Vol 4: Phía sau câu chuyện
Chap 19: Cách đề tận hưởng ngày nghỉ
4 Bình luận - Độ dài: 3,354 từ - Cập nhật:
Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Hai ngày nghỉ cuối cùng của kì nghỉ lễ đã đến.
Ngày đầu tiên, Lithia phải rời khỏi Elendil vì công chuyện bằng ma tàu. Lịch là cô ấy sẽ trở về vào đêm nay nên Ren–người vừa trở lại dinh thự sau khi bí mật tập kĩ thuật mới và dành thời gian ở Sư Phòng–quyết định tranh thủ tắm tắp chút để đón Lithia về.
Bên ngoài cửa sổ phòng cậu, Ren đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó, có vẻ như là Lithia đã về.
Ngay khi vừa đến sảnh chính, Ren nhận ra Lithia đúng thật là đã trở về. Vừa nhìn thấy Ren, cô ngay lập tức ào đến ôm chầm lấy cậu.
“Tớ về rồi nè, fufu. Có chút quà ngọt đó, tí Ren nhớ ăn nhé.”
“Cảm ơn Lithia-sama đã làm việc vất vả đến vậy.”
“Hehe, không sao đâu. Còn Ren thì sao?”
“Vẫn như mọi khi thôi. Ăn ngủ nghỉ, rồi đi săn với vung kiếm, đại loại thế.”
Nghe thấy vậy, Lithia không khỏi bật cười. “Nghe giống Ren thật đó~~”
Nói rồi, Lithia đột nhiên kêu lên đầy phấn khích, “Nè nè!”
“Hay là mai chúng ta xuống thị trấn chút đi, nếu Ren không phiền. Lâu rồi mới có dịp thế này, và cha nói mai chúng ta cũng rảnh nữa, nên là…”
“Thế thì tuyệt quá. Dạo này tớ cũng chẳng có thời gian đi loanh quanh Elendil như trước.”
“Ừm! Nghe nói có nhiều cửa hàng mới mở lắm đó, vậy chúng ta cùng đi thư giãn nhé!”
Lithia, với nụ cười tươi trên môi nói tiếp, “Tớ mong chờ lắm đó!” rồi lao biến đi đâu mất.
Chỉ còn lại Ren ở đó, nhưng rồi Lessard tiến vào dinh thự sau Lithia một chút thấy Ren thì hỏi chuyện. Weiss cũng có ở đó.
“Ta có xem qua báo cáo trên ma tàu trên đường về rồi. Có vẻ như nó nói về làng Ashton của cháu đấy.”
Nói rồi Lessard rút ra một lá thư từ túi áo khoác và đưa cho Ren.
Nhận ra cậu nên kiểm tra chúng ngay lập tức, Ren liền mở phong thư ra trước mặt Lessard.
Nhìn vào tờ giấy bằng da bên trong, cậu nhận ra ngôi làng cũng đã thay đổi ít nhiều so với hồi xưa.
Thậm chí họ còn mời đến làng một hoạ sĩ để vẽ lại một bức tranh chi tiết về ngôi làng cho Ren nữa.
“Chà, nhìn mà xem… thậm chí còn có một cơ sở trong làng để phục vụ các thương gia nữa này.”
“Ý cháu là các thương gia đi ngang qua lãnh thổ nhà Clausel sao? Ta cũng có nghe chuyện đó rồi. Có vẻ như con đường mới xây quanh làng đang khá nhộn nhịp đấy.”
Và rồi, Weiss nói với nụ cười trên môi.
“Cậu bé, ta có nghe các hiệp sĩ ở làng nói rồi. Nhờ khoản trợ cấp của Ren mà ngôi làng giờ đã trở nên an toàn hơn nhiều rồi. Không sớm thì muộn làng Ashton cũng lên chức thị trấn thôi!”
“Không phải chỉ có cháu đâu. Phần lớn cũng là nhờ mọi người giúp đỡ cháu nữa mà…”
Ren nói một cách ngại ngùng khiến cho hai người còn lại không khỏi bật cười.
◇ ◇ ◇ ◇
Sáng hôm sau, lúc này là khoảng 9 giờ sáng khi mà Ren và Lithia gặp nhau ở dưới đại sảnh.
“Dạo này Ren tập nhiều quá đó, cũng phải chú ý sức khoẻ của mình chứ.”
“Không sao đâu. Mà thực ra thì, Lithia-sama cũng ổn mà nhỉ?”
“Hehe… Dĩ nhiên rồi.”
Không có vệ sĩ hay hiệp sĩ nào ở bên họ cả. Giờ đây chỉ có hai kiếm sĩ lão luyện bảo vệ cho nhau mà thôi. Nếu cả hai có gặp chuyện gì thì dù có ở bên ngoài hay trong dinh thự cũng chẳng khác nhau là bao.
“Chúng ta đi thôi nhỉ, Ren?”
Lithia với bộ thường phục của mình nói nhỏ với Ren.
Thánh Nữ mặc váy hợp thật đấy. Chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm lại càng làm tăng thêm vẻ ngây thơ và quyến rũ của cô nàng.
Tất nhiên, mái tóc bạch kim óng ả của Lithia cũng được tô điểm bằng Bạch Kim Vũ bóng loá.
“Nói thật thì tớ muốn đi lắm rồi đấy.”
“Fufu, Ren đói vậy rồi sao? Đúng là con trai mà~~”
“Chẳng thế. Tớ định ăn sáng ở ngoài mà, nên giờ mà không đi chắc tớ gục xuống mất.”
“Haha, vậy thì chúng ta nhanh thôi nào. Bọn con đi đây cha!”
“Cẩn thận nhé mấy đứa. Còn Ren, nhớ chăm sóc Lithia nhé.”
Ren thậm chí còn chẳng kịp nói, “Cứ để cháu lo” mà chỉ có thể mỉm cười.
Lithia tuy có hơi bất mãn, song cô vẫn nở nụ cười hạnh phúc với Ren và kéo tay cậu ra ngoài dinh thự.
Bên ngoài, cái nắng giữa trưa tháng sáu thật chói chang làm sao.
Cả hai chỉ biết nheo mắt trước ánh nắng gần hè đang chiếu xuống cả hai.
Ngay khi rời khỏi dinh thự, Lithia cuối cùng cũng buông bàn tay đang nắm lấy Ren ra.
Tuy vẫn đang mặc thường phục như mọi khi, song cô còn mang theo cả một thanh kiếm ở bên hông nữa. Đó chính là thanh kiếm đặc biệt của riêng Lithia, mang tên Bạch Tàn.
Ren, ngược lại, đeo một thanh kiếm sắt bên hông mình. Vỏ kiếm của cậu chính là vỏ kiếm được chính tay Verlich làm riêng cho Ren lúc trước. Kích thước Ma Kiếm sẽ biến đổi cùng với sự phát triển của Ren nên có lẽ lúc nào đó cậu sẽ lại cần một vỏ kiếm mới.
“...Hửm?” Dường như Lithia đã nhận ra ánh mắt của Ren.
“Ren tò mò về thanh kiếm này sao?”
“À không. Chỉ là tớ nghĩ Lithia-sama mặc thường phục cùng thanh kiếm thật dễ thương làm sao thôi à.”
“Hehe, khen tớ cũng không thưởng cho Ren đâu đấy.”
“Ấy chết, tớ nào dám nghĩ thế.”
Cả hai vừa cười đùa, vừa mở cổng dinh thự và bước ra khỏi khuôn viên nhà.
Tiện lợi làm sao, khác với dinh thự ở Clausel, nơi đây lại toạ lạc ở ngay mặt đường của khu phố chính. Chỉ cần bước ra ngoài thôi là cả hai đã có thể cảm nhận được bầu không khí nhộn nhịp của thị trấn rồi.
Với những người dân sống xung quanh đó, cảnh Ren và Lithia đi cùng nhau đã trở thành thứ không thể thiếu mỗi ngày.
Thi thoảng cả hai lại được các chủ tiệm ở ngoài phố mời vào cửa hàng, hoặc được những chủ sạp bên ngoài tặng hoa quả...
Quay lại với buổi hẹn hôm nay, cặp uyên ương của chúng ta quyết định đến một quán cà phê dọc khu phố chính.
Họ ngồi xuống một chiếc bàn tròn màu trắng bên hàng rào thấp và dành một vài phút xem thực đơn để gọi món. Lithia chọn một sét trà, salad và bánh mì bơ, Ren cũng chọn một sét trà nóng nhưng là với một bữa ăn thịnh soạn hơn Lithia nhiều.
“Lithia-sama này, tớ chỉ muốn hỏi cho chắc thôi.”
“Um-mmm, sao vậy?”
“Lithia-sama mặc như vậy thì khi có chuyện… cậu vẫn sẽ rút kiếm ra phải không?”
“Dĩ nhiên rồi, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất chứ. Mà cả Ren cũng vậy mà? Tuy mặc thường phục nhưng Ren vẫn mang kiếm nè.”
“Ừm… thì tớ cũng là vệ sĩ của Lithia-sama mà.”
Sau vài phút tán gẫu luyên thuyên, đồ ăn đã được mang đến.
Hai người, tay cầm nĩa, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, và sau khi đánh chén xong xuôi, cả hai lại tiếp tục tán gẫu tiếp trong khi thưởng thức tách trà nóng hổi của mình.
“Elendil đang ngày càng nhộn nhịp hơn nhỉ?”
“Tớ nghe Lessard-sama bảo các nhà trọ hầu như đều kín phòng rồi đấy.”
Ngay cả ở Elendil đây, công tác chuẩn bị cho Lễ Hội Sư Vương vẫn đang diễn ra đều đặn. Thành phố này khá gần với Đế Đô nên dĩ nhiên nơi đây luôn tấp nập khách qua lại bằng ma tàu rồi. Một số cuộc thi có tiếng cũng sẽ được tổ chức ở đây nên đó có thể là lí do chính cho sự đông đúc này.
Nhiều người trên phố có vẻ như đến từ nước ngoài. Một vài thậm chí còn là thú nhân hoặc loài lưỡng cư khác, hay là những phi nhân đến từ các bộ tộc khác.
Cách mà mọi người ở đây chuẩn bị cho lễ hội cũng giống như cách mà Ren và những người khác tận hưởng công việc ban điều hành của mình ở trường.
“Giờ nghĩ lại thì, đại diện cho cuộc thi võ thuật sắp được công bố rồi nhỉ?” Lithia nói, nhâm nhi tách trà trên tay.
“Riohard-san có nói là những học sinh vào được vòng cuối cùng sẽ được lựa chọn bằng điểm số của mình phải không? Riohard với Vayne-san cũng đủ điểm rồi nên chắc họ sẽ sớm quyết định thôi.”
“Chắc vậy… không chỉ có hoàng tộc mà Vayne cũng mạnh ghê ta.”
Cả Ren và Lithia đều chưa bao giờ nói năng thiếu suy nghĩ, và cũng chưa bao giờ nghĩ cách để hạ bệ các thí sinh khác trong cuộc tuyển chọn. Tuy nhiên, nếu người ngoài biết được sức mạnh thực sự của họ thì sẽ dễ dàng tưởng tượng được việc Ren và Lithia có thể đảo lộn hoàn toàn cuộc chơi.
…Ngoài ra, hai người đều không có mấy hứng thú với cuộc thi võ thuật được tổ chức ở Lễ Hội Sư Vương nên một lần nữa, không ai hối hận vì không tham gia cả.
“Chúng ta nên đi đâu tiếp đây? Ren có muốn ghé qua chỗ nào không?”
“Hmmm… Tớ muốn ghé qua cửa hàng sách để mua thêm tài liệu tại cũng lâu lắm rồi. Nhưng mà nếu Lithia-sama muốn đi đâu thì tớ cũng sẽ đi theo đó.”
“Fufu, vậy nếu chỗ tớ muốn đi cũng là chỗ mà Ren muốn thì chắc không có vấn đề gì đâu ha.”
Lithia cười một cách tinh nghịch. Cô chống tay lên chiếc bàn trắng, đan hai tay vào nhau và nghiêng đầu với vẻ háo hức.
Sau một lúc nghỉ ngơi, cả hai liền rời khỏi quán cà phê và đi bộ đến hiệu sách trên con đường lát đá cuội.
Chỉ có vậy thôi, cả hai đều đang tận hưởng một kì nghỉ trọn vẹn giữa chốn thị trấn nhộn nhịp, miệng nói chuyện vu vơ.
Thế rồi, Ren đột nhiên lên tiếng.
“...Hở?”
“...Sao vậy Ren?”
“Hình như tớ vừa thấy người lớp mình thì phải… lại còn đặc biệt nữa chứ…”
“Um, bạn cùng lớp đặc biệt sao…?”
Lithia nghiêng đầu khó hiểu, nhưng sau khi nhìn theo hướng của Ren, cô mới dần nhận ra.
Con gái trưởng nhà Altia—một trong bảy gia tộc anh hùng vĩ đại nhất, đang đi bộ xuống khu phố chính với một vài người lớn ăn mặc lịch sự.
Nemu dường như cũng nhận ra cả hai nên đã chạy tới chỗ họ.
“Ya hoo! Chào buổi sáng hai người!”
Ren có nói chuyện với Nemu hôm trước rồi, nhưng Lithia thì mới chỉ trao đổi một vài câu xã giao với cô kể từ lúc nhập học tới giờ. Do Sarah và Nemu thường xuyên nói chuyện với nhau nên Lithia có lẽ cũng bị cuốn vào mối quan hệ đó, như thể bánh mì kẹp thịt vậy.
“Cậu với Lithia đi đâu vậy hử?”
“À, bọn tôi chỉ đi dạo quanh thành phố một lát thôi. Cậu thì sao?”
“Fumu, Nemu đây đang tới Tháp Đồng Hồ đó!”
Theo lời Nemu thì cô đã đến đây rất nhiều lần để kiểm tra tình hình kể từ sự việc năm ngoái.
Lần trước các người hầu và thợ máy của nhà Altia đã đến để kiểm tra mọi thứ, nhưng lần này có vẻ như Nemu quyết định tự mình ra tay.
Sau khi nghe chuyện, Ren và Lithia liền cúi đầu cảm ơn vì gia tộc Altia đã bảo vệ họ suốt những thập kỉ qua. Quá ngại ngùng, Nemu chỉ cười trừ, “Thôi thôi không sao đâu mà”.
“Đó vốn là của gia tộc Nemu mà, nên Nemu phải cố giữ cho thật cẩn thận mới được!”
“...Nemu tuyệt thật đấy.”
“Hử? Sao đột nhiên?”
“Mới tuổi này mà cậu đã có thể vận hành được ma cụ với quy mô như vậy rồi.”
“Uwuu! Nemu từ lúc một tuổi đã loáy hoáy với đủ loại ma cụ trong nhà rồi. Thậm chí Nemu còn có ước mơ sau này chế ra một kiệt tác vượt xa tổ tiên mình nữa kìa!”
Sau khi nghe hai người họ nói chuyện với nhau, Ren quyết định lùi về sau một lát.
“Xin lỗi mọi người, tớ có chuyện phải nói với các hiệp sĩ. Tớ chỉ đi một lúc thôi, nhé?”
Nhận ra sự hiện diện của một hiệp sĩ đang đứng giữa thành phố, chỉ cách Lithia vài chục bước chân. Ở khoảng cách này, nếu có chuyện gì xảy ra với cô cậu vẫn có thể tới kịp được.
Và rồi, Nemu tiến sát lại gần Lithia.
“Có chuyện này Nemu hơi bận tâm đó nha.”
“Ừm, chuyện gì vậy?”
Lithia tỏ ra vô tư, nghĩ rằng chỉ là một câu hỏi thôi mà, có gì to tát đâu chứ.
Thế nhưng, cô không hề biết đó là một sai lầm, và cô sẽ phải hối hận vì đã hạ thấp cảnh giác của mình.
“...Hẹn hò phải hưm?”
Một câu nói nhẹ nhàng đến mức khó mà tin được chúng phát ra từ miệng của tiểu thư nhà Altia, một trong bảy gia tộc anh hùng vĩ đại.
Thấy được hỏi, Lithia chỉ biết ngẫm lại những lời mà cô nàng nói trước mặt mình. Hẹn hò ư? Nếu Nemu là người hỏi thì hẳn cô ấy đang nói đến người vừa đứng bên cạnh Lithia mấy giây trước. Trầm ngâm mất một lúc lâu, Lithia mới dần nhận ra…
“H-Hểeeeeeee?!”
Lithia gần như sững người lại, từ má đến dái tai và cổ đỏ ửng, mắt thì chớp liên tục không nói lên lời.
Cô liền lùi ra sau Nemu nửa bước, khoanh tay lại và quay về hướng ngược lại. Sau đó, Lithia cố tỏ ra bình tình và ra vẻ trưởng thành thường ngày của mình dù đã quá muộn.
Lúc này, cô luồn tay ra sau mái tóc óng mượt của mình và nói với vẻ lạnh lùng.
“Làm ơn đừng hỏi những chuyện mà tôi không hiểu được không?” Quả là những lời nói có phần mạnh mẽ và đanh thép.
Nhưng rồi, những lời sau đó của cô tiểu thư nhà Altia đã phá vỡ vẻ điềm tĩnh mà Lithia cố gắng dựng lên vài giây trước.
“Vậy là không phải rồi.”
“K-Không phải thì sao chứ?! Cậu có vấn đề gì sao Nemu?”
“Không không không! Chỉ là tui có cảm giác đấy khi thấy hai người gần nhau thế nào thôi, giống đợt nghỉ lễ vừa rồi đó. Mà hình như Ashton-kun cũng khá thân thiết với tiểu thư nhà Ignat đấy chứ? Fumu, không biết thực hư ra sao nữa đây ta~~”
“...”
“C-Chin lỗi màaaaaaa! Làm ơn đừng nhìn Nemu bằng khuôn mặt đáng yêu vậy chứuuuu!”
Nói đến đây, Lithia dường như đã rơm rớm nước mắt, mặt đỏ bừng lườm Nemu.
Sự xấu hổ của Lithia đã lên đến đỉnh điểm, và cô không biết liệu bản thân có thể kiềm chế không véo má Nemu và kéo cô đi nữa hay không.
“Ummmmmmm… Ahh! Để tạ lỗi, để tui cho cậu vài lời khuyên về tình yêu nhé! Nhé? Nhé? Nhé? Vậy nên làm ơn đừng có lườm Nemu này nữa được khum…?”
Chỉ như vậy thôi, Lithia dường như đã lấy lại được phong thái thường ngày của mình. Cô bất ngờ nhớ lại khoảnh khắc lúc đó và quyết định trả đũa Nemu vì đã làm bản thân xấu hổ đến chết.
“Ủa, cậu nói gì vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu có bảo là bản thân không có kinh nghiệm yêu đương và chỉ đối xử với bạn khác giới như một người bạn thì phải?”
“Uwa, t-t-thật sao? Nemu lỡ nói điều không nên nói cho bạn cùng lớp rồiiiii!”
“Hứ, nếu nói vậy được thì ngẫm lại chuyện cậu vừa nói với tôi ban nãy đi.”
“Thì là vậy đó. Nhưng nghe nè nghe nè! Biết đâu chuyện này lại có ích với cậu đấy Lithia!”
Nemu bắt đầu nói ra những thứ mà không ai biết cô nghe được từ đâu bằng giọng vui vẻ.
Ai cũng nghĩ cô nàng mọt sách trước mặt đây chỉ biết luyên thuyên về ma cụ với người khác, song dường như Lithia bắt đầu hiểu những gì mà Nemu đang nói.
“Đầu tiên thì là cách xưng hô.”
“Cách xưng hô của tôi với Ren làm sao?”
“Chính đó! Khoảng cách giữa cả hai tuy rất quan trọng, nhưng hai cậu nên cởi mở với nhau hơn nữa! Cậu phải khiến Ashton-kun dừng việc dùng kính ngữ mà chỉ gọi tên của Lithia thôi!”
“Chuyện đó thì tôi có bảo với cậu ấy nên cởi mở hơn một chút rồi, nhưng Ren lại không chịu vì cậu ấy là con trai của hiệp sĩ. Và giờ cậu lại bảo Ren nên gọi tôi bằng tên sao?”
“Nhưng Ashton-kun vẫn gọi cậu là Lithia-sama mà, phải khum phải khum…”
“...Vậy tức là cậu muốn Ren gọi tôi như mọi khi mà không dùng kính ngữ?”
“Chuẩn luôn! Giống Vayne-kun với Riohard-san vậy.” Nemu giơ ngón tay cái ra vẻ đồng tình.
Chỉ nghĩ đến cảnh Ren gọi mình là “Lithia” thôi, cô đã chẳng thể chịu nổi nhiệt và lấy tay che hai má mình lại.
“N-Nhưng chẳng biết cái nào khó hơn nữa, bảo cậu ấy gọi bằng tên hoặc không dùng kính ngữ nữa.”
“Y-Yeah… Cả hai đều khó như nhau hết trơn!”
Nói đúng hơn, Lithia quyết định hỏi.
“Nhưng cậu lấy đâu ra mấy thông tin đấy đấy?”
“Nếu cậu đã thành tâm muốn biết thì Nemu đây sẵn lòng trả lời. Thực ra là tiểu thuyết lãng mạn thôi…”
“...Tôi cũng đoán vậy.”
“Nhưng mà rất hữu ích mà, nhỉ?”
Lithia chẳng thể phủ nhận được mà chỉ biết gật đầu một cách ngượng ngùng, “Ừm…”.
Vấn đề ở đây là việc Ren đồng ý với cả hai chuyện đấy là cực kì khó, nhưng Lithia vẫn cố vắt óc mình ra để nghĩ cách để biến nó thành sự thật.
Và rồi, Nemu nhìn đồng hồ và nói đã đến lúc cô phải đi rồi.
Nghe vậy, Lithia quyết định quay lại chỗ Ren, người đang chờ thời cơ để đi tới. Làn da của Lithia đang ánh lên một màu đỏ ửng khiến Ren phải nghiêng đầu khó hiểu. Tuy cậu có hỏi nhưng Lithia lại chẳng nói gì.
Nemu cũng chẳng nói chuyện gì xảy ra mà chỉ nở một nụ cười tinh nghịch rồi chạy đi mất.
“Bái bai nha hai người! Hẹn gặp lại ở học viện!”
Ren giờ chẳng còn cơ hội để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra nữa.
“Cậu không bị sốt hay gì chứ?”
“...”
“Lithia-sama?”
Và rồi…
“Baka…” Lithia nói với giọng có chút bất mãn.
Có lẽ vì muốn được tha thứ vì đã nói những lời như vậy nên nàng Thánh Nữ của chúng ta liền nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng thật dễ thương làm sao.


4 Bình luận