Monogatari no Kuromaku ni...
Yuuki Ryou Nakamura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Phía sau câu chuyện

Chap 21: Ở Thư Viện Hoàng Gia

2 Bình luận - Độ dài: 2,834 từ - Cập nhật:

Trans: KanzuNe

Edit: Tài Dảk

********

Ren tiếp tục lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc.

“Một công ty nước ngoài đã đàm phán để đầu tư vào tập đoàn mà gia tộc ta đang làm cổ đông. Và dĩ nhiên, tập đoàn này được quản lí bởi chính Tử Tước Clausel.”

“Vậy thì… hửm? Chẳng phải nếu ngài nói trực tiếp với ngài Clausel thì sẽ tốt hơn sao…?”

“Bình thường thì là thế, nhưng lần này, phía bên kia đã bày tỏ mong muốn được gặp cháu. Tất nhiên, dù cháu có trả lời thế nào thì ta vẫn phải nói chuyện với Tử Tước Clausel thôi.”

“...Hể?”

“Hôm trước khi có dịp được nói chuyện với chủ tịch của công ty nước ngoài đó ở Eupheim,  người đó bảo có quen biết Ren đấy.”

“L-Làm thế nào mà…?”

Vẻ mặt sững sờ của Ren cùng với giọng nói kinh ngạc của cậu vang lên. Nhưng ngay khi nghe được những lời tiếp theo, cậu mới dần hiểu ra mọi chuyện.

“Giờ quay lại với công việc của Tử Tước Clausel nào. Tập đoàn mà ngài ấy quản lí thực chất có liên quan đến dự án này. Có vẻ như chính vị chủ tịch đó đã đến thăm Clausel gần đây.”

“...Thì ra là vậy. Hẳn là ông ta đã nghe về cháu ở Clausel chăng?”

“Có lẽ… Chỉ tiếc là Tử Tước Clausel đang ở Elendil lúc này nên ta chẳng thể gặp được ngài ấy lúc này. Ta chỉ biết được rằng ông ta dường như tỏ ra khá quan tâm khi nghe về cháu đấy. Nhưng đó chưa phải là tất cả đâu.”

Ulysses nhớ lại yêu cầu hộ tống một thương gia vào mùa đông trước khi Ren nhập học. Ngay trước khi chuẩn cho kì thi tuyển sinh, chính Ren là người đã nhận yêu cầu đó.

“Ý ngài là lần người thương gia đó đang trên đường đén lãnh thổ Clausel và cháu đã phải hộ tống ông ta bằng ma tàu sao?”

“Đúng là vậy. Lần đó chính cháu đã hộ tống cấp dưới của chủ tịch công ty nước ngoài đó đấy.”

“Vậy là có liên quan sao… Cháu biết là vị chủ tịch đó nghe chuyện về cháu rồi, nhưng mà mới chỉ thế mà tỏ vẻ quan tâm thì có hơi…”

“Ta cũng thấy kì lạ, nhưng hoá ra mọi chuyện bắt đầu từ lần chạy trốn của cháu hồi vụ án Tử Tước Given.”

Lần đó, có rất nhiều người dân đã chứng kiến Ren và Lithia trở về Clausel trong tình trạng thương tích đầy mình và biết được mọi chuyện đằng sau.

Dường như vị chủ tịch đó đã cực kì xúc động khi nghe được câu chuyện anh hùng của Ren lúc đó.

“Đó là một thương gia nổi tiếng đi lên từ một hiệp sĩ đấy. Ông ta đã nghe nhiều về chiến công của cháu và nói rằng rất mong được gặp Ren trong tương lai. Ta cũng dự định sẽ kể cho Tử Tước Clausel sớm thôi.”

“Để cho chắc ăn thì… Ulysses-sama cũng sẽ ở đó chứ?”

“Chứ còn sao nữa? Ông ta có vẻ cũng khá thích thú với câu chuyện cháu đã bảo vệ Fiona thế nào ở dãy núi Baldor đấy. Nếu được thì ta cũng rất muốn ngài Clausel tham gia cùng chúng ta.”

Tuy nhiên, người chủ tịch này lại không hề hay biết gì về sự hồi sinh của Asval ở dãy núi Baldor. Vì chỉ có một số ít người biết về chuyện này nên không dễ gì mà thứ thông tin mật đó lọt ra bên ngoài được. Tuy nhiên, vẫn có vô số người biết được chuyện Ren đã cứu Fiona khỏi đó và xuống núi an toàn.”

“Xin lỗi vì đến giờ mới kể cho cháu chuyện này. Bên ta cũng cần phải có thời gian sắp xếp lại một số chuyện nữa.”

Nhưng chính anh cũng không muốn phải lên kế hoạch một cách đột ngột. Chính vì vậy nên Ulysses đã liên lạc riêng với Lessard để vắng mặt một thời gian vào dịp Lễ Hội Sư Vương.

“Haha! Ren à, có vẻ người đó thích cậu quá đấy! Cơ hội ngàn năm có một đấy thôi! Lôi hết chuyện thú vị ra kể đi nào!”

“Trông tôi có giống loại người thích bô bô mấy thứ đó ra không vậy?”

“Hehe, đùa thôi. Tôi biết cậu là người không thích nổi bật rồi mà.”

“Biết là vậy rồi mà vẫn bắt người ta phải nói ra… Có lẽ tôi phải xem xét lại người bạn thân này rồi.”

“Kuku, tôi chỉ nói vì cậu là bạn thân của tôi thôi à. Nếu chiến công của Ren được vang dội thì bạn của cậu là tôi cũng được vui lây chứ, phải không? Hơn nữa…”

Radius quay sang nói với Ulysses bằng giọng đầy tự tin.

“Ulysses, công ty của ngài cũng khá lớn đó nhỉ?”

“Vâng thưa điện hạ. Đó là một trong những công ty có tiếng nhất ở Lục Địa Thiên Không chuyên buôn bán nguyên liệu quái vật và các mặt hàng khác.”

“Hừm, nếu là vậy thì có lẽ đây cũng là một cơ hội tốt cho Ren đấy.”

“Ý cậu là sao?”

Lí do đó có lẽ là thứ mà bình thường Ren có thể đoán được, nhưng lúc này, cậu lại lúng túng hơn mọi khi do câu chuyện thật quá bất ngờ. Có thể nói, cậu trai nhà ta đang dần đánh mất vẻ điềm tĩnh thường thấy.

“Nhà Clausel cũng sẽ rất vui nếu có thể thiết lập mối quan hệ với một công ty thương mai lớn ở nước ngoài đấy. Sẽ còn tuyệt vời hơn nếu công ty đó nằm ở Lục Địa Thiên Không nữa.”

“Ồ, ra là vậy. Nhắc mới nhớ, nghe cũng hợp lý đấy.” Đến đây, Ren đã không còn bối rối nữa.

“Vậy ngài Ulysses, ngài làm ơn kể cho cháu nghe thêm về vị đối tác đó của ngài được không?”

“Dĩ nhiên rồi, mục đích của ta hôm nay là vậy mà.”

Lessard nếu biết được chuyện này chắc chắn sẽ đồng ý vì nó cực kì có lợi cho gia tộc nhà Clausel.

◇ ◇ ◇ ◇

Rời khỏi khu phố chính và tiến đến trung tâm thành phố, bạn có thể tìm thấy Thư Viện Hoàng Gia được coi là niềm tự hào của Đế Đô.

Bên trong là vô số những kệ sách hơi bụi bặm xếp dọc theo tường tiền sảnh, cùng với đó là những nội thất chồng chất lên nhau toát ra vẻ sang trọng và quý phái. Đó là một trong những công trình cổ kính nhất ở Đế Đô bây giờ và thường xuyên được các du khách nước ngoài ghé tới trong năm.

Vì Thư Viện Hoàng Gia sở hữu một bộ sưu tập sách đồ sộ nên chỉ có một vài nơi mà người bình thường có thể vào được. Đặc biệt nhất có lẽ chính là Cấm Viện nằm bên dưới tầng hầm.

Nói không ngoa khi đây dường như là nơi nội bất xuất, ngoại bất nhập nằm chính giữa Đế Đô. Cùng với hệ thống an ninh phức tạp và tối tân hiếm thấy ở nơi đây, cộng thêm những hiệp sĩ canh gác tài ba mang theo những ma cụ và thanh kiếm mạnh mẽ thì đây có thể nói là vùng thánh địa không ai được phép đặt chân tới.

Lúc này đây, bên trong Thư Viện Hoàng Gia chỉ có các thủ thư và hiệp sĩ canh gác. Người giám đốc trẻ tuổi ở văn phòng phía sau thư viện tối tăm cũng đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên…

Anh ta buộc phải dừng lại.

“G-Giám đốc, ngài có đó không?!”

Một hiệp sĩ canh gác Thư Viện Hoàng Gia ngay lập tức xông vào văn phòng mà không hề gõ cửa. Thấy một người hiệp sĩ lão luyện đầy kinh nghiệm phải hốt hoảng như vây, người giám đốc biết mọi chuyện có vẻ không đơn giản rồi.

“Bình tĩnh nào, vậy có chuyện gì?”

“V-Vâng, ch-chúng ta có-có khách ạ…!”

“Khách sao? Giờ này mà vẫn có lịch tiếp đón là thế nào vậy?”

“T-Tôt biết, thưa ngài! Nh-nhưng người đó bảo chỉ có thể tới thăm ngài khi ngài rảnh sau giờ hành chính thôi!”

Vị giám đốc nghiêng đầu thở dài, không hiểu người hiệp sĩ đang nói cái quái gì nữa.

“Rồi rồi, bình tĩnh lại chút đã nào.”

Anh hơi quở trách người hiệp sĩ một lần nữa rồi bảo anh ta bình tĩnh lại. Thế nhưng, dù có bảo thế nào thì đối phương vẫn không lơ là cảnh giác, hơi thở thì gấp gáp, còn mồ hôi hột thì lấm tấm trên trán. Đôi mắt của anh ta lộ rõ vẻ căng thẳng khác với mọi khi.

Dù thế nào thì chuyện này thực sự quá đỗi bất thường, Chính vì thế, vị giám đốc nhìn thẳng vào người hiệp sĩ với vẻ nghiêm nghị.

Nhận ra ánh mắt đó, vị hiệp sĩ cuối cùng cũng bình tĩnh lại và nuốt nước bọt một cách khổ sở. Cổ họng của anh đã khô không khốc trước khi kịp nhận ra. Dù muốn nói nhưng âm thanh lại chẳng thể thoát ra khỏi miệng.

“Làm ơn hãy nói xem người đó là ai đi.”

Chưa kịp dứt lời, tiếng bước chân dần vang vọng đến văn phòng của giám đốc.

Có vẻ như vị khách bí ẩn này đang trên đường đến đây. Dựa vào dáng vẻ của hiệp sĩ thì khả năng người này có địa vị rất cao, nhưng rốt cuộc là cao đến mức nào chứ…?

Giám đốc nheo mắt lại nhìn vào bóng của người đang từ từ bước ra khỏi bóng tối của thư viện. Khoảnh khắc tiếp theo, những người có mặt dường như phải nín thở trước sự hiện diện của nhân vật này.

“K-Kiếm Vương-sama—!”

Đôi mắt của vị giám đốc phản chiếu hình ảnh của một cô gái đẹp tuyệt vời.

Cô khoác trên mình một tấm áo choàng xanh thẫm được trang trí bằng những sợi chỉ vàng sắc sảo, mái tóc màu bạch kim óng mượt hơn cả lụa cứ thế phấp phới trong không khí. Nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc tựa như chiếc áo choàng kia, người giám đốc như bị hớp hồn khi được tận mắt chứng kiến dáng vẻ lộng lẫy đó.

Đứng thứ năm trong hàng ngũ Kiếm Vương, không ai khác chính là Lutreche, hay còn được người đời mệnh danh là Bạch Long Lam Nhãn Công Chúa.

Con người quyền lực nhất Leomel hiện đang tiến lại gần họ với tiếng giày lộp cộp nghe mà lạnh sống lưng.

“Xin lỗi vì đột ngột tới đây như vậy.”

Giọng nói ngọt ngào của cô thật trong trẻo hệt như tiếng chuông ngân vang vậy.

“Tôi cần tìm một cuốn sách, có được không vậy? Ngài. Giám. Đốc?”

Cổ họng của vị giám đốc giờ đây cũng khô khốc giống người hiệp sĩ, nhưng anh không thể để mất thể diện trước mặt Lutreche được.

Như thể bản năng sinh tồn đã được thiết lập, anh cố từ từ cất giọng mà không run rẩy.

“...Ngài cần tìm sách gì ạ.”

“Thành thật xin lỗi, nhưng tôi cũng chẳng biết chính xác là sách gì nên mong được ngài giám đốc đây cho phép đến một nơi nào đó để tìm, có được không?”

Nghe không giống chơi chữ đến vậy, nhỉ?[note80719]

Lutreche rõ ràng là có sẵn ý đồ trong đầu rồi, và có vẻ như cô nàng tin rằng cuốn sách mà cô đang tìm nằm trong Thư Viện Hoàng Gia này.

Vị giám đốc với vẻ mặt hoang mang hỏi lại một lần nữa bằng giọng lo lắng.

“Ý ngài là nơi đang cất giữ những cuốn sách quý giá nhất Leomel này sao ạ?”

“Có vẻ là vậy rồi. Dù sao thì Bệ Hạ cũng đã cho phép rồi, mong ngài có thể dẫn tôi đến đó không?”

Khuôn mặt của Lutrache như bừng sáng dưới ánh đèn trong văn phòng của giám đốc khi cô tiến vào trong văn phòng. Thế rồi, kiếm vương lấy ra một tấm giấy da có chữ viết tay của Hoàng Đế cho phép cô tìm mọi cuốn sách theo ý muốn, ngoại trừ Cấm Viện.

Ngay cả tấm giấy da này cũng có chữ kí của Hoàng Đế, và sau khi kiểm tra bằng một ma cụ đặc biệt thì người giám đốc mới xác nhận được rằng đây chắc chắn là hàng thật.

“T-Tôi hiểu rồi…! Vậy… vậy ngài muốn tôi tìm từ đâu trước ạ?”

“Ah, có một vài cuốn sách khá thú vị ở đây nên tôi nhờ ngài hướng dẫn tham quan một vòng nhé?”

Lutreche liền rời khỏi văn phòng và bắt đầu rảo bước quanh thư viện. Giám đốc hết nhìn theo bóng lưng của kiếm vương rồi lại quay sang nhìn người hiệp sĩ mặt không còn một giọt máu nào bên cạnh. Vừa thở dài, anh ra lệnh cho hiệp sĩ đứng đợi đây, còn mình thì sẽ dẫn Lutreche đi.

Vị giám đốc vội vã lao ra ngoài và đi theo Lutreche mà không nói một lời.

Cả hai sau đó đi xuống vài bậc thang xuống tầng dưới. Đi qua những hành lang dài đằng đặng, họ dần tiến vào khu vực sâu nhất của Thư Viện Hoàng Gia.

Lúc này, bên trong căn phòng trước mặt họ là một loạt các phòng nhỏ cất giữ những cuốn sách giá trị. Muốn vào được những căn phòng này thì bạn cần phải có đặc quyền, và nghiễm nhiên là Lutreche đã có đầy đủ rồi.

“Chỉ cần có bức thư của Bệ Hạ là tôi có thể vào được các phòng phải không?”

“V-vâng. Bức thư tay được viết bằng loại mực đặc biệt và sẽ có thể được dùng như chìa khoá bảo mật trong vài ngày tới ạ.”

“Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ tìm kiếm một lúc vậy. Cảm ơn ngài giám đốc vì đã giúp đỡ dù có hơi đột ngột như vậy.”

Cái cúi chào lịch sự tới mức bạn gần như có thể nghe thấy tiếng cúi chào.

Được chứng kiến cảnh Kiếm Vương bất ngờ cúi chào, vị giám đốc tưởng chừng như muốn ngã nhào ra, nhưng anh đã nhanh chóng lấy lại phong thái của mình và bảo cô ngẩng đầu lên.

Lutreche nghe thấy giọng nói của giám đốc thì liền ngẩng đầu lên và nói, “Vậy thì,” rồi từ từ mở cửa một căn phòng và bước vào.

“Ch-Chuyện gì thế này không biết…”

Những lời lẩm bẩm của vị giám đốc chẳng thể đến được tai của người kia, và anh phải sững sờ một lúc.

Trong khi đó, Lutreche thì tiến vào căn phòng có chứa hàng loạt những cuốn sách quý hiếm.

Dưới ánh trăng mờ ảo soi rọi qua ô cửa sổ, cô bắt đầu lục lọi cuốn sách mà mình muốn và dành hàng giờ đi khắp nơi quanh đó. Đôi lúc cô lại đến một căn phòng khác và tìm kiếm cuốn sách mình cần.

Trước khi kịp nhận ra, bình minh đã ló rạng. Nhìn ánh mặt trời từ từ rọi qua cửa sổ, Lutreche mới biết bản thân đã tìm kiếm lâu đến mức nào. Cô thở dài và khép những cuốn sách đã nhấc lên rồi đặt xuống không biết bao nhiêu lần.

“Có vẻ như nó đã bị xoá sổ hoàn toàn rồi.”

Cô lẩm bẩm một lúc rồi đi về phía cửa sổ.

“Ông ta, Given, từng là trợ lí của Bộ trưởng Bộ Tư Pháp. Nếu thực sự có hứng thú với Ashton thì hẳn ông ta đã tìm thấy gì đó ở Thư Viện Hoàng Gia…”

Lutreche đưa tay lên môi rồi lẩm bẩm.

“Có lẽ… là ở trong Cấm Viện chăng?”

Hoàng Đế chỉ cho phép cô vào những căn phòng này thôi chứ không phải Cấm Viện. Vừa không phải là công dân Leomel, không phải là một hiệp sĩ hay công chức nhà nước, cô tất nhiên là không được phép vào đó rồi.

Mặc dù vẫn chưa tìm được cuốn sách mình muốn nhưng Lutreche có thể khẳng định rằng thứ mình đang tìm nằm ở trong Cấm Viện. Chỉ cần biết vậy thôi là đủ rồi.

Tuy chính bản thân cô cũng không rõ mình đang làm gì nữa, nhưng…

Chạm tay vào khung cửa kính, cô lẩm bẩm.

“Mẹ ơi… Con phải làm gì đây…?”

Nói rồi, mọi thứ dần rơi vào tĩnh lặng, còn cô nàng Kiếm Thánh chỉ có thể nhìn xa xăm về phía bầu trời.

Ghi chú

[Lên trên]
Sau khi nghe Lutreche nói rằng cô không biết mình đang tìm gì, nhưng vẫn muốn được phép tìm, vị quản thư đã ngơ ngác ("え?") vì lời nói ấy nghe giống như một lời nói mâu thuẫn hoặc không logic.
Sau khi nghe Lutreche nói rằng cô không biết mình đang tìm gì, nhưng vẫn muốn được phép tìm, vị quản thư đã ngơ ngác ("え?") vì lời nói ấy nghe giống như một lời nói mâu thuẫn hoặc không logic.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

1 liều thuốc ngủ tốt , thanks trans
Xem thêm