Một vòng huấn luyện nghiêm ngặt đã trôi qua, nhưng Watanabe Tooru vẫn không thấy bất kỳ thành viên "quân kháng chiến" nào gia nhập phòng hoạt động. Trên bảng thông báo của tòa nhà câu lạc bộ cũng không có tin tức tuyển thành viên mới của câu lạc bộ kèn.
Kiyano Rin có trình độ hướng dẫn rất cao, nhưng vì ăn nói quá thẳng thừng và làm việc quá nghiêm khắc, cô ấy ngày càng bị các thành viên câu lạc bộ kèn ghét bỏ.
Watanabe Tooru rời cây kèn oboe khỏi miệng, đưa tay lật sang trang nhạc phổ tiếp theo. Trước khi luyện tập nốt dài tiếp theo, anh hỏi Matane Kaoru:
"Học tỷ Matane, em có thể hỏi một chuyện không?"
"Ừm?" Matane Kaoru đáp bằng giọng nói dịu dàng, tay cô ấy đang viết gì đó trên nhạc phổ.
"Mấy người đó, rốt cuộc vì sao lại từ chối huấn luyện vậy?"
Matane Kaoru ngẩng đầu nhìn Watanabe Tooru đầy nghi hoặc: "Bạn Kiyano không nói với cậu sao?"
"Không nói." Watanabe Tooru hồi tưởng một chút, nhớ lại một lần nghỉ giải lao nào đó trong tuần này, "Nhưng người của câu lạc bộ Bassline có nói với em, nhưng lúc đó không hứng thú nên không nghe kỹ."
"Tính cách của bạn Watanabe thật là tệ đó." Matane Kaoru khẽ cười nói.
"Em là người khá một lòng, nên những chuyện không hứng thú thì bỏ qua hết."
"Ý chị là việc không để ý nghe người khác nói chuyện đó."
"Chuyện này à..." Watanabe Tooru không thể giải thích được, cũng không thể nói là lúc đó bị mái tóc dài của Kiyano Rin thu hút sự chú ý chứ?
Anh thừa nhận mình không phải là người nhất quán, không có thói quen nói thật như Kiyano Rin. Nhưng ngay cả Kiyano Rin cũng không phải ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi.
"Em xin lỗi." Anh thành khẩn nói lời xin lỗi.
"Không phải xin lỗi chị, mà là xin lỗi câu lạc bộ Bassline đó." Matane Kaoru dịu dàng thuyết giáo xong, kể cho Watanabe Tooru nghe chuyện của câu lạc bộ kèn.
Chuyện rất đơn giản, những người không chịu tham gia huấn luyện cho rằng việc bị Kiyano Rin, một hậu bối, chỉ đạo là một điều thật mất mặt. Tâm lý này, sau khi Kiyano Rin thể hiện trình độ siêu việt, không những không lắng xuống mà ngược lại còn bị kích thích.
Tâm lý đố kỵ của con người, và đặc biệt là việc trình độ của câu lạc bộ kèn vốn rất thấp, nếu dưới sự chỉ đạo của cô ấy mà vào được giải đấu Kanto, thành tích đối ngoại đương nhiên sẽ được tính là của trường cấp ba Kamikawa, nhưng trong trường, sẽ được tính là của câu lạc bộ kèn, hay của câu lạc bộ quan sát con người?
"Thế giới này thật đủ loại người mà." Watanabe Tooru cảm thán, "Những người thà tự mình suy đồi đến cùng, cũng không muốn chấp nhận sự giúp đỡ từ người nhỏ tuổi hơn hoặc người mình ghét, cũng có ở khắp mọi nơi."
"Suỵt." Matane Kaoru nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, "Trong câu lạc bộ kèn có một số thành viên và người đã nghỉ giữ liên lạc, những lời nói xấu không nên nói lung tung đâu."
"Yên tâm, em biết." Watanabe Tooru gật đầu.
Bản thân anh là người vì muốn mạnh lên, học hỏi từ người kém hơn mình, hay người mình ghét cũng không sao, nhưng không áp đặt giá trị của mình lên người khác, đó cũng là một trong những quy tắc sinh tồn của anh. Tuy nhiên, điểm xuất phát không phải là bất kỳ phẩm chất cao thượng nào, mà chỉ là tâm lý bình thường của một người "chuyện của người khác thì liên quan gì đến mình" mà thôi.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, mùa mưa dầm và thời kỳ trăng mật của Tokyo vẫn tiếp diễn, những giọt mồ hôi lưu luyến bám trên cửa kính. Watanabe Tooru ngậm dăm kèn, đưa hơi vào, nhạc cụ từ từ phát ra nốt dài vẫn chưa đúng cao độ.
Chuyện của câu lạc bộ kèn rất khó giải quyết, khả năng Kiyano Rin mở khóa trang phục nữ tu có thể tăng lên rất nhiều! Anh nhớ đến lớp học chụp ảnh tinh thông trong trung tâm thương mại.
Trước khi giải tán lúc sáu giờ, Kiyano Rin thông báo cho từng bộ phận rằng buổi tối sẽ diễn ra buổi hợp tấu đầu tiên.
Những người của câu lạc bộ Bassline đang ăn tối trong phòng huấn luyện. Ashita Mai và Hanada Asako tự mang cơm hộp, Hitotsugi Aoi thì mua sandwich và nước trái cây từ cửa hàng giá rẻ, những người khác là các loại cơm nắm đủ vị.
"Xem ra huấn luyện cơ bản của chúng ta đạt tiêu chuẩn rồi! Tuyệt vời quá!" Hitotsugi Aoi giơ sandwich lên reo hò.
"Cũng có thể là buổi biểu diễn định kỳ sắp đến, nên không thể không hợp tấu thôi." Hanada Asako dùng đũa kẹp trứng cuộn.
"Không, không thể nào?"
"Tính cách của tiểu thư đó, cậu thấy sao?" Một thành viên kèn tuba nói.
Nghĩ đến thái độ khắc nghiệt của Kiyano Rin, Hitotsugi Aoi vô lực nói: "Được thôi... Nhưng chỉ cần có thể hợp tấu là tốt rồi, cứ luyện tập cơ bản mãi, em sắp phát điên rồi đây. Học tỷ Mai thấy sao?"
"...Đều tốt."
Hitotsugi Aoi đã quen với sự lạnh lùng của Ashita Mai, cô ấy hợp tác nói: "Mọi người dạo này đều rất cố gắng! Khi hợp tấu, nhất định sẽ khiến bạn Kiyano phải bất ngờ! Thật mong chờ quá!"
"Ừm ân ~" Hanada Asako đáng yêu gật đầu.
Thời gian nghỉ giải lao trôi qua, khi Watanabe Tooru trở lại phòng nhạc, anh thấy rất nhiều người đang di chuyển chỗ ngồi. Kèn gỗ ở phía trước, phía sau là kèn đồng, các nhạc cụ gõ ở góc, đảm bảo mọi người đều có thể nhìn thấy người chỉ huy. Watanabe Tooru không tham gia hợp tấu. Là một người mới, đừng nói là diễn tấu theo nhạc phổ, ngay cả việc thổi nốt dài ổn định anh cũng không làm được – kèn oboe thực sự quá khó.
Đã không tham gia, theo tính cách của anh, lẽ ra anh nên tiếp tục ở lại phòng huấn luyện để luyện tập, nhưng đây là buổi hợp tấu đầu tiên sau một thời gian dài huấn luyện cơ bản dưới sự chỉ đạo của Kiyano Rin. Anh muốn đứng bên cạnh nghe họ diễn tấu. Sắp đến tháng Bảy, nếu không có tiến bộ lớn, câu lạc bộ kèn Kamikawa gần như có thể trực tiếp từ bỏ giải đấu Kanto.
Đợi đến bảy giờ, Kiyano Rin đúng giờ bước vào phòng nhạc. Cô ấy đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, đảo mắt nhìn đám đông: "Bắt đầu lên dây. Bạn Dan Vũ, làm phiền cậu." (Trans:Cái tên Dan Vũ này trong bản dịch thô nó thế)
"Vâng." Dan Vũ May Mắn, thủ lĩnh kèn clarinet.
Sau khi kèn clarinet thổi ra âm thanh, các nhạc cụ khác lấy cô ấy làm chuẩn mà lần lượt phát ra âm thanh. Trong tình huống không có kèn oboe, nhiệm vụ lên dây cũng được giao cho kèn clarinet.
Sau một đoạn huấn luyện cơ bản đơn giản, Kiyano Rin giơ gậy chỉ huy lên.
"Một, hai, một hai ba bốn." Giọng nói lạnh lùng vừa dứt, nhạc cụ gõ lập tức bước vào khúc dạo đầu. Nhịp điệu dần tăng, các nhạc cụ đồng đuổi theo, phát ra âm thanh hùng tráng, sau đó là kèn gỗ... Tất cả mọi người đều theo gậy chỉ huy, từng bước phát huy tác dụng của mình. Âm nhạc toát ra tinh thần sôi nổi, Watanabe Tooru dường như nhìn thấy một đội nghi lễ xếp thành hàng. Quá không thể tưởng tượng nổi! Trong thời gian ngắn như vậy mà lại tiến bộ nhiều đến thế!
Cũng giống như suy nghĩ của Watanabe Tooru, sau khi biểu diễn xong, các thành viên câu lạc bộ kèn cũng vui vẻ thảo luận với nhau.
"Thổi khá tốt đó chứ!"
"Rất trôi chảy, có cảm giác trình diễn lắm!"
"Oa! Lần này không bị lệch âm, không bị mất cân bằng rồi!"
Muốn làm, vẫn có thể làm được mà... Watanabe Tooru nhìn về phía vị trí chỉ huy, nhưng Kiyano Rin không hề có chút biểu cảm hài lòng nào.
"Bộ Saxophone." Cô ấy nói.
"Tiểu thư có phải muốn khen ngợi chúng ta không..." Nữ sinh bộ Saxophone cười đáp.
"Vừa rồi ai bị lạc nhịp?"
"Hả?"
"Bước ra." Kiyano Rin nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Cảnh tượng lập tức trở nên lạnh lẽo, phòng nhạc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tàu điện ở Ga Yotsuya xa xa, hơi thở của Watanabe Tooru cũng ngừng lại.
"Bộ trưởng đại nhân của tôi ơi, lúc này cô nên khích lệ một chút trước, rồi hẵng nói vấn đề chứ. Chưa nghe nói 'vừa roi da vừa bánh kẹo' sao?" Watanabe Tooru bất lực nghĩ. Có nữ sinh khẽ lẩm bẩm: "Gì mà, kiêu ngạo thế."
"Rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều rồi."
"Cô ta chỉ quen thuyết giáo thôi, nhất định muốn chứng minh chúng ta không bằng cô ta."
Dưới ánh mắt lạnh băng của Kiyano Rin, bộ Saxophone im lặng như một vũng nước đọng.
"Bắt đầu từ tiết 7," cô ấy lật nhạc phổ về phía trước, "Bộ Saxophone thổi từng bước từng bước cho tôi nghe."
"Híc——" Trong phòng học không ít người hít một hơi khí lạnh, những người vừa rồi còn đang sôi nổi bàn tán cũng im lặng, chỉ là ánh mắt càng thêm bất mãn.
"Bạn Miyamaru, cậu trước..."
Kiyano Rin còn chưa nói dứt lời, một nữ sinh trong bộ Saxophone cúi đầu, nắm chặt tay giơ cao. Kiyano Rin chỉ liếc nhìn cô ấy: "Bạn Bắc Nguyên, trước khi làm được mà không bị lạc nhịp, tôi hy vọng cậu đừng đi luyện tập những thứ khác."
"...Vâng."
"Kèn Trombone."
Những người của bộ kèn Trombone lập tức nín thở. Watanabe Tooru chú ý đến ánh mắt của Tamamo Yoshimi, cô ấy đang không chớp mắt chờ đợi Kiyano Rin nói tiếp.
"Tiết 162, âm thanh phải vút cao hơn một chút, lưu loát hơn một chút."
"Vâng." Toàn bộ bộ kèn Trombone thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù là cả bộ phận đều có vấn đề, nhưng so với việc bị điểm danh riêng lẻ thì quả thực quá may mắn.
Tamamo Yoshimi đặt kèn Trombone xuống đất, lấy bút đỏ ra, ghi lại lời Kiyano Rin vừa nói vào đoạn nhạc phổ đó.
"Bạn Hitotsugi."
"Vâng!" Hitotsugi Aoi lập tức thẳng lưng.
"Có thể làm được để không cản trở bạn ngày mai không?" Kiyano Rin không để tâm đến mối quan hệ khá tốt giữa hai người, "Lần sau luyện tập nếu vẫn ở trình độ này, tôi sẽ cân nhắc chỉ để bạn ngày mai độc tấu."
"..." Sắc mặt Hitotsugi Aoi trắng bệch.
Sau đó, Kiyano Rin lần lượt nói chuyện với tám bộ phận còn lại, trừ bộ kèn oboe và bassoon. Bầu không khí vui vẻ khi biểu diễn lập tức tan biến trong màn đêm, không khí mưa mang theo hơi lạnh. Ngay cả các thành viên quan sát hạng B cũng vô thức không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chín giờ, buổi luyện tập hợp tấu kết thúc, buổi học tập hội hôm nay mọi người ngầm hủy bỏ. Kiyano Rin khóa cửa phòng hoạt động của câu lạc bộ quan sát con người, đợi Watanabe Tooru ở cửa đối diện rồi nói: "Hôm nay không cần đưa tôi về."
"Ừm."
Hai người thay giày xong, ra khỏi trường, ngồi trên ghế chờ tàu điện ở đài ngắm trăng.
"Thế này thật sự ổn chứ?"
"Cái gì?"
"Dù sao cậu cũng không phải cố vấn thật sự, nếu quá nghiêm khắc, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra phản ứng ngược, người khác cũng sẽ không thích cậu."
Watanabe Tooru còn một câu chưa nói: Câu lạc bộ kèn đông người như vậy, luôn có những người thích nói lung tung, rất nhanh hình ảnh của Kiyano Rin trong trường sẽ sụt giảm nghiêm trọng, đón nhận sự thờ ơ, chỉ trích và các kiểu bạo lực tương tự.
"Tôi không quan tâm."
"Kiyano," Watanabe Tooru nhìn về phía ánh đèn nhấp nháy của máy bán hàng tự động trong bóng tối, "Duy trì mối quan hệ cơ bản có thể giúp mọi việc thuận lợi hơn đấy."
"Dùng thực lực cũng vậy thôi."
Watanano Tooru nở nụ cười bất lực: "Cậu đúng là cứng đầu thật đó."
"Tôi gọi đây là kiên trì."
"Cậu đang bắt chước tôi nói chuyện à?" Watanabe Tooru nghiêng đầu lại.
Kiyano Rin đưa tay vén mái tóc dài bị gió thổi rối, cười nói: "Chẳng lẽ cậu nghĩ chỉ có mình cậu đang lén lút học hỏi sở trường của người khác à? Mặc dù điểm này có tính là sở trường hay không, vẫn còn phải bàn."
"Cậu thật không tầm thường." Watanabe Tooru nhìn vào mắt cô ấy.
"Phát hiện hơi chậm rồi, nhưng vạt áo của tôi sâu như rãnh Thiên Đảo, tha thứ cho sự chậm chạp của cậu."
"Tôi nói là cậu có thể kiên trì không nói dối, không quan tâm đến các mối quan hệ xã hội." Watanabe Tooru lại đưa mắt nhìn máy bán hàng tự động.
"Đây là ưu điểm lớn nhất của tôi, tôi rất thích bản thân mình." Giọng Kiyano Rin thẳng thắn đến cực điểm, không hề do dự.
Ánh đèn rẻ tiền của máy bán hàng tự động sáng rực, thu hút vô số bướm đêm, cùng những loài côn trùng không gọi tên được. Giữa những người qua lại, mối quan hệ thực sự tốt không có mấy, nhưng ngay cả khi không thích, hầu hết mọi người cũng sẽ cố nặn ra một nụ cười.
Giống như cơm nắm chưa được làm nóng kỹ bằng lò vi sóng, bên ngoài nóng nhưng bên trong lạnh. Watanabe Tooru thực sự ngưỡng mộ Kiyano Rin, sống như cô ấy, đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là một điều vô cùng đau khổ. Anh không định thuyết phục, bởi vì...
"Tôi cũng rất thích điểm này ở cậu."
"À à, cuối cùng cũng yêu tôi rồi sao? Tôi mới dùng có 12 phương pháp thôi mà."
"...Là chỉ thưởng thức tính cách của cậu thôi." Watanabe Tooru tức giận nói.
"Cậu đàn ông này thật khó đối phó." Kiyano Rin thở dài như không còn cách nào khác: "Đôi khi tuân theo một chút bản năng ham muốn của con người, sẽ đáng yêu hơn đấy."
"Tôi thì chưa bao giờ biết bản năng ham muốn của con người là yêu cậu."
Lúc này, tàu điện loảng xoảng chạy vào ga, mang đến một làn gió mát.
"Bạn Kiyano."
"Ừm?"
"Cậu nợ tôi một lần hóa trang nữ tu đấy."
"Lại nói bậy bạ gì đó."
"Đời tôi có lẽ không thể không nói dối, nhưng tôi có thể bảo vệ người duy nhất sẽ không nói dối."
"Lại nữa à? Lần này mật mã 'Biến thân' là 666? Hay là 444?"
"Lần này mật mã 'Biến thân' là thật, nên tôi sẽ không nói cho cậu biết." Watanabe Tooru cười nói.
"Vậy mà không nói dối ư?" Kiyano Rin kinh ngạc.
Cô ấy nhíu mày suy nghĩ nói: "Bạn Watanabe, cậu thật sự muốn đi khoa tâm thần kiểm tra đầu đó, nhà tôi có trại an dưỡng có thể cho cậu vào ở miễn phí."
"Chuyện này đợi tôi già rồi nói sau." Ngay trước khi cửa tàu điện đóng lại, Watanabe Tooru bước vào toa xe cuối cùng.
Tàu điện chở anh lao về phía bóng tối.
"Sử dụng phiếu đổi trí lực, đổi một điểm trí lực."
Phiếu đổi trí lực đã được sử dụng, trừ 30.000 điểm tích lũy.
Watanabe Tooru đã sử dụng phiếu đổi trí lực giảm giá 30% cho điểm dưới 10, nằm trong gói quà đăng nhập tháng của Kujou Miki. Phiếu này có giá trị 100.000 điểm trí lực, chỉ tốn 30.000 điểm.
Mời người chơi chọn năng khiếu cụ thể:
Triết học: ...Logic... Tôn giáo... Luân lý...
Văn học: Ngữ văn Hán ngữ... Dịch thuật ngôn ngữ... Tiếng Sango... Tiếng Slovene...
Lý học: ...Vật lý hạt nhân... Hóa năng lượng... Thiên văn học... Khoa học và công nghệ không gian... Khoa học và kỹ thuật phòng chống thiên tai...
Công học: Kỹ thuật ô tô... Kỹ thuật hàn... Trí tuệ nhân tạo... Kỹ thuật công trình ngầm đô thị...
Y học: Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em... Châm cứu xoa bóp... Nuôi trồng và giám định dược liệu truyền thống...
Nông học: ...Thuốc trừ sâu phân hóa học... Nghề làm vườn... Nuôi trồng thủy sản
Quân sự học: ...
...
Toàn bộ toa tàu điện như bị virus máy tính tấn công, cửa sổ liên tục bật ra điên cuồng, nhắm mắt lại cũng vô ích, Watanabe Tooru suýt chút nữa ngất đi.
Hệ thống ngu ngốc này hoàn toàn không thông minh! Anh vội vàng nhấn thu nhỏ. Cảm giác choáng váng giảm dần, những thông tin vừa nhìn thấy trong thoáng chốc đều quên sạch.
Watanabe Tooru tìm rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy mục Nghệ thuật học trong góc, nhấn vào thì lại xuất hiện một danh sách phụ dài hơn nữa.
Lý luận nguyên tắc nghệ thuật, Âm nhạc, Vũ đạo, Kịch bản sân khấu, Truyền hình điện ảnh, Mỹ thuật, Sáng tác...
Nhấn vào Âm nhạc, lại bật ra danh sách khác...
Biểu diễn thanh nhạc, Bàn phím, Tất cả nhạc cụ dân tộc, Diễn tấu và chỉ huy dàn nhạc giao hưởng, Hòa tấu, Hợp xướng, Piano, Lý thuyết âm nhạc, Luyện tai, Lịch sử âm nhạc thế giới, Lý thuyết âm nhạc truyền thống, Sáng tác luận văn, Ôn hòa, Trở lại điều, Thể thức ca khúc...
Mở Diễn tấu và chỉ huy dàn nhạc giao hưởng, lại là một danh sách khác...
Không đúng. Sai quá sai!
"Này, không phải như vậy chứ? Tại sao các hệ thống khác chỉ cần chọn âm nhạc là có thể tinh thông tất cả nhạc cụ? Còn có thể ca hát, khiêu vũ, thậm chí làm thơ sáng tác nhạc? Đến chỗ tôi thì lại chia nhỏ ra như thế này?"
Hệ thống không trả lời.
Nó có lẽ là vật chết, hoặc cũng có thể đang biểu đạt: Mọi điều muốn nói đều nằm trong một nghìn điều khoản đó, và điều cuối cùng là {mọi quyền giải thích thuộc về trò chơi này}. Watanabe Tooru không có bất kỳ cách nào.
Anh tìm rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy Kèn oboe ở một góc.
Trong lúc anh loay hoay, tàu điện đã đến ga, Watanabe Tooru chống dù, đi về phía phòng trọ. Vừa hay nhớ ra, vừa hay có thời gian rảnh, anh đã lâu không mở bảng nhân vật.
Bảng Nhân Vật
* Nhân vật: Watanabe Tooru
* Tuổi: 15 tuổi
* Trí lực: 8 (Âm nhạc: Kèn Oboe)
* Mị lực: 10 (Nụ cười: Đẹp quyến rũ dịu dàng)
* Thể lực: 5
* Vật phẩm: Phiếu đổi trí lực 50%*1, Phiếu đổi mị lực *2 (Giảm 70% cho trên 10 điểm, giảm 30% cho dưới 10 điểm)
* Kỹ năng: Kiến thức rộng rãi, Vật lộn tự do (Cấp bậc: Đại sư), Tự hạn chế
* Điểm tích lũy: 254.000
* Tiền tài: 102.105.650 yên
* Phần thưởng hoạt động: Quyền mua Piano cấp Đại sư 5000 điểm tích lũy
* Điểm danh: Kujou Miki 38 ngày
"Tự hạn chế?" Watanabe Tooru còn vui hơn cả khi nhận được phần thưởng 100 triệu yên. Đây là kỹ năng đầu tiên được hệ thống công nhận, dựa vào quá trình tự rèn luyện của anh.


0 Bình luận