Web novel
Chương 59: Kế hoạch xác định xu hướng giới tính của Mai-senpai
1 Bình luận - Độ dài: 3,154 từ - Cập nhật:
"Kiyano-san, cậu đang đùa tớ à?" Watanabe Tooru khó tin hỏi lại.
"Tôi chưa từng nói đùa," Kiyano Rin vô tình nói.
"...Được rồi, dù sao đi đâu cũng là học tập."
Suy nghĩ kỹ một chút, đến câu lạc bộ Quan sát Con người để học, trừ việc hơi lạnh, trong tủ lạnh có đủ loại hoa quả, nước ép, đồ uống lạnh —— sau khi Kujou Miki đi thì vẫn được bổ sung mỗi ngày, còn có Kiyano Rin, người mà mọi nơi đều biết như một bách khoa toàn thư Wiki.
Ngoài ý muốn lại là một nơi tốt!
Ừm, dũng cảm chấp nhận hiện thực không như ý, và từ đó tìm thấy ưu điểm, cũng là một trong những cách bảo vệ không tầm thường mà Watanabe Tooru chắc chắn sẽ có trong tương lai.
Thật ra, không có Kujou Miki, lại thêm không làm thêm, Watanabe Tooru cảm thấy ở phòng hoạt động học tập cũng chẳng sao.
So với chuyện đó, anh quan tâm hơn một chuyện khác: "Hitotsugi-san, cậu chắc chắn Ashita Mai-senpai thật sự thích nữ sinh sao? Thích ở cùng nữ sinh hơn, không có nghĩa là xu hướng giới tính của cô ấy là nữ."
Kiyano Rin cũng nhìn Hitotsugi Aoi, chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
Hitotsugi Aoi sắc mặt do dự: "Suy nghĩ kỹ lại, hình như đúng là không thể khẳng định. Mấy ngày trước trong giờ giải lao huấn luyện, Mai-senpai có nhắc đến một nam giới."
"Có thể nhắc lại lời cậu ấy nói không?" Kiyano Rin hỏi.
"Lúc đó mọi người đang thảo luận một bộ phim truyền hình, còn nói đến thần tượng nam yêu thích, cuối cùng tựa như là Hanada Asako-senpai năm hai? Cậu ấy hỏi Mai-senpai, có thấy nam sinh nào đẹp trai không."
Hitotsugi Aoi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong lòng ghen tị, có chút tức giận nói:
"Mai-senpai nói, 'Cậu nam sinh hôm đó đi qua hành lang gác mái.' sau đó Hanada Asako-senpai hết sức kinh ngạc 'Ài' một tiếng. Mai-senpai còn nói, 'Cậu nam sinh đó thỉnh thoảng nở nụ cười, có sức hút không ai có thể chống lại được.'"
Ashita Mai ngay lúc đó ở trong đám người kia sao?
Watanabe Tooru lúc ấy vội vã đi phòng hoạt động lấy đồ ăn cho Kujou Miki, lại đang đau đầu vì sự nghiệp vĩ đại như "tranh chấp bốn đảo phía bắc cụ thể là những đảo nào", nên không quá chú ý xung quanh.
Bây giờ có thể nhớ lại khuôn mặt, chỉ có Hanada Asako mặt đỏ bừng mà thôi.
Trong lúc Watanabe Tooru đang hồi tưởng, mức độ phẫn nộ của Hitotsugi Aoi đã lên khá cao.
"Nếu để tớ biết cậu nam sinh này là ai, nhất định không tha cho cậu ta!"
"Cái đó, cậu định làm gì cậu ta?" Watanabe Tooru giả vờ như tò mò hỏi.
"Hở?" Hitotsugi Aoi chỉ là nói vậy thôi, vẫn chưa cẩn thận nghĩ tới vấn đề này, "Ném giày của cậu ta trong phòng giày?"
"Dạng này à."
"Có vẻ nghiêm trọng quá không? Hay là trước viết một lá thư cảnh cáo?"
"Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng, loại trình độ này vừa vặn. Bất quá không đề nghị dùng phong bì màu hồng phấn."
Dùng phong bì màu hồng phấn sẽ bị hắn hiểu nhầm thành thư tình, cuối cùng chịu đãi ngộ là nhìn cũng không nhìn trực tiếp bị xử lý.
"Thư nguyền rủa dùng màu gì tốt đâu?"
"Ừm, màu đen?"
"Hai người các cậu." Kiyano Rin giống như đau đầu xoa thái dương.
"A, thật có lỗi ạ!" Hitotsugi Aoi chắp tay nói.
Watanabe Tooru thì một mặt không quan trọng.
Kujou Miki-san, mau đến xem, đây mới là sân trường bạo lực đúng cách. Cái kiểu làm người ta bốc hơi của cậu, một nghìn phần trăm là sai lầm!
Kiyano Rin nhìn Watanabe Tooru liếc mắt, vừa rồi Hitotsugi Aoi nói đùa rằng sức hút có thể làm không ai chống đỡ được, tôi đã đoán được là ai rồi.
"Cũng có thể là thích nam giới sao?" Cô cúi đầu lộ ra vẻ mặt suy tư, "Tôi nghĩ vẫn là trước xác nhận Ashita-senpai có phải thật sự thích nữ giới không. Vạn nhất không phải, tùy tiện triển khai hành động ngược lại sẽ làm cho đối phương phản cảm. Cậu cảm giác thế nào đây, Hitotsugi-san?"
"Dạng này tốt nhất rồi! Thế nhưng, cụ thể muốn làm thế nào?"
Kiyano Rin nhìn về phía Watanabe Tooru.
"Ừm?" Watanabe Tooru chỉ mình ở ngực: "Kiyano-san, cậu chẳng lẽ định để tôi hỏi à?"
Kiyano Rin tay chống cằm: "Tôi có thể nghĩ đến phương pháp đơn giản nhất, chính là để nam sinh đi tỏ tình. Thất bại, cũng có thể nhân cơ hội hỏi nguyên nhân, dạng này liền có thể biết đối phương có phải thật sự thích nữ giới không."
"Không được, không được." Watanabe Tooru còn chưa nói gì, Hitotsugi Aoi liền dùng sức khoát tay từ chối.
"Lý do?" Kiyano Rin hỏi.
"Cái đó," Hitotsugi Aoi liếc trộm nhìn Watanabe Tooru, "Watanabe-san có bạn gái."
"Ừm ừm." Watanabe Tooru gật đầu luôn miệng, "Tôi không thể làm điều có lỗi với Miki được."
Cũng không dám.
"Thì ra là thế. Thật có lỗi, tôi vô ý thức không có xem việc họ hẹn hò là thật." Kiyano Rin gật đầu, "Vậy thì do tôi đi tỏ tình."
"A?" Watanabe Tooru kinh ngạc đến miệng cũng hơi mở ra.
Kiyano Rin đối với Watanabe Tooru tràn ngập vẻ coi thường cười một tiếng: "Cậu chẳng lẽ cho rằng tôi là loại người chỉ bắt người khác làm, đến lượt mình liền lùi bước à?"
Watanabe Tooru không thể không dùng ánh mắt bội phục nhìn cô ấy.
Quả nhiên, trừ anh ra, Kiyano Rin trong tương lai cũng nhất định sẽ vô cùng phi thường.
Hơn nữa, một cô gái vì việc mình muốn làm, có thể tỏ tình với một cô gái khác, cái này đã thoát ly khỏi khái niệm không tầm thường.
Watanabe Tooru tự nhận chính mình tuyệt không có khả năng tỏ tình với một nam giới.
"Kiyano-san, tôi cảm giác cậu đang phát sáng."
"Là bởi vì Watanabe-san cậu quá đen."
"...Vốn muốn nói tôi rất tình nguyện cùng cậu trở thành bạn bè..."
"Không cần, cảm ơn." Kiyano Rin không chút nghĩ ngợi từ chối.
"...Nhưng là, cậu không phải không nói dối sao?"
"Watanabe-san, trong đầu người đứng đầu ban xã hội như cậu, tỏ tình chỉ có 'Với trường cấp 3 Kamikawa, với ga Yotsuya, với tất cả mọi người tôi thề, tôi thích cậu' sao? Loại thời điểm này đổi cách hỏi là được, tỉ như nói 'Cậu thích tôi không', 'Nguyện ý cùng tôi hẹn hò không'."
"Thì ra là..."
"Cái đó," Hitotsugi Aoi nhỏ giọng chen vào giữa cuộc nói chuyện phiếm không coi ai ra gì của hai người, "Tớ cho rằng vẫn chưa được."
"Nguyên nhân đâu?" Kiyano Rin đối với ý kiến phản đối của người khác, vĩnh viễn giữ thái độ khiêm tốn hỏi.
"Kiyano-san cậu rất xinh đẹp, tớ sợ vạn nhất Mai-senpai thật sự thích nữ sinh, lại đồng ý lời tỏ tình của cậu."
Trong mắt hội những người coi trọng vẻ bề ngoài, mỗi người đều là hội những người coi trọng vẻ bề ngoài sao?
"Sức hút vô tận của tôi đích thật là một yếu tố không ổn định." Kiyano Rin tay trái ôm ngực, tay phải chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ vạn nhất thật sự phát sinh loại tình huống này, mình nên làm gì.
"Chờ một chút," Watanabe Tooru không vui lòng, "Hitotsugi-san, vừa rồi tôi không được là vì sao, sao cậu không nói lo lắng tôi quá đẹp trai, Ashita-senpai đáp ứng tôi đây?"
"Vậy, cũng có khả năng đó. Tóm lại, Kiyano-san và Watanabe-san đều không thể!"
"Thế thì chỉ có thể nghĩ những biện pháp khác." Nói xong, Kiyano Rin lâm vào thời gian dài suy nghĩ.
Cô ấy không nói lời nào, phòng hoạt động câu lạc bộ liền trở nên yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách cũng một lần nữa truyền vào tai ba người.
Watanabe Tooru ngóng nhìn ngoài cửa sổ, ga Yotsuya bị bao vây bởi cơn mưa dầm tháng sáu, không biết sao lại đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước gọi điện thoại cho bố mẹ.
"...Lần thi này rất khá, nhưng cũng không cần quá mệt mỏi, hãy đi chơi với bạn bè nhiều hơn..."
"...Dưới trời mưa quần áo làm không được, mua thêm mấy món, bố mẹ gửi tiền cho con nhé..."
"...Gần đây trong nhà không có việc gì, chính là cho ruộng lúa thả vịt, bố con mua mấy con vịt, nuôi dưỡng ở ruộng nước, nói chờ con nghỉ hè về vừa vặn có thể ăn..."
Nói tất cả đều là những chủ đề rất bình thường, Watanabe Tooru lại có chút hối hận vì ba ngày lễ liên tiếp đã không trở về.
Cần phải trở về nhìn xem.
"Chỉ có thể mặt đối mặt quan sát."
Watanabe Tooru lấy lại tinh thần, nhìn Kiyano Rin đột nhiên nói chuyện.
"Quan sát?" Hitotsugi Aoi vừa uống xong hồng trà nghi ngờ nói.
"Ừm." Kiyano Rin ngẩng đầu, "Một người thích nam sinh hay nữ sinh, khi ở chung lúc lại biểu hiện ra những khác biệt rất nhỏ. Hitotsugi-san."
"Tớ đến ngay đây."
"Làm phiền cậu ngày mai hẹn Ashita Mai-senpai đi chơi được không? Đến lúc đó tôi và Watanabe-san với tư cách là bạn của cậu, sẽ đi cùng các cậu."
"Chờ một chút." Watanabe Tooru giơ tay lên, "Vì sao tôi phải tham gia? Hitotsugi-san mời chính mình bạn trai thật sự không phải tốt hơn sao?"
Lần trước cùng Tamamo Yoshimi một mình ra ngoài, liền bị Kujou Miki cảnh cáo, lần này cùng ba nữ sinh ra ngoài... Hắn là ngại tuyến đường hàng ngày không thoải mái, nhất định phải tiến vào tuyến đường bị tài phiệt truy sát sao?
Kiyano Rin lộ ra vẻ mặt như Watanabe Tooru cùng bạn bè đi phòng game arcade, ghét bỏ đồng đội quá yếu nhưng lại không có cách nào biểu lộ.
Cô ấy thở dài một hơi:
"Ngoại trừ tôi ra, các cô gái học sinh cấp ba bình thường rất ít người không coi trọng vẻ bề ngoài. Nếu tùy tiện tìm một nam sinh, cậu cảm giác Ashita Mai-senpai có bị dao động giữa sức hút vô tận của tôi và cậu ta không? Tại trường cấp 3 Kamikawa này, trong tất cả các nam sinh, chỉ có cậu miễn cưỡng có thể tiếp cận tiêu chuẩn của tôi."
"Miễn cưỡng tiếp cận?"
"Ừm?" Kiyano Rin nghiêng đầu, đối với việc Watanabe Tooru vì thế mà thắc mắc cảm thấy khó hiểu.
"Cậu... Thôi bỏ đi."
"Đích thật là miễn cưỡng tiếp cận, bất quá đó chỉ là 9 điểm của cậu, tiếp cận 10 điểm của tôi, mặc dù tôi không cười thời điểm cũng chỉ có 9 điểm."
Watanabe Tooru ở trong lòng càu nhàu xong, nói ra: "Cảm ơn cậu đã thừa nhận sức hút của tôi, nhưng tôi vẫn từ chối."
"Lý do?"
"Tôi có bạn gái, hơn nữa cô ấy siêu cấp thích ăn dấm, tôi không thể cùng nữ sinh đi ra ngoài chơi."
"Điểm ấy không cần lo lắng, tôi sẽ thay cậu đảm bảo. Để Kujou-san biết cậu là bởi vì hoạt động câu lạc bộ, chứ không phải vì cùng những nữ sinh khác thông đồng."
"...Các cậu không phải địch nhân sao?"
"Là địch nhân, nhưng không trở ngại tín dụng của tôi. Cậu cho rằng tôi là loại lừa đảo miệng đầy lời nói dối như cậu sao?"
Watanabe Tooru biết cô ấy lại đang ám chỉ chuyện "anh đối với Kujou Miki tỏ tình không có một câu là nói thật" này.
"Đến lúc đó nếu như xảy ra chuyện, cậu thay tôi gánh chịu, tôi liền không có vấn đề."
"Đương nhiên, tôi sẽ đối với cậu phụ trách."
Watanabe Tooru luôn cảm giác câu nói này là lạ.
Bất quá được rồi, chỉ cần mình chú ý một chút, lại thêm có "Máy phát hiện nói dối Rin" ở đó, cùng các cô ấy giữ một khoảng cách, Kujou Miki hẳn là sẽ lý giải... A?
Hơn nữa, căn cứ Watanabe Tooru từ trong sách học được, thích hợp biểu hiện ra chính mình rất được hoan nghênh, cũng là một loại để phú bà, không, thiên kim tiểu thư làm sâu sắc yêu thương, lòng ham chiếm hữu còn có mức độ hài lòng thủ đoạn.
Có thể nếm thử.
Bất quá...
"Tôi muốn đem Kunii Osamu cùng Saito Keisuke mang lên. Bọn họ là bạn học cùng lớp của tôi, hai người đã từng muốn gia nhập câu lạc bộ Quan sát Con người đó."
Kiyano Rin khẽ cười một tiếng: "Tùy cậu."
Cô ấy dĩ nhiên không phải chế giễu Kunii Osamu cùng Saito Keisuke, bọn họ còn không đáng để cô ấy chế giễu.
Là đang cười Watanabe Tooru nhát gan đó.
"Cậu đây là biểu tình gì! Tạm thời giải thích một chút, tôi cái này không gọi sợ, cũng không phải sợ hãi, là vững vàng. Vững vàng, cậu hiểu không?"
"Cách nói về sự nhát gan thì tùy từng người mà khác nhau, cậu nói là là được rồi." Kiyano Rin qua loa xong Watanabe Tooru, lại đem tầm mắt thả lại Hitotsugi Aoi trên thân.
"Có thể làm được không, Hitotsugi-san?"
"Hẹn, hẹn Mai-senpai đi chơi?" Hitotsugi Aoi rất do dự.
"Hitotsugi-san, đã đi vào câu lạc bộ Quan sát Con người, cậu nên làm tốt giác ngộ mới đúng."
Hitotsugi Aoi nghĩ đến Ashita Mai sắp tốt nghiệp, nếu như kết thúc mùa hè này mà không thể truyền đạt tâm ý của mình, về sau liền không còn cơ hội nữa.
Cậu ấy bày ra vẻ mặc kệ: "Tớ sẽ cố hết sức!"
"Ừm, nhờ cậu."
"Không, không phải, là tớ làm phiền các cậu." Hitotsugi Aoi vội vàng khoát tay, "Đúng rồi, chúng ta thêm Line đi, thuận tiện liên hệ địa điểm cùng thời gian."
"Line?" Kiyano Rin lắc đầu, "Tôi không có."
"Hở?! ! !"
"Không có Line là chuyện không thể tưởng tượng nổi đến thế sao?" Kiyano Rin dùng ánh mắt tìm kiếm đồng loại nhìn về phía Watanabe Tooru.
Mặc dù Watanabe Tooru phi thường muốn trào phúng cô ấy, soi mói cô ấy, nhưng, nói dối có thể thực hiện không thông.
"Cũng không phải." Anh thành thật khai báo, "Tôi đến Tokyo phía trước, cùng bạn bè trong thôn liên hệ đều dựa vào điện thoại bàn, ngay cả điện thoại di động còn không có, chớ nói chi là Line."
Kiyano Rin gật đầu, sau đó dùng ánh mắt "Cứ như vậy, đây không phải một chuyện đáng ngạc nhiên" nhìn về phía Hitotsugi Aoi.
Hitotsugi Aoi thoáng chốc không biết nên nói gì cho phải.
Hai người kia, chẳng lẽ còn sinh hoạt tại thời kỳ Chiêu Hòa sao?
Nhìn thấy biểu lộ đó của cậu ấy, Kiyano Rin nghĩ nghĩ, chủ động đề nghị: "Tôi sẽ tải về, sử dụng đến giúp Hitotsugi-san cậu hoàn thành ủy thác trước đó."
"Cảm ơn cậu, Kiyano-san!"
Về sau Hitotsugi Aoi liền dạy Kiyano Rin cách cài đặt Line trên điện thoại di động, đồng thời ghi tên tài khoản.
"Kiyano-san, đây là ID, không phải để cậu đưa vào tên thật."
"Tôi nhìn tài khoản của Hitotsugi-san, bên trong tất cả mọi người đều là tên thật."
"Kia là chính tớ tự thêm ghi chú ạ!"
"Nếu là dạng này, vì sao không ngay từ đầu dùng tên thật? Rõ ràng tất cả mọi người đều nhận thức."
"Cái này... Đôi khi cũng sẽ thêm một chút kẻ không quen biết, tại xác định có thể làm bạn bè phía trước, dùng ID nói chuyện phiếm sẽ dễ dàng hơn."
"Tôi sẽ không làm việc lỗ mãng như thêm kẻ không quen biết, mà lại phần mềm này tôi cũng chỉ dùng một đoạn thời gian, dùng tên thật là được rồi."
"Cái này, dạng này à."
"Còn có, mặc kệ tôi thấy thế nào, Line trên bản chất cùng tin nhắn không có khác nhau, vì sao còn muốn cố ý download cái này đâu?"
"Bởi vì nó càng thêm thuận tiện, còn có thể cùng rất nhiều người dùng chung một kênh trò chuyện mà! Giao diện cũng càng thêm thời thượng! Còn nữa, Kiyano-san cậu nhìn, có rất nhiều gói biểu cảm đáng yêu nữa!"
"Thì ra là thế... Chờ một chút, vừa rồi cái hình cá heo biết cử động đó có thể để tôi nhìn thoáng qua nữa không?"
Watanabe Tooru nhìn Kiyano Rin đã hoàn toàn đắm chìm, cảm giác giống như nhìn thấy lão mẹ ở quê từ bài xích đến mê mẩn, bất quá khi đó đối tượng là mua hàng online trên Amazon.
Từ những phụ nữ trung niên trong làng, xuống đến Kiyano Rin, một mỹ thiếu nữ học sinh cấp ba không có bạn bè... Mạng lưới thật sự là một cái tên đáng sợ!
Nói không chừng sức hút còn cao hơn anh nữa!
Sau khi tổ chức nhóm chat, Hitotsugi Aoi nói một câu tối sẽ liên hệ, liền rời đi câu lạc bộ Quan sát Con người. Watanabe Tooru trong phòng học đợi đến tan học, cũng cáo từ rời khỏi.
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa dầm dữ dội.
Cùng Kunii Osamu còn có Saito Keisuke tiến về phòng game arcade trên đường, Watanabe Tooru đem việc có thể ngày mai sẽ cùng đi chơi nói ra.
"Watanabe! Cậu vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của nhân loại!"
"Rốt cuộc đợi đến ngày này! Tình bạn, vạn tuế ——!!!"
Hai gia hỏa này hoàn toàn không nghe anh nói chuyện.
Bất quá không quan trọng.
"Xem như đáp lễ hôm nay các cậu mời khách đi, Kunii cậu mời tôi chơi game, Saito cậu mời ăn cơm."
"Không vấn đề!"
"Cứ để bọn tôi lo!"
Nhìn hai người hết sức vui vẻ, Watanabe Tooru nở nụ cười.
Đợi buổi tối nghe tiếng Anh phát thanh, người chủ trì nói lên việc mình có một đoạn thời gian ra ngoài du lịch, vì là nhiệm vụ của công ty nên có thể tùy tiện tiêu xài tiền, anh mới nhớ tới:
Chính mình không nên để người khác mời khách mới đúng, trên thân còn có nhiệm vụ mỗi tháng phải tiêu một triệu yên!


1 Bình luận