Monogatari no Kuromaku ni...
Yuuki Ryou Nakamura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Phía sau câu chuyện

Chap 12: Ngay trước khi mọi thứ vào guồng

1 Bình luận - Độ dài: 3,789 từ - Cập nhật:

Trans: KanzuNe

Edit: Tài Dảk

********

Các học sinh sẽ có thời gian nghỉ trưa theo ý của mình.

Tất nhiên, họ có thể sử dụng bữa trưa dành cho học sinh lớp buổi chiều, tự học hoặc đơn giản chỉ là tán chuyện cùng với bạn bè của mình.

Fiona thì lại có một ý định khác trong đầu khi cô bước đi trên hành lang ở khu vực phòng học cho năm nhất.

“Xin lỗi.”

Cô gọi một nhóm học sinh năm nhất ngay khi nhìn thấy họ. Đó là một nhóm có cả nam lẫn nữ, và tất cả dường như tỏ ra rất ngạc nhiên khi đột nhiên Fiona tiếp cận.

“Cho chị hỏi thăm Ren Ashton với được không?”

“Em nghĩ là Ashton-san…”

Thấy một nữ sinh toan định trả lời, một cậu trai liền chen ngang một cách hống hách như thể ra oai.

“Hình như là ở sân sau ạ! Em thấy cậu ta đi cùng bạn của mình!”

“Ồ, là vậy sao! Cảm ơn em nhé!”

Fiona cảm ơn nhóm học sinh sau khi cúi đầu rồi rời khỏi lớp học.

Những chàng trai cứ thế nhìn theo bóng lưng của cô ấy rời đi.

“Sao Ashton thân với Ignat-sama thế nhể?”

“Ai mà biết được… Hình như thỉnh thoảng nó còn nói chuyện với Hoàng Tử Đệ Tam nữa đấy. Mà hình như còn có tin đồn là nhà Clausel đang nghiêng về phe Bảo Hoàng hay gì đó.”

“Khoan khoan. Nếu thế thì mối quan hệ tốt đẹp giữa nhà Clausel và Riohard là sao chứ? Hình như họ còn thân hơn cả với phe Anh Hùng của nhà tao mà?!”

“Tao cũng thuộc phe Anh Hùng đấy thôi, mà chuyện nhà Clausel chọn phe Anh Hùng có lẽ là không thể đâu.”

“Tại sao chứ?”

Cậu bé có cha mẹ là quý tộc phe Anh Hùng tỏ ra khó hiểu.

Cô gái cũng có cha mẹ là quý tộc phe Anh Hùng chỉ đành nhún vai rồi nói bằng một giọng trầm xuống như thể muốn xin lỗi.

“Ông có biết chuyện gì đã xảy ra với Tử Tước Given không? Dù có thân nhau với nhà Riohard thế nào đi chăng nữa thì không có chuyện ngài Clausel sẽ gia nhập phe Anh Hùng sau chuyện đó đâu.”

Cô gái tiếp tục thở dài.

“Anh trai tui cũng đã rất ngạc nhiên ở lễ khai giảng tháng trước đấy. Biết vụ bê bối ở bài kiểm tra đầu vào cuối cùng năm ngoái không?”

“—Chậc, biết… nhưng mà làm sao?”

“Anh trai tui hồi đó là năm nhất. Lúc anh ta đang trốn chui trốn lủi ở pháo đài trên dãy núi Baldor thì chính cậu Ashton đã đến giải cứu tất cả đấy.”

“T-Thật á? Ashton hồi đó mới 11 tuổi thôi mà… phải không?”

“...Phải, tui cũng tưởng đùa, nhưng thằng anh tui thì cứ cãi lại thôi. Hắn nói lúc đó Ashton đã đến đó cùng các hiệp sĩ của nhà Clausel nên có thể từ lúc đó… mối quan hệ của họ với nhà Ignat đã được hình thành rồi.”

Anh trai của cô gái này, nếu bạn không biết–và tôi cũng không nhớ, chính là cậu bé đã cố tỏ ra cứng rắn trước các mạo hiểm giả ở cầu treo trong cuộc bạo loạn xảy ra ở dãy núi Baldor lúc đó. Sau khi thoát nạn, cậu ta đã tiếp cận những người đã chăm sóc và lo lắng cho cậu và biến họ thành hiệp sĩ của riêng mình.

“Tuy Tử Tước Clausel trung lập, nhưng nếu phải chọn thì chắc chắn đó sẽ là phe Bảo Hoàng rồi.”

◇ ◇ ◇ ◇

Fiona hoàn toàn không hề hay biết các học sinh đang nói về chuyện này, và trong khi cố kìm lại những bước chân vội vã của mình, cô tiếp tục cất bước về phía sân sau của học viện.

Khi rời khỏi dãy nhà học viện, cô mỉm cười với cái cây lớn nơi mà cô đã tụ họp với Ren.

Đã được một năm kể từ lúc đó, và giờ đây, Fiona thực sự cảm thấy hạnh phúc khi ngày ngày được ở bên cậu thế này. Nghĩ rồi, cô lại tiếp tục rời đi sau khi tạm biệt cây cổ thụ định mệnh của đời mình.

Rồi sau đó.

“Đúng rồi, cứ tiếp tục thế đi—”

“Ồ, thảo nào tôi làm mãi chẳng được!”

“May quá, cứ tiếp tục thế này thì thể nào cậu cũng làm tốt hơn các học sinh năm nhất khác thôi.”

“Phải phải.”

Cô có thể nghe thấy tiếng của Ren và những học sinh nam khác đang nói chuyện với nhau.

Fiona không muốn làm phiền cuộc vui của Ren nên đã từ từ nép sát vào một cái cây gần đó và đợi họ nói chuyện xong.

Rồi sau đó, từng người từng người một, tống cộng có bốn năm sinh lần lượt rời khỏi sân sau và đi qua chỗ mà Fiona đang đứng. Thấy cô, họ tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu rồi ngay lập tức rời khỏi đó.

Và thế là, Fiona quyết định thời cơ đã đến và liền chạy tới chỗ Ren.

Đúng lúc đó, Ren lại cởi áo khoác đồng phục ra và xắn áo sơ mi lên. Cậu cũng cởi vài cúc áo sơ mi ra, bộc lộ dáng vẻ có phần suồng sã và men lỳ hơn mọi ngày.

“F-Fiona-sama đấy à, xin lỗi vì đã để cậu phải thấy dáng vẻ thế này.”

“A-Ah, không sao đâu! Tại mình đột nhiên tới đây thôi!”

Fiona nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Ren và nhận ra tim cô đang đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô cố giữ vẻ mặt bình thản và tỏ ra bình tĩnh trong khi tiến lại gần cậu.

“Cậu đang tập luyện sao?”

“Vâng, đại loại thế. Kể từ lúc đấu với Lithia là thi thoảng mọi người lại nhờ tớ kèm thêm cho họ Kiếm Thuật Hoàng Gia ấy mà.”

Đợt tuyển chọn đại diện cho Lễ Hội Sư Vương cũng ngày càng cận kề rồi, và những cậu nhóc ngưỡng mộ sức mạnh của Ren đều tìm đến cậu để xin được dạy thêm cho họ.

Ren thì cũng chẳng có lí do gì để từ chối cả, và thi thoảng cậu còn chấp nhận kèm thêm cho các học sinh khác trong chút thời gian rảnh ít ỏi của mình nữa. Và mặc dù Ren không biết nhưng cũng có một số quý tộc cấp cao nhờ cậu giúp đỡ nên việc cậu có thể mở rộng mối quan hệ cũng không hại gì cho lắm.

Học viện thì không hề có luật cấm học sinh dạy nhau vào giờ nghỉ trưa.

Chẳng phải nói cũng biết việc đám học sinh vắt mũi chưa sạch tự luyện kiếm nguy hiểm thế nào rồi.

“Fufu… Ra là vậy.”

Fiona vui mừng vì Ren được mọi người yêu quý như vậy và ngồi xuống cạnh cậu với nụ cười trên môi. Cô cứ thế ngồi bó gối cạnh Ren trên bãi cỏ nơi cậu đang ngồi nghỉ.

“Mà nhân tiện thì, Fiona-sama có việc gì sao?”

“Ừm! Thực ra thì—”

Fiona sau đó nói về căn phóng trống mà Radius và Mirei nhắc đến hôm nọ.

◇ ◇ ◇ ◇

Và thế là ngày hôm sau, mặc dù đang là lễ, song cả ba vẫn đến Học Viện.

Lí do thì rất đơn giản, đó chính là dọn dẹp căn phòng trống đó.

Nhìn từ bên ngoài thì chỉ có độc nhất một cánh cửa ở phía sau thư viện dẫn vào bên trong. Sau khi lấy những cuốn sách phủi đầy bụi trên giá sách ra khỏi phòng, Ren thở dài.

Vừa lau mồ hôi trên trán, cậu vừa gọi Lithia.

“Um? Sao vậy Ren?”

Lithia, người cũng đang phải dọn dẹp, đáp lại với một chiếc chổi trên tay.

Ban đầu thì Ren định sẽ tự mình dọn dẹp nơi này, nhưng cả hai người họ tất nhiên là đã từ chối thẳng thừng và nhất quyết đi cùng cậu với lí do: Đây cũng là phòng mà bọn họ sẽ dùng.

Radius và Mirei định cũng sẽ dọn dẹp cùng họ, nhưng do lịch trình không cho phép nên cả hai đành phải trông cậy vào ba người họ.

Mà kể cả có dọn dẹp được thì Fiona và Lithia cũng sẽ cản hai người họ lại vì địa vị của mình mà thôi.

“Chúng ta không tham gia lớp kiếm thuật nữa, Riohard-san có bảo gì không vậy?”

“Fufu, cậu ấy chỉ hét lên ‘Tại saooooooo!’ thôi à.”

Tuy nhiên, bản thân Sarah cũng hiểu rõ tình hình của Ren và Lithia, và sau khi hét lên một hồi, cô chỉ gật đầu và bình thản đáp lại, “Cũng chẳng trách được hai người, nhỉ?”.

Lithia cũng nói rằng cô ấy dự định sẽ dành nguyên một ngày nghỉ để chơi đùa, à không, luyện tập cùng với Sarah.

“Haha, cũng giống cậu ấy lắm— Hể? Ch-Chronois-san?”

Chronois Highland, khoác trên mình bộ thường phục khác với áo choàng mọi khi, bước vào căn phòng trống nơi họ đang nói chuyện.

Cô ấy chỉ đang mặc một chiếc váy dài và một chiếc áo đan len đơn giản thôi, ấy thế mà chẳng hiểu sao vị pháp sư vĩ đại nhất thế giới lại toát lên vẻ tinh tế và duyên dáng đến khó tả.

Lithia nghiêng đầu tự hỏi không biết liệu có chuyện gì không và hỏi cô.

“Chronois-sama? Có chuyện gì không ạ?”

“Eh? Không không! Chị chỉ tự hỏi liệu mình có giúp được gì mấy đứa không thôi!”

“Kh-Không đời nào! Ít nhất cũng phải để chúng em tự làm chứ!”

“Kukuku, không sao đâu à. Chị mới là người nhờ mấy đứa vào Ban Điều Hành đấy thôi.”

Nói rồi, Chronois lấy ra một chiếc đũa phép được gắn vào thắt lưng của chiếc váy dài.

Cô cứ thế từ từ cầm đũa phép lên và vẩy nhẹ nó, khiến cho bụi bẩn và mạng nhện trên quần áo Ren và Lithia rơi xuống.

“Ma pháp đó… có vẻ thú vị nhỉ?”

“Hmph! Chị nói cho mấy đứa nghe nè, đây chỉ là phong ma pháp đơn thuần thôi à. Chị chỉ chỉnh nó có một xíuuuu thôi ý mà.” Chronois nói với vẻ đầy tự hào.

Nghe thì có vẻ khó đấy, nhưng với Chronois đại tài đây thì có lẽ đây chỉ là trò mèo mà thôi.

“Hình như có giọng của Chronois-sama thì ph— Ah!”

Fiona vừa bước vào phòng thì nhận ra Chronois đang ở đó.

Cô đặt chiếc thùng phủ đầy bụi trên tay xuống, và vị hiệu trưởng đó lại một lần nữa vung đũa phép của mình để thổi bay bụi bẩn trên người cô.

“Chị tới để giúp mấy đứa mà.”

“Ư-ưm… Liệu có ổn không khi để một hiệu trưởng… ừm… dọn dẹp?”

“Kuh! Mấy đứa hiểu sai hết ý chị rồi!” Chronois nói với vẻ buồn bã rồi bất chợt kêu lên đầy nhiệt tình. “Đây là ngày nghỉ trọn vẹn đầu tiên sau hai tháng của chị đấy, nên chị muốn tận hưởng nó hết mình theo cách của chị, hiểu chưa?!”

“Nếu lâu lâu mới được nghỉ lễ thì em nghĩ Chronois-san nên ở nhà nghỉ ngơi mới phải chứ…”

“Muuu… Ren-kun… em nói thế vì không biết chị dành ngày nghỉ của mình thế nào rồi.”

Chronois nói với vẻ tự giễu rồi nhìn về phía xa xăm.

Cứ như thể ánh sáng đã không còn trong đôi mắt cô ấy.

“Chắc em chưa trải qua cảm giác này bao giờ… Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ có một kì nghỉ ý nghĩa, để rồi nhận ra bản thân chỉ ăn nằm trên giường cả ngày… Hoặc là cảm giác trống rỗng và vu vơ sau chuyến mua sắm tất bật vào buổi sáng… Hức…”

Nghe được những lời, có lẽ là, đầy thật lòng này, Ren nhẹ nhàng rời mắt khỏi cô và vòng ra phía trước Chronois.

Thấy vậy, cô mỉm cười với cậu, hệt như một nàng tiên giáng trần.

Ren, tuy cảm nhận được một áp lực kì lạ, vẫn lên tiếng an ủi cô, “Nếu cả bốn chúng ta cùng làm thì sẽ nhanh hơn đấy”. Câu nói này khiến cho Chronois có chút hân hoan trong lòng, hệt như một đứa trẻ được ba mẹ mua cho đồ chơi mới vậy.

Lithia và Fiona đứng ở bên thấy cảnh này cũng chỉ biết mỉm cười đầy bất lực, còn Ren thì hắng giọng lại.

“Mà thực ra thì, thật tốt khi có chị ở đây đấy, Chronois-san.”

“Hửm? Thiệt sao?”

“Vâng. Thực lòng mà nói thì… có nhiều thứ bọn em cũng chẳng biết xử lí thế nào, nên em nghĩ là có chị ở đây thì mọi thứ sẽ nhanh hơn đấy.”

“Kuku, cứ để đấy chị đại đây sẽ lo! Nhìn thế này thôi chứ chị vẫn là hiệu trưởng của một học viện đấy! Thứ gì vứt đi, để lại không biết thì cứ ra hỏi Onee-chan này nhé~~”

Ừ thì đó là công dụng duy nhất của Chronois ở đây mà, nhưng cả ba quyết định không nói điều đó ra.

Cô ấy chỉ đang muốn tận hưởng kì nghỉ đầu tiên sau một thời gian dài với ba người họ, vậy nên Ren quyết định sẽ không làm gì để phá hỏng điều đó.

Và… sau khi chứng kiến cảnh đó thì cậu cũng không muốn ánh sáng biến mất khỏi đôi mắt của cô ấy nữa đâu.

“Ừm… Chronois-san, cái này thì sao?”

“Oa! Không ngờ thứ này vẫn còn ở đây đấy! Đây là ma cụ mà chị đã dùng trong lễ hội trường cách đây năm năm đây mà! Hình như nó có thể tạo ra một làn sương mù mờ ảo đấy!”

“Vậy còn cái này?”

“Chà, hoài niệm thật… Hình như đây là một ma cụ mà một cựu học sinh đã làm tặng chị thì phải. Nếu truyền ma lực vào đó thì nó sẽ tự động lơ lửng lên trời và phát sáng một lúc trước khi mờ dần.”

Cả ba người họ, Fiona, Ren và Lithia nghe xong câu chuyện này chỉ biết quay sang nhìn nhau và cười trước những ma cụ có phần vô dụng này.

“Vậy những thứ này được dùng để làm gì vậy ạ?”

“Nếu mấy đứa đã hỏi thì chị sẵn lòng trả lời! Etou… Chúng được dùng cho một tiết mục tên là ‘Ngôi nhà xác sống’ để làm khán giả bất ngờ. Hình như hồi đấy tiết mục đó thành công đến nỗi một số người còn phải khóc nữa.”

Cả ba lại nhìn nhau gật gù. Xét đến đặc điểm của một học viện danh giá thế này thì khó có thể tưởng tượng được họ sẽ có một tiết mục táo bạo như vậy.

Sau một hồi tán chuyện thì Ren bắt đầu gom lại những món đồ bỏ đi và cho chúng vào một cái thùng các-tông rồi buộc lại bằng một sợi dây dầu gai để dễ vận chuyển hơn.

Cậu định sẽ mang mọi thứ một thể đến bãi rác vứt cho tiện.

“Em ra đây một chút.”

Sau khi nói một vài lời với ba người kia, cậu rời khỏi thư viện và đi bộ một vài phút.

Trên đường đi đến bãi rác phía sau trường học, Ren đột nhiên nghe thấy giọng của một vài nam sinh.

Ở quảng trường phía trước kia, có một vài người đang đấu tập với nhau để phô diễn sức mạnh.

(Hình như là Vayne với Kaito thì phải?)

Trong đầu nghĩ rằng không nên gọi Kaito bằng tên thẳng như vậy, song cậu phản bác rằng đây chỉ là suy nghĩ trong đầu mà thôi, nên chẳng vấn đề gì cả.

Vayne đang giao đấu ác liệt đột nhiên nhận ra Ren đang tới gần thì ngay lập tức dừng lại và vẫy tay tới chỗ cậu.

Kaito, người đang chiến đấu với Vayne, cũng từ từ hạ chiếc khiên to hơn cả người anh ta xuống.

“Ren! Nghỉ lễ mà làm gì ở đây thế?”

Không thể lờ đi được, Ren đành phải tiến lại chỗ quảng trường nơi họ đang ở.

“À, chỉ là—”

Vayne lúc này nhớ ra Kaito cũng đang có ở đó nên đã quyết định giới thiệu anh ta với Ren trước.

“Để tôi giới thiệu chút. đây là Kaito Leonard-senpai.”

“Ôi chao! Rất vui được gặp em, Ashton-san! Anh đây nghe nhiều chuyện hay ho về em lắm rồi đấy!”

Ren nhìn bàn tay Kaito đang đưa ra. Ngay khi cậu vừa nhận lấy cái bắt tay thì Kaito đột nhiên siết chặt tay lại, như thể muốn kiểm tra sức mạnh của cậu.

“Ừm, thực ra anh và Vayne đang…”

Chính Kaito mới là người đưa ra yêu cầu thách đấu, chỉ đơn giản là vì anh ta muốn đấu một trận với Vayne.

Anh ta còn nói thêm rằng anh đã hẹn Vayne được một thời gian rồi, và chỉ ngày mà học viện đóng cửa để cả hai giao đấu mà thôi.

Ren thì tình cờ có mặt đúng lúc đó.

“Nghe này… Kaito-senpai mạnh kinh… Đến tôi còn chẳng đấu lại được với anh ta.”

“Ừ thì, đối thủ là quý tộc anh hùng cơ mà, khó đối phó là phải.”

“Ai chả biết, nhưng nếu là Ashton thì cậu cũng muốn thắng mà, phải không?”

“...Không phủ nhận…”

Đối thủ lần này là Kaito Leonard, là năm hai–đàn anh của cậu, và cũng là người sở hữu một thứ sức mạnh đáng tự hào.

Trong Truyền Thuyết Thất Anh Hùng, anh ta không ai khác chính là Shielder/Tanker của tổ đội anh hùng với chiếc khiên khổng lồ trên tay, cùng với sức mạnh kinh hoàng và thể lực đáng gờm. Chẳng có gì ngạc nhiên khi đến Vayne cũng chẳng thể giành chiến thằng được anh ta vào thời điểm này.

“Này Ashton.”

Kaito chuyển sự chú ý của mình sang Ren.

“Anh có nghe qua lớp học của chú em hôm nọ rồi. Đến cả khoá trên cũng phải bàn tán rất nhiều về em đấy. Tất cả đều tự hỏi Ren Ashton đây thực sự mạnh đến mức nào. Đến cả con bé não cơ bắp kia cũng nói em rất mạnh đấy.”

“Não cơ bắp sao… À không, em không mạnh đến thế đâu.”

“Hahaha! Đừng khiêm tốn thế chứ! Đến cả con nhóc đấy cũng chẳng mấy khi khen người khác nhiều đến vậy đâu! Nghe bảo em thậm chí còn mạnh hơn cả Thánh Nữ nhỉ?”

Không biết phải làm gì, Ren đánh mắt sang phía Vayne cầu cứu. Ấy thế mà cậu ta chỉ lắc đầu ngao ngán và toát ra bầu không khí rằng, “Tự xử đi”.

“Vậy em thấy thế nào? Dù sao chúng ta cũng ở đây rồi, làm vài đường cơ bản cũng chẳng hại ai đâu nhỉ?”

Vừa nói, Kaito vừa vung cánh tay của mình khởi động. Tay kia của anh ta thì được buộc một chiếc khiên siêu lớn và có vẻ vững chãi.

Phong cách chiến đấu sử dụng cánh tay mình như vũ khí của Kaito đã được truyền lại trong gia tộc Leonard biết bao thế hệ nay rồi.

Thế nhưng, khi được, Ren nhà ta lại kiên quyết từ chối.

“—Thôi ạ, em còn bận vài việc.”

Thấy Ren từ chối, Kaito làm một động tác ôm đầu nghiêng hẳn người sang một cách khoa trương giống hệt những thứ bạn thấy trong phim hài. Và rồi, anh ta mất thằng bằng rồi ngã xuống với cử chỉ, một lần nữa, giống hệt như trong phim hài.

“Tại sao chứ?!”

Có rất nhiều lí do để Ren từ chối, nhưng cậu quyết định chọn lí do mà mình phải đến học viện vào kì nghỉ.

“Thực ra là em còn có việc phải làm ở học viện.”

“Làm gì được chứ? Hừm, chiến nhau với người khác chăng?”

“K-Không, tất nhiên là không rồi.”

Nghĩ lại thì, mặc dù là một tên não cơ bắp, song Kaito lại sỡ hữu sức mạnh phi thường tới nỗi chúng đã bù trừ cho đầu óc thiển cẩn để khiến anh ra dáng một quý tộc anh hùng hơn.

Khi nhớ ra điều này, Ren cố gắng bày ra vẻ mặt bĩnh tĩnh nhất có thể để không tỏ ra thô lỗ.

“Em là thành viên của ban điều hành lễ hội mà. Em nay phải đến đây để dọn dẹp phòng sử dụng cho hoạt động của uỷ ban sau này.”

Kaito không khỏi há hốc mồm, bởi có lẽ chính anh không ngờ đến những lời đó.

Nhưng rồi, chỉ vài giây sau, anh ta đột nhiên cúi đầu thật mạnh.

“Cảm ơn thí chủ. Nếu đã bận công việc của mình thì tiểu nhân đây không dám làm phiền ngài nữa. Hử… Mà khoan? Nghĩa là em không tham gia cuộc tuyển chọn được sao?”

“Vâng, tại uỷ ban cũng nhiều việc lặt vặt lắm, haha…”

“Chán nhể… Cứ nghĩ mình được đấu với nhiều kẻ mạnh cơ…”

“Kaito-senpai, cảm ơn cậu ấy đi. Nhờ có Ashton mà chúng ta mới được tham gia cuộc tuyển chọn đấy.”

“B-Biết rồi! Anh vừa mới cảm tạ Ren Ashton từ tận đáy lòng của mình rồi còn gì?”

Kaito, người vừa tỏ ra buồn bã, bất ngờ cuống cuồng giải thích. Anh ta phải nói là… thẳng thắn, thật thà và có tính cách dễ gần thật sự.

Thế rồi, anh ta đột nhiên chống tay bên hông rồi kêu lên đầy nhiệt huyết.

“Nếu đã vậy thì anh sẽ không làm phiền vị cứu tinh của chúng ta nữa! Nếu có thể thì xin hãy đấu với anh lúc Lễ Hội Sư Vương kết thúc!”

“Vâng… nếu có thể.”

“Được được! Bảo trọng nháaaaaaaaaa!”

Ren quyết định quay lại căn phòng trống ở thư viện và nói với hai cô nàng còn lại về chuyện này.

Chỉ là, ngay trước khi rời đi, Kaito đã…

“Xin lỗi vì đã làm phiền lúc em bận nhá! Bái bai!”

Anh ta chỉ đứng đó vẫy tay với nụ cười tươi trên môi.

Ren cũng quay về phía họ một lần nữa, vẫy tay nhẹ rồi rảo bước về căn phòng nhỏ ở góc thư viện.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận