Monogatari no Kuromaku ni...
Yuuki Ryou Nakamura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Phía sau câu chuyện

Chap 18: Cô sâu rượu và hiệu trưởng học viện

2 Bình luận - Độ dài: 2,912 từ - Cập nhật:

Trans: KanzuNe

Edit: Tài Dảk

********

Tiếng kêu của những con quái vật có thể nghe được từ phía bên kia những tán cây. Dường như hầu hết bọn chúng đều bị thu hút bởi mùi thơm của bọc hoa quả mà Ren vừa đặt xuống đất.

Thế nhưng, những con quái vật lúc này đã không còn chú ý vào loại quả đó nữa. Với miếng mồi béo bở là Ren và Io trước mặt đây thì hoa quả chẳng là cái thá gì trong mắt chúng nữa.

“Ngươi không tấn công ta thì ta chẳng động vào ngươi làm gì.”

Đám quái vật chẳng thèm để ý đến lời Ren nữa mà đồng loạt lao lên tấn công cậu. Lũ quái vật dạng thằn lằn với lớp vảy nâu phủ kín toàn thân được Công Hội xếp hạng E. Đây đều là những con quái vật với trí thông minh thấp và không khoẻ cho lắm.

“Kiiiiiiiii!”

“Kakkkkkkkkkkk!”

Bình thường thì rất ít khi có chuyện quái vật hạng E sử dụng ma pháp. Loại ma pháp mà lũ thằn lằn đang dùng khiến cho địa hình hơi nhô lên một chút để chúng có thể dễ dàng chạy qua, cùng với đó là tạo một bức tường đất nhỏ vây quanh Ren.

Thấy vậy, Ren chỉ biết thở dài.

“Là vậy sao…”

Cậu ngay lập tức vung Hoả Ma Kiếm và tạo ra ngọn lửa để doạ chúng bỏ chạy. Thế rồi, đột nhiên Ren lại nảy ra một ý tưởng. Dù sao thì cũng đã doạ rồi, sao không dùng Tinh Trảm và huỷ ma pháp để khiến đám thằn lằn hú vía nhỉ?

…Thế rồi…

“Gugh!”

Con đường đất nhô lên mà bọn quái vật chạy qua ngay khi bị ngọn lửa chạm tới thì ngay lập tức hạ xuống, khiến chúng ngã nhào ra đất vì lỡ đà.

Nhưng đây mới chỉ là màn dạo đầu mà thôi.

Con đường đất nhô lên về cơ bản vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có chỗ dưới chân một con thằn lằn là sụp xuống mà thôi.

Nhìn thế nào đi chăng nữa cũng có thể thấy ma pháp cúa chúng đang dần mất hiệu nghiệm. Thấy là lạ, Ren một lần nữa giải phòng ngọn lửa mờ nhạt và nhận ra chỗ đất ngọn lửa chạm vào liền đổ sụp xuống.

“...Sao vừa nãy ngọn lửa…?”

Không thể nhầm được, rõ ràng ngọn lửa do Hoả Ma Kiếm tạo ra có chút tác dụng gì đó lên ma pháp của đối phương. Đây thậm chí còn không phải là toàn bộ sức mạnh của Hoả Ma Kiếm mà Ren đang sở hữu.

Nói tóm lại, bản chất của ngọn lửa không khác gì Tinh Trảm cả.

“Kukukuku… Để tôi cho cậu thấy, sức mạnh thanh kiếm của kẻ sử dụng được ma pháp!”

Lời của Edgar văng vẳng lên trong đầu của Ren một lần nữa.

Hệt như những lưỡi dao băng được giải phóng, ngọn lửa của Ren cũng mang trong mình uy lực của những tuyệt chiêu Cuồng Kiếm Kĩ thông thường.

Nghĩ về chuyện đó, một cơn sốc nhẹ chạy dọc cơ thể Ren, báo hiệu cậu đã sử dụng quá nhiều ma lực.

Tuy chỉ là một ngọn lửa nhỏ và chưa thật sự hữu dụng, sức mạnh của Hoả Ma Kiếm kết hợp với một chút Tinh Trảm thực sự khá tốn sức đấy.

“...Chỉ có thế thôi mà cứ như mình đã trở nên mạnh hơn vậy.”

Trong lúc Ren nghĩ con đường trở thành Kiếm Thánh sẽ trở nên gian nan, cậu đã tìm cho mình một cảm hứng mới. Chính cảm xúc này là thứ cảm xúc mà Ren nhớ nhất khi mới bắt đầu học Cuồng Kiếm Kĩ.

Kết quả vừa rồi có thể là ngẫu nhiên, song đó vẫn là nỗ lực không ngừng nghỉ của Ren trong việc cải thiện Cuồng Kiếm Kĩ của mình, và ngay cả kĩ năng sử dụng ‘khí’ cũng tăng lên rõ rệt.

“Io, mày có thấy không?” Ren cố gắng san sẻ niềm vui của mình với Io.

“Brrr…”

Io vẫn không quay mặt lại nhìn Ren nhưng cô nàng vẫn cố đáp lại cậu một cách qua loa trong khi gặm cỏ dưới đất.

Thế có nghĩa là trong suốt trận chiến Io chỉ ăn cỏ thôi sao?

“...Vẫn bình tĩnh như mọi khi nhỉ?”

Vì muốn thử xem có thể tái hiện lại ngọn lửa lúc đầu không nên Ren đã thử nghiệm nhiều lần trên những con quái vật tấn công mình. Trên đường đi, Ren còn đánh bại thêm vô số quái vật hung dữ không bị cậu doạ chết. Thế nhưng, hiệu ứng đấy vẫn không thể hiệu quả như ban đầu được.

(Chắc mình cần phải luyện thêm rồi.)

Nghĩ kĩ lại thì, mới ngày đầu mà đã quá sức thế này thì không ổn. Chính vì vậy, Ren quyết định đã đến lúc phải về và một lần nữa bắt đầu hành trình quay lại Elendil cùng với Io.

◇ ◇ ◇ ◇

Trong lúc đó ở dinh thự, Lithia, sau khi tắm bồn nước nóng vào buổi sáng cho tỉnh táo, đã đi dạo một vòng quanh nhà.

Cả sáng nay cô vẫn chưa được gặp Ren. Lithia nghĩ tắm xong rồi mới gặp cậu thì sẽ hay hơn, nhưng ngay cả khi đã sấy tóc và trang điểm xong xuôi, Ren vẫn chẳng thấy đâu.

“Chị thấy Ren đâu không?”

Lithia đi quanh nhà và hỏi các người hầu về tung tích của cậu. Bây giờ mới chỉ là bình minh đầu hè, ánh mặt trời vẫn còn chưa le lói qua cửa sổ, vậy Ren đi đâu được nhỉ?

“Ah, nếu là Ren-dono thì cậu ấy vừa rời khỏi dinh thự trước bình minh ạ.”

“Không biết có chuyện gì không nữa… Cậu ấy đến Sư Phòng hay gì sao?”

“Không ạ. Hình như có một loại quả chỉ có thể hái được vào giờ này nên…”

Ngay cả cô hầu gái cũng chẳng hiểu nổi Ren đang nghĩ gì nữa nên đã nghiêng đầu khó hiểu cùng Lithia.

Thế rồi chính lúc đó, tiếng của cánh cổng chính mở ra vang lên.

“Chào mừng trở lại, Ren-dono.”

“Ồ, chính là loại trái cây đó sao?”

“Vâng. Chỉ nghĩ đến loại quả này thôi là em chẳng thể cưỡng lại nổi rồi.”

Lithia nghe thấy tiếng Ren đang nói chuyện với hiệp sĩ gác cổng, và chỉ một lúc sau, cậu liền đi tới hành lang nơi mà Lithia và người hầu gái đang ở.

“Ah, Lithia-sama!”

Ren đang cầm một chiếc bao tải không to cũng không nhỏ trên tay. Ở miệng túi chưa đóng kín lại, Lithia có thể thấy một đống thứ gì đó màu đỏ không rõ.

Với mái tóc vẫn còn hơi ẩm, cô vội vã tiến tới bên cậu bằng những bước chân nhẹ nhàng.

“Ren đi đâu mà sớm vậy?”

“Chỉ là tớ nhớ đến loại quả này thôi ý mà. Tự dưng muốn thử nên tớ mới ra ngoài để hái trước bình minh đấy.”

Ren mỉm cười đầy tự hào và khoe chiếc bao tải đầy chiến lợi phẩm của mình.

Lithia không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi nhìn vào bên trong chiếc túi.

“Một loại quả buổi sáng sớm sao?”

“Um. Lithia biết không, loại quả này sẽ chỉ chuyển đỏ một vài phút vào buổi sáng sớm mà thôi. Tớ nghe nói ngoài lúc đó ra thì chẳng tiêu hoá nổi thứ này đâu mà. Thế nên tớ mới ra ngoài lúc sáng sớm đó.”

Vì vẫn chưa phát minh ra phương pháp để nuôi trồng loại quả này nên chúng thường bị tranh giành nhau ngay từ trong rừng. Chỉ có Ren là biết chỗ bí mật đó nên cậu đã tới một mình và mang về cho tất cả mọi người trong dinh thự cùng thưởng thức.

Thấy vậy, Lithia mỉm cười đầy hạnh phúc, và chỉ cần thấy nụ cười của Ren thôi cũng đủ để sưởi ấm trái tim buổi sáng của cô rồi.

Người hầu thì đã rời đi trước khi cả hai kịp nhận ra nên họ tiếp tục nói chuyện riêng.

“Ren không thấy mệt sao? Đi xa đến vậy cơ mà…”

“May là có Io chở rồi nên không mệt đến vậy đâu. Tuy có chút quái vật trên đường đi nhưng tớ cũng không đến độ kiệt sức đâu, haha.”

“Fufu, vậy thì sao Ren không đi tắm rửa cho tỉnh táo đi. Để mình mang chiếc túi này xuống bếp cho.”

“Cảm ơn nhé, Lithia-sama. Tớ cũng đang định nhờ đầu bếp chế biến cho mọi người trong dinh thự cùng thưởng thức.”

Cả hai vừa nói chuyện vừa bắt đầu bước đi với những câu chuyện buổi sáng như thường lệ. Và rồi, trước khi chia tay Ren, Lithia đột nhiên nhớ ra gì đó.

(Nếu đánh nhau với quái vật thì chẳng phải Ren sẽ sử dụng thanh kiếm bí ẩn đó sao?)

Lithai biết Ren có một thanh kiếm như vậy. Sau khi thoát khỏi Jerukku, cô ấy đã thấy nó vô số lần trong các trận chiến từ trước đến nay.

“Lithia-sama, tớ xuống bếp xíu nhé—”

“Ư-Ừm! Gặp lại sau nhé!”

Nhận ra bản thân hơi lơ đãng trước mặt Ren, cô vội vàng đáp lại.

Chỉ trong thoáng chốc, Ren không biết có chuyện gì xảy ra với Lithia, nhưng sau khi thấy cô cư xử lại bình thường, cậu liền an tâm mà rời khỏi bên cô.

Chỉ còn lại Lithia ở cuối hành làng…

“Không biết thứ sức mạnh đó là gì nữa…”

Lithia không hẳn là quan tâm đến sức mạnh đó mà thứ cô quan tâm lại chính là khả năng điều khiển nó của Ren.

Lithia lẩm bẩm trong khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ và đón những tia nắng ban mai chiếu xuống.

◇ ◇ ◇ ◇

Lúc đầu, Ren khá lưỡng lự khi quyết định dành toàn bộ ngày nghỉ của mình chỉ để luyện tập kĩ thuật đó.

Tuy kĩ thuật đó khá quan trọng đấy, nhưng Ren nghĩ cậu cũng không nên quên việc luyện tập đều đặn mà đến Sư Phòng.

Cuối cùng, cậu quyết định luyện tập trước khi quên đi cảm giác lần đầu phóng ra được ngọn lửa đó.

Kết quả thì sao ạ…

Không tốt cho lắm, mà cũng chẳng thể có chuyện cậu thành thạo một tuyệt chiêu chỉ trong mấy ngày được.

“Mệt rồi…”

Ren ngước nhìn mặt trời đã mọc trong khi nằm dài dưới mặt đất trong rừng.

Ngay từ đầu cậu đã biết ma lực của mình đã hoàn toàn cạn kiệt. Lâu lắm rồi Ren mới cảm thấy chóng mặt thế này.

Cậu khá tự tin vào sức mạnh của mình, nhưng về ma pháp ư? Đó lại là một câu chuyện khác.

So với luyện tập ‘khí’ ở Sư Phòng thì việc này tốn ma lực hơn nhiều.

“...Mình nên về thôi.”

Trong lúc cưỡi Io về Elendil, cậu đã phần nào hồi phục lại được thể lực trước khi đến thị trấn.

Đến nơi, Ren liền ghé đến Công Hội. Vì trong lúc tập luyện cậu đã tiện tay săn được một vài con quái nên Ren đến để nhờ thẩm định và đổi tiền.

Trong lúc đợi đến lượt, Ren đột nhiên nghe thấy giọng một người phụ nữ vang lên.

“Ara? Chẳng phải là Ren kia sao?”

Sau khi thẩm định xong, Ren liền rời khỏi quầy và đi đến chỗ căng tin của Công Hội. Ở đó, có một người phụ nữ khoác trên mình bộ quân phục đang nốc cạn cốc bia cùng với bữa ăn thịnh soạn của mình với vẻ mặt vui vẻ. Bên cạnh cô còn có Chronois chỉ biết nhìn bạn mình với vẻ mặt gượng gạo.

“Estelle-sama, và cả Chronois-san nữa, sao hai người lại ở đây vậy?”

“...Chị có chút công việc với Tử Tước Clausel thôi. Và rồi nhé, trong lúc quay về, tự dưng Estelle-chan kéo chị vào đây.”

“Chuyện là thế đấy. Ta tình cờ thấy Chronois đang trên đường đi làm về nên mới kéo vào đây thôi.”

“À vâng, em hiểu rồi…”

Thì ra Chronois mới là nạn nhân. Và thế là, Ren quyết định ngồi xuống đối diện cả hai, nghĩ rằng sẽ thật bất lịch sự nếu cứ thế rời đi như vậy.

“Ren, em thích gì thì cứ gọi đi.”

“Vâng, thế thì em không ngại đâu.”

Sau khi gọi đồ ăn, Ren ngước nhìn hai người đẹp đang ngồi trước mặt cậu.

Chronois thì vẫn ăn mặc gọn gàng như trước. Còn Estelle thì nói sao nhỉ… thay vì nói là đẹp thì nên gọi là ngầu thì đúng hơn chăng? Áo sơ mi trắng và quần đen quân phục, còn áo khoác ngoài thì vắt lên lưng ghế.

Cô ấy quả thực nhìn rất táo bạo khi nốc ực một cốc gỗ bia to đến vậy.

“Nhân tiện thì Ren nè, kì nghỉ mà sáng ra đi đâu sớm vậy?”

“Em tới rừng một chút thôi.”

“Ồ? Đi săn hửm?”

“...Đại loại thế ạ. Em cũng đang nghĩ xem nên làm thế nào để trở thành một Kiếm Thánh nữa.”

Estelle nhấp thêm một ngụm bia nữa và cho vào miệng một miếng bít tết lớn. Nghe thì có vẻ thô thiển nhưng thực tế thì Estelle dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng thật thanh lịch và tao nhã làm sao. Điều đấy còn đặc biệt đúng khi người phụ nữ thép của vương quốc lại có thể cắt miếng bít tết một cách chuẩn chỉ như vậy.

“Hehehe, cứ cố lên nhóc. Đó là cách duy nhất để trở thành Kiếm Thánh đấy.”

Nói rồi, Chronois đột nhiên quay sang hỏi Estelle.

“Nè nè, thế cậu trở thành Kiếm Thánh từ bao giờ vậy Estelle?”

“Hử? Lâu lắm rồi.”

“Chẳng phải sẽ rất có ích nếu cô ấy kể cho em nghe cảm giác hồi đó sao, Ren-kun?”

“...Đột nhiên sao đấy Chronois? Tự dưng lên lớp như vậy, bộ là giáo viên hay gì sao?”

“Fufu, thì tui là hiệu trưởng đây thây.”

Estelle lại cắt thêm một miếng bít tết nữa rồi cho lên miệng trong khi nghe Chronois nói.

Mặc dù đã nốc cạn mấy cốc bia nhưng trông cô chẳng hề có vẻ gì là say xỉn cả.

“Ta trở thánh Kiếm Thánh hồi còn là một tướng quân.”

Kể từ đó, cô đã trở thành thành viên của Sư Phòng, và trong một lần làm nhiệm vụ được giao, Esstelle đã suýt chết. Vô số chuyện khó lường và những tác nhân đã khiến cho nhiệm vụ vốn đã khó nay lại trở nên khó khăn hơn.

“Lúc đấy còn có cấp dưới của ta, và ta đã làm mọi thứ có thể để có thể mang họ trở về lành lặn.”

Và thế là, sự quyết tâm của Estelle đã được đền đáp, và kì diệu hơn nữa là toàn bộ đội của cô trở về mà không mất một ai. Lí do mà cô có thể làm được chính là cô đã đạt đến cảnh giới của một Kiếm Thánh.

“Ta đã đặt cược toàn bộ tính mạng của mình để chiến đấu và vô tình mở ra một cảnh giới mới. Và cảnh giới đó không gì khác chính là ngưỡng cửa để trở thành một Kiếm Thánh.”

“Vậy là phải đến tận phút cuối tài năng mới bộc lộ nhỉ?”

“Ah, không hẳn. Trong trường hợp của ta thì là sau khi trải qua cảm giác chết đi sống lại mới được như vậy đấy. Có lẽ mong ước được sống đã đánh thức thứ gì đó trong ta.”

Nói rồi, Estelle nhớ lại về quá khứ của Ren.

“Có vẻ như nhóc cũng đã đánh cược mạng của mình trong quá khứ rồi phải không? Vậy thì có lẽ điều kiện không phải là cảm giác giống của ta rồi.”

“Phải chăng là tập luyện sao thưa ngài?”

“Có lẽ, nhưng thứ mà nhóc cần là một cú hích. Fufu, Ren-kun bây giờ còn mạnh hơn cả hồi xưa rồi đấy. Cứ từ từ mà làm những gì có thể thôi.”

“Wao, Estelle-chan mà thốt được câu đó sao?!”

“Ch-Chậc, cô bảo tôi chỉ cho nhóc Ren còn gì.”

Nhìn hai cô nàng trước mặt mình đây, Ren tò mò không biết mối quan hệ của cả hai khăng khít đến mức độ nào.

“Hai người nhìn thân nhau thật đấy.”

“Haha, chỉ là Estelle và chị làm việc với nhau nhiều không xuể rồi thôi.”

“Hai bọn ta đều khá giỏi công việc của mình mà.”

Ren gật đầu đồng ý và tiếp tục tận hưởng cuộc trò chuyện với cả hai.

Estelle tuy đã gọi thêm không biết bao nhiều đồ uống, song cô vẫn chẳng có vẻ gì là say xỉn cả. Điều đó còn điên rồ hơn khi người phụ nữ thép này than rằng chỗ bia này còn chẳng đủ đô với cô.

Thế nhưng…

“Chắc ta dừng thôi. Chồng ta bảo ta nên tiết chế bản thân lại chút.”

Thấy những lời bất ngờ đó, Ren và Chronois đành nuốt lại những lời trách móc cô nàng vào bụng.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận