Vol 4: Phía sau câu chuyện
Chap 24: Sự phát triển của Thánh Thuật
1 Bình luận - Độ dài: 2,377 từ - Cập nhật:
Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Một luồng ánh sáng trắng xuất hiện ở trong vườn khi ánh trăng đã lên cao.
Cùng ngày với cuộc trò chuyện của Ren và Chronois về Kĩ Năng Triệu Hồi Ma Kiếm.
“Vậy thế nào?”
Lithia, người vừa mới sử dụng Thánh Thuật, hỏi Ren về luồng sáng trắng đó. Cả hai hiện đang ngồi đối diện nhau trên khu vườn trên cao của dinh thự.
“Hì hì, thánh thuật của Lithia-sama lại lên một tầm cao mới nữa rồi.”
“Fufu, vậy là tớ không bỏ công luyện tập rồi.”
“Biết là Lithia-sama chỉ luyện tập vào mỗi buổi tối thôi, nhưng không ngờ là cậu lại giỏi lên nhanh như vậy đấy.”
“Hể, thiệt sao? Nhưng mà kiếm thuật của Ren cũng vậy mà?”
Ừ thì đúng là thế thật, nhưng bỏ qua chuyện đó một bên đi. Thực lòng mà nói thì thánh thuật của Lithia đang phát triển một cách rõ rệt, khác hoàn toàn so với lần đầu họ gặp nhau.
Kĩ năng của Lithia hồi chiến đấu với Jerukku cũng khá tốt rồi, nhưng giờ thì lại chẳng đáng để so sánh với lúc đó nữa.
Về phần kiếm thuật của Lithia thì cũng khỏi phải bàn rồi, nhưng Ren vẫn bất ngờ nhất là với tốc độ phát triển Thánh Thuật kinh ngạc của cô.
“Nhưng mà nè, có chuyện này tớ hơi thắc mắc.”
Lithia nhìn Ren chằm chằm.
“Hừm? Có chuyện gì sao?”
“Ren không nói dối về Thánh Thuật của tớ chứ?”
“Chẳng phải là đã quá rõ rồi sao? Ai lại đi nịnh Lithia-sama làm gì vậy trời?”
“...Hừ… Nếu Ren đã nói vậy thì…”
Và rồi, Lithia khẽ chu môi một cách dễ thương. Cô thường không bao giờ bộc lộ vẻ trẻ con đúng tuổi của mình ở học viện, nhưng giờ chính cô lại đang làm như vậy trước mặt Ren.
Đây là kiểu thái độ nũng nịu mà Lithia chỉ thể hiện trước mặt Ren mà thôi, khi mà cô có thể làm chính mình mà không phải diễn vai con nhà quyền quý.
“Dù có dùng Thánh Thuật thì vẫn chẳng thể đánh bại được Ren nhỉ?”
“Nhắc mới nhớ, cũng lâu rồi chúng ta chẳng đấu với nhau buổi nào.”
“Um… Tại hai ta đều bận rộn việc luyện kiếm quá à. Thậm chí còn công việc của ban điều hành nữa.”
Bằng cách kết hợp Thánh Thuật với chiến khí quanh cơ thể, tiềm năng của Lithia hoàn toàn có thể phát triển vượt bậc. Điểm mạnh của Thánh Nữ nằm ở khả năng có thể trở nên vượt trội ở nhiều khía cạnh, ví dụ như tốc độ và kiếm thuật của mình.
Điều duy nhất khiến cô khổ tâm lúc này chính là việc cô vẫn chẳng thể đánh bại nổi Ren.
Nhớ lại thì, lần đầu tiên họ sử dụng Thánh Thuật để chiến đấu với nhau là ở dinh thự Ashton hồi đó. Lần tiếp theo là ở dinh thự nhà Clausel.
Tuy đã có thêm cơ hội giao kiếm với nhau kể từ hồi đến Elendil này, song chiến thắng vẫn luôn thuộc về anh Ren nhà ta.
Lithia, nhớ lại những kí ức cay đắng đó…
“...”
Cô lại bĩu môi một lần nữa dù đang ngồi trước mặt Ren.
Thay vì nhìn Ren với vẻ oán trách, biểu cảm trên mặt Lithia lúc này như thể cô đang tự thương hại chính mình vậy.
Dù có làm vẻ mặt gì đi nữa thi cô vẫn thật dễ thương làm sao… Có lẽ vì đây vẫn là Lithia mà.
“Ừm, nếu vậy thì Lithia-sama có muốn tái đấu một chút không?”
“...Thôi không sao đâu. Lễ Hội Sư Vương cũng tới gần rồi… Đâu thể để hai ta bị thương vì mấy chuyện cỏn con này…”
Lithia lại mỉm cười như mọi khi. Trước khi kịp nhận ra thì một khoảng thời gian dài đã trôi qua.
Ren liền đứng dậy trước, đi đến chỗ Lithia và đưa tay ra. Thấy vậy, hai má cô nàng hơi giãn ra một chút, ra vẻ hạnh phúc trước sự chu đáo của cậu.
“Lần tới chúng ta đấu, tớ sẽ không thua đâu.”
“Tớ cũng vậy.”
Và thế là cả hai đã hoàn thành buổi tập luyện thường ngày vào mỗi buổi tối và quay vào dinh thự. Hai người họ sau đó đành thời gian học hành và nghỉ ngơi cùng nhau trước khi quay lại phòng riêng của mình để ngủ như mọi khi.
Việc đầu tiên mà Ren và Lithia làm khi quay lại phòng của mình là tắm bồn nước nóng và thở dài mệt mỏi sau một ngày dài đằng đẵng của mình.
…Thế rồi, khi cả hai đang thư giãn trong phòng tắm của mình thì một người hầu đến gọi họ. Có vẻ như Lessard muốn hai người đến văn phòng của mình nên đã nhờ người gọi đến.
Một lúc sau, Ren và Lithia cùng nhau đến phòng làm việc của Lessard và bước vào bên trong.
Sau khi chào đón họ, Lessard bắt đầu nói về cách mà họ sẽ tiếp khách vào dịp Lễ Hội Sư Vương. Anh cũng nói thêm về những thứ mà Elendil sẽ khác xa so với những ngày bình thường.
Trong lúc lắng nghe những thông tin này, Lessard nói tiếp.
“Giờ chỉ còn việc sắp xếp các tuyến ma tàu trái tuyến nữa thôi.”
Trong khi Ren và Lithia vẫn còn đang nghiêng đầu bối rối, Lessard tiếp tục.
“Hai đứa biết rồi đấy, dịp lễ hội này sẽ có rất nhiều khách đến từ trong và ngoài nước. Một trong số đó còn có vô số những tín đồ Elfen sùng đạo nữa. Thậm chí nhân dịp này các khách nước ngoài cũng sẽ ghé qua Đền Thờ Elfen và những nơi khác.”
“Vậy tức là… Nhà Thờ Hoàng Gia cũng sẽ đông nghẹt người phải không, Lessard-sama?”
“Phải, và không chỉ Nhà Thờ Hoàng Gia thôi đâu. Chính Elendil này cũng là nơi thiêng liêng mà Sư Vương đã từng cầu nguyện trước khi ra chiến trường trong quá khứ nữa. Vậy nên có lẽ Nhà Thờ Cổ ở Elendil năm nay cũng sẽ tấp nập lắm đây.”
Ngoài những chuyện đó ra, Lithia còn tò mò về những gì mà Lessard vừa nhắc về ma tàu lúc nãy. Dường như chuyện đó chẳng có vẻ gì là liên quan đến Nhà Thờ Hoàng Gia hay Nhà Thờ Cổ cả.
“Thưa cha? Còn về ma tàu thì sao ạ?”
“À, về chuyện đó thì—”
Lessard sau đó vạch ra bàn một tấm bản đồ.
Đây là một tấm bản đồ mới vừa mới được tạo ra chỉ để dùng cho dịp này với đủ các tuyến đường của ma tàu được vẽ bằng mực đỏ. Các thông tin chi tiết như khoảng cách và thời gian di chuyển cũng được ghi bên cạnh nữa.
“Đây là tuyến đường di chuyển 30 phút bằng ma tàu từ Elendil. Điểm đến của chuyến tàu này chính là một thánh địa cổ nằm không xa so với Đế Đô.”
Vừa giải thích, Lessard vừa đặt tay lên một điểm trên bản đồ.
(—Là nơi đó sao?)
Roses Caitas.
Đó là một thánh địa đã tồn tại từ rất lâu, thậm chí là chẳng có ai biết ai đã xây dựng nên nó nữa.
Khu vực này giống như một phần của một ngọn núi đã bị khoét lõm vào trong với những bức tượng thờ thần khổng lồ đặt dọc trên nơi cao nhất. Có vẻ như vào thời cổ đại, nơi đây luôn tấp nập những tín đồ Elfen qua lại.
Điều duy nhất mà Ren biết về nơi này là lối vào và lối ra đã hoàn toàn bị bịt kín trong cuộc tấn công của Ma Vương.
(Mình cứ tưởng nơi đây không vào được trong Truyền Thuyết Thất Anh Hùng cơ chứ…)
Có một biểu tượng trên bản đồ có thể tìm được ở đó. Thế nhưng, người chơi lại chẳng thể trực tiếp tiến vào Roses Caitas mà chỉ có thể nghe được những truyền thuyết ở Nhà Thờ Hoàng Gia mà thôi.
Người chơi tiên đoán rằng đó sẽ là một khu vực mới được thêm vào ở phần ba của trò chơi.
Thấy Lessard chỉ vào địa điểm này, Ren bắt đầu trở nên hứng thú. Không biết nơi đó như thế nào đây.
“Hai đứa có biết gì về nơi này không?”
“Fu, tất nhiên là con biết rồi.”
“Vâng, cháu cũng biết ạ.”
“Thế thì ta không cần phải giải thích gì thêm đâu nhỉ?”
Có vài lí do mà Lessard quyết định nhắc đến nơi này.
“Hầu hết Roses Caitas đều đang bị phong ấn ngoại trừ chân núi. Nếu cố leo lên núi thì người đó sẽ bị phong ấn chặn lại giữa chừng mà thôi. Dù có muốn dùng ống nhòm để nhìn sâu vào núi thì cũng sẽ bị sương mù dày đặc che lại mà thôi.”
Vì có nhiều người muốn đến đó nên ma tàu đã được chuẩn bị. Và vì không có bến ma tàu ở gần Roses Caitas nên một nơi đơn giản sẽ được dựng lên ở cánh đồng gần đó.
Và một điều nữa.
“Có một con đường dẫn thẳng tới đó từ Elendil nhưng nó cũng khá cũ rồi. Chính vì vậy, chúng ta định sẽ xây dựng lại con đường và tiện thể thêm một trạm trung chuyển giữa Elendil và Roses Caitas nữa.”
“Trạm trung chuyển mà ngài nói… chẳng lẽ là một thị trấn sao?”
“...Haha, không to đến mức đó đâu.”
Có vẻ như đây chỉ là một điểm trung chuyển nhỏ để làm chỗ nghỉ cho các hiệp sĩ và làm nơi quản lí an toàn đường bộ mà thôi. Dĩ nhiên, nơi đó sẽ có quán trọ và một số tiện ích khác nên có lẽ cũng là cách kiếm tiền tốt.
Trong lúc lắng nghe, Ren nhớ lại một ngôi làng mà cậu thấy trên đường về nhà nhưng có phần phát triển hơn.
“Nhờ câu chuyện này mà một số lượng lớn công chức, quý tộc và những người hành hương đã luôn đến đây mỗi ngày. Trong dịp lễ hội, các quý tộc và thường nhân không hay ở Đế Đô cũng sẽ đến nữa, nên là một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Đó cũng chính là lí do chính để thêm một tuyến ma tàu tạm thời vào.
“Nhưng liệu khu vực xung quanh Roses Caitas có an toàn không thưa cha?”
Nếu đi bằng đường bộ thì sẽ phải đi khá lâu, và lỡ nếu có quái vật xuất hiện thì sẽ rách việc lắm đây. Thế nhưng, Lessard đã trấn tĩnh cả hai bằng câu nói tiếp theo.
“Những khu rừng xung quanh đó không có quái vật đâu. Phong ấn bao quanh Roses Caitas cũng khá là mạnh và đã tồn tại suốt mấy trăm năm qua nữa.”
Hầu hết mọi thứ về nơi đó đều đúng vì sau cùng, đó là thánh địa tràn ngập sức mạnh thiêng liêng mà.
Ren khá là kinh ngạc trước sức mạnh của phong ấn đó đấy.
◇ ◇ ◇ ◇
“Hồi Quân Đoàn Ma Vương tiến vào Đế Đô, Leomel và Giáo Hội Elfen đã hợp lực lại để đẩy lùi chúng. Kể từ đó, nơi chiến trường là Roses Caitas đã bị phong ấn lại.”
Ngày hôm sau, Sarah nói trong giờ nghỉ vào buổi sáng.
Cô tiếp tục câu chuyện của mình với Lithia, người đang đi bên cạnh cô dọc hành lang.
“Vì có nhiều bí ẩn trong Giáo Hội Elfen nên giờ người ta cho rằng chẳng thể tái tạo phong ấn giống hệt như vậy được. Tớ cũng từng tới Roses Caitas một lần rồi, và chỉ đứng bên ngoài nhìn thôi cũng đã thấy sức mạnh của phong ấn kinh khủng cỡ nào rồi.”
Lí do mà người cổ đại sử dụng phong ấn đó là để làm suy yếu sức mạnh mà Ma Vương đã ban tặng cho thuộc hạ của hắn.
Ngay cả sức mạnh của Giáo Hội Elfen cũng chẳng thể hoàn toàn thanh tẩy được chúng nên họ mới phải sử dụng một phương pháp mất nhiều năm để chuẩn bị như vậy.
Nếu Thất Anh Hùng có mặt vào thời điểm đó thì có lẽ mọi chuyện đã khác…
“Vậy Lithia-chan nè, sao đột nhiên lại nói về Roses Caitas vậy? Cậu nghe gì về Ngôi Đền Hoàng Gia à?”
“Đ-Đâu có. Chỉ là hôm qua tớ có nói chuyện với cha về chuyện này mà thôi.”
“Hể, hẳn là Tử Tước Clausel dạo này bận lắm phải không? Chắc cũng là vì số lượng ma tàu tăng lên một cách đột biến nhỉ?”
“Ừm. Chỉ là tớ chưa tới Roses Caitas nên tớ nghĩ Sarah đến đó rồi thôi…”
“Thế sao chúng ta không đến đó đi Lithia-chan!”
“Không được đâu à. Tớ cũng kín lịch rồi, với cả việc gì chúng ta phải đến đó lúc đông đúc thế này chứ?”
“Ừ nhỉ. Tớ đoán việc nhà với việc ban điều hành cũng khổ lắm rồi ha.”
Không giống như trước đây, nhà Clausel không cần phải ép bản thân trước các quý tộc quyền lực hơn nữa. Nói cách khác, giờ đây họ có thể làm việc một cách thoải mái hơn bao giờ hết.
Trong lúc cả hai đang đi xuống hành lang, họ thấy Ren đang đi một mình trước mặt họ. Lithia thấy thế thì nhìn chằm chằm vào cậu, còn Sarah thì đứng bên cạnh quan sát.
Thế rồi, Lithia bẽn lẽn lên tiếng.
“Um…”
Không giống như Lithia của mọi khi, cô lúc này thật dễ thương làm sao. Cảnh tượng này cũng khá là mới mẻ ngay cả với Sarah đấy chứ.
“Sarah, cậu luôn gọi mình bằng tên nhỉ…?”
“Tên? Sao đột nhiên…?”
Thấy ánh mắt của Lithia, cô ngay lập tức đoán được ra.
“Ồ, ra là thế…”
Thấy Lithia hỏi mình, Sarah bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.


1 Bình luận
tem