Vol 4: Phía sau câu chuyện
Chap 4: Vừa tiện cho Ren và Lithia
1 Bình luận - Độ dài: 3,846 từ - Cập nhật:
Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Chronois tỏ vẻ hối lỗi và mãi một lúc mới có thể mở lời.
“Lần nào cũng vậy… chị chẳng thể tìm nổi người muốn làm thành viên của uỷ ban…”
Nếu cô ấy đã nói vậy thì Ren và Lithia cũng hiểu ra rồi.
Chronois đang muốn nhờ họ giúp việc. Cô sau đó lấy ra một mảnh giấy mới từ trong túi và đưa cho họ.
Trên đó ghi là “Uỷ ban điều hành Lễ Hội Sư Vương”.
“Ý chị là… công việc của ban điều hành sao?”
“Đúng rồi đó, Ren-kun~~”
Mặc dù là thành viên của ban điều hành, song Chronois lại không hề tham gia vào các hoạt động chính của Lễ Hội Sư Vương. Cô chỉ phụ trách điều phối các công việc khác nhau trong học viện mà thôi.
Công việc bao gồm đàm phán và tổng hợp thông tin trong học viện cùng các giảng viên.
Có thể vào hôm diễn ra Lễ Hội Sư Vương cả hai sẽ phải làm một số việc, nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch của Lithia và Ren cho lắm.
“Chẳng phải các giáo viên sẽ phải gọi học sinh và giao cho họ việc sao?”
“Tất nhiên là có rồi. Chị sẽ bảo các giáo viên tuyển thêm thành viên trong vài ngày tới. Nhưng mà… năm nay chị cũng không hy vọng nhiều cho lắm… Vậy nên! Chị mong hai em có thể suy nghĩ về chuyện này dù chỉ một lần, được không?”
Ren chẳng thể hiểu hết những lời mà Chronois đang cố gắng nói ra trong tuyệt vọng thế này.
Cả Lithia cũng vậy, cô cũng tự hỏi điều đó trong khi lắng nghe câu chuyện.
(Tại sao lại phải thế nhỉ? Dù sao thì đâu phải ai cũng tham gia cuộc thi đâu? Thiếu gì người chứ…)
Phải mãi đến sau vài ngày, tại căn phòng hiệu trưởng này, cũng là sau giờ học, họ mới biết được câu trả lời.
◇ ◇ ◇ ◇
Hai ngày sau.
Đúng như Chronois đã nói, ban giám hiệu đã dành một khoảng thời gian để tuyển thêm thành viên cho ban điều hành, nhưng rốt cuộc thì chẳng có một ai chịu tham gia cả.
Sự thật ngỡ ngàng này khiến Ren phải tự hỏi làm thế quái nào mà chuyện này xảy ra được, mặc cho số lượng học sinh phải lên đến con số hàng nghìn.
“Ai cũng đều chọn tham gia các phần thi, còn công việc của ban điều hành thì chẳng có ai hứng thú vì phải xử lí một mớ giấy tờ…”
Hôm nay, Ren và Lithia lại ngồi xuống ghé sofa, lặng lẽ lắng nghe Chronois than thở ở phía đối diện y hệt hôm nọ.
“Nhưng nếu em chấp nhận làm trong ban điều hành thì chẳng phải con đường thăng tiến của em sau khi tốt nghiệp cũng sẽ được mở rộng hơn sao?”
“Đúng rồi đó! Chị cũng nghĩ y hệt Ren-kun hôm trước!”
Cậu nói như muốn đồng tình với cô, nhưng tâm trạng của Chronois cũng chẳng khá lên là bao.
“Đúng là cơ hội thăng tiến là khá cao, nhưng trường chúng ta thì đặc biệt ở chỗ… chỉ cần tốt nghiệp thôi cũng là lợi thế lớn rồi. Vậy nên, lũ trẻ đó thành ra muốn kiếm thêm kinh nghiệm trong các cuộc thi hơn… Haiz, sao mọi chuyện năm nào cũng vậy chứ…”
“Em hiểu rồi. Ngay cả khi không thể đại diện cho lĩnh vực của mình, thà tham gia vào một cuộc thi không giới hạn số người tham gia thì vẫn hơn.”
“Thì chị muốn nói thế đó…”
Điều này đặc biệt đúng với lớp đặc biệt vì chẳng có lí do gì để họ phải làm thành viên của ban điều hành lễ hội cả.
Giữa một nơi có thể phô diễn toàn bộ tài năng của mình và nơi chỉ có thể làm những công việc nội vụ trong bóng tối, dĩ nhiên những học sinh gia nhập học viện này sẽ chọn vế đầu rồi. Hoặc cũng có thể họ không có đủ khả năng để đảm nhiệm công việc nặng đô của ban đièu hành.
Chính vì vậy, cũng không hẳn các học sinh làm vậy là không có lí.
(Vậy nên Chronois-san mới xin chúng mình lời khuyên…)
(Ừm, đúng vậy…)
Ren và Lithia nhìn nhau và nói mà chẳng cần lời.
Cả hai cùng nở một nụ cười gượng gạo rồi quay sang nhìn Chronois đang thẫn thờ và mệt mỏi.
Lithia, người đã xem qua các tài liệu, nghĩ rằng công việc của nhà Clausel cũng ở gần Lễ Hội Sư Vương nên không có vấn đề gì. Vậy nên, cô để lại câu trả lời cho Ren.
“Em chỉ hỏi thôi, nhưng bình thường thì cần bao nhiêu người vậy?”
Chronois đột nhiên khựng lại.
Nếu bảo cơ thể cô ấy là một con robot thì những bánh răng trong người cô đang kêu lên những tiếng cót két.
Chronois sau đó từ từ đứng dậy và đến trước khung cửa sổ, nơi mà làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua.
Mỗi lần cô khẽ lắc lư mái tóc trong gió, mùi hương ngọt ngào của hoa phong lan lại toả ra thoang thoảng.
“...Chúng ta cần mười người…”
Nghe được những lời thì thầm này, hai má của Ren và Lithia khẽ co giật.
Chronis, nhận ra điều này mà chẳng cần quay lại phía sau, nhanh chóng bào chữa.
“Nhưng không sao đâu! Nhiệm vụ của thành viên ban điều hành là làm cầu nối giữa các học sinh và xử lí những yêu cầu cơ bản, còn bọn chị sẽ chịu trách nhiệm phân chia nhiệm vụ và lịch trình chẳng hạn!”
“Nhưng nếu chỉ có em và Lithia thì vẫn cần những tám người…”
Ren lại một lần nữa giáng đòn chí mạng vào vết thương trong lòng Chronois.
Sau đó, Lithia nói.
“Và Chronois-sama nè, năm nay chúng ta có thêm nhiều khách mời hơn đấy, cả trong lẫn ngoài nước…”
“Phải rồi… bởi vì lần trước chúng ta chẳng mời ai cả mà chỉ có những học sinh tham gia tranh tài với nhau…”
“...Hể?”
Ren thắc mắc trong khi lắng nghe.
“Lễ Hội Sư Vương năm ngoái khác với năm nay sao?”
Lễ Hội Sư Vương mà Ren biết là một sự kiện cực kì náo nhiệt và đông đúc.
Lần cuối lễ hội này được tổ chức là trước khi Ren lần đầu đến Đế Đô.
Hơn nữa, đây là một sự kiện canon nơi mà Vane sẽ lần đầu thức tỉnh dòng máu của mình.
Tuy chỉ là câu chuyện trong Truyền Thuyết Bảy Anh Hùng, song Ren vẫn không khỏi nghiêng đầu trước diễn biến khó hiểu mà cậu chẳng hề nhận ra.
“Là do chuyện đã xảy ra ở dãy núi Badlor. Chính sự kiện đó đã làm náo động cả học viện, vậy nên sự kiện chỉ được tổ chức trong nội bộ để đảm bảo an toàn cho những đứa trẻ đó.”
“Ồ, thoả nào mà Lessard-sama không nói đến lễ hội này lúc đó.”
“Ý chị là vậy đó. Năm nay rất nhiều người nghĩ rằng bốn năm rồi Lễ Hội Sư Vương mới được tổ chức.”
Vào lễ hội bốn năm trước, họ cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh vì lúc đó Lessard mới chỉ tiếp quản Elendil một khoảng thời gian ngắn. Các khách sạn gần Đế Đô ở Elendil lúc đó cũng chật kín phòng, nhưng giao phó mọi việc cho một lính mới như Lessard thì thực sự là quá sức đối với anh.
Chính vì vậy, các công chức trực thuộc Lâu Đài Hoàng Gia và các quý tộc khác đã cùng chia sẻ khối lượng công việc với anh và đảm bảo mọi thứ hoạt động trơn tru nhất có thể.
“Tuy chỉ là đoán thôi, nhưng em nghĩ vì là sự kiện lớn nhất được tổ chức ở đây sau một thời gian dài nên mọi người ai cũng muốn tận hưởng bầu không khí này nhiều nhất có thể.”
Vì lí do này, cộng thêm tính chất của Học Viện Hoàng Gia mà chẳng ai lại muốn vào ban điều hành lễ hội cả.
“Ren nói vậy cũng đúng. Có vẻ như họ không có thời gian để làm trong ban điều hành vì còn phải tham gia vào các phần thi của mình.”
“Đúng là vậy! Thế nên năm nay chị đã phải chuẩn bị cho lễ hội thế này… nhưng ai mà ngờ được rằng lại chẳng có ai muốn làm chứ!”
Có thể nói là bất cứ ai nhập học vào đây cũng đều có những mục tiêu của riêng mình. Nếu xét đến số điểm cao ngất ngưởng và những màn trình diễn trong kì thi cuối cùng thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
(Hình như Chronois vừa nói là đây là lần đầu tiên Lessard-sama thực sự chuẩn bị cho lễ hội nhỉ?)
Nếu đúng là vậy thì Ren chẳng có lí do gì để từ chối công việc này cả.
Với tư cách một thành viên của ban điều hành, sẽ tốt hơn nếu cậu có thể cống hiến bằng cách nào đó dù chỉ là một học sinh.
Rồi nếu như mọi chuyện diễn ra thuận lợi thì nhà Clausel cũng sẽ được đánh giá rất cao.
“Chronois-san, lễ hội năm nay sẽ vui lắm đây.”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nếu cần thiết thì chị sẽ làm phần việc của mười người luôn cũng được!”
Nghe thì có vẻ điên rồ, nhưng Chronois lại chẳng có vẻ gì là đùa.
Các giảng viên, bao gồm cả Chronois chỉ cần giúp đỡ hai người họ là được. Thực tế thì mỗi năm khi mà không đủ thành viên ban điều hành, các giảng viên sẽ nhảy vào những chỗ trống còn thiếu.
Nhiệm vụ của các thành viên ban điều hành, lại một lần nữa, chỉ là chuẩn bị cho lễ hội và sắp xếp mọi thứ, cộng thêm việc là đại diện cho cánh học sinh trong công tác lễ hội.
Chính vì lẽ đó mà đây không hẳn là một công việc cần nhiều giáo viên như vậy, nhưng với tình hình hiện tại thì đành phải chấp nhận vậy.
(Nhưng nếu mình nhớ không nhầm thì Chronois-san năm đó đã rời khỏi Leomel khi Lễ Hội diễn ra, hình như là công việc quan trọng gì đó.)
Mặc dù không hiểu tại sao lại như vậy nhưng nếu cậu nhớ không nhầm thì trong game cũng có chuyện tương tự xảy ra.
Nhưng vì không có thông tin cụ thể nên chắc Ren phải để chuyện này sang một bên và tập trung vào cái trước mắt.
“Lithia-sama nghĩ sao?”
“Tớ sẽ làm việc của nhà Clausel, còn Ren sẽ thi thoảng sẽ phụ tớ chút việc bàn giấy. Tớ nghĩ tớ có thể làm mấy công việc đó tốt hơn bạn đồng trang lứa.”
Nhưng ngay cả vậy, nếu có thêm vài người nữa thì sẽ tốt hơn.
Nhất là khi phải đại diện cho cánh học sinh, nếu chỉ có học sinh năm nhất thôi thì không đủ.
(Hừm…)
Ren nghĩ ngợi một chút trong khi nhìn lên trần nhà, xem xét liệu bản thân nên làm gì.
Cậu sực nhớ ra một điều kiện trước khi có thể chấp nhận công việc của ban điều hành này.
“Lithia và em dĩ nhiên sẽ chấp nhận đề nghị này, nhưng bọn em có chuyện cần phải nói trước.”
Ren sau đó nói với cô ấy những gì mà Ulysses đã viết và tình hình hiện tại của nhà Clausel mà không hề giấu giếm gì. Nghe vậy, Chronois vội vàng xua tay và nói. “Chị xin lỗi! Vậy thì hai em không cần phải—”
“Ah không, chỉ cần chị cho bọn em chút thời gian rảnh lúc lễ hội diễn ra là được!”
“Không sao đâu ạ! Chỉ cần chị cho em và Ren thi thoảng nghỉ ngơi thì bọn em sẵn lòng giúp đỡ mà!”
Thực tế thì đây cũng không phải là một đề nghị tồi với Lithia và Ren.
Sẽ tốt hơn nếu cả hai tham gia vào một sự kiện lớn thế này thay vì làm theo những gì Ulysses nói hay làm công việc của nhà Clausel.
Dĩ nhiên đây sẽ là cơ hội để đánh bóng tên tuổi và mở rộng mạng lưới quan hệ của họ.
Nói cách khác, đây là đề nghị đôi bên có lợi, khi mà cả Ren và Lithia đều không màng đến cuộc thi.
Cũng có thể nói là hai người họ sẽ khá bận rộn, nhưng miễn là có thể sắp xếp thời gian hợp lí thì bận một chút cũng chẳng sao.
“Em cũng nghĩ là sẽ vui hơn nếu được làm việc sau hậu trường thế này.”
“Em cũng vậy. Đây là một lễ hội tuyệt vời nên em rất vui nếu được tham gia theo cách này.”
“Hì hì, phần chuẩn bị bao giờ cũng là vui nhất mà.”
Thấy họ trả lời vậy, Chronois nở một nụ cười tươi tắn và không quên cúi đầu thật sâu cảm ơn hai người.
(Nhưng với số lượng này… chắc về nhà phải nghĩ thêm mới được.)
Tuy nhiên, việc không có một ai tham gia ứng tuyển vào ban điều hành trong hai ngày qua khiến cậu không còn chút hy vọng nào.
Vậy nên, Ren đã ngay lập tức nghĩ đến một người đáng tin cậy và mong sao người đó vẫn chưa quay về.
◇ ◇ ◇ ◇
“Đấy là lí do tại sao đó. Liệu cậu có thể giới thiệu ai đó cho tôi không?”
“...Không biết nữa. Mà sao cậu không nhờ tôi làm việc trong ban điều hành luôn vậy?”
Nghe vậy, Ren đột nhiên ghé sát vào Radius khi cả hai đang ở khu vườn trên sân thượng học viện.
“T-Thật sao? Tôi nhờ Radius đại tài làm việc đó được thật sao?”
Hai người con trai tiếp tục cuộc trò chuyện của mình trong khi nhìn lên bầu trời trong xanh.
“Sao cậu lại hỏi tôi vậy chứ?”
“Vì cậu là Hoàng tử Đệ Tam cơ mà, sao tôi có thể nhờ cậu làm thành viên của ban điều hành được chứ?”
“Tôi cũng không quan tâm cho địa vị của mình lắm đâu.”
“Thật sao? Tôi còn tưởng cậu sẽ tham gia vào phần thi nào đó nữa chứ?”
“Thú thực thì, sẽ là nói dối nếu bảo tôi không hứng thú với ban điều hành, nhưng tôi vẫn còn khá nhiều việc phải làm ở lễ hội. Nào là phải tiếp chuyện với khách quý từ các nước khác này, và còn tuỳ vào địa vị của họ thì tôi có thể sẽ phải dẫn họ tham quan nữa.”
Radius không ứng tuyển vào ban điều hành là vì lí do đó, và cậu cũng chẳng hứng thú tham gia vào phần thi nào cả.
Nhưng sẽ là câu chuyện khác nếu như Ren đích thân nhờ cậu ấy.
Là một người đã được Ren giúp đỡ biết bao nhiêu lần, Radius không hề ngần ngại nếu bạn mình cần giúp.
“Cậu có chắc là sẽ ổn không, khi mà công việc hoàng tộc…?”
“Không phải lúc nào tôi cũng có việc đâu, vậy nên tôi có thể thoải mái làm trong ban điều hành mà.”
Đầu tiên thì cậu bạn trước mắt Ren đây có thể xử lí toàn bộ công việc của mình chỉ trong nháy mắt, dù cho cậu ấy có bận đến đâu chăng nữa.
Ren cảm thấy sẽ thật bất lịch sự nếu cứ dè dặt thế này, vậy nên cậu đã hỏi lại Radius với vẻ tự nhiên như mọi ngày.
“Vậy thì, tôi nhờ cậu làm trong ban điều hành được không?”
“Haha, được chứ được chứ. Giờ chúng ta có ba thành viên rồi nhỉ?”
“Nghe bảo chúng ta cần có khoảng mười người, vậy nên vẫn chưa đủ đâu.”
“Không biết liệu thế có đủ không, nhưng tôi tin chỉ ba chúng ta thôi là ổn rồi.”
(Đúng là vậy, nhưng…)
Có Radius ở đây như có cả một giang sơn rồi.
Nhưng họ vẫn cần càng nhiều người càng tốt. Vì cả Ren và Lithia đều có thời gian rảnh nên cậu không muốn phải đẩy hết việc cho Radius như vậy.
Dù sao thì, nếu không có thì vị hoàng tử này vẫn sẽ tự mình làm hết mọi việc mà thôi.
(Bạn bè là thế này sao?)
Ren không muốn phải nhờ ai đó rồi để họ lại một mình.
Nếu đã làm thì cậu quyết sẽ làm đến cùng thì mới thôi.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì trưa mai là hết hạn nộp đơn rồi nhỉ? Vì không có ai đứng ra ứng tuyển nên chúng ta cần phải hành động nhanh thôi. Cậu cũng sẽ mời Fiona Ignat nữa phải không?”
“Ừm. Thực ra, tôi đã đến tìm cậu ấy trước cả cậu, nhưng Fiona lỡ quay về kí túc xá mất rồi.”
Fiona chắc chắn sẽ giúp Ren vì cô ấy là con gái của Ulysses mà.
Nhưng có thể cô sẽ chẳng có thời gian để làm việc trong ban điều hành vì cô còn phải lo việc của nhà Ignat.
Ren đã nói với Radius về mối lo đó.
“Cậu nói gì thế? Làm sao mà cô ấy có thể từ chối khi Ren đã đích thân nhờ như vậy được?”
“Sao cậu chắc chắn thế được?”
“Không có gì. Tôi chỉ đang nói với chính mình thôi.”
“Đấy đâu phải là nói với chính mình…”
Radius cũng không khéo léo lắm, và cậu cuống cuồng giấu đi lời nói của mình.
Cả hai sau đó cùng nhau đắm mình dưới bầu không khí trong lành, hai má giãn ra vì thư giãn.
“Kuh… không ngờ là đến cả Kiếm Vương cũng hành động. Ren à, có khi nếu cậu nhờ thì ai cũng nghe cậu hết trơn á.”
“Không không, tôi đâu có biết gì nhiều về Kiếm Vương.”
Chẳng ai biết rõ ý định thực sự của Kiếm Vương cả, vì cô chính là nhân tố không thể thiếu trong chiến dịch tại Tháp Đồng Hồ Lớn năm ngoái.
Khi Radius hay Hoàng Đế hỏi, cô chỉ đơn giản đáp lại rằng: “Tôi tò mò” mà thôi.
Theo lời Hoàng Đế thì dù có gặng hỏi bao nhiêu thì cô cũng chẳng nói gì đâu.
“Vậy thì, xem nào… Để tôi gọi thêm cô ấy.”
Ren ngồi xuống cái ghế dài gần đó và ngả người ra phía sau.
Radius cũng vậy. Cậu dựa lưng vào hàng rào trên sân thượng và hơi quay người về phía Ren.
“Một người bạn của cậu sao?” Ren hỏi.
“Là bạn thơ ấu, người đã lớn lên và ở bên tôi suốt quãng thời gian dài. Cô ấy sẽ là nữ sinh năm cuối năm nay.”
Ren cố lục lọi trí nhớ của mình, tìm kiếm sự hiện diện mà Radius đang nhắc đến.
Đã được mười bốn năm kể từ khi Ren sinh ra ở thế giới này, vậy nên lúc này những kí ức đó có thể trở nên mơ hồ sau một khoảng thời gian dài như vậy.
Sau một hồi cố đấm ăn xôi nhớ lại những kí ức đang dần phai nhạt, Ren vẫn chẳng thể nào nhận ra người mà Radius vừa nhắc đến.
Có thể là vì Radius đã phải bỏ mạng trong Truyền Thuyết Bảy Anh Hùng nên người đó ít khi xuất hiện, hoặc thông tin về người đó đã bị hạn chế.
“Cô ấy là con gái của Bá Tước Arkhaise. Cậu đã từng nghe về bà ấy chưa?”
“Tôi không biết nữa. Chắc là chưa rồi…”
“Vậy thì để tôi kể cho. Nhà Arkhaise vẫn còn thuộc phe anh hùng cho đến vài năm trước khi tôi sinh ra. Tuy vậy, do gặp bất đồng cùng phe nên họ đã trở thành thành viên của phe Bảo Hoàng.”
“Chà… đó là một gia tộc thế nào vậy?”
“Có thể nói là cực kì danh giá, và là một gia tộc đã sản sinh ra biết bao nhân tài trong quá khứ. Người đứng đầu gia tộc hiện đang làm phò tá của Hoàng Đế, nên cô con gái của họ mới ở cùng tôi như vậy.”
Có vẻ như người đứng đầu gia tộc và các thành viên khác đều là những cá nhân xuất sắc.
Ren bắt đầu cảm thấy có hứng thú với con người này, nghĩ rằng dù có chuyển sang phe khác đi chăng nữa thì vẫn còn người thuộc phe đối địch giang tay cứu giúp.
“Ý tôi là, thật tuyệt khi biết Radius cũng có một người bạn thời thơ ấu như vậy.”
“Hửm? Sao lại thế?”
“Không hiểu vì sao nhưng tôi có cảm giác cô ấy là một con người tuyệt vời.”
“Cô ấy tuyệt vời thật… Cô ấy đã làm rất tốt trong vụ tháp đồng hồ năm ngoái, và thậm chí vào lúc cậu đi đập tan hang ổ của bè lũ giáo phái đó, cô ấy cũng luôn ở bên bảo vệ tôi.”
“Chao ôi, còn tuyệt vời hơn cả tôi tưởng tượng.”
“Chẳng có gì đáng chê trách cả… Một con người hoàn hảo đúng nghĩa. Với cả, cô ấy cũng là chủ tịch hội học sinh năm ngoái nên chắc chắn nếu có trong ban điều hành thì cô sẽ là lực lượng nòng cốt đấy.”
Những lời của Radius chứa đầy những câu từ kì lạ.
Hiếm khi thấy người này khen ai đó nhiều như vậy, khiến cho Ren không khỏi thắc mắc liệu cô ấy là một người con gái thế nào.
Đây hẳn là một người mà Hoàng tử Đệ Tam luôn quan tâm đây mà.
“À, có thể cô ấy sẽ hơi ‘kì lạ’ theo nhiều cách, nhưng chung quy lại thì cô ấy vẫn là người có thực lực.”
“V-Vậy sao… Tôi hiểu rồi.”
Mặc dù có hơi lo lắng trong lòng, song vì Radius đã ca tụng nhiều đến vậy nên cậu chẳng thể nào nghi ngờ khả năng của cô ấy nữa.
“Vì là Lễ Hội Sư Vương đầu tiên sau bốn năm nên chắc các học sinh chẳng ai quan tâm đến ban điều hành đâu. Rốt cuộc thì đến trưa mai, chắc chắn chúng ta vẫn chỉ có ít nhất năm người.”
Ren gật đầu đồng ý.
Số lượng học sinh trong ban điều hành tuy chỉ có một nửa, nhưng về chất lượng thì quả thực là miễn bàn.
Đến Ren còn phải tự tin thốt ra rằng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu nữa là.


1 Bình luận