Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 40: Dấu chân và phòng ngai vàng

0 Bình luận - Độ dài: 1,108 từ - Cập nhật:

Chúng tôi cẩn trọng nhưng vội vã tiến bước trên tầng hai của 『Lâu đài Vordan』, nơi áp lực và cảm giác khó chịu ngày càng dày đặc.

Mục tiêu ghi trên bản đồ, vị trí hiện tại, và dấu vết của 『Full Bound』… nếu cứ như thế này, khả năng cao là bọn tôi sẽ chỉ bắt kịp tại đích đến của lần chinh phục này – 『Phòng ngai vàng』.

Không rõ ở đó có gì, hay có ai đang đợi.

Nếu là mê cung thông thường, nơi đó hẳn sẽ là “phòng trùm”. Nhưng đây là 『Glad Shi=im』 và 『Lâu đài Vordan』 – một nơi không bình thường, nên dự đoán bừa bãi chỉ càng nguy hiểm hơn.

Ở đây, những điều hiển nhiên với mạo hiểm giả thường không còn đúng.

“Quả nhiên bọn họ đang đi theo lộ trình chinh phục.”

“Có thể bắt kịp không?”

“…Khó nói lắm ạ.”

Tôi khẽ gật đầu trước câu trả lời lấp lửng của Nene.

Nếu bọn họ còn chút cẩn trọng, có thể sẽ bắt kịp ở đoạn trước khi bước vào 『Phòng ngai vàng』.

Nhưng nếu vì háo danh mà cứ xông thẳng vào trong, thì tình hình sẽ rất tệ.

Rủi ro đối với Run là điều không thể xem nhẹ.

“Có thể là vì có Run đi cùng, nên tốc độ mới nhanh vậy.”

“Ừ. Có lý đấy.”

Vì có liên hệ sâu sắc với 『Glad Shi=im』, Run có lẽ không bị nơi này xem là vật ngoại lai như bọn tôi.

Thực tế, trong lần chinh phục trước khi đi cùng Run, bọn tôi chẳng gặp ma vật nào.

Việc 『Full Bound』 vẫn đi trước dù bọn tôi bị tên kỵ sĩ giáp sắt chặn đường, cũng càng củng cố cho giả thiết này.

“…Yuke-san, Biblion vừa tìm thấy ký ức.”

“Có chuyện gì à?”

Tôi quay lại nhìn theo lời Silk, và thấy Biblion lặng lẽ cuốn quanh cổ tôi, thì thầm bên tai.

Dù không phải ngôn ngữ tôi biết, nhưng thông tin ấy được truyền thẳng vào đầu một cách rõ ràng.

“Khỉ thật, bọn chúng…”

“Gì vậy Yuke?”

“Theo tàn dư ký ức thì, ở đây, Run đã cố gắng ngăn 『Full Bound』 lại. Con bé bảo nên gọi bọn mình đến… nhưng chúng nó đã phớt lờ và cứ thế tiến sâu vào trong.”

Chưa hết, hình như 『Full Bound』 còn nói dối để đưa Run đi.

Chúng dùng tên bọn tôi – 『Clover』 – để lừa con bé, khiến nó dẫn đường vào sâu trong lâu đài.

“Cái gì thế chứ…!”

“Không thể tha thứ được.”

Marina và Nene giận dữ nhìn thẳng về phía hành lang.

Cũng phải thôi, hai người này vốn rất thân với Run.

“‘Gọi bọn mình đến’… là có ý gì nhỉ?”

“Có khi nào lúc đó Run đã nhận ra mình bị lừa?”

“Nhưng nếu vậy thì cách nói có gì đó là lạ.”

Có lẽ vì ký khế ước với Biblion, nên Silk cảm nhận được cả sắc thái câu chữ.

Quả thật, từ “nên gọi bọn mình đến” nghe khá kỳ lạ.

“Cứ đi tiếp. Lúc đó sẽ rõ.”

“Ừ, làm vậy đi.”

Kết luận ngắn gọn của Rain chính là đáp án tối ưu.

Thay vì ngồi đoán mò, chi bằng hỏi thẳng Run.

“Em đi dò trước. Mấy người cảnh giới phía sau, ổn chứ ạ?”

“Ừ, nhờ em đấy.”

Tôi và những người còn lại tiến chậm theo sau Nene, người vừa lao đi dọc hành lang.

Lẽ ra nên đợi Nene quay lại mới đúng, nhưng lần này thì bọn tôi chọn cách bám theo.

Dù an toàn có giảm chút ít, tốc độ tiến quân lại nhanh hơn.

“──〈Cảm nhận ma lực – Sense Magic〉.”

“Biblion, nhờ cậu nhé.”

Rain và Silk đảm bảo mặt an toàn bằng ma pháp cảm nhận và dự đoán của Biblion.

Với khả năng cảm nhận ma lực của hai người và cảnh báo từ Biblion, việc cảnh giới trong khi tiến lên sẽ không gặp trở ngại.

Phần tôi thì tranh thủ gia hạn các hiệu ứng cường hóa lên đồng đội.

Dưới ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, hành lang dài thẳng tắp cứ thế hiện ra trước mắt.

Và rồi, bọn tôi đã đến nơi.

…『Phòng ngai vàng』.

Cánh cửa trước mặt đã mở hé đủ để người chui qua, từ bên trong cũng dễ dàng cảm nhận thấy có người – ngay cả người không nhạy cảm như Nene.

Tiếng nói vang vọng lúc có lúc không, mang đầy vẻ hân hoan… và đúng là giọng của 『Full Bound』.

“……”

Thấy ánh mắt chờ chỉ thị của Nene, tôi khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, Nene lặng lẽ áp sát cánh cửa, đưa mắt nhìn vào trong qua khe hở, rồi quay lại ra hiệu tay:

Đợi lệnh.

Chúng tôi lùi lại vài bước theo chỉ thị, chờ Nene quay về.

Và không lâu sau, cô ấy đã lặng lẽ trở lại, không gây ra tiếng động nào.

“…Nguy rồi.”

Khi Nene dùng câu này, thì thường là thực sự rất nguy hiểm.

Tùy mức độ mà còn có thể là thảm họa.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có 『Full Bound』 trong đó… nhưng tụi nó trông rất lạ ạ.”

“Còn Run thì sao? Có thấy không?”

“Không thấy.”

Nene không thể tìm thấy Run, chứng tỏ tình huống trong đó không bình thường.

Cái vẻ “trông rất lạ” kia cũng khiến tôi để tâm.

“Có khả năng nguy hiểm không?”

“Không giống như bị tấn công ngay, nhưng… trong cùng có ‘vị vua’ ạ.”

“Vua?”

“Trông như một con người đội vương miện… nhưng em đoán là ma vật.”

Trực giác của Nene đáng để tin cậy.

Chắc chắn đó không phải con người – hoặc ít nhất, không phải người bình thường.

…Dù khả năng đó là một “người bản địa” như Rouge hay Run thì vẫn chưa thể loại trừ.

“Làm sao giờ?”

Giả sử kẻ gọi là “vua” đó là trùm cuối, liệu 『Clover』 có nên đơn độc xông vào?

Hay nên đợi các tổ đội khác?

“Đi thôi Yuke. Phải cứu Run chứ.”

“Em đồng ý. Cần hành động ngay.”

“Ừm. Mình không đi thì ai đi ạ?”

“Chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.”

Như thường lệ, tôi lại bị các cô gái đẩy sau lưng để tiến lên.

Lucent cũng đã ở lại để nhường đường cho bọn tôi.

Nếu vậy, tôi không được phép chần chừ nữa.

“Được rồi, xông vào thôi. …Chuẩn bị chiến đấu. Ưu tiên hàng đầu: đảm bảo an toàn cho Run.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận