Vol 2
Chương 35: Giao dịch ngầm và nhiệm vụ mới (góc nhìn Bran Clowder)
0 Bình luận - Độ dài: 1,248 từ - Cập nhật:
“Thế này chẳng phải là phá hỏng hết kế hoạch sao chứ!”
Bên trong cỗ xe ngựa, Bran Clowder vừa lau vết thương trên má vừa trút cơn giận không thể kiềm chế lên gã kỵ sĩ đi cùng.
Nếu bọn này giỏi giang hơn một chút thì mình đã có thể chiếm thế thượng phong rồi.
“Bị mấy tên mạo hiểm giả cho ăn hành thế kia mà không thấy xấu hổ à. Bọn bay thì không bị xây xát gì, còn ta lại bị thương, chuyện đó không thể nào chấp nhận được!”
“Thần… thành thật xin lỗi.”
“Chết tiệt… con nhỏ Rainis chết tiệt.”
Hắn nhớ lại khuôn mặt lạnh tanh của đứa cháu gái đáng ghét đó khi nhìn mình.
Thái độ chống đối với người chú như mình chắc chắn là do thứ huyết thống thấp hèn và môi trường sống dơ bẩn mà ra.
Thật sự phiền phức, mẹ nó cũng thế, giá như ngoan ngoãn thì đỡ biết bao.
…Nhưng, cơ hội lần này không thể bỏ lỡ.
Dù gì đi nữa, người mua là đệ nhị vương tử của vương quốc Salmutaria.
Chỉ cần nhận được số tiền ghi trong thư bàn giao là nhà Clowder sẽ không lo thiếu tiền trong thời gian dài.
Với hắn, điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ không còn bị chê cười sau lưng là “con thứ nhà bá tước nghèo” nữa.
Vì thế, lần giao dịch này nhất định phải thành công.
Qua điều tra trước đó, khả năng cao cô gái kia chính là Rainis, và sau khi gặp mặt trực tiếp, hắn đã hoàn toàn chắc chắn.
Gương mặt, giọng nói, màu tóc đều mang bóng dáng của ả hầu gái năm xưa, còn đôi mắt xám là đặc điểm điển hình của dòng tộc Clowder.
Mà giờ thì chuyện cô ta có thực sự là Rainis hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
…Tiền đặt cọc hắn đã nhận rồi.
Kể cả nếu cô ta chẳng có quan hệ gì với nhà Clowder thì vẫn phải giao hàng.
Dù không phải là Rainis, thì thứ mà bên kia muốn là người con gái đó.
Chỉ là mạo hiểm giả thôi mà, có khối cách để xử lý.
Ngay lúc hắn còn đang nghĩ vậy thì cỗ xe dừng lại.
Bran Clowder thở dài một hơi, chỉnh lại trang phục qua chiếc gương trong xe, rồi bước xuống.
Dù không như kế hoạch nhưng cũng đành chịu.
Khoác lên người bộ đồ kiểu Salmutaria, hắn bị mấy gã đàn ông vũ trang đứng gác nhìn với ánh mắt cảnh giác.
Tòa dinh thự lớn xây theo phong cách Salmutaria này cũng rất nổi bật ngay cả ở thủ đô Duna – và nó được chuẩn bị riêng cho một người.
— Chính là đệ nhị vương tử của vương quốc Salmutaria, Mastoma.
Là một trong những ứng cử viên cho ngai vàng, hắn lại là kẻ lập dị khi tìm kiếm thành tích qua những “cuộc mạo hiểm”.
Có lẽ vì vậy mà hắn mới muốn có được Rainis – người đang làm nghề mạo hiểm giả.
“Ta là Bran Clowder, sứ giả của nhà bá tước Clowder. Xin được yết kiến điện hạ Mastoma.”
“Mời… vào… nghe rồi.”
Gã lính nói thứ tiếng Welmeria lơ lớ rồi mở cửa ra hiệu mời vào.
“Các ngươi ở lại đây.”
“Rõ.”
Hắn để lại kỵ sĩ hộ vệ bên ngoài rồi tiến vào trong.
Bên trong tòa dinh thự được sơn thạch cao trắng đều tăm tắp là một thế giới hoàn toàn khác lạ với Welmeria, từ cách trang trí đến không khí.
Mùi hương hắc nồng vương vất trong không khí khiến hắn nhíu mày—không biết có phải độc dược gì đó với người Welmeria không nữa.
“Mời đi lối này.”
Một người đàn ông ăn mặc nhẹ nhàng nói tiếng Welmeria trôi chảy dẫn đường cho hắn đi vào sâu trong.
Đi qua hành lang đầy những đồ trang trí lấp lánh bằng vàng và đá quý, hắn không khỏi nghĩ: không biết đã tốn bao nhiêu tiền để làm nơi nghỉ chân cho chuyến “mạo hiềm chơi chơi” này.
Cuối cùng, hắn tới một căn phòng tròn với giếng trời phía trên.
Giữa phòng là một chiếc sofa lớn không chân, giống như cái đệm khổng lồ, trên đó là gia chủ đang ngồi rít ống shisha.
Xung quanh hắn là mấy cô gái đẹp ăn mặc hở hang, mặt mày lơ mơ như đang phê thuốc, quấn quýt bên cạnh.
“Đến rồi à, Bran. Thế nào? Hàng đâu?”
Gã trai có làn da rám nắng, khuôn mặt điển trai nhìn hắn với ánh mắt đầy mong đợi.
“Chuyện đó… xin được khất thêm chút thời gian.”
“Ta nhớ hôm nay là kỳ hạn đã định đấy.”
Từ thái độ vui vẻ, sắc mặt hắn chợt trở nên lạnh như băng, nhìn sang Bran với ánh mắt sắc lẹm.
“Vì cô ta là mạo hiểm giả nên tính khí hơi bốc đồng… Dù tôi đã nói hôm nay sẽ đưa cô ta đến gặp ngài, nhưng cuối cùng lại bị cô ta dùng ma pháp đánh vào má…”
“Một ả đàn bà mà dám ra tay với đàn ông à. Welmeria đúng là cái đất ngu độn không thể tả.”
Mastoma thở dài đầy khinh miệt.
“Giáo dục đúng là tệ hại quá nhỉ?”
“V-vâng, đúng như ngài nói. Tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị lại, xin hãy cho tôi thêm chút thời gian.”
“Cũng được. Con bé đó… có công dụng mà những người vợ khác không có.”
Mastoma nói gì đó, nhưng Bran chẳng còn tâm trí đâu mà nghe.
Căng thẳng đến mức dạ dày hắn như bị dịch vị ăn mòn.
“Này, Bran.”
“Dạ, vâng?”
“Những con đàn bà xung quanh Rainis… ngươi không mang về cùng được à?”
“…Gì cơ ạ?”
Hắn không hiểu nổi tai mình nữa.
Rainis đã đành, mà cả đám con gái đi theo cô ta cũng muốn?
“Tiền sẽ là gấp ba… không, gấp năm. Dù không thể lấy làm vợ chính vì không có dòng dõi, nhưng có thể dùng vào việc khác.”
“C-chuyện đó thì…”
Không thể đùa được.
Với Rainis, hắn còn có thể lấy lý do là “con ngoài giá thú” của nhà Clowder mà đòi quyền sở hữu.
Còn mấy đứa kia thì khác, chẳng rõ lai lịch thế nào.
Nếu thực sự làm chuyện đó thì chẳng khác nào bắt cóc người.
Một đứa con thứ của bá tước như hắn sao có thể làm chuyện đó được chứ?
…Không, đợi đã.
Nếu loại bỏ được tên Yuke Feldio kia, rồi gom cả tổ đội về thì sao?
Dù gì cũng chỉ là bọn mạo hiểm giả – những kẻ vô nghề nghiệp, đi mạo hiểm vì cần tiền, chẳng có chỗ dựa nào vững chắc cả.
Nếu dùng danh nghĩa quý tộc, dùng quyền lực nhà Clowder, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Chỉ cần viện cớ là nhiệm vụ chỉ định gì đó, rồi đưa bọn họ đến chỗ hoàng tử là xong.
Chuyện mạo hiểm giả mất tích trong khi nhận nhiệm vụ cũng đâu phải hiếm.
“Thần… sẽ tìm cách xoay xở. Mong điện hạ chờ thêm ít lâu.”
“Ừ. Lui đi.”
Mastoma phẩy tay như đuổi một con vật, Bran nghiến răng trong lòng nhưng vẫn lặng lẽ rời khỏi dinh thự.


0 Bình luận