Vol 2
Chương 4: Phong thổ nước láng giềng và lời lỡ miệng
0 Bình luận - Độ dài: 1,088 từ - Cập nhật:
「Có chuyện gì vậy!?」
Tôi bảo Silk ở lại trên cầu thang, rồi chen qua đám đông tiến về phía Marina và mọi người.
「Tôi nhắc lại lần nữa! Cút khỏi đây đi!」
Giọng nói vang rõ của Marina mang theo sát khí.
Không ổn rồi.
Lơ mơ là có thể thành chém giết thật đấy.
「Cho tôi qua với」
Cuối cùng cũng đến được trung tâm, tôi vòng qua cái bàn đang là tâm điểm rối loạn và đứng chắn trước mặt Marina.
Tốt rồi.
Chưa ai rút vũ khí ra cả.
「Có chuyện gì vậy, Marina?」
「Yuke! Mấy tên này──…」
Marina còn chưa kịp giải thích thì một trong ba gã đàn ông đã nện mạnh cốc gỗ xuống bàn.
Mùi rượu nồng nặc toát ra từ người hắn.
Say xỉn nặng lắm rồi.
「An-no, ka-ba!」
「Um-aris, ka!」
Mấy gã đàn ông quát tháo, như muốn ngăn tôi lại.
Tiếng Salmutaria…!
À phải rồi, nhìn kỹ thì thấy họ mặc kilts đặc trưng của Salmutaria quanh eo.
「Bọn chúng bất ngờ xuất hiện, rồi ép bọn em phải rót rượu cho tụi nó」
NeNe xù tóc và dựng đuôi, đồng tử mắt hẹp lại thành hình dọc.
Ra vậy, tôi đã nắm được đại khái.
Ờm, để xem nào… đợi đã…
「……Paag-āri, ko-shira. Ei-sāwa-ako. Ra-hato」
Lo rằng ngôn ngữ chung của vương quốc không hiệu quả, tôi thử nhớ lại và nói bằng tiếng Salmutaria bập bẹ.
Mấy gã đàn ông giật mình nhìn nhau.
「Yuke vừa nói gì thế ạ?」
「Tôi nói: ‘Tất cả đều là người thân và đồng đội quan trọng của tôi’. Chắc là đúng… chắc vậy」
Một lúc sau, đám đàn ông rời khỏi hội mạo hiểm giả với vẻ miễn cưỡng.
Đám người hóng chuyện cũng lần lượt giải tán theo.
Nếu không giúp được gì thì chí ít đừng đứng chặn như cái tường nữa.
Dù sao thì, không xảy ra chuyện lớn là tốt rồi.
Tôi khẽ thở phào rồi quay lại phía Marina và mọi người.
「Mọi người không sao chứ?」
Thấy ồn ào lắng xuống, Silk chạy lại.
「Ừm. Có bị chạm vào vai một chút… nhưng Rain dùng <Xung Điện – Shock> cứu bọn em rồi ạ」
「Tí nữa là chặt đầu tụi nó luôn rồi đấy」
NeNe lầm bầm với vẻ vẫn còn sát khí.
Với loại đó thì chắc cô ấy thật sự làm được…
Tôi nghĩ, mấy gã kia nên biết ơn tôi mới phải.
Nhưng nếu Salmutaria đã có người đến, lẽ ra tôi nên để ý.
「Xin lỗi, do tôi sơ suất」
「Sao cơ? Em làm gì sai à?」
Tôi xoa đầu Marina đang bất an, rồi lắc đầu.
「Không, lỗi của tôi. Khi biết có mạo hiểm giả người Salmutaria đến, lẽ ra không nên để ba đứa đi riêng」
Salmutaria là một đất nước với chế độ trọng nam khinh nữ cực kỳ hà khắc.
Đó vừa là truyền thống, vừa là tín ngưỡng, và là lối sống của họ.
Phụ nữ ở đó bị xem là tài sản của gia đình.
Việc duy nhất họ được phép làm là sinh con, làm việc nhà và hỗ trợ gia đình – nói ngắn gọn, là tài sản mang hình dạng con người.
Nó hoàn toàn khác với lối sống ở vương quốc Welmeria chúng tôi.
Có lẽ họ không thể hiểu nổi việc một người phụ nữ độc lập, tự do tồn tại như một cá thể.
Với họ, việc những cô gái trẻ như Marina không có đàn ông hay gia đình bên cạnh, hẳn giống như việc tìm được rương báu giữa mê cung vậy.
Mấy gã say xỉn đầu óc mụ mị đó hẳn đã quên mất nơi đây không phải Salmutaria, tưởng rằng đã "nhặt" được món tài sản, bèn yêu cầu rót rượu… rồi bị từ chối.
「Thế thì kỳ cục quá!」
「Kỳ thật, nhưng Salmutaria là đất nước kiểu vậy đấy」
Marina đang giận dữ bỗng đổi sắc mặt, nghiêng đầu thắc mắc.
「Vậy sao bọn họ lại bỏ đi nhỉ?」
「Phải ha. Nếu xem bọn em là tài sản, đáng lẽ họ sẽ cứng rắn hơn」
「Vì tôi là đàn ông. Ở Salmutaria, tín ngưỡng và luật pháp gắn liền với nhau, nên hình phạt tội phạm rất nghiêm khắc」
「Ví dụ?」
「Người phạm tội sẽ chịu hình phạt tương đương với tội đã gây ra. Nếu vừa rồi, đám đó ‘cướp’ bọn em khỏi tôi – xin lỗi vì cách nói – thì theo danh nghĩa thần linh, họ sẽ trở thành đối tượng bị người khác cướp bất kỳ lúc nào. Họ sẽ sống kiếp bị cướp suốt đời」
Nghe tôi giải thích, Marina gật đầu “ra vậy”.
「Vậy là, Yuke. Khi nãy anh đã tuyên bố… quyền sở hữu bọn em hả?」
「Cách nói thì không đúng lắm… nhưng chắc là truyền đạt được ý đó nên bọn kia mới chịu rút」
Tiếng Salmutaria tôi học mấy năm trước chỉ được chừng đó, nhưng may mà hiểu được.
Quả là học gì cũng có ích.
「Hừm…」
「Sao vậy, Marina?」
「Nè Yuke. Hay tụi mình làm đồ đồng bộ đi. Như vậy nhìn vô là người ta biết bọn em là ‘của Yuke’ luôn ấy」
「‘Của tôi’ là sao chứ…」
Tôi hiểu ý cô nhóc, nhưng mấy lời dễ gây hiểu lầm thế này xin đừng nói ra.
「Ừ, đúng là làm vậy thì dân Salmutaria dễ hiểu hơn. Rồi, tôi sẽ nghĩ nhanh một mẫu」
Vì liên quan đến sự an toàn của đồng đội, phải xử lý sớm.
Mà đúng là vừa ra khỏi mê cung đã gặp rắc rối thế này thì mất hứng thật.
「Rồi rồi. Tạm vậy thôi, bọn mình về quán trọ đi」
「Ơ, có trọ rồi à?」
Marina thay đổi nhanh chóng, nghiêng người về phía tôi.
「Được Hội trưởng giới thiệu cho. Phải nghỉ ngơi để chuẩn bị cho nhiệm vụ Quốc Tuyển」
「Mệt rồi nè… Muốn nhanh về, nghỉ ngơi, ăn gì ngon ngon nữa!」
「Tôi cũng đồng ý luôn」
Marina và NeNe theo sau Silk rời khỏi hội mạo hiểm giả.
Rain – người nãy giờ chỉ im lặng quan sát – kéo áo tôi khe khẽ.
「Nè, Yuke. Hỏi cái này được không ạ?」
「Sao vậy?」
「Tiếng Salmutaria của anh… sai lè luôn đó」
Rain nói với nụ cười nhăn nhó, rồi chạy theo Silk.
Tôi bị bỏ lại một mình, chỉ biết ôm đầu.
…Chết tiệt, rốt cuộc mình đã lỡ miệng nói cái gì thế này?


0 Bình luận