Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 36: "Full Bound" hành động đơn độc và Nỗi giằng xé của Yuke

0 Bình luận - Độ dài: 1,217 từ - Cập nhật:

“Run á!?”

Sáng hôm diễn ra cuộc tấn công mê cung, khi bọn tôi đang hoàn tất khâu chuẩn bị, một tin động trời bất ngờ ập đến.

Nghe nói Run đã bị tổ đội Full Bound đưa đi.

Tới tận hôm kia, nhỏ vẫn còn ngủ lại trong lều nghỉ của chúng tôi, nhưng do chúng tôi quá bận rộn với việc chuẩn bị tấn công nên đã nhờ lều nghỉ của Học viện Hoàng gia chăm sóc hộ.

Ấy vậy mà Full Bound đã đến đó và đưa nhỏ đi.

“Thành thật xin lỗi, Yuke-kun. Việc cô bé là một nhân tố đặc biệt thì mọi người trong ban tổ chức đều biết, nhưng không ngờ bọn họ lại tự tiện hành động như vậy...! Với chuyện lần này, e là không còn cách nào khác ngoài việc loại họ khỏi nhiệm vụ quốc tuyển.”

Hầu tước Bediboa, người có quyền cao nhất tại hiện trường, nói lời xin lỗi với tôi.

Tôi thì chỉ mong mấy vị quý tộc cấp cao đừng xin lỗi kiểu đó, tim tôi như co lại luôn đấy.

“Sao vậy?”

Nghe tiếng ồn ào, các thành viên của Skordia đang chuẩn bị ở chỗ khác cũng tụ lại.

Bên Carmine cũng vậy.

Sau khi tôi giải thích tình hình, Lucent nhíu mày hỏi nhỏ:

“Cậu định sao đây, Yuke?”

“Tấn công mê cung theo đúng kế hoạch.”

“Khoan đã Yuke! Anh tính bỏ mặc Run sao ạ!?”

Marina lập tức phản đối.

Cả ba người còn lại tuy không lên tiếng nhưng đều nhìn về phía tôi.

Tôi thở ra một hơi.

Quả thật là tôi thiếu bình tĩnh.

Nói cũng không rõ ràng gì.

“Không phải vậy. Dù gì thì trước mắt bọn mình cũng cần đuổi kịp Full Bound. Cứ tiến hành theo kế hoạch. Dù sao thì bọn họ cũng sẽ đi theo lộ trình đã định thôi.”

Nếu đuổi kịp được, chúng tôi có thể vừa bảo vệ Run, vừa chất vấn hành động của họ.

Muốn vậy, điều kiện tiên quyết là chúng tôi phải theo kịp họ một cách an toàn.

“Chỉ mong nhỏ đừng liều lĩnh quá ha...”

“Ừ, mong là vậy.”

Tôi gật đầu với Marona bên Carmine, người đang lo lắng nhíu mày.

Chúng tôi tuy chưa quen biết lâu, nhưng Full Bound là một tổ đội mạnh.

Kỹ năng chiến đấu, khả năng thám hiểm, độ thuần thục—ở phương diện nào cũng là dân chuyên.

Nhưng họ đang nôn nóng… và tự mãn.

Quá ám ảnh với chuyện vượt mặt chúng tôi, một tổ đội hạng A, để giành lấy thành quả.

Và giờ, sự thiếu hợp tác của họ đã gây ra chuyện này.

“Mau lên thôi, Yuke.”

“Ừ. Dù sao thì đích đến cũng là một chỗ. Cứ theo lộ trình đã định mà tấn công.”

Tôi trải bản đồ ra, bắt đầu buổi họp cuối cùng.

“Đích đến là phòng ngai vàng.”

Nơi phát động đại ma pháp kia chính là sâu bên trong Lâu đài Wodan—phòng ngai vàng.

Đến đó, nhất định chúng tôi sẽ tìm ra manh mối giải quyết tình hình.

Dù đồng nghĩa với việc sẽ rất nguy hiểm.

“Do ảnh hưởng của hiện tượng mê cung hóa, có khả năng lộ trình thực tế sẽ khác bản đồ. Các tổ đội phải hết sức cảnh giác.”

Sau lời nhắc của Moria, Lucent tiếp lời:

“Chắc mọi người đều hiểu rõ rồi, nhưng lần này nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu là hộ tống Clover. Chúng tôi, Skordia và Carmine, sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ họ. Về phần vinh quang và phần thưởng sẽ được chia đều. Trước tiên, hãy cùng tập trung giải quyết tình hình.”

Việc đó đã được quyết định trong hội nghị các tổ đội nên tôi không có lý do để phản đối.

Nhưng khả năng cao, đây chính là lý do Full Bound quyết định hành động đơn độc và bắt Run đi.

Từ góc nhìn của họ, chúng tôi—Clover, chỉ là một tổ đội hạng C được đối xử đặc biệt và đưa từ nơi khác đến.

Vậy mà còn bị yêu cầu phải hỗ trợ nữa thì việc họ nổi đóa cũng không phải chuyện lạ.

Chắc hẳn họ cũng muốn độc chiếm vinh dự trở thành người đầu tiên khám phá kho báu và giải cứu thế giới khỏi hiểm họa chưa từng có.

Nói một cách cực đoan, nếu Full Bound có thể tự giải quyết khủng hoảng lần này thì chuyện họ tự ý hành động cũng có thể bỏ qua.

Nhưng mang theo Run là chuyện không thể chấp nhận được.

Dù cô bé có liên quan đến Glad Shi=Im, đồng thời cũng là một người bình thường yếu đuối cần được bảo vệ.

Nếu đã muốn dẫn theo cô bé, họ lẽ ra nên yêu cầu chúng tôi hộ tống.

“Bắt đầu tấn công mê cung thôi. Phải giữ bình tĩnh, nhưng cũng không thể chậm trễ.”

“Đừng để bị mất lý trí đấy, Yuke-kun.”

“Tôi biết mà, Lucent-san. …Hầu tước Bediboa, xin lỗi nhưng tôi muốn thay đổi ưu tiên trong cuộc tấn công lần này. Trước hết, phải bảo vệ và đưa Run trở về an toàn. Ngài đồng ý chứ?”

“Dĩ nhiên. Cô bé là nhân chứng quan trọng trong vụ này. Nếu có chuyện gì thì sẽ rất phiền phức.”

Hầu tước gật đầu sâu với lời tôi nói.

Một sự đồng thuận mà cả tình lẫn lý đều khớp với nhau.

“…Vậy đó, trông cậy vào mọi người nhé.”

Tôi quay lại, thấy Marina và ba người kia đang nhìn tôi bằng ánh mắt nhẹ nhõm xen lẫn quyết tâm.

“Xin lỗi Yuke, nãy em—”

“Không, là lỗi của tôi. Tôi nói thiếu, còn tỏ ra quá bình tĩnh. Chứ thực ra trong lòng cũng đang sốt ruột muốn chết luôn đây…”

Dù sao thì tôi cũng đang giữ vai trò thủ lĩnh của Liên minh nên không thể để lộ sự bối rối.

Nhất là khi phải dẫn dắt các tổ đội hạng A lão luyện.

Nếu tôi lỡ dao động ở đây, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của cả đội và tỷ lệ thành công.

“Được rồi. Bắt đầu tấn công mê cung. Mọi người, nhờ cả vào các bạn.”

“Cứ để đó cho tụi này. Carmine, xuất phát!”

“Skordia, tiến hành bắt đầu!”

Hai tổ đội tiền bối đặt tay lên vai tôi.

“Không cần căng thẳng quá. Bọn tôi làm được mà.”

“Chuẩn luôn. Nhất là khi có tụi tôi yểm trợ nè~”

Đúng là những hậu phương đáng tin cậy.

Vậy thì tôi cũng phải xứng đáng với kỳ vọng, trong vai trò người hỗ trợ và thủ lĩnh của tổ đội.

“Clover đã sẵn sàng. Mọi người, lên đường thôi!”

“Ừm! Phải đi đón Run về nữa mà!”

“Cố lên nha, Yuke.”

“Em đã ghi nhớ lộ trình, mau lên thôi.”

“Để em lo cảnh giới tiền trạm!”

Cả bốn người đều tràn đầy khí thế gật đầu.

Một khi đã như vậy, các em ấy sẽ rất mạnh.

“Trông cậy vào các cậu đấy.”

Gật đầu với lời tiễn của Hầu tước Bediboa, chúng tôi tiến về cống ngầm dẫn vào Glad Shi=Im.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận