Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 19: Nghỉ ngơi và cảm giác

0 Bình luận - Độ dài: 1,500 từ - Cập nhật:

Thanh hắc đao của Marina bổ xuống theo thế chéo từ vai, chém đôi con ma vật hình hài trẻ cùng với cả bức tường và sàn nhà của nhà thờ.

Cảnh tượng đó không mấy dễ chịu để nhìn, nhưng với một con ma vật hiếu chiến như thế, e là chẳng còn cách nào khác.

“Uaaaaaah…”

Tiếng gào thét như một tiếng khóc lụi dần, con ma vật to lớn ngã xuống, tạo thành một vũng máu lớn trên sàn… rồi tan biến vào trong đó như thể hòa vào máu mà biến mất.

Thấy vậy, đám ma vật mặc đồ nữ tu đồng loạt quỳ xuống, che mặt lại, rồi lần lượt sụp đổ và hóa thành tro bụi mà biến mất.

Tại chỗ mỗi nữ tu ma vật biến mất đều còn sót lại một chiếc nhẫn vàng như thường lệ.

“Xong rồi hả…?”

“Không còn dấu hiệu kẻ địch ạ”

Tôi đưa mắt nhìn quanh một lần nữa, giờ đây nơi này lại chìm vào tĩnh lặng.

Cả tiếng khóc như in vào tai cũng không còn vang lên nữa.

Marina thì vẫn đứng bất động, hai tay siết chặt chuôi đao, ánh mắt dán chặt vào lưỡi hắc đao đang nhỏ máu.

“…”

“Marina, em ổn chứ?”

“Ừm. Em ổn mà!”

Cô ấy đáp nhanh, nở một nụ cười cứng nhắc.

Dù cười nhưng sắc mặt cô ấy tái xanh.

Nhìn qua là biết ngay kiểu gắng gượng nở một nụ cười miễn cưỡng.

“Chúng ta nghỉ một chút đi.”

Silk bước lại gần, kéo nhẹ tay Marina rồi đỡ cô ấy ngồi xuống ghế trong nhà thờ.

Ánh mắt cô ấy thoáng lo lắng nhưng không nói ra.

Sau đó, Silk nhìn sang tôi như để hỏi ý.

Tôi gật đầu đáp lại.

Tôi hiếm khi thấy Marina thế này.

Chắc nên để em ấy nghỉ ngơi một lúc.

“Nene, phiền em đi xem quanh đây có chỗ nào nghỉ được không?”

“Rõ ạ!”

Nene lập tức bước đi nhanh như tên bắn, không chút do dự.

Vì khu vực này vốn là khu dân cư nên chắc em ấy sẽ sớm tìm được chỗ nghỉ thích hợp.

“Yuke, anh có chút thời gian không?”

Rain, người đang thu thập vật liệu từ xác địch, kéo nhẹ tay áo tôi rồi chỉ về chỗ lúc nãy con ma vật trẻ xuất hiện.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chiếc nhẫn… không thấy ạ.”

“…Lạ thật.”

Chúng tôi vẫn chưa rõ bản chất của mấy chiếc nhẫn đó là gì, nhưng trước giờ, cứ tiêu diệt kẻ địch là sẽ có nhẫn vàng rơi lại.

Bất kể kẻ địch là loại nào hay kích cỡ ra sao, quy luật ấy đều không thay đổi cho đến giờ.

“Có lẽ… nó không phải ma vật từ mê cung này.”

“Có thể lắm. Nhưng nó… sở hữu tính chất ma lực rất kỳ dị.”

“Thuộc loại ác ma à?”

“Không… em nghĩ giống loại sinh linh Wraith hơn ạ.”

Rain nói đều đều, giọng trong trẻo và tỉnh táo, nhưng ánh mắt thì nghiêm lại.

Wraith là một dạng undead, nhưng nguồn gốc lại khác với các undead thông thường.

Đó là những linh hồn sống tạo thành từ tinh thần của người còn sống, thường do các pháp sư sử dụng tà pháp truyền ý thức của mình vào khối ma lực để tạo ra rồi điều khiển.

Có thể xem như là loại triệu hồi thú tự hành động theo ý chủ nhân.

Cũng có trường hợp, những suy nghĩ hay cảm xúc mãnh liệt sẽ bao bọc lấy ma lực rồi tự hình thành ra một Wraith.

Nhưng một đứa trẻ chưa có ý thức hoàn chỉnh mà trở thành Wraith thì khó tin quá.

Nó chẳng phải pháp sư, mà cũng chưa có tinh thần đủ mạnh để tạo nên ý thức tự chủ.

“Chuyện đó để sau hãy nghĩ. Giờ chưa có đủ thông tin.”

“Ừm. Em chỉ muốn báo thôi.”

“Cảm ơn em, Rain.”

Tôi xoa đầu Rain nhẹ một cái, và cô ấy khẽ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấy rồi tiếp tục công việc như không có gì.

Tôi bước đến chỗ Marina đang ngồi.

“Xin lỗi nha, Yuke. Em ổn rồi mà.”

“Đừng gắng gượng. Vừa rồi không phải loại đối thủ dễ vượt qua về mặt tâm lý.”

“Ừm. Nhưng… không chỉ có vậy đâu.”

Marina nhìn chằm chằm vào thanh hắc đao rồi cúi đầu xuống.

Cô ấy định nói gì đó, nhưng rồi khựng lại.

Cô gái luôn sôi nổi, mạnh mẽ giờ lại có vẻ do dự, điều đó thật hiếm thấy.

“Nếu có gì thì cứ nói thẳng với tôi là được.”

"Ừm… để em sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói sau ạ.”

Nói rồi cô ấy liếc nhìn về phía GoPro-kun.

Ra là vậy, chắc là có chuyện không tiện nói khi đang livestream.

…Tôi cũng có thể dừng phát ngay bây giờ, nhưng làm vậy có thể khiến cả Hội Mạo Hiểm và người xem sinh nghi.

Thôi thì đợi lúc nghỉ ngơi rồi nghe em ấy nói chuyện sau.

Vừa đúng lúc Nene cũng đã quay lại.

Nơi Nene tìm được để nghỉ là một căn nhà dân nhỏ gọn.

Vì chưa tìm được khu vực an toàn tuyệt đối, nên nghỉ chân tại những nơi có thể đảm bảo tương đối an toàn thế này là lựa chọn khả thi nhất.

“Em sẽ ra cảnh giới quanh đây ạ.”

“Không cần đâu, Nene cũng nghỉ đi. Dùng cái này là được rồi.”

Tôi lấy ra một cuộn ma pháp từ túi ma pháp rồi bảo Nene ngồi xuống.

“Đây là Cuộn Cảnh Giới – Scroll of Alert. Có gì đến gần là biết ngay.”

“Lần đầu nghe thấy loại này luôn đó?”

Cả nhóm đều chăm chú nhìn cuộn giấy, ánh mắt tò mò.

Nhất là Silk – cô ấy khoanh tay, ánh mắt sáng lên, dạo này đã tích lũy kha khá kiến thức về đạo cụ.

“Là hàng mẫu tôi tự chế. Tôi làm đấy.”

Nghe vậy, mắt Rain sáng lên như bắt được báu vật.

“Đồ mới của Yuke…!”

“Tiếc là chỉ Giả Kim Thuật Sư mới dùng được thôi.”

“Hừm… tiếc thật.”

Tôi mỉm cười khổ sở với Rain rồi kích hoạt Cuộn Cảnh Giới.

Cảm giác ma lực tỏa ra nhẹ nhàng, tạo nên một vòng cảnh giới vô hình bao quanh khu vực.

Tôi cũng tranh thủ tạm dừng buổi phát sóng.

“Giờ thì, uống trà thư giãn một chút đi. Trong lúc đó Marina cứ đi lau mình cho thoải mái.”

“Ừm. Silk, giúp với.”

“Rồi rồi, đi nào.”

Tôi tiễn hai người sang phòng bên rồi bắt đầu chuẩn bị trà.

Nhà này có cái bếp nhỏ, tôi đặt bếp mini vào và đun nước.

Tâm trạng hiện giờ khá căng, nên tôi chọn trà có hương mọng cho dịu xuống chút.

“Thơm thật đấy.”

“Ừ, hơi đắt đó nha.”

“Bọn em về rồi ạ!”

Có lẽ bị mùi trà ngọt ngào hấp dẫn, Marina cũng quay lại với vẻ mặt nhẹ nhõm hơn.

“Tôi cũng mang theo cả bánh quy no bụng. Vừa nghỉ vừa ăn chút nào.”

Căn nhà này có vẻ thuộc về người có gu sống khá tinh tế.

Một chiếc bàn vừa cỡ, xung quanh là năm chiếc ghế đơn đủ chỗ cho cả bọn.

Chúng tôi cũng không ngần ngại mà dùng tạm.

“Ngon thật.”

“Ấm lòng ghê.”

Nhờ bánh quy vị mật ong và trà thơm ngọt, không khí cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Kẻ địch lúc nãy đúng là khiến người ta khó chịu từ ngoại hình trở đi.

“Ừm, em có chuyện muốn nói một chút.”

Có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, Marina mở lời.

“Em đã phân vân có nên nói hay không… nhưng nếu là Yuke với Rain, chắc sẽ hiểu được…”

“Ừm, kể đi Marina.”

Rain khẽ gật đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng đầy chú ý.

“Về con ma vật lúc nãy ấy. Cái đứa trẻ to tướng đó… không phải con người.”

“À, Rain cũng bảo thế. Có thể là Wraith hay ý niệm mang hình hài vật chất.”

“Ừm. Nhưng mà, mấy nữ tu ma vật xung quanh… lại có cảm giác như chém trúng con người thật.”

Càng nghe càng không hiểu.

Marina lại cảm nhận được rằng đám ma vật xuất hiện ở đây giống như con người.

Mà mấy thứ kia, nhìn thế nào cũng không thể là con người được.

“Và còn… còn một chuyện nữa.”

Giọng Marina kéo tôi ra khỏi vòng xoáy suy nghĩ.

Nghe kiểu đó thì rõ là sắp nói điều rất khó nói.

“Chuyện gì vậy?”

Marina siết chặt tay, cúi đầu, rồi như đã quyết tâm nói ra:

“Cả tường lẫn sàn nhà… lúc em chém trúng, đều có cảm giác như đang chém vào người vậy ạ. …Tại sao chứ?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận