「Chúng ta đã chờ các vị từ lâu rồi」
Lão Rouge cúi người một cách đầy khoa trương, động tác vừa trịnh trọng vừa như trêu chọc.
“Chờ bọn tôi?”
Tôi nhíu mày, giọng cảnh giác.
“Phải. Ta luôn nghĩ trước sau gì các vị cũng sẽ đến nơi này—lâu đài Vordan.”
Lâu đài Vordan.
Ra đó là tên của toà thành khổng lồ này à.
“Thị trấn dưới chân thành thế nào rồi? Thành đô của niềm vui Glad Shi-im chẳng phải là một nơi xinh đẹp sao?”
Rouge nhếch mép cười.
Ánh mắt lão như thể đã dõi theo toàn bộ hành trình của bọn tôi từ đầu đến giờ.
Tôi tiến lên một bước, thẳng giọng:
“Nói đi, Rouge. Đây là nơi quái gì vậy?”
“Ihihi... Biết rồi thì cậu định làm gì nào? Thành phố và dân chúng nơi đây đã được cứu rỗi đến mức không còn cứu nổi nữa rồi đấy.”
Lão già vẫn tiếp tục dùng những lời bóng gió mơ hồ.
Tôi siết chặt nắm tay nhưng vẫn kiềm chế, tiếp tục hỏi.
“Lũ ma vật kia… vốn là con người sao?”
"Ôi chà, ôi chà, nhưng mà này. ‘Người’ là gì mới được chứ? Là sinh vật có tay chân và đầu ư? Hay là những kẻ có khả năng giao tiếp?”
Tôi nheo mắt, giọng gắt hơn:
“Ông biết rõ là tôi không hỏi mấy thứ lòng vòng kiểu đó mà, đúng không?”
Lão lắc đầu nhẹ, nhưng giọng nói đầy vẻ khích lệ.
“Không, thưa cậu Yuke. Dù hình dạng có là gì, thì việc con người có còn là con người hay không vẫn là một vấn đề quan trọng đấy.”
Lời của lão nghe như triết lý trong cơn điên loạn.
Tôi chưa từng nghĩ sâu về chuyện đó—con người là gì.
Rain bất ngờ bước lên trước một bước, nghiêng đầu nhìn lão:
“Ông ơi, nói cho cháu biết đi. Lũ ma vật kia là gì vậy ạ?”
“Lão không thể nói đâu, thực sự không thể. Nếu nói thì sẽ rối bời lắm mất. Câu trả lời, xin các vị hãy tự xác nhận bằng mắt, bằng tai, bằng tay của mình.”
Lão vừa nói vừa chỉ về cánh cổng thành to lớn phía sau.
“Trong lâu đài có đáp án à?”
“Có thể đấy.”
Lại một câu trả lời mập mờ.
Lão định dắt mũi bọn tôi vào đâu chứ?
Không thể tin tưởng, nhưng tôi biết—chúng tôi buộc phải tiến lên để điều tra.
“Này, ông Rouge. Mấy cái nhẫn đó là gì thế ạ?”
Rain lên tiếng, mắt dán vào đống vật thể kim loại lấp lánh xa xa.
“À, thứ đó từng được gọi là ‘Hoàng Kim Duy Nhất’ đấy.”
“Duy nhất? Mà rõ ràng có nhiều cái mà?… Với lại, họ đang đan cái gì bằng chúng vậy?”
Tôi ngoái lại nhìn em ấy, không hiểu em ấy đang nói gì.
Với tôi, đám nhẫn đó chẳng có vẻ gì là đặc biệt.
Rouge cũng có vẻ không ngờ đến câu hỏi ấy.
Lão khựng lại, như cân nhắc điều gì đó, rồi mới trả lời.
“Thông minh không phải lúc nào cũng là hạnh phúc đâu, cô gái xinh đẹp tóc xanh.”
“Cháu chỉ muốn biết thôi. Thứ đó sẽ mang lại gì ạ?”
Rain nhìn thẳng vào Rouge.
Ánh mắt em ấy nghiêm túc và sắc bén, không còn là cô tu sĩ ngây thơ nữa, mà giống như một học giả ma pháp vừa chạm đến mép màn bí mật.
“Cô gái thông minh tóc xanh. Hẳn là cô cũng đã lờ mờ nhận ra rồi.”
“….”
“Đôi khi, ngu ngơ và không biết gì lại là một kiểu hạnh phúc.”
“Dù vậy… cháu vẫn muốn biết.”
Rouge gật đầu chậm rãi.
“…Ra vậy. Vậy thì xin mời các vị tiến lên.”
Lão bật cười, vai rung lên nhè nhẹ, rồi thân ảnh bắt đầu nhòe đi.
“Đến giờ rồi. Không biết bao giờ ta mới gặp lại nhau nhỉ? Ta, Rouge, sẽ chờ với tất cả sự háo hức.”
Tôi nheo mắt:
“Lần sau ông sẽ chịu trả lời chứ?”
“Lời của kẻ điên thì vốn là chuyện hoang đường cả thôi. Tốt hơn hết là hãy chạm vào sự thật bằng chính mắt, tai, và tay của mình đi…──”
Lời cảnh báo ấy là câu cuối cùng.
Rouge tan biến trong không khí như một làn khói.
“Ông ta là ai vậy chứ…?”
Silk lên tiếng, tay đặt trên thân cung, nhưng giọng thì đã dịu xuống.
“Không rõ… nhưng hình như chúng ta đang bị dẫn dắt.”
Tôi trả lời, mắt không rời khỏi cánh cổng thành.
“Em cũng thấy thế. Giống như bị khiêu khích ấy.”
Rain trầm ngâm.
Tôi liếc nhìn cánh cổng sắt khổng lồ—và nhận ra một điều.
Nó đã hơi hé mở, khác lúc bọn tôi mới đến.
Ban đầu, nó đóng kín hoàn toàn cơ mà.
Là do Rouge à?
…Chắc là vậy rồi.
“Vào đây đi”, ý lão là thế.
“Này, Rain. Em nhận ra gì à?”
“Chỉ là cảm giác thôi, khó giải thích lắm. Nhưng khi về rồi, em muốn thử một việc ạ.”
Tôi nghiêng đầu nhìn em:
“Khi đó em sẽ giải thích cho tôi chứ?”
“Ừm. Với lại em sẽ cần anh giúp nữa ạ.”
Tôi gật đầu, không hỏi thêm.
Em ấy không giấu gì, chỉ là chưa chắc chắn nên chưa nói ra thôi.
“Hiểu rồi. Vậy trước tiên, xử lý nhiệm vụ đã.”
Tôi xác nhận mọi người đều đã sẵn sàng, rồi quay sang ra hiệu cho Nene.
Không cần nói nhiều, Nene lập tức chạy về phía cổng.
“Ổn rồi ạ! Vào được đấy!”
Không có bẫy.
Không có địch chờ sẵn.
Nhưng… bên trong thì chưa biết.
Tôi còn nhớ mê cung tàn tích vương thành Aurias—thật sự chỉ bắt đầu sau khi vào trong.
Bẫy giăng khắp nơi, và ma vật thì mạnh lên đột ngột.
Chúng tôi từng suýt chết không dưới ba lần.
Nếu nơi này cũng vậy thì sẽ rắc rối thật.
Ma vật trên đường đến giờ đều hạng C.
Nhưng lại sở hữu kỹ năng đặc biệt.
Theo đúng quy luật, bên trong sẽ là hạng B trở lên.
Không khéo còn có thể gặp cả hạng A.
“Căng thẳng rồi phải không ạ?”
Rain hỏi, giọng khẽ nhưng vững vàng.
“Ờ. Mọi người nhớ cảnh giác cao độ. Bọn mình không còn cuộn Rút Lui nữa đâu.”
Tôi đáp, giọng trầm.
“Ừm. Cẩn thận đi thôi.”
Em ấy gật đầu.
Tôi âm thầm kiểm tra lại kho cuộn ma pháp và thuốc.
Dù bị phục kích thì vẫn có đủ đồ để thoát.
Ổn thôi.
“Mọi người, kiểm tra lại tình trạng. Xong thì vào.”
“Em không sao hết ạ!”
Marina lên tiếng đầu tiên, giọng đầy sức sống.
“Em cũng vậy, số mũi tên vẫn đủ.”
Silk nói ngắn gọn.
“Ma lực, ổn.”
Rain trả lời.
“Em cũng vào được!”
Nene vui vẻ báo cáo.
Tôi gật đầu.
“Được rồi, vậy thì… tiến vào ‘Lâu đài Vordan’ nào!”


0 Bình luận