Vol 4: Phía sau câu chuyện
Chap 10: Lớp Kiếm Thuật Và Chuyện Của Radius
17 Bình luận - Độ dài: 2,709 từ - Cập nhật:
Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Sau giờ học, giảng viên lớp kiếm thuật quay trở lại phòng giáo viên và trò chuyện cùng các giáo viên khác ở đó.
Đây là khi anh ấy vừa nói chuyện xong với Ren và Lithia.
“Chị biết Ren Ashton, đại diện tân học sinh năm nay không?”
“Tất nhiên rồi. Thằng bé khá là nhiệt tình trong lớp dạy sinh học về quái vật của chị đấy. Lần trước nó còn được full điểm bài kiểm tra nữa là.”
Sau người giáo viên nữ đấy, những người khác cũng bắt đầu tiếp chuyện.
“Cậu ấy cũng nhiệt tình trong lớp của em phết, nên là dạy cũng có chút bõ công, haha.”
“Ren Ashton à… Nhắc mới nhớ, lần trước cậu bé còn giúp em dọn dẹp phòng học hôm trước nữa. À, còn cả lúc chuẩn bị tiết học hôm đó nữa.”
“Ngưỡng mộ thật đấy ta… Vào được học viện của chúng ta rồi mà vẫn không bỏ bê học hành. Nói đùa chứ… cậu bé có khi còn hơn cả các học sinh danh dự khoá trên khác như Arkheise, Ignat với Hoàng Tử Đệ Tam á.”
Nghe những lời này, có thể nói Ren và Lithia rất có uy tín đối với các giáo viên trong trường.
“Thế làm sao? Thằng bé lại làm gì trong lớp kiếm thuật của em à?”
“À vâng… Có một số chuyện về Ashton và Clausel mà em cũng chẳng biết phải làm gì.”
“Ý là hai đứa bé gây chuyện sao?”
“Không không, là do em tắc trách. Biết hai đứa ấy là Cuồng Kiếm Sĩ rồi, nhưng ai ngờ chúng còn mạnh hơn cả những gì em tưởng tượng.”
“Hiểu rồi. Vậy nên em không thể để hai đứa học chung với các học sinh khác.”
“Vâng, em có thể dạy chúng Kiếm Thuật Hoàng Gia, nhưng làm thế thì cả Ashton và Clausel sẽ thiệt hơn các học sinh khác. Tuy có thể làm tấm gương soi sáng nhưng thế chẳng khác nào kìm hãm hai em ấy.”
Trong một nửa tiết học cuối vừa rồi giảng viên đã dạy cho cả lớp Kiếm Thuật Hoàng Gia, nhưng Ren và Lithia cũng chẳng thể giấu nổi suy nghĩ không học được gì cả. Ngay cả khi hai người đó cảm thấy thực sự có ý nghĩa khi ôn lại những kĩ thuật đã biết, anh cũng chẳng thể an tâm được.
“Cứ mỗi năm lại có một vài học sinh bật hẳn lên so với những học sinh khác và được chuyển lên lớp của học sinh năm hai năm ba mà? Sao em không để hai đứa nhỏ tham gia cùng với năm hai năm ba… hay thậm chí là cả năm tư?”
Tuy nhiên, người giảng viên kiếm thuật lại chỉ lắc đầu ngán ngẩm và nở một nụ cười cay đắng. “Cũng thế thôi ạ…”
Sức mạnh của hai người họ mà anh chứng kiến tận mắt không thể so sánh được với học sinh trong ngôi trường này. Thậm chí họ vẫn có thể mạnh đến vậy mà không hề sử dụng chút gì về Cuồng Kiếm Kĩ.
Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì Ren và Lithia thực sự chẳng cần học cùng với các học sinh khác.
“M-Mạnh đến vậy sao?”
“Hahaha! Nghe tuyệt đấy chứ!”
“Chà, nếu thế thì tụi này chẳng làm gì được cho cậu rồi.”
Ông thầy dạy kiếm thuật chỉ biết nhún vai và cười với giọng điệu như thể đây là cách duy nhất.
“Kiếm thuật là môn bắt buộc nên ai cũng phải thi hết. Thật may là môn này không bắt điểm danh nên chắc cũng giải quyết được một chuyện.”
“Vậy là, mấy em ấy có thể không tham gia lớp học sao?”
“Vâng. Chị biết rồi đấy, nhiều học sinh cũng từng chỉ thi mà không tham gia lớp học rồi mà.”
Verlich cũng đã từng nói như vậy với Ren một lần.
Nếu không có một mức độ tự do nhất định nào đó thì sẽ có khá nhiều chuyện xảy ra ở ngôi trường này đấy, dựa trên bản chất rất đông quý tộc và có cả hoàng tộc trong trường. Chính vì thế mà có nhiều môn học mà kì thi cuối cùng quan trọng hơn cả quá trình học.
“Chúng ta là ngôi trường hướng đến giới quý tộc là chủ yếu nên ít ra cũng phải linh hoạt một chút về việc có phải tham gia lớp học hay không.”
Cái gì cũng phải có mặt trái của nó. Tuy không bắt buộc phải học, song độ khó của kì thi lại nằm ở đẳng cấp hoàn toàn khác so với những ngôi trường khác.
Nếu bị điểm kém thì chắc chắn sẽ bị đánh trượt không thương tiếc, dù có là quý tộc hay là hoàng tộc trong và ngoài nước đi chăng nữa. Vì thế nên nếu đã không tham gia lớp học thì ít nhất cũng phải có lí do chính đáng.
Trong lúc mọi người đang bàn chuyện về Lithia và Ren thì bất chợt Chronois ghé đến văn phòng. Ngay lập tức, giáo viên dạy kiếm thuật chạy đến chỗ cô và xin lời khuyên.
“Hiệu trưởng, là về hai em ấy—”
Sau khi nghe được câu chuyện, cô chẳng nói gì mà chỉ nhẹ nhàng bật cười. “Haha, đúng như mong đợi từ hai đứa nhóc mà.”
“Giờ cậu sắp xếp xong kì thi rồi, hai em ấy định dành thời gian trong lớp kiếm thuật thế nào đây?”
“Hai em ấy vẫn bảo sẽ tham gia vì đó là trải nghiệm học đường hiếm hoi trong đời, nhưng là giáo viên thì tôi nghĩ hai em ấy cũng nên dành thời gian học thứ gì đó khác.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy, thưa hiệu trưởng.”
Một vài giáo viên khác cùng gợi ý thêm.
Ví dụ như một vài học sinh tương tự khác cũng chỉ tham gia kì thi thay vì lớp học đó. Nhiều người trong số họ còn có kiến thức có thể sánh ngang, thậm chí là hơn cả những người đã tốt nghiệp chuyên ngành đó.
Những học sinh như vậy thường tự học trong thư viện hoặc lấy bài tập từ giáo viên bộ môn đó.
Đây là những ví dụ tiêu biểu cho những học sinh ở lớp học đặc biệt với mức độ tự do cao và luôn phù hợp với văn hoá tôn trọng sự phát triển tự lập của ngôi trường này.
Chronois nghĩ Ren và Lithia cũng nên làm theo những tấm gương này.
“Nếu có thể thì cậu hãy tham khảo ý kiếm của các giáo viên khác và hỏi xem ai có thể giao bài cho Ren và Lithia nhé. Tôi muốn chúng ta vẫn phải tuân thủ mọi quy tắc và quy định của học viện.”
“Đã rõ, thưa hiệu trưởng.”
Đây là Học Viện Hoàng Gia lừng lẫy và cao sang, khác hẳn so với những học viện khác trên nhiều khía cạnh khác nhau.
Nếu có một học sinh muốn được học cao hơn và đạt những con điểm xứng đáng hơn thì họ có quyền làm vậy.
Không gì ngu ngốc hơn việc phải để học sinh lãng phí thời gian quý báu của mình.
“Ren học bao nhiêu lớp kiếm thuật một tuần?”
“Vì chỉ có Kiếm Thuật Hoàng Gia là bắt buộc nên em ấy học khoảng hai lần một tuần vào buổi chiều.”
Các giáo viên nhìn nhau một lượt với hy vọng được giúp hai người họ tận dụng tốt hơn thời gian của mình.
◇ ◇ ◇ ◇
Ánh nắng rực rỡ soi rọi xuống những dãy nhà học viện sau giờ học, và ba người họ hiện đang ở trên tầng thượng để tán chuyện.
“Ah, cả tớ cũng vậy.”
Fiona nói với giọng điệu như thể cô vừa nhớ ra điều đó với ánh nắng chiếu xuống sau lưng cô.
“Tớ cũng được giáo viên môn dược học khuyến khích làm thêm bài tập của môn khác hồi năm nhất.”
Trong khi Ren đang tựa lưng vào hàng rào bao quanh sân thượng, Fiona bắt đầu hồi tưởng lại năm nhất của mình.
Cô từng có một khoảng thời gian vô cùng ốm yếu, và lúc đó, cô đã dành rất nhiều thời gian cho môn dược học cũng chính vì tình trạng của bản thân. Những kiến thức mà Fiona có được lúc đó có thể nói còn hơn cả những dược sĩ hay nhà sinh vật có được khi họ tốt nghiệp.
“Vậy Fiona-san, lúc đó cậu đã làm gì?”
“Tớ đã được những giáo viên khác giao thêm bài tập. Do thường phải làm việc cho nhà Ignat nên có lẽ như vậy tốt hơn là phải luân phiên nhau tham gia các lớp học đó.”
“...Tức là Fiona-san có thể tận dụng khoảng thời gian ngoài giờ của mình hiệu quả hơn.”
“Bing bong, chính xác. Tuy không tham gia lớp học nhưng những bài tập mà các thầy cô thật sự rất bổ ích, và họ cũng luôn sẵn lòng giúp đỡ tớ mỗi khi rảnh rỗi nữa.”
Trong khi lắng nghe Fiona, Ren lén liếc nhìn Lithia.
Lúc này đây, cô đang ngồi trên một băng ghế dài bên cạnh với đôi mắt óng ánh cũng đang ngước nhìn Ren.
“Có lẽ chúng tớ cũng nên làm vậy… Tuy ôn lại Kiếm Thuật Hoàng Gia cũng quan trọng thật, nhưng Weiss có thể dạy chúng tớ nhiều hơn ở dinh thự. Đằng nào cũng phải tự học rồi, thôi thì chi bằng chúng ta cố gắng tận dụng thời gian của mình vậy.”
“Fufu, đúng là Ren mà. Giờ chỉ còn chờ xem liệu chúng ta có thể xin thêm bài tập từ giáo viên không thôi.” Lithia nói.
“Hehe, nếu là vậy thì không phải lo đâu. Gần đây cũng có một vài học sinh giống hai người, và hình như là… trước đây còn có một học sinh với lượng kiến thức ngang ngửa với những người tốt nghiệp bốn môn học loại xuất xắc ngay từ năm nhất nữa.”
“Nghe tuyệt thật đấy. Vậy người đó là người như thế nào vậy?”
Thấy Ren hỏi với vẻ hào hứng, Fiona chẳng thể giấu nổi nụ cười gượng và nói những lời này.
“Là cha tớ…”
“...”
Cả hai người họ cũng chẳng hề ngạc nhiên khi nghe được điều này. Có khi còn ngược lại ý chứ.
“Ren nè, nếu là Hầu Tước Ignat thì cũng chẳng trách được ngài ấy nhỉ?”
“Ừm ừm, đúng thật.”
Cả hai cùng nhau gật gù chấp nhận sự thật này. Dù sao thì cả Lithia và Ren cũng đều muốn tận dụng toàn bộ thời gian rảnh của mình mà.
Sau đó, họ quyết định xem sẽ nhận bài tập từ giáo viên nào, nhưng một vấn đề khác là họ sẽ học ở đâu đây.
(...Nói thật thì, cách duy nhất là nhận bài tập làm thêm mà thôi… nhưng lỡ công việc ở ban điều hành trở nên bận rộn hơn thì…)
Vào hai buổi chiều trong tuần mà cả hai không phải học kiếm thuật, Fiona dường như cũng không có lịch học. Vào những lúc đó thì cô thường tự học ở trong thư viện hoặc ở đâu đó trong khu vườn phía sau trường.
Nghe vậy, Lithia liền hỏi nhỏ. “Nếu vậy mình tham gia cùng được không?”, và dĩ nhiên Fiona đáp lại rằng “Hehe, nếu thấy ổn thì tớ sẽ rất vui nếu cậu tham gia cùng đấy”.
Ren có thể nhận ra rằng cả hai đã thân nhau hơn rất nhiều kể từ sau sự cố ở Tháp Đồng Hồ lúc đó.
Đột nhiên…
“Ra là mọi người ở đây sao?”
Radius, người vừa mới lên sân thượng, mở cửa ra và gọi lớn.
“Hể? Đã đến giờ rồi sao?” Ren hỏi với vẻ ngơ ngác.
“Haha, chưa chưa. Do có chút thời gian rảnh nên tôi định đến đây trước thôi, vậy mà lại gặp được mọi người ở đây.”
Sau đó, Ren đã nói chuyện với Radius về lớp kiếm thuật của cậu. Dĩ nhiên, đây chỉ là một cuộc tán gẫu bình thường mà thôi.
Và khoảng hai mươi phút sau, cuộc hẹn mới chính thức bắt đầu.
Vì Ren đã bảo với Lithia và Fiona ngay từ đầu nên cậu quyết định rời khỏi chỗ hai người và để hội con gái nói chuyện với nhau.
“Vậy thì Radius này, lúc không phải học cậu cũng có nhiều thời gian rảnh sao?”
“Cũng gọi là có thời gian để thở một chút thôi. Giống chiều nay này, tôi đã cố gắng dời lịch học để còn làm những công việc chính thức của hoàng tộc nữa.”
“Ồ, vậy là hai ta giống khoản không phải học buổi chiều rồi.”
Sau khi hai người họ rời đi, Fiona và Lithia mới quay sang nhìn nhau với suy nghĩ tương tự.
Người lên tiếng đầu tiên là Fiona.
“...Cậu nghĩ sao, Lithia-sama.”
“...Dĩ nhiên là không thể chấp nhận được rồi.”
“Tớ cũng vậy! Điện Hạ cứ như ở một đẳng cấp khác vậy! Khác với ngài ấy, con gái hầu tước chẳng là gì cả!”
“Nói như vậy thì con gái của một Tử Tước thì…”
Cả hai người họ đều có chung một suy nghĩ là… so với thái độ lúc Ren đối xử với hai nàng thiếu nữ thì đối với Radius, cậu khác hẳn một trời một vực.
““Haaa…””
Cả hai đều là những người đã từng bảo Ren đối xử với họ tự nhiên hơn một chút đi, để rồi bị từ chối một cách phũ phàng.
Tuy đều là tình địch của nhau, song ít ra thì hai người họ còn có thể san sẻ những chuyện thế này cùng nhau.
◇ ◇ ◇ ◇
Ren vừa rời đi thì…
“Ắt xì…!!!”
Đúng lúc hai người vừa mới đặt chân đến khu vườn sau trường và tận hưởng bầu không khí mát mẻ để trò chuyện thì Ren đột nhiên hắt xì.
“Sao vậy?”
“Chả biết nữa, tự dưng nó thế thôi.”
“Nhớ mặc ấm nhé. Tuy trời hơi ấm rồi nhưng vẫn dễ cảm lạnh lắm đấy.”
“Ôi dào… cứ yên tâm đi.”
“Vậy thì tôi an tâm rồi. Nhưng nếu Ren có bị cảm lạnh thì tôi nhất định sẽ tới thăm đó nghen. Đến lúc đó tôi sẽ kể cho cậu vài câu chuyện cũ mà phụ vương và mẫu vương đã kể cho tôi hồi còn nhỏ.”
(Mình có phải trẻ con quái nữa đâu! Không thể để hoàng tử làm như vậy được!)
Thấy Ren giấu mặt mình sang một bên với vẻ xấu hổ, tay thì vuốt vuốt tóc, Radius nở một nụ cười ngầu lòi trên khuôn mặt điển trai của mình.
“Vậy những truyện đó thế nào vậy?”
“Tò mò lắm hử…?”
“Chậc, ai mà biết được giới hoàng tộc người ta sẽ dỗ con mình bằng những câu chuyện thế nào chứ?”
“Haha… Vậy thì để tôi kể cho Ren.”
Trong lúc đi dọc bãi cỏ ở giữa khu vườn, Radius bắt đầu câu chuyện với mái tóc được vuốt ve bởi làn gió xuân trong lành.
“Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé được sinh ra ở một đất nước nọ.”
“Ồ, mở đầu nghe có vẻ đại trà quá nhỉ?”
“Nhân tiện thì tựa đề của câu chuyện là Nguyệt Ảnh Công Chúa (Eclipse Princess) đấy.”
“Chà, nghe có vẻ nguy hiểm quá trời.”
Radius bật cười trước vẻ bất ngờ của Ren.
“Người xưa đồn rằng cô bé đó, Nguyệt Ảnh Công Chúa, được sinh ra với sức mạnh bí ẩn có thể tiêu diệt bất kì thứ gì nếu lại gần cô. Đến ngay cả cha mẹ ruột của chính cô cũng chẳng thể chạm được đến cô.”
Cả hai tiếp tục bước đi, và Radius dần mở ra diễn biến tiếp theo của câu chuyện cổ tích mà cậu đã nghe được từ rất lâu về trước.


17 Bình luận