Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi nhiệm vụ quốc tuyển liên minh được khởi động.
Việc có thêm các tổ đội tiến vào đã giúp hé lộ dần dần bức tranh tổng thể, nhưng phương pháp để tiến vào “Lâu đài Vordan” – nơi được cho là mê cung chính – thì vẫn chưa ai biết.
Trái lại, dù cả đám đã cất công tìm kiếm kỹ càng ở khu vực vườn nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, giờ đây lại xuất hiện mấy con ma vật hình người giống lính hay kỵ sĩ, khiến chỗ đó khó tiếp cận hơn hẳn.
Dựa theo lời của Rouge và Hilde, rõ ràng bọn tôi phải vào được nơi đó.
“Ừm…”
“Không biết vào kiểu gì ha?”
Bọn tôi ngồi quanh bàn trong lều nghỉ, vừa đối chiếu thông tin từ các tổ đội khác vừa suy đoán những khả năng còn lại.
Dù vậy, gần như mọi khả năng có thể nghĩ ra đều đã được thử qua cả rồi.
Giữa lúc ấy, Marina buột miệng nói một câu chẳng mấy để tâm, vậy mà lại mang đến cho tôi một tia cảm hứng.
“Kiểu… lâu đài ấy, tụi mình có ai từng vào bao giờ đâu. Làm gì biết vô bằng cách nào mới đúng chứ.”
“…! Ra vậy. Đúng rồi.”
Marina nói chí phải.
Chính vì xác định nơi đó là mê cung, tôi đã tự giới hạn suy nghĩ và lựa chọn của mình mất rồi.
Rouge từng nói: “Glad Shi=im” là một thành phố còn sống.
Không phải tàn tích.
Nghĩ như vậy rồi nhìn lại hành động của bọn tôi nãy giờ thì—
Lang thang quanh đó, rình rập, thậm chí đôi khi còn phá hoại để tìm đường vào… chẳng khác nào bọn bất lương.
Nếu bọn ma vật hình lính hay kỵ sĩ xuất hiện để tiêu diệt những kẻ xâm nhập, thì cũng chẳng có gì lạ.
Vậy nếu nghĩ theo lẽ thường, những ai mới là người có thể vào được vương thành?
Thẳng thắn mà nói, chỉ có vương tộc, quý tộc làm việc trong đó, hoặc những vị khách hay thần dân được đặc cách cho phép.
“Không. Không được ạ.”
Rain ngắt lời tôi dứt khoát, giọng không lớn nhưng sắc sảo bất ngờ khiến tôi khựng lại.
“Guh. Tôi biết mà.”
Tôi thở dài, giơ tay đầu hàng.
Em ấy nhanh chóng ngăn tôi lại trước khi ý tưởng viển vông kia kịp thốt ra thành lời.
Tôi biết là không nên.
Nhưng về mặt khả năng, vẫn cần phải tính đến.
Chính là cái “Nhẫn vàng” đó.
Loài cư dân méo mó của thế giới méo mó kia, trên người đều mang theo "hoàng kim”.
Rouge và Hilde đều từng nhắc đến "hoàng kim”.
Còn bảo là phải phá hủy nó nữa.
Nếu nó là một yếu tố then chốt của mê cung kia, thì cái Nhẫn vàng mà mấy con ma vật cất giấu chắc chắn cũng mang một ý nghĩa nào đó.
“Cái đó thì không được. Không ổn đâu.”
Rain lặp lại, nhỏ giọng hơn.
“Ừ. Tôi biết.”
Tôi gật đầu, nghiêm túc hơn.
Rain không hay phản đối điều gì vô cớ – em ấy luôn nói ra điều mình chắc chắn.
Hiện tại vẫn đang trong quá trình nghiên cứu nó là gì, nhưng Rain đã phát hiện ra một tính chất đặc biệt.
Phải nói là mấy pháp sư nghiện đạo cụ ma pháp đúng là có cách nghĩ rất khác.
Khiến tôi, một luyện kim thuật sư, cũng phải cảm thấy mình bị lu mờ.
“Giờ sắp ra kết quả rồi đúng không? Rain, chuyện đó tới đâu rồi?”
“Tử tước Bordman đang chế tạo thiết bị. Chắc là từ đó ạ.”
“Rốt cuộc cái đó là gì vậy?”
Câu chuyện có hơi lạc đề, nhưng cũng chẳng sao.
Dù sao thì cũng liên quan, biết đâu lại tìm được manh mối nào đấy.
“Ờm… một loại đạo cụ ma pháp rất nguyên thủy. À, kiểu như ma thạch… hay tinh thể tinh linh ấy.”
Tinh thể tinh linh là một loại ma thạch đặc biệt, cũng có người gọi nó là di thể của tinh linh.
Silk chắc chắn cũng đã dùng một viên khi lập khế ước với tinh linh – vì tinh linh sư buộc phải có nó để ký khế ước.
“Tức là nó cũng có thể lưu trữ ký ức?”
“Ừm. Đúng vậy. Trong đó có thể lưu giữ ký ức của người dân Glad Shi=im ạ.”
“Biết đâu lại tìm được cách vào Lâu đài Vordan nhờ ký ức đó ha!”
Chưa biết có đúng vậy không.
Ít nhất thì tôi cũng nghĩ đến khả năng phải dùng đến những chiếc nhẫn mà lũ ma vật lính và kỵ sĩ ở khu ngoài rìa đang giữ.
“…Em… có thể đề xuất một chuyện không ạ?”
Rain ngập ngừng, nhưng ánh mắt em ấy nghiêm túc lạ thường khi nhìn tôi.
“Dĩ nhiên. Em có ý gì à?”
“Em nghĩ… nên nhờ Run giúp.”
Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng đó, nhưng cố tình không nói ra.
Hay đúng hơn, Rain đã đoán được cả điều đó nên mới nói ra lúc này?
“Ý em là bé Run?”
“Ừm.”
Rain gật đầu.
“Em nghĩ, Run có liên hệ gì đó với Glad Shi=im ạ.”
“Chắc là vậy thật.”
Silk – người dè dặt – cũng đồng tình ngay.
Cô ấy không nói nhiều nếu chưa có cơ sở.
Và tôi cũng nghĩ Rain nói đúng.
Run đã mất gần hết ký ức ngoài cái tên, nhưng em ấy lại là người đủ đặc biệt để làm vật chủ cho Hilde – người tự xưng là "Trinh nữ hoàng kim”.
Và vì có liên quan đến hoàng kim, rất có thể Run từng có địa vị cao trong Glad Shi=im, hoặc là người mang dòng máu cao quý.
Nếu là em ấy, có lẽ “Lâu đài Vordan” sẽ chịu mở cửa.
Nhưng…
“Nguy hiểm quá.”
Silk lên tiếng ngay, giọng căng thẳng.
“Đúng đó! Run vẫn còn nhỏ mà!”
Marina nói theo, hơi bật người lên khỏi ghế.
“Ừm. Rain nói vậy có hơi mạo hiểm quá rồi.”
Tôi bình tĩnh góp lời, không phủ định nhưng cũng không chấp nhận ngay.
Trước những lời đó, Rain cúi đầu, khẽ lắc nhẹ.
“Em biết mà. Nhưng… trong em cứ có gì đó cứ cấn cấn. Rằng nhất định phải đưa bé ấy theo.”
“Hiếm khi nào thấy Rain nói bằng trực giác đấy.”
Tôi cố giữ giọng nhẹ nhàng, nhưng không giấu được sự băn khoăn.
“Em cũng không hiểu vì sao nữa.”
Sau bốn ngày điều tra mà chẳng thu được thành quả lớn nào, trong khi mức độ nguy hiểm bên trong cứ tăng lên, tôi cũng bắt đầu nghĩ rằng nếu định hành động thì càng sớm càng tốt.
Tuy vậy, một đứa trẻ mà mình đã cố gắng đưa đến nơi an toàn, giờ lại dẫn nó quay lại chốn nguy hiểm như Glad Shi=im, thật chẳng thể nào gọi là chuyện nên làm.
Cảm giác cứ như đang lợi dụng em ấy vậy.
Giữa lúc bọn tôi còn đang im lặng suy nghĩ, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Yuke, cậu có đó không?”
Là giọng của Lucent.
Anh ấy là người rất lịch thiệp, không bao giờ tự tiện bước vào lều nghỉ của “Clover” – một tổ đội toàn nữ.
“Mời vào.”
“Xin thất lễ.”
Lucent – đã bỏ giáp và mặc đồ thường – bước vào cùng một ông lão cao gầy.
Là pháp sư Moria.
Một mạo hiểm giả hạng A lâu năm và là pháp sư xuất sắc.
“Tôi muốn bàn kỹ hơn về phương hướng sắp tới. …Sao vậy? Có gì trục trặc à?”
“Bọn tôi hơi bí đường một chút.”
Sau khi tôi trình bày sơ qua về đề xuất của Rain, Lucent và Moria liếc nhìn nhau rồi gật đầu.
“Được rồi. Vậy bọn tôi sẽ hộ tống Run. Thế được chứ?”
“Ể?”
“Nếu đúng là ‘Trinh nữ hoàng kim’ thì chắc hẳn cô bé là khách quý với nhà vua. Nếu không được thì cứ rút lui. Yuke này, đối với mạo hiểm giả bọn mình, lựa chọn không phải là thứ để chọn. Mà là thứ để thử và loại bỏ dần từng cái một – sai thì bỏ, làm tới khi ra kết quả.”
Nhận được lời khuyên và đề xuất đáng quý từ tiền bối mạo hiểm giả, tôi đã đưa ra quyết định của mình.


0 Bình luận