Vol 4: Phía sau câu chuyện
Chap 13: Dọn dẹp và làm việc chút thôi nào!
2 Bình luận - Độ dài: 3,222 từ - Cập nhật:
Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Lúc quay lại phía sau thư viện, Ren thấy ba người còn lại đang lúi húi làm gì đó bên ngoài căn phòng trống.
Thấy Ren quay lại, họ chỉ chào cậu bằng một câu ‘Chào mừng trở lại’ rồi tiếp tục cặm cụi dọn dẹp.
Sau một khoảng thời gian làm việc, công việc gần như hoàn thành cũng là lúc mà mặt trời gần xuống núi.
“Chronois-san, chúng ta nên làm gì với mấy cuốn sách cũ này giờ?”
“Chờ chị chút! Tới liền đây tới liền đây!”
Ren chỉ vào một cuốn sách cũ được nhét trong một cái thùng nhỏ, và rồi Chronois tiến tới lấy nó ra và kiểm tra.
Như mọi khi, cô lại vẩy nhẹ đũa phép của mình để thổi bay lớp bụi dày đặc đi.
“Đây là… bách khoa toàn thư quái vật bản cũ. Cứ mỗi khi có thông tin mới là những cuốn sách thế này lại trở nên lỗi thời và bị bỏ xó.”
“Nhưng cứ vứt đi vậy chẳng phải cũng phí lắm sao?”
“Ừm, cũng phải… Nhưng cứ khi có bản mới phát hành là chúng sẽ bị thay thế ngay lập tức. Có nhiều lí do, ví dụ như chính sách của học viện chúng ta chẳng hạn. Nhưng chuyện là… do chị thấy phí quá nên đã mang cất vào phòng kho thôi à.”
“Vậy có nghĩa là… thông tin bên trong sách cũng không hẳn là lỗi thời?”
“Có lẽ là vậy… Nhưng những cuốn sách này thường chứa thông tin về quái vật cổ nên chúng hiếm khi thay đổi gì lắm. So sách bản mới và bản cũ với nhau cũng tựa như hai giọt nước á.”
“Wa… Vậy thì… em cứ để nó trong phòng này được không?”
“Được chứ được chứ! Giờ giá sách cũng đường thông hè thoáng rồi, nếu thích thì cứ để lên đi. Nếu có thời gian rảnh thì Ren và mọi người có thể cùng nhau đọc nó rồi!”
Chronois nói rồi sử dụng phong ma pháp thổi sạch đống bụi trên nắp thùng đi.
Ren thì mang những cuốn sách đã được lau sạch vào phòng và xếp chúng lên giá sách.
Lúc sắp xếp xong cuốn sách cuối cùng, cậu mới nhận ra tiêu đề của quyển sách.
(Quân Đoàn Ma Vương…?)
Tiêu đề có vẻ rất cuốn hút nên cậu quyết định sẽ đọc nó vào lần tới nếu có thời gian rảnh.
Và sau vài phút lau dọn sạch sẽ nữa.
“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ nha mấy đứa. Thôi thì ít nhất cũng để chị bao mấy đứa bữa tối trên đường về nhà nào!”
Nói rồi, cả bốn người đều đứng thẳng lưng lên và hít một hơi thật thoải mái.
Tuy bụi bẩn có thể dễ dàng bị thổi bay bởi ma pháp của Chronois, song lúc làm việc ai ai cũng mồ hôi đầm đìa. Vậy nên, hội con gái bắt đầu nghĩ đến chuyện tắm rửa trước rồi mới làm gì thì làm.
Ren cũng có suy nghĩ tương tự như vậy nên đã quyết định sẽ mượn tạm phòng tắm của học viện.
Rồi sau đó, trong lúc họ đi bộ dọc hành lang học viện.
“Nhân tiện thì Chronois-san này, năm nay không có lớp học ngoại khoá nào đúng không?” Lithia hỏi.
“Ừm, phải rồi— nhưng mà không chỉ có năm nay thôi đâu. Mọi thứ đã như vậy kể từ hồi ở dãy núi Baldor rồi.”
(Nghĩ lại thì, mọi chuyện cũng xảy ra vào tầm này năm đó nhỉ?)
Lớp học ngoại khoá mà Lithia đang nói cũng tương tự như chuyến đi của các tân học sinh đến các khu vực khác nhau để hoàn thành bài kiểm tra của mình chẳng hạn. Người ta thường gọi đây là chuyến đi dã ngoại thực tế đó.
Tuy nhiên, ngày nay đã không còn những chuyến đi đó nữa vì lí do mà Chronois vừa nói.
“...Jerukku cũng sẽ không có ở đó nữa.”
Nghe thấy Ren lẩm bẩm gì đó, Lithia nghiêng đầu thắc mắc.
“Sao đột nhiên Ren nhắc đến Jerukku vậy?”
Thấy vậy, Ren vội vàng xua tay chối lên chối xuống.
“Kh-Không phải đâu! Chỉ là… nghe về những chuyến đi đó làm tớ nhớ lại chuyện năm xưa thôi!”
“Hể…? Thiệt không vậy hửm?” Tuy vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng cô quyết định không hỏi gì thêm nữa.
Và rồi, Ren đột nhiên có cảm giác như bản thân đã làm được rất nhiều thứ khi có thể kéo câu chuyện tránh xa khỏi cái kết u ám mà cậu biết.
◇ ◇ ◇ ◇
Xong xuôi, Ren và Lithia cùng nhau rảo bước tới nhà ga trên đường trở về Elendil.
Họ dừng lại và nhìn nhau một lúc trước khi bước lên sân ga.
“Ren nè, nếu giờ cậu vẫn còn khoẻ thì sao chúng ta không ghé qua Sư Phòng chút nhỉ?”
“Nghe có vẻ tuyệt đấy chứ. Vậy chúng ta đi thôi.”
Nếu cả hai luyện tập khoảng hai đến ba tiếng nữa rồi mới về nhà thì khi họ về đến nhà cũng chưa có muộn lắm.
Và thế là, thay vì bắt chuyến tàu trở về Elendil, Ren và Lithia lại quyết định đi đến nơi tập luyện.
Vì đang là giờ cao điểm nên nơi đâu cũng tấp nập người qua lại. Lithia thực sự cảm thấy rất vui khi thấy Ren luôn đứng bên cạnh và âm thầm bảo vệ cô mà không nói một lời.
Vào thời điểm họ tới được Sư Phòng thì trời cũng bắt đầu tối.
“Hôm nọ Ren đã gặp được Chỉ Huy rồi phải không?”
“Ừm, tớ gặp rồi, nhưng lần đó do gần muộn học nên tớ không kịp chào hỏi cô ấy tử tế một chút, haha.”
“Vậy nói đi Ren! Chỉ huy là người thế nào vậy?!”
“Khó nói lắm, nhưng tớ nghĩ cô ấy là… ừm, hiện thân của Cuồng Kiếm Kĩ tuy dữ dội nhưng cũng thật thuần khiết chăng?”
Ren nhớ lại ngày đầu mà họ gặp nhau.
Estelle không chỉ mạnh mà cô ấy còn là một người có phẩm giá xứng đáng với danh hiệu Chỉ Huy của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa.
Thời gian mà họ nói chuyện với nhau tuy khá ngắn nhưng điều đó lại hiện ra rõ như ban ngày.
“Đằng nào thì người đó cũng về đến Đế Đô rồi, tớ nghĩ chúng ta tốt nhất là nên đến chào hỏi tử tế một chút…”
“Ừm, tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng mà… tớ đoán cô ấy là người siêu bận rộn.”
“Có lẽ, nhưng vẫn còn ngày nghỉ lễ như hôm nay mà?”
“Không không, là thủ lĩnh của một tổ chức như vậy thì không có ngày nghỉ ngơi—”
“Chà, quả thực cũng không sai. Vậy, ta có thể giúp gì hai đứa nào?”
““...?””
Cả hai đột nhiên dừng lại, không ai nói một câu nào như thể hoàn toàn hiểu nhau.
Ren và Lithia nhìn nhau câm nín, trong đầu nghĩ rằng không thể có chuyện như vậy được. Và thế là, hai người cùng nhau quay về hướng của giọng nói lẫn vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Ừm ừm, đức tính đấy tốt đấy. Chào hỏi là tối thiểu của tối thiểu mà.”
Đứng trước mặt họ là một người phụ nữ đang mặc bộ quân phục của mình, mái tóc tung bay trong làn gió se lạnh buổi tối.
“Nhưng chào hỏi một cách trang trọng chỉ dành cho quý tộc mà thôi— À mà không, Thánh Nữ cũng là quý tộc mà… Chậc, dù sao thì, ta không thích mấy thứ lễ nghi phù phiếm đấy. Tốt hơn hết là mấy đứa cứ đối xử với ta một cách bình thường đi. Và thêm nữa, ‘’Chỉ Huy’ chỉ nên được gọi bởi cấp dưới của ta thôi. Với hai đứa thì hãy gọi ta bằng cái tên đáng kính mà cha mẹ đã đặt cho ta đi.”
“C-Chỉ Huy! Ngài đột nhiên biến mất như vậy làm chúng tôi— Hửm? Ồ, chẳng phải là Ren-dono và Lithia-dono đây sao?”
Một nữ hiệp sĩ bất ngờ xuất hiện phía sau Estelle. Đây chính là nữ hiệp sĩ thường xuyên đấu kiếm với Lithia và cũng là người mà Ren thường trò chuyện cùng.
Lúc này đây, cô lại không cầm kiếm mà lại cầm hai chiếc túi giấy lớn trên tay. Mùi thơm ngọt ngào và khói bốc lên thoang thoảng từ chiếc miệng túi hơi hé ra.
“Đưa phần của ba người ra đây. Còn lại thì mang về cho những người khác đi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Còn ngài thì sao, Chỉ Huy?”
“Ta muốn nói chuyện với họ một chút. Còn mấy thứ công việc giấy tờ đấy ư? Ta chán rồi.”
“Vâng… Vậy để tôi nói lại với thư kí, ngài cứ thong thả đi.”
Estelle nhận lấy ba thứ gì đó từ túi giấy mà nữ hiệp sĩ đang cầm. Chúng là một thứ tròn tròn, được gói lại trong lớp giấy mỏng và bốc lên một mùi thơm ngọt ngào.
Sau khi người hiệp sĩ rời đi, Estelle mới đưa hai trong số chúng cho Ren và Lithia.
Cô cầm lấy thứ còn lại rồi cùng nhau đi bộ với họ.
Mặc dù Estelle cũng đang hướng đến Sư Phòng, nhưng đó không phải là toà nhà đen tuyền mà Ren và Lithia thường đặt chân tới.
Nơi đây lại là một khu vườn nằm trong khuôn viên, có cả đài phun nước và những thứ khác.
Estellle cứ thế ngồi xuống bậc của một trong số những đài phun nước và nhìn hai người họ. Đài phun nước, kết hợp vào mái tóc óng mượt và áo choàng bay phấp phơi, bầu không khí toả ra từ cô lúc này thực sự rất tuyệt ảo.
“Đây là loại bánh ngọt mà ta thích. Dù sao thì đồ ngọt cũng giúp xoa dịu chúng ta lúc mệt mỏi mà.”
Estelle nói rằng đây là một món quà nhỏ dành tặng cho cấp dưới chăm chỉ của cô.
“Ta thường mua chúng cho cấp dưới và thư kí ở Sư Phòng. Tất nhiên là có người thích cái này, có người ghét cái kia nên ta không ép. Nhưng thứ này ngon đến mức chỉ cần xuất hiện trên phố 1 giây thôi và nó sẽ biến mất ngay lập tức.”
Nghe vậy, Ren và Lithia quay sang nhìn nhau. Cả hai nghĩ rằng nếu cứ đứng yên như vậy sẽ thật thô lỗ nên họ quyết định mở giấy gói ra và xem bên trong đó là thứ gì.
Ngay khi lớp màn được hé mở, bên trong xuất hiện… một ổ bánh mì mềm mại và xốp.
“Có cả kem bên trong đấy. Kukuku, thử nghĩ mà xem. Thật nực cười khi một chỉ huy lại tặng cho quân đoàn của mình món bánh ngọt ngào như vậy…”
“K-Không hẳn đâu ạ. Thần nghĩ mọi người sẽ vui vì đó là thứ người khác phải vật lộn mới có được.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Nếu cứ toả ra mùi thơm thế này thì ai mệt mỏi mà thấy cũng sẽ xơi tái nó thôi.”
Nói rồi, Estelle cắn một miếng bánh mì. Kem vẫn còn hơi ấm bên trong tràn ra ngoài.
Thấy vậy, Ren và Lithia cũng cắn một miệng.
“...Đây có phải là từ cửa hàng trên phố không ạ?”
“Hửm? Nhóc biết nơi này sao?”
“V-Vâng, thần nghe được từ một người bạn của mình ạ.”
“Vậy mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm ạ!”
“Vậy thì tốt rồi, ta sẽ nói lại cho chủ quán biết.”
Món bánh mì ngon đến nỗi hai má của Lithia vô thức giãn ra, và Ren cũng có thể cảm nhận được ngọt nhẹ trên đầu lưỡi của mình.
Sau khi ăn xong, Lithia đứng thẳng người dậy. Thánh Nữ đã trì hoãn việc giới thiệu bản thân vì cuộc gặp gỡ bất ngờ với Estelle và áp lực của cô.
“Xin lỗi ngài vì đã chậm trễ, nhưng thần tên là Lithia Clausel.”
“Ta hiểu rồi. Như hai đứa đã biết thì ta là Estelle Osloes Drake. Bệ Hạ đã giao cho ta một điền trang, và ta cũng đã nhận được tước hiệu Bá Tước rồi. Và cứ xưng hô như bình thường đi.”
Estelle tiếp tục.
“Có vẻ như Lithia không có vệ sĩ bên cạnh nhỉ?”
“Vâng ạ. Cũng một phần vì an ninh Đế Đô rất tốt, và em cũng có Ren ở bên cạnh.”
Sau khi lắng nghe xong câu chuyện, Estelle thưởng thức miếng bánh cuối cùng.
“Nhắc mới nhớ, ta cũng đã nghe về chuyện đó rồi, Ren Ashton.”
“Chuyện gì ạ?”
“Chuyện nhóc là một kiếm sĩ đại tài khi còn trẻ như vậy. Hôm nọ ta thấy rồi đấy, dám chơi đùa cùng với những cấp dưới yêu quý của ta.”
“E-Em xin lỗi—”
“Haha, ta chỉ đùa thôi mà. Chính ta mới là người làm gián đoạn buổi tập của cậu, và lí do mà cậu có thể chơi đùa với cấp dưới của ta là vì họ yếu đuối mà thôi. Chà, chắc đám đấy bị làm gỏi suốt cũng sợ tái mặt rồi nhỉ?”
Trên thực tế thì khi trở về Estelle đã rất bất ngờ.
Cô không nghĩ những hiệp sĩ của Sư Phòng khi cô vắng mặt lại có thể thoải mái đến mức này, nhưng đồng thời họ cũng nhiệt huyết hơn bao giờ hết.
Rõ ràng là nhờ vào những tài năng trẻ như Ren và Lithia đây mà.
“Nhờ hai đứa chăm sóc cho cấp dưới ta thật tốt vào.”
Và rồi, cả ba tiếp tục nói chuyện với nhau về nhiều thứ.
Estelle, không hiểu lí do vì sao, lại đặc biệt quan tâm đến Radius khi cô vắng mặt và hỏi về lần gặp gỡ đầu tiên của cậu ta và Ren.
Sau đó, họ nói về kiếm thuật của Ren và Lithia.
“Ta nghe nói cả hai đã được Edgar dạy kiếm thuật nhỉ?”
“Vâng, nhưng Edgar-san dạo này bận quá nên thần không gặp được ông ấy nhiều. Có lẽ nếu là Estelle-san thì ngài cũng biết về Edgar-san rồi.”
“Phải rồi. Cả hai chúng ta đều là những Cuồng Kiếm Sĩ mạnh nhất Sư Phòng này mà.”
Cô cũng mới chỉ nói chuyện với Ulysses vài lần.
Nếu các bạn thắc mắc thì Ulysses cũng làm việc với các vấn đề về quân sự giống như Estelle. Thế nhưng, cả hai người họ đều không ở cùng một phòng ban và không tương tác với nhau mấy vì cả hai đều bận rộn. Để cho dễ hiểu thì họ có thể đến cùng một phòng họp, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Chủ yếu là biết về danh tiếng của nhau là chính.
Quay lại chủ đề chính thì mặc dù đến đây là để tập luyện, song Ren và Lithia lại thấy cuộc nói chuyện với Estelle thực sự rất có ích, và hai người họ dường như đã vô thức đắm chìm vào đó.
Sau khoảng một tiếng đồng hồ.
“Cũng đến giờ rồi. Cả hai tốt nhất nên về đi.”
Nếu định luyện tập, Ren và Lithia sẽ ở lại muộn hơn chút, nhưng hôm nay thì khác.
Cả hai đều biết rằng Estelle còn có việc phải làm nên đã gật đầu đồng ý và cúi chào cô.
“Cảm ơn vì đã dành thời gian cho bọn em hôm nay.”
“Ừm, lần sau nhớ tới thăm Sư Phòng tiếp nhé.”
Estelle tiễn họ về ở chỗ ngồi của mình. Ngay cả khi khi bóng lưng của họ chỉ còn là một chấm nhỏ, cô vẫn tiếp tục nheo mắt nhìn chằm chằm vào cả hai.
“—Được rồi, vậy giờ làm gì đây?”
Không ai hiểu lời thì thầm đó chứa chan thứ cảm xúc gì, hay ý định ban đầu của cô là gì.
◇ ◇ ◇ ◇
Sau kì nghỉ, công việc của ban điều hành lễ hội ngày càng chất đống, và Ren có thể nói cực kì bận bịu.
Các thành viên của ban điều hành đã sắp xếp học sinh đại diện cho từng sự kiện một và họ cũng đã phải làm việc với giáo viên để chuẩn bị cho những sự kiện đòi hỏi sự có mặt của các đại diện.
Rồi một ngày nọ, khi thời gian dần trôi qua ở học viện.
Một bầu không khí căng thẳng bắt đầu xuất hiện giữa các học sinh trong kì tuyển chọn đại diện cho Lễ Hội Sư Vương được tổ chức đầu tháng 7. Cuộc tỉ thí võ thuật lần này có thể nói là tâm điểm đáng chú ý nhất, có lẽ là bởi nó được xem là điểm nhấn của lễ hội.
“Mấy anh chị năm ba năm tư tuyệt thật, nhưng Leonardo-senpai vẫn là thứ gì đó nhỉ! Anh ấy nhất định sẽ được chọn làm đại diện thôi!”
“Nghĩ kĩ thì, không biết có bao nhiêu đại diện cho cuộc thi nhỉ?”
“Hình như là bốn thì phải. Tớ nhớ có luật ghi là mỗi trường chỉ được chọn bốn đại diện duy nhất, dù là năm thứ mấy đi chăng nữa.”
Khi Ren đi dọc hành lang trong giờ nghỉ trưa, cậu có thể nghe được những cuộc trò chuyện giống vậy ở khắp mọi nơi.
(Thực ra thì chỉ có trường thắng cuộc lần trước mới có thể thêm một người nữa mà thôi, chứ thực tế mỗi trường chỉ có thể chọn ra ba người.)
Tuy nghĩ vậy nhưng cậu không hề có ý định tranh luận với người khác làm gì.
Trên thực tế, Học Viện Hoàng Gia đã giành chiến thắng trong giải đấu suốt nhiều thập kỉ qua rồi. Nhưng việc họ thắng là chuyện dễ hiểu.
(Học sinh ở ngôi trường danh tiếng vang dội khắp các châu lục đâu thể dễ dàng thua như vậy được, nhỉ?)
Đây là Học Viện Hoàng Gia danh giá. Sẽ là một mất mát lớn đến danh tiếng của học viện nếu học sinh lớp đặc biệt để thua bạn đồng trang lứa ở các ngôi trường khác như thế.
“Nhưng tớ vẫn thích Ashton hơn!”
“Phải rồi! Nếu Ashton mà tham gia thì cậu ấy nhất định sẽ đại diện cho chúng ta mà thôi!”
Một số người biết được sức mạnh của Ren cũng ào vào nói theo— Có lẽ là người của lớp đặc biệt.
Ren cũng cảm thấy có chút vui khi được tung hô như vậy, nhưng vì không có ý định tham gia cuộc thi tuyển chọn nên Ren chẳng còn cách nào khác ngoài nở một nụ cười gượng gạo.
Nói rồi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Yo, Ashton.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên khi cậu lắng nghe mọi người nói chuyện.
Giọng nói vang lên ngay bên cạnh Ren, và cậu ngay lập tức quay sang hướng đó.
Không ai khác chính là Kaito Leonardo đang mặc thường phục của mình.


2 Bình luận