Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Tuy đây chỉ là một cuộc gặp bất ngờ, song Ren nghĩ cậu ta hẳn phải có gì đó muốn thảo luận nên mới phải ra mặt thế này.
“Không sao đâu. Mà chúng ta nên đi đâu đó chứ nhỉ, chứ ở đây không tiện lắm.”
“Vậy căn phòng mà Ban Điều Hành chúng ta đã dùng thì sao?”
“...Nghe ổn đấy.”
Lithia, người đứng sau lắng nghe cuộc trò chuyện chợt trông thấy Fiona.
Fiona cũng nhận ra cô và tiến lại gần, đầu hơi cúi khi thấy Radius cũng ở đó. Cô trao đổi ánh nhìn với Lithia một chút trước khi nói.
“Lithia-sama liệu có muốn đi dạo cùng tớ không? Tớ nghe nói món bánh mới ở căng tin ngon lắm đấy.”
“Th-Thật sao? Tớ bắt đầu tò mò rồi đấy.”
Nói rồi, cả hai nhanh chóng rời khỏi chỗ Ren và Radius.
Có lẽ một phần vì những cô gái không muốn đào sâu vào chuyện này nên đã tế nhị đi chỗ khác để hai người họ có thể thoải mái nhất.
Trước khi rời đi, cả hai chỉ quay lại nhìn Ren và mấp máy môi như thể muốn nói “Gặp lại sau nghen”.
Thấy vậy, Ren cảm kích trước sự chu đáo của họ và nhìn Radius.
Cả hai sau đó hướng đến căn phòng nơi mà Ban Điều Hành đã sử dụng trong dịp lễ hội.
Sau khoảng vài phút đi bộ, cả hai đã đến nơi và bước vào bên trong căn phòng đã lâu không sử dụng. Bên trong mọi thứ vẫn vậy, và các tài liệu trên bàn vẫn ngổn ngang như ngày nào.
“Chỉ có một số ít người biết về chuyện đã xảy ra ở Roses Caitas gần đây…”
Có vẻ như Radius thực sự định nói về sự việc ngày hôm đó.
Do tính nghiêm trọng của vấn đề nên thông tin về phong ấn bị phá huỷ đã được giới hạn chỉ có số ít là biết.
Đặc biệt hơn cả chính là việc Ren cùng với Lithia bị cuốn vào chiếc Lồng Thời Gian đó và phải chiến đấu với một trong những tướng lĩnh Ma Vương.
“Còn về Lồng Thời Gian, mọi người đều cho rằng phong ấn đó đã hoàn thành sứ mệnh của mình và giờ đây phải trở về cõi vĩnh hằng. Ngọn núi bị sập một phần có lẽ cũng là do thời gian bên trong bắt đầu di chuyển.”
“Vậy nghĩa là—”
“Lồng thời gian đã phải ngăn sức mạnh khủng khiếp của Đội Quân Ma Vương không tràn ra ngoài. Đó là điều hiển nhiên. Ngay cả sự tồn tại của những thực thể như Quỷ Kiếm cũng đã được dự đoán trước nên không việc gì chúng ta phải công bố trận chiến của hai cậu ra bên ngoài cả. Còn về phương diện quốc phòng thì không cần phải lo, bọn tôi đang hành động rồi.”
Ví dụ như, giờ ngay cả Hoàng Đế và Estelle cũng đã biết về sự thật này. Rõ ràng đây là một câu chuyện, một bí mật quốc gia mà chỉ có một số người được phép biết mà thôi.
“Cuộc điều tra đã bắt đầu, và các hiệp sĩ của Leomel cũng đã được điều động. Kết luận duy nhất bây giờ là Lồng Thời Gian biến mất vì nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Phải chăng… nó vẫn luôn là như vậy.”
“Vậy tức là… mối quan hệ giữa Leomel và Giáo Hội không có chút căng thẳng nào sao?”
“Thật may mắn là đúng vậy… Nhưng thành thật mà nói, tôi cũng muốn phàn nàn một chút, cơ mà—”
“...Có lẽ chúng ta không nên làm vậy.”
“Phải. Nếu lỡ làm vậy mà khiến hai cậu gặp thêm rắc rối thì tôi cũng chẳng muốn chúng ta đánh rắn động cỏ làm gì.”
Lồng Thời Gian chỉ đơn giản là đã hoàn thành mục đích của mình và biến mất. Ngọn núi thì để sụp xuống vì thời gian đã bắt đầu trôi. Nếu như đây thực sự là kết thúc thì lại dễ dàng cho Ren và Lithia quá.
Mặc dù Ren có nghĩ về những gì Radius vừa nói, nhưng tốt nhất là cậu nên giữ im lặng vì vẫn còn nhiều chuyện quan trọng hơn.
“Đó cũng là lí do vì sao mà mấy ngày vừa qua mọi chuyện lại rối tung rối mù lên như vậy.”
“Hửm? Là về cuộc điều tra sao?”
“Không, là việc phải kiềm chế Ulysses.”
Có vẻ như Radius cũng khá tức giận về việc Ren và Lithia bỗng bị kéo vào chuyện này nên cậu cực kì lo lắng cho họ. Thế nhưng, Ulysses thì khác. Ngay cả Ren cũng biết rằng, một khi Ulysses nổi cơn thịnh nộ thì ai mà biết được anh ta sẽ làm gì cơ chứ? Thế nhưng thật may là lần này Ulysses đã không làm hành động gì quá lố cả.
“Tôi cũng đã điều tra được nhiều thứ rồi. Nói trắng ra thì, không hề có dấu hiệu Giáo Hội Elfen che giấu thứ gì đó, ví dụ như Quỷ Kiếm ở Roses Caitas cả.”
“Tức là không hề có chuyện tôi và Lithia bị gài sao?”
“Đúng rồi đấy Ren.”
Không hề để lộ ra rằng bản thân đã biết về Quỷ Kiếm, phía Leomel đã tra hỏi phía Giáo Hội Elfen nhiều thứ hòng moi ra điểm bất thường nào đó. Nếu họ cố tính che giấu điều gì thì chẳng khác nào đang muốn đối đầu với Leomel cả. Vậy nên, khả năng cao là phía nhà thờ không dám làm chuyện đấy đâu.
Còn sau bao nhiêu cuộc điều tra thì kết luận là như Radius vừa nói.
“Tôi cũng đã hỏi thăm các hiệp sĩ canh gác xung quanh Roses Caitas rồi. Dường như họ không sử dụng bất kì ma pháp nào để thao túng các du khách cả. Sẽ càng khó hơn nữa nếu họ sử dụng ma pháp chỉ để nhắm vào hai cậu.”
Cũng không có lí do chính đáng gì để Giáo Hội Elfen nhắm vào Ren và Lithia cả. Vậy thì hẳn lí do mà họ bị cuốn vào vụ việc lần này nằm ở thứ khác.
Chính vấn đề này mới là thứ khiến họ phải đau đầu suy nghĩ.
“Ren, cậu có ý tưởng nào không?”
Kể từ lúc bị bước vào không gian bí ẩn đó thì Ren đã nghĩ tới hai khả năng. Đâu phải là không có manh mối gì cho việc họ bị dính vào chuyện này.
(—Nhưng mình cũng không chắc lắm.)
Khả năng đầu tiên là Lồng Thời Gian đã không thể hoàn toàn thanh tẩy Quỷ Kiếm nên nó đã tìm đến sức mạnh của ‘Thánh Nữ’ để hoàn thành sứ mệnh của mình. Còn Ren thì đã từng nhận lấy sức mạnh từ ma thạch của Lithia nên dĩ nhiên cậu cũng bị cuốn vào đó rồi.
Khả năng thứ hai là Ren đã bị ảnh hưởng bởi năng lực Hắc Tư Tế của Fiona hồi còn ở núi Baldor. Sức mạnh đó được cho là có liên quan đến Ma Vương, và vì vẫn còn một chút năng lực đó trong Ren nên có khả năng cậu đã trở thành đối tượng bị thanh tẩy và bị hút vào phong ấn.
Tuy nhiên, chỉ vì có những khả năng như vậy không có nghĩa là phong ấn biết cách hút người khác vào bên trong nó. Và với khả năng thứ hai thì cậu cũng chẳng thể giải thích tại sao Lithia cũng bị dính líu tới chuyện này.
Tất nhiên có thể vẫn còn lí do khác, song giờ cậu chỉ có thể nghĩ đến hai khả năng này mà thôi.
(...Cũng có thể… là cả hai khả năng này gộp lại.)
Có lẽ Lồng Thời Gian đã nhận ra Ren và Lithia khi họ lần đầu tới gần Roses Caitas bằng ma tàu và tạo ra những giấc mơ kì lạ.
Nghĩ đến đây, Ren mới dần cảm thấy có chút gì đó hợp lí.
Vì Lồng Thời Gian là một phong ấn đặc biệt nên cũng chẳng có gì lạ nếu chuyện đó thực sự xảy ra.
“Hể… Có vẻ như Ren có chút manh mối rồi nhỉ?”
“À thì… cũng có một chút.”
“Vậy thì làm ơn hãy nói sớm cho tôi biết nhé. Tuy không muốn ép Ren làm gì, nhưng trực giác của tôi bảo rằng hẳn không chỉ có sức mạnh của cậu mà còn có liên quan cả tới Thánh Nữ nữa. Nếu thực sự là vậy thì mong Ren hãy nói cho tôi biết sau khi cậu giải quyết xong mọi chuyện nhé?”
Ren nở một nụ cười gượng gạo và cảm ơn Radius vì đã thông cảm cho cậu như vậy.
Lí do mà Ren cảm thấy khó nói là vì chuyện này có liên quan đến khả năng đặc biệt của Fiona và Ren. Cậu ấy không thể cứ nói toẹt hết ra mà chưa hỏi ý kiến của hai cô nàng hay cha của họ.
Radius cũng chẳng muốn như vậy nên cậu quyết định sẽ đợi cho đến khi Ren tự mình nói ra những suy nghĩ của cậu.
Ren cũng đang nghĩ đến chuyện sẽ nói cho Radius về khả năng Triệu Hồi Ma Kiếm của mình khi thời cơ chín muồi.
“Nhân tiện thì, Ren có điều gì muốn nói không?”
“Tôi ý hử?”
“Ừm. Là người đã ở bên trong phong ấn thì nếu có điều gì mà cậu biết thì xin cứ nói cho tôi biết nhé. Tôi cũng sẽ hợp tác điều tra cùng Ren, thế có được không?”
“Nhưng tôi làm phiền mọi người quá rồi…”
“Không sao không sao. Nếu là Ren đã nhờ thì—”
Nếu là về chuyện cậu muốn biết thì có hàng tá sự lựa chọn, nhưng Ren vẫn quyết định sẽ ưu tiên thứ này trước.
“V-Vậy thì tôi muốn biết thêm về thánh thuật.”
“Ra vậy… Thế giờ Ren muốn sao? Thành thật mà nói, giờ tôi cũng chẳng muốn giới thiệu Ren đến Đại Thánh Điện ở Đế Đô đâu.”
“Haha… Tôi cũng chẳng muốn vậy đâu mà.”
“Vậy liệu giờ còn chỗ nào không nhỉ…?”
Ren muốn học hỏi thêm về thánh thuật sau khi chứng kiến đôi cánh thần thánh đó sau lưng Lithia trong trận chiến.
Chính nó đã khiến cậu bận tâm kể từ sau vụ tai nạn nên có lẽ gọi đây là ưu tiên hàng đầu cũng đúng thôi.
“Mà này.” Ren cảm thấy có lỗi vì đã ngắt lời.
“Hửm?”
“Cậu đã từng nghe về ‘Hậu Duệ của Nữ Thần’ chưa Radius?”
“Hậu duệ của nữ thần…? Xin lỗi nhưng tôi chưa nghe thấy từ đó bao giờ. Mà sao đột nhiên—?”
Đến ngay cả Ren cũng chẳng biết ‘Hậu Duệ của Nữ Thần’ mà Quỷ Kiếm nhắc đến là ám chỉ nhà Ashton hay Lithia nữa. Nhưng cậu quyết định sẽ giải thích chuyện này với Radius trước.
Nói rồi, Ren liền kể cho cậu ta về tổ tiên trước đây của nhà Ashton, và cũng vì thế mà chủ đề này trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều.
“Trước khi Quỷ Kiếm chết, hắn có nói tôi hoặc Lithia là Hậu Duệ của Nữ Thần.”
“...Tôi cũng không rõ nữa, nhưng nếu thực sự hắn đã nói vậy thì đúng thực học hỏi về thánh thuật là lựa chọn đúng đắn nhất lúc này. Hiệu trưởng Học Viện thì cũng được thôi, nhưng tôi nghĩ cậu nên hỏi một người nào đó còn biết nhiều hơn cơ.
“Vậy, liệu có quá đáng không nếu Radius có thể giới thiệu cho tôi một người kín miệng?”
Ngạc nhiên thay, Radius ngay lập tức đáp lại. “Nếu là Ren thì đơn giản thôi.”
“Nhưng chúng ta sẽ phải rời khỏi Đế Đô mới có thể gặp được người đó.”
“Hể, thật sao!? Vậy tôi phải đi đâu mới gặp được người đó vậy?”
“Kuku, nếu nhắc đến ‘Vương Miện Trắng’ thì chắc là Ren sẽ hiểu ngay nhỉ?”
Radius nói rồi cười khúc khích.
“H-Hả… Vu-vương Miện Trắng… Lẽ nào…?”
Tuy ngạc nhiên, nhưng môi Ren vẫn mấp máy, trong đầu thì liên tưởng đến hình ảnh của một thành phố thiên đường.
“Là Thuỷ Thành Eupheim sao?!”
Lãnh thổ của Ulysses Ignat—một lãnh chúa đại tài, và đây là thành phố lớn thứ hai chỉ đứng sau mỗi Đế Đô.
Trong phòng Ren, vẫn còn tấm thiệp mời đen mà Edgar đã để lại ở Clausel vào nhiều năm về trước.
Có lẽ, giờ mới là lúc bức thư có đất dụng võ đây.
1 Bình luận