"Ý em là sao vậy…?"
"Em cũng không biết nữa."
Marina cúi đầu, ngón tay mân mê chuôi kiếm.
"Nhưng lúc đó… em cảm nhận rất rõ là phần ‘Samurai’ trong em đã chém trúng con người."
Tôi im lặng một lúc, nhìn quanh.
Không phải tôi nghi ngờ Marina.
Nhưng tường và sàn nhà rõ ràng không phải là con người.
Một yếu tố nào đó khiến Marina hiểu lầm như thế vẫn hợp lý hơn.
…Tuy vậy.
Không thể phủ nhận là những suy đoán chẳng lành cứ lởn vởn trong đầu tôi, và tôi không sao gạt chúng đi được.
Nếu tin lời ông lão tên Rouge, thì trong “Glad Shi=im” u ám và cô quạnh này, mọi người đều đang ở đây.
“Mọi người” mà ông ta nói là ai?
Là đám ma vật đó?
Là những cư dân đã sống sót như đứa trẻ được cứu?
Hay là…
Càng nghĩ, tôi càng bị những linh cảm xấu và kết luận kinh khủng bủa vây.
Dẫu vậy, tôi không thể nói ra những suy nghĩ đó.
Là thủ lĩnh, tôi không được phép để lộ sự hoang mang.
Nếu tôi buột miệng nói ra, sẽ chỉ khiến cả nhóm bất an và mang định kiến không đáng có.
Tôi hít sâu, sắp xếp lại thông tin trong đầu, rồi loại trừ từng khả năng một cách kỹ lưỡng.
"Em muốn thử lại bằng cách chém chỗ này xem sao không?"
Tôi chỉ vào bức tường gần đó, hỏi thử một cách nhẹ nhàng.
Marina chậm rãi lắc đầu.
“Không cần đâu. Thực ra em đã thử ở phòng bên rồi… nhưng không thấy gì cả. Chắc là vì em còn non tay. Chỉ khi thật sự chiến đấu giành sinh mạng thì em mới cảm nhận được ạ.”
Tôi khẽ xoa đầu Marina khi thấy vẻ mặt con bé thoáng buồn.
Mái tóc mềm mại ấy luôn khiến người khác dịu lòng.
Chức năng “Samurai” của Marina mới chỉ vừa thức tỉnh, và toàn đội đều biết con bé có năng khiếu.
Marina cũng là người thật thà, không bao giờ nói dối chuyện quan trọng như vậy.
Và hơn hết – mỗi khi đụng độ những ma vật trong mê cung này, Marina đều có cùng một cảm giác: “đã chém trúng con người”.
Thông tin ấy vô cùng quan trọng.
Ngay cả khi chúng không thực sự là “người”, thì cảm giác đó cho thấy tất cả chúng thuộc cùng một loại.
“Xin lỗi nha… em lại nói mấy chuyện kỳ quặc rồi.”
“Không. Cảm ơn vì em đã kể, Marina.”
Tôi xoa đầu con bé thêm một lần nữa, lần này lâu hơn một chút.
“Nghỉ ngơi chút rồi mình đi tiếp tới vương thành như đã dự định. Xem sơ qua bên trong, rồi rút lui thôi.”
“Vâng. Em cũng thấy mê cung này hơi bất thường. Cả tinh linh cũng vậy, cảm giác rất lạ…”
“Lạ?”
Tôi quay sang hỏi, giọng hơi cao lên theo phản xạ.
Silk gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Vẫn có tinh linh. Cả bốn nguyên tố lớn cũng hiện diện, và nếu bỏ qua đám ma vật thì sự cân bằng cũng không tệ ạ. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Giao tiếp hơi có trục trặc. Giống như đang ra hiệu với người không hiểu ngôn ngữ của mình. Hoặc câu trả lời không đúng ý.”
Thật ra, việc trò chuyện với tinh linh vốn đã cực kỳ khó khăn.
Trừ tộc Elf ra – như Silk – việc một con người trở thành Tinh Linh Sư là cực kỳ hiếm hoi.
Tinh linh là “tự nhiên có ý thức”.
Tinh Linh Sư dâng ma lực cùng lời thỉnh cầu, để mượn sức mạnh của chúng tạo nên hiện tượng ma pháp.
Hoàn toàn khác với pháp sư – người dùng lý luận và ma lực để tái cấu trúc thế giới theo quy tắc của riêng mình.
Vậy mà Silk – một Dark Elf có năng khiếu bẩm sinh – lại gặp trục trặc trong giao tiếp.
Chuyện đó thực sự kỳ lạ.
“Chúng vẫn giúp đỡ em. Nhưng cứ như đang nói tiếng nước ngoài vậy, không quen chút nào.”
“Vì đây là mê cung sao?”
“Không ạ. Dù là mê cung thì chỉ khiến tinh linh phân vùng cư ngụ rõ rệt hơn thôi. Nhưng chuyện này thì──”
Đột ngột, Silk trợn mắt.
“Sao thế?”
“Nếu phải nói…”
Cô nuốt nước bọt.
“Thì giống ‘Cánh đồng xám’.”
Không chỉ tôi, cả nhóm đều cứng người.
Nơi đó để lại một loại vết thương tâm lý sâu sắc với chúng tôi.
Đặc biệt là tôi.
“Em cũng thấy vậy…”
Rain thì thầm, đôi mắt khẽ nhắm như đang hồi tưởng lại thứ gì.
“Trong mê cung này, cả ma lực cũng lạ. Không khí cũng khác hẳn nơi mình từng sống.”
“Tôi cũng cảm nhận được điều đó… dù mơ hồ.”
Có lẽ vì tôi đang mang theo lời chúc – kiêm lời nguyền – từ “Bất Tử Giả Vương Xanh Nhạt – Lady Persephone”, nên tôi cũng cảm nhận được sự méo mó này.
Nhưng trung tâm của nó vẫn chưa rõ ràng.
Thứ cảm giác kỳ quái, quái gở và khủng khiếp này rốt cuộc là gì?
Trong lòng tôi, trực giác thì thầm rằng “cứ đi tiếp sẽ hiểu”.
Nhưng cũng có một nỗi sợ rõ rệt: không nên dấn thân quá sâu.
Mê cung “Glad Shi=im” này không giống những nơi khác – nơi đầy ắp châu báu, khơi dậy lòng phiêu lưu.
Nơi này chỉ có thành phố lạnh lẽo, và những ma vật không rõ hình thù.
“Em thì chỉ thấy rờn rợn thôi, nhưng trực giác của một cựu trộm thì bảo là: ‘Rút lui đi!’ đó!”
“Tôi hiểu. Nhưng việc là việc. Mình đi thôi.”
◇
Chúng tôi tiến thật cẩn thận trên con đường chính, để Nene đi trước cảnh giới.
“Tòa thành to thật đấy.”
Tòa lâu đài hiện ra trước mắt – vừa to lớn kiên cố, vừa mang vẻ đẹp hài hòa hiếm thấy.
“Bên trong có lẽ là mê cung chính của nơi này?”
“Thông thường là vậy… nhưng ở ‘Glad Shi=im’ này, tôi không chắc quy tắc cũ còn đúng nữa.”
Ngẩng đầu nhìn tòa thành dần hiện rõ, tôi không khỏi cay đắng nhận ra: mọi kinh nghiệm của mình thật vô dụng.
Năm năm trong nghề, tôi đã thoát khỏi giai đoạn tân binh, được xem là người hỗ trợ có hạng trung bình.
Tôi từng tự tin rằng mình đã học được rất nhiều.
Thế nhưng…
Trước tình hình hiện tại – vượt ngoài mọi dự đoán – tôi cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực.
Nhiệm vụ khảo sát lần này quá bất thường, quá nguy hiểm.
Là thủ lĩnh,, là người bảo vệ các em – liệu tôi có đủ sức gánh vác?
“Yuke-san, đằng kia…!”
Nene đột ngột lên tiếng, chỉ tay về phía trước.
Tôi nheo mắt, nhìn theo.
Một bóng đen đậm đang đứng lặng ngay trước cổng thành – như thể chờ đợi chúng tôi.
“Rouge…!”
Áo choàng đen che kín mặt.
Chiếc mũi nhô ra từ lớp vải cũ kỹ.
Thân hình thấp bé, chống gậy đứng thẳng giữa đường đi.
Là ông lão mà chúng tôi đã gặp ngay khi đặt chân đến nơi này – đang đợi sẵn ở cổng thành.


0 Bình luận