Monogatari no Kuromaku ni...
Yuuki Ryou Nakamura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Phía sau câu chuyện

Chap 3: Chronois muốn hỏi gì đó

4 Bình luận - Độ dài: 3,894 từ - Cập nhật:

Trans: KanzuNe

Edit: Tài Dảk

********

Ren vẫn còn nhớ như in cái ngày lần đầu tiên cậu đến Sư Phòng.

Chính vào lúc đó, Ren đã gặp Edgar ở Đế Đô và được ông ấy dẫn đến Sư Phòng.

Sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng khi bước vào nơi chẳng thể nào đặt chân nổi trong trò chơi đã dễ dàng bị lu mờ trước sức mạnh tuyệt đối của Cuồng Kiếm Kĩ.

Thứ cảm xúc đó của Ren vẫn chẳng hề đổi thay kề từ khi chứng kiến tuyệt chiêu của người quản gia già đó. Trên thực tế thì, nói không ngoa khi cậu cảm thấy thôi thúc muốn rèn dũa kiếm kĩ của mình càng ngày càng mãnh liệt hơn so với trước kia.

Sự náo nhiệt mùa hè năm đó cũng chỉ càng làm cho thôi thúc đó mạnh hơn nữa mà thôi.

Sáng sớm hôm đó, Ren và Lithia đang tập vung kiếm ở Sư Phòng trước khi đến học viện.

“Haa… haa… haa!”

Thấy Ren kiệt sức và ngồi bệt xuống trong khi thở dốc, Lithia liền ghé đến bên cậu. Cô ngồi xổm xuống cạnh Ren và đưa cho cậu chiếc khăn lạnh.

“Ren có đến lớp được không vậy?”

“Không sao đâu! Tớ khoẻ re nè!”

“Fufu, tốt lắm. Vậy thì bài luyện tập sáng nay của chúng ta—”

“...Để tớ nghỉ một chút rồi chúng ta tập nốt—”

“Không. Được. Nếu cứ cố quá vậy thì tẹo nữa Ren lại ngủ gật trong lớp cho mà xem.”

Lithia dí nhẹ ngón trỏ lên trán của Ren.

Những đốm sáng li ti toả ra từ đầu ngón tay cô, nhanh chóng chữa lành sự uể oải đang dần chiếm lấy cơ thể Ren.

“Tớ nghĩ Ren biết rồi, nhưng chỉ thế này thôi thì không đủ để vung kiếm tiếp đâu đấy nhé.”

“—Sao cậu biết tớ định nói gì hay vậy trời…?”

“Vì đó là những gì mà Ren sẽ nói chăng?”

Lithia mỉm cười như thể cô không còn lựa chọn nào khác, rồi cô đứng dậy và kéo Ren dậy cùng.

Với sự giúp đỡ của cô, Ren liền chỉnh đốn lại tư thế và hít một hơi thật sâu, tận hưởng bầu không khí trong lành buổi sáng và những tia nắng ban mai rọi qua cửa kính trên trần nhà.

Lúc đến đây thì trời vẫn còn chập chờn tối, nhưng có vẻ như một khoảng thời gian khá dài đã trôi qua.

“Hai người hôm nay sung sức quá nhỉ?”

“Làm tôi nhớ lại cái hôm ở tháp đồng hồ đấy. Cậu ấy thậm chí còn sung sức hơn cả khi nói vào đêm hôm đó rằng ‘Tôi sẽ trở thành chú sư tử nghiền nát mọi kẻ thù của mình’.”

“Ôi trời, đúng là tuổi trẻ mà. Người lớn bọn tôi mà ra chiến trường thì chắc sẽ gặp ông bà sớm nhất mất… Hai người khoẻ thật.”

Cả Ren và Lithia rời khỏi bãi tập ở dưới tầng ngầm Sư Phòng trong khi các hiệp sĩ vẫn ca tụng họ không ngớt lời.

Nếu không tắm nhanh và sửa soạn để đến học viện thì cả hai sẽ bị muộn mất.

Khi chuẩn bị bước vào nhà tắm, đột nhiên Lithia lên tiếng.

Một nụ cười duyên dáng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

“Hì hì, xin lỗi Ren nha. Tớ không biết Ren lại có sở thích hoá thân thành sư tử trước mặt người mang dòng máu của Sư Vương như vậy.”

“...Chỉ là lúc đó tớ hơi phấn khích chút thôi…”

Nhưng ngay cả vậy, không ai có thể phản bác lại cậu vì cho rằng đó là lời vô lễ, và đến giờ vẫn vậy.

Những lời của chú sư tử đang trưởng thành có sức nặng có thể nói là hiếm thấy ngay cả ở Đế Đô này.

Có thể nói, những lời của Ren vẫn đang được mọi người xem trọng, thậm chí có người còn kính nể.

Sở dĩ điều này là do tốc độ phát triển bất thường và thái độ rèn luyện của cậu.

Các hiệp sĩ ở Sư phòng thường được người đời coi là những con quái vật, hoặc là một đội quân tinh nhuệ chỉ có trong những câu chuyện cổ tích.

Nhưng Ren và Lithia lại tài năng đến nỗi những con người đó phải nghi ngờ năng lực của chính mình. Có thể nói Ren được xem như là một cậu bé trời phú.

Lithia mỉm cười trước những lời ngượng ngùng đầy dễ thương của Ren và nói.

“Đúng như tớ nghĩ, con đường trở thành Kiếm Thánh dài thật đấy…”

Cô đột nhiên nhắc đến đỉnh cao mà Ren đang hướng tới.

Ren, người đã được coi là một kiếm sĩ đại tài, đang nhắm mục tiêu để trở thành một Kiếm Thánh. Lithia cũng đã biết điều này từ lâu, và chính bản thân cô cũng đã luôn đi theo bước chân Ren từ những ngày đầu.

“Dù đã là kiếm sĩ được một năm, nhưng có lẽ… đây là bức tường lớn nhất mà tớ phải vượt qua đấy.”

“...Đúng thật. Dù là trường phái gì thì giai đoạn từ Kiếm Sĩ lên Kiếm Thánh cũng là gian nan nhất mà.”

“Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng chủ yếu là do chúng ta đã sử dụng Cuồng Kiếm Kĩ mà.”

Dù sao thì có một khoảng cách thực lực rất lớn giữa Kiếm Thánh và Kiếm Vương, bởi người xứng đáng được mệnh danh là bậc đế vương phải đứng trên tất cả.

Ren cũng biết được rằng có một cách biệt không nhỏ giữa thực lực của Kiếm Thánh bậc cao và bậc thấp.

“Nếu Ren tiếp tục mạnh hơn, mạnh hơn nữa thì có thể một ngày nào đó cậu sẽ trở thành một Kiếm Vương cũng nên.”

“Haha, Kiếm Vương đúng là những con quái vật thực thụ mà. Tớ không nghĩ bản thân có thể đạt được thứ sức mạnh đó đâu—”

Cậu nhớ như in cái lần chứng kiến sức mạnh kinh hoàng của Kiếm Vương khi đối mặt với con quái vật gớm ghiếc đó.

Nếu là Ren của trước đây… dĩ nhiên đạt được sức mạnh đó là bất khả thi rồi! 

Nhưng giờ đây mọi thứ có hơi khác một chút.

“Nếu sau khoá huấn luyện sắp tới tớ trở thành một Kiếm Thánh… có thể tớ sẽ nghĩ đến chuyện đó.”

Cậu có đủ bản lĩnh để nói được một câu như vậy.

Lithia nghe được điều này thì thoáng bối rối, nhưng rồi cô nhanh chóng bình tĩnh lại và đồng tình với Ren. “Tớ cũng vậy.”

“Nếu đã thế thì chúng ta cứ từng bước một mà đi thôi, nhỉ?”

“Đầu tiên là… Kiếm Thánh sao?”

“Đúng là vậy đó. Mỗi ngày tớ đều cố gắng cải thiện ‘khí’ của mình và trở thành một Kiếm Thánh thực thụ, nhưng không ngờ rằng bức tường tiếp theo đây lại cao đến vậy. Chính vì thế, Lithia cứ từ từ mà tiến bước thôi. Tớ vẫn sẽ luôn đợi cậu mà.”

Ren khiến Lithia bật cười bằng những câu đùa có phần nghiêm túc quá.

(Nếu có thể sử dụng kĩ thuật chiến đấu đó thì mình sẽ có nhiều lợi thế hơn trong cuộc chiến.)

Cậu thở dài khi nhớ lại điều kiện để trở thành một Kiếm Thánh của Cuồng Kiếm Kĩ.

Sau khi ngâm nước nóng một chút và quay lại chỗ Lithia, cậu ngay lập tức đến thẳng Học Viện Hoàng Gia với sự uể oải hiện rõ trên khuôn mặt.

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Sau khi ca học buổi sáng kết thúc.

Có một cuộc họp ở Học Viện Quân Sự Hoàng Gia dành cho tất cả mọi người. Nói cách khác, không chỉ các tân học sinh mà ngay cả những học sinh năm cuối cũng sẽ có mặt.

Nơi diễn ra cuộc họp là khán phòng chính được dùng cho buổi lễ khai giảng hôm đó.

Vào lúc này đây, lối vào khán phòng ở mỗi dãy tầng đều kín mít các học sinh đang vui vẻ bàn tán. Có thể nói, khán phòng giờ đây chỉ toàn tiếng nói của những học sinh ngay trước khi buổi họp bắt đầu.

“Thực sự biết ơn cậu lắm đấy Ren… Tôi nghĩ mình làm được mấy bài tiếp theo rồi.”

Người vừa nói chính là Vane. Cậu là anh hùng chính trong Truyền Thuyết Thất Anh Hùng và được coi là người nối dõi duy nhất của anh hùng Loren quả cảm.

Ren, người đang đi cạnh cậu, nhìn Vane với vẻ ngán ngẩm.

“Về nhà nhớ xem lại kĩ bài đấy. Nếu không làm vậy thì sẽ chỉ như nước đổ đầu vịt thôi.”

“Rồi rồi, tôi biết chứ… nhưng bài học đấy khó quá! Sao mọi thứ lại phải phức tạp như vậy chứ?!”

“Thì chắc là… nó vốn dĩ đã khó rồi chăng?”

“Ku… Phải rồi! Cậu chỉ cho tôi cách cậu học được không?!”

Hai cậu trai này đã biết nhau trước đây, và sau khi vào trường thì họ lại càng có nhiều cơ hội trò chuyện với nhau thế này.

Tuy chưa thể nói là bạn bè thân thiết, song họ vẫn là những người bạn tốt theo cái cách của họ.

Lúc nãy, Ren đã dành giờ nghỉ trưa của mình để chỉ cho Vane bài mà cậu ấy không hiểu. Chính vì lẽ đó mà ngay cả vào lúc này, Vane vẫn ôm khư khư cuốn tập của mình.

“Tôi nghĩ… nếu đọc hết khoảng hơn chục trang sách giáo khoa thì cậu sẽ nhớ hết các kiến thức.”

“...Chỉ là đùa thôi, phải không?”

“Ai lại đi đùa chuyện này chứ? Nói thật thì, đầu óc tôi cũng không sáng sủa lắm nên tôi mới phải học theo cách này đấy.”

Mặc dù vậy, vẫn có một số lĩnh vực mà Ren bất khả chiến bại vì trí nhớ siêu phàm của cậu.

Lúc mà Fiona dạy cho Ren và Lithia, mọi chuyện lại chẳng phải như vậy.

Chung quy lại, Ren thích học bằng cách thực hành hơn. Cậu ấy không phải tên ngốc vì trong bài kiểm tra viết, Ren đã làm rất tốt đấy chứ.

“...Thủ khoa đã nói vậy thì chắc là chuẩn rồi.”

“Nếu được thì tôi vẫn thích học tử tế và bài bản hơn đấy.”

“Không hẳn là vậy. Chỉ cần tôi cố hơn là được rồi.”

Cả hai bước vào khán phòng trong khi trò chuyện với nhau.

Khi bước xuống cầu thang đến chỗ ngồi của mình ở khu năm nhất, cả hai tự hỏi.

(Không biết buổi họp hôm nay nói về cái gì nhỉ)

“Vì cả các anh chị khoá trên ở đây nên hẳn là cái đó rồi!”

“Gì đấy? Đột nhiên cậu nói gì vậy?”

Cậu có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của các học sinh năm nhất xung quanh.

Có vẻ như một trong số họ đã đoán được mục đích của buổi họp này, và ngay cả Ren cũng vậy. “Chắc chỉ có cuộc họp đó thôi.”

Ngược lại, Vane dường như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra và nghiêng đầu khó hiểu.

Chính vào lúc đó…

“Vane!”

Ren và Vane quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gọi thánh thót của một bạn nữ nào đó.

Người họ thấy không ai khác chính là Sarah Riohard. Cô chính là tiểu thư của một quý tộc anh hùng, và người bạn tâm giao của Lithia kể từ khi họ giao đấu với nhau lúc còn nhỏ.

Sarah dường như đang đợi Vane ở chiếc bàn nơi mà hai người họ đáng ra phải ngồi.

“Ôi chà, chỗ của tôi kia rồi. Vậy hẹn gặp sau nhé.”

Ren chính thức tách khỏi Vane vào lúc đó.

“Ah! Cảm ơn vì đã giúp tôi chuyện ban nãy nhé!”

“Vậy là đủ rồi, không cần cảm ơn đâu. Hẹn gặp lại sau.”

Chỗ ngồi của Ren thì ở ngay kế bên Lithia cách hai dãy về phía trước.

Chỉ sau một lúc nói chuyện phiếm với Lithia, cả khán phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Các học sinh đều nín thít lại khi nhìn thấy hiệu trưởng của học viện, Chronois Highland bước lên bục với tiếng bước chân ‘cộp cộp’.

Mái tóc óng mượt của cô khiến ai cũng phải liên tưởng đến những sợi chỉ vàng rung nhẹ lên sau mỗi bước đi của cô.

“Hôm nay tôi gọi các em đến để nói một vài điều.

Chronois nở một nụ cười hiền hậu với thân hình hoàn mĩ của mình khi thông báo với toàn thể học sinh đang có mặt ở khán phòng này.

Dường như các học sinh nam đều chẳng thể rời mắt khỏi cơ thể đầy quyến rũ của người hiệu trưởng đang ở trên bục kia. Dĩ nhiên là trừ Ren rồi.

“Trước tiên, chúng ta hãy nói về các tân học sinh mới nào…”

Đầu tiên, cô nói về những điều mà học sinh năm nhất sẽ trải qua lúc mới vào trường và cách để họ có thể thích nghi với cuộc sống học đường mới này.

Sau đó, cô nói về năm hai, năm ba, và cuối cùng năm cuối. Sau một hồi nói về cuộc sống học đường ở học viện, Chronois mới nói tiếp về những thay đổi nhỏ trong năm học này.

Khoảng hơn chục phút trôi qua kể từ khi Chronois bước lên bục phát biểu.

Các học sinh có mặt ở khán phòng bắt đầu bồn chồn, đứng ngồi không yên.

“Fufu…”

Chronois nhận ra điều này từ trên sân khấu và nở một nụ cười dịu dàng và tử tế nhưng lại có phần tinh nghịch.

“Không cần phải nóng vội làm gì. Giờ đây, tôi sẽ nói cho các em biết chính xác những gì mà các em đều đang mong đợi.”

Nhưng cô vẫn không quên nhắc nhở các học sinh ở dưới một cách nhẹ nhàng, giơ ngón trỏ lên môi và ra hiệu im lặng.

Chronois sau đó nói mở màn bằng những lời mà tất cả các học sinh đứng ngồi không yên dưới kia muốn nghe.

“—Năm nay chúng ta sẽ lại tổ chức Lễ hội Sư Vương hai năm một lần, vậy nên hãy cùng nhau chuẩn bị thật chu đáo nào!”

Những tiếng hú hét, những tiếng hô hào đầy hứng khởi vang lên cả khán phòng.

Chronois không để ý đến điều này mà tiếp tục thông báo phần còn lại với nụ cười trên môi.

Ren vừa lắng nghe thông báo, vừa gật đầu ra vẻ ta đây đã biết rồi mà không nói thành lời.

(Hình như là lễ hội sẽ diễn ra vào tuần đầu tiên của tháng 7 nhỉ?)

Lễ hội Sư Vương mà Chronois vừa nhắc đến là một sự kiện quy mô lớn được tổ chức ở Đế Đô này. Đây là dịp để các học sinh từ vô số những trường khác nhau tại Đế Đô tranh tài ở nhiều lĩnh vực.

Học sinh đại diện của trường sẽ tham gia các phần thi như ma thuật, kiếm thuật và khả năng hùng biện, v.v.

Có thể nói, Lễ hội Sư Vương được tổ chức hai năm một lần này thu hút đông đảo mọi người từ khắp nơi cả trong và ngoài nước.

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Tối hôm đó, một lá thư từ Ulysses đã được chuyển tới dinh thự nhà Clausel.

Vì lá thư được gửi đích danh cho Ren nên cậu đã ngay lập tức kiểm tra nội dung bên trong khi nhận được nó.

Đọc qua một lượt, Ren liền rời khỏi phòng và đến chỗ Lessard. Cả Lithia cũng đang ở đó nữa, khiến cho mọi việc trở nên thuận tiện hơn cho Ren.

“Ren? Có chuyện gì sao?”

“Cháu nghĩ mình nên nói cho mọi người biết nội dung lá thư mà Ulysses-sama gửi cho cháu.”

Ren bước đến bên bàn làm việc của Lessard và kể vắn tắt nội dung của bức thư.

“Ta muốn các con có thời gian nghỉ ngơi tận hưởng Lễ hội Sư Vương. Nhưng nếu đã quyết định tham gia tranh tài thì ta cũng muốn các con có thể nghĩ cho bản thân chút và tận hưởng niềm vui tuổi trẻ đi.”

“Ngài ấy có viết tại sao không?”

“Có ạ. Ngài ấy bảo sẽ nói cho cháu biết ngay khi có quyết định của mình, nhưng chỉ có vậy thôi.”

“Ta hiểu rồi… Vậy thì Ren, cháu nghĩ sao?”

“Cháu muốn nghe theo lời của Ulysses-sama.”

Với khả năng của Ren thì nghiễm nhiên là cậu sẽ thắng thôi.

Nhưng kì lạ thay, Ren lại chẳng muốn tham gia chút nào. Hơn nữa, rõ ràng là Ren muốn được kết giao với những người mạnh hơn là nhận được chút danh tiếng từ cuộc thi này.

“Vậy là Ren cũng không tham gia giống tớ sao?”

“Hể? Lithia cũng không tham gia sao?”

“Ừm. Từ lúc cha tớ trở thành Tử Tước, rất nhiều quý tộc đã đến để chào hỏi ông ấy. Có lẽ trong lễ hội sẽ có rất nhiều khách ghé thăm nên tớ muốn cùng cha tiếp đón thì hơn.”

“...Ta đã bảo con không cần phải lo đâu mà.”

“Không được. Đây là thời điểm để nhà Clausel chúng ta vươn lên một tầm cao mới, vậy nên không có chuyện con bỏ lỡ cơ hội này đâu.”

Suy cho cùng thì dù có thư của Ulysses hay không thì cậu cũng rút khỏi cuộc thi mà thôi. Điều quan trọng nhất với cậu lúc này chỉ là hộ tống Lessard và Lithia và bảo vệ họ mà thôi.

“Nhưng liệu như vậy có ổn không? Dù gì thì cũng là lễ hội hai năm có một mà, Lithia cũng nên chiều chuộng bản thân chút chứ?”

Lithia chỉ lắc đầu. “Không.”

Vẻ mặt cô lúc này chẳng có vẻ gì là hào hứng đối với việc tham gia cuộc thi ở Lễ hội Sư Vương cả.

“Tớ cũng muốn tận hưởng bầu không khí náo nhiệt, nhưng lễ hội kéo dài khoảng một tuần mà, phải không? Vậy nên nếu có thời gian thì được đi cùng Ren thăm thú đây đó là cũng đủ mãn nguyện rồi.”

“Tớ hiểu rồi. Thật vui khi được đi chơi cùng Lithia như vậy.”

“Nhưng mà Ren có thật là không phiền không? Chẳng phải cậu muốn khoe kĩ thuật mới của mình sao?”

“Tớ không luyện tập chỉ vì muốn khoe khoang thôi đâu.”

Hơn nữa, Ulysses, người mà Ren thường mang ơn đã cất công gửi thư rồi.

Sẽ thật ngu ngốc nếu không ưu tiên kết giao với người mạnh mẽ vào thời điểm này.

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa.

“Đó là lí do tại sao!”

Trước mặt Ren, người vừa được triệu tập đến phòng hiệu trưởng là Chronois đang khoanh tay và ưỡn ngực với vẻ tự hào.

Lithia cũng đi cùng cậu và đang bày ra vẻ mặt bối rối khi nghe được chuyện này.

“Chronois-san, ý chị là sao?”

“Được rồi, để chị giải thích! Nhìn kìa, Ren-kun và Lithia-chan! Chúng ta ra kia nói chuyện một chút đi!”

Họ liền ra chỗ ghế sofa được xếp chính giữa phòng hiệu trưởng và ngồi xuống theo lời của Chronois.

“Hai em, đã quen với học viện này chưa?”

Ren nháy mắt với Lithia và ra hiệu cho cô trả lời trước.

“Em cũng đang dần quen với nơi này rồi ạ, nhờ ơn Chronois-sama và các giảng viên khác.”

“Em cũng vậy. Các lớp học thật thú vị và bổ ích.”

Nghe được những lời từ tận đáy lòng họ, Chronois không giấu nổi vẻ hào hứng mà nói tiếp.

“Được nghe các em nói vậy, chị vui lắm đấy.”

Chronois hắng giọng lại rồi nói tiếp.

“Vậy thì giờ chúng ta vào vấn đề chính nào. Chị có một việc muốn thảo luận với cả hai em.”

“...Hể?”

“Uwaaa… đừng làm vẻ mặt đó chứ~~”

“Em xin lỗi. Chỉ là… được một trong những pháp sư vĩ đại nhất thế giới tham khảo ý kiến thế này, em cũng lo không biết có phải thử thách khủng khiếp nào đó không.”

“Đừng lo! Chị là hiệu trưởng mà! Chị không ép những học trò xinh xắn và đáng yêu phải làm những điều vô lí đâu!”

“Vậy sao… Em xin lỗi vì đã hiểu nhầm.”

Chronois thò tay vào túi áo choàng và rút ra một tờ giấy.

“Cầm lấy nè, Lithia-chan.”

“Là liên quan đến Lễ hội Sư Vương sao?”

Ren nói.

Mẩu giấy này chứa lịch trình của Lễ hội Sư Vương cũng như thông tin chi tiết về những phần thi mà học sinh sẽ tham gia.

Tuy nhiên, vẫn chưa quyết định xem ai sẽ là người tham gia những phần thi đó.

Số lượng thí sinh năm nay cũng đã bị giới hạn, vậy nên Học Viện Hoàng Gia sẽ tổ chức một cuộc xét loạt nho nhỏ để bầu xem ai sẽ là những người đại diện cho trường.

“Chị rất vui vì trường chúng ta là một nơi danh giá, và các học sinh cũng thường tham gia vào các cuộc thi này. Nhờ có Ren-kun ở đây mà năm nay chị không cần phải lo về chuyện chọn người nữa rồi.”

“...Xin lỗi, nhưng em và Lithia năm nay sẽ không tham gia gì cả.”

“Hể? T-Thật sao? Em sẽ không tham gia sao?”

Thường thì ai cũng sẽ vui nếu hai con người tài giỏi này tham gia vào một phần thi nào đó.

Nhất là nếu bạn là hiệu trưởng của một ngôi trường danh giá thế này, bạn sẽ muốn hai viên ngọc quý như Ren và Lithia làm nên tên tuổi của mình ở học viện này và đánh bóng cho tên tuổi của trường.

Ấy thế mà khi nghe được tin động trời này, Chronois lại không hề buồn bã hay sốt sắng mà chỉ bày ra vẻ mặt tươi sáng trong khi nhún người về phía trước qua bàn.

“Liệu em và Ren không tham gia thì có sao không vậy, Chronois-sama?”

“Không sao cả! Chị muốn mọi người được tự do làm điều mình thích hơn là ép buộc người khác như vậy! Dù muốn cả hai tận hưởng lễ hội, nhưng nếu hai em đã không thích thì không sao hết! Đừng lo lắng gì cả!”

“Ah… vậy thì em cảm ơn. Mà sao chị lại vui thế kia?”

Thấy Lithia nói vậy, Chronois chỉ thờ dài.

Cô bày ra vẻ mặt mệt mỏi dường như đã tích tụ từ rất lâu qua những chuỗi ngày gian khổ của mình.

“...Vì nó có liên quan đến chuyện chị muốn nhờ hai em.”

Cả hai người bày ra vẻ mặt bối rối trong khi chờ đợi phần còn lại của câu chuyện. Họ chẳng thể nào rời mắt khỏi Chronois, người thốt ra bằng giọng điệu có phần nặng nề hơn so với mọi ngày.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận