Vol 4: Phía sau câu chuyện

Chap 32: Dàn giao hưởng

Chap 32: Dàn giao hưởng

Trans: KanzuNe

Edit: Tài Dảk

********

“Ren, mai cậu có bận không? Sarah nói chúng tôi nên đi cầu nguyện cùng nhau trước khi thi đấu buổi chiều mai.”

“Để mọi người có thể vượt qua vòng bán kết hử?”

Vayne gật đầu, rồi sau đó Sarah chen vào nói tiếp.

“Trước đối thủ là quý tộc phe Anh Hùng thì ai mà không lo lắng cho được, phải không?”

“Nhất là Sarah đó nhen, vì đối thủ của cậu ấy là Kaito-senpai đó à.”

Đối thủ của Vayne ở vòng bán kết cũng có xuất thân tương tự như vậy, khi mà cô cũng chính là một senpai năm hai đang khá hứng thú với Vayne. Theo lời Kaito thì cô là một cung thủ điêu luyện.

“Phải rồi… Có nghĩ tới nghĩ lui thì chúng tôi cũng vẫn bồn chồn mà thôi. Vòng bán kết sẽ diễn ra vào buổi chiều, nếu được thì hai cậu có muốn cùng bọn tôi đến Roses Caitas không?”

Ren và Lithia cứ nghĩ họ sẽ đến Đền Thờ Hoàng Gia cơ, vậy nên khi nghe thấy cái tên Roses Caitas đó, đôi uyên ương không khỏi tỏ ra bất ngờ.

“Nhưng mà giờ đâu có vào Roses Caitas được?”

“Ừm, đúng là vậy thật, nhưng vẫn có một số nơi bên ngoài phong ấn được lập ra để cầu nguyện mà. Sau khi Roses Caitas không vào được nữa thì Giáo Hội Elfen đã tạo ra những tế đàn thay thế đấy.”

“Ồ… Thì ra vẫn còn những nơi như vậy.”

Sự kiện lần này đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo chính của game. Tuy nhiên, Ren cũng đã phần nào quen với việc thực tế của mình không còn là một trò chơi vô nghĩa nữa.

“Nhưng sao phải là Roses Caitas? Nếu muốn cầu nguyện thì chẳng phải Đền Thờ Hoàng Gia gần hơn sao?”

“Lithia-chan à, chẳng phải cậu bảo muốn được nhìn thấy phong ấn đó sao? Ngày mai còn có một chuyến bay đặc biệt nữa, nên là nhân dịp này sao chúng ta không làm một chuyến nhỉ? Thậm chí ngày mai Dàn Hợp Xướng Elfen cũng sẽ có mặt ở đó đó!”

“Nghĩ lại thì… Hình như cha tớ cũng có nói như vậy…”

Vào đêm đầu tiên của Lễ Hội Sư Vương, Lessard cũng đã nhắc đến điều đó.

Nhưng Lithia mỉm cười gượng gạo với Ren. Cô cũng đã từng nhìn thấy phong ấn vào buổi tối qua khung cửa sổ ma tàu rồi. Tuy nhiên, nàng thánh nữ bao dung thiện chí cũng chẳng muốn làm bạn thân của mình đau lòng, nhất là khi cô đang hào hứng như vậy.

Ngoài lời mời của Sarah ra thì Lithia cũng có hứng thú với dàn giao hưởng của Giáo Hội Elfen.

Cả Lithia và Ren đều muốn được thưởng thức những bản giao hưởng đậm chất trữ tình.

“Dù sao thì Ren và tớ cũng muốn nghe bọn họ mà, nên tuyệt vời đấy.”

“Hể, thật không? Vậy là chốt nha! Mai hẹn ở Vườn Treo nhé.”

Nemu không hề bỏ qua ánh nhìn của Ren và Lithia trao cho nhau và cười mỉm bên cạnh Sarah.

“Ôi tình yêu…”

Sarah nghe vậy thì hỏi.

“Nemu? Sao vậy?”

“Nah nah, chỉ là Nemu này tinh ý thôi à, không như Sarah-chan kia đó nha. Nemu chỉ đang nghĩ xem hai người kia đang giấu gì á.”

“Ý cậu là sao?”

“Chậc, cậu biết Nemu mà, cậu ta chỉ đang bịa chuyện thôi.”

“Uwwaaaa! Lithia làm như Nemu này chỉ biết nói xấu không thôi à! Thỉnh thoảng mới vậy thôi mừ! Thỉnh thoảng thôiiii!”

Mọi người đều cười Nemu, khiến cô tỏ vẻ không hài lòng với tiếng hừ đầy bực bội.

Ơ, nhưng mà Nemu làm gì ở đây vậy? À, hoá ra là cô đến để xem Đại Hội Võ Thuật mà thôi. Sau đó cô tiện đường đi cùng Sarah và Vayne đến để chia vui cùng cả nhóm.

Sau khi cả ba rời đi, Ren và Lithia trở về trụ sở.

Nhìn hai người họ quay lại, Radius hỏi.

“Có chuyện gì mà nhìn mặt hai người hớn hở thế?”

“Ừm, chỉ là đại hội võ thuật ngày mai thôi. Mai là bán kết rồi, lại toàn là học sinh chúng ta mới chết chứ.”

“Chà, quả là tin tốt nhỉ. Vậy giờ ba người các cậu cũng nên đi xem đi. Ngày cuối không cần phải ở đây đâu, cứ thoải mái đi.”

Ren, Fiona và Lithia mỉm cười trước lời đề nghị này.

“Còn Radius thì sao? Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?”

“Nya~~ Xin lỗi mọi người nha, nhưng Điện Hạ đi ‘hẹn hò’ với tôi rồi, nên không được đâu nya.”

“...R-Ra là vậy.”

Biết được mật mã của Mirei, Ren chỉ khẽ gật đầu với vẻ hơi thất vọng.

◇ ◇ ◇ ◇

Sáng hôm sau, dù vẫn còn khá sớm nhưng xung quanh Roses Caitas đã tấp nập người qua lại.

Con đường mòn rải rác những viên gạch vụn, và ở một số chỗ còn thấy rêu xanh. Xung quanh khu vực bên cạnh con đường mới xây cũng được tô điểm thêm bằng thảm cỏ xanh mướt với đủ các gian hàng của thương nhân.

Ren vừa xuống khỏi ma tàu dường như trở nên choáng ngợp với cảnh tượng nơi đây.

(Ồ, không ngờ lại đẹp thế này.)

Cậu mới chỉ nghe loáng thoáng được rằng ga tàu ở đây chỉ được dựng tạm thời, còn tối ngày hôm trước, ở bữa tiệc tối đó Ren cũng chẳng thấy được gì vì trời quá tối.

Giờ đây, trước mặt là một ga tàu được tạo nên từ những tấm ván gỗ khổng lồ, cùng với hàng chục những cột thép lớn nhỏ khác nhau không khác gì một concert khổng lồ.

Trong lúc cả nhóm đi xuống cầu thang tới mặt đất.

“Ren, nhìn kìa nhìn kìa.”

Lithia chỉ về phía ngọn núi nơi mà Roses Caitas đang toạ lạc.

Sau khi chiêm ngưỡng chiếc Lồng Thời Gian rõ như ban ngày đó, cả hai liền đi dạo một vòng khu vực xung quanh. Hệt như người đời bàn tán, hầu hết Roses Caitas đều được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc.

Ở giữa ngọn núi và cánh đồng rộng lớn nơi đây chính là một thung lũng khổng lồ, cùng với đó là một cây cầu treo nối liền hai bên bờ. Chỉ cần đi qua cầu, bạn sẽ tới được con đường mòn dẫn lên ngọn núi. Thế nhưng, phong ấn lại ở ngay phía bên kia cầu nên hầu như nơi này chẳng có lúc nào là mở cửa cho các tín đồ cả.

Có lẽ vì hôm nay có đoàn giao hưởng tới nên cây cầu nay đã được mở cửa, trước cầu là một hiệp sĩ Điện Elfen canh gác.

“Ở đây đông người thiệt đó.”

“Phải ha.”

Khu vực này giờ đây đã hoàn toàn nhấn chìm trong biển người, bao gồm những thành viên của Giáo Hội Elfen cả trong lẫn ngoài nước. Nếu đếm sơ sơ qua thì có lẽ không dưới 1000 người đang có mặt ở nơi đây.

Nếu bất cẩn thì có lẽ cả Ren lẫn Lithia sẽ bị cuốn theo dòng người mất.

“Ai daa, đông người quá… Nhớ đừng để bị lạc đấy, Sarah.” Vayne nói.

“Hứm, biết rồi biết rồi. Mà chúng ta nên ăn sáng trước chứ nhỉ?”

“Ăn?! Ăn!? Nemu đói rùiiii…!”

Vì tất cả đều phải xuất phát từ sớm nên bọn họ, ngoại trừ Ren và Lithia, vẫn chưa ăn sáng. Do phải di chuyển từ Đế Đô cho tới Elendil nên ba người còn lại chẳng thể nhàn nhã được như bộ đôi này.

“Nếu Nemu nhớ không lầm thì đồ ăn ở đây ngon lắm lun á!”

Có vẻ như có một nhà hàng nổi tiếng đã mở một gian hàng để bán thịt xiên nướng, cùng với đó là những quầy hàng phục vụ đồ uống như trà và đồ ngọt.

“Nè nè, Vayne-kun có muốn Nemu này nắm tay dẫn đi không zậy? Hehe, giờ mà bị lạc là nguy to đó nha~~”

“K-Không cần đâu! T-Tôi ổn mà!”

“Thiệt là~~ ngại ngại gì chứ… Hay là, Nemu này không đủ… quyến rũ hể?”

“K-Không phải vậy đâu mà… R-Ren! Đừng cười nữa! Ra đây giúp tôi chút đi!”

“Haha, xin lỗi xin lỗi mà. Nhưng giờ tìm chỗ để chúng ta ăn sáng quan trọng hơn đó.”

Nghe vậy, Vayne tranh thủ ngó nghiêng các quầy hàng xung quanh mà không quên lảng tránh Sarah đang ghen tị bên cạnh.

Nói không ngoa khi ở đây, chỉ cần bạn nghĩ đến thứ gì là có cái đó. Trong lúc Vayne vẫn đang bị Nemu trêu chọc, còn Sarah phồng má bĩu môi bên cạnh thì Ren quay sang nói chuyện với Lithia.

“Mùi thơm quá à… Ăn no rồi mà tớ vẫn muốn ăn thêm.”

“Fufu, Ren thiệt là. Vậy chúng ta ăn gì trước đây ta…? Hay là ta thử những món không có ở Elendil hay Đế Đô xem sao?”

Và thế là, cả nhóm ghé hết hàng này đến hàng khác để xoa dịu chiếc bụng đói của mình, đồng thời thưởng thức những thứ mới lạ mà họ chưa từng thử trước đây.

5 người cứ thế đi sát lại nhau để tránh bị dòng người xô đẩy làm lạc nhau. Đó là khi năm phút sau, khu vực xung quanh dần trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Ở chính giữa trung tâm, các nghệ sĩ của dàn giao hưởng Giáo Hội Elfen trong áo choàng trắng đang đi xuống dưới đường, vây quanh là các hiệp sĩ Giáo Hội Elfen.

Nhiều tín đồ khi trông thấy cảnh này đã ngay lập tức quỳ xuống cầu nguyện.

Như thể đang muốn dẫn đầu đám đông, dàn giao hưởng liền tiến tới cây cầu treo dẫn tới ngọn núi bên kia thung lũng.

“Chúng ta cũng đi thôi chứ?”

““Uhm!””

Theo chỉ dẫn của Ren và Lithia, cả đoàn cũng bắt đầu cất bước theo sau đám đông.

Chỉ nội việc đi bộ từ ga tàu tạm thời tới cây cầu thôi cũng đã mất hơn 30 phút rồi. Tất nhiên, dàn giao hưởng là những người đầu tiên tới được cây cầu, theo sau đó là các hiệp sĩ canh gác cây cầu để giữ cho không ai được lại gần họ.

Các thành viên của dàn giao hưởng cứ thế đi tiếp cho tới khi chạm mặt phong ấn nổi tiếng này.

Kì lạ thay, có một người trong số họ đang mang một cây trượng khổng lồ không giống ai. Anh ta giữ lấy nó bằng cả hai tay, như thể đang muốn dâng hiến cây trượng cho các vị thần ở thiên đàng vậy.

Đột nhiên, viên pha lê khổng lồ ở đầu cây trượng loé lên, và thế là mọi người xung quanh anh bắt đầu đồng thanh cất tiếng.

Ren từ từ cảm nhận từng giai điệu trong lời hát, đôi mắt sáng rực trước cảnh tượng dàn nhạc đang biểu diễn ở con đường dẫn lên núi phía xa kia. Tuy không biết tại sao, nhưng Ren nghĩ bản thân đã bị hớp hồn bởi những giai điệu đó rồi.

(...)

Thứ âm thanh thiêng liêng nhưng tràn đầy cảm xúc đó khiến Ren chẳng thể rời mắt nổi, ngay cả khi cậu không hiểu ngôn ngữ của lời bài hát đó.

“Ren này, để tớ dịch cho cậu nghe nhé?”

Lithia thì thầm vào tai Ren. Có vẻ như cô đang cố để không làm phiền mọi người xung quanh mình.

“Hể? Lithia-sama hiểu được sao?”

“Hiểu chứ. Đây là ngôn ngữ được dùng trong các nghi lễ Ban Ấn mà, nên có lẽ tớ cũng hiểu đôi chút đó.”

“Hehe, quả đúng như mong đợi từ tiểu thư Lithia đây đó nha. Nhưng mà tớ cũng muốn Lithia-sama được thưởng thức bài nhạc này nữa, nên là không cần phải lo cho tớ đâu.”

“Hể… Có sao đâu, tớ cũng muốn được thưởng thức chúng cùng Ren mà.”

Khoảng cách giữa hai người đang gần nhau hơn bao giờ hết.

Có thể nói, Lithia phải ghé sát mặt Ren khi cô chuyển thể những ca từ khó hiểu về với ngôn ngữ thông thường.

“—Hỡi Chúa trên cao, những đứa con của chúa—! Con nguyện dâng hiến khúc ca này cho người— Xin hãy cứu rỗi chúng con. Hãy mang con đến bên người, Chúa ơi!”

Lithia cứ thế đắm chìm vào việc dịch nghĩa từng lời một cho tới khi cô nhận ra bài hát đầu tiên đang dần đi đến hồi kết. Nhiều tín đồ xung quanh họ thậm chí còn xúc động rơi nước mắt, còn ba người bạn của họ thì chỉ biết im lặng, như thể đã hoàn toàn bị lay động bởi bầu không khí này.

Bài nhạc hùng tráng cứ thế vang lên lần thứ hai, rồi lần thứ ba, và rồi…

“Hử?”

Đột nhiên, tầm nhìn của Ren dần mờ đi, còn tai cậu thì rung lên.

Theo phản xạ, Ren lấy tay che cả hai tai lại, nhưng chuyện kì lạ bắt đầu từ đây. Dù đã che kín tai mình, song cậu vẫn có thể nghe thấy một thứ tiếng đặc biệt.

Kenggg… Kengggg…

Tầm nhìn của Ren lại rung lên, ảo ảnh hiện ra mỗi lần tiếng chuông tưởng chừng như vĩnh cửu đó vang lên. Cứ như thế, mọi thứ dần trở lại bình thường, nhưng anh Ren nhà ta như bị doạ cho một vố vậy.

Cậu nhìn xung quanh, nhưng có vẻ như chẳng có ai là bị giống cậu cả.

Và rồi, có một người mà cậu không ngờ đến cũng gặp tình trạng tương tự.

“Ren… Vừa rồi là…?”

“Lithia-sama cũng nghe thấy phải không?”

Đó là khi bản nhạc số 7 kết thúc, Sarah—người vẫn còn im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng gọi Lithia.

“Xúc động quá à… mà Lithia-chan? Sao đột nhiên cậu với Ren im lặng thế? Bản nhạc này xúc động lắm phải không?”

“...Không. Chỉ là đột nhiên có tiếng chuông lớn làm tớ giật mình thôi…”

“Làm gì có tiếng chuông nào nhỉ? Vayne thì sao?”

“Không, tớ cũng có nghe thấy gì đâu.”

Thế rồi, Ren lên tiếng.

“Vayne này, vậy còn ảo ảnh ban nãy thì sao?”

“Tôi không nghĩ là có thứ gì giống vậy đâu. Ý tôi là, sao đột nhiên cậu lại hỏi thế vậy? Hai cậu có ổn không?”

“...Không phải đâu. Chắc tôi tưởng tượng thôi.”

Cả hai người họ cố gạt đi sự kiện ban nãy, cho rằng có lẽ sáng nay dậy sớm nên thiếu ngủ mà thôi.

Và cứ như thế, buổi trình diễn đã kết thúc, và ban nhạc từ từ đi xuống cầu thang dẫn lên núi. Hệt như lúc mới đến, bọn họ lại một lần nữa bị vây quanh bởi các hiệp sĩ canh gác, và tất cả sau đó im lặng đi xuống con đường dẫn về ga tàu.

Ren và Lithia thì chỉ biết nhìn nhau, thắc mắc không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa. Cả hai nhíu mày, và dù không muốn nghĩ đến nhưng sự thật là chỉ có bọn họ mới bị vậy mà thôi.

“Sao chúng ta không tranh thủ về trước khi ga tàu quá tải nhỉ?”

“Phải rồi! Ý tưởng hay đó!”

Sarah và Vayne ngay lập tức gật đầu đồng ý khi Ren nghĩ ra một cái cớ để tránh xa đám đông trên đường về. Ngay cả Nemu cũng đồng ý không chút do dự.

Trên thực tế, chỉ là Ren và Lithia muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt mà thôi.

“Nếu bị kẹt lại đây thì hỏng mất. Chiều nay tớ với Vayne còn có trận đấu nữa mà, phải khẩn trương thôi.”

Cả nhóm bắt đầu rời đi nhanh chóng, bỏ lại đám đông vẫn chưa thể hoàn hồn sau màn trình diễn tuyệt vời ban nãy.

Cứ như thế, năm người họ nhanh chóng len lỏi qua dòng người tấp nập để kịp trở về cho trận đấu buổi chiều.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!