, từng bước chân tỏ ra dè dặt. Họ không dám đến quá gần mà cố giữ một khoảng cách an toàn, ánh mắt nhìn Ronan với vẻ đầy phức tạp: sợ hãi, kinh ngạc, và một chút gì đó như lòng biết ơn sâu sắc.
Ronan từ từ biến đổi trở lại hình dạng con người. Quá trình này cũng đau đớn không khác gì khi hóa thành quái vật, xương cốt lại một lần nữa kêu răng rắc, cơ bắp co rút rồi giãn ra, lớp vảy từ từ lặn vào trong da. May mắn là anh đã có thể kiểm soát nó sau một thời gian dài bị thí nghiệm ở Viện, dù không giảm bớt đi sự đau đớn là bao, nhưng ít ra anh có thể giữ được sự tỉnh táo để hoàn tất quá trình biến đổi đầy khắc nghiệt này.
Khi lớp vảy cuối cùng biến mất, để lại làn da trần trụi, lấm lem máu đen của quái vật, máu đỏ của chính mình và bụi đất, anh gần như kiệt sức và phải dựa vào tảng bê tông lớn để không ngã quỵ. Quần áo trên người anh đã rách bươm, chỉ còn vài mảnh vải tả tơi còn bám trụ lại.
-Ronan… cậu… còn ổn chứ, anh bạn?
Giáo sư William là người đầu tiên lên tiếng, giọng run run, cố gắng giữ bình tĩnh.
-Tôi ổn mà, William.
Ronan đáp lại bằng chất giọng khàn đặc, với chiếc cổ họng khô rát vì thiếu nước.
-Vậy Lauren… hắn ta đâu?
Người lính trẻ Miles chỉ tay về phía một đống đổ nát cách đó không xa, nơi những ngọn lửa vẫn còn cháy âm ỉ.
-Chúng tôi… chúng tôi tìm thấy một phần bộ giáp của Đội trưởng. Nhưng… không có dấu hiệu của ngài ấy. Có lẽ… ngài ấy đã không qua khỏi.
Giọng Miles có chút ngập ngừng, không rõ là tiếc thương hay nhẹ nhõm.
Anh hiểu được cảm giác của cậu. Lauren dù tự phụ và tàn bạo nhưng cũng là một người lính dũng cảm theo một cách nhìn nào đó, nhất là trong cái thời thế mà ranh giới trắng đen, thiện ác chỉ là một vệt mờ mong manh. Cái chết của hắn không mang lại cho Ronan cảm giác hả hê như anh từng nghĩ mà chỉ có sự trống rỗng, mệt mỏi. Kẻ thù trước mắt đã biến mất nhưng những vấn đề lớn hơn vẫn còn đó.
-Chúng ta phải rời khỏi đây ngay... Hự!
Ronan nói đồng thời cố gắng đứng thẳng dậy, nhưng đôi chân vẫn còn run rẩy khiến anh suýt té ngã.
-Nơi này không còn an toàn nữa. Mùi máu và tiếng động của trận chiến chắc chắn sẽ thu hút những thứ khác đến. Lũ Spike chắc hẳn vẫn còn lởn vởn quanh đây, hoặc những con quái vật còn tệ hơn.
Nói xong, anh nhìn quanh để đánh giá lại tình hình.
-Nhưng… chúng ta đi đâu?
Miles hỏi bằng giọng đầy vẻ hoang mang.
-Đoàn xe đã bị phá hủy gần hết. Hệ thống liên lạc của đội… chắc cũng đã hỏng theo. Chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi, ngay giữa vùng đất chết này.
Ronan nhìn về hướng London, nơi mà theo kế hoạch ban đầu anh sẽ được đưa đến để gặp Đại tướng Curningham. Mục tiêu đó vẫn còn nhưng con đường để đến đó giờ đây đã hoàn toàn khác. Không còn sự áp giải, không còn sự kiểm soát, không còn sự phân biệt, họ bây giờ chỉ còn là một nhóm nhỏ người sống sót, tuyệt vọng giữa một thế giới đầy rẫy hiểm nguy.
Anh sau đó quay sang nhìn Giáo sư William.
-Giáo sư, ông có biết đường đến đó không? Một con đường an toàn hơn, tránh xa những con đường chính đã bị lũ quái vật chiếm đóng?
Giáo sư William sau một thoáng suy nghĩ liền gật đầu.
-Ta nhớ một vài tuyến đường tắt, những đường hầm dịch vụ cũ của thành phố, được xây dựng từ trước Đại Dịch. Phần lớn có lẽ đã sụp đổ hoặc bị chiếm giữ, nhưng ta biết một vài đoạn vẫn còn sử dụng được. Nếu may mắn, nó có thể dẫn chúng ta đến gần Phân khu Hạ lưu của London hơn, tránh được phần lớn nguy hiểm trên mặt đất.
-Tốt rồi.
Ronan đáp lại, xen lẫn trong đó chút mỉa mai.
-Hãy mong lần này ông không đãng trí như khi ở trong Viện.
-Tha cho ông già này đi. Ta có nhiều thứ để làm ở đó mà. Không thông cảm thì thôi chứ.
Giáo sư William đáp lại kèm một cái xua tay đầy mệt mỏi.
Anh sau đó quay sang nhìn người lính trẻ Miles.
-Cậu có đi cùng không? Tôi không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, nhưng ít nhất, chúng ta có cơ hội sống sót cao hơn nếu đi cùng nhau. Cậu có thể tự do lựa chọn, tôi không ép.
Miles nhìn Ronan rồi quay sang nhìn ánh mắt của Giáo sư William dành cho anh, nó không hề giống với cách một người bình thường phản ứng trước nỗi sợ mà tràn đầy sự tin tưởng, như giữa những người bạn, người chiến hữu gắn bó lâu năm.
Cậu đã chứng kiến sức mạnh kinh hoàng và cả sự đáng sợ của anh, nhưng giữa một thế giới không còn gì để tin tưởng, nơi con người còn nguy hiểm hơn cả đám sinh vật khát máu, thì một con quái vật sẵn sàng chiến đấu và bảo vệ người khác có lẽ lại chính là đồng minh quý giá nhất.
-Tôi… tôi theo anh, tiến sĩ Harrison.
Miles đáp lại một cách quả quyết hơn, không còn vẻ sợ hãi như trước, tay cậu ta siết chặt khẩu súng trường như một sự khẳng định chắc nịch với lời nói của mình.
Ronan gật đầu, một cảm giác trách nhiệm nặng nề chưa từng có đè lên vai.
-Được rồi. Nhưng trước khi đi, chúng ta cần thử một việc.
Anh nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một chiếc xe vận tải của đội Alpha. Dù bị hư hỏng nặng ở phần đầu, khoang lái và thiết bị bên trong có vẻ vẫn còn tương đối nguyên vẹn, ít nhất là không bị ngọn lửa lan tới làm cháy rụi.
-Miles, bộ giáp của cậu có hệ thống định vị và phát tín hiệu khẩn cấp không?
Miles ngạc nhiên trước câu hỏi nhưng nhanh chóng gật đầu.
-Có, thưa Tiến sĩ. Bộ giáp chiến đấu Manticore Mk.IV của chúng tôi đều được trang bị chip định vị vệ tinh mã hóa và bộ phát tín hiệu S.O.S tầm xa, hoạt động độc lập với hệ thống liên lạc chính của xe. Nhưng… trong tình trạng nhiễu loạn điện từ mạnh như thế này, và với khoảng cách xa xôi… tôi không chắc nó có thể gửi tín hiệu tới London được không.
-Cứ thử xem.
Ronan nói bằng một vẻ kiên quyết.
-Chúng ta cần thông báo cho Quân đội Hoàng gia biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, và cả vị trí của chúng ta dựa vào tín hiệu định vị từ bộ giáp của cậu. Dù cơ hội mong manh, nhưng còn hơn là không làm gì cả.
Anh chỉ về phía chiếc xe vận tải.
-Khoang lái của chiếc xe kia có vẻ vẫn còn nguồn điện dự phòng. Thiết bị liên lạc vô tuyến tầm xa trên đó có thể đã hỏng, nhưng nếu chúng ta kết nối được bộ phát tín hiệu từ giáp của cậu vào hệ thống ăng-ten của xe, có lẽ sẽ khuếch đại được tín hiệu lên đáng kể.
Giáo sư Hames tỏ vẻ đồng tình.
-Một ý kiến không tồi, Ronan. Ăng-ten của xe vận tải quân sự thường có công suất lớn hơn nhiều so với bộ phát cá nhân. Nếu may mắn, tín hiệu có thể vượt qua được tầng nhiễu loạn và đến được một trạm thu gần nhất, hoặc thậm chí là vệ tinh.
Ronan và Miles cẩn thận tiến đến chiếc xe vận tải bị hư hỏng. Cửa khoang lái bị kẹt, Ronan phải dùng chút sức lực còn sót lại để nạy bật nó ra. Bên trong xe, bảng điều khiển chi chít đèn báo lỗi nhấp nháy đỏ, may mắn vẫn còn một vài đèn tín hiệu nguồn vẫn còn sáng xanh yếu ớt.
-Nguồn điện phụ vẫn còn hoạt động.
Ronan vừa nói vừa quan sát các dây cáp và cổng kết nối.
-Miles, cậu có thể tháo bộ phát tín hiệu từ giáp của mình ra không? Tìm cách kết nối nó với cổng truyền dữ liệu của hệ thống liên lạc trên xe.
Dù tay còn hơi run và vết thương trên vai vẫn còn đau nhói, Miles vẫn cố gắng nhanh chóng bắt tay vào việc. Vì là lính kỹ thuật của đội nên Miles khá rành về các thiết bị này, cậu mở một khoang nhỏ trên cổ tay áo giáp, cẩn thận tháo ra một mô-đun nhỏ bằng kim loại rồi dùng một vài dụng cụ đa năng lấy từ thắt lưng, bắt đầu mày mò với các cổng kết nối trên bảng điều khiển của xe. Giáo sư Hames đứng bên cạnh, cố gắng hỗ trợ bằng những kiến thức về lĩnh vực điện tử của mình.
Ronan đứng cảnh giới, đôi mắt liên tục quét qua những đống đổ nát xung quanh, tai lắng nghe mọi tiếng động lạ. Anh biết cả nhóm không có nhiều thời gian nên phải hành động thật gấp rút. Mùi máu và sự hỗn loạn của trận chiến sẽ sớm thu hút những kẻ săn mồi khác đến.
Sau vài phút căng thẳng, Miles thở phào nhẹ nhõm.
-Được rồi, Tiến sĩ! Tôi đã kết nối được bộ phát vào hệ thống ăng-ten. Tín hiệu có vẻ đã được khuếch đại. Tôi sẽ kích hoạt chế độ phát S.O.S liên tục, kèm theo tọa độ hiện tại và một đoạn ghi âm ngắn báo cáo tình hình… hy vọng nó đủ để ai đó hiểu được.
Cậu nhấn vài nút trên module, một đèn LED nhỏ trên đó bắt đầu nhấp nháy màu xanh lá, báo hiệu tín hiệu đang được phát đi.
-Tốt lắm!
Giọng nói Ronan lúc này đã có chút nhẹ nhõm hơn.
-Chúng ta không thể chờ đợi ở đây xem có ai đáp lại không. Phát tín hiệu liên tục, nếu có ai đó ở Bộ Chỉ Huy đủ thông minh và quan tâm, họ sẽ tìm cách xác minh. Bây giờ, chúng ta phải đi.
Họ nhanh chóng thu thập những vật dụng còn sót lại từ những chiếc xe bị phá hủy: một ít nước uống đóng chai, vài gói lương khô quân dụng, vũ khí và đạn dược còn sử dụng được, và một bộ sơ cứu lớn hơn từ xe y tế của đội Alpha. Ronan tiến tới xác một người lính, gỡ bộ áo giáp và lấy áo quần từ gã ta, rồi khoác thêm một chiếc áo dày của một người khác để giữ ấm. Sau đó, anh yêu cầu Miles mở khóa một khẩu súng trường năng lượng cho mình sử dụng.
Khi họ chuẩn bị rời đi, Ronan liếc nhìn về phía cái bóng đen cao lớn, bí ẩn mà anh thoáng thấy trên nóc một tòa nhà đổ nát gần đó trong lúc chiến đấu. Không còn ai ở đó, nhưng anh có cảm giác rằng họ không đơn độc. Ai đó đang theo dõi họ. Một kẻ thù mới? Hay một đồng minh tiềm năng? Hay chỉ là một thợ săn đang tìm kiếm cơ hội?
Những câu hỏi lại xoáy trong đầu anh, nhưng giờ đây không có thời gian để suy nghĩ, sự sống còn lúc này là ưu tiên hàng đầu. Hành trình đến London sẽ đầy rẫy hiểm nguy và anh phải chuẩn bị cho mọi tình huống. Ít nhất bây giờ họ đã để lại một dấu vết, một lời kêu cứu yếu ớt, mong manh giữa nơi hỗn loạn này.
…
Bầu trời phía trên thành phố bắt đầu chuyển sang một màu xám xịt, ảm đạm khi bình minh cố gắng len lỏi qua những đám mây đen dày đặc. Thứ ánh sáng yếu ớt không đủ để xua tan bóng tối và sự lạnh lẽo. Không khí vẫn còn đặc quánh mùi khói, mùi máu tanh, mùi kim loại cháy và mùi hôi thối nồng nặc từ cái xác đang phân rã của con quái vật Evolve vừa bị tiêu diệt.
Nhóm của Ronan giờ chỉ còn lại ba người: anh, Giáo sư William Hames và người lính trẻ Miles. Họ di chuyển một cách cẩn trọng, khép nép giữa những đống đổ nát của một nền văn minh đã lụi tàn, cố gắng không gây ra tiếng động, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng hết mức có thể.
Dù vẫn còn yếu sau trận chiến kinh hoàng và quá trình biến đổi tiêu tốn nhiều năng lượng, nhưng bản năng sinh tồn của một kẻ săn mồi trong Ronan đã được đánh thức. Với cấu trúc sinh học đặc biệt, tốc độ phục hồi nhanh của anh hơn người thường rất nhiều. Những vết thương trên người đã gần như khép miệng, chỉ còn lại những vệt sẹo mới màu hồng nhạt.
Anh dẫn đầu nhóm, di chuyển với từng bước chân chậm rãi nhưng đầy chắc chắn, hai tay cầm chắc khẩu súng trường, ngón tay gá bên cò súng, sẵn sàng khai hỏa bất kì lúc nào. Đôi mắt sắc bén liên tục quét qua mọi góc khuất, mọi bóng tối đáng ngờ. Các giác quan của anh căng lên như dây đàn.
Miles theo sát phía sau, khẩu súng trường năng lượng PR-44 luôn ở tư thế sẵn sàng chiến đấu, nòng súng liên tục đảo qua lại. Dù vẻ mặt cậu vẫn còn hiện rõ sự mệt mỏi, căng thẳng và một chút sợ hãi, nhưng cậu vẫn cố gắng làm tốt nhất vai trò của mình. Giáo sư William Hames đi cuối cùng, tay ôm chặt một chiếc túi vải chứa những dụng cụ y tế và một vài vật dụng cá nhân quan trọng, bước chân của ông đã có phần không vững bởi ảnh hưởng của tuổi tác.
-Lối vào đường hầm ở gần đây.
Cả nhóm nhanh chóng tìm thấy lối vào, ẩn sau một bức tường đổ nát của một trạm biến áp cũ, cỏ dại và dây leo mọc um tùm. Đó là một cái miệng cống hình chữ nhật bằng bê tông, bị che lấp bởi rác rưởi, gạch đá và những mảnh kim loại gỉ sét. Miles dùng báng súng đẩy những mảnh vụn sang một bên, để lộ ra một cái thang sắt gỉ sét, mục ruỗng dẫn xuống bóng tối ẩm thấp, lạnh lẽo bên dưới. Một luồng không khí hôi hám mang theo mùi bùn đất và sự mục rữa xộc lên.
-Để tôi đi trước.
Ronan nhanh chóng lên tiếng với chất giọng trầm và dứt khoát. Anh không muốn bất kỳ ai trong số họ gặp nguy hiểm không cần thiết. Với sức mạnh và các giác quan đã được tăng cường, anh là người thích hợp nhất để trinh sát.
Anh cẩn thận trèo xuống thang từng bậc một. Chiếc thang kêu cọt kẹt, ọp ẹp dưới sức nặng của anh, tưởng chừng như có thể gãy bất cứ lúc nào. Không khí bên dưới lạnh lẽo và nặng mùi ẩm mốc, mùi của sự mục rữa, nước tù đọng và một thứ gì đó giống như mùi phân của động vật. Ngay khi chân vừa chạm đất, anh có thể cảm nhận được sự trơn trượt của lớp bùn mỏng, nhầy nhụa.
Ronan nhanh chóng bật một chiếc đèn pin nhỏ gắn trên cổ tay, ánh sáng yếu ớt quét qua một đường hầm hình vòm, tối tăm và chật hẹp. Tiếng nước nhỏ giọt từ trần hầm vang vọng đâu đó tạo cảm giác rờn rợn. Không khí đặc quánh, khó thở.
-An toàn.
Ronan nói vọng lên, giọng anh khi lên mặt đất bị biến đổi bởi không gian hẹp, trở nên vang vọng hơn.
-Nhưng cẩn thận. Rất trơn và tối. Bám sát vào.
Từng người một cẩn thận leo xuống đường hầm. Khi tất cả đã ở dưới, Miles đi sau cố gắng kéo một mảnh kim loại lớn che bớt miệng cống với hy vọng có thể xóa đi dấu vết của họ, dù biết rằng điều đó cũng không có nhiều tác dụng với những kẻ săn mồi có khứu giác nhạy bén.
Giáo sư William, với trí nhớ đáng kinh ngạc về những bản đồ cũ của thành phố, bắt đầu dẫn đường. Họ đi trong bóng tối bao trùm gần như tuyệt đối, chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn pin của Ronan và Miles. Đường hầm ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, thỉnh thoảng lại gặp những đoạn bị sụt lở phải trèo qua những đống gạch đá, hoặc những đoạn ngập nước đến đầu gối, nước bẩn và lạnh ngắt. Không khí ngày càng trở nên ngột ngạt, khó chịu. Tiếng bước chân bì bõm của họ vang vọng trong không gian tĩnh lặng nghe đến rợn người.
-Hệ thống này từng là một phần của mạng lưới thoát nước mưa khổng lồ.
Giáo sư William giải thích với giọng thì thầm, cố gắng không gây ra tiếng động lớn.
-Có cả một vài đường bí mật của quân đội được xây dựng để dẫn đến nơi trú ẩn từ thời Chiến tranh Lạnh. Sau Đại Dịch Zion và những cuộc tấn công hạt nhân, phần lớn đã bị bỏ hoang hoặc sụp đổ. Nhưng một số ít người từ những kẻ sống sót ngoài vòng pháp luật, những băng nhóm tội phạm, đến những người muốn di chuyển một cách bí mật ra bên ngoài London vẫn sử dụng chúng. Thậm chí ta nghe nói Thợ săn đôi khi cũng vào đây để trú ẩn, dù không biết thực hư thế nào. Chúng ta phải hết sức cẩn thận.
Anh nhận ra ẩn ý trong lời nói của ông. Đường hầm này có thể không chỉ có họ, nó có thể là nhà của những thứ còn nguy hiểm hơn cả quái vật.
Sau khoảng một giờ di chuyển trong im lặng gần như hoàn toàn, sự căng thẳng ngày càng gia tăng theo cấp số nhân, họ bắt đầu nghe thấy những tiếng động lạ phía trước, phá vỡ sự tĩnh lặng đến ngột ngạt vốn có của đường hầm: tiếng nói chuyện thì thầm không rõ nội dung, tiếng kim loại va chạm khẽ khàng và tiếng lửa trại lách tách, cùng với mùi khói và thịt nướng thoang thoảng.
Ronan giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại. Anh cẩn thận tiến lên phía trước, tắt đèn pin, di chuyển trong bóng tối một cách im lặng như một con báo săn mồi. Các giác quan của anh trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Anh nấp sau một khúc cua của đường hầm và hé mắt nhìn ra.
Cách đó không xa, trong một khoảng không gian rộng hơn của đường hầm, nơi có lẽ từng là một ngã ba hoặc một trạm bơm cũ, có một nhóm khoảng sáu, bảy người đang ngồi quanh một đống lửa nhỏ, ánh lửa bập bùng chiếu sáng những khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi. Họ trông giống những kẻ sống sót lang thang hơn là quân lính hay thợ săn chuyên nghiệp. Quần áo họ rách rưới, bẩn thỉu, vũ khí thô sơ với chủ yếu là dao găm tự chế, gậy gộc gắn thêm những mảnh kim loại sắc nhọn và một vài khẩu súng săn cũ kỹ, gỉ sét. Họ đang chia nhau một thứ gì đó trông giống như thịt chuột nướng, mùi khét lẹt và khó chịu.
Ronan bắt đầu quan sát kỹ hơn, đánh giá chính xác tình hình trước khi hành động. Những con người đó, họ có vẻ mệt mỏi và cảnh giác, đôi mắt láo liên không ngừng nhìn xung quanh, và cũng không tỏ ra hung hãn một cách vô cớ. Có lẽ họ chỉ là một nhóm người khốn khổ đang cố gắng sống sót qua ngày trong cái thế giới khắc nghiệt này. Thế nhưng sự lầm than, tuyệt vọng thường đi liền với sự liều lĩnh và tàn nhẫn.
Anh quay lại, ra hiệu cho những người khác.
-Có người phía trước. Khoảng bảy tên. Trông không giống quân địch hay lũ cướp bóc chuyên nghiệp, nhưng vẫn phải cẩn thận. Đừng tỏ ra manh động.
Họ quyết định tiếp cận một cách công khai nhưng thận trọng. Ronan đi đầu với khẩu súng trường đã được đeo chéo, giấu đi một cách khéo léo sau lưng, tay không cầm vũ khí nhưng tư thế luôn sẵn sàng chiến đấu. Miles đi ngay sau, khẩu súng chĩa xuống đất nhưng ngón tay luôn đặt trên cò. Giáo sư William đi cuối cùng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Khi nhóm của Ronan xuất hiện từ bóng tối, những người lạ mặt kia lập tức đứng bật dậy như lò xo, chĩa vũ khí thô sơ nhưng nguy hiểm không kém về phía họ, vẻ mặt đầy thù địch và cảnh giác.
-Đứng lại! Các người là ai? Muốn gì ở đây?
Một người đàn ông có vẻ là thủ lĩnh, râu ria xồm xoàm cùng khuôn mặt hằn lên những vết sẹo, tay cầm một cây rìu cứu hỏa tự chế sắc lẹm, hét lên bằng giọng khàn đặc và đầy vẻ đe dọa.
-Chúng tôi chỉ đi ngang qua. Không có ý thù địch. Chúng tôi đang tìm đường đến London.
Ronan đáp lại một cách bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào.
-Đi ngang qua?
Gã cười khẩy, một nụ cười không mấy thân thiện, để lộ hàm răng vàng ố và thiếu vài chiếc.
-Không ai “đi ngang qua” khu vực này nếu không có lý do chính đáng cả. Đây là lãnh địa của bọn tao, dù nó có là một cái cống thối tha. Các người muốn gì? Trộm cắp? Hay là người của mấy băng đảng lớn đến dọn dẹp địa bàn?
-Chúng tôi đang cố gắng đến London.
Ronan lặp lại câu trả lời với giọng có phần kiên nhẫn hơn đôi chút, nhưng vẻ lạnh lùng, đáng sợ vẫn không đổi trên gương mặt.
-Chúng tôi vừa trải qua một trận chiến ở trên mặt đất, đoàn xe bị phá hủy. Chúng tôi cần một con đường an toàn, hoặc ít nhất là ít nguy hiểm nhất để đến đó.
Anh liếc nhìn những người còn lại trong nhóm, thấy một người phụ nữ gầy gò đang ôm một đứa trẻ nhỏ, khuôn mặt cả hai đều xám xịt, hốc hác vì thiếu ăn.
Ánh mắt của gã thủ lĩnh quét qua nhóm của Ronan, từ bộ quần áo chẳng ăn nhập gì với nhau nhưng vẫn còn phảng phất nét kỷ luật của anh, đến bộ quân phục còn khá nguyên vẹn của Miles và vẻ trí thức, yếu ớt nhưng có phần điềm tĩnh của Giáo sư William. Hắn dừng lại một chút ở khẩu súng trường năng lượng hiện đại trên tay Miles, một vẻ thèm muốn chợt thoáng qua trong ánh mắt.
-London?
Gã nhổ một bãi nước bọt đen kịt xuống sàn cống.
-Một nơi xa xôi và nguy hiểm. Các người nghĩ mình có thể đến đó được sao với bộ dạng này? Hay các người là người của chính phủ, những con chó săn của quân đội Anh, đến đây để “dọn dẹp” những kẻ khốn cùng như chúng tao?
Giọng hắn đầy vẻ cay đắng và nghi ngờ.
-Chúng tôi không phải người của chính phủ theo cách đó.
Ronan cố gắng giữ cho lời nói trung lập.
-Chúng tôi chỉ là những người sống sót, giống như các anh. Chúng tôi cần đến London vì một lý do riêng. Các anh có thể chỉ cho chúng tôi lối đi an toàn nhất không? Hoặc có thông tin gì về những mối nguy hiểm phía trước không? Chúng tôi sẵn sàng trao đổi.
Gã nhìn chằm chằm vào Ronan một lúc lâu, như thể đang cố gắng cân đo đong đếm sự thật trong lời nói, sự đe dọa tiềm ẩn của nhóm người lạ mặt này. Rồi hắn liếc nhìn những người đồng đội của mình, những kẻ cũng đang nhìn nhóm Ronan với ánh mắt dò xét, sau đó trao đổi với nhau bằng vài cái nhìn khó hiểu.
Lúc này Miles dù tỏ vẻ e dè cũng không kìm được sự tò mò và có lẽ là một chút hoài nghi. Cậu liền lên tiếng mà không suy nghĩ nhiều, phá vỡ bầu không khí yên lặng đầy căng thẳng.
-Thưa các vị, tôi không có ý gì đâu, nhưng tại sao các vị lại ở một nơi nguy hiểm và xa xôi như thế này? Cách London cả một quãng đường dài. Ở gần rìa thành phố, dù có khó khăn, nhưng ít nhất cũng có chút trật tự và sự bảo vệ, phải không?
Câu hỏi của Miles dường như chạm vào một nỗi đau nào đó của gã thủ lĩnh. Hắn nhìn Miles, rồi lại nhìn Ronan, một nụ cười chua chát, đầy vẻ tuyệt vọng hiện trên môi.
-Bảo vệ? Trật tự?
Hắn liền bật ra một tiếng cười khô khốc, âm thanh vang lên như kim loại han gỉ nghiến vào nhau.
-Anh bạn trẻ, cậu có vẻ còn ngây thơ quá. Cậu nghĩ vùng rìa London an toàn hơn nơi này ư? Đúng là có những thợ săn, có những trạm gác, nhưng cậu có biết những gì ẩn nấp ngay bên ngoài những khu ổ chuột đó không?
Rồi gã đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Miles sau đó mới nói tiếp, giọng trầm xuống đầy vẻ cay đắng.
-Tài nguyên ở đó cạn kiệt từ lâu rồi, anh bạn ạ. Nước sạch, thức ăn, thuốc men, đồ tiếp tế của Nhà nước... tất cả đều nằm trong tay những kẻ có quyền lực, những băng đảng lớn, hoặc những tên cai quản khu vực. Những người như chúng ta không có tiền, không có thế lực, chỉ là cỏ rác sống lay lắt từng ngày. Sống ở đó cũng chẳng khác gì chết đói, hoặc bị bóc lột đến tận xương tủy.
Gã lại tiếp tục câu chuyện, giọng có chút run rẩy khi nhớ lại.
-Hơn nữa, vùng rìa London nguy hiểm không khác gì nơi này, thậm chí còn hơn thế. Lũ Spike, lũ Ghoul, những con bọ đột biến khổng lồ… chúng lảng vảng khắp nơi. Và thỉnh thoảng những con quái vật còn lớn hơn, những con mà người ta gọi là Titan non cũng mò đến. Chúng bị thu hút bởi mùi của con người, của sự sống. Những bức tường mỏng manh của khu ổ chuột không cản nổi chúng đâu. Bọn ta đã thấy những cảnh tượng đó rồi. Cả một khu dân cư bị san phẳng trong một đêm. Không ai sống sót. Ở đây, ít nhất bọn ta còn biết mình phải đối mặt với cái gì, những con quái vật của cống ngầm này, dù ghê rợn nhưng ít ra cũng có quy luật của chúng để đối phó.
Một người phụ nữ trong nhóm, người đang ôm đứa trẻ, khẽ nấc lên, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.
Gã thủ lĩnh thở dài, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn.
-Tâm lý con người cũng là một vấn đề, cậu bạn ạ. Sống trong sự sợ hãi thường trực, trong sự tuyệt vọng không lối thoát ở rìa London, nó còn tệ hơn cả cái chết. Ít nhất ở đây, trong bóng tối này, chúng tôi còn có chút tự do, dù là thứ tự do của những kẻ bị ruồng bỏ. Chúng tôi tự lo cho bản thân, tự bảo vệ lẫn nhau. Không ai ra lệnh cho chúng tôi, không ai coi thường chúng tôi. Chúng tôi còn gì để mất chứ.
Ronan im lặng lắng nghe và cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lời nói của gã thủ lĩnh. Thế giới này đã đẩy con người đến những giới hạn không thể tưởng tượng nổi, ngay cả London, trung tâm của nền văn minh còn sót lại cũng không phải là thiên đường cho tất cả mọi người.
-Nhân tiện, tôi là Marcus.
Hắn cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính, một nụ cười gian xảo, đầy tính toán lại hiện trên môi, như thể vừa cố gắng che giấu đi những cảm xúc yếu đuối.
-Còn về thông tin. Nó không miễn phí đâu, bạn tôi ạ. Nhưng có lẽ… chúng ta có thể trao đổi. Các người có gì đáng giá?
Ronan nhíu mày.
-Các người muốn trao đổi cái gì?
-Chúng tôi cần một ít thuốc men, đặc biệt là kháng sinh và thuốc giảm đau.
Marcus nói xong liền lấy tay chỉ vào một người đàn ông trong nhóm đang nằm co quắp bên đống lửa, người đó đang run rẩy và rên rỉ, có vẻ như đang bị sốt cao và nhiễm trùng nặng sau một vết thương nào đó.
-Và có lẽ một ít đạn hoặc dao, kiếm gì đó. Lũ khốn Silence dạo này hoạt động mạnh quá, vũ khí thô sơ của chúng tôi không cầm cự được lâu. Đổi lại, chúng tôi sẽ cho các anh biết về lũ Silence và đám Orphan.
-Silence? Orphan?
Ronan cảm thấy sự bất an mơ hồ liền nhanh chóng hỏi lại. Những cái tên đó nghe chẳng lấy gì làm thân thiện, và qua lời kể của Marcus về sự nguy hiểm ở rìa London, anh có thể hình dung được những thứ dưới này còn kinh khủng đến mức nào.
Marcus gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hơn, nụ cười gian xảo biến mất.
-Đúng vậy. Những thứ còn tệ hơn cả lũ thây ma và côn trùng đột biến trên mặt đất. Những thứ sống trong bóng tối này, những cơn ác mộng của cống ngầm. Nếu các anh không biết về chúng, các anh sẽ không sống sót được quá một ngày đâu, tôi đảm bảo đấy.
Ronan đảo mắt nhìn sang Giáo sư William. Ông lập tức đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, ra hiệu rằng họ nên chấp nhận lời đề nghị. Thuốc men họ có một ít trong túi y tế của giáo sư, đạn năng lượng Miles cũng còn vài băng từ những người lính đã hy sinh. Thông tin về những mối đe dọa mới này quan trọng hơn nhiều.
-Được rồi! Chúng tôi đồng ý trao đổi.
Sau khi cuộc trao đổi diễn ra, một vài liều kháng sinh phổ rộng, vài viên giảm sốt mạnh, một cuộn băng gạc vô trùng và một băng đạn năng lượng đổi lấy thông tin và một ít thịt chuột nướng. Miles và Giáo sư từ chối nhận món thịt nhưng Ronan thì không.
-Silence...
Marcus bắt đầu kể với một giọng trầm lắng đầy vẻ suy tư, ánh lửa trại bập bùng trong đôi mắt chất chứa đầy sự mệt mỏi của hắn.
- Chúng tôi gọi chúng như vậy vì chúng di chuyển gần như không gây ra một tiếng động nào, như những bóng ma. Chúng là những sinh vật hình người, nhưng gầy gò, khẳng khiu, da trắng bệch như sáp, nhăn nheo như ngâm nước lâu ngày. Mắt chúng to đen láy, không có mí, lồi ra như mắt cá. Chúng không có lông tóc, chỉ có làn da trơn tuột. Và móng vuốt của chúng… dài, sắc như dao cạo, và cực kỳ cứng.
Marcus vô thức rùng mình khi kể, như thể vừa nhớ lại một kỷ niệm kinh hoàng.
-Chúng săn mồi theo bầy, thường ẩn nấp trong những đoạn hầm tối tăm nhất, những khe hở trên trần hoặc tường, chờ đợi con mồi đi qua rồi đồng loạt tấn công. Chúng không mạnh mẽ như lũ Spike khổng lồ, nhưng sự im lặng, khả năng phục kích bất ngờ và số lượng đông đảo của chúng khiến chúng trở nên cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là trong không gian chật hẹp này.
Ronan và Miles lắng nghe một cách chăm chú, cảm giác lạnh gáy chạy dọc khắp sống lưng. Giáo sư William cũng lộ rõ vẻ lo lắng.
-Còn đám Orphans thì sao?
Ronan cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Marcus thở dài, vẻ mặt có chút sợ hãi, thậm chí còn hơn cả khi nhắc đến Silence.
-Đó… đó là một câu chuyện khác, một cơn ác mộng thực sự. Chúng tôi không biết chúng là gì, từ đâu đến, có phải là con người bị biến đổi hay không. Chúng tôi chỉ gọi chúng là đám Orphans vì chúng thường phát ra những tiếng khóc ai oán, nỉ non, giống như tiếng trẻ con đang lạc mẹ để dụ dỗ con mồi, đánh vào lòng trắc ẩn của những kẻ nhẹ dạ. Nhưng khi đến gần, thứ các anh thấy không phải là trẻ con đâu.
Gã rùng mình một lần nữa, giọng gần như lạc đi.
-Chúng là những sinh vật nhỏ bé, chỉ cao bằng đứa trẻ ba bốn tuổi, di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, có khả năng bám vào tường và trần nhà như nhện. Chúng có hàm răng sắc nhọn như kim và nước bọt có chứa một loại độc tố gây tê liệt thần kinh cực mạnh. Chúng thường tấn công vào những điểm yếu, như cổ, mặt, hoặc những động mạch lớn. Một khi bị chúng bám lấy, rất khó để thoát ra. Chúng sẽ gặm nhấm con mồi từ từ cho đến chết.
-Chúng có nhiều không?
Miles bất chợt lên tiếng, chen ngang lời kể của Marcus. Giọng cậu lúc này đã run rẩy nhẹ, bàn tay vô thức siết chặt khẩu súng hơn.
-Không nhiều như Silence.
Marcus đáp gọn.
-Nhưng chúng thông minh hơn, xảo quyệt hơn, và nguy hiểm hơn nhiều nếu đối đầu trực diện, nhất là khi chúng đi theo đàn. Lời khuyên của tôi là, nếu nghe thấy tiếng khóc trẻ con trong bóng tối, hãy chạy đi. Chạy thật nhanh và đừng bao giờ ngoảnh lại. Đừng cố gắng làm người hùng.
Sau khi chia sẻ thông tin, Marcus chỉ cho nhóm của Ronan một lối đi mà hắn cho là ít nguy hiểm hơn, một nhánh rẽ của đường hầm chính, dù vẫn cảnh báo rằng không có con đường nào dưới này là an toàn tuyệt đối. Hắn cũng cho họ một ít dầu hỏa để tẩm vào giẻ, đồng thời thông tin thêm rằng đám Silence sợ lửa.
Nhóm của Ronan cảm ơn Marcus và những người của hắn rồi tiếp tục cuộc hành trình. Bầu không khí trong đường hầm giờ đây còn căng thẳng hơn trước. Những câu chuyện của Marcus đã gieo vào lòng họ một nỗi sợ hãi mới, nỗi sợ hãi về những thứ ẩn nấp trong bóng tối mà họ không thể nhìn thấy, những kẻ săn mồi còn ghê rợn hơn cả những con quái vật trên mặt đất.
4 Bình luận