Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 8: Chiếc nhẫn vàng và hai bản báo cáo

0 Bình luận - Độ dài: 1,223 từ - Cập nhật:

“Cái quái gì thế này…? Rain, Silk, hai em thấy sao?”

Rain thì quan sát con ma vật này từ góc độ ma thuật và thần học, còn Silk thì đánh giá theo bản chất của tinh linh.

“Không rõ… được ạ.”

Rain nhíu mày, nghiêng đầu khó hiểu.

“Không rõ?”

“Nếu phải nói thì… nó hơi giống sinh vật ma pháp. Nhưng mà, em cũng cảm nhận được sự ô uế. Cảm giác như… một con người với bản chất cực kỳ tồi tệ bị ném đầu vào vũng bùn của ma lực… và rồi biến thành thứ này ạ? Kiểu kiểu vậy.”

“Em cũng nghĩ vậy. Không phải kiểu tinh linh bị nhiễu loạn, mà là một dạng bị phản chuyển thì đúng hơn. Gần giống như undead, nhưng có sức sống.”

Cả hai đều không nắm bắt hoàn toàn được khí tức của nó.

Dù vậy, tôi cũng thấy khó chịu như thế khi nhìn cách ma pháp vận hành trên nó.

Thông thường, ma pháp tôi dùng được điều chỉnh để có hiệu lực bình thường trên “sinh vật sống”.

Lần này, tôi đã dùng vài ma pháp suy yếu, nhưng cái nào cũng gặp phải chút kháng cự.

Đôi khi đối phương có thể kháng được ma pháp bằng năng lực hoặc ý chí, nhưng gã đàn ông bị xích trói kia có vẻ như bản thân hắn đã sở hữu sức kháng ma pháp.

Tuy vậy, cũng không phải kiểu miễn nhiễm như undead… Mà cảm giác giống sinh vật ma pháp hay ác ma thì đúng hơn.

“Có thể là loại ác ma nào đó không?”

“Về phương diện nhiễu loạn tinh linh thì đúng là gần giống nhất… Nhưng nó lại khác với con Hecto eyes lần trước ạ.”

Tóm lại, vẫn chưa thể xác định chính xác thân phận.

“Còn xích thì sao ạ?”

Marina chỉ vào đám xích vương vãi trên sàn và hỏi tôi.

Nếu chúng là tàn dư của ác ma thì có thể bị nguyền rủa.

Phải cẩn thận.

“〈Cảm nhận ma lực〉, 〈Cảm nhận chú lực〉.”

Rain khẽ vung trượng và niệm chú.

Gặp kẻ thù khó hiểu trong mê cung đầu tiên, cảnh giác là điều cần thiết.

“Ừm, xích thì không sao. Nhưng trong đám xích… có cái gì đó… lạ lắm.”

“Đâu, để tôi xem…”

Tôi vừa thu mớ xích lớn nhỏ vào túi ma pháp vừa tìm thứ “lạ” đó.

Và tôi nhanh chóng phát hiện ra nó.

“Nhẫn à?”

Tôi cẩn thận gắp nó lên bằng nhíp để không chạm trực tiếp.

Một chiếc nhẫn vàng, hơi nhỏ để phù hợp với tên xích béo lùn vừa rồi.

“…Không được. Dùng ‘Giám định’ cũng không tra được chi tiết. Chỉ biết là có ma pháp được khắc vào.”

“Cảm giác của nó… không tốt lắm.”

“Ừ. Mang về rồi kiểm tra tiếp.”

Dù gì thì tôi cũng không muốn đeo món đồ không rõ nguồn gốc tìm thấy trong xác ác ma, và nó có khí tức rất khó chịu dù không rõ giám định.

Chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ, vậy mà lại có cảm giác tồn tại rất rõ ràng.

“Giờ sao ạ? Có thể lần theo dấu vết xích kéo được đấy.”

“…Dù gì thì cũng chưa có hướng cụ thể. Trước hết, ta điều tra xem nó đến từ đâu đã.”

Biết đâu có tàn tích triệu hồi ở đâu đó, hoặc có kẻ triệu hồi.

Cũng có khả năng là do đặc tính của mê cung gọi đến.

Truy ra nguồn gốc là điều quan trọng.

…Dù gì thì nó cũng rất mạnh.

Về cấp độ quái vật thì chắc chắn trên hạng C.

Nếu nó lang thang từ tầng một, mê cung này phải thuộc hàng cấp cao.

“Để em đi trước dò đường, lần theo dấu vết xích. Mọi người cứ nghỉ một lát.”

“Ừ, nhờ em đấy.”

Tôi vừa ban cho Marina và Rain ma pháp〈Hồi phục Ma lực liên tục〉, vừa cất chiếc nhẫn vào túi nhỏ rồi nhét vào túi ma pháp.

Phải tránh chạm tay trực tiếp.

“Này, Yuke. Em cũng muốn nói một chuyện.”

“Sao thế, Marina?”

“Ừm, hơi khó nói… nhưng em nghĩ bên trong thứ đó là người ạ.”

“Em thấy được à?”

Tôi chẳng thấy gì bên trong lớp xích, nhưng có lẽ Marina – người áp sát cận chiến – đã nhìn thấy?

“Không. Mà là cảm giác khi chém trúng. Kiểu… cảm giác giống như người. Em nghĩ là do năng lực của ‘Samurai’. Cứ như, khi chém thì sẽ hiểu được đối phương là gì… Em không giỏi nói mấy chuyện này. Ngu quá nên không biết diễn đạt sao cho đúng ạ…”

Tôi xoa nhẹ đầu Marina đang cụp mắt vì tự ti.

“Không sao. Thế là đủ để tham khảo rồi.”

Là thủ lĩnh mà chưa hiểu hết năng lực của job ‘Samurai’ thì đúng là lỗi của tôi.

Do quá hiếm nên tôi chưa từng có dịp tiếp xúc…

Tôi từng nghe nói ‘Samurai’ có sự gắn bó đặc biệt với việc “chém” – họ là nghề chiến đấu chuyên để đoạt lấy sinh mệnh, nên cảm giác rất rõ về “thứ họ chém”.

Họ còn thấy phản cảm khi dùng kỹ năng đó để chém mấy thứ không phải sinh vật – “những thứ vô vị”.

Vậy nên, có lẽ họ sở hữu giác quan để cảm nhận được bản chất của mục tiêu.

Nếu Marina nói đó là người, thì rất có thể gã xích kia từng là người hoặc gì đó tương tự.

“Còn nữa, hắn không có ma thạch ạ.”

Nghe nhắc, tôi mới nhận ra.

Nếu đó là ma vật thực sự thì phải có ma thạch.

Nhưng từ trong đống xích không hề thấy.

“Có thể là ‘kẻ bị ác ma nhập’… Nếu vậy, cái nhẫn đó là nguyên nhân?”

“Chuyện đó để về rồi tính, Yuke-san. NeNe trở lại rồi ạ.”

Silk, với thị lực nhìn trong đêm, chỉ tay về phía hành lang.

Ánh sáng chiếu rọi hình bóng NeNe đang chạy lại.

“Em về rồi. Có hai việc cần báo cáo… Thứ nhất, em tìm thấy cầu thang.”

Đây là tin tốt.

Coi như đã đạt được mục tiêu ban đầu.

“Nhưng là cầu thang đi lên…”

“Đi lên? Mình đang ở cống ngầm mà không đi xuống sao?”

Marina ngạc nhiên lên tiếng.

Tôi cũng bất ngờ.

Tôi cứ tưởng sẽ phải đi xuống theo dòng nước, thế mà lại là cầu thang lên?

Vậy chẳng phải sẽ ra lại mặt đất sao?

“Em chưa kiểm tra phía trên. Báo cáo thứ hai, em tìm thấy chỗ ở của tên xích.”

“Sao rồi?”

“Không có ai ạ. Mọi người nên tới xem luôn sẽ nhanh hơn.”

“Hiểu rồi. Vậy chúng ta cùng đến chỗ hắn ta ở trước.”

Tôi gật đầu với NeNe rồi nhìn vào bóng tối trước mặt.

Xác chết biến mất, chiếc nhẫn vàng, bên trong có thể là con người.

Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy lành lạnh.

Có lẽ là vì tôi chưa đủ can đảm.

“Đi cẩn thận. Cảm giác không lành cho lắm.”

Tôi tự nhủ với chính mình, rồi cùng Marina và những người còn lại bước sâu vào màn đêm trong cống ngầm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận