Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Nguồn gốc của Ma Pháp Tự Nhiên khiến Lithia mắt chữ o, miệng chữ ô cũng đang dần được tiết lộ. Cậu cũng chẳng hề che giấu hệ thống tiến hoá của các Ma Kiếm làm gì.
Hoá ra, lời giải thích cũng chẳng đến nỗi khó hiểu lắm. Lithia cứ tưởng nó phải là thứ sức mạnh phức tạp và đặc biệt lắm cơ, nhưng không ngờ, tất cả chỉ có vậy thôi.
“...Ra là vậy.”
Lithia hồi tưởng lại quá khứ. Đó là sau khi cô trở lại Clausel với Ren sau trận chiến với Jerukku.
Bây giờ, các mảnh ghép đã dần được ghép lại rồi, cùng với đó là lí do Ren đột nhiên hỏi xem trong người Lithia có ma thạch không.
“Ren nhớ lần hỏi tớ liệu tớ có ma thạch trong người không? Lúc đó tớ ngạc nhiên lắm đấy.”
“X-Xin lỗi, chỉ là lúc đó tớ cũng chẳng biết gì về Hoả Ma Kiếm cho lắm…”
“Thôi thì… mọi chuyện cũng qua rồi. Vậy, giờ Ren đã hiểu thêm về Ma Kiếm Ánh Sáng chưa?”
“Không, vẫn mù tịt. Từ hôm đó đến giờ tớ vẫn chưa một lần triệu hồi lại được nó, nên là cũng khá bí ẩn đấy chứ.”
Cậu chỉ biết là ma thạch của Lithia đã được sử dụng như một chất xúc tác mà thôi.
Tuy không nói ra nhưng việc dùng sức mạnh đó sẽ gây áp lực không hề nhẹ lên cơ thể Lithia.
“Giờ Lithia-sama đã hiểu vì sao tớ bảo chuyện này nguy hiểm chưa?”
“...Rồi mà…”
Trước khi kịp tận hưởng niềm vui và ngạc nhiên khi nghe về sức mạnh của Ren, cô đã nhận ra lí do mà Ren lại giữ im lặng như vậy rồi…
Thế rồi, Lithia nói với nụ cười dịu dàng như mọi khi.
“Nếu là về sức mạnh của Ren thì chỉ có vậy thôi phải không?”
“...Ừm, tớ kể hết rồi.”
Được bộc lộ hết nỗi niềm trong lòng, giờ đây Ren như được tái sinh, trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra.
Hệt như Chronois đã nói, cố gắng giữ bí mật lâu đến vậy còn khó hơn cậu tưởng nhiều. Có lẽ đến giờ, Ren mới thấm thía lời khuyên của cô.
Lithia lại mỉm cười một lần nữa, trong lòng như được sưởi ấm khi biết được bí mật của Ren.
“Cảm ơn vì đã nói cho tớ biết, Ren.”
Dường như vào chính khoảnh khắc này, mối quan hệ của họ đã dần trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.
Vẫn mỉm cười, Lithia nói tiếp.
“Lúc tớ tưởng Ren cuối cùng cũng nói với tớ, nhìn mặt Ren buồn quá… Ren đâu cần phải cố đến vậy chứ.”
“...Còn Lithia-sama hình như đang đánh giá thấp Ma Kiếm quá đấy.”
“Chỉ tại Ren nghĩ quá nhiều rồi đó. Tin tưởng tớ hơn một chút cũng có sao đâu chứ…”
Tuy Lithia đang phồng má hờn dỗi, song giọng cô vẫn tràn đầy niềm vui và có phần vang vọng.
Cứ như thể cô có thể cất lên tiếng hát lúc nào không hay.
“Thật vui vì Ren lo cho tớ như vậy, nhưng tớ vẫn muốn chúng ta có một mối quan hệ bình đẳng hơn cơ.”
“Bình đẳng sao?”
“Um, ví dụ như là… chúng ta không cần phải lo về những thứ như con gái Hầu Tước hay con trai của hiệp sĩ chăng?”
Thay đổi suy nghĩ đó lúc này quả thực rất khó khăn đấy.
Thế nhưng, Lithia đã nhanh trí tận dụng cơ hội này. Niềm vui khi được chia sẻ bí mật thầm kí dường như đã tạo ra động lực để trái tim cô có thể thay đổi.
Và rồi, Lithia hít một hơi thật sâu, và với vẻ mặt đầy quyết tâm…
“Thế nên là… từ giờ gọi tớ là Lithia đi…”
Ren nghiêng đầu bối rối.
Khoảnh khắc đó, Lithia trông giống như hồi cô cho phép Ren gọi cô bằng tên của mình vậy.
“Chẳng phải tớ vẫn gọi Lithia-sama là Lithia-sama suốt rồi sao?”
“Không phải như vậy!”
“Eh-Eh…?”
“Là Li-Thi-A! Đã bảo đừng dùng kính ngữ nữa và gọi tớ bằng tên cơ mà, hứm.”
Tuy giờ đã hiểu ý cô, nhưng như vậy thì có hơi đột ngột đó.
Ren chỉ biết mỉm cười gượng gạo, giọng run run hỏi lại.
“...S-Sao đột nhiên Lithia-sama lại…?”
“Vì chúng ta đã ở bên nhau lâu đến vậy rồi mà! Còn tại sao đột ngột thì… k-không phải vì tớ vui vì được Ren kể bí mật đâu. C-Chỉ là, lúc đối phó với Jerukku, tớ tưởng tớ chỉ làm vướng chân Ren thôi, nhưng hoá ra tớ vẫn có ích đấy chứ. Chính điều đó làm tớ vô cùng hạnh phúc đấy.”
Tất nhiên, Lithia vẫn cho rằng Ren chính là yếu tố tiên quyết. Cô sau đó thú nhận: “Tớ-Tớ vui quá nên không kìm lại được thôi…”
Nghe thấy những lời này, Ren chỉ biết gãi má và bối rối trước những lời đột ngột của Lithia.
“Ehehe, nếu gọi tớ bằng tên, biết đâu tớ sẽ lại tha cho Ren vì đã hút cạn ma thạch của tớ đấy. Chắc vậy.”
“C-Chẳng phải như vậy thì bất công lắm sao?!”
Tất nhiên, cô không thực sự muốn đặt điều kiện như vậy. Đây chỉ là cách mà cô trêu đùa trái tim thiếu niên của Ren mà thôi.
Ren do dự một lúc rồi thở dài.
Lithia biết cậu đang nghĩ gì khi thấy hành động đó. Một lúc sau, như thể đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Ren gật đầu.
“Bỏ qua chuyện gọi con gái của Hầu Tước bằng tên thì tớ nghĩ gọi như vậy dễ khiến Lithia-sama… lo lắng lắm. Nên là chúng ta có thể để chuyện này sau khi thoát khỏi phong ấn không?”
“...Fufu, được thôi. Nếu chỉ có thế thì tớ đành vui lòng chấp nhận vậy.”
So với việc bị từ chối một cách thẳng thừng thì đây là câu trả lời khá thoả đáng đấy chứ.
“Như đã hứa thì việc sử dụng ma thạch của tớ sẽ là phương án cuối cùng.”
“Hể, vậy là tha lỗi cho tớ rồi phải không?”
“Hửm? Đâu có? Điều kiện của tớ chỉ có tác dụng lúc đấy thôi mà?”
“Chậc… Mình dại quá… Không công bằng chút nào…”
Lithia khẽ cười khúc khích rồi bắt đầu bước đi.
Vì im lặng cũng chẳng thay đổi được gì nên Lithia muốn vừa đi vừa nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
…Cả hai tiếp tục vừa nhìn quanh, vừa chờ cứu hộ, nhưng hình dáng của chiếc Lồng Thời Gian vẫn chẳng có dấu hiệu gì là thay đổi cả.
Họ có nên tiếp tục đợi cứu hộ, hay nên thử làm gì khác?
Cả hai nhìn nhau với ánh mắt quyết tâm, như thể đã quyết định điều gì đó.
“Chronois-san có nói rồi phải không? Có một vòng tròn phép và một ma cụ người xưa dùng để tạo ra phong ấn.”
“Vậy là chúng ta sẽ đi kiểm tra xem có điều gì đó bất thường không sao?”
“Phải. Thay vì chờ ở đây thì chúng ta nên làm những gì có thể… Dù sao thì cũng làm gì có đồ ăn hay nước uống, nhỉ?”
Điều Lithia không muốn nói thẳng ra là nếu cứu viện đến quá chậm thì có lẽ cả hai sẽ xuống suối vàng trước.
“Được rồi! Ren, đi thôi nào!”
Lần đầu tiên trong một thời gian dài mới có người bước lên trên cầu thang đá dẫn tới trung tâm của Roses Caitas.
Trong một tình huống mà có lẽ ai gặp phải cũng sẽ sợ chết khiếp, Ren và Lithia cứ thế bước đi mà không chút do dự.
Họ dần tiến tới trung tâm của ngọn núi khổng lồ, tới đỉnh của cầu thang đá nơi mà các bức tường thờ Thần được xếp cạnh nhau.
◇ ◇ ◇ ◇
Sau khi leo lên cầu thang một lúc, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn.
Màn sương dày đặc như thể chẳng còn ý định che khuất tầm nhìn của họ nữa. So với lúc bước vào không gian kì lạ đó thì mọi thứ đã rõ hơn một chút rồi.
Con đường núi dài ngoằn ngoèo và sâu hun hút, khiến cho bất cứ ai đi một mình cũng không khỏi cảm thấy cô đơn. Thế nhưng, mọi chuyện lại khác khi hai người họ đi cùng nhau.
Vừa đi vừa nói chuyện, thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi cả hai tiến tới một đền thờ nhỏ nằm bên rìa cầu thang đá ở dưới tán cây.
Nhìn thấy tình trạng tồi tàn của nó, cả hai liền dừng lại và quỳ xuống trước ngôi đền.
“...Những dấu vết của chiến tranh.”
“Liệu đây có phải là tàn tích của cuộc chiến năm xưa không?”
“Chắc là vậy rồi.”
Phần lớn ngôi đền đá này đã sụp đổ hoàn toàn.
Không còn bất kì vết máu nào sót lại, nhưng Ren lại tìm thấy một thanh kiếm cũ rơi bên dưới bàn thờ. Ở gần đó là một cây gậy trắng dường như thuộc về một linh mục nào đó.
Tuy chỉ là một cử chỉ vô nghĩa, song hai người vẫn quỳ xuống bàn thờ, chắp hai tay lại và cúi đầu cầu nguyện.
Sau khi hoàn thành, Ren và Lithia tiếp tục bước đi trên chiếc cầu thang đá lạnh lẽo.
“Nghĩ lại thì, cầu thang này có vẻ cũ nhỉ?” Lithia nói.
Quân đội của Ma Vương và những người đã chiến đầu chống lại chúng đều đã bị thanh tẩy không một dấu vết.
Tất cả những gì còn lại chỉ là vết tích của chiến tranh khiến cho bầu không khí nơi đây trở nên khó tả. Có gì đó ghê rợn, nhưng cũng thật cô đơn và đáng thương.
Cuối cùng, trung tâm của Roses Caitas nằm ở sườn của ngọn núi đã dần hiện ra trước mắt.
Sau hơn mười phút đi bộ, cuối cùng cả hai cũng tới được bậc thang cuối cùng. Quảng trường lớn trước mắt họ dần hiện rõ hơn bao giờ hết.
Những bức tượng khổng lồ được xếp cạnh nhau thành hình quạt dọc theo sườn nút, nhưng chúng đã hoàn toàn bị phá huỷ và chỉ còn một phần. Đầu của các bức tượng đổ đã sụp xuống và vỡ tan ở rìa của quảng trường khổng lồ làm từ đá.
Trong số đó, có một bức tượng đặc biệt lớn mà chẳng cần phải nói cũng biết đây chính là vị thần Elfen cổ đại.
Dưới chân những bức tượng là vô số những vũ khí và áo giáp, cùng với đó là những tấm vải thừa đầy bụi bặm nằm sát cạnh nhau. Tất cả đều chỉ còn là đống sắt vụn không hơn không kém.
“...”
Lithia im lặng trước cảnh tượng đầy hoang tàn này. Thấy vậy, Ren, người đứng cạnh cô, tiến lên một bước.
(Đây là—)
Cậu dừng lại trước một vòng phép đầy rực rỡ trải dài trên những sàn đá với đủ các hoa văn phức tạp được khắc trên đó.
Mặc dù phức tạp là vậy, nhưng có những chỗ thiếu đi ánh sáng một cách lạ thường. Chính điều đó đã khiến cả hai người họ không khỏi cảm thấy bất an.
“Ren, cậu thấy không?”
“Ừm, có điều gì đó rất lạ.”
Và ở giữa vòng tròn phép là một thứ gì đó lơ lửng. Khi Ren và Lithia nheo mắt lại nhìn, họ nhận ra được một chiếc vòng bạc đang lơ lửng ở đó. Có lẽ đây chính là xương sống của phong ấn này, một vật phẩm đuọc trấn yểm sức mạnh của Nữ Thần Thời Gian.
Hai người họ chỉ định đến đây quan sát tình hình mà thôi. Thế nhưng, trước sự kì lạ của vòng tròn phép trước mặt thì họ không thể nào ngó lơ được.
“Không biết nó có bị hỏng hay gì không.”
“Tớ cũng không chắc nữa… Nói là hỏng thì không hẳn, nhưng… có gì đó thực sự kì lạ.”
“...Phải rồi.”
“...Dù sao thì chúng ta cũng ở đây rồi, sao không lại gần để xem nhỉ?”
Ren và Lithia không chắc liệu có an toàn khi bước lên vòng phép không, nhưng ngay khi hai người tiến lại gần, một con đường hiện ra dẫn tới chính giữa vòng tròn.
Những viên đá cuội ẩn bên dưới đã từ từ nhô lên tạo ra một con đường.
Tuy vậy, họ vẫn cảm thấy do dự, trong đầu cân nhắc xem liệu có nên tiến về phía trước hay không.
Nhận ra ngồi yên một chỗ cũng chẳng có tác dụng gì, cặp đôi quyết định bước lên con đường trải bằng đá cuội. Ren tay vẫn nắm chặt lấy tay Lithia để cả hai không rời xa nhau dù chỉ nửa bước.
Chỉ vài chục giây sau, cả hai đã đứng ở chính giữa vòng tròn ma thuật.
Trước mặt là chiếc vòng cổ sáng bóng, Lithia liền lẩm bẩm.
“Nếu đến lúc đó chúng ta chỉ cần phá huỷ thứ này—”
Một Thánh Nữ nói vậy thì mất hình tượng quá, nhưng với một người đột nhiên bị cuốn vào vòng xoáy này thì cũng dễ hiểu thôi.
Ren nở một nụ cười gượng gạo khi thấy cô lẩm bẩm.
“Haha… Nhưng mà chúng ta cũng có thể hạn chế đụng vào vòng ma pháp này mà. Đây có lẽ là một ma cụ đáng kinh ngạc… Không, một thánh tích nên tớ cũng không muốn phá huỷ nó đâu.”
“Nhưng chẳng phải nếu muốn phá huỷ phong ấn thì chúng ta phải làm vậy sao?”
“...Ừm, có thể là vậy, nhưng vấn đề là chúng ta cảm thấy thế nào thôi.”
“Baka!” Lithia bĩu môi rồi nhìn lên Ren, nhưng trước khi cậu kịp đáp lại thì một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Đột nhiên, chiếc vòng cổ trước mặt họ toả ra một luồng ánh sáng chói chang, và những hạt ánh sáng từ toả ra từ nó bắt đầu lắng xuống. Chiếc vòng cổ sau đó rơi cạch xuống nền đá, ánh sáng thiêng liêng mờ dần.
“Re-Ren!”
Lithia ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười quay sang Ren.
“Thế này thì chúng ta cuối cùng cũng được ra—”
…Ở đâu đó ngoài kia, tiếng đổ nát bắt đầu ập tới.
Ren là người nhanh chóng nhận ra bất thường, và cũng là người đầu tiên hành động. Trước khi đáp lại nụ cười của Lithia, cậu đã nhanh chóng kéo cô lại gần và tránh xa khỏi chiếc vòng cổ.
Ngay lập tức, một thanh kiếm khổng lồ đỏ rực rơi xuống từ trên trời và găm thẳng xuống chỗ Lithia vừa đứng, khiến cho chiếc vòng cổ toác làm đôi.
Ngay khi cả hai đã lao ra khỏi vòng tròn ma thuật.
“Thật đấy, hôm nay là ngày gì thế này?!”
Ngay khi Ren vừa kéo cô ra khỏi vòng tròn, một thanh kiếm khác rơi xuống, rồi lại một thanh nữa. Cuối cùng, thanh kiếm khổng lồ thứ tư rơi xuống, giáng thẳng vào chỗ hai người họ.
1 Bình luận