• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 360: Ngoại truyện sinh nhật - Sau khi tan học

2 Bình luận - Độ dài: 2,340 từ - Cập nhật:

Họp lớp vừa kết thúc, cô Koizumi Aona vừa mới đi, cuộc chiến bị gián đoạn lại bắt đầu.

Miki ngồi ở bàn trước Watanabe quay đầu lại, vắt chéo đôi chân dài hoàn mỹ, hai tay khoanh trước ngực, nói với Kiyano Rin: "Ăn đồ thừa của tôi, cảm giác thế nào?"

"Đồ thừa? Miki, anh ở đây mà." Watanabe xen vào một câu.

"Im miệng." Giọng Miki bình tĩnh.

Watanabe ngậm miệng lại, như kéo khóa zip.

"Kỹ thuật không tệ," Lịch sử và sự thật đã nhiều lần chứng minh, Thần Kiyano quả thực không biết nói dối, "Chỉ là cái tật thích ngủ nướng..." Giọng điệu trở nên đầy ẩn ý, "Thì không tốt lắm."

Thích ngủ nướng?

Chỉ có vài ngày hiếm hoi Miki mới có thể nhìn thấy Watanabe bên gối khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc cô thật sự thích ngủ nướng.

Cô dùng chân đang vắt chéo, đá vào bàn của Watanabe:

"Cậu bị người ta ghét bỏ rồi kìa."

Là chỉ "Đồ thừa", hay là "Thích ngủ nướng không tốt"? Đương nhiên, Watanabe chắc chắn không dám hỏi.

"Thật ra anh đã tỉnh từ sớm rồi, sau đó nghĩ lại, một ngày có ý nghĩa như vậy, mà anh còn dậy sớm đi rèn luyện thân thể, đây không phải là chuyện tự hạn chế hay không nữa, mà là không có..."

Miki cười nhìn cậu.

Ý tứ rất rõ ràng —— anh định nói mấy cái này à?

"Tối nay đến phòng em." Đại tiểu thư hạ lệnh.

"Không được." Kiyano Rin từ chối.

Miki định nói gì đó thì bỗng dưng dừng lại, cô liếc nhìn Watanabe đang ngây ngô nhìn cô và Kiyano.

Cái vẻ đắc chí thỏa mãn rằng cả hai người đều thuộc về cậu ta, khiến cô vừa có chút bất đắc dĩ và vui vẻ, đồng thời lại vô——cùng——khó chịu!

"Anh, tự chọn đi." Cô mỉm cười nói.

"Hả?"

"Đừng để em phải lặp lại."

"Cậu ấy nói, bảo cậu tự chọn đấy." Kiyano Rin tốt bụng nhắc nhở.

Không phải là cậu ta không nghe rõ!

Như thể biết được trong lòng cậu ta đang gào thét điều gì, Kiyano cười nhạt một tiếng, tựa như một đóa thủy tiên trong gió nhẹ.

"...Tớ về nhà được không?"

"Ara, một lựa chọn bất ngờ đấy, rõ ràng là tớ đáng yêu như thế này cơ mà." Kiyano Rin chống cằm cười nói.

"Vẻ ngoài đáng yêu của cậu cũng đâu phải là kết quả từ sự cố gắng của cậu, cậu nông cạn quá." Watanabe Tooru không chút nể nang, sau đó lại nói, "Tớ thích tâm hồn trong sạch thuần khiết của cậu hơn."

"Khụ." Kiyano Rin nhìn đi chỗ khác, đôi tay xinh đẹp lấy sách giáo khoa cho tiết học sau ra.

"Về nhà? Anh chọn hai người phụ nữ kia à?" Miki hỏi.

"Còn có hai người phụ nữ nữa á?!" Hitotsugi Aoi, người nãy giờ vẫn gục mặt xuống bàn giả vờ ngủ nhưng thực chất là đang nghe lén, bật người dậy.

Cô quay đầu nhìn Watanabe, đôi mắt của thiếu nữ mười sáu tuổi mở to.

Miki khoanh hai tay trước ngực, mái tóc đen khẽ bay trong làn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào.

Trên khuôn mặt trắng ngọc không tì vết, hình ảnh mái tóc đen lẳng lặng bay bay, phối hợp với khung cửa sổ, tựa như một bức tranh về sân trường.

Mỹ thiếu nữ trong tranh này, lần đầu tiên đáp lời Hitotsugi Aoi: "Một trong hai người phụ nữ đó——"

"Này này này này, đợi đã, Miki! Miki!" Watanabe như thể nhìn thấy bảo bối của mình cầm dao khoa tay múa chân với chính mình, sợ cô làm mình bị thương mà cẩn thận dè dặt.

Hitotsugi Aoi không hiểu: "Một trong hai người đó thì sao ạ?"

Miki cũng cười rất vui vẻ, nghiêng đầu hỏi Watanabe: "Tooru, nghĩ kỹ tối nay đi đâu chưa?"

Lúc nghiêng đầu, phần gáy dịu dàng và đường cong thanh tú của chiếc cổ lộ ra dưới mái tóc đen, khiến người ta yêu mến.

"Tôi thấy đây là một cơ hội." Kiyano Rin bỗng nhiên nói.

"Rin-chan?! Cậu cũng muốn uy hiếp tớ à?" Watanabe không thể tin được.

Kiyano Rin liếc cậu một cái đầy phong tình, cô giải thích: "Cậu định mang theo những lời nói dối và lừa gạt để bước tiếp sao? Hitotsugi Aoi——"

Hitotsugi Aoi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quen biết lâu như vậy rồi mà vẫn gọi cả họ lẫn tên mình à."

Không chỉ cả họ lẫn tên.

"——Bạn học," Thần còn thêm cả kính ngữ, để cho thấy tình nghĩa giữa hai người là con số không, "Năm hai, năm ba cũng sẽ là bạn cùng lớp của chúng ta, cậu muốn giấu cậu ấy hai năm, thậm chí là một khoảng thời gian dài hơn trong tương lai sao? Coi như là..."

Cô lùi về sau hất mái tóc dài, bỏ qua một câu nhỏ này, rồi nói tiếp:

"...Tính cách của cậu tồi tệ, không có tự mình hiểu lấy, cho dù có, cũng biết sai không sửa, tớ không quá khắt khe với cậu, chỉ yêu cầu cậu một điểm, nếu không cần thiết thì đừng nói dối nữa."

Đôi mắt trong veo sạch sẽ của cô liếc qua Hitotsugi Aoi, ra hiệu cho Watanabe Tooru lên đi.

"Sao, sao thế ạ?" Hitotsugi Aoi bất giác ngồi thẳng người.

Watanabe Tooru không thể không thừa nhận, Kiyano Rin tuy có ý ép buộc, nhưng xét về lâu dài, đây đúng là một lựa chọn tốt hơn.

"Bây giờ là một cơ hội tốt," Kiyano Rin còn nói, "Đây là trường học, cậu ấy đi đâu cũng không được, làm gì cũng không được."

Kiyano Rin, cậu không phải là Thần, cậu là ác quỷ!

Watanabe nhìn về phía Hitotsugi Aoi: "Bạn học Hitotsugi, mặc dù tớ không cảm thấy mình có lỗi với cậu ở điểm nào, nhưng vẫn phải nói với cậu một tiếng xin lỗi, thật ra..."

Chuông vào lớp vang lên.

Watanabe nhìn về phía Kiyano: "Sự thật chứng minh, đến cả thế giới này cũng cảm thấy thế giới cần những lời nói dối."

Đối với điều này, Thần Kiyano chỉ tao nhã mỉm cười cho qua.

Nếu đọc theo lối tư duy có phần Chuunibyou của Watanabe, chính là: Thế giới này, là cái thá gì chứ?

Hitotsugi Aoi có chút nghi hoặc, lại dường như nghĩ ra điều gì đó, nhưng đúng như Kiyano Rin nói, đây là lớp học, thậm chí chuông vào lớp vừa reo, cô chẳng làm được gì, cũng chẳng đi đâu được, chỉ có thể ngoan ngoãn vào học.

Chỉ có Miki, một mỹ thiếu nữ tuyệt thế khác trên thế giới này không coi thế giới ra gì, là không bị tiếng chuông vào lớp ràng buộc.

Cô vẫn nhìn Watanabe.

"Sao thế?" Watanabe cười hỏi, có một sự thân thiết tự nhiên, đó là cảm giác thân mật chỉ có được sau một thời gian dài giao tiếp thân mật và chung sống hòa hợp.

Lại phối hợp với sức hút của cậu...

Lòng Miki mềm nhũn, vốn định cứ thế bỏ qua cho cậu, nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, cô đã tỉnh ngộ: Koizumi Aona, Ashita Mai, và cả Rin nữa, đều là do mình quá dung túng cho Watanabe.

Đây là khuyết điểm của cô, nhất định phải sửa, nếu không ai biết sau này sẽ thế nào?

"Vừa rồi anh gọi là Kiyano Rin đúng không?" Cô cười nói.

"...Phải."

"Tan tiết này anh viết cho em ba trang giấy bản kiểm điểm, em muốn trong bản kiểm điểm thấy được tình yêu trung thành không đổi của anh đối với em, rõ chưa?"

Cái gì vậy, chỉ là viết bản kiểm điểm thôi à?

Watanabe có chút nhẹ nhõm mà cười nói: "Tình yêu của anh dành cho Miki, ba trang giấy làm sao mà đủ được?"

Nụ cười của Miki càng sâu hơn: "Được thôi, ngài Watanabe, xin hãy cho tôi được chiêm ngưỡng xem tình yêu của ngài dành cho tôi rốt cuộc nhiều đến mức nào."

Cô quay người đi.

Sau đó cả một tiết học, ngài Watanabe đều ở bên cạnh tường, trong góc mà giáo viên không nhìn thấy, dùng tay trái bóp lưng cho Miki.

Miki lúc đầu còn coi thường, sau đó...

Nghĩ lại, gọi Kiyano Rin một tiếng Rin-chan, đổi lại được bóp lưng cả một tiết, cũng coi như công tội tương đương.

Sau khi tan học, cô quay đầu lại cảnh cáo Watanabe, nhắc nhở cậu.

Watanabe vẫy vẫy tay phải: "Một tiết học sao mà đủ được, hai năm cấp ba còn lại, không, cả phần đời còn lại về sau, tớ đều muốn dùng để chứng minh tình yêu trung thành không đổi của mình."

Trên bàn cậu, có một chồng giấy viết văn dày cộp, trên giấy chi chít chữ.

Miki có chút tò mò, cô cầm một chồng lên xem, thấy viết về một câu chuyện vào một ngày xuân, Koizumi Aona bắt Watanabe Tooru nhất định phải tham gia câu lạc bộ.

"Tiểu thuyết à?"

"Hồi ký."

"Mười sáu tuổi đã bắt đầu viết hồi ký rồi?" Kiyano Rin cũng lấy đi một chồng.

"Ban đầu tớ định viết toàn bộ là 'Anh yêu em', nhưng lại cảm thấy, tình yêu của tớ đối với các cậu sâu như vũ trụ, nhất định phải có ý sâu xa trong lời nói, vậy thì còn có gì so với việc xuất phát từ góc nhìn của tớ, viết ra câu chuyện của chúng ta, lại càng có thể chứng minh được tình yêu trong nội tâm tớ dành cho các cậu đây?"

"Viết đi, em ủng hộ anh." Miki cười nói, "Em thật sự muốn biết, anh đã làm những chuyện gì sau lưng em."

Nói ra những lời đáng sợ một cách thản nhiên.

Watanabe Tooru luôn cảm thấy, mình vừa nhảy ra khỏi một cái hố, lại chủ động bước vào một cái hố khác.

"Tớ cũng tò mò," Kiyano Rin vừa lật xem đoạn hai người lần đầu quen biết, vừa nói, "Cậu đã bị thuần hóa thành một con chó như thế nào, rồi lại làm thế nào mà đi cùng với Koizumi Aona-sensei, và Ashita Mai-senpai."

“Mai-senpai?!" Hitotsugi Aoi quay người lại.

Thần Kiyano, bạn học Kiyano, Kiyano, Rin! Cậu là cố ý đúng không!

Kiyano Rin vén sợi tóc dài bị tuột xuống do cúi đầu xem giấy viết văn, nhẹ nhàng gài ra sau tai.

Chắc chắn là cố ý!

"Koizumi Aona-sensei?!!" Hitotsugi Aoi đứng bật dậy.

Này này, tình yêu của cậu dành cho Mai-senpai chỉ đến mức này thôi à? Chỉ là tình thầy trò mà đã khiến cậu quên mất senpai rồi sao?

Xem ra cần phải phổ cập khoa học cho cậu một chút về Mai-senpai mới được.

Nhưng mà bây giờ thì——

"Tớ đi vệ sinh," Watanabe vội vàng đứng dậy, "Hai cậu có muốn đi cùng không?"

"Đoá! Đoá!" Kiyano Rin sắp xếp lại chồng giấy viết văn, rất tự nhiên thu lại, cất vào trong hộc bàn của mình, sau đó đứng dậy, "Đi thôi."

Miki cũng chìa tay về phía Watanabe.

Watanabe kéo cô dậy.

Watanabe đi sau lưng Kiyano Rin và Miki: "Eo của hai cậu thon thật đấy."

Hai người đồng thời cảm giác được có một bàn tay đang ôm lấy eo mình.

Các cô dừng bước, Kiyano Rin khoanh hai tay trước ngực, ra hiệu cho Miki bằng ánh mắt.

Miki đang định xử lý Watanabe Tooru, sau khi được Kiyano Rin ra hiệu bằng ánh mắt, ngược lại cũng khoanh hai tay trước ngực.

Chen ngang một câu, đường cong bộ ngực có thể nói là hoàn mỹ của Miki, ăn đứt Kiyano Rin.

Tiếc là lúc này Watanabe Tooru không bị đánh ngã, nếu bị đánh ngã, nhìn vào đôi chân mà nói, thì Kiyano Rin lại hơn một bậc.

Miki không những không xử lý Watanabe, ngược lại còn vừa nhìn Kiyano, vừa mỉm cười nói với Watanabe Tooru: "Ôm chặt vào."

Ai đó sướng đến nỗi hai chân sắp bay lên khỏi mặt đất rồi!

Miki quay mặt lại: "Anh ôm thật à? Hửm?"

"...Thật ra, nguyên nhân chủ yếu tớ ôm chặt là vì tớ mắc tiểu, không nhịn được, thật sự không phải cố ý."

"Nói dối." Kiyano Rin nhẹ nhàng nói một câu.

Nụ cười của Miki trở nên thân thiết hơn, mức độ nguy hiểm tăng vọt!

"Khụ." Watanabe Tooru ho khan một tiếng rõ to, thu lại bàn tay đang ôm eo, "Mọi người đang nhìn kìa, hay là chúng ta trốn học đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ đi?"

"Đi phòng sinh hoạt câu lạc bộ?" Miki hỏi.

Watanabe đảo mắt một vòng quanh lớp, những bạn học kia trông như đang nói chuyện phiếm, nhưng thực chất toàn bộ đều đang nhìn chằm chằm vào ba người.

Cậu bạn thân của họ ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của hai mỹ thiếu nữ, thấp giọng nói: "Tớ quỳ xuống lạy các cậu."

Kiyano Rin giơ tay lên, cúi đầu che miệng cười.

"Có tiền đồ!" Miki cười mắng một câu.

Ba người đi ra khỏi lớp học, cũng không biết là đi nhà vệ sinh, hay là trốn học đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ, chỉ loáng thoáng nghe thấy Miki hỏi Watanabe Tooru, eo của cô và của Kiyano ai thon hơn.

Watanabe Tooru đáp: Ngực nhỏ thì eo thon hơn, vì không cần chịu quá nhiều trọng lực.

Kết quả là, đắc tội cả hai người.

——..

Trans: Vậy là truyện chính thức kết thúc tại đây cảm ơn các bạn đã theo dõi tạm biệt và không hẹn gặp lại :)

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Kết thúc câu truyện về main harem có hệ thống nhưng ít dùng hệ thống nhất và có trách nhiệm nhất t từng đọc :)))
Xem thêm