Vol 4: Phía sau câu chuyện
Chap 23: Chuyện phiếm sau giờ học
2 Bình luận - Độ dài: 2,823 từ - Cập nhật:
Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Cả ba người dường như tỏ ra ngơ ngác trước những gì Radius vừa làm.
“Nyahahaha! Mọi người đều ngạc nhiên trước kĩ năng bàn giấy của Điện Hạ kìa!”
“Mm, đến ta còn không ngờ bản thân có thể sắp xếp được lịch trình ấn tượng như vậy đấy. Mà thôi, hôm nay chúng ta sẽ hoàn thành nốt một trong những công việc cần làm trước thềm Lễ Hội Sư Vương.”
Radius viết xuống dòng chữ “Thị Sát Thương Hội” dưới vòng tròn được khoanh vào ngày hôm nay.
Đúng là việc này đã được lên kế hoạch từ lâu lắm rồi…
“Học Viện Hoàng Gia sẽ cung cấp đồ ăn, thức uống và các thiết bị cho các đại diện của trường. Dĩ nhiên, bên nhà trường cũng sẽ kiểm tra lại, nhưng họ cũng muốn chúng ta làm việc đó nữa.”
“Nói cách khác, đây là cách chắc ăn nhất để lễ hội diễn ra được an toàn, nya!”
“Thì ta vừa nói vậy xong mà Mirei…”
“Ừm… tôi hơi tò mò một chút, nhưng sao cậu lại chọn ngày hôm nay vậy?”
Ren liền hỏi vì cho rằng hẳn phải có lí do hợp lí cho sự thay đổi lịch trình này.
Radius sau đó quay về phía Ren, và như mọi khi, cậu nói bằng giọng tự tin thường ngày của mình.
“Hôm nay là ngày duy nhất mà chúng ta rảnh đấy. Nói đơn giản thì nếu không xong trong ngày hôm nay thì mọi người chẳng còn thời gian thưởng thức lễ hội đâu.”
“...Ah, thì ra là vậy…”
Ren, người hiểu rõ Radius thứ nhì, dần hiểu ra vấn đề và giải thích cho hai cô nàng bên cạnh vẫn còn đang nghiêng đầu khó hiểu.
“Vậy là thành viên của ban điều hành được tận hưởng không khí lễ hội sớm hơn những người khác một chút rồi, nhỉ?”
“Ừm. Dù sao thì tất cả cũng làm việc chăm chỉ đến tận hôm nay rồi, tham lam một chút có hại ai đâu chứ? Vào dịp lễ hội ta vẫn sẽ còn rất nhiếc việc phải làm, nhưng nếu xong vụ thị sát hôm nay thì mọi người ít nhất có thể toàn tâm tận hưởng lễ hội. Ý của tôi là vậy.”
“Vậy… tức là chúng ta có thể vừa tham quan thị trấn nhộn nhịp, vừa kiểm tra các thương hội sao?”
Radius lại gật đầu lần nữa.
“Các gian hàng ở lễ hội sẽ bắt đầu được mở vào chiều nay nên tôi nghĩ học sinh từ khắp nơi sẽ kéo đến chứ không chỉ Học Viện Hoàng Gia đâu.”
Đây là lần đầu tiên sau bốn năm lễ hội được tổ chức nên mọi người phấn khích như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Để thể hiện lòng biết ơn đối với các thành viên ban điều hành đã luôn làm việc hết mình, Radius đã cố hoàn thành mọi công việc một mình và dẹp mọi thứ sang một bên để tất cả có thể thư giãn chiều nay.
Thế rồi, Radius bắt đầu rời khỏi phòng cùng Mirei.
“Nếu cần gì thì cứ hỏi hai bọn tôi nhé, còn giờ tôi ra đây có tí việc chút. Giấy tờ các thứ tôi để trên bàn kia rồi, nên là nhờ Ren kiểm tra lại giùm tôi nhé.”
“À ừm… được thôi.”
Ren thốt lên một tiếng đầy thảm hại khi Radius rời đi mà chỉ để lại vài lời như vậy.
Và thế là chỉ còn lại Radius và Mirei một mình ở bên ngoài phòng làm việc. Đến đây, vị hoàng tử của chúng ta liền buông lời thở dài.
Radius sau đó nhắc đến một chuyện mà cậu chưa hề nói với Ren lúc trước.
“Chúng ta vẫn còn việc phải làm đấy… Không chỉ công việc của ban điều hành mà còn cả việc thường ngày nữa. Ta cũng sẽ phải xem xét việc mà ta nhờ em lúc trước nữa…”
“Vâng thưa ngài, nya.”
Hai người trao đổi bí mật với nhau rồi cứ thế rời khỏi học viện.
Vì không biết họ đang nói gì bên ngoài nên Ren chỉ có thể nhìn hai người họ bước đi rồi quay sang Lithia và Fiona.
“Chúng ta làm gì giờ?”
Theo những gì Radius nói thì có vẻ như họ có toàn quyền quyết định tuyến đường thị sát thương hội. Thấy Ren nói vậy, hai người đẹp bắt đầu chụm đầu vào thảo luận một cách đầy hứng khởi.
“Sao chúng ta không bắt đầu từ đây nhỉ? Rồi sau đó là đến đây… rồi chúng ta có thể nghỉ ngơi ở chỗ này…”
“Fiona-sama à… nếu đi đường này thì chúng ta còn có thể xem qua các gian hàng ở khu phố chính đấy.”
“Uwa, cậu nói phải!”
Thấy Lithia đề xuất một tuyến đường hiệu quả hơn để tham quan các gian hàng trên phố chính, FIona liền gật đầu ngưỡng mộ, “Đúng là tốt hơn thật”.
Dù nói thế nhưng hai cô nàng vẫn không quên bỏ bê nhiệm vụ chính của mình, đó là thị sát các thương hội trong thành phố. Tuyến đường mà Lithia đề ra cũng chỉ phương án tốt nhất đi kèm mà thôi.
“Ren, cậu thấy ổn chứ?”
“Ren-kun, ý cậu thế nào?”
Cuối cùng, cả Fiona lẫn Lithia đều đã quyết định xong tuyến đường chiều này trước cả khi Ren có cơ hội xen vào.
Dù sao thì Ren cũng đã quyết định để hội con gái chọn đường vì cơ bản đống giấy tờ mà Radius để trên bàn kia toàn là tên thương hội mà cậu không hề hay biết. Như thể nhận ra suy nghĩ từ thái độ của Ren, cả hai liền hỏi lại lần cuối cho chắc trước khi quyết định.
Và câu trả lời của Ren dĩ nhiên là:
“Ừm, chúng ta cứ làm thế đi.”
Nói gì thì nói chứ anh Ren nhà ta có biết cái quái gì về đường đi nước bước đâu chứ… Tốt nhất là nên để chuyện này cho những chuyên gia kia giải quyết vậy.
◇ ◇ ◇ ◇
Trong lúc đi dạo vòng quanh thị trấn và thăm các thương hội, cả ba dừng lại ở một quầy đồ ăn như lẽ tự nhiên. Nhưng vì có vẻ như Fiona và Lithia ngại nghỉ ngơi vì trách nhiệm của mình nên Ren đành phải lôi ra kế sách thứ nhất và giả vờ nhìn đồng hồ: “Ồ, muộn vây rồi sao? Sao chúng ta không nghỉ ngơi một lúc nhỉ?”
Dù có là Ren thì cậu cũng cảm thấy khá khát và đói khi phải đi mấy vòng thị trấn như vậy. Và thế là sau khi dẫn hai cô nàng dạo quanh các quầy đồ ăn, cả ba liền ngồi xuống một băng ghế trống.
“Mmm, món này ngon lắm nè Fiona-sama.”
“Fufu, cái này cũng vậy nữa. Lithia-sama muốn thử không?”
“Đ-Được không vậy? Nếu vậy thì mình không phiền đâu… Fiona-sama cũng ăn thử món này đi.”
“Cảm ơn vì bữa ăn… Mmm, công nhận món này vừa ngọt vừa ngon thật.”
Trong khi hội con gái đang thân mật một cách vui vẻ ở bên, Ren chỉ biết nhìn quanh thị trấn ngắm nhìn người đi bộ.
Thị trấn vẫn nhộn nhịp như mọi khi, nhưng khác với trước đây, nó thậm chí còn nhộn nhịp hơn nữa. Thậm chí cậu còn thấy nhiều học sinh trốn học để đi chơi tiền lễ hội cùng bạn cơ mà.
—Và một buổi chiều cứ thế trôi qua, cả ba quyết định trở lại học viện trước khi mặt trời xuống núi.
Ngay khi họ đang thầm cảm ơn Radius vì đã cống hiến hết mình như vậy, Ren liền ngồi xuống ghế.
(Hử?)
Có một tập giấy trên bàn mà cậu nhận ra cần phải có chữ kí xác nhận của Chronois. Có lẽ trong lúc kiểm tra Ren đã bỏ sót nó và quên không nhờ cô ấy kí hộ.
“Xin lỗi nhé. Tớ có việc đi gặp Chronois-san một lát.”
“Okei.”
“Không sao đâu. Ren cứ làm việc của mình đi.”
Sau khi chia tay Lithia và Fiona, cậu liền hướng thẳng tới văn phòng hiệu trưởng học viện.
Dù đã tan học nhưng vẫn có không ít học sinh tụ tập lại ở hành lang để ngắm nhìn đường phố lễ hội vào buổi tối và bàn bạc cho kế hoạch sắp tới của họ.
Cứ thế, Ren lướt qua hàng người tấp nập trong học viên và hướng thẳng tới chỗ Chronois.
Chỉ một vài phút sau, cậu đã đứng trước văn phòng hiệu trưởng, gõ cửa và ngay lập tức nhận được câu trả lời.
“Mời vào mời vào!” Một giọng nói vui vẻ vang lên.
“Xin thứ lỗi.”
Ren chào Chronois và bước vào phòng thì nhận ra pháp sư vĩ đại nhất thế giới đang nằm ườn trên chiếc ghế sofa trong phòng.
“Có thứ này em cần chị kí hộ.”
“Không sao không sao! Miễn là giúp được em là được rồi, Ren-kun!”
Chronois nhận lấy tập giấy tờ từ Ren rồi bắt đầu lướt qua trong khi lẩm bẩm, “Hừm hừm…”
Thế rồi, giọng của cô vang lên bên tai Ren khi cậu ngồi không chẳng còn việc gì làm.
“Chị sẽ không có nhiều thời gian ở Lễ Hội Sư Vương đâu… Nên là nếu Ren cần giúp đỡ gì thì cứ thoải mái nhờ các giáo viên khác đi nhé.”
Tuy có hơi đường đột nhưng cô muốn nói chuyện này với Ren càng sớm càng tốt vì cậu là thành viên của ban điều hành. Chronois sau đó dừng lại một lúc, ngẩng đầu lên xin lỗi Ren rồi mới quay lại làm việc tiếp.
Thực lòng mà nói thì đến Ren cũng sốc ra mặt khi biết được tin này đấy.
(...)
Sự thật thì trong trò chơi, Chronois cũng bận tương tự như vậy vào Lễ Hội Sư Vương nên Ren khẽ giật mình một chút mà thôi.
“Nếu chị cần giúp đỡ thì ban điều hành chúng em sẽ luôn ở đó ạ.”
“...Chị phải tiếp đón hoàng tộc và quý tộc từ các nước khác đấy, mấy đứa có kiêm nổi không đây?”
…Nói đến đây, Ren chỉ biết từ từ quay mặt đi và ra vẻ như chưa từng nghe thấy điều gì.
Thấy vậy, Chronois liền đổi chỗ của mình ra trước mặt Ren, mắt chạm mắt với cậu.
“Kukuku! Chị đùa thôi mà! Không có sao hết trơn á! Người lớn bọn chị cũng phải làm việc hết sức mình chứ, không thì làm sao dám nhìn mặt Ren và bạn mình đang phải cật lực ngoài kia…!”
Chronois ngập ngừng một lúc.
“Thế nên là… không cần phải lo cho chị đâu. Ren và mọi người cứ từ từ mà tận hưởng lễ hội đi!”
“N-Nhưng mà nếu chị thực sự mệt mỏi thì bọn em cũng sẽ—”
Nói đến đây, Chronois liền đứng dậy.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, vẻ đẹp của Chronois như được tô điểm khi cô đi đến chỗ Ren. Bầu không khí bí ẩn toát ra khiến Ren cũng phải nín thở khi cô nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
“—Nyufufu.”
Và rồi, cô đột nhiên đưa tay ra và xoa đầu Ren.
“Ê-Ể? Sao đột nhiên—?”
“Nhìn Ren nói chuyện nghiêm túc đáng yêu quá đi à, nên chị cứ thế xoa đầu thôi.”
“E-Em…”
“Haha! Nhưng mà nè, Ren xấu tính lắm đó!”
Chronois đưa ngón trỏ ra và búng nhẹ vào mũi của cậu.
Thấy Ren nheo mắt lại nhìn đầu ngón tay của mình, Chronois không khỏi bật cười.
“Em coi thường người lớn bọn chị lắm luôn á! Vậy nên là làm ơn đừng coi chị là trẻ con được không! Sức mạnh của người lớn không đùa được đâu!”
“Kh-Không, em đâu có ý đó… Chỉ là, em nghĩ nếu có thể thì mình nên giúp mà thôi…”
“...K-Không công bằng… Dám bày ra vẻ mặt dễ thương đấy… So với hồi đầu chúng ta gặp nhau thì em cao hơn cả chị rồi đó. Biết vậy hồi đấy chị bắt em về Đế Đô luôn cho rồi…”
“Thì giờ em ở gần Đế Đô rồi còn gì.”
Ren cười khúc khích, và sau khi hoàn thành giấy tờ mà cậu mang tới, cả hai liền đổi chủ đề.
“Ren Ren Ren.”
“Vâng, vâng?”
“Tuy có hơi đường đột nhưng dạo này kiếm thuật của em sao rồi?”
Hầu như chẳng có tiến triển gì hết, dù cậu không muốn nói thế cho lắm. Dù sao thì cũng vì đang kẹt ở bức tường giới hạn nên Ren cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.
Điều tương tự cũng xảy ra với kĩ thuật riêng mà cậu tự mình luyện tập vào mỗi sáng nghỉ lễ nữa.
Thấy Ren đang bối rối chẳng biết trả lời thế nào, Chronois nhìn thẳng vào mắt Ren hệt như muốn nhìn thấu cậu vậy.
“Hừmmmm… Có vẻ như sức mạnh bí ẩn của em ngày càng phát triển rồi.”
“...”
Phải rồi… Nghĩ lại thì Chronois cũng từng nói điều tương tự ở Clausel hồi đó.
“C-Chị Chronois? Sức mạnh bí ẩn đó là…?”
“Là sức mạnh mà em đang cố che giấu phải không Ren?”
Chronois bình tĩnh đáp lại.
“Đừng lo, chị vẫn chưa nói với ai đâu.”
“Ư…”
“Nếu em đang thắc mắc vì sao chị biết thì đơn giản thôi: Tuy không rõ chi tiết nhưng chị có hơi nhạy cảm với một số thứ.”
“...Chắc chị không đọc suy nghĩ người khác được đâu nhỉ?”
“Haha, thế thì lại tiện quá rồi.”
Đối phương chính là Chronois Highland, một trong những pháp sư vĩ đại nhất thế giới. Sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu cô ấy có siêu năng lực nào đó mà Ren chẳng thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến đây, Ren bắt đầu tự trấn an bản thân vì nghĩ có thể cậu sẽ nói điều gì đó kì lạ ra.
“Em đã kể với Fiona và Lithia-chan về thứ đó chưa?”
“Không ạ… Đến ngay cả em cũng nghĩ đó là thứ sức mạnh kì lạ nên khó giải thích lắm… Tuy có sử dụng hồi ở Tháp Đồng Hồ Trung Tâm nhưng em vẫn chưa giải thích với ai bản chất của thứ sức mạnh này.”
“...Vậy thì, sao em không kể với họ nhỉ?”
Một câu nói thẳng thừng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để khiến Ren sững sờ rồi.
“Hay là em có lí do riêng của mình nên phải giữ bí mật?”
“À… Vâng…”
Khi mới sinh ra, cậu đã giữ bí mật về kĩ năng của mình. Thậm chí Ren còn không tiết lộ với ai hay đi thẩm định sức mạnh vì cậu cho rằng chúng thuộc về Ren Ashton.
Ngay cả khi đã đến sinh sống ở Clausel cậu vẫn luôn cho rằng để lộ sức mạnh của mình thì khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Không những không coi đó là lời nói dối, mọi người quanh cậu thậm chí còn xem đó là mặt tốt của Ren nữa là.
Chính vì vậy, Chronois mới nhìn Ren bằng vẻ ân cần.
“Việc Ren-kun nghĩ nhiều thứ và giữ bí mật cũng có thể là đúng. Nhưng mà nè, chị nghĩ nếu nghĩ thoáng hơn một chút biết đâu sẽ có ích cho em sau này đấy.”
“Ý chị là…?”
“Nếu đó là người mà em đã tin tưởng và phó thác tấm lưng này thì chẳng phải san sẻ với người đó sẽ tốt hơn sao?”
Một lần nữa, những lời của Chronois như trúng tim đen của Ren.
Ren giờ đây đã không còn là Ren của ngày xưa nữa. Giờ đây, sự thay đổi trong cách suy nghĩ và cảm xúc đã khiến cậu phải im lặng xem xét xem bản thân đã sai ở đâu.
“Chị tin việc giữ kín bí mật với người mình yêu khó hơn em nghĩ nhiều đó, Ren-kun.”
Góc nghiêng của Chronois được ánh chiều tà chiếu xuống thật bí ẩn nhưng cũng thật đẹp đẽ làm sao.
“Sao em không dành chút thời gian suy ngẫm sau khi mọi việc xong xuôi nhỉ?”
“...Vâng, có lẽ em sẽ làm vậy…”
Nghe được câu trả lời của Ren, Chronois nở một nụ cười hiền từ.
Cô sau đó rút đũa phép của mình và khua khua nó một vòng trên đầu Ren.
Thế rồi, một cảm giác ấm ấp và thoải mái ôm trọn lấy cơ thể mệt mỏi của cậu.
Cứ như thế, cả thể xác lẫn tâm hồn của Ren như được chữa lành vậy.


2 Bình luận