Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 23: Thiếu nữ và lời cảnh cáo

0 Bình luận - Độ dài: 1,253 từ - Cập nhật:

Cô bé đó chính là người mà bọn tôi đã bảo vệ trong lần chinh phục đầu tiên ở “Glad Shi=im”.

Hiện vẫn chưa rõ thân phận, nên cô bé đang được bọn tôi tiếp tục chăm sóc tại khu lều nghỉ… nhưng mà, chuyện quái gì vừa xảy ra thế?

“Lạ là sao cơ?”

Tôi cau mày hỏi lại.

“Kiểu như… phát sáng ạ…”

Giọng Nene có phần hoang mang.

“Phát sáng á!?”

Tôi lập tức sải bước nhanh hơn, cảm thấy tim đập dồn dập.

Vừa chạy vừa nghe báo cáo, tôi vẫn không hiểu rõ tình hình.

Trăm nghe không bằng một thấy.

Tốt nhất là đến nơi kiểm tra trực tiếp.

Khi lao vào trong căn lều nghỉ, quả nhiên có chuyện khó mà diễn tả đang xảy ra trước mắt.

“Cái quái gì đang… diễn ra vậy…”

Tôi khựng lại, mắt mở to, bất giác thốt lên.

Cô bé nhắm mắt lại, lơ lửng giữa không trung, quanh người phát ra ánh sáng mờ mờ.

Cảnh tượng như thiên sứ giáng lâm trong một bức tranh tôn giáo, chỉ khác là ánh sáng đó mang màu hoàng hôn, giống hệt như ánh sáng bao trùm “Glad Shi=im”.

Cả luồng khí tỏa ra cũng vậy.

“Yuke!”

Rain và Silk gần như đồng loạt chạy đến, ánh mắt cảnh giác và bối rối.

“Tình hình thế nào rồi?”

Tôi gặng hỏi, mắt không rời cô bé.

“Không rõ. Tự dưng, thành ra thế này ạ.”

Rain trả lời, siết chặt cán trượng, cơ thể thủ thế nhưng giữ giọng bình tĩnh.

“Vâng. Em cũng không nghĩ là có điều gì dẫn đến chuyện này cả.”

Silk nói, ánh mắt sắc sảo quan sát từng biến chuyển quanh cô bé.

Mi mắt cô bé đang nhắm khẽ mở ra.

“…Ta đã đợi cậu, Yuke Feldio.”

“……!”

Tôi nín thở.

Giọng nói vừa rồi… không phải giọng trẻ con.

Cô bé vốn chưa từng mở miệng, giờ lại thốt ra những lời tĩnh lặng, từng chữ rõ ràng đến rợn người.

“Ta là Hilde. Một trong những trinh nữ hoàng kim. Ta sẽ chỉ nói những điều cần thiết trong thời gian ngắn ngủi còn lại.”

“……!”

“Thời gian không còn nhiều. Thế giới của các người đang đứng trước nguy cơ bị 'đào thải’.”

‘Đào thải’?

Về mặt ngữ nghĩa thì nó giống với 'tuyển chọn’.

Chỉ khác là, không ai được quyền chọn lựa.

Người thích nghi thì sống sót.

Kẻ không thích nghi thì bị loại bỏ…

Một sự tuyển chọn vượt khỏi tầm tay con người, do các vị thần quyết định.

“Thế giới của bọn ta sẽ tiêu diệt các người. Nhưng điều đó là trái tự nhiên. Là hậu quả của một hành động bị gây ra. Là tội ác đáng căm ghét. Vì thế ta mới có mặt ở đây, để mang đến một lựa chọn cho các người.”

“Cô đang nói cái gì vậy?”

Tôi nhíu mày, gằn giọng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

“Cậu đã thấy ‘Glad Shi=im’ rồi đúng không? Nó sẽ nuốt trọn thế giới này. Hoàng hôn và ý chí méo mó sẽ ngày càng phình to, rồi phủ trùm lên tất cả.”

Câu chuyện quá phi thực, tôi không theo kịp.

Nhưng linh cảm mách bảo tôi đây là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

“Hãy tìm đến Rouge. Kẻ đó biết tất cả mọi thứ.”

“Bọn tôi từng gặp vài lần. Nhưng ông ta chẳng chịu nói gì cả.”

Tôi đáp, hơi nghiến răng.

“Phải bắt hắn nói. Hắn đã phát điên. Nhưng chính vì phát điên, hắn mới giữ được ý chí.”

Quả thật, lúc đầu ông ta có bảo là "đã điên sẵn từ đầu”…

Chẳng lẽ điều đó có liên quan đến thế giới kia?

“Tại sao… cô lại nói điều này với bọn tôi?”

Tôi cau mày, giọng chậm rãi nhưng không giấu vẻ nghi ngờ.

“Để không lặp lại sai lầm.”

Hilde đáp, mặt không biểu cảm với giọng trầm lặng.

“Sai lầm?”

“Lẽ ra bọn ta phải diệt vong. Nhưng vị vua ngu ngốc, và đám dân u mê kia, đã không thể chấp nhận điều đó. Chúng cố gắng điều khiển thứ vốn không nên điều khiển.”

Cô ngừng một nhịp rồi nói tiếp.

“Và rồi chúng ước 'hoàng kim’ sẽ là vĩnh cửu.”

"'Hoàng kim’?”

“Phải. Thứ con người không nên chạm vào. Vật toàn năng bị nguyền rủa. Trái của thế giới thụ, có thể biến mọi điều ước thành hiện thực.”

“Thứ đó mà cũng tồn tại sao…”

Nhưng mà, mấy ước nguyện đã tạo nên thành phố quái gở kia rốt cuộc là cái quái gì vậy?

Không tài nào tin được đó là một thế giới do con người ao ước.

“…Sắp đến lúc rồi.”

“Đến lúc?”

“Yuke Feldio. Hãy ngăn chặn vị vua của hoàng hôn, hãy phá hủy 'hoàng kim’. Nếu không, thế giới này cũng sẽ bị hoàng hôn nuốt chửng.”

Ánh sáng quanh thân cô dần yếu đi.

“Tội lỗi của bọn ta, xin hãy──…”

Cùng với ánh sáng, giọng nói cũng tan biến.

Ngay lúc ấy, cơ thể đang lơ lửng của cô bé từ từ hạ xuống, và đổ gục khi mũi chân chạm sàn.

“Cẩn thận.”

Tôi kịp đỡ lấy, lòng thắt lại.

Nếu chuyện vừa rồi là thật, thì rắc rối lớn đấy.

Chuyện này vượt khỏi phạm vi mà một đám mạo hiểm giả như bọn tôi có thể xử lý.

“…ưm.”

Cô bé yếu ớt mở mắt ra.

“Ổn chứ?”

Tôi hỏi nhỏ, cố giữ giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

“…Vâng.”

Câu trả lời khiến tôi nhất thời chết lặng.

Vì giọng cô phát ra lần này lại khác với lúc nãy – là một giọng nói trẻ con.

Từ đầu đến giờ, cô bé chưa từng nói gì.

Cô đứng dậy, cúi đầu một cái lễ phép.

“À, ừm… một lần nữa, rất mong được giúp đỡ.”

“À, à à…”

Tôi lúng túng gật đầu, trong đầu vẫn chưa thể ghép nổi hai hình ảnh trước sau thành một.

Chắc hẳn Rain và Silk cũng đang tập trung cao độ để xác định thân phận thật sự của cô bé, dù cả hai vẫn im lặng đứng cạnh.

Dù Hilde đã rút đi, nhưng khí tức hoàng hôn vẫn không biến mất khỏi người cô.

Tuy không rõ thân phận, nhưng có lẽ cô bé cũng liên quan đến “Glad Shi=im” như Rouge vậy.

“Em nói được rồi, tốt quá! Ờm… tên em là gì?”

Marina nghiêng người xuống, nở nụ cười thân thiện, giọng rạng rỡ.

“Nibelrun ạ.”

“Vậy thì, Run-chan nhé! Cơ thể em không sao chứ?”

“Vâng. Em không sao.”

Nhờ Marina thoải mái bắt chuyện, cuối cùng bọn tôi cũng biết được thông tin quan trọng.

Tên của cô bé là Nibelrun.

“Em còn nhớ chuyện vừa nãy không? Có nghe quen cái tên Hilde không?”

Tôi hỏi khẽ, mắt nhìn thẳng vào cô bé để tìm dấu hiệu bất thường.

"Ờm… xin lỗi. Em không nhớ gì cả…”

Cô bé lắc đầu bối rối, hai tay nắm chặt vạt áo.

Có vẻ không còn chút ký ức nào về Hilde cả.

“Cả bốn người ở lại trông chừng chỗ này giúp tôi. Tôi sẽ quay lại trạm chỉ huy một chuyến.”

Tôi ra lệnh ngắn gọn, quay lưng bước đi.

Nói rồi tôi quay bước, hướng về căn lều nơi có Maniella và Tử tước Bordman đang đóng quân.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận