“Ồ, cuối cùng cũng tới à? Yuke. Nhiệm vụ quốc tuyển cho lần quay lại đầu tiên, xem ra là hàng lớn đấy.”
“Bớt trêu đi, Benwood.”
Tôi thở dài trong phòng tiếp khách của Hội mạo hiểm giả—chỗ lý tưởng cho mấy cuộc trao đổi kín kẽ.
Vụ lùm xùm với tổ đội cũ Thunder Pike đã khép lại được gần một tháng.
Và hôm nay, ngay sau ngày bọn tôi—Clover—hết hạn đình chỉ.
Sau khi thảo luận kỹ càng với nhóm, tôi quyết định nhận nhiệm vụ quốc tuyển và đến gặp Benwood để nghe rõ mọi chuyện.
“Rồi, nói lại chi tiết vụ này đi.”
“Ờ.”
Benwood trải tài liệu ra bàn, động tác có phần cẩu thả.
“Địa điểm là gần thành phố giao dịch Duna, bên bờ hồ Line. Một tân mê cung mới phát hiện.”
“Tình hình cụ thể?”
“Dân địa phương phát hiện khi đi câu cá, báo cho hội. Hội cử người kiểm tra sơ bộ, thì đúng là mê cung thật.”
Tôi nhíu mày.
Quanh đó có mê cung nào đâu, mà tôi còn chưa từng đến Duna nữa.
“Giờ sao rồi? Chắc cũng có nhóm tiền trạm rồi chứ?”
“Chưa đâu. Hội và Học viện Hoàng gia chỉ mới kiểm tra lối vào và môi trường bên trong. Điều tra chính thức là giao cho bọn cậu.”
Mê cung hoàn toàn chưa ai khai phá.
Cảm giác hơi căng.
Tôi nhìn đống tài liệu sơ sài, còn Benwood thì bật cười nhếch mép.
“Cậu từ Vô sắc ám trở về mà. Mê cung mới có gì ghê gớm?”
“Khác chứ. Lúc đó cũng gần như mò mẫm từ đầu…”
Tôi cười gượng, cố ghi nhớ từng chi tiết trong tài liệu.
Vị trí nằm trên đồi nhỏ, hơi chếch hồ.
Lối vào là cầu thang dẫn xuống, bên trong giống hệ thống cống ngầm.
Có thể là kênh dẫn nước cũ bị biến đổi, hoặc một tàn tích có thủy đạo ngầm?
Chỉ có vào trong mới biết được.
“Lần này cũng theo quy trình cũ nhé.”
“Phát sóng trực tiếp cho hội và học viện theo dõi, đúng không?”
“Chuẩn. Gặp ma vật lạ thì nhớ thu vật liệu.”
“Rõ rồi.”
Tôi gật đầu, ký vào phiếu nhiệm vụ.
“Nếu suôn sẻ, biết đâu lại được cho quay lại Vô sắc ám.”
Benwood chắc muốn động viên, nhưng với tôi thì…
Vô sắc ám—mục tiêu của Clover—cũng là nơi Thunder Pike chôn giấc mơ.
Là nơi tiếng gào hận thù của người bạn thuở nhỏ vẫn vọng mãi.
Tôi vẫn còn mơ thấy nó.
Cảm giác áp lực nặng nề chưa hề dứt.
“...Sao thế, Yuke?”
“Không có gì. Duna được báo trước rồi chứ?”
“Rồi. Ở đó không có nhóm hạng A nào. Với lại, lần này là chỉ thị từ trung ương.”
“Từ trung ương?”
Khá bất ngờ khi trung ương để mắt tới một tổ đội hạng C như bọn tôi.
Nơi đó sở hữu mê cung tối thượng của quốc gia—Vương mộ mê cung.
“Sáng mai bọn tôi khởi hành.”
“Tiện nhận luôn nhiệm vụ hộ tống xe ngựa của hội đến Duna chứ?”
Benwood nhếch môi, vẫy phiếu nhiệm vụ khác.
Rõ ràng đang lách luật để lo xe ngựa cho chúng tôi.
“Nhận. Cảm ơn.”
“Tôi chỉ thêm chút việc thôi mà.”
Tôi ký nốt phiếu thứ hai rồi đứng dậy.
Dù biết là được ưu ái, nhưng khi đến nơi chưa từng tới, có giúp đỡ vẫn đỡ rủi ro hơn.
“Tôi đi chuẩn bị đây. Không cần tiễn.”
“Lạnh lùng thật đấy. Thôi, đi cẩn thận.”
“Ừ. Hy vọng mang về tin tốt.”
Tôi vẫy nhẹ tay, gật đầu với Benwood rồi rời khỏi phòng.
Xong việc.
Tôi đi xuống hai tầng, tới quán rượu nối với hội.
Lẽ ra một mình tôi đi nhận nhiệm vụ là đủ, nhưng lâu rồi không ghé hội nên cả nhóm kéo đi theo.
Cả Nene cũng đi, hơi bất ngờ.
“Nhiệm vụ xong rồi. Nhận luôn cả vụ hộ tống xe ngựa đến Duna.”
“Yuke đúng là đỉnh mà!”
Marina vỗ vai tôi một cái rõ mạnh, mắt lấp lánh.
“Là thành phố giao dịch đúng không ạ? Có phố mạo hiểm giả không nhỉ?”
Silk hỏi, giọng tỉnh táo và cân nhắc.
Cẩn trọng như vậy là tốt, nhưng cũng phải linh hoạt.
“Ra tới nơi rồi tính. Nghe nói có nhiều mạo hiểm giả, vật tư chắc không thiếu đâu.”
“Không có chợ đạo cụ ma pháp thì buồn ghê…”
Rain phụng phịu, bĩu môi rõ dài.
Dạo này gần như ngày nào em ấy cũng lượn chợ đó mà.
“Duna sát biên giới, có khi có hàng từ Salmutaria. Không phải đạo cụ nào cũng lấy từ mê cung đâu.”
“À, đúng rồi ha!”
Salmutaria nổi tiếng với luyện kim.
Biết đâu có hàng mới.
“Nghe vậy thấy vui hơn hẳn.”
Rain rạng rỡ lại, trong khi Nene đứng cạnh trông hơi căng.
“Sao thế, Nene?”
“Lần đầu được làm nhiệm vụ quốc tuyển cùng mọi người… em thấy hơi ngại.”
“Đừng nghĩ nhiều.”
Tôi đặt tay lên vai em ấy, ánh mắt nghiêm mà dịu.
“Không có em, nghĩ đến việc thám hiểm mê cung lần đầu đã thấy mệt rồi. Tôi trông vào em đó.”
“V-Vâng ạ! Em sẽ cố hết sức!”
Nene rạng rỡ lên, cái đuôi mềm mượt bật lên theo phản xạ.
Cái đuôi đó... liệu có được chạm thử không nhỉ…
“Rồi, bắt tay chuẩn bị thôi. Vừa cẩn thận vừa tận hưởng nhé!”
Tôi nói dứt khoát.
Cả nhóm gật đầu, ai nấy đều nở nụ cười.


0 Bình luận