Monogatari no Kuromaku ni...
Yuuki Ryou Nakamura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Phía sau câu chuyện

Chap 9: Chỉ có hai người

2 Bình luận - Độ dài: 4,001 từ - Cập nhật:

Trans: KanzuNe

Edit: Tài Dảk

********

Là một phần của lớp học, giáo viên cũng phải có trách nhiệm kiểm tra trình độ học viên của mình.

Thế nhưng, nếu là hai người này thì người giáo viên lại có một ý tưởng khác và quyết định không ngăn cả hai giao đấu với nhau.

Thay vào đó, anh ấy chỉ nói một câu, không phải chỉ với Lithia và Sarah mà với tất cả các học sinh:

“Các em, đây cũng là một phần của lớp học đấy. Tuy chỉ là kiểm tra trình độ nhưng đây cũng là một lớp học, và các em sẽ phải vung kiếm của mình. Thầy chỉ có một yêu cầu duy nhất thôi, đó là nghiêm cấm làm đối thủ của mình bị thương.”

Vừa dứt lời, cả hai đã ngay lập tức bắt đầu trận đấu của mình.

Mặc dù chỉ là đấu tập, song Sarah vẫn tiến đến như thể cô đặt toàn bộ mạng sống của mình vào trận chiến này vậy.

Bước chân và cú vung kiếm đó nhất định không phải của một cô tiểu thư bình thường.

“Haa!”

Áp lực từ thanh kiếm toả ra khắp sân tập như có thể xé toạc bầu trời bất kì lúc nào.

Cách di chuyển, cộng thêm với kiếm thuật tuyệt mĩ… Tất cả mọi thứ về cô gái ấy đều thật hoàn hảo đến mức các học viên khác dần mất đi sự tự tin của mình.

Thế nhưng, mọi ánh mắt đổ dồn về Sarah—người đang phô diễn kiếm thuật của Ngài Riohard vĩ đại, dần chuyển hướng. Mặc cho Sarah đã có màn trình diễn tuyệt vời cho đến lúc này, song vẻ hào nhoáng và mạnh mẽ của Lithia lại càng được bộc lộ rõ nét hơn khi cô liên tục chặn đứng những nước đi của đối thủ.

“Fufu! Lạ thật đó. Cậu lại mạnh hơn nữa rồi, Lithia-chan à! Nhưng tại sao?! Sao cậu không đánh trả?!”

“Không phải tớ đánh giá thấp cậu đâu, Sarah. Tớ chỉ đang thử cậu thôi.”

Như để chứng minh điều đó, chuyển động của Lithia chợt thay đổi chỉ trong một khắc.

Thanh kiếm của Sarah nhanh như gió tưởng chừng như đã lướt được đến bên cạnh lưỡi kiếm của Lithia.

Ấy thế mà, cô đột nhiên bị đánh bật khỏi tư thế của mình và cuống cuồng định giơ kiếm lên toan đỡ lại.

“—?!”

Hệt như một tia sét, nó cứ thế lao tới. Lưỡi kiếm của Lithia có thể nói nhanh gấp mấy lần thanh kiếm của Sarah, mà điều đó cũng dễ hiểu thôi.

Bằng phản xạ của mình, Sarah đã đỡ được nó, nhưng thanh kiếm của Lithia lại nặng một cách bất thường, và cô cảm thấy đôi chân mình đang dần loạng choạng hơn.

Bất ngờ hơn nữa là Lithia còn chưa sử dụng kĩ năng bọc khí quanh bản thân, thứ vốn rất đặc thù ở trường phái Cuồng Kiếm Kĩ.

Không rõ liệu đó có phải là chiến kĩ không, nhưng cô quyết định không dùng nó vì nghĩ rằng nếu làm vậy thì lớp học này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì.

“Fuuu… Lithia-chan! Cậu vẫn đang kìm nén phải không?! Cho tớ xem đi! Sức mạnh thật sự của cậu!”

“Tất nhiên là vậy rồi!”

Tốc độ vung kiếm của Lithia cứ thế tăng lên một bậc, rồi lại tăng thêm một bậc nữa, và chẳng mấy chốc, cô đã có thể đạt đến tốc độ mỗi lần cô giao kiếm với Ren.

Chỉ cần thêm một chút sức mạnh của Cuồng Kiếm Kĩ vào nữa thôi thì Lithia sẽ hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với đối thủ của mình.

Sức mạnh và tốc độ thanh kiếm của Thánh Nữ lúc đó sẽ biển đổi thành thứ gì khác xa lúc này với vẻ ngoài thậm chí còn đặc biệt hơn thế.

Tuy nhiên, cô đã hoàn toàn áp đảo Sarah mà chẳng cần tới thứ đó.

Sau đòn chặn đầu tiên, chân của Sarah tưởng chừng như đã hoàn toàn bị tê liệt.

Do không kịp thay đổi tư thế để đỡ đòn đánh thứ hai nên hai tay của cô đã dang rộng sang hai bên.

Ngay cả Sarah cũng chẳng thể làm gì trước đòn đánh thứ ba, và thế là, thanh kiếm trong tay cô đã bị đánh văng đi.

Chẳng bao lâu sau, Sarah khuỵu gối xuống sàn, trước mặt cô là mũi kiếm của đối thủ đang chĩa về mình.

“...Cậu lại thua nữa rồi.”

Mặc cho một lần nữa bị thất bại thảm hại, cô vẫn mỉm cười.

Tuy chẳng thể nói thành lời sự bất lực trước sự khác biệt giữa cả hai từ lần cuối giao đấu, sức mạnh của người bạn mà cô luôn ngưỡng mộ lại trở thành nguồn động lực lớn khiến Sarah muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Sau đó, hàng loạt tiếng vỗ tay nổi lên.

“Nào nào, Sarah.”

Lithia chìa tay ra.

“Hứ, Lithia-chan lại mạnh hơn cả lúc trước rồi… Nhưng nếu lúc đó, cậu sử dụng Cuồng Kiếm Kĩ thì sẽ thế nào vậy?”

“Thì cũng giống như cậu sử dụng Thánh Kiếm Kĩ thôi.”

“Nhưng Lithia-chan cũng dùng được cả Thánh Thuật mà? Dù không có nó thì chỉ với Cuồng Kiếm Kĩ thôi cậu cũng áp đảo được tớ rồi, haha.”

Sarah không nói với vẻ khó chịu như thể đã đoán trước kết quả của trận đấu.

Một nụ cười thoáng qua trên má cô, và quả thực Sarah đã thực sự tận hưởng trận đấu đó từ đầu tới cuối.

Thực ra thì cô rất biết ơn Lithia. Tốc độ cuối cùng mà Lithia phô ra thực chất chính là tốc độ nhanh nhất mà cô có thể thực hiện được mà không sử dụng khí.

Sarah thực sự rất mừng vì người bạn mình đã dùng hết sức của mình để đấu với cô.

Nếu hơn thế nữa thì đây sẽ chẳng còn là một trận chiến công bằng nữa. Có lẽ đây chính là tất cả những gì mà Lithia có thể thể hiện ở đây.

Mặt khác, Sarah lại cảm thấy hơi thất vọng vì hoàn toàn bất lực trước thanh kiếm của Lithia và hoàn toàn bị đánh bại.

“Thêm một trận nữa đi! Vẫn còn thời gian mà!”

“Hehe, được thôi. Nhưng xem Vayne có đồng ý không đã.”

“Không sao đâu. Tớ bảo cậu ta hôm nay sẽ ở bên Lithia cả ngày rồi!”

Nhìn Sarah có vẻ như vẫn đang khá sung sức và cô đã có thể vung kiếm với Lithia mà không hề mất tinh thần trong những trận đấu sau đó.

Các học viên khác cũng từ đó như được tiếp thêm động lực và khá hào hứng với lớp học này.

Việc có hai cô gái bằng tuổi mình nhưng mạnh đến mức này khiến cho các học viên khác chỉ nghĩ thôi cũng đã nhảy cẫng lên rồi.

Trong lúc giải lao giữa các trận đấu, một số học sinh nam cũng đã tiếp cận Lithia và mong muốn được giao lưu với cô một vài trận.

Ai nhìn vào cũng rõ mấy tên này chỉ đang bị vẻ đẹp của Lithia làm mờ mắt và cố tiếp cận cô mà thôi.

““Chúng tôi cũng đã rất quen thuộc với kiếm rồi. Cha tôi là một vị tướng trong quân đội nên tôi đã học Thánh Kiếm Thuật từ khi còn nhỏ.””

““Tôi cũng đã học kiếm thuật từ khi còn rất nhỏ rồi. Làm ơn, cậu có thể làm bạn đấu tập với tôi được không?””

“Xin lỗi nhưng mình có hẹn với Sarah hôm nay rồi.”

“V-Vậy lúc khác thì sao?”

Cậu bé bị từ chối tiếp tục thử vận may của mình một lần nữa.

“T-Tôi nghĩ mình sẽ làm bạn tập tốt hơn tên nhà quê đấy đấy!”

Cậu ta cũng không có ý định nói xấu Ren hay gì cả mà đó chỉ là những lời bộp chộp vì mong muốn kết thân với Lithia mà thôi.

Sarah đứng bên cạnh Lithia cũng chỉ biết ngán ngẩm và đặt tay lên trán mình. Cô không biết cậu học sinh này định nói gì, nhưng cũng dễ hiểu khi mọi người đều không biết Ren mạnh đến mức nào. Vậy nên, Sarah đã lén liếc mắt sang xem Lithia sẽ phản ứng thế nào trước những lời nhắm vào người quan trọng với mình.

Ấy thế mà Lithia lại nở một nụ cười mỉm trên môi rồi nói một cách nhẹ nhàng.

“Cảm ơn vì đã quan tâm đến mình như vậy, nhưng mình ổn mà. Xin lỗi nhé.”

Nói rồi Lithia quay đầu về phía Sarah.

“Chúng ta tiếp tục thôi.”

“Ừm.”

Hai cậu bé chỉ có thể đứng nhìn hai thanh kiếm thủ lên mà chẳng thể làm gì.

Giáo viên đã ngay lập tức bảo hai người họ tiếp tục làm việc của mình đi, và thế là họ đã quyết định bỏ cuộc và quay lại vị trí của mình.

“Lithia, cậu không giận sao?”

“Đúng là họ không biết gì về sức mạnh của Ren nên nổi giận với họ cũng chẳng để làm gì đâu. Hình như hai người họ cũng là con của quý tộc phe bảo hoàng và phe anh hùng phải không?”

“Có khá nhiều người như vậy ở học viện mà. Có những nơi có cuộc chiến phe phái, có những nơi thì không chứ.”

“Thì ra là vậy…”

Trong tiết đầu tiên của lớp học, hai cô nàng đã thu hút sự chú ý nhiều hơn bất kì ai khác.

Vayne cũng trở thành tâm điểm của lớp và thể hiện khả năng vượt trội so với những người bạn đồng trang lứa của mình. Mặc dù chưa thể bằng Sarah, song nếu cố gắng thì cậu hoàn toàn có thể sánh ngang cô ấy, thậm chí là trên cơ một chút.

—Gần đến cuối giờ học thì cũng là lúc Ren vừa đến lớp.

“Em xin lỗi em tới muộn!”

“Không sao đâu, thầy có nghe chuyện rồi. Hẳn em đã vất vả với công việc của uỷ ban rồi.”

Ngay sau đó, tiếng chuông báo hiệu vang lên kết thúc giờ học.

Các học viên ướt đẫm mồ hôi dần rời khỏi sân tập ngay khi lớp học vừa kết thúc.

Một số khác thì ở lại trên sân để nghỉ ngơi và trò chuyện. Những người khác nhìn Ren, người vừa mới đến với ánh mắt tò mò liệu không biết cậu có phô diễn những kĩ năng của mình ở đây không. Bao gồm cả hai tên nhóc tiếp cận Lithia nữa thì trên sân còn khoảng một nửa lớp.

“Xin lỗi Ren… Đáng ra tớ nên đi cùng cậu mới phải…”

“Không không. Tớ cũng không muốn Riohard-san phải đợi lâu hơn nữa mà.”

Chính Ren là người đã nhận vai trò thành viên uỷ ban điều hành lễ hội thay cho Lithia nên cậu cũng cảm thấy bản thân hơi có lỗi trong chuyện này.

Lithia mỉm cười và cảm ơn vì cậu đã quan tâm đến cô như vậy.

“Vậy, lớp học hôm nay thế nào?”

“Umm, thầy giáo muốn kiểm tra xem chúng ta giỏi đến đâu nên đã yêu cầu chúng ta đấu cặp đấy. Thế là Sarah nhân cơ hội này làm nũng tớ cả buổi đó, fufu.”

“Ồ, vậy là thầy ấy muốn kiểm tra chúng ta sao?”

“Ừm. Tiết sau thầy ấy sẽ hướng dẫn Kiếm Thuật Hoàng Gia nên mọi người hẳn cũng mệt lắm rồi. Chắc vì thế mà mọi người lại rời đi sớm như vậy.”

Ngay sau đó.

“Ashton.”

Giảng viên của lớp bước tới chỗ cậu ấy.

“Xin lỗi, nhưng thầy có thể xin một chút thời gian của em được không? Cả Clausel nữa, nếu em ấy không phiền.”

“À dạ vâng.”

“Em cũng vậy, nhưng có chuyện gì sao ạ?”

“Lúc kiểm tra Clausel thì thầy nghĩ là… tại sao mình không kiểm tra cả Ashton nữa nhỉ. Chính vì thế nên thầy muốn Clausel trở thành bạn đấu tập của em một trận, có được không?”

“Em không phiền đâu, nhưng thầy không phiền nếu bọn em đấu như một trận chiến thực sự chứ?”

Người thầy gật đầu không chút do dự.

Ngay từ lúc lớp học bắt đầu, ông thầy đã có ý định sẽ để Sarah và Lithia tự do giao đấu mà không cản họ, cũng một phần vì có liên quan đến sự hiện diện của Ren.

Những học sinh còn lại ở sân dần nhận ra Lithia và Ren chuẩn bị làm gì.

Bộ đôi tiếp cận Lithia lên tiếng đầu tiên.

“...Tên đó thực sự mạnh đến vậy sao?”

“Nghe bảo hắn cũng hơi im ỉm trong bài thi cuối kì nên tao cũng chẳng biết nữa.”

“Mà cứ chờ đi. Thể nào chả bị thánh nữ đá đít cho mà xem, haha.”

Sarah, người đang ngồi ở hàng ghế gần đó nghe vậy chỉ biết chống cằm lên tay đang tựa vào hàng ghế phía trước rồi nở một nụ cười gượng gạo.

Vayne ngồi bên cạnh cô cũng chỉ biết cười trừ bất lực.

“Nghe thấy không Vayne, nghe bảo Ashton-san chẳng thể hiện gì ở kì thi cuối kì mà chỉ ở đó hỗ trợ thôi đấy.”

“Hình như là vậy. Ngay cả khi quái vật xuất hiện, cậu ấy chỉ cần vung nhẹ kiếm là chúng đã nằm im bất động rồi. Cũng dễ hiểu khi họ không biết cậu ấy mạnh đến mức nào thôi.”

“Ừm… Không biết cậu ta mạnh đến mức nào nữa. Mong chờ quá đi thôi!”

Không nhận ra hai người bạn mình đang thì thầm trao đổi một cách bí mật, Ren và Lithia liền quay lại đối mặt với nhau rồi chỉnh lại tư thế của mình.

Cả hai liền tiến đến giữa sân tập với vẻ mặt thư giãn như thường lệ, cứ như thể đây chỉ là một cuộc dạo chơi trước buổi tập tàn khốc ở Sư Phòng vậy.

“Ren, cậu cần khởi động chút đó.”

“Không sao đâu. Chắc tớ chỉ cần khởi động trong lúc chiến đấu như mọi khi là ổn rồi.”

Nghe vậy, Vayne, Sarah và cả giáo viên đều ngơ ngác nhìn nhau.

Trước mặt một thánh nữ với kĩ năng điêu luyện như Lithia, cậu ấy lại dám khởi động trong lúc thực chiến như vậy sao?

Nói thế có khác nào cậu ấy đang đánh giá thấp Lithia không, hay Lithia sẽ nhún nhường với cậu?

Nhìn cái cách mà mọi người nhìn Ren, đến người mù cũng có thể thấy ai cũng đang nghi ngờ cậu.

“Chúng ta làm như mọi khi nhé?”

“Um, xin hãy nhẹ tay với tớ nha.”

Vừa dứt lời, Lithia lại thực hiện cú bước dài và vung kiếm với tốc độ hệt như lúc cô chiến đấu với Sarah.

Thật dễ để tưởng tượng một Ren đang trong trạng thái không phòng bị và thư giãn thế kia không thể phòng thủ được và bị đánh bại trong giây lát.

Ấy thế mà…

“...Không thể nào…”

“Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy…?”

Các học sinh nữ lên tiếng kinh ngạc.

Rốt cuộc cậu ấy đã đỡ bằng kiếm của mình từ lúc nào? Họ còn chẳng kịp thấy gì cả. Chỉ cần nhìn biểu cảm của họ thôi cũng đủ để nói lên điều đó.

Cảnh tượng trước mắt mọi người lúc này chính là cảnh thanh kiếm đầy tao nhã nhưng cũng thật tàn bạo của Lithia hoàn toàn bị chặn đứng lại.

Tay của cậu ấy giữ nguyên một tư thế, cả thân mình thì sừng sững như cột đình. Cậu ấy chỉ im lặng và bình tĩnh xoay nhẹ nắm tay cầm kiếm để đón lấy thanh kiếm, hệt như đây chỉ là bài khởi động.

Sarah và Vayne, người đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Ren nhớ lại mùa hè năm dó và cuối cùng cũng xác nhận được sự thật.

“Rốt cuộc thì cậu ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác nhỉ…”

“...Phải rồi.”

Còn về hai cậu bé định tiếp cận Lithia lúc đó thì chẳng cần phải nói, hoàn toàn choáng váng.

Những học sinh khác thì hoàn toàn bị choáng ngợp trước diễn biến hiện tại tới nỗi ai cũng phải nín thở và không dám chớp mắt.

Tốc độ vung kiếm của Lithia lại càng nhanh hơn nữa, và tiếng kiếm leng keng liên tục cứ thế lấn át tiếng thở của mọi người.

Trước khi kịp nhận ra thì bầu không khí xung quanh Lithia đã hoàn toàn thay đổi.

“Ghen tị thật đấy… Ở bên cạnh Ashton-san là cậu ấy lại hoàn toàn thay đổi nhỉ.”

Đúng như Sarah vừa nói, áp lực xung quanh Lithia cũng đã thay đổi.

Những học sinh khác cũng nhận ra điều này và bắt đầu tin rằng bản thân đang được chứng kiến một thứ vượt xa trận đấu tập thông thường. Một thứ kinh hoàng và khủng khiếp hơn bất cứ thứ gì họ nghĩ ra.

Đột nhiên, Lithia dồn nhiều sức hơn vào bàn tay cầm kiếm của mình và hít một hơi thật sâu.

Cậu bé trước mặt cô, vốn chỉ xoay cổ tay để đỡ kiếm của Lithia, cũng bắt đầu đổi tư thế của mình…

Trong thoáng chốc, một tiếng keng long trời lở đất vang vọng khắp sân tập.

Bằng cách thay đổi cách cầm kiếm của mình, Ren đã khiến toàn bộ phản chấn từ đòn đánh truyền lại cánh tay của Lithia mà không đổ lấy một giọt mồ hôi.

“Ch-chuyện quái gì thế này… Cứ như thể tên Ashton đó còn mạnh hơn cả thánh nữ—”

“Thằng ngu! Rõ ràng là mạnh hơn rồi!”

Mặc cho bầu không khí quanh cô và thanh kiếm trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết, Ren vẫn có thể xử lí dễ dàng mà không phải suy nghĩ gì cả.

“Giờ đến lượt tớ nhỉ?”

Lithia vẫn luôn là người chủ động tấn công ngay từ đầu, nhưng đòn đánh bị chặn lại vừa rồi khiến cô bất giác phải lùi lại và chuyển sang tư thế phòng thủ.

Sau tuyên bố vừa rồi, thanh kiếm của Ren bắt đầu tiến lại gần và dần thu hẹp khoảng cách.

Lithia điều chỉnh lại được tư thế của mình thì cũng là lúc thanh kiếm của Ren chuẩn bị giáng xuống.

Cậu không hề bước một bước dài như Lithia. Ấy vậy mà chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy chuyển động của Ren so với cô khác hẳn một trời một vực. Thế nhưng, thánh nữ nhà ta thì lại chẳng bao giờ chịu thua trước ai.

Cô ngay lập tức dồn sức vào tay cầm kiếm của mình rồi nghiêng nhẹ người sang một bên tránh nhát đâm của Ren. Và chỉ trong nháy mắt, một tia kiếm loé lên ở chính chỗ cô vừa mới né được.

Không hề do dự, lần này tia kiếm tao nhã thuộc về Lithia, vốn là sở trường của cô, lao về phía Ren với tốc độ nhanh hơn và sắc bén hơn bao giờ hết.

Không một ai ở đó có thể nghĩ ra cách để đỡ đòn, hay thậm chí là tránh né đòn đánh đó.

Cả tốc độ lẫn sức mạnh từ cú đâm thực sự rất ngoạn mục và chứa một áp lực kinh hoàng.

—Thế nhưng…

“Fu!”

Ren dễ dàng đỡ nó bằng mặt kiếm của mình một cách trực diện và đồng thời phản công bằng cách đâm lại kiếm vào Lithia, người đang dần mất thế đứng vì bị chặn lại đột ngột như vậy.

Một cuộc chiến khốc liệt chỉ trong vài giây, và là một khoảnh khắc mà không học sinh nào có thể nhìn được.

Đến lúc nhận ra thì tất cả đều kinh ngạc khi Lithia đã thực sự thua cuộc.

“...Ha… cứ tưởng đòn đó ăn được rồi chứ.”

Lithia thở dài rồi thả kiếm xuống lăn dưới đất.

Ren chỉ nở một nụ cười gượng vì sự thật đòn đó không hề dễ đỡ rồi từ từ hạ kiếm xuống.

Để mà nói Lithia bỏ lại các bạn học phía sau là vẫn còn quá nhẹ. Cả hai người họ đã hoàn toàn cho thấy được sức mạnh phi thường của những người được phép luyện tập ở Sư Phòng dù chưa cần phải sử dụng đến chiến kĩ hay bất kì mánh nhỏ nào. Nói cách khác, đây có lẽ là thứ sức mạnh mà những người khác có học cả đời cũng không thể chạm tới được.

Đến lúc này thì chẳng còn ai nghi ngờ thực lực của Ren nữa.

Những ánh mắt phán xét và nghi ngờ lúc đầu giờ đây đã tràn ngập sự ngưỡng mộ và ngạc nhiên, xen lẫn với sự hứng thú một cách kì lạ.

“Ashton! Clausel!”

Người giảng viên đứng ngoài quan sát trận chiến tiến về phía Ren và Lithia với vẻ mặt có phần nghiêm túc.

Anh ta cũng là một trong số những người đã há hốc mồm trước màn trình diễn tuyệt vời đó và không khỏi suy nghĩ thêm về sức mạnh của hai người họ.

“Thầy có chuyện cần nói với hai đứa. Đi với thầy ngay.”

Cả hai lặng lẽ đi theo sau người giảng viên và rời khỏi sân tập.

Những học sinh khác nhìn họ rời đi mà không nói lấy một lời, nhưng rồi vài giây sau, tất cả hầu như đã lấy lại được nhịp thở của mình và bắt đầu lên tiếng.

Ai ai cũng bày tỏ sự kinh ngạc và thán phục của mình trước sức mạnh của Ren và Lithia.

◇ ◇ ◇ ◇

“Các em thường luyện tập với cường độ cao hơn thế này nhiều, phải không?”

Trong lúc rời khỏi sân tập, người giảng viên không giấu nổi sự tò mò của mình mà hỏi một câu.

“À vâng, em vẫn nghĩ đấy chỉ là bài khởi động nho nhỏ thôi.”

“Ôi trời… t-thật tốt khi nghe điều đó.”

Những lời của giảng viên khiến Ren và Lithia cùng lúc nghiêng đầu khó hiểu.

Hai người sau đó được đưa đến phòng chuẩn bị mà các giảng viên sử dụng trước mỗi buổi học gần sân tập.

Ở đó, cả hai người cùng ngồi xuống một chiếc bàn, trước mặt là người giảng viên.

“Nhân tiện thì, thế này ổn chứ ạ? Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu thầy có thể huấn luyện bài bản chúng em như bao người khác…”

“Em nói gì vậy chứ? Em bảo tôi phải dạy thứ gì sau khi chứng kiến trận đấu như vậy đây?”

Người thầy dạy kiếm thuật cũng đã nghe được chuyện cả hai đều là Cuồng Kiếm Sĩ. Chẳng cần phải nói cũng biết, rất nhiều người biết cả hai thường xuyên ghé thăm Sư Phòng để làm gì đó. Thậm chí một vài người trong số họ bắt đầu nghĩ rằng Ren chỉ là hộ tống Lithia đến đó thôi, nhưng sự thật thì…

So với những trường phái khác thì những Cuồng Kiếm Sĩ cứ như được coi là những sinh vật hiếm vậy.

Chính bản thân thầy giáo cũng đã lâu không được thấy cảnh hai Cuồng Kiếm Sĩ đấu với nhau như vậy.

“Thầy nghe Clausel nói trò Ashton là một trong số những kiếm sĩ có triển vọng nhất trường phái Cuồng Kiếm Kĩ— Vậy nên thầy nghĩ đã đến lúc phải thảo luận về tương lai của hai đứa rồi.”

Anh ta nói với vẻ mặt khá là nghiêm túc của một nhà giáo chính trực.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Tks transedit
Xem thêm