Monogatari no Kuromaku ni...
Yuuki Ryou Nakamura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Phía sau câu chuyện

Chap 5: Cuộc sống ở học viện

3 Bình luận - Độ dài: 4,316 từ - Cập nhật:

Trans: KanzuNe

Edit: Tài Dảk

********

(Chà, chỉ mong là Fiona và bạn của cậu ấy nhận lời…)

Tuy không thể nào có chuyện họ từ chối, song Ren vẫn không khỏi lo lắng.

Một phần cũng là vì ban điều hành lần này có sự tham gia của cả hai phe Bảo Hoàng và Trung Lập, có lẽ là vậy?

“Chuyện đến tai phe Anh Hùng thì không hiểu họ sẽ bày ra vẻ mặt gì đây?” Ren nói vu vơ.

“Tôi nghĩ chẳng cần phải lo đâu. Nghe thì có vẻ quyền lực nhưng thành viên ban điều hành thực chất không đáng giá đến vậy. Đúng là ta có thể khoe khoang một chút, nhưng chỉ thế mà thôi. Kể cả có cất công nhận trọng trách lần này thì chưa chắc tương lai chúng ta sẽ tốt hơn.”

Chẳng cần nói Ren cũng hiểu, công việc này không quý giá đến vậy.

Quả thực là nếu làm tốt sự kiện lần này thì sẽ được ưu ái hơn một chút, nhưng tốt hơn hết là vẫn nên cố lấy thành tích tốt khi vẫn còn ngồi trên cái ghế học viện này, đặc biệt là điểm cao trong các kì thi.

Chính vì thế, đối với Ren thì công việc lần này chẳng hơn gì chút việc nhà lặt vặt mà cậu vẫn làm hồi ở làng Ashton.

“Nhân tiện thì, tôi vừa mới nói chuyện với một người bên phe Anh Hùng đấy.”

“Hửm, vậy người đấy đâu rồi?”

“Chờ chút… Kia, ở dưới cái cây góc sân trường.”

Radius chỉ tay về phía một góc của học viện.

Ren liền đứng dậy khỏi ghế và chăm chú hướng mắt về phía mà Radius đang chỉ.

“Hình như cậu ta nói mình tên là Vane. Có vẻ như người này là một thành viên của gia đình nam tước thuộc phe Anh Hùng.”

Nhìn theo hướng đó, quả thực là Vane đang ngồi ở đó cùng với ai khác.

Người còn lại có vẻ như là một học sinh năm hai vừa mới lên lớp năm nay.

Tên của cậu ấy là Kaito Leonard.

Có thể nói thì đây là kiểu học sinh hướng ngoại điển hình với tướng người cao to và cơ thể săn chắc. Do học viện cho phép học sinh ăn mặc tự do nên Kaito chỉ khoác tạm lên mình một chiếc áo phông trắng và quần dài.

(Đây là… sự kiện khi Kaito và Vane gặp nhau lần đầu sao?)

Vane sẽ dần làm quen với các thành viên của phe Anh Hùng ở học viện này, và người đầu tiên trong danh sách đó chính là Kaito, đàn anh năm hai của mình.

Cậu ta là người khá thân thiện và thư giãn, tính cách thì hoà đồng thân thiện và gần như có thể cười trước mọi thứ, kể cả một câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Sau khi thua trước Vane trong trận chung kết của giải đấu võ thuật Lễ hội Sư Vương, cậu ta liền gia nhập vào party của nhân vật chính. Kể từ đó, Kaito trở thành người tiên phong và là một tấm khiên vững chãi cho cả tổ đội nương tựa.

Còn về lí do tại sao mà cậu ta lại trở thành một tanker thì phải quay lại quá khứ của gia tộc Leonard.

Tổ tiên của Kaito, hay còn được biết đến là một trong thất đại anh hùng, đã sử dụng tấm khiên vĩ đại của mình để bảo vệ cho những người đồng đội trong các trận chiến lịch sử.

Nhưng thật không may, tấm khiên đó đã tan thành từng mảnh trong cuộc chiến với Ma Vương. Và nếu trong game bạn tìm thấy dù chỉ một mảnh, sẽ có một nhiệm vụ phụ để có thể phục dựng lại thứ vũ khí đó.

Đây là nhiệm vụ được giới game thủ gọi là sự kiện để nhận lấy trang bị huyền thoại trong trò chơi.

“Chúng ta có thể để lại việc xây dựng hình ảnh của học viện cho họ. Dù sao thì các thành viên của phe Anh Hùng cũng có thể để lại cho dân chúng màn trình diễn mãn nhãn trong giải đấu.”

Radius nói một cách tự nhiên, như thể cậu chẳng lo lắng gì cho sự kiện lần này.

“Cậu chắc không? Nếu không cẩn thận thì có thể ảnh hưởng đến cuộc chiến phe phái đấy.”

“Đúng là không phải không có khả năng, nhưng chỉ vậy thì chưa đủ để phe Bảo Hoàng chùn bước được. Bên tôi vẫn còn có lợi thế về khả năng hùng biện và các lĩnh vực khác, vậy nên chẳng có gì phải lo lắng cả.”

“Thì ra là vậy. Đó mới chính là khác biệt về sức mạnh…” Ren gật gù hiểu ra vấn đề.

“Fufu, đúng là thế đấy. Đàn chị mà tôi nhắc đến vừa nãy cũng đã dành giải nhất trong cuộc thi hung biện ở Lễ hội Sư Vương lần trước đó.”

“Chà, có vẻ người đó tuyệt vời thật đấy.”

“Đại khái thì chỉ là mang những vấn đề trong giới quý tộc ra để học sinh thể hiện kĩ năng của mình mà thôi. Chỉ nghe thôi đã thấy tuyệt vời rồi nhỉ?”

Radius thốt ra từ “tuyệt vời” như thể muốn chế giễu bản thân mình vậy.

Ren quyết định không chỉ ra điều đó mà tiếp tục nói về các thành viên của ban điều hành. Càng nói chuyện cậu mới càng nhận ra rằng, miễn là chuyện liên quan đến cậu thì Radius vẫn sẽ luôn có mặt mỗi khi cần.

Thời gian cũng theo đó mà trôi qua trong nháy mắt.

Ren nhận ra cũng đã muộn rồi nên quyết định xin phép cáo lui, nhưng khi định rời đi, Radius đã ngăn cậu lại “Đ-Đợi đã”.

Thấy Ren đã dừng lại, Radius liền nói tiếp.

“Tôi đã dùng sức mạnh và ma cụ của mình để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Shinrin Kurai hôm trước, nhưng có vẻ như không có dấu vết gì của Giáo phái Ma Vương.”

“Vậy tức là đó chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”

“Có vẻ là vậy. Cũng không có gì lạ khi chúng bay đi nơi khác khi thua cuộc chiến lãnh thổ của mình.”

Ren gật đầu ra chiều nhẹ nhõm vì tạm thời sự việc không trở nên quá nghiêm trọng.

“Bọn tôi vẫn sẽ theo dõi sát sao lần nữa, nhưng nếu Ren có thêm thông tin gì thì cứ báo tôi nhé.”

“Rồi rồi, Radius điện hạ.”

“Đã bảo là thôi cái tên đó đi mà…”

“Haha, xin lỗi xin lỗi.

Cuối cùng, cả hai chia tay nhau trên sân thượng và Ren đi xuống cầu thang, tiến thẳng đến cổng học viện.

Như dự đoán, Lithia vẫn đang đợi cậu ở đó và nở một nụ cười tươi tắn như một chú mèo đợi chủ mình về nhà khi thấy Ren tiến lại gần.

“Ren kịp nói chuyện với ngài ấy chưa?”

“Ừm, tớ có gặp ngài ấy rồi. Lúc đầu tớ chỉ định nhờ ngài ấy giới thiệu đại một người nào đó đủ khả năng thôi, ấy thế mà chính Radius điện hạ lại quyết định ra tay giúp chúng ta lần này.”

“Liệu có ổn không vậy? Nhờ Hoàng tử Đệ Tam giúp một việc như vậy…”

“Có lẽ ta không cần phải lo đâu, vì dù sao ngài ấy cũng bảo sẽ ổn thôi mà.”

Ren nói một cách vô tư hồn nhiên như vậy vì cậu là Ren.

Nhưng đối với Lithia, người mà cha chỉ vừa mới lên chức Tử tước trong một thời gian ngắn, thì cô không thể gật đầu và chấp nhận chuyện này ngay lập tức được.

Lo lắng là vậy, nhưng nhìn thấy Ren và Radius thân thiết cỡ đó thì Lithia cũng đành chỉ biết trấn an bản thân mà thôi.

◇ ◇ ◇ ◇

Cùng lúc đó.

“Thì đó! Cậu ta cực cực cực kì mạnh luôn!”

Vane và Kaito Leonard vẫn đang ở dưới sân trường.

Sarah cũng nhân lúc đó tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người khi cô đến để đón Vane về.

“Cậu ấy nói thật đó! Chính là Ren Ashton mà Kaito-san cũng thấy ở lễ khai giảng đầu năm còn gì! Chính cái cậu Ren đó đã đánh tan tác lũ giáo phái chỉ trong chớp mắt mà chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi!”

“Không thể nào đâu! Riohard nè, em có bị ngốc không vậy trời? Cậu ta cũng chỉ ngang tuổi chúng ta, ấy thế mà lại là một kiếm sĩ cừ khôi? Không có chuyện đó đâu! Hay là cô em cố tình nói kháy vì anh chỉ suýt soát vượt qua mấy bài kiểm tra viết?”

“Ý em là— Ể? Thật vậy sao…? Làm thế quái nào anh lên năm hai được vậy?”

“Thì anh cũng đang cố lắm chứ bộ! Ngặt nỗi mỗi lần mang giấy báo điểm là cha anh lại nổi điên lên!”

Nhìn cái cách hai người nói chuyện cũng có thể nhận ra được rằng, Sarah và Kaito có gọi là biết nhau một chút từ trước.

Và vì họ cũng chỉ sinh sau đẻ muộn có một năm nên ai nấy cũng đều nói chuyện mà chẳng kiêng nể gì lẫn nhau.

“Mà bỏ qua chuyện đấy đi. Điều anh muốn nói là câu chuyện của em quá đỗi phi lý, Riohard-chan à. Dù sao thì chúng ta cũng đang nói đến Cuồng Kiếm Thuật đấy. Em thực sự nghĩ có một cậu bé bằng tuổi chúng ta sử dụng được thứ sức mạnh ngang ngửa gian lận đó sao?”

“Này nhé, đừng để em phải nhắc lại chứ! Cậu ta mạnh kinh khủng luôn!”

“Nếu mà là thánh nữ nhà Clausel thì anh mày còn nghe được, chứ còn về chuyện này thì…”

“Xì, không thèm nói chuyện với tên senpai ngốc này nữa. Chúng ta về thôi Vane.”

Thế rồi Sarah quay lưng lại với Kaito cùng một tiếng thở dài chán nản và nhẹ nhàng bước tới chỗ Vane.

“Sarah! Kaito-senpai ổn kh–…?”

“Tớ chịu tên não phẳng đấy rồi! Chắc chỉ có tai nghe mắt thấy mới làm anh ta sáng mắt ra thôi!”

Quá mệt mỏi vì có người không chịu tin mình, Sarah quyết định rũ chuyện này sang một bên và bước đi.

Thấy cả hai đang định rời đi, Kaito lẩm bẩm điều gì đó ở sau lưng họ.

Giọng của anh ta vẫn vô tư như mọi khi.

“Chả biết nữa, cơ mà nếu được tận mắt nhìn thấy thì có khi anh mày lại thay đổi suy nghĩ đấy chứ, haha.”

“Vâng vâng thưa ngài Leonard đại tài luôn cố bảo vệ mọi thứ, kể cả thứ suy nghĩ nông cạn đó bằng tấm khiên và thú vui của mình.”

Nói rồi, Sarah đột nhiên dừng lại. Thấy vậy Vane cũng đứng lại theo mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó, cô nói với Kaito bằng một giọng điệu hoàn toàn khác so với ban nãy, tựa như một lời cảnh báo đến đàn anh nông cạn của mình.

“Quả thực, chưa từng có ai có thể phá huỷ tấm khiên của gia tộc Leonard. Anh nên tự hào về điều đó đi. Kể cả nhà Riohard, hay chính em cũng đều tôn trọng điều đó.”

Rồi cô quay về phía Kaito và nói cùng tiếng thở dài.

“À quên, nó bị phá huỷ bởi Ma Vương rồi còn đâu nữa.”

“...Con nhóc này, lại chạm vào nỗi đau của anh à?”

“Em làm gì có ý đó. Chính nhờ tấm khiên của gia tộc Leonard mà các anh hùng mới có thể đánh bại được Ma Vương. Ý của em ở đây chỉ là không phải là không có khả năng điều tương tự có thể xảy ra.”

“...À thì ra là vậy. Ý em là Ren Ashton chính là tái sinh của Ma Vương phải không?”

“...”

“...”

Câu nói mà chẳng ai ngờ tới thốt ra đột ngột tới nỗi suýt nữa thì Vane phải bật cười.

Tất nhiên, ngay cả Sarah cũng bất ngờ không kém, nhưng không thể như vậy được. Ma Vương mà lại là con của một hiệp sĩ phục vụ cho nhà Clausel, thậm chí còn ở bên Lithia mọi lúc mọi nơi? Dù có nghĩ thế nào thì…

“Ý em không phải như thế! Cứ coi thường Ren Ashton đi, rồi có ngày cái khiên đáng tự hào của anh sẽ lụi tàn dưới chân cậu ta thôi!”

“Thì thế đấy! Nhất định cậu ta là Ma Vương rồi!”

“Hả? Thế sao anh không ví cậu ta như Sư Vương đi cho rồi?!”

“Là vì tổ tiên của chúng ta không chiến đấu với Sư Vương, và khiên của gia tộc anh không bị tên Cuồng Kiếm Sĩ nào đó nghiền nát.”

“...Nói cho anh biết, cứ giữ khư khư cái suy nghĩ đấy rồi thảm bại dưới tay Ren Ashton đi!”

“B-Bình tĩnh lại nào Sarah… Hít vào, thở ra… Từ từ thôi.”

Thấy Vane có vẻ lo lắng cho mình, Sarah chỉ đành ngước nhìn bầu trời và điều chỉnh lại nhịp thở của mình như được bảo.

“Haaa… Fuuuu… Cảm ơn cậu, Vane… Tớ bình tĩnh lại chút rồi.”

Sarah giờ đây đã bình tĩnh lại và không còn ý định đấu khẩu với Kaito thêm nữa.

“Dù sao thì, Ren Ashton có lẽ sẽ là cuồng kiếm sĩ đầu tiên phá huỷ được tấm khiên vĩ đại của gia tộc Leonard.”

Đúng như cô đã nói, Sarah tôn trọng nhà Leonard và sức mạnh không thể phủ nhận của họ.

Cô chỉ muốn làm rõ thứ sức mạnh của Ren mà chính cô đã được tận mắt chứng kiến mà thôi. Dù sao thì Sarah cũng có ý tốt khi nhắc nhở Kaito không nên xem thường Ren khi cô cũng phần nào biết được thực lực senpai của mình đến đâu.

“...Anh xin lỗi. Chỉ là hôm nay anh không được vui cho lắm…”

“Hẳn là vậy rồi. Anh cũng đâu phải tên não cơ bắp nào đó khinh thường người khác như kẻ ngốc đâu.”

“Nhưng ngạc nhiên thật. Không ngờ Ren Ashton thậm chí còn mạnh hơn cả cô bạn thánh nữ luôn đánh bại Sarah-chan cơ đấy. Đúng là chuyện lạ giữa ban ngày mà, haha.”

Nói xong thì đến lượt Kaito rời đi.

Anh chỉ để lại một tiếng thở dài nhẹ rồi rời khỏi sân trường trong ánh chiều tà.

◇ ◇ ◇ ◇

Sáng hôm sau tại học viện.

“Dĩ nhiên là nếu Ren-kun đã nhờ thì tớ sẽ vui vẻ nhận lời thôi.”

Khi Ren kể cho Fiona về ban điều hành, cô đã nhận lời mà không chút do dự cùng với nụ cười xinh đẹp và rạng rỡ như mọi khi.

Lúc này đây, xung quanh họ chẳng hề có một ai cả, bởi cả hai đang ở trong một phòng học trống.

Mỗi người đều tựa lưng mình vào cửa sổ phía sau và trò chuyện dưới ánh xuân rọi vào lớp học.

“Fiona-sama chắc không? Nếu người còn có kế hoạch nào khác như tham gia cuộc thi thì chúng ta nên ưu—”

“Fufu, không sao đâu. Đúng là giảng viên có nhờ tớ tham gia thật, nhưng tớ không thực sự hứng thú với mấy giải đấu đó cho lắm…”

“Vậy chẳng phải vẫn còn công việc của nhà Ignat sao?”

“Cũng không hẳn có nhiều việc cho lắm.”

Ren có phần ngạc nhiên khi nhờ vả dễ hơn mong đợi, nhưng cậu vẫn không quên cảm ơn cô và nở một nụ cười tươi khi được Fiona giúp đỡ.

“Nhưng kể ra cũng lạ thật. Tôi nghe bảo hầu hết mọi người đều hứng thú với cuộc thi mà?”

“Haha, có thể là thế thật, nhưng… Tớ muốn đến lễ hội cùng Ren-kun cơ.”

Fiona len lén nhìn sang Ren đang đứng cạnh cô.

Dù đã cố gắng để không lộ liễu nhưng ánh mắt họ lại bất ngờ chạm vào nhau. Và thế là Fiona lại cuống cuồng quay đi với đôi má ửng hồng.

“K-Không có gì đâu! C-Chỉ là năm nay tớ không có tâm trạng thôi!”

“Đừng nói vậy chứ. Dù sao thì vấn đề của Fiona-sama cũng là vấn đề của tôi mà.”

“Cảm ơn tấm lòng của Ren-kun, nhưng không sao đâu. Nhân tiện thì, ngoài tớ thì chỉ có Ren-kun, Lithia-sama và Hoàng tử Đệ Tam thôi phải không?”

“Hừm, có vẻ như Radius sẽ gọi thêm một người nữa thì phải.”

“Hoàng tử sao? Liệu có phải là người mà mình biết không nhỉ…?”

“Hình như là con gái của nhà Arkhise.”

“Ồ, nếu là người đó thì tớ biết! Chúng ta sẽ đón một người tuyệt vời lắm đây!”

Fiona bắt đầu kể về những điều mà ngay cả Ren cũng không biết.

Càng biết thêm, cậu càng nhận ra cô ấy là một người tuyệt vời, hệt như những gì Radius đã nói.

“Ngay từ kì thi đầu tiên của mình, chị ấy đã dành trọn số điểm tuyệt đối. Tớ nghe bảo rằng kể từ lúc nhập học vào đây, người đó chưa bao giờ đạt dưới điểm tuyệt đối trong các kì thi.”

“Nghe thật tuyệt vời nhỉ?”

“Tớ cũng nghĩ vậy. Có vẻ như sau khi quyết định nghỉ làm hội trưởng hội học sinh, các giáo viên cũng đã nài nỉ chị ấy quay lại và tiếp tục công việc của mình.”

“Ồ… nhưng sao chị ấy lại quyết định nghỉ làm chủ tịch hội học sinh vậy?”

“Hình như là vì thời điểm đó cũng trùng với ngày Radius điện hạ nhập học vào đấy. Dù sao thì chị ấy cũng đã ở bên ngài từ nhỏ, vậy nên có thể người đó quyết định dành thời gian để ở bên chủ nhân của mình ngay cả ở học viện chăng?”

Lí do tại sao tiểu thư của nhà Arkhise từ chức thì đúng như những gì mà Fiona đã đoán.

Năm ngoái, khi mà Radius nhập học thì cô vẫn đảm nhiệm hoàn hảo công việc của mình. Nhưng sau cùng thì để có thể dành thời gian ở bên Radius nhiều hơn, cái ghế chủ tịch hội học sinh sẽ trở thành một trở ngại lớn.

Và thế là, cô quyết định từ chức không lâu sau đó.

Nhân tiện thì, Ren vẫn chưa từng gặp người con gái được cho là luôn ở bên Radius bao giờ.

May mắn là giây tiếp theo, cậu có thể mường tượng được cô ấy trông như thế nào thông qua miêu tả của Fiona.

“Tớ nghe bảo chị ấy là con lai với thú nhân đấy. Tuy cha mẹ là nhân loại nhưng có một số người trong nhà Arkhise cũng mang trong mình những dòng máu khác. Tuy không hoàn toàn là thú nhân nên có thể coi chị ấy là một bán nhân.”

“Ồ, vậy ra tổ tiên có thể thay đổi chủng tộc của cả một dòng máu sao?”

“Nhưng dù sao thì chuyện đó vẫn khá hiếm gặp. Nhân tiện thì cha tớ có bảo ngoài thời gian ở học viện thì chị ấy dành phần lớn thời gian còn lại để làm việc ở hoàng cung.”

Fiona đã nhiều lần nhìn thấy cô ấy ở học viện.

Tuy vậy, cả hai lại chưa thực sự nói chuyện trực tiếp với nhau bao giờ. Mỗi lần ở bên Radius là cô ấy lại chuyển về chế độ hầu gái của mình và không bao giờ mở miệng trừ khi chủ nhân cho phép.

(Chẳng biết liệu người đó có kín tiếng như vậy khi ở cùng Radius không đây.)

Ren và Radius có thể nói là một cặp bài trùng không thể tách rời nhau.

Chính Radius cũng đã từng bảo rằng cô ấy cũng đã giúp xử lí một phần tàn cuộc trong cuộc chiến trên tháp đồng hồ vào mùa hè năm đó.

Ren đoán là lúc đó cô ấy không thực sự muốn xuất hiện trước mặt và chen ngang khoảnh khắc hai cậu bé đang dành thời gian bên nhau như vậy.

“Fuwa…”

Đột nhiên Ren ngáp một hơi trong vô thức.

Có lẽ vì vừa dành thời gian luyện tập một chút ở Sư Phòng vào sáng nay mà lúc này cậu cảm thấy hơi buồn ngủ và mệt mỏi.

“Ara, sáng nay Ren-kun cũng luyện tập sao?”

“Xin lỗi vì đã để người thấy vẻ luộm thuộm này của tôi…”

“Fufu, không có chuyện đó đâu. Tớ chỉ nghĩ cậu quả là một người chăm chỉ thôi mà.”

Để lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt Fiona chứng tỏ cậu cũng đã mở lòng với người khác hơn trước.

Fiona thầm mỉm cười trong lòng khi nhận ra điều đó.

“Cũng nhờ Lithia-sama sử dụng thánh thuật mà tôi cũng phần nào cảm thấy tốt hơn rồi.”

“Nghe nói Lithia-sama học Cuồng Kiếm Kĩ rất nhanh, nhưng không ngờ cậu ấy cũng có năng khiếu với thánh thuật như vậy.”

“Có khi cậu ấy học thánh thuật còn nhanh hơn cả Cuồng Kiếm Kĩ ấy chứ, haha.”

Lithia-sama quả thực là người con gái vô cùng tài năng và chăm chỉ hiếm thấy. Ngoài luyện kiếm mỗi ngày thì cô còn tận dụng thời gian của mình để rèn dũa khả năng sử dụng thánh thuật ở dinh thự.

Đôi khi cô cũng nhờ Ren luyện tập cùng mình nữa.

Dường như cứ mỗi lần luyện kiếm ở Sư Phòng xong là Lithia lại lôi Ren ra để thử nghiệm kĩ năng thao túng thánh thuật của mình. Chính vì thế mà kĩ năng của Lithia ngày một lên tay.

“Chết dở, lạc đề rồi…”

Ren nói sau khi sực nhớ ra điều gì đó.

“Fiona-sama, kể từ lúc đó cơ thể người vẫn ổn chứ?”

“Từ lúc đó ở đây là… lúc chúng ta chiến đấu với Asval sao?”

“Ulysses-sama cũng có nói với tôi rằng mọi thứ vẫn ổn, nhưng không biết liệu Fiona-sama dạo này có cảm thấy cơ thể mình có gì bất thường không?”

“Tớ vẫn ổn. Có vẻ như sức mạnh của nữ tu bóng đêm kể từ cũng đó cũng không còn sôi sục nữa.”

Fiona ngước nhìn Ren, người vuốt ngực ra chiều nhẹ nhõm khi biết cô vẫn ổn.

Có lẽ vì cảm thấy vui khi biết cậu có quan tâm đến mình mà hai má cô lại đột nhiên nóng ran lên.

Nhìn lên đồng hồ treo trên phòng học trống và nhận ra đã sắp đến giờ vào lớp, Ren liền nói “Chúng ta cùng đi thôi chứ?”

“Tớ vẫn thường ở kí túc xá, nên là nếu có thêm thông tin gì thì Ren-kun nhớ ghé qua nhé.”

Cả hai cùng rời khỏi phòng học trống và đi bộ quanh khuôn viên học viện.

Chẳng mấy chốc, Lithia và Sarah xuất hiện trong tầm mắt của Ren. Ngay khi thấy cậu, Lithia liền nhẹ nhàng chạy lon ton tới chỗ Ren.

“Hai người vẫn thân thiết như mọi khi nhỉ?”

Sarah bước tới sau chỉ đành nhún vai trước khung cảnh có phần tình tứ của cặp đôi này.

“Hể, vậy bọn tớ không được thế sao?” Lithia nói.

“Không, Lithia-chan muốn thế nào thì kệ cậu chứ— Nhân tiện thì, Ashton-san, cậu có thấy Vane đâu không?”

“Nếu là Vane thì tôi vừa thấy cậu ta lên lầu đấy.”

“Cảm ơn. Thôi thì tôi đi trước đây, để cho hai người còn cặp kè với nhau chứ.”

Sarah đang định rời đi thì đột nhiên cô sực nhớ ra điều gì đó và quay đầu lại.

“Tháng 5 này sẽ có đợt tuyển chọn thí sinh tham gia giải đấu Sư Vương ở các hạng mục phải không?”

“Ừm, thế thì sao?”

“Hai người sẽ tham gia phải không? Chẳng phải cả hai đang nhắm tới mục tiêu trở thành đại diện cho học viện sao?”

“À không, Ren và tớ không tham gia đâu.”

“Sao lại không chứ?! Tớ đã rất mong chờ được chiến đấu với cả hai ở đó mà?!”

Ngay khi bọn họ nói cho cô lí do, Sarah chỉ đành gật đầu và chấp nhận thực tế có phần phũ phàng này. “Tớ hiểu rồi…”

Khi biết Ren và Lithia sẽ trở thành thành viên của ban điều hành, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu những người chỉ muốn tham gia cuộc thi như Sarah chính là lòng biết ơn vô đáy vì đã chấp nhận làm công việc nhàm chán đó thay cho họ.

Chính vì thế, Sarah nhẹ nhàng cúi đầu và nói.

“Nhưng tớ cũng rất mong chờ lớp kiếm thuật của học viện mình đấy.”

Ở Học Viện Hoàng Gia này, lớp đặc biệt thường có nhiều đặc quyền trong việc chọn các môn tự chọn so với lớp chính quy.

Một trong số đó chính là lớp kiếm thuật, thứ mà Sarah mong chờ nhất.

“Chúng ta vào lớp thôi nhỉ?”

“Vâng.”

Ren và Lithia bắt đầu nói về thành viên của ban điều hành trong lúc đi bộ đến lớp học.

Có vẻ như là thời gian đề cử thành viên sẽ kết thúc vào cuối trưa nay.

Đúng như dự đoán, sẽ chỉ có năm thành viên bao gồm cả Ren.

Thế nhưng chẳng có gì phải lo lắng cả, bởi mỗi người trong ban điều hành đều là những con quái vật trong lĩnh vực của họ so với những bạn đồng trang lứa.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận