Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 22: Kết quả giám định và yêu cầu lại nhiệm vụ

0 Bình luận - Độ dài: 1,304 từ - Cập nhật:

Sau một ngày trời tiến hành khảo sát lần đầu ở “Glad Shi=Im”, bọn tôi quay trở lại khu trại.

Lâu đài “Vordan” bao gồm khu ngoại thành có vườn, sân huấn luyện và chuồng ngựa, cùng khu nội thành là chính tòa lâu đài.

Bọn tôi đã khảo sát sơ qua một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy lối vào khu nội thành.

Có vài chỗ trông như cửa ra vào, nhưng dù thử đủ cách—cả “Giải Khóa Cao Cấp – High Unlock”—cũng không mở được.

Không phát hiện thêm cửa nào khác, nên cuối cùng đành rút lui.

Dựa theo lời của Rouge, đúng là có lối vào bên trong, nhưng không thấy thì đành chịu.

Rouge—lão già ấy—lần này cũng không xuất hiện trên bản ghi hình.

Không thấy hình, cũng chẳng có tiếng, chỉ có hình bọn tôi bị quay lại.

Cảm giác bị theo dõi càng thêm rõ rệt.

“Với tư cách là cuộc khảo sát đầu tiên thì như vậy là quá ổn rồi. Cậu đã tổng hợp bản ghi rất tốt, làm tốt lắm.”

“Bên Học viện Hoàng gia cũng thu được tư liệu quý. Cảm ơn nhiều, Yuke-san.”

“Không có gì. Tôi rất vui vì có thể giúp được phần nào.”

Hôm sau, tôi được Maniella và Tử tước Bordman gọi đến trạm chỉ huy để thông báo nhiệm vụ khảo sát đã hoàn thành.

Thật ra thì cũng không nên kéo dài khảo sát sơ bộ quá lâu.

Từ giai đoạn này trở đi, chắc cần đổi sang chiến thuật lấy số đông.

Dù vậy, vẫn còn vài điểm khiến tôi chưa yên tâm.

Có lẽ nhận ra điều đó, Tử tước Bordman lên tiếng.

“Thôi, đứng nói chuyện mãi cũng không tiện. Ngồi đi.”

“Vâng.”

Tôi giữ lễ, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế được mời.

Tử tước Bordman—người được Học viện Hoàng gia cử đến làm tổng phụ trách tại hiện trường—là một chuyên gia khảo sát mê cung kỳ cựu, đã xuất bản nhiều sách.

Ông là người theo chủ nghĩa hiện trường, luôn tự mình đi thực địa.

Dù đã trung niên, ông vẫn là mạo hiểm giả hạng A đang hoạt động.

“Đừng gò bó quá. Chúng ta đều là người trong nghề mà.”

“Không dám. Một nửa kiến thức mê cung tôi có đều học từ sách của ngài. Tôi luôn kính trọng ngài.”

“Thế thì tốt. Nếu sách viết ra mà có ích thật, thì ta cũng yên tâm. Giờ, về mê cung này... có lẽ sẽ bị đưa vào diện phong ấn.”

Tử tước nói, vẻ mặt có chút trầm trọng.

“Thật vậy sao?”

“Tôi cũng đã bàn với Maniella rồi. Mê cung này quá đặc biệt để có thể mở cho công chúng. Còn về vật liệu ma vật các cậu mang về... việc giám định cũng đã hoàn tất.”

Vừa nói, ông vừa chau mày đưa cho tôi một tờ giấy.

Là bản giám định chính thức, loại vẫn dùng trong các buổi đấu giá.

“Quả nhiên là vậy sao.”

“Không bất ngờ à?”

“Marina—kiếm sĩ trong nhóm tôi—đã nói là cảm giác như đang chém vào con người.”

“Vậy à, cũng phải thôi.”

Bản giám định ghi rằng nguyên liệu lấy từ ma vật có nguồn gốc từ “con người, hoặc sinh vật rất gần với con người”.

Cả sợi xích mà gã đàn ông xích để lại lẫn lớp vỏ kén đều được xếp vào loại “con người”.

“Có thể là undead hoặc ma vật đột biến. Nhưng nếu toàn bộ ma vật ở đó đều từng là người, thì không thể để mạo hiểm giả bình thường vào đó được.”

Chuyện đó là điều đương nhiên.

Giả sử đó là người từ bên ngoài đi lạc vào—thì vì lý do nào mà lại thành ra như thế?

Nếu chưa biết rõ nguyên nhân mà đã cho người thường vào, thì nguy cơ thương vong hay tràn ra là rất lớn.

Nghĩ đến đó, tôi mới nhận ra bọn tôi đã liều lĩnh tới mức nào.

“Tử tước, Maniella-san. Thật ra có một chuyện tôi chưa ghi vào bản ghi, nhưng giờ cần phải báo cáo.”

Tôi không thể giấu được nữa.

Giờ đã rõ nguyên liệu của ma vật là người, tức là cảm giác của Marina hoàn toàn chính xác.

“...Tức là, cả tường và sàn cũng được làm từ cơ thể con người sao?”

“Không thể nào... kỳ quái đến mức đó sao...”

Tử tước và Maniella nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hãi.

“Cũng vì lý do đó mà tôi đã mang về một phần kiến trúc từ mê cung. Nó nằm trong số mẫu vật tôi nộp hôm qua.”

“Cậu... sao không nói sớm!”

Maniella đập tay một cái, ngay lập tức gọi nhân viên lại.

“Mấy mẫu mang về đã giám định xong hết chưa? Có vài tấm gỗ, mấy hòn đá ấy. Giám định xong chưa?”

“Dạ, hôm nay mới bắt đầu giám định chính thức ạ.”

“Thế thì mau gọi bọn giám định dậy ngay! Việc này gấp đấy!”

“D-dạ rõ ạ!”

Bị hội trưởng quát, nhân viên hốt hoảng chạy đi.

Lần này tôi đúng là có phần sơ suất thật.

“Còn về chiếc nhẫn vàng, Rain hình như đang lần ra được điều gì đó. Cô ấy chưa nói rõ vì chưa chắc chắn, nhưng...”

“Vụ đó cũng đầy nghi vấn. Dù đã đem đi giám định, kết quả vẫn chỉ là ‘nhẫn ma pháp chế tác từ vật liệu không rõ’ thôi.”

Những người có kỹ năng giám định từ Học viện Hoàng gia hay Hội mạo hiểm đều rất chính xác.

Khác với giả kim thuật sư như tôi chuyên giám định hiện trường, họ có thể phân tích sâu hơn nhiều khi nói đến đạo cụ ma pháp hay báu vật.

Trong đấu giá, cái tên người giám định cũng có thể ảnh hưởng lớn đến giá trị món đồ.

“À phải rồi, suýt quên chuyện quan trọng. Về nhóm ‘Clover’ của các cậu… bọn ta muốn cậu tiếp tục ở lại Duna để phụ trách khảo sát Glad Shi=Im.”

“Đây là yêu cầu chính thức từ phía Hội nữa.”

“Vậy sao...”

Tôi cứ tưởng làm xong đợt khảo sát sơ bộ là có thể về lại Finis.

“Để phong ấn mê cung thì cần thêm vài lần khảo sát nội bộ nữa. Dù sẽ gọi thêm nhân lực về Duna, nhưng mấy người có kinh nghiệm mê cung không nhiều. Nhóm các cậu có trực giác tốt, lại còn vụ Rouge. Trước khi quyết định phong ấn, mong các cậu hỗ trợ thêm.”

“Nếu là nhiệm vụ quốc tuyển thì... đành chịu thôi nhỉ.”

Tôi nói với giọng nửa đùa nửa thật, dò phản ứng.

Cả Maniella và Tử tước Boardman đều bật cười nhẹ.

“Cậu khôn khéo đấy. Tử tước sẽ gửi thư chính thức cho phía quốc gia. Như vậy ổn chứ?”

“Ta sẽ cho gửi ngay bằng Thư điểu. …Nếu có gì mới về chiếc nhẫn, nhớ báo lại.”

“Vâng. Vậy tôi sẽ rút khỏi trạm chỉ huy và quay lại Duna.”

Tôi đứng dậy, cúi đầu chào cả hai.

“Bọn ta đã liên hệ với quán trọ ‘Tiểu Lộc Hát’. Cậu cứ đến đó ở luôn đi. Có chuyện gì thì bọn ta sẽ đến tìm.”

“Hiểu rồi. Xin phép.”

Tôi cúi đầu thêm lần nữa rồi rời khỏi trạm chỉ huy.

Lúc ấy, tôi thấy Nene đang chạy về phía mình.

Tôi giơ tay chào nhẹ.

Cô bé đang chạy hết tốc lực, dừng lại rất khéo ngay trước mặt tôi.

“Nene? Có chuyện gì vậy?”

“C-có chuyện to rồi ạ.”

Nene thở hổn hển, tay chỉ về phía căn lều của nhóm tôi.

“Con bé đó... trở nên kỳ lạ rồi!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận