Sau khi đã nghỉ ngơi đủ và nạp lại đầy năng lượng lẫn cái bụng, bọn tôi bắt đầu leo lên những bậc thang ngập ánh hoàng hôn.
Ngẩng đầu lên, có thể thấy lối ra ở ngay phía trước.
Bầu trời màu đỏ rực của buổi hoàng hôn—thứ đã ăn sâu vào ký ức kinh hoàng của tôi—càng lúc càng tiến lại gần, khiến tôi cảm thấy hơi bất an.
Nhưng cũng chưa đến mức bị hồi tưởng.
Giữa chừng cầu thang, Nene phóng lên trước một mạch.
Con bé liếc nhìn xung quanh khi vừa đến đỉnh cầu thang, rồi quay lại, gật đầu ra hiệu.
Có vẻ như lối ra an toàn.
"…Cái này là…"
Khi vừa bước lên hết cầu thang, bọn tôi chết lặng trước khung cảnh hiện ra.
Có lẽ những người đang theo dõi qua buổi truyền phát—bao gồm Hội trưởng, các học giả và mấy mạo hiểm giả—cũng đều có phản ứng tương tự.
Bọn tôi đã nghĩ sẽ vẫn còn trong hệ thống cống ngầm, nhưng thứ này lại vượt xa những gì tưởng tượng.
"…Một thành phố. Phong cách kiến trúc cũng không khác tụi mình lắm, có điều hơi thiên về phương Tây thì phải."
Tôi gật đầu trước lời của Rain và quan sát khung cảnh xung quanh.
Nơi bọn tôi vừa bước ra giống như một quảng trường nhỏ, phía sau là tường thành, còn phía trước trải dài những ngôi nhà trông như khu dân cư.
Cái cầu thang bọn tôi đi lên được gắn liền với một kiến trúc hình vòm nhỏ, rõ ràng là lối vào dùng để quản lý hệ thống cống ngầm.
"Đây không phải… Duna, đúng không?"
"Không phải đâu. Em đã xem kỹ toàn bộ cảnh quan của Duna rồi, chắc chắn không có chỗ nào giống vậy hết."
Nene đáp và lặng lẽ nhìn về phía xa.
Bên kia thành phố, lấp ló qua những mái nhà là một tòa thành.
"Chỗ này cũng là một mê cung… sao ạ?"
"Tôi không chắc…"
Nơi này không phải tàn tích.
Các công trình không hề có dấu hiệu hư hại lớn, cả đường đá cũng được bảo trì tốt.
Nhưng lại không có bóng người nào.
"Một mê cung kiểu đô thị ạ…?"
"Khả năng đó có thể có, nhưng cũng không giống mấy mê cung dạng cánh đồng thông thường. Với lại, thời gian hiện tại cũng không phải lúc hoàng hôn."
Tôi vừa đáp lời Rain vừa sắp xếp lại suy nghĩ.
Đúng là từng có kiểu mê cung giống thế này.
Ví dụ như "Mê cung tàn tích Vương Thành Aurias"—trước khi tiến vào mê cung chính, bắt buộc phải vượt qua một khu thị trấn cổ được phân loại là tiểu mê cung.
Thị trấn này nằm trên mặt đất, là tàn tích của một đô thị cổ, và vào ban đêm, lũ undead sẽ lang thang trong đó.
"Yuke-san, anh tính sao ạ?"
"…Tạm thời rút lui."
Tôi quyết định ngay lập tức.
Cần phải bàn bạc lại với Hội trưởng và Học viện Hoàng gia—nơi đã ra yêu cầu nhiệm vụ.
Yêu cầu ban đầu là "chinh phục đến tầng thứ năm", nhưng tình hình hiện tại thì quá bất thường.
Nói thật, chỗ này quá kỳ quái.
Cảm giác thôi, nhưng tôi thấy bầu không khí ở đây… giống hệt như "Vô Sắc Ám”.
Nói cách khác, tôi cảm nhận được khí tức của dị giới.
Khi còn ở trong cống ngầm, tôi cũng mơ hồ cảm nhận được, nhưng từ lúc thấy thành phố này chìm trong sắc hoàng hôn, cảm giác ấy lại càng rõ rệt.
Benwood từng suy đoán rằng những bất thường xảy ra khắp mê cung gần đây đều có thể bắt nguồn từ sự xuất hiện của mê cung này.
Và giờ đứng ở đây, tôi càng cảm thấy điều đó có lý.
Tôi biết rõ việc bị suy nghĩ một giả thuyết rồi cứ thế đào sâu sẽ khiến mình bị lệch hướng.
Nhưng bầu không khí và khí tức ở nơi này… lại quá giống với thứ tôi từng cảm nhận trong "Vô Sắc Ám”.
"Yuke… sắc mặt anh tệ quá."
"Tôi có linh cảm cực kỳ xấu."
"──Quả là một nhận định rất chính xác đấy."
Một giọng nói the thé vang lên đột ngột.
"Cảnh giác!"
Ngay khi tôi ra lệnh, cả nhóm lập tức rút vũ khí, đứng thành vòng tròn lưng tựa lưng.
Vì không rõ âm thanh phát ra từ đâu, tuyệt đối không thể để lộ điểm mù.
"…Ai đó?"
Đáp lại câu hỏi của tôi, một bóng đen rịn ra từ khe hở giữa các phiến đá lát đường, dần hiện thành hình.
"Ta là Rouge. Này, lữ khách, ngươi có thể cho ta biết tên được chăng?"
Đó là một hình dáng kỳ quái.
Dựa theo giọng nói, có vẻ là một ông lão.
Lão khoác một chiếc áo choàng đen như tấm màn mỏng phủ nhiều lớp, chỉ để lộ chiếc mũi dài và phần miệng đầy nếp nhăn.
Thân hình nhỏ thó, lưng còng, phải chống gậy để đứng.
"Tôi là Yuke. Ông là ai?"
Vụ Persephone vẫn còn nguyên trong đầu tôi.
Chừng nào chưa rõ thân phận lão này, tôi tuyệt đối không được chủ quan.
"Ta chỉ là một lão già đáng thương thôi. Vì đã điên sẵn từ đầu trong một thế giới điên loạn, nên cuối cùng lại không thể phát điên hoàn toàn được—một kẻ đáng thương như thế đấy."
Ra là, lão này điên rồi.
Dù lời nói như thể than thở, miệng lão lại đang nhếch thành nụ cười.
"Thế… tại sao ông lại ở trong mê cung này?"
"Mê cung… Hô hô, thì ra là như thế. Đây là trong mê cung à. Quả là một kết cục điên rồ. Tuyệt thật, tuyệt thật."
Lão gật gù như thể đã thông suốt điều gì đó.
"Ông vừa nói ‘thế giới’. Vậy… chỗ này không phải mê cung sao?"
"Vậy thì, thưa các vị lữ khách… để ta giới thiệu cho các người thành đô xinh đẹp của ta."
Rouge quay người, dùng cây gậy chỉ về phía trước.
"Thành đô mãi mãi chìm trong hoàng hôn và điên loạn—tên của nó là Glad Shi=Im."
"Glad Shi=Im…"
"Ngày xưa từng được gọi là ‘Thành đô của niềm vui’. Nhưng giờ thì đã thành mê cung, thành ra thế này. Thật nực cười, phải không?"
Rouge bật cười khúc khích, cả lưng run lên.
"Nè ông ơi. Ngoài ông ra… còn ai khác không ạ?"
"Có chứ, tất cả đều có mặt. Quốc vương và thần dân, tất cả vẫn còn ở đây."
"Ý ông là gì?"
"Chuyện đó… miệng già này không thể nào nói ra được đâu…"
Rouge càng cười vang, thân hình nhỏ thó của lão rung lên theo nhịp cười.
Và rồi, bóng dáng lão bắt đầu tan vào trong ánh hoàng hôn.
"Đến giờ rồi. Tạm biệt nhé, lữ khách. Rồi chúng ta sẽ gặp lại."
"Này, khoan đã…!"
Không rõ là tiếng gọi của tôi có đến được tai lão hay không.
Lão chỉ khẽ cúi đầu chào, rồi hoàn toàn biến mất.
"Rút về báo cáo thôi. Tôi có linh cảm cực kỳ xấu… Nene, dẫn đường."
"Em sẽ đi đường ngắn nhất ạ."
Ngay khi tôi quay lại về phía cầu thang dẫn xuống cống ngầm, Marina đang chốt phía sau bất ngờ kêu lên:
"Khoan đã Yuke! Có ai đó ngất xỉu kìa!"


0 Bình luận