Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 2: Tới nơi – Hội Mạo Hiểm Giả ở Duna

0 Bình luận - Độ dài: 1,114 từ - Cập nhật:

Hai tuần đã trôi qua kể từ khi chúng tôi rời Finis.

Chuyến đi diễn ra suôn sẻ, không gặp thời tiết xấu hay ma vật nào, cuối cùng bọn tôi cũng đến được thành phố giao dịch gần biên giới – Duna.

Lần đầu đặt chân đến thành phố giao dịch miền Nam, dù đã vào đông, nơi đây vẫn nhộn nhịp vô cùng, đúng là phố của dân buôn có khác.

“Nhộn nhịp thật đó! Kia là gì vậy ta?”

Marina thích thú nhìn quanh, mắt đảo liên tục, cứ thấy cái gì lạ là chỉ tay tíu tít.

“Tôi đoán đó là quán cà phê kiểu Salmutaria. …Xem ra ở đây có nhiều quán trọ với quán ăn lắm. Là trung tâm giao dịch mà, có khi còn được nếm mấy món hiếm nữa.”

Silk bật cười khi nghe tôi nói.

“Anh Yuke, không ngờ cũng sành ăn ghê ha.”

“Vậy à? Nhưng đồ ăn ngon thì ai chẳng thích, đúng không?”

“Cũng đúng. Miễn là đừng có nhiều món bọn em không ăn được là được…”

Mạo hiểm giả sống nhờ vào thể lực.

Nếu đồ ăn nước uống không hợp, sẽ không thể phát huy hết khả năng, dễ gặp rủi ro.

May mà món tôi nấu đến giờ vẫn được bọn nhỏ chấp nhận.

“Nhiều mạo hiểm giả… ghê.”

Rain đang nhìn ra đại lộ từ trên xe ngựa, buột miệng nói.

“Có vẻ tin đồn về hầm ngục mới lan rộng rồi. Nhìn cách ăn mặc thì có cả mạo hiểm giả từ nước láng giềng.”

“Anh phân biệt được à?”

“Ừ, nhìn là biết. Kìa, mấy người kia chắc là dân Salmutaria.”

Vài người đàn ông đang đi trên đại lộ.

Bọn họ đeo thanh khúc đao lớn bên hông, khoác áo choàng có mũ ngắn phủ vải kẻ ô sặc sỡ bên ngoài áo giáp da.

“Kiểu áo đó là đặc trưng của dân Salmutaria. Tôi thì không rành lắm, nhưng nghe nói hoa văn và màu sắc có ý nghĩa, thể hiện quê quán hoặc xuất thân.”

“Ra là vậy…”

Rain nhìn nhóm mạo hiểm giả Salmutaria với ánh mắt thích thú.

Thường thì không nên nhìn chằm chằm người lạ, nhưng một khi bị cuốn hút, Rain hay tập trung quá mức như vậy.

Cũng may là ngồi trong xe nên chắc không bị để ý.

“Salmutaria là một nước rất phong kiến, họ xem trọng tôn ti trật tự và dòng dõi. Tôi từng nghe rằng mấy người như bọn họ, thực ra khác với mạo hiểm giả bọn mình.”

“Không phải mạo hiểm giả à? Nhìn kiểu gì cũng là mạo hiểm giả mà?”

Marina nghiêng đầu, nhíu mày.

“Nghe đâu họ không được tự do như bọn mình. Dù có đăng ký với Hội Mạo Hiểm Giả để hoạt động bên này, nhưng ở Salmutaria, công việc bị phân theo giai cấp và do cả dòng họ quản lý. Nên có thể nói, họ làm nghề mạo hiểm giả như một nghiệp gia truyền.”

“Vậy mấy người hồi nãy là người cùng nhà ạ?”

“Cùng khoác kiểu vải kẻ đó mà, chắc là thế.”

Marina nghe xong liền mắt sáng rỡ.

“Anh Yuke biết nhiều thiệt đó! Mà còn dễ hiểu nữa!”

“Vậy à? Nhưng làm supporter tốt thì cũng cần có mấy kiến thức kiểu đó.”

Khi thương lượng nhiệm vụ, đôi khi cần phải ứng xử cho phù hợp với tập quán địa phương hoặc yêu cầu của khách hàng.

Vì thế nên tôi cũng dành thời gian học sơ về vương quốc và các nước lân cận.

“Nè, tụi mình không làm cái gì giống vậy hả?”

“Giống vậy là sao?”

“Mấy món đồ đồng bộ đó. Mạo hiểm giả cũng có nhóm làm vậy mà, như ‘Lữ đoàn Griffon’ chẳng hạn ạ.”

À, ra là vậy.

Tôi nhớ lữ đoàn Griffon ai cũng đeo băng tay giống nhau.

Cũng từng thấy vài tổ đội khác phối màu hoặc in biểu tượng giống nhau trên giáp.

“Hừm…”

Đúng là có mấy thứ như vậy cũng hay.

Đặc biệt là giờ chúng tôi đã có chút tiếng tăm qua livestream, thêm chút đặc trưng đồng bộ cũng thú vị.

“Để tôi nghĩ thử xem.”

“Yeah! Mong quá đi!”

Nhân tiện, tôi sẽ gắn thêm hiệu ứng ma pháp vào, biến nó thành đạo cụ ma pháp luôn.

Không chỉ để cho giống nhau mà còn phải có ích thực tế nữa.

Chắc chắn bọn nhỏ sẽ ngạc nhiên lắm.

“Yuke lại… nghĩ ra chuyện gì mờ ám nữa rồi.”

“N-Này, đừng có nói như thể tôi là kẻ chuyên âm mưu vậy chứ?”

Vừa nảy ra cảm hứng thì đã bị Rain bắt bài ngay.

Dạo này em ấy ngày càng nhạy hơn thật.

Cũng nhờ thế mà nhiều lần bọn tôi tránh được rắc rối.

Vẫn giữ bầu không khí vui vẻ, bọn tôi tiếp tục tiến vào Duna bằng xe ngựa.

Lẽ ra đi làm nhiệm vụ quốc tuyển thì nên nghiêm túc hơn, nhưng không khí trong thành phố này mang nhiều ảnh hưởng từ văn hóa Salmutaria nên dễ có cảm giác như đang du lịch.

Vả lại, từ giờ đây sẽ là nơi chúng tôi đóng quân.

Làm quen sớm với nhịp sống nơi này cũng không tệ.

“A, thấy Hội Mạo Hiểm Giả rồi kìa!”

Nene – người cầm cương – quay lại gọi.

Nhìn về phía trước, tôi thấy một toà nhà trông “rất mạo hiểm giả” đang hiện ra.

Dù Duna không phải thành phố mê cung, nhưng là thành phố giao dịch có lịch sử lâu đời.

Mạo hiểm giả ở đây chủ yếu làm nhiệm vụ bảo vệ đường đi và giữ an toàn quanh vùng, nên Hội Mạo Hiểm Giả cũng được xây dựng từ sớm.

“Có vẻ to hơn chỗ Finis nhỉ?”

“Cỡ cỡ nhau mà?”

“Nhìn ngoài thì chỗ này trông hầm hố hơn đó.”

Marina và các em bắt đầu bàn tán khi thấy hội mạo hiểm Duna lần đầu.

Chỉ có Rain là đang nghiêng đầu khó hiểu.

“Sao vậy, Rain?”

“Nơi này… từng bị đại bạo tẩu stampede à?”

“…Trong tài liệu không có ghi. Nhưng mà, đúng là…”

Tôi hiểu điều Rain định nói.

Có gì đó… kỳ lạ.

Tòa hội trước mắt quá kiên cố.

Tầng một xây hoàn toàn bằng đá, cửa ra vào là thép… không phải thành phố mê cung mà sao lại như chuẩn bị cho chiến sự cố thủ vậy?

“Sao lại thế nhỉ…”

Trong lúc tôi và Rain cùng nghiêng đầu suy nghĩ, xe ngựa đã đến nơi – Hội Mạo Hiểm Giả Duna.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận