Moria sải bước thẳng vào căn phòng.
Những giá sách cao vút tận trần nhà ken dày sách vở, nhìn qua đã thấy việc tìm thông tin ở đây không hề dễ dàng.
Mà kể ra thì, ngay từ đầu tôi còn chẳng đọc nổi chữ.
Không hiểu được bìa sách ghi gì thì biết chọn cái gì bây giờ?
“Ừm. Bé con đọc được chữ chứ?”
"Vâng, không sao hết ạ.”
Moria cười hiền như ông bụt, bế bổng Run lên.
Thì ra... vì Run là người bản địa nên biết chữ.
Nghĩ lại, mấy cuốn ghi chép tìm được trong cống ngầm nọ, tôi toàn đem nộp cho Học viện, chưa bao giờ cho Run xem cả.
“Thế nào, Rouge. Ông định cho bọn ta xem cái gì đấy, phải không?”
“Ồ, thế cơ à? Ta đâu có nói thế đâu nào?”
Bị Moria nhìn chằm chằm, Rouge liếc đôi mắt lồi vào một chỗ trên kệ sách.
Ở đó, vài cuốn sách có gáy đỏ rực như hoàng hôn đang xếp gọn một góc.
“Lucent, mấy cuốn đỏ kia đó. Lấy hết lại đây.”
“Rõ rồi.”
Vẫn bế Run trên tay, lão pháp sư ra lệnh cho thủ lĩnh tổ đội chỉ bằng một cái hất cằm.
Thế cũng đủ hiểu người ta tin tưởng ông ấy đến mức nào.
Vai trò phân chia rõ ràng.
Lúc này, người cần thiết chính là Moria và kiến thức của ông.
“Giờ thì, bọn mình cũng bắt đầu thôi. Rain, nhờ em nhé.”
“Ừm, để em ạ. …〈Cảm nhận dị thường – Sense Distortion〉.”
Đây là ma pháp mới do tôi và Rain cùng sáng tạo.
Ban đầu bọn tôi tính dùng làm át chủ bài khi tái chinh phục "Vô Sắc Ám”.
Cách hoạt động là kết hợp nhiều loại ma pháp cảm nhận lại với nhau.
Nó cho phép cảm nhận những bất thường—như cửa ẩn, bẫy, cơ quan—bằng cách hiển thị chúng dưới dạng tương phản giữa “bình thường và dị thường”.
Nơi như “Glad Shi=im” thì chỗ nào cũng kỳ dị, nhưng nếu lấy những thứ dị thường làm chuẩn, ta có thể xác định được điểm bất thường trong kho tư liệu này.
Và Rain thì đủ trình để làm được điều đó.
Tuy nhiên, nói là ma pháp do hai đứa tạo ra… nhưng tôi lại không dùng được.
Vốn dĩ Xích ma đạo sĩ không giỏi cảm nhận hệ mà.
“Cuốn Moria đang cầm, rồi cái sách to gáy nâu kia, cả… ngăn kéo cái bàn nữa, thấy lạ lắm.”
“Ngăn kéo để em kiểm tra cho.”
“Còn sách để em lấy nhé!”
Nene và Marina nhanh chóng chạy về phía Rain vừa chỉ.
Tôi tranh thủ tung ma pháp 〈Hồi phục ma lực liên tục – Refresh Mana〉 lên Rain.
〈Cảm nhận dị thường – Distortion〉 cũng là dạng ma pháp hợp thành, giống như 〈Loạn Quang Thải Tiễn – Prismatic Missile〉.
Vì khác quy trình thông thường nên nó tốn cực kỳ nhiều ma lực.
“Cảm ơn anh, Yuke.”
“Không có gì. Ma pháp do hai đứa cùng làm mà hữu dụng là tốt rồi.”
Tôi gật đầu đáp lại nụ cười của Rain, rồi quay sang thì thấy Silk cũng đang lặng lẽ quan sát quanh phòng.
“…Sao thế, Silk?”
“Ở đây có tinh linh lạ. Có thể là tinh linh đặc trưng của 'Glad Shi=im' ạ.”
“Lạ thế nào?”
“Em không nói rõ được. Không giống hiện tượng tự nhiên… mà giống như ký ức, bài ca, hay truyền thuyết? Khó mô tả lắm… Nhưng có vẻ là dạng tinh linh liên quan đến tinh thần ạ.”
Nghe vậy, tôi khẽ cảm thấy bất an.
Tinh linh là yếu tố cấu thành thế giới, tồn tại trong mọi sự vật.
Có loại gắn với nguyên tố như lửa, nước, hay thứ như sinh mệnh và giấc ngủ.
Cũng có loại ảnh hưởng đến tinh thần con người—như giận dữ hay dũng khí.
Mà dạng nào cũng rất khó xử lý… nếu điều khiển sai thì hậu quả sẽ khôn lường.
“Em sẽ thử tiếp xúc.”
“Liệu có ổn không?”
“Dạ, tinh linh này khá yên bình. Là tinh linh đầu tiên em gặp ở ‘Glad Shi=im’ mà không bị điên loạn ạ.”
“Hiểu rồi. Cẩn thận nhé.”
“Vâng.”
Không rõ Silk có nghe ra lo lắng của tôi hay không, cô ấy nhắm mắt, khẽ cất tiếng như đang hát.
Ngay lập tức, vài cuốn sách tự mình bay ra khỏi kệ, nhẹ nhàng lượn quanh phòng như bướm hay chim.
Không hề có ác ý, mà còn trông rất thanh nhã.
Như bị hút bởi lời tinh linh ngữ của Silk, chúng chầm chậm bay lại gần.
“A… là tinh linh sách nhỉ… Cư ngụ trong những vật mang theo ký ức và truyện kể…”
Silk vừa vuốt ve cuốn sách đang lượn quanh như nô đùa, vừa mỉm cười dịu dàng.
Trông có vẻ không có gì nguy hiểm cả.
“Em sẽ hỏi thăm thông tin từ họ, nên cứ để em ở đây được rồi.”
“Hiểu rồi. Rain, đi thôi.”
“Ừm.”
Ở chiếc bàn tròn lớn giữa phòng, Moria và Run đã bắt đầu đọc mấy cuốn sách đỏ.
Marina thì đặt cuốn sách to gáy nâu xuống một chỗ trống, chờ bọn tôi lại.
Còn Nene cũng có vẻ đã lục được gì đó từ ngăn kéo.
…Thế là chỉ còn mình tôi là chưa làm gì.
Dù chỉ là "Dũng giả bù nhìn”, như này thì cũng hơi mất mặt thật.
“Trong ngăn kéo là… một cái chìa khóa ạ.”
“Có khi là chìa khóa của cuốn sách này đó?”
Cuốn sách to mà Marina đem về đúng là có khóa thật.
Vấn đề là, một cuốn sách đủ đặc biệt để bị ma pháp của Rain phát hiện, lại còn có khóa… thì liệu có nên mở bừa hay không.
Sau một hồi cân nhắc, tôi quay sang Rouge.
“Rouge. Ông có biết cuốn sách này là gì không?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên là ta biết chứ.”
Tôi tiếp lời:
“Không có gì nguy hiểm đấy chứ?”
“Cái đó thì… ta không thể nói được, ihhihhi.”
“Không. Nói đi. Nói rằng ‘Cuốn sách này hoàn toàn vô hại’.”
Nụ cười của Rouge tắt lịm.
Đôi mắt lồi nhìn thẳng vào tôi, ánh lên chút hoảng hốt.
Tôi nói chậm rãi, dứt khoát:
“Tôi muốn nghe chính miệng ông nói.”
“…Được. Cuốn sách đó, không có gì nguy hiểm cả.”
Ngay khi ông ta thốt ra lời đó, cảm giác căng thẳng phát ra từ cuốn sách liền tan biến.
Giờ phút này, cuốn sách đã trở thành “an toàn”.
“Xin lỗi. Tôi có làm khó ông không?”
“Không, không hề.”
Rouge lắc đầu.
Tôi gật nhẹ đáp lễ, rồi quay lại cuốn sách.
“Được rồi, mở nhé…”
Tôi gật đầu với Rain và mọi người đang dõi theo, rồi tra chiếc chìa nhỏ vào ổ khóa trên bìa sách.


0 Bình luận