Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Chương 85.2: Giám Đốc Ho
- Chương 86.1: Đừng Để Quá Một Tuần
- Chương 86.2: Cách Sống Lý Trí
- Chương 87.1: Ồ, Ra Là Vậy.
- Chương 87.2: Loại Người Khó Hiểu Nhất
- Chương 88.1: Đặc Ân Hay Nợ?
- Chương 88.2: Nữ Nhân Viên Tham Lợi
- Chương 89.1: Đừng Từ Bỏ Thân Xác Của Bạn!
- Chương 89.2: Không Nói Lý Với Kẻ Điên
- Chương 90.1: Mặc Cả
- Chương 90.2: Quao! Lại Được Giúp Nữa Nè! Hên Ghê!
- Chương 91.1: Tiệm Boutique
- Chương 91.2: Câu Chuyện Nền
- Chương 92.1: Giá Trị Của Điều Ước
- Chương 92.2: Vàng Và Quyền Lực
- Chương 93.1: Tờ Rơi Tìm Người Mất Tích
- Chương 93.2: Hư Điện Thoại
- Chương 94.1: Họ Vốn Không Biết
- Chương 94.2: Tìm Thấy Rồi
- Chương 95.1: Lời Hứa
- Chương 95.2: Không Ai Biết
- Chương 96.1: Bắt Taxi
- Chương 96.2: Lời Nguyền
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
‘Nỗi sợ rằng mình có thể chết.’
Có lẽ đó là cốt lõi của mọi câu chuyện ma.
Dạo gần đây, tôi vừa tham gia một Thảm họa do chính phủ giám sát, nơi buộc phải có người chết để làm sáng tỏ quy luật của nó. Thành ra, tôi đã dần quen với cái ý niệm ‘trong chuyện ma thì người ta thường chết’, thậm chí tôi còn hơi tê liệt với điều đó.
Dù sao thì, tôi cũng đã bước qua nhiều khoảnh khắc sinh tử và sống sót được tới giờ.
Mình phải sống sót bất chấp tình huống có bất khả thi đến đâu đi nữa.
Đó chính là tư duy mặc định của tôi trong mấy tháng nay, nhưng lần này thì…
“Vào chuyến thám hiểm đầu tiên, tất cả nhân viên đều biến mất. Thứ trở về duy nhất là một xác chết không đầu.”
“...”
“Nhưng sau vài lần lặp lại thì đã có người may mắn sống sót. Dựa trên lời kể của họ, công ty mới ghép lại được bản hướng dẫn.”
Đó là quy trình tiêu chuẩn để hoàn thiện sổ hướng dẫn thám hiểm cấp cao.
“Nhưng có một điều không bao giờ thay đổi.”
Đó là…
“Luôn có người chết.”
“...”
“Cơ chế chọn ai sẽ chết sao? Không có. Không có logic, không có mẫu số chung. Nạn nhân 100% được chọn ngẫu nhiên. Tính đến nay đã có 37 lần thám hiểm, dù mang theo vật phẩm gì hay mặc gì cũng chỉ có một kết cục.”
“...”
“Và vì việc chỉ định diễn ra ngay khi bước vào, không ai có thời gian chuẩn bị hay phản ứng.”
Tình huống này thật sự phi lý.
Đây là một canh bạc mà tôi có 1/12(8%) khả năng chết tức thì theo đúng nghĩa đen.
Nếu chỉ tính trong đội thì cái xác suất 1/3 (34%) càng thêm vô lý. Vậy là tôi sẽ chấp nhận rằng, không vì một lí do gì mà một ai đó phải… chết.
“Em có thể nghĩ: ‘Sao không đưa một người vô dụng đi thay vì chọn người có năng lực như tôi’…”
“Em không nghĩ vậy đâu, thưa chị.”
“Thật sao? Chứ chị thì nghĩ vậy đấy.”
“...”
“Nhưng chúng ta đâu có quyền lựa chọn. Truyền thuyết đô thị này đòi hỏi một người có đầu óc đủ nhạy để kịch bản có thể được giải quyết rõ ràng.”
Nói cách khác, chúng tôi không thể ném bừa một con tốt thí mạng vào đó.
Đội phó Eun Haje cười nhạt.
“Tỷ lệ chết 8.3% trong một Bóng tối Cấp B là một mức độ hợp lý.”
“...”
Đúng là vậy.
So tới [Biệt Thự Người Mù] (cái Bóng tối thậm chí còn chẳng có hướng dẫn), thì [Biệt Thự Người Mù] vẫn tệ hơn nhiều. Kể cả khi đã công ty hoàn thiện hướng dẫn thì chuyện chết người vẫn thường xuyên xảy ra.
Nhưng mà…
“Việc bị trói vào một xác suất chết như thế này… thật sai trái. Thật quá bất công.”
“...”
Cảm giác như vậy là điều dễ hiểu.
Chết mà không được phản kháng và chết sau khi đã cố gắng vùng vẫy là hai khái niệm rất khác nhau.
Một bên là bị tàn sát. Bên kia là một thử thách.
“…Ba ngày chuẩn bị là để chúng ta chuẩn bị tinh thần à?”
“Chắc là vậy.”
Sau ba ngày, khi tâm trí của con người vượt qua cú sốc, họ sẽ bắt đầu suy nghĩ logic và lạc quan hơn.
‘Chắc không đến lượt mình đâu ha?’ là một cách suy nghĩ điển hình.
“Đây là lần đầu tiên em gặp loại Bóng tối như vậy đúng không?”
“…Vâng.”
“Em đi mua cà phê đi vã sẵn lấy cho chị một ly đi.”
Sau khi Đội phó ra hiệu rằng tôi có thể nghỉ một lát. Tôi nhận thẻ của Đội phó Haje và đi ra ngoài.
Đi mua cà phê có lẽ là một dạng trị liệu tinh thần trá hình.
‘Chết tiệt, sao mình lại thành ra thế này.’
Giờ tôi đang ngồi tựa lưng ở một quán café với ly Americano được đặt trước mặt.
Tôi đang sợ sao? Không hẳn là sợ. Từ lúc vào công ty đến giờ, có bao giờ là tôi không sợ đâu. Thành thử, sợ hãi cũng không phải thứ lạ lẫm gì với tôi.
Cái tôi cảm thấy… là sự bất an.
‘Sự hiểu biết của mình cũng không giúp ích được gì trong tình huống này.’
Có lẽ vì tôi nhận ra mình đã dựa dẫm quá nhiều vào việc nắm thông tin rõ ràng hơn người khác. Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ.
Giờ thì tôi đang tự trách bản thân trước nguy hiểm đang chực chờ.
“...”
‘Hay là mình nghỉ việc cho lành?’
Tôi có thể rời khỏi công ty rồi tự nghiên cứu chuyện ma bằng tài liệu「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」…
☾ Ơ, bạn tôi ơi! ☽
☾ Hay là anh thử bước chân vào ngành giải trí đi?! ☽
…Hả?
☾ Ừ thiệt đó! Thế giới của tôi luôn rộng mở cho anh. Đó chẳng phải là điều bạn bè nên làm sao? Há há há!! ☽
Tôi suýt ngã lăn khỏi sofa.
‘Không. Cảm ơn. Không đời nào.’
Nghe con thỏ bông nói mà tôi tự nhiên tỉnh cả người.
☾ Uầy, tiếc ghê… ☽
Ừ, thế giới này có cả trăm cái kết còn tệ hơn cái chết.
Tự điều tra một mình sao? Đúng là chỉ có thằng ngu mới quên mình nhát gan cỡ nào mà nghĩ ra chuyện đó.
Bỏ cuộc chỉ vì xác suất 1/12 thì quá ngu.
‘Nhưng không làm gì thì còn ngu hơn.’
☾ Vậy anh sẽ tham gia à? ☽
‘Phải.’
Trước hết, tôi cần biết thêm về cái truyện ma này.
Tôi quay lại văn phòng với hai ly cà phê mang đi cho đội, rồi bắt đầu đọc kỹ lại chiếc máy tính bảng.
Và…
‘…Hừm.’
Nó ngẫu nhiên thiệt.
Câu chuyện trùng khớp với những gì tôi đã biết từ「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, nhưng vấn đề là tất cả những gì tôi từng đọc… đều đã có sẵn trong bản hướng dẫn.
‘Mình không có thông tin mới.’
Tôi chẳng biết gì hơn người khác cả.
‘Không có kẽ hở để luồn qua.’
Ngay cả trong 「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, mục miêu tả còn ghi rõ rành rành: 〔chọn ngẫu nhiên khi bước vào〕
Không có ngoại lệ hay kẽ hở. Và nó cũng chẳng được đánh dấu là “đặc biệt nghiêm trọng” vì trong truyện ma, chết người là chuyện cơm bữa.
Và rồi…
〔Lần này, đội trưởng không tham gia. Chỉ những người từ cấp phó quản lý trở xuống mới được đưa vào.〕
“...”
Tức là sếp Thằn Lằn không đi chung.
Lý do là để tránh xung đột quyền ưu tiên nếu nhân viên cấp cao bị chọn làm vật hi sinh.
〔Không ai từ đội Đội Bổ Sung hay đội ưu tú được cử vào. Sự có mặt của hai đội vào lần trước là một thất bại〕
Có vẻ trong một lần triển khai trước, thành viên đội A/B/C từng bị chọn làm vật tế. Người đó đã hoảng loạn rồi tìm mọi cách thoát chết, hậu quả là mấy nhân viên khác đã bị lôi đi chết chung.
Tôi chẳng bao giờ cảm thấy nuối tiếc vì bỏ qua đội A, và công ty này thì vẫn giữ vững phong độ tàn nhẫn từ đầu đến cuối.
“Em cảm ơn chị vì đã báo trước.”
“Không có gì.”
Đội phó Eun nhìn như đang bị mắc kẹt giữa cam chịu và bực bội, trên tay cô ấy là một điếu thuốc cho tới khi Giám sát viên Park đi tới và hút thuốc chung.
“Cô xem danh sách chưa? Toàn mấy cái tên…”
“Ờ, cho dù tụi nó có chết hết, tôi cũng mặc kệ. Đợt này lựa nhân viên theo thang đo nhân cách tệ hại à?”
“May ghê, tên chúng ta không có trong đó!”
Tôi tiếp tục đối chiếu từng chữ trong hướng dẫn, cố tìm ra điều gì đó.
Một khe hở để chui lọt.
Một lỗ hổng nhỏ trong luật lệ.
Và rồi vào chiều hôm đó, một lối thoát có tiềm năng đã ngẫu nhiên đến với tôi.
Chỉ có điều… nó đến dưới một hình thức hơi đặc biệt.
“Giám sát viên Kim!”
“Quản lý Lee.”
Vào buổi chiều, Quản lý Lee Byeongjin đến tìm tôi. Mà vì anh ấy là người phụ trách chỉnh sửa hướng dẫn, nên anh ta không thể nào ghé qua chỉ để tám chuyện.
“Tôi mới biết luôn! Anh bị lôi vào cái trò xổ số chết chóc kia đúng không?”
“...”
Tôi đã đoán trước được lời anh ta rồi, nhưng người này đúng là có năng khiếu khiến người ta muốn đấm.
Cơ mà Quản lý Lee Byeonjin không chỉ tới đây chỉ để nói mấy lời lố bịch.
Sau khi nhìn quanh cho chắc là không ai nghe lén, anh ta ghé sát lại thì thầm, “Sao anh không thử nói chuyện với Giám đốc Ho đi?”
“...!”
“ Tôi nghe nói giám đốc khá ấn tượng với thành tích của anh dạo gần đây đấy.”
“Ý anh là…”
Tôi nhìn anh ta mà hỏi, “…nói chuyện với giám đốc thì tôi sẽ được rút tên khỏi danh sách à?”
“Chính xác!”
“...”
“Bình thường mấy vụ này lấy cớ ‘công bằng’ để chia người, nhưng tôi phản đối kiểu đó. Người có năng lực và triển vọng như anh không nên bị vứt vào chỗ chết. Anh là nhân viên ưu tú mà!”
Một lối thoát chính thức vừa mở ra.
Tôi có thể lôi kéo sự can thiệp từ ban giám đốc.


4 Bình luận